Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 16:
Sương Bạch Nguyệt Minh
19/05/2024
Lý Tiểu Hàn sửng sốt, ở đời sau, tam thất đã trở thành một trong những loại thuốc Đông Y có thể gieo trồng với số lượng lớn, giá thành cũng giảm xuống mức mà người bình thường có thể chấp nhận được.
Trước đó nàng từng nghĩ tam thất mọc hoang dại này ắt hẳn sẽ khá đắt, mấy gốc tam thất mà cả nhà hái được có lẽ sẽ bán được vài lượng bạc, nhưng không ngờ lại có thể bán được tận mấy chục lượng như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Tiểu Hàn chỉ cảm thấy trái tim mình trở nên nóng rực, tam thất có thể bán được giá cao như vậy, nếu có thể nhân giống thành công, chẳng phải là nàng sẽ kiếm được bộn tiền sao?
Kìm nén sự kích động ở trong lòng, Lý Hiểu Hàn cũng không trả lời vấn đề bán hay không bán của Trương đại phu, mà thận trọng hỏi:
"Trương đại phu, gốc tam thất này đắt như vậy sao? Ta nghe người trong thôn nói nó không đáng giá tiền, chúng ta còn nhìn thấy chúng mọc ở bên ngoài rất nhiều.”
Trương đại phu nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên:
"Tam thất đương nhiên là đắt tiền. Đại phu Lý Thời Trân từng ghi chép về tam thất ở trong ‘Bản Thảo Cương Mục’ rằng: Tam thất có tác dụng cầm máu, tán huyết, giảm đau những vết thương, vết loét do kiếm và mũi tên gây ra, có thể đạt tới hiệu quả ‘cầm máu ngay lập tức’. Mà trong “Bản Thảo Cương Mục bổ sung” có viết rằng: Nhân sâm là đệ nhất bổ khí, tam thất là đệ nhất bổ huyết. Vị giống, công dụng cũng tương tự, nên nó còn có tên là nhân sâm tam thất, là loại thuốc Đông Y quý giá nhất. Bởi vậy trước đây tam thất đã từng phổ biến một thời, chúng gần như đã trở nên cạn kiệt do bị người hái thuốc hái hết sạch. Hiện nay cũng không có nhiều tam thất có chất lượng tốt như vậy”.
Dường như Trương đại phu cũng không ngại những gì mình nói sẽ khiến Lý Tiểu Hàn cảm thấy bản thân đang bán hớ, bởi vì giá ông ấy vừa đưa ra thật sự là giá thị trường.
Còn về câu ‘Chúng ta còn nhìn thấy chúng mọc ở bên ngoài rất nhiều’, Trương đại phu cũng lập tức đưa ra lời giải thích:
"Thứ ‘mọc ở bên ngoài rất nhiều’ trong miệng ngươi có khả năng chính là nhân sâm giả. Tam thất và sâm mùng tơi, à, chính là nhân sâm giả mà các ngươi hay nói ấy. Nhìn bên ngoài hoa và lá có vẻ giống nhau, nhưng chúng hoàn toàn khác nhau. Nhân sâm giả hoàn toàn vô dụng và không đáng giá tiền. Đã có quá nhiều người đến đây để hỏi ta. Nếu như ngươi không tin thì cứ đào rồi mang tới đây cho ta xem, tám chín phần chính là nhân sâm giả.”
Nói xong, Trương đại phu bèn nói với vẻ nghi ngờ:
"Ồ, tiểu cô nương ngươi cũng khá may mắn đấy chứ, thế nhưng lại đào được tam thất thật."
Trên mặt Lý Tiểu Hàn đầy vẻ may mắn và khiêm tốn:
"Trước đây có một vị trưởng bối từng nói cho ta biết, dọc đường lại tình cờ nhìn thấy, đều là nhờ may mắn cả, đều là nhờ may mắn cả. Tam thất này chúng ta sẽ bán."
Nếu đã xác định thì không cần phải do dự nữa.
Nàng vừa quan sát qua, Trương đại phu phân loại tam thất thật sự rất cẩn thận, không hề xếp những gốc tam thất tốt vào đống kém hơn, hơn nữa nhà bếp, giếng nước, mẹt của dược đường này đều có dấu hiệu đã được sử dụng trong một khoảng thời gian dài.
Một dược đường lớn mở cửa trong khoảng thời gian dài chính là sự bảo đảm lớn nhất, sẽ không ăn chặn mấy người nhà quê chân đất như nhà nàng.
Quả nhiên, Lý Tiểu Hàn vừa nói xong, Trương đại phu trực tiếp cất mấy gốc tam thất đi, đưa bọn họ tới quầy tính tiền.
Hiển nhiên Trương đại phu chỉ hỏi một câu, bởi vì ông ấy rất tự tin với cái giá mà mình đưa ra.
Sau khi Trương đại phu và chưởng quầy thì thầm một lúc, chưởng quầy bèn lấy tiền từ trong hộc tủ ra:
“Bảy nén bạc 10 lượng, một nén bạc 5 lượng và một lượng bạc vụn. Giữ cho thật kỹ, ra khỏi quầy là chúng ta sẽ không nhận lại đâu.."
