Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 35: Tôm Cá Tươi 2
Tùy Vân Khê
25/03/2024
Bây giờ ở trong nhà chỉ còn hai cái bát có thể dùng được, Tang La mỉm cười múc cho hai huynh muội mỗi người nửa bát: "Các ngươi ăn trước, ta đến nhà Trần a nãi một chuyến."
Cầm nửa bát cá đi ra ngoài.
Thẩm An và Thẩm Ninh liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không hỏi những con cá này dùng để làm gì.
Cá là do đại tẩu nghĩ cách bắt, tất nhiên đều do đại tẩu an bài, hơn nữa dù có cho Trần a nãi cũng không sao, Trần a gia và Trần a nãi là người đã cứu đại tẩu bọn họ một mạng.
~
Tang La quả thật mang cá cho lão thái thái, cũng không có quan hệ gì đến chuyện cứu mạng hay không cứu mạng, cũng không phải cho không.
Nàng mặt dày, muốn dùng nửa bát cá để đổi một miếng đường mạch nha với lão thái thái
"Đồ ăn tươi mới, sợ người khác không biết vị sẽ không mua, cháu suy nghĩ mới bắt đầu muốn làm một chút cho mọi người ném thử khẩu vị, mới nghĩ đến lúc đó hoà thêm chút đường rồi mang theo."
Giọng nói lại rất ngay thẳng.
Trần bà tử nghe nàng nói xong ý đến, cũng không nhận bát trên tay của Tang La, chỉ buông một câu đợi chút, xoay người vào nhà, không lâu sau lại quay ra, đưa cho nàng hai miếng mạch nha: "Mau trở về đi, cầm bát mà đựng, ở ngoài lắc lư như vậy đường liền tan hết."
Tang La cười như hoa nở nhận lấy, "A nãi, bà xem chỗ cá này bà lấy bát đựng vào?"
Trần bà tử trong vòng hai ngày đã lấy ra bốn miếng đường mạch nha, đau lòng không thôi, nhưng tình hình của đại phòng Thẩm gia như thế nào bà ấy tận mắt nhìn thấy, chút cá này, còn không biết có phải ngâm mình trong khe suối một ngày mới bắt được hay không, bà ấy và vài hài tử còn có lòng dạ lấy mấy thứ này mà ăn?
Xua tay đuổi người đi: "Nhà chúng ta không thiếu mấy cái này, ngươi cầm về tự mình ăn đi."
Tang La: "...... Nhìn bà nói kìa, vậy cháu chẳng phải là lấy không đường của bà? Vậy cháu thành loại người gì chứ, nói đổi chính là đổi."
Nói rồi nàng đi đến phòng bếp, rất tự nhiên lôi kéo Tần Phương Nương: "Hữu Điền thẩm, thẩm xem xem có bát nào để đựng không."
Đồ mẹ chồng không lấy, làm sao Tần Phương Nương dám lấy? Nàng ấy nhìn sắc mặt của mẹ chồng.
Tang La nhìn thấy như vậy, cũng không chần chờ, quay đầu quét quanh nhà bếp một vòng, nhanh chóng nhìn vào tủ, tự mình đi qua, lấy một cái bát, đổ nửa bát cá lớn qua.
Lúc này mới cười khúc khích nhìn Trần bà tử: "A nãi, cháu còn một chuyện nữa muốn nhờ, bà xem có thể lại cho cháu mượn một cái thùng không? Dùng cho phiên chợ ngày mai, buổi tối cháu lại qua lấy, đảm bảo không làm lỡ chuyện ngày mai nhà bà dùng thùng, ngày mai cháu đi chợ phiên về mang qua cho bà."
Mẹ chồng nàng dâu Trần gia: "...."
Lúc trước thì quá nhút nhát, bây giờ thì sao, cắm thêm cái đuôi vào là biến thành khỉ tinh, không cần đưa gậy đã có thể tự mình leo trèo lên.
Trần bà tử cảm thấy chính mình dựa theo tiết tấu của nàng, tâm tình không vui mà liếc nhìn Tang La một cái: "Cầm một cái thùng đi còn chưa đủ cho ngươi bán sao? Ngươi nghĩ phiên chợ đều là tiền từ trên trời rơi xuống sao? Dễ kiếm như vậy."
