Chương 14: Kỳ Quái
Niên Đại
13/10/2022
Tuy không có tỏ rõ thái độ gì, nhưng Lâm Tư Tư vẫn có thể nhìn ra, tâm trạng của anh không tốt lắm.
“Sao vậy, bên kia lại tỏ thái độ với anh nữa à?” Lâm Tư Tư ngừng thêu, nhìn anh nói.
“Bọn họ sao có thể tỏ thái độ với anh chứ.” Châu Tùng Bách phủ nhận, nhưng quả thật cũng không phải là vì chuyện đó, chỉ là lúc anh qua đó nghe thấy mẹ anh đã lớn tuổi như thế rồi còn phải đi gặt cỏ, trong lòng chả trách lại thấy khó chịu.
Người này hôm qua còn vui mừng vì mẹ anh nói hôm nay sẽ kiếm công điểm để đổi bột mì cho anh ăn thì đột nhiên trở nên xúc động.
“Vợ à, em thấy chúng ta đón mẹ qua đây ở có được không?” Châu Tùng Bách hỏi.
Lâm Tư Tư cảm thấy việc phục vụ mẹ chồng quả thật là một phần bổn phận của con dâu, nhưng cô vẫn muốn dành thêm vài ngày chỉ có mình anh và cô, đợi mang thai rồi, lúc đó sẽ không thành vấn đề nữa.
"Bên em chắc chắn đồng ý rồi, chỉ là sợ mẹ sẽ không đồng ý, trước đây anh cũng từng nói rồi." Lâm Tư Tư nói.
“Vậy lát nữa anh sẽ nói lại với mẹ, bảo mẹ ở với chúng ta, cũng không cần phải đi cắt cỏ nữa, bà cũng sắp sáu mươi rồi.” Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư: ...
Anh không thông minh, nhưng cô lại không dám nói ra sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh, điểm công của mẹ chồng cô đều tính vào đây, lương thực cũng đều cho cô và anh ăn.
“Bây giờ vẫn còn sớm, anh ra ngoài hỏi chuyện gà con cho em.” Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư không có ý kiến gì, sân sau dùng để nuôi gà lúc này là tốt nhất, có thể dùng mấy cọng rau lá rau gì đó để nuôi gà.
Châu Tùng Bách đi ra ngoài, còn Lâm Tư Tư thì tiếp tục làm những chiếc khăn thêu tay.
Cô cũng rất chăm chú thêu, trước mắt đây là khoản thu nhập duy nhất trong nhà, nhưng cô cũng rất có lòng tin với tay nghề của mình, chắc chắn có thể bán ra được.
Chỉ là vấn đề tiền nhiều hay ít thôi.
Khoảng bốn giờ rưỡi thì Châu Bách Tùng trở về, còn mang về thêm tám con gà con.
“Cái này mua ở đâu vậy?” Lâm Tư Tư có vẻ rất hài lòng, cô rất phấn chấn, chắc là có thể nuôi được.
“Anh mua ở làng bên, chỉ có hai xu.” Châu Tùng Bách nói với vẻ đắc thắng.
Hai xu mà được nhiều gà con như thế cũng là rất rẻ rồi.
“Mấy con trống mấy con mái?” Lâm Tư Tư nhìn anh ta nói, tên này đừng để người ta lừa nhé, thông thường mà nói gà trống con rẻ hơn gà mái con rất nhiều.
“Hai con gà trống con, còn lại là gà mái.” Châu Tùng Bách hiển nhiên không dễ bị lừa như vậy, bản thân anh biết mò, khi còn nhỏ bà cụ Châu cũng từng dạy anh, đến bây giờ anh vẫn biết.
“Để chúng ra sân sau đi, cho chúng ở cùng với hai con gà mái.” Lâm Tư Tư nói.
Châu Tùng Bách đem chúng ra sân sau, Lâm Tư Tư lấy một ít nước suối mang qua cho bọn chúng uống, cũng không biết có phải cảm nhận được mùi của nước suối nên mấy con gà con đều bu lại tới đây.
“Đợi chúng lớn một chút, tới lúc đó có thể giết thịt ăn rồi.” Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư gật đầu: "Đến lúc đó làm cho anh gà hầm bát bửu."
“Gà bát bửu?” Châu Tùng Bách sửng sốt: “Đây chẳng phải là ngự thiện trước đây sao, vợ mình còn biết làm ngự thiện à?”
