Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 38:
Sương Bạch Nguyệt Minh
18/08/2024
Có lẽ sẽ có người thích ăn như vậy.
Tuy nhiên, lớp cơm cháy này chính là một cái tát vào mặt Lý Tiểu Hàn, người chỉ thiếu giơ tay thề rằng mình có thể nấu được.
Với vẻ mặt đờ đẫn, nàng dùng muôi múc cơm cháy lên thật mạnh.
Không còn cách nào khác, thực đơn hôm nay cần phải thay đổi.
Lý Hiền Đông và những người khác đã ngửi thấy mùi cháy, nhưng nhìn dáng người nhỏ bé mới 13 tuổi của Lý Tiểu Hàn, dùng muôi cạo cơm cháy với khuôn mặt đờ đẫn.
Mấy người đàn ông trưởng thành này đột nhiên im lặng.
Thôi bỏ đi, chỉ là một tiểu cô nương, lần đầu tiên nấu cơm, nấu được như vậy đã có thể coi là không tồi rồi.
Nghe mùi cũng không quá cháy, có thể ăn là được, còn bắt bẻ gì nữa chứ.
Lý Tiểu Hàn lấy cơm cháy ra, nhân lúc còn nóng đổ một gáo nước vào, rửa sạch nồi.
Sau đó nàng chắt nước trong nồi ra, cho một thìa mỡ lợn nhỏ vào, mỡ chảy thì cho hành, tỏi vào phi thơm rồi cho dưa chua đã mua vào xào chín.
Rất nhanh mùi thơm của đồ ăn tỏa ra.
Sau khi xào thơm dưa chua thì cho cá suối đã chiên hôm qua vào, cuối cùng là đổ thêm nước.
Phải thật cẩn thận, không thể làm cháy đồ ăn, nếu không Lý Tiểu Hàn thật sự không biết phải giấu mặt vào đâu.
Cho nên nàng vẫn luôn dùng lửa nhỏ để xào cho đến khi có mùi thơm, nhưng sau khi cho nước vào thì phải để lửa lớn để nước nhanh sôi hơn.
Khi nước sôi, mùi thơm của cá và vị chua của dưa dần hòa quyện vào với nhau, tạo thành một mùi thơm nồng nàn xông thẳng vào chóp mũi.
Những người đàn ông đang làm việc ngừng tay đôi chút, dù cơm có bị cháy nhưng đồ ăn vẫn rất thơm.
Lúc này Vương thị cũng đã quay trở lại.
Đồ ăn của Lý Tiểu Hàn gần như đã sẵn sàng.
"Mẫu thân, người đi rửa mặt đi ạ."
Lý Tiểu Hàn vừa nói vừa nhìn Vương thị mặt đầy mồ hôi, tóc rối bù, trên người vẫn còn lấm lem bùn đất và lá khô.
Vương thị sững sờ một lúc, sau đó nhìn con gái mình cũng ướt đẫm mồ hôi, trên mặt mang theo ý cười:
“Chờ nấu cơm xong thì con cũng đi rửa mặt đi.”
"Dạ."
Lý Tiểu Hàn lau mặt, trả lời.
Nấu ăn bằng bếp đất thực sự không phải là một công việc dễ dàng.
Khi món canh cá dưa chua đã sôi, Lý Tiểu Hàn bèn đổ canh ra bát rồi bày lên mâm, sau đó nàng lại làm một món rau xào khác.
Khi các món ăn được bưng ra, mọi người đều cố gắng không để tầm mắt của mình nhìn về phía bát cơm cháy.
Đôi khi người phụ nữ nấu cơm chính là người lớn nhất.
Chẳng qua Lý Tiểu Hàn lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Lý Hiền Đông:
"Phụ thân ơi, chúng ta ăn cơm cháy bằng cách này ạ."
Vừa nói, nàng vừa dùng đũa gắp một miếng cơm cháy, sau đó nhúng vào bát canh cá xào dưa chua.
Miếng cơm cháy giòn giòn hấp thụ nước canh đặc sệt, chẳng mấy chốc đã trở nên mềm mại.
Lý Tiểu Hàn gắp miếng cơm cháy vào bát của phụ thân, nói:
"Phụ thân, người ăn thử đi ạ."
Lý Hiền Đông: ...
Ông không dám phản kháng, gắp miếng cơm cháy bỏ vào trong miệng.
Vị chua của dưa, sau đó là mùi thơm của cá, khi nhai còn cảm nhận được mùi thơm của cơm cháy.
"Ngon lắm."
Lý Hiền Đông gật đầu khen ngợi.
Không phải ông đang thổi phồng, món này thực sự rất ngon.
Lý Tiểu Hàn mỉm cười rồi lui xuống.
Nhìn vẻ mặt của Lý Hiền Đông không hề giống như đang giả bộ, có vẻ như món này đúng là ngon thật.
Mọi người bèn bắt chước Lý Tiểu Hàn, nhúng cơm cháy vào canh rồi ăn.
"Cơm cháy này đủ dai, đủ hương vị, còn đầy đặn."
Người đương thời để dùng ít gạo nhất để nấu nhiều cơm nhất thì thường cho vào nhiều nước, khi nấu cơm mềm và nhão, mùi thơm của gạo cũng bị phân tán.
Loại cơm cháy này có cảm giác hoàn toàn khác, chắc, giòn và thơm. Mọi người giống như đã mở ra một mặt mới của thế giới.
"Cá suối này cũng không tệ, hôm qua thì giòn, hôm nay lại mềm, ăn kèm với dưa chưa, thật sự không thể dừng đũa được."
