Chương 258: Trừng Phạt 8
Niên Đại
13/11/2022
“Mau chóng đuổi nó ra ngoài đi, mẹ thấy nó như vậy đều phiền!” Mẹ Vương mắng.
“Không cần bà đuổi, bà tưởng tôi thèm đến cái chỗ rách nát nhà họ Vương này của các người lắm à? Tôi cho bà biết, về sau tôi sẽ không bao giờ đặt chân một bước vào nhà họ Vương này nữa, tôi sẽ coi như người nhà mẹ đẻ của tôi đều chết hết cả rồi!” Vương Phương mắng xong, vừa xoay người đã chạy ra khỏi nhà họ Vương, còn nhổ ba ngụm nước bọt ở cửa nhà họ Vương, sau đó mới trở về.
Mẹ Vương quả là sắp bị tức chết rồi: “Cái con đĩ này, cái con đĩ này, sắp sang năm mới rồi nó đang nguyền rủa ai đấy!”
“Con cũng không ngờ chị sáu của con là người như thế, không phải chỉ là vài đồng tiền dơ bẩn thôi ư, có phải không trả chị ta đâu!” Vương Kiến Dân cũng mắng.
Năm đầu tiên cậu ta kết hôn mà chị sáu của anh đã trở lại nhà mắng những lời như vậy!
“Về sau nếu như nó dám trở về, xem mẹ có đánh đứt cái chân chó của nó không, các cong không ai được phép để nó vào, để cho nó quỳ ở bên ngoài cho mẹ!” Mẹ Vương mắng.
“Tính em sáu coi trọng thể diện còn dám nói lời như vậy, cô nói xem liệu có phải là thật không?” Trong phòng Vương lão đại hỏi.
“Làm sao có thể, còn có cô con gái đã gả đi không cần nhà mẹ hay sao? Lễ mừng năm mới chắc là sẽ không trở về nữa, nhưng về sau nhất định sẽ trở về.” Cô con dâu cả nhà họ Vương không thèm để ý nói.
Nhà mẹ đẻ chính là gốc rễ của cô con gái đã được gả ra ngoài, làm loạn thì cũng đành, còn có người không cần gốc rễ của mình ư, nếu không về sau bị nhà chồng bắt nạt thì sẽ không có người đứng ra cho.
Vương Phương cũng không biết mình đi trở về nhà họ Châu như thế nào.
Dọc theo đường đi nước mắt đều bị đông lại, cô ta không phản ứng kịp.
Châu Kiến Vĩ ở cửa thôn đã thấy cái dáng vẻ thất hồn lạc phách này của cô ta, làm sao còn có thể không biết cô ta không đòi được tiền trở về.
Trên thực tế từ sau khi vợ cậu ta nói tiền đều đã bị nhà họ Vương cầm là cậu ta đã biết không lấy số tiền này về được nữa.
Vương Phương trở lại một cái là cúi đầu đi vào phòng bếp làm việc rồi.
Tôn Hiểu Tuệ thấy viền mắt cô ta đều đỏ lên, không khỏi nói: “Làm sao thế?”
“Không có chuyện gì ạ, tối nay em không ăn nữa, em làm giúp chị dâu cả, mọi người ăn là được.” Vương Phương nói với âm thanh khàn khàn.
Tôn Hiểu Tuệ biết chắc là có chuyện gì rồi nhưng giữa chị em dâu với nhau, cô ta không nói cô ta còn có thể ép nói được sao nên không nhiều lời nữa.
Thế nhưng Vương Phương làm sao tránh thoát được.
Mặc dù cô ta tự ngược không ăn cơm tối trốn ở trong phòng, Châu Kiến Vĩ nên nói vẫn phải nói.
“Không đòi được tiền về à?” Châu Kiến Vĩ ăn no trở về phòng là nói ngay vào điểm chính.
“Kiến Vĩ, em sai rồi, em thực sự sai rồi, em không nên không nghe lời anh, anh bảo em đừng qua lại với bọn họ gần quá, em còn không nghe lời anh, bây giờ em mới biết, những người đó không có một ai tốt cả.” Vương Phương nói, rồi òa lên khóc hu hu.
Cô ta cũng bắt đầu dậy lên nỗi buồn.
Anh chị em tổng cộng bảy người, phía trước cô là hai người chị, người nào người nấy đều lợi hại, ba ông anh cả cưới chị dâu ai nấy cũng đều giỏi giang, duy chỉ có cô ta không biết ăn nói cũng không biết làm việc.
Khó khăn lắm mới có tiền đồ với chồng, cả gia đình đều dọn đến trong huyện thành, hết năm ăn tết trở về thăm người thân, cha mẹ anh trai chị dâu chị em nhà mẹ đẻ, có ai không phải ngước nhìn cô ta một cái?
Từ nhỏ đã bị mắng chửi, cuối cùng cũng được mở mày mở mặt, lời trong lời ngoài đều muốn cô ta chú ý đề bạt người trong nhà.
Cô ta cũng bằng lòng rồi, nếu như trong cửa hàng cần người hỗ trợ thì cô ta nhất định sẽ đề cử người nhà mẹ mình, còn vừa nghe nói em trai mình sắp kết hôn đã cầm hết toàn bộ tài sản về, nhưng bọn họ đã báo đáp cô ta thế nào chứ?
Cô ta gặp nạn, bát cơm của chồng cô đã khó mà giữ được, cần tới tiền rồi, anh trai và chị dâu ai nấy đều trốn đi ráo hết cả, ngay cả mẹ cô ta cũng sống chết không trả tiền, cậu em trai mà cô ta trông từ nhỏ thì càng khiến cho cô ta không thể nhận ra.
Vương Phương vô cùng đau lòng, thế nhưng không dám khóc quá lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nức nở.
