Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 42:
Tùy Vân Khê
26/03/2024
Thẩm Ninh nghe đến cuối cùng cũng có việc cho mình, vội vã lấy nước đường đi lên trước, mở nút ống tre ra rồi đổ đều nước đường lên đậu phụ thần tiên, lại cầm thìa gỗ thường dùng để nấu ăn mang từ nhà ra, trộn lên, trộn đều mới đặt thìa gỗ vào trong chậu gốm.
"Xong rồi, đại tẩu."
Tiểu cô nương lần đầu tiên làm chuyện lớn, khi nói một tiếng xong rồi này mang đầy vẻ thành tựu.
Tang La mỉm cười, khen một tiếng rất tốt, quay đầu lại lấy ra một chiếc lá nhỏ từ trong sọt rồi cầm trên tay, nhìn vài nữ nhân xách giỏ cách đó không xa, nâng cao giọng lên bắt đầu rao bán: "Đậu hũ thần tiên, món ăn mát nhất vào mùa hè, đồ ăn mới mẻ chắc chắn mọi người chưa từng ăn qua! Trộn với nước đường là đồ ngọt, trộn với dầu muối nước tương là món ăn ngon, ăn ngọt ăn mặn đều phù hợp, hai văn tiền một miếng lớn, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!"
Giọng nàng to mà trong trẻo, lại thêm một đống từ liên tiếp kia, giữa một đám "mua chút rau không?", “mua nia không?", “bán đường mạch nha đây”, đúng là vô cùng gây chú ý.
Tang La còn chưa nói xong: "Đậu phụ thần tiên, ngọt mặn đều có thể ăn, trộn lạnh ra là một món ngon, thanh nhiệt giải độc chống lão hóa, hai văn tiền ngươi mua không chịu thiệt, mua rồi không bị lừa, lại có thể mua một món ăn mà trước giờ chưa từng ăn qua."
Thẩm An, Thẩm Ninh và Trần Hữu Điền đang ngồi xổm ở một bên bán hàng đều sững sờ.
Thẩm An nuốt nước bọt: Đại tẩu là người trầm tĩnh như vậy… vì kiếm tiền nuôi cả nhà, hoá ra có thể mạnh mẽ như vậy!
Thẩm Ninh nhìn Tang La trong lòng nghĩ: Đại tẩu giỏi nhất!
Trần Hữu Điền: ...... Bán đồ còn có thể hát ra hoa như thế này sao?
Một vài chủ sạp hàng nhỏ bên cạnh cũng sững sờ: Tiểu nương tử này lợi hại! Rõ ràng diện mạo non choẹt, nhưng nhìn tư thế kia cũng quá cao thâm rồi.
Lúc này, Tang La đã một tay cầm lá nhỏ, tay kia cầm thìa gỗ, múc một miếng đậu phụ thần tiên nhỏ đặt vào miếng lá được rửa sạch sẽ mang màu xanh tươi mát, đầu tiên đưa cho lão hán bán đường mạch nha gần nàng nhất: "Thúc, chúng ta là lần đầu tiên bày hàng, đồ ăn mới lạ, thúc nếm thử."
Lão hán mắt chữ O mồm chữ A, nhất thời không biết có nên nhận hay không.
Nếu nhận, liệu có mất hai văn tiền?
Tang La dường như biết suy nghĩ của lão hán, mỉm cười nói: "Thử miễn phí một miếng nhỏ, hai văn tiền là một miếng rất to, thúc cứ yên tâm nếm thử."
Nói xong nàng đưa đồ vật về phía trước.
Thử miễn phí... lão hán lần đầu tiên gặp được chuyện tốt này, do do dự dự mà nhận lấy.
Tang La nhanh nhẹn quay lại lấy miếng thứ hai, lúc này đưa cho lão phụ nhân bên cạnh lão hán, người đầu tiên tiếp lời với nàng: "Đại tẩu, tẩu cũng nếm thử."
Lão phụ nhân do dự hoài nghi nhìn nàng: "Thật sự không cần tiền?"
Tang La mỉm cười: "Không cần!"
Vừa nghe không cần tiền, vài vị chủ sạp hàng bên cạnh nhìn nhau, có người rục rịch manh động, có người chỉ là di chuyển bàn chân, vẫn còn dè dặt, có một nam nhân cao lớn tính cách sảng khoái đã đến thẳng trước sạp hàng nhỏ của Tang La: "Tiểu nương tử, cho ta thử một miếng."
"Xong ngay đây!"
Múc một miếng đậu phụ thần tiên đặt vào lá cây rồi đưa qua.
Nam nhân cao lớn kia ở tại chỗ cho thẳng vào miệng, nhai nhai, đôi mắt sáng lên.
