Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 40: Vội Vã Họp Chợ 3
Tùy Vân Khê
26/03/2024
Không cần đi nửa đường, Trần Hữu Điền thấy Tang thị kia còn chưa đi đến cửa thôn đã mệt không chịu nổi rồi.
Con đường phía sau, gánh sào tre của Tang La nằm trên vai của Trần Hữu Điền, còn giỏ trứng gà kia của Trần Hữu Điền nằm trên tay của Tang La.
Nói là một cái giỏ, Tang La liếc nhìn cũng chỉ có mười hai quả.
Hoặc là Trần gia không nuôi nhiều gà, hôm nay trời nắng nóng, sợ trứng sẽ hỏng, coi như đi tong mười mấy quả trứng; Hoặc là hôm nay Trần gia không cần đi chợ, là vì giúp nàng mới thuận tiện mang theo.
Nhìn lão thái thái hôm qua im lìm không lên tiếng bảo Hữu Điền thúc làm vài ống trúc mới cho nàng, khả năng vế sau là cực kỳ cao.
Trong lòng nàng thầm cảm kích, lúc này cảm thấy nói lời cảm ơn gì đó đều quá phù phiếm, cái miệng đã quen nói ngọt nịnh người lúc này cũng thành thật, chỉ nói: "Làm khổ Điền thúc rồi."
Trong lòng lại quyết định tạo mối quan hệ tốt với Trần gia, người ta luôn nói anh em xa không bằng láng giềng gần, nếu là Thẩm gia, một nhà Thẩm Tam thúc gần ngay trước mắt còn không bằng Trần lão thái thái nhà hàng xóm.
Trần Hữu Điền mỉm cười: "Đi thôi, phải đi sớm mới giành được vị trí đẹp."
Gánh sào đi, nhìn thấy lá sen màu xanh trong cái sọt sau lưng Thẩm Ninh, "Những lá sen này dùng để đựng đậu phụ thần tiên cho người ta sao?"
Không đợi Tang La lên tiếng, Thẩm Ninh đã liên tục gật đầu, còn kể cho hắn nghe chuyện Tang La dẫn bọn họ đi tìm lá nhỏ để đựng đồ ăn thử, cuối cùng còn đặc biệt tự hào mà khoe khoang với Trần Hữu Điền: "Đại tẩu cháu biết nhiều thứ lắm!"
Trần Hữu Điền nghe đến chỗ nàng còn tính đến chuyện ăn thử, gật đầu với lời nói của Thẩm Ninh: "Rất có quy trình."
Sáu bảy dặm đường, trong tiếng ríu ra ríu rít của Thẩm An và Thẩm Ninh rất nhanh đã đến, lúc đi trời mới hửng sáng, khi cách hơi xa chỉ nhìn thấy vài bóng người qua lại, đến phiên chợ rồi, trời cũng đã sáng trưng.
Cái gọi là chợ lớn, thực sự là một khu chợ được mở trong một thôn lớn có vị trí khá chính giữa ở hương Thanh Phổ, thuận tiện cho các thôn và thôn dân xung quanh trao đổi với nhau.
"Nơi này gọi là thôn Tam Lý, cách huyện thành ba dặm nên lấy tên này, vài thôn chúng ta đi ngang qua dọc đường dựa theo dặm mà lấy tên, thôn Tam Lý, thôn Ngũ Lý, thôn Thất Lý, thôn Thập Lý."
Tang La mới biết chợ lớn hoá ra lại gần huyện thành như vậy, nàng nghe đến hiếm lạ, lại hỏi: "Đường đi tới đây phải đi qua hơn hai thôn nhỉ? Những thôn khác thì sao?"
Trần Hữu Điền mỉm cười: "Còn có rất nhiều thôn là một tộc một họ sống chung với nhau, thôn như vậy sẽ lấy họ làm tên nhiều hơn, cũng cũng có thôn lấy tên theo núi sông địa hình."
Tang La tăng thêm kiến thức, trong lúc nói chuyện đã vào thôn Tam Lý, lúc này đã có không ít người đến chợ, một số thôn dân sống gần chợ lớn đã chiếm chỗ tốt đặt sạp hàng, có người khiêng gánh, có người cầm giỏ, có người cột dây thừng, thậm chí đặt ở đất dưới chân, có đủ các loại.
Ánh mắt Thẩm An và Thẩm Ninh không thể dừng lại, lần cuối cùng hai tiểu huynh muội đến phiên chợ vẫn là khi Thẩm Liệt còn sống.
Ánh mắt Thẩm An quét quanh một vòng, chỉ vào một ngã tư: "Đại tẩu, đằng kia có nhiều người dựng sạp hàng, còn là ngã tư, chúng ta có nên đặt sạp hàng ở chỗ đó không?"