Tuy nhiên, lớp cơm cháy này chính là một cái tát vào mặt Lý Tiểu Hàn, người chỉ thiếu giơ tay thề rằng mình có thể nấu được.
Với vẻ mặt đờ đẫn, nàng dùng muôi múc cơm cháy lên thật mạnh.
Không còn cách nào khác, thực đơn hôm nay cần phải thay đổi.
Lý Hiền Đông và những người khác đã ngửi thấy mùi cháy, nhưng nhìn dáng người nhỏ bé mới 13 tuổi của Lý Tiểu Hàn, dùng muôi cạo cơm cháy với khuôn mặt đờ đẫn.
Mấy người đàn ông trưởng thành này đột nhiên im lặng.
Thôi bỏ đi, chỉ là một tiểu cô nương, lần đầu tiên nấu cơm, nấu được như vậy đã có thể coi là không tồi rồi.
Nghe mùi cũng không quá cháy, có thể ăn là được, còn bắt bẻ gì nữa chứ.
Lý Tiểu Hàn lấy cơm cháy ra, nhân lúc còn nóng đổ một gáo nước vào, rửa sạch nồi.
Sau đó nàng chắt nước trong nồi ra, cho một thìa mỡ lợn nhỏ vào, mỡ chảy thì cho hành, tỏi vào phi thơm rồi cho dưa chua đã mua vào xào chín.
Rất nhanh mùi thơm của đồ ăn tỏa ra.
Sau khi xào thơm dưa chua thì cho cá suối đã chiên hôm qua vào, cuối cùng là đổ thêm nước.
Phải thật cẩn thận, không thể làm cháy đồ ăn, nếu không Lý Tiểu Hàn thật sự không biết phải giấu mặt vào đâu.
Cho nên nàng vẫn luôn dùng lửa nhỏ để xào cho đến khi có mùi thơm, nhưng sau khi cho nước vào thì phải để lửa lớn để nước nhanh sôi hơn.
Khi nước sôi, mùi thơm của cá và vị chua của dưa dần hòa quyện vào với nhau, tạo thành một mùi thơm nồng nàn xông thẳng vào chóp mũi.
Những người đàn ông đang làm việc ngừng tay đôi chút, dù cơm có bị cháy nhưng đồ ăn vẫn rất thơm.
Lúc này Vương thị cũng đã quay trở lại.
Đồ ăn của Lý Tiểu Hàn gần như đã sẵn sàng.
"Mẫu thân, người đi rửa mặt đi ạ."
Lý Tiểu Hàn vừa nói vừa nhìn Vương thị mặt đầy mồ hôi, tóc rối bù, trên người vẫn còn lấm lem bùn đất và lá khô.
Vương thị sững sờ một lúc, sau đó nhìn con gái mình cũng ướt đẫm mồ hôi, trên mặt mang theo ý cười:
“Chờ nấu cơm xong thì con cũng đi rửa mặt đi.”
"Dạ."
Lý Tiểu Hàn lau mặt, trả lời.
Nấu ăn bằng bếp đất thực sự không phải là một công việc dễ dàng.
Khi món canh cá dưa chua đã sôi, Lý Tiểu Hàn bèn đổ canh ra bát rồi bày lên mâm, sau đó nàng lại làm một món rau xào khác.
Khi các món ăn được bưng ra, mọi người đều cố gắng không để tầm mắt của mình nhìn về phía bát cơm cháy.
Đôi khi người phụ nữ nấu cơm chính là người lớn nhất.
Chẳng qua Lý Tiểu Hàn lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Lý Hiền Đông:
"Phụ thân ơi, chúng ta ăn cơm cháy bằng cách này ạ."
Vừa nói, nàng vừa dùng đũa gắp một miếng cơm cháy, sau đó nhúng vào bát canh cá xào dưa chua.
Miếng cơm cháy giòn giòn hấp thụ nước canh đặc sệt, chẳng mấy chốc đã trở nên mềm mại.
Lý Tiểu Hàn gắp miếng cơm cháy vào bát của phụ thân, nói:
"Phụ thân, người ăn thử đi ạ."
Lý Hiền Đông: ...
Ông không dám phản kháng, gắp miếng cơm cháy bỏ vào trong miệng.
Vị chua của dưa, sau đó là mùi thơm của cá, khi nhai còn cảm nhận được mùi thơm của cơm cháy.
"Ngon lắm."
Lý Hiền Đông gật đầu khen ngợi.
Không phải ông đang thổi phồng, món này thực sự rất ngon.
Lý Tiểu Hàn mỉm cười rồi lui xuống.
Nhìn vẻ mặt của Lý Hiền Đông không hề giống như đang giả bộ, có vẻ như món này đúng là ngon thật.
Mọi người bèn bắt chước Lý Tiểu Hàn, nhúng cơm cháy vào canh rồi ăn.
"Cơm cháy này đủ dai, đủ hương vị, còn đầy đặn."
Người đương thời để dùng ít gạo nhất để nấu nhiều cơm nhất thì thường cho vào nhiều nước, khi nấu cơm mềm và nhão, mùi thơm của gạo cũng bị phân tán.
Loại cơm cháy này có cảm giác hoàn toàn khác, chắc, giòn và thơm. Mọi người giống như đã mở ra một mặt mới của thế giới.
"Cá suối này cũng không tệ, hôm qua thì giòn, hôm nay lại mềm, ăn kèm với dưa chưa, thật sự không thể dừng đũa được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.