Tang La cười: "Đại ca, mùi vị của đậu phụ thần tiên này thế nào?"
Người đàn ông gật đầu: "Rất ngon, thứ này ăn mặn hẳn là cũng rất ngon."
Thăm dò nhìn vào cái thùng đặt đậu phụ thần tiên của Tang La, hỏi: "Hai văn tiền được một miếng lớn cỡ nào?"
Tang La duỗi tay lấy một miếng to hơn lòng bàn tay từ trong thùng ra, nàng cười nói: "Đại ca cầm về tự mình cắt ra, đủ làm một đĩa đồ ăn."
Nam nhân hài lòng với kích thước này, sảng khoái nói: "Được rồi, lấy cho ta một miếng."
"Vâng!"
Giọng nói của Tang La đặc biệt vui mừng, khởi đầu thuận lợi, giờ mới chỉ khai trương!
Thẩm Ninh kích động lấy một chiếc lá sen từ trong sọt rồi đưa qua, Tang La nhận lấy, đặt miếng đậu phụ thần tiên trong tay vào lá sen, cúi xuống lấy ra một miếng nhỏ từ trong thùng rồi cho thêm vào, mỉm cười nói: "Đại ca chiếu cố chúng ta mới khai trương làm ăn, đưa đại ca một miếng nhỏ này coi như đồ tặng kèm."
Người kia không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, mỉm cười cảm ơn, móc hai văn tiền từ trong lòng ra đưa cho Tang La.
Tang La vội vàng ra hiệu cho Thẩm An cầm lấy, đưa hai miếng đậu phụ thần tiên được bọc lá sen cho nam nhân: "Ăn ngon lần sau lại đến."
Người đàn ông gật đầu, lấy đậu phụ thần tiên bọc trong lá sen, quay trở lại sạp hàng của mình.
Thẩm An và Thẩm Ninh đã vui đến nỗi không biết đông tây nam bắc, Thẩm An cầm hai văn tiền trên tay, kích động đến phát run, "Đại tẩu, chúng ta thật sự kiếm được tiền?"
Tang La cong mắt cười: "Tiền đều nằm trong tay đệ, còn không tin?"
"Tin! Tin!” Thẩm An nhìn số tiền trong tay, hỏi Tang La: "Đại tẩu, tiền này để đâu?"
Tang La không rảnh, chỉ ra hiệu bảo cậu bé: "Đệ cầm lấy trước đi."
Đại tẩu tin cậu bé như vậy!
Trong mắt Thẩm An có ánh sáng: "Đại tẩu, ta nhất định sẽ giữ kỹ!"
"Xong rồi, đại tẩu."
Tiểu cô nương lần đầu tiên làm chuyện lớn, khi nói một tiếng xong rồi này mang đầy vẻ thành tựu.
Tang La mỉm cười, khen một tiếng rất tốt, quay đầu lại lấy ra một chiếc lá nhỏ từ trong sọt rồi cầm trên tay, nhìn vài nữ nhân xách giỏ cách đó không xa, nâng cao giọng lên bắt đầu rao bán: "Đậu hũ thần tiên, món ăn mát nhất vào mùa hè, đồ ăn mới mẻ chắc chắn mọi người chưa từng ăn qua! Trộn với nước đường là đồ ngọt, trộn với dầu muối nước tương là món ăn ngon, ăn ngọt ăn mặn đều phù hợp, hai văn tiền một miếng lớn, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!"
Giọng nàng to mà trong trẻo, lại thêm một đống từ liên tiếp kia, giữa một đám "mua chút rau không?", “mua nia không?", “bán đường mạch nha đây”, đúng là vô cùng gây chú ý.
Tang La còn chưa nói xong: "Đậu phụ thần tiên, ngọt mặn đều có thể ăn, trộn lạnh ra là một món ngon, thanh nhiệt giải độc chống lão hóa, hai văn tiền ngươi mua không chịu thiệt, mua rồi không bị lừa, lại có thể mua một món ăn mà trước giờ chưa từng ăn qua."
Thẩm An, Thẩm Ninh và Trần Hữu Điền đang ngồi xổm ở một bên bán hàng đều sững sờ.
Thẩm An nuốt nước bọt: Đại tẩu là người trầm tĩnh như vậy… vì kiếm tiền nuôi cả nhà, hoá ra có thể mạnh mẽ như vậy!
Thẩm Ninh nhìn Tang La trong lòng nghĩ: Đại tẩu giỏi nhất!
Trần Hữu Điền: ...... Bán đồ còn có thể hát ra hoa như thế này sao?
Một vài chủ sạp hàng nhỏ bên cạnh cũng sững sờ: Tiểu nương tử này lợi hại! Rõ ràng diện mạo non choẹt, nhưng nhìn tư thế kia cũng quá cao thâm rồi.