“Chính tông thì không biết, nhưng cũng có thể làm giống được ba phần, anh ăn sẽ cảm thấy hài lòng.” Lâm Tư Tư khiêm tốn nói.
Cô làm món gà bát bửu cho mấy người anh của cô ăn, cũng phải giơ ngón tay cái khen ngợi, nói đầu bếp cao cấp của đệ nhất tửu lâu Thiên Hương Lâu cũng không nấu ngon được như cô.
Châu Tùng Bách không nghe danh nhưng cũng không tránh khỏi bị tài nấu nướng của vợ mình mê hoặc: "Vậy đợi nuôi bọn chúng lớn rồi, em làm món này cho anh nhé."
Lâm Tư Tư thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bèn nói: "Giờ này chắc mẹ cũng sắp về rồi, anh qua đó mời mẹ đi."
“Mẹ của mình, qua gọi một tiếng được rồi, còn phải dùng từ mời à.” Châu Tùng Bách nói.
Nhưng mà bây giờ cũng đã khá muộn, Châu Bách Tùng qua đó, bà cụ Châu cũng vừa mới về đến nhà, tâm trạng của Châu Trần Thị không mấy vui nên cũng lười nói với bà, Châu Tuyết Lê thì làm như không biết.
Cô ta phải ăn dưa muối gặm bánh ngô, bọn họ thì ăn sủi cảo thịt gà, dựa vào đâu chứ!
“Mẹ, đi, đến nhà con ăn cơm.” Châu Tùng Bách đi tới, trực tiếp nói.
Lúc này anh cả và các cháu của anh vẫn chưa về nhà nhỉ.
Bà cụ Châu đang rửa mặt, nhìn thấy dáng vẻ hăng hái hăm hở của con trai út bà cũng thấy vui, mỉm cười nói: “Sao lại qua đây, à sẵn tiện bảo Tư Tư đừng làm nữa, qua đây ăn đi.”
Châu Tùng Bách định nói không cần, vợ của anh đã làm xong rồi.
Châu Tuyết Lê kỳ quái nói: "Bà nội, bà tiết kiệm chút đi, chú sáu với thím sáu phải ăn sủi cảo thịt gà, làm gì để ý đến cháo loãng dưa muối mụn cơm nhà mình chứ?"
“Sao vậy, bên kia lại tỏ thái độ với anh nữa à?” Lâm Tư Tư ngừng thêu, nhìn anh nói.
“Bọn họ sao có thể tỏ thái độ với anh chứ.” Châu Tùng Bách phủ nhận, nhưng quả thật cũng không phải là vì chuyện đó, chỉ là lúc anh qua đó nghe thấy mẹ anh đã lớn tuổi như thế rồi còn phải đi gặt cỏ, trong lòng chả trách lại thấy khó chịu.
Người này hôm qua còn vui mừng vì mẹ anh nói hôm nay sẽ kiếm công điểm để đổi bột mì cho anh ăn thì đột nhiên trở nên xúc động.
“Vợ à, em thấy chúng ta đón mẹ qua đây ở có được không?” Châu Tùng Bách hỏi.
Lâm Tư Tư cảm thấy việc phục vụ mẹ chồng quả thật là một phần bổn phận của con dâu, nhưng cô vẫn muốn dành thêm vài ngày chỉ có mình anh và cô, đợi mang thai rồi, lúc đó sẽ không thành vấn đề nữa.
"Bên em chắc chắn đồng ý rồi, chỉ là sợ mẹ sẽ không đồng ý, trước đây anh cũng từng nói rồi." Lâm Tư Tư nói.
“Vậy lát nữa anh sẽ nói lại với mẹ, bảo mẹ ở với chúng ta, cũng không cần phải đi cắt cỏ nữa, bà cũng sắp sáu mươi rồi.” Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư: ...
Anh không thông minh, nhưng cô lại không dám nói ra sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh, điểm công của mẹ chồng cô đều tính vào đây, lương thực cũng đều cho cô và anh ăn.
“Bây giờ vẫn còn sớm, anh ra ngoài hỏi chuyện gà con cho em.” Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư không có ý kiến gì, sân sau dùng để nuôi gà lúc này là tốt nhất, có thể dùng mấy cọng rau lá rau gì đó để nuôi gà.