Phiên chợ ở trong hương, đa số đều là người nhà nông đi, mùa màng năm nay chẳng có mấy nhà nỡ dùng tiền để mua đồ ăn.
Tang La xấu hổ: "Không phải như vậy, nếu có một cái thùng thì phải xách, chỗ chúng cháu cách phiên chợ tận bảy dặm."
Nàng véo cánh tay gầy gò của mình: "Bà nhìn xem, thân thể này của cháu, xách một cái thùng đậu phụ nặng như vậy đi bảy dặm, không nói đến cánh tay, người cháu coi như phế rồi."
"Cho nên cháu muốn mượn thêm một cái thùng ở chỗ bà, phân ra hai bên, gánh đi sẽ nhẹ nhàng hơn."
Nói đến đây nở nụ cười nịnh hót với lão thái thái, duỗi ra một ngón tay: "Mượn thêm một cây sào nữa."
Giáng vẻ nịnh hót kia......
Trần bà tử bó tay gật đầu: "Được rồi, được rồi, buổi tối cứ đến lấy đi."
Sau đó thu hoạch được một đống thẻ người tốt từ khỉ thành tinh Tang La, miệng ngọt như không cần tiền vậy.
Trần bà tử nghe đến nỗi khóe miệng giật giật, muốn cười nhưng lại nỗ lực nhịn xuống, xua tay đuổi nàng: "Được rồi, ngày mai còn mở hàng, hôm nay ngươi còn cần bận nhiều chuyện, mau về đi."
Tang La tâm tình mãn nguyện cầm bát không và hai miếng đường mạch nha ra khỏi tiểu viện của Trần gia, chưa đi được mấy bước, đã nghe được hai tiếng "Dô!" vừa mỉa mai lại hơi mang theo chút khoa trương lố bịch.
Lý Thị dựa vào cửa viện nhà mình, hơi nâng cằm liếc nhìn cái bát trống rỗng trong tay Tang La, khóe môi nhướng lên: "Đây là đổi nhà xin ăn à? Làm sao? Không xin được à?"
Cầm nửa bát cá đi ra ngoài.
Thẩm An và Thẩm Ninh liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không hỏi những con cá này dùng để làm gì.
Cá là do đại tẩu nghĩ cách bắt, tất nhiên đều do đại tẩu an bài, hơn nữa dù có cho Trần a nãi cũng không sao, Trần a gia và Trần a nãi là người đã cứu đại tẩu bọn họ một mạng.
~
Tang La quả thật mang cá cho lão thái thái, cũng không có quan hệ gì đến chuyện cứu mạng hay không cứu mạng, cũng không phải cho không.
Nàng mặt dày, muốn dùng nửa bát cá để đổi một miếng đường mạch nha với lão thái thái
"Đồ ăn tươi mới, sợ người khác không biết vị sẽ không mua, cháu suy nghĩ mới bắt đầu muốn làm một chút cho mọi người ném thử khẩu vị, mới nghĩ đến lúc đó hoà thêm chút đường rồi mang theo."
Giọng nói lại rất ngay thẳng.
Trần bà tử nghe nàng nói xong ý đến, cũng không nhận bát trên tay của Tang La, chỉ buông một câu đợi chút, xoay người vào nhà, không lâu sau lại quay ra, đưa cho nàng hai miếng mạch nha: "Mau trở về đi, cầm bát mà đựng, ở ngoài lắc lư như vậy đường liền tan hết."
Tang La cười như hoa nở nhận lấy, "A nãi, bà xem chỗ cá này bà lấy bát đựng vào?"
Trần bà tử trong vòng hai ngày đã lấy ra bốn miếng đường mạch nha, đau lòng không thôi, nhưng tình hình của đại phòng Thẩm gia như thế nào bà ấy tận mắt nhìn thấy, chút cá này, còn không biết có phải ngâm mình trong khe suối một ngày mới bắt được hay không, bà ấy và vài hài tử còn có lòng dạ lấy mấy thứ này mà ăn?
