Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 25: Thẩm Kim 2
Tùy Vân Khê
22/03/2024
Ba người rời đi, Thẩm Kim phản ứng lại, đại đường tẩu tiện nghi này đang mắng mình không có giáo dưỡng?
Thằng bé cắn răng, xoay đầu về muốn mách lẻo với nương, cũng để cha hắn nghe xem, ăn nhà thằng bé dùng đồ nhà thằng bé, còn ngang ngược!
Dám mắng thằng bé không có giáo dưỡng?
Sau này một nắm gạo một thìa cơm cũng đừng mong bọn họ cho mượn.
Phu thê Thẩm tam đang chuẩn bị ngủ trưa, liền thấy đại nhi tử chạy xồng xộc vào, miệng bép xa bép xép mà cáo trạng.
Lý thị nghe xong thì tức đến muốn cười: "Ha, đây chính miệng bọn họ tự nói, không đến càng tốt, không đến chúng ta tiết kiệm càng nhiều."
Lại liếc Thẩm Tam: "Nhìn thấy chưa? Ta là thẩm nương, không có quan hệ huyết mạch chính thống không được bọn họ để vào trong mắt, nhưng ông là thúc ruột của bọn họ, cho dù là mấy nắm rau dại cũng không có phần ông thì có coi ông là cái gì, về sau ông cũng đừng quan tâm vớ vẩn nữa."
Lại khinh thường: "Mấy nắm rau dại, ai hiếm lạ chứ."
~
Đồ vật Lý thị không hiếm lạ, cả nhà bên Trần gia lúc này lại chụm lại một chỗ, hiếm lạ không thôi.
Vốn dĩ người nhà nông một ngày ăn hai bữa, không phải giờ ăn nào sẽ ăn đồ vật.
Nhưng không nhịn được thứ đồ mới lạ mà Tang La mang tới, Trần gia chưa có ai nhìn thấy, con bé tôn nữ nhỏ nhất của Trần bà tử lại nghe Thẩm An và Thẩm Ninh nói thứ này ăn vô cùng ngon, Tang La vừa đi, tiểu nha nhi liền quấn quýt nãi nãi nhà mình muốn nếm thử một miếng trước.
Nếm một lần liền không muốn dừng lại, màu sắc xanh biếc, cảm giác ăn vào giống thạch, hài tử nhà nông thời cổ đại nào có được ăn qua thứ này?
Tiểu nha nhi ăn đến hai mắt sáng bừng, dùng thìa múc một miếng đưa về phía miệng nãi nãi.
"Vô cùng ngon, nãi nãi cũng nếm thử!"
Đồ ăn đã đưa đến miệng rồi, Trần bà tử ăn một miếng, mới phát hiện quả nhiên là ngọt, hương vị cũng rất ngon.
Đến cuối cùng, vốn dĩ là cho tiểu nha nhi thử một miếng trước, biến thành cả nhà cùng nhau nếm thử đồ mới lạ.
Lão thái thái cầm cái bát được Thẩm Ninh gọi là đậu phụ thần tiên đến gian chính cho mọi người nếm thử, còn ở một bên cảm khái: "Tối hôm qua chúng ta mang hai miếng đường mạch nha nhỏ qua, có hơn nửa miếng được Tang thị hoà thành nước đường trộn vào đậu phụ thần tiên này mang qua cho chúng ta."
Mới có chút đồ ăn, cứ thế mang qua bên này, có chút đường như vậy cũng nỡ cho vào trong.
Trong lòng lão thái thái như được xoa dịu, rất có lương tâm, không uổng công hôm qua bà ấy mềm lòng cho thêm một nắm gạo.
Trần Hữu Điền và Tần Phương Nương cũng nếm thử một miếng, đều biết là đồ ngon, cũng không ăn nhiều, toàn để lại cho hai lão nhân và hai tiểu hài tử. Tần Phương Nương nhìn nữ nhi ăn đến thơm ngon, chút cảm xúc đau lòng khi buổi sáng nghe thấy mẹ chồng vào núi mang hai nắm thóc cho đại phòng cũng tiêu tan, miệng khen ngợi: “Tay nghề của Tang thị khéo thật đấy, cũng không biết làm từ thứ gì trên núi, dùng cách nào làm ra thứ xinh đẹp như vậy.”