Lý Tiểu Hàn kiễng chân lên, cầm lấy một nén bạc lớn, chỉ thấy bên dưới có khắc dòng chữ "Mười lượng năm Hạ Thái Bình thứ mười bảy".
Trước đó nàng từng nghĩ tam thất mọc hoang dại này ắt hẳn sẽ khá đắt, mấy gốc tam thất mà cả nhà hái được có lẽ sẽ bán được vài lượng bạc, nhưng không ngờ lại có thể bán được tận mấy chục lượng như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Tiểu Hàn chỉ cảm thấy trái tim mình trở nên nóng rực, tam thất có thể bán được giá cao như vậy, nếu có thể nhân giống thành công, chẳng phải là nàng sẽ kiếm được bộn tiền sao?
Kìm nén sự kích động ở trong lòng, Lý Hiểu Hàn cũng không trả lời vấn đề bán hay không bán của Trương đại phu, mà thận trọng hỏi:
"Trương đại phu, gốc tam thất này đắt như vậy sao? Ta nghe người trong thôn nói nó không đáng giá tiền, chúng ta còn nhìn thấy chúng mọc ở bên ngoài rất nhiều.”
Trương đại phu nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên:
"Tam thất đương nhiên là đắt tiền. Đại phu Lý Thời Trân từng ghi chép về tam thất ở trong ‘Bản Thảo Cương Mục’ rằng: Tam thất có tác dụng cầm máu, tán huyết, giảm đau những vết thương, vết loét do kiếm và mũi tên gây ra, có thể đạt tới hiệu quả ‘cầm máu ngay lập tức’. Mà trong “Bản Thảo Cương Mục bổ sung” có viết rằng: Nhân sâm là đệ nhất bổ khí, tam thất là đệ nhất bổ huyết. Vị giống, công dụng cũng tương tự, nên nó còn có tên là nhân sâm tam thất, là loại thuốc Đông Y quý giá nhất. Bởi vậy trước đây tam thất đã từng phổ biến một thời, chúng gần như đã trở nên cạn kiệt do bị người hái thuốc hái hết sạch. Hiện nay cũng không có nhiều tam thất có chất lượng tốt như vậy”.
Dường như Trương đại phu cũng không ngại những gì mình nói sẽ khiến Lý Tiểu Hàn cảm thấy bản thân đang bán hớ, bởi vì giá ông ấy vừa đưa ra thật sự là giá thị trường.
Còn về câu ‘Chúng ta còn nhìn thấy chúng mọc ở bên ngoài rất nhiều’, Trương đại phu cũng lập tức đưa ra lời giải thích:
"Thứ ‘mọc ở bên ngoài rất nhiều’ trong miệng ngươi có khả năng chính là nhân sâm giả. Tam thất và sâm mùng tơi, à, chính là nhân sâm giả mà các ngươi hay nói ấy. Nhìn bên ngoài hoa và lá có vẻ giống nhau, nhưng chúng hoàn toàn khác nhau. Nhân sâm giả hoàn toàn vô dụng và không đáng giá tiền. Đã có quá nhiều người đến đây để hỏi ta. Nếu như ngươi không tin thì cứ đào rồi mang tới đây cho ta xem, tám chín phần chính là nhân sâm giả.”
Nói xong, Trương đại phu bèn nói với vẻ nghi ngờ:
"Ồ, tiểu cô nương ngươi cũng khá may mắn đấy chứ, thế nhưng lại đào được tam thất thật."
Trên mặt Lý Tiểu Hàn đầy vẻ may mắn và khiêm tốn:
"Trước đây có một vị trưởng bối từng nói cho ta biết, dọc đường lại tình cờ nhìn thấy, đều là nhờ may mắn cả, đều là nhờ may mắn cả. Tam thất này chúng ta sẽ bán."
Nếu đã xác định thì không cần phải do dự nữa.
Nàng vừa quan sát qua, Trương đại phu phân loại tam thất thật sự rất cẩn thận, không hề xếp những gốc tam thất tốt vào đống kém hơn, hơn nữa nhà bếp, giếng nước, mẹt của dược đường này đều có dấu hiệu đã được sử dụng trong một khoảng thời gian dài.
Một dược đường lớn mở cửa trong khoảng thời gian dài chính là sự bảo đảm lớn nhất, sẽ không ăn chặn mấy người nhà quê chân đất như nhà nàng.
Quả nhiên, Lý Tiểu Hàn vừa nói xong, Trương đại phu trực tiếp cất mấy gốc tam thất đi, đưa bọn họ tới quầy tính tiền.
Hiển nhiên Trương đại phu chỉ hỏi một câu, bởi vì ông ấy rất tự tin với cái giá mà mình đưa ra.
Sau khi Trương đại phu và chưởng quầy thì thầm một lúc, chưởng quầy bèn lấy tiền từ trong hộc tủ ra:
“Bảy nén bạc 10 lượng, một nén bạc 5 lượng và một lượng bạc vụn. Giữ cho thật kỹ, ra khỏi quầy là chúng ta sẽ không nhận lại đâu.."
Lý Tiểu Hàn kiễng chân lên, cầm lấy một nén bạc lớn, chỉ thấy bên dưới có khắc dòng chữ "Mười lượng năm Hạ Thái Bình thứ mười bảy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.