Xua tay đuổi người đi: "Nhà chúng ta không thiếu mấy cái này, ngươi cầm về tự mình ăn đi."
Tang La: "...... Nhìn bà nói kìa, vậy cháu chẳng phải là lấy không đường của bà? Vậy cháu thành loại người gì chứ, nói đổi chính là đổi."
Nói rồi nàng đi đến phòng bếp, rất tự nhiên lôi kéo Tần Phương Nương: "Hữu Điền thẩm, thẩm xem xem có bát nào để đựng không."
Đồ mẹ chồng không lấy, làm sao Tần Phương Nương dám lấy? Nàng ấy nhìn sắc mặt của mẹ chồng.
Tang La nhìn thấy như vậy, cũng không chần chờ, quay đầu quét quanh nhà bếp một vòng, nhanh chóng nhìn vào tủ, tự mình đi qua, lấy một cái bát, đổ nửa bát cá lớn qua.
Lúc này mới cười khúc khích nhìn Trần bà tử: "A nãi, cháu còn một chuyện nữa muốn nhờ, bà xem có thể lại cho cháu mượn một cái thùng không? Dùng cho phiên chợ ngày mai, buổi tối cháu lại qua lấy, đảm bảo không làm lỡ chuyện ngày mai nhà bà dùng thùng, ngày mai cháu đi chợ phiên về mang qua cho bà."
Mẹ chồng nàng dâu Trần gia: "...."
Lúc trước thì quá nhút nhát, bây giờ thì sao, cắm thêm cái đuôi vào là biến thành khỉ tinh, không cần đưa gậy đã có thể tự mình leo trèo lên.
Trần bà tử cảm thấy chính mình dựa theo tiết tấu của nàng, tâm tình không vui mà liếc nhìn Tang La một cái: "Cầm một cái thùng đi còn chưa đủ cho ngươi bán sao? Ngươi nghĩ phiên chợ đều là tiền từ trên trời rơi xuống sao? Dễ kiếm như vậy."
Phiên chợ ở trong hương, đa số đều là người nhà nông đi, mùa màng năm nay chẳng có mấy nhà nỡ dùng tiền để mua đồ ăn.
Tang La xấu hổ: "Không phải như vậy, nếu có một cái thùng thì phải xách, chỗ chúng cháu cách phiên chợ tận bảy dặm."
Nàng véo cánh tay gầy gò của mình: "Bà nhìn xem, thân thể này của cháu, xách một cái thùng đậu phụ nặng như vậy đi bảy dặm, không nói đến cánh tay, người cháu coi như phế rồi."
"Cho nên cháu muốn mượn thêm một cái thùng ở chỗ bà, phân ra hai bên, gánh đi sẽ nhẹ nhàng hơn."
Nói đến đây nở nụ cười nịnh hót với lão thái thái, duỗi ra một ngón tay: "Mượn thêm một cây sào nữa."
Giáng vẻ nịnh hót kia......
Trần bà tử bó tay gật đầu: "Được rồi, được rồi, buổi tối cứ đến lấy đi."
Sau đó thu hoạch được một đống thẻ người tốt từ khỉ thành tinh Tang La, miệng ngọt như không cần tiền vậy.
Trần bà tử nghe đến nỗi khóe miệng giật giật, muốn cười nhưng lại nỗ lực nhịn xuống, xua tay đuổi nàng: "Được rồi, ngày mai còn mở hàng, hôm nay ngươi còn cần bận nhiều chuyện, mau về đi."
Tang La tâm tình mãn nguyện cầm bát không và hai miếng đường mạch nha ra khỏi tiểu viện của Trần gia, chưa đi được mấy bước, đã nghe được hai tiếng "Dô!" vừa mỉa mai lại hơi mang theo chút khoa trương lố bịch.
Lý Thị dựa vào cửa viện nhà mình, hơi nâng cằm liếc nhìn cái bát trống rỗng trong tay Tang La, khóe môi nhướng lên: "Đây là đổi nhà xin ăn à? Làm sao? Không xin được à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.