Hỏi xong mới nhận ra đại tẩu nhà mình vốn dĩ không quen thuộc chỗ này, sau đó, một lớn hai nhỏ đồng loạt nhìn về phía Trần Hữu Điền.
Con đường phía sau, gánh sào tre của Tang La nằm trên vai của Trần Hữu Điền, còn giỏ trứng gà kia của Trần Hữu Điền nằm trên tay của Tang La.
Nói là một cái giỏ, Tang La liếc nhìn cũng chỉ có mười hai quả.
Hoặc là Trần gia không nuôi nhiều gà, hôm nay trời nắng nóng, sợ trứng sẽ hỏng, coi như đi tong mười mấy quả trứng; Hoặc là hôm nay Trần gia không cần đi chợ, là vì giúp nàng mới thuận tiện mang theo.
Nhìn lão thái thái hôm qua im lìm không lên tiếng bảo Hữu Điền thúc làm vài ống trúc mới cho nàng, khả năng vế sau là cực kỳ cao.
Trong lòng nàng thầm cảm kích, lúc này cảm thấy nói lời cảm ơn gì đó đều quá phù phiếm, cái miệng đã quen nói ngọt nịnh người lúc này cũng thành thật, chỉ nói: "Làm khổ Điền thúc rồi."
Trong lòng lại quyết định tạo mối quan hệ tốt với Trần gia, người ta luôn nói anh em xa không bằng láng giềng gần, nếu là Thẩm gia, một nhà Thẩm Tam thúc gần ngay trước mắt còn không bằng Trần lão thái thái nhà hàng xóm.
Trần Hữu Điền mỉm cười: "Đi thôi, phải đi sớm mới giành được vị trí đẹp."
Gánh sào đi, nhìn thấy lá sen màu xanh trong cái sọt sau lưng Thẩm Ninh, "Những lá sen này dùng để đựng đậu phụ thần tiên cho người ta sao?"
Không đợi Tang La lên tiếng, Thẩm Ninh đã liên tục gật đầu, còn kể cho hắn nghe chuyện Tang La dẫn bọn họ đi tìm lá nhỏ để đựng đồ ăn thử, cuối cùng còn đặc biệt tự hào mà khoe khoang với Trần Hữu Điền: "Đại tẩu cháu biết nhiều thứ lắm!"
Trần Hữu Điền nghe đến chỗ nàng còn tính đến chuyện ăn thử, gật đầu với lời nói của Thẩm Ninh: "Rất có quy trình."
Sáu bảy dặm đường, trong tiếng ríu ra ríu rít của Thẩm An và Thẩm Ninh rất nhanh đã đến, lúc đi trời mới hửng sáng, khi cách hơi xa chỉ nhìn thấy vài bóng người qua lại, đến phiên chợ rồi, trời cũng đã sáng trưng.
Cái gọi là chợ lớn, thực sự là một khu chợ được mở trong một thôn lớn có vị trí khá chính giữa ở hương Thanh Phổ, thuận tiện cho các thôn và thôn dân xung quanh trao đổi với nhau.
"Nơi này gọi là thôn Tam Lý, cách huyện thành ba dặm nên lấy tên này, vài thôn chúng ta đi ngang qua dọc đường dựa theo dặm mà lấy tên, thôn Tam Lý, thôn Ngũ Lý, thôn Thất Lý, thôn Thập Lý."
Tang La mới biết chợ lớn hoá ra lại gần huyện thành như vậy, nàng nghe đến hiếm lạ, lại hỏi: "Đường đi tới đây phải đi qua hơn hai thôn nhỉ? Những thôn khác thì sao?"
Trần Hữu Điền mỉm cười: "Còn có rất nhiều thôn là một tộc một họ sống chung với nhau, thôn như vậy sẽ lấy họ làm tên nhiều hơn, cũng cũng có thôn lấy tên theo núi sông địa hình."
Tang La tăng thêm kiến thức, trong lúc nói chuyện đã vào thôn Tam Lý, lúc này đã có không ít người đến chợ, một số thôn dân sống gần chợ lớn đã chiếm chỗ tốt đặt sạp hàng, có người khiêng gánh, có người cầm giỏ, có người cột dây thừng, thậm chí đặt ở đất dưới chân, có đủ các loại.
Ánh mắt Thẩm An và Thẩm Ninh không thể dừng lại, lần cuối cùng hai tiểu huynh muội đến phiên chợ vẫn là khi Thẩm Liệt còn sống.
Ánh mắt Thẩm An quét quanh một vòng, chỉ vào một ngã tư: "Đại tẩu, đằng kia có nhiều người dựng sạp hàng, còn là ngã tư, chúng ta có nên đặt sạp hàng ở chỗ đó không?"
Hỏi xong mới nhận ra đại tẩu nhà mình vốn dĩ không quen thuộc chỗ này, sau đó, một lớn hai nhỏ đồng loạt nhìn về phía Trần Hữu Điền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.