Lúc này, Tang La đã một tay cầm lá nhỏ, tay kia cầm thìa gỗ, múc một miếng đậu phụ thần tiên nhỏ đặt vào miếng lá được rửa sạch sẽ mang màu xanh tươi mát, đầu tiên đưa cho lão hán bán đường mạch nha gần nàng nhất: "Thúc, chúng ta là lần đầu tiên bày hàng, đồ ăn mới lạ, thúc nếm thử."
Lão hán mắt chữ O mồm chữ A, nhất thời không biết có nên nhận hay không.
Nếu nhận, liệu có mất hai văn tiền?
Tang La dường như biết suy nghĩ của lão hán, mỉm cười nói: "Thử miễn phí một miếng nhỏ, hai văn tiền là một miếng rất to, thúc cứ yên tâm nếm thử."
Nói xong nàng đưa đồ vật về phía trước.
Thử miễn phí... lão hán lần đầu tiên gặp được chuyện tốt này, do do dự dự mà nhận lấy.
Tang La nhanh nhẹn quay lại lấy miếng thứ hai, lúc này đưa cho lão phụ nhân bên cạnh lão hán, người đầu tiên tiếp lời với nàng: "Đại tẩu, tẩu cũng nếm thử."
Lão phụ nhân do dự hoài nghi nhìn nàng: "Thật sự không cần tiền?"
Tang La mỉm cười: "Không cần!"
Vừa nghe không cần tiền, vài vị chủ sạp hàng bên cạnh nhìn nhau, có người rục rịch manh động, có người chỉ là di chuyển bàn chân, vẫn còn dè dặt, có một nam nhân cao lớn tính cách sảng khoái đã đến thẳng trước sạp hàng nhỏ của Tang La: "Tiểu nương tử, cho ta thử một miếng."
"Xong ngay đây!"
Múc một miếng đậu phụ thần tiên đặt vào lá cây rồi đưa qua.
Nam nhân cao lớn kia ở tại chỗ cho thẳng vào miệng, nhai nhai, đôi mắt sáng lên.
Tang La cười: "Đại ca, mùi vị của đậu phụ thần tiên này thế nào?"
Người đàn ông gật đầu: "Rất ngon, thứ này ăn mặn hẳn là cũng rất ngon."
Thăm dò nhìn vào cái thùng đặt đậu phụ thần tiên của Tang La, hỏi: "Hai văn tiền được một miếng lớn cỡ nào?"
Tang La duỗi tay lấy một miếng to hơn lòng bàn tay từ trong thùng ra, nàng cười nói: "Đại ca cầm về tự mình cắt ra, đủ làm một đĩa đồ ăn."
Nam nhân hài lòng với kích thước này, sảng khoái nói: "Được rồi, lấy cho ta một miếng."
"Vâng!"
Giọng nói của Tang La đặc biệt vui mừng, khởi đầu thuận lợi, giờ mới chỉ khai trương!
Thẩm Ninh kích động lấy một chiếc lá sen từ trong sọt rồi đưa qua, Tang La nhận lấy, đặt miếng đậu phụ thần tiên trong tay vào lá sen, cúi xuống lấy ra một miếng nhỏ từ trong thùng rồi cho thêm vào, mỉm cười nói: "Đại ca chiếu cố chúng ta mới khai trương làm ăn, đưa đại ca một miếng nhỏ này coi như đồ tặng kèm."
Người kia không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, mỉm cười cảm ơn, móc hai văn tiền từ trong lòng ra đưa cho Tang La.
Tang La vội vàng ra hiệu cho Thẩm An cầm lấy, đưa hai miếng đậu phụ thần tiên được bọc lá sen cho nam nhân: "Ăn ngon lần sau lại đến."
Người đàn ông gật đầu, lấy đậu phụ thần tiên bọc trong lá sen, quay trở lại sạp hàng của mình.
Thẩm An và Thẩm Ninh đã vui đến nỗi không biết đông tây nam bắc, Thẩm An cầm hai văn tiền trên tay, kích động đến phát run, "Đại tẩu, chúng ta thật sự kiếm được tiền?"
Tang La cong mắt cười: "Tiền đều nằm trong tay đệ, còn không tin?"
"Tin! Tin!” Thẩm An nhìn số tiền trong tay, hỏi Tang La: "Đại tẩu, tiền này để đâu?"
Tang La không rảnh, chỉ ra hiệu bảo cậu bé: "Đệ cầm lấy trước đi."
Đại tẩu tin cậu bé như vậy!
Trong mắt Thẩm An có ánh sáng: "Đại tẩu, ta nhất định sẽ giữ kỹ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.