Châu Tùng Bách đi ra ngoài, còn Lâm Tư Tư thì tiếp tục làm những chiếc khăn thêu tay.
Cô cũng rất chăm chú thêu, trước mắt đây là khoản thu nhập duy nhất trong nhà, nhưng cô cũng rất có lòng tin với tay nghề của mình, chắc chắn có thể bán ra được.
Chỉ là vấn đề tiền nhiều hay ít thôi.
Khoảng bốn giờ rưỡi thì Châu Bách Tùng trở về, còn mang về thêm tám con gà con.
“Cái này mua ở đâu vậy?” Lâm Tư Tư có vẻ rất hài lòng, cô rất phấn chấn, chắc là có thể nuôi được.
“Anh mua ở làng bên, chỉ có hai xu.” Châu Tùng Bách nói với vẻ đắc thắng.
Hai xu mà được nhiều gà con như thế cũng là rất rẻ rồi.
“Mấy con trống mấy con mái?” Lâm Tư Tư nhìn anh ta nói, tên này đừng để người ta lừa nhé, thông thường mà nói gà trống con rẻ hơn gà mái con rất nhiều.
“Hai con gà trống con, còn lại là gà mái.” Châu Tùng Bách hiển nhiên không dễ bị lừa như vậy, bản thân anh biết mò, khi còn nhỏ bà cụ Châu cũng từng dạy anh, đến bây giờ anh vẫn biết.
“Để chúng ra sân sau đi, cho chúng ở cùng với hai con gà mái.” Lâm Tư Tư nói.
Châu Tùng Bách đem chúng ra sân sau, Lâm Tư Tư lấy một ít nước suối mang qua cho bọn chúng uống, cũng không biết có phải cảm nhận được mùi của nước suối nên mấy con gà con đều bu lại tới đây.
“Đợi chúng lớn một chút, tới lúc đó có thể giết thịt ăn rồi.” Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư gật đầu: "Đến lúc đó làm cho anh gà hầm bát bửu."
“Gà bát bửu?” Châu Tùng Bách sửng sốt: “Đây chẳng phải là ngự thiện trước đây sao, vợ mình còn biết làm ngự thiện à?”
“Chính tông thì không biết, nhưng cũng có thể làm giống được ba phần, anh ăn sẽ cảm thấy hài lòng.” Lâm Tư Tư khiêm tốn nói.
Cô làm món gà bát bửu cho mấy người anh của cô ăn, cũng phải giơ ngón tay cái khen ngợi, nói đầu bếp cao cấp của đệ nhất tửu lâu Thiên Hương Lâu cũng không nấu ngon được như cô.
Châu Tùng Bách không nghe danh nhưng cũng không tránh khỏi bị tài nấu nướng của vợ mình mê hoặc: "Vậy đợi nuôi bọn chúng lớn rồi, em làm món này cho anh nhé."
Lâm Tư Tư thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bèn nói: "Giờ này chắc mẹ cũng sắp về rồi, anh qua đó mời mẹ đi."
“Mẹ của mình, qua gọi một tiếng được rồi, còn phải dùng từ mời à.” Châu Tùng Bách nói.
Nhưng mà bây giờ cũng đã khá muộn, Châu Bách Tùng qua đó, bà cụ Châu cũng vừa mới về đến nhà, tâm trạng của Châu Trần Thị không mấy vui nên cũng lười nói với bà, Châu Tuyết Lê thì làm như không biết.
Cô ta phải ăn dưa muối gặm bánh ngô, bọn họ thì ăn sủi cảo thịt gà, dựa vào đâu chứ!
“Mẹ, đi, đến nhà con ăn cơm.” Châu Tùng Bách đi tới, trực tiếp nói.
Lúc này anh cả và các cháu của anh vẫn chưa về nhà nhỉ.
Bà cụ Châu đang rửa mặt, nhìn thấy dáng vẻ hăng hái hăm hở của con trai út bà cũng thấy vui, mỉm cười nói: “Sao lại qua đây, à sẵn tiện bảo Tư Tư đừng làm nữa, qua đây ăn đi.”
Châu Tùng Bách định nói không cần, vợ của anh đã làm xong rồi.
Châu Tuyết Lê kỳ quái nói: "Bà nội, bà tiết kiệm chút đi, chú sáu với thím sáu phải ăn sủi cảo thịt gà, làm gì để ý đến cháo loãng dưa muối mụn cơm nhà mình chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.