Trần bà tử liếc nhìn nàng ấy: "Chuyện tay nghề, không phải thứ chúng ta nên hỏi con đừng hỏi, nếu không dễ khiến người thấy không thoải mái."
Nhi tức phụ Trần gia sững sờ, vội vàng giải thích: "Nương, con không có ý đó."
Trần bà tử mỉm cười: "Ta biết, chỉ nhắc thêm một câu mà thôi, sau này hài tử kia hẳn là dựa vào tay nghề này mà kiếm cơm ăn, có thể mang đồ ăn đến nhà chúng ta, đó là tin chúng ta, con ra ngoài cũng đừng nhiều lời."
Lại nhìn tôn nhi tôn nữ: "Các cháu cũng vậy, đừng nói Thẩm đại tẩu làm món này ra bên ngoài, đã biết chưa?"
Tần Phương Nương và hai hài tử liên tục gật đầu.
~
Bên kia, Thẩm An và Thẩm Ninh lẳng lặng đi theo Tang La về nhà, đi được một lúc, Thẩm Ninh không nhịn được hỏi.
"Đại tẩu, sau này chúng ta thật sự có thể tự dựa vào mình ăn no sao?"
Hôm nay đại tẩu biến lá cây trong núi thành đồ ăn, còn là đồ ăn nhìn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, nhưng trong lòng Thẩm An vẫn chưa đủ tự tin.
Thẩm An vui mừng vì muội muội đang bảo vệ mình, lại không nhìn nổi muội muội buồn bã lo lắng, không đợi Tang La lên tiếng đã mở miệng trước: "Sợ cái gì, lúc trước chúng ta mỗi ngày ăn rau dại đều có thể sống, bây giờ đại tẩu biết làm đậu phụ thần tiên, khi không có lương thực chúng ta ngày nào cũng ăn đậu phụ thần tiên cũng được, đậu phụ thần tiên ăn ngon như vậy cơ mà!"
Ngon hơn rau dại nấu biết bao nhiêu lần.
Thằng bé cắn răng, xoay đầu về muốn mách lẻo với nương, cũng để cha hắn nghe xem, ăn nhà thằng bé dùng đồ nhà thằng bé, còn ngang ngược!
Dám mắng thằng bé không có giáo dưỡng?
Sau này một nắm gạo một thìa cơm cũng đừng mong bọn họ cho mượn.
Phu thê Thẩm tam đang chuẩn bị ngủ trưa, liền thấy đại nhi tử chạy xồng xộc vào, miệng bép xa bép xép mà cáo trạng.
Lý thị nghe xong thì tức đến muốn cười: "Ha, đây chính miệng bọn họ tự nói, không đến càng tốt, không đến chúng ta tiết kiệm càng nhiều."
Lại liếc Thẩm Tam: "Nhìn thấy chưa? Ta là thẩm nương, không có quan hệ huyết mạch chính thống không được bọn họ để vào trong mắt, nhưng ông là thúc ruột của bọn họ, cho dù là mấy nắm rau dại cũng không có phần ông thì có coi ông là cái gì, về sau ông cũng đừng quan tâm vớ vẩn nữa."
Lại khinh thường: "Mấy nắm rau dại, ai hiếm lạ chứ."
~
Đồ vật Lý thị không hiếm lạ, cả nhà bên Trần gia lúc này lại chụm lại một chỗ, hiếm lạ không thôi.
Vốn dĩ người nhà nông một ngày ăn hai bữa, không phải giờ ăn nào sẽ ăn đồ vật.
Nhưng không nhịn được thứ đồ mới lạ mà Tang La mang tới, Trần gia chưa có ai nhìn thấy, con bé tôn nữ nhỏ nhất của Trần bà tử lại nghe Thẩm An và Thẩm Ninh nói thứ này ăn vô cùng ngon, Tang La vừa đi, tiểu nha nhi liền quấn quýt nãi nãi nhà mình muốn nếm thử một miếng trước.