“Về sau còn cầm tiền về không?” Châu Kiến Vĩ hỏi.
“Không cần bà đuổi, bà tưởng tôi thèm đến cái chỗ rách nát nhà họ Vương này của các người lắm à? Tôi cho bà biết, về sau tôi sẽ không bao giờ đặt chân một bước vào nhà họ Vương này nữa, tôi sẽ coi như người nhà mẹ đẻ của tôi đều chết hết cả rồi!” Vương Phương mắng xong, vừa xoay người đã chạy ra khỏi nhà họ Vương, còn nhổ ba ngụm nước bọt ở cửa nhà họ Vương, sau đó mới trở về.
Mẹ Vương quả là sắp bị tức chết rồi: “Cái con đĩ này, cái con đĩ này, sắp sang năm mới rồi nó đang nguyền rủa ai đấy!”
“Con cũng không ngờ chị sáu của con là người như thế, không phải chỉ là vài đồng tiền dơ bẩn thôi ư, có phải không trả chị ta đâu!” Vương Kiến Dân cũng mắng.
Năm đầu tiên cậu ta kết hôn mà chị sáu của anh đã trở lại nhà mắng những lời như vậy!
“Về sau nếu như nó dám trở về, xem mẹ có đánh đứt cái chân chó của nó không, các cong không ai được phép để nó vào, để cho nó quỳ ở bên ngoài cho mẹ!” Mẹ Vương mắng.
“Tính em sáu coi trọng thể diện còn dám nói lời như vậy, cô nói xem liệu có phải là thật không?” Trong phòng Vương lão đại hỏi.
“Làm sao có thể, còn có cô con gái đã gả đi không cần nhà mẹ hay sao? Lễ mừng năm mới chắc là sẽ không trở về nữa, nhưng về sau nhất định sẽ trở về.” Cô con dâu cả nhà họ Vương không thèm để ý nói.
Nhà mẹ đẻ chính là gốc rễ của cô con gái đã được gả ra ngoài, làm loạn thì cũng đành, còn có người không cần gốc rễ của mình ư, nếu không về sau bị nhà chồng bắt nạt thì sẽ không có người đứng ra cho.
Vương Phương cũng không biết mình đi trở về nhà họ Châu như thế nào.
Dọc theo đường đi nước mắt đều bị đông lại, cô ta không phản ứng kịp.
Châu Kiến Vĩ ở cửa thôn đã thấy cái dáng vẻ thất hồn lạc phách này của cô ta, làm sao còn có thể không biết cô ta không đòi được tiền trở về.
Trên thực tế từ sau khi vợ cậu ta nói tiền đều đã bị nhà họ Vương cầm là cậu ta đã biết không lấy số tiền này về được nữa.
Vương Phương trở lại một cái là cúi đầu đi vào phòng bếp làm việc rồi.
Tôn Hiểu Tuệ thấy viền mắt cô ta đều đỏ lên, không khỏi nói: “Làm sao thế?”
“Không có chuyện gì ạ, tối nay em không ăn nữa, em làm giúp chị dâu cả, mọi người ăn là được.” Vương Phương nói với âm thanh khàn khàn.
Tôn Hiểu Tuệ biết chắc là có chuyện gì rồi nhưng giữa chị em dâu với nhau, cô ta không nói cô ta còn có thể ép nói được sao nên không nhiều lời nữa.
Thế nhưng Vương Phương làm sao tránh thoát được.
Mặc dù cô ta tự ngược không ăn cơm tối trốn ở trong phòng, Châu Kiến Vĩ nên nói vẫn phải nói.
“Không đòi được tiền về à?” Châu Kiến Vĩ ăn no trở về phòng là nói ngay vào điểm chính.
“Kiến Vĩ, em sai rồi, em thực sự sai rồi, em không nên không nghe lời anh, anh bảo em đừng qua lại với bọn họ gần quá, em còn không nghe lời anh, bây giờ em mới biết, những người đó không có một ai tốt cả.” Vương Phương nói, rồi òa lên khóc hu hu.
Cô ta cũng bắt đầu dậy lên nỗi buồn.
Anh chị em tổng cộng bảy người, phía trước cô là hai người chị, người nào người nấy đều lợi hại, ba ông anh cả cưới chị dâu ai nấy cũng đều giỏi giang, duy chỉ có cô ta không biết ăn nói cũng không biết làm việc.
Khó khăn lắm mới có tiền đồ với chồng, cả gia đình đều dọn đến trong huyện thành, hết năm ăn tết trở về thăm người thân, cha mẹ anh trai chị dâu chị em nhà mẹ đẻ, có ai không phải ngước nhìn cô ta một cái?
Từ nhỏ đã bị mắng chửi, cuối cùng cũng được mở mày mở mặt, lời trong lời ngoài đều muốn cô ta chú ý đề bạt người trong nhà.
Cô ta cũng bằng lòng rồi, nếu như trong cửa hàng cần người hỗ trợ thì cô ta nhất định sẽ đề cử người nhà mẹ mình, còn vừa nghe nói em trai mình sắp kết hôn đã cầm hết toàn bộ tài sản về, nhưng bọn họ đã báo đáp cô ta thế nào chứ?
Cô ta gặp nạn, bát cơm của chồng cô đã khó mà giữ được, cần tới tiền rồi, anh trai và chị dâu ai nấy đều trốn đi ráo hết cả, ngay cả mẹ cô ta cũng sống chết không trả tiền, cậu em trai mà cô ta trông từ nhỏ thì càng khiến cho cô ta không thể nhận ra.
Vương Phương vô cùng đau lòng, thế nhưng không dám khóc quá lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nức nở.
“Về sau còn cầm tiền về không?” Châu Kiến Vĩ hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.