Nếm một lần liền không muốn dừng lại, màu sắc xanh biếc, cảm giác ăn vào giống thạch, hài tử nhà nông thời cổ đại nào có được ăn qua thứ này?
Tiểu nha nhi ăn đến hai mắt sáng bừng, dùng thìa múc một miếng đưa về phía miệng nãi nãi.
"Vô cùng ngon, nãi nãi cũng nếm thử!"
Đồ ăn đã đưa đến miệng rồi, Trần bà tử ăn một miếng, mới phát hiện quả nhiên là ngọt, hương vị cũng rất ngon.
Đến cuối cùng, vốn dĩ là cho tiểu nha nhi thử một miếng trước, biến thành cả nhà cùng nhau nếm thử đồ mới lạ.
Lão thái thái cầm cái bát được Thẩm Ninh gọi là đậu phụ thần tiên đến gian chính cho mọi người nếm thử, còn ở một bên cảm khái: "Tối hôm qua chúng ta mang hai miếng đường mạch nha nhỏ qua, có hơn nửa miếng được Tang thị hoà thành nước đường trộn vào đậu phụ thần tiên này mang qua cho chúng ta."
Mới có chút đồ ăn, cứ thế mang qua bên này, có chút đường như vậy cũng nỡ cho vào trong.
Trong lòng lão thái thái như được xoa dịu, rất có lương tâm, không uổng công hôm qua bà ấy mềm lòng cho thêm một nắm gạo.
Trần Hữu Điền và Tần Phương Nương cũng nếm thử một miếng, đều biết là đồ ngon, cũng không ăn nhiều, toàn để lại cho hai lão nhân và hai tiểu hài tử. Tần Phương Nương nhìn nữ nhi ăn đến thơm ngon, chút cảm xúc đau lòng khi buổi sáng nghe thấy mẹ chồng vào núi mang hai nắm thóc cho đại phòng cũng tiêu tan, miệng khen ngợi: “Tay nghề của Tang thị khéo thật đấy, cũng không biết làm từ thứ gì trên núi, dùng cách nào làm ra thứ xinh đẹp như vậy.”
Trần bà tử liếc nhìn nàng ấy: "Chuyện tay nghề, không phải thứ chúng ta nên hỏi con đừng hỏi, nếu không dễ khiến người thấy không thoải mái."
Nhi tức phụ Trần gia sững sờ, vội vàng giải thích: "Nương, con không có ý đó."
Trần bà tử mỉm cười: "Ta biết, chỉ nhắc thêm một câu mà thôi, sau này hài tử kia hẳn là dựa vào tay nghề này mà kiếm cơm ăn, có thể mang đồ ăn đến nhà chúng ta, đó là tin chúng ta, con ra ngoài cũng đừng nhiều lời."
Lại nhìn tôn nhi tôn nữ: "Các cháu cũng vậy, đừng nói Thẩm đại tẩu làm món này ra bên ngoài, đã biết chưa?"
Tần Phương Nương và hai hài tử liên tục gật đầu.
~
Bên kia, Thẩm An và Thẩm Ninh lẳng lặng đi theo Tang La về nhà, đi được một lúc, Thẩm Ninh không nhịn được hỏi.
"Đại tẩu, sau này chúng ta thật sự có thể tự dựa vào mình ăn no sao?"
Hôm nay đại tẩu biến lá cây trong núi thành đồ ăn, còn là đồ ăn nhìn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, nhưng trong lòng Thẩm An vẫn chưa đủ tự tin.
Thẩm An vui mừng vì muội muội đang bảo vệ mình, lại không nhìn nổi muội muội buồn bã lo lắng, không đợi Tang La lên tiếng đã mở miệng trước: "Sợ cái gì, lúc trước chúng ta mỗi ngày ăn rau dại đều có thể sống, bây giờ đại tẩu biết làm đậu phụ thần tiên, khi không có lương thực chúng ta ngày nào cũng ăn đậu phụ thần tiên cũng được, đậu phụ thần tiên ăn ngon như vậy cơ mà!"
Ngon hơn rau dại nấu biết bao nhiêu lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.