Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 40:
Sương Bạch Nguyệt Minh
20/08/2024
Tuy hôm nay không tìm được tam thất nhưng bà đã tìm thấy vài bụi nấm tươi, dùng làm đồ ăn cũng không tồi.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cha con, Vương thị bèn quay đầu lại nói:
“Là phần đất rừng mới của gia tộc, hôm nay ta đã đi đến chỗ đó, ở trên phần đất rừng đó có rất nhiều loại cây này.”
Lý Hiền Đông nghe vậy, bèn cau mày suy nghĩ:
"Để ta ngẫm lại xem, hình như phần đất đó trước đây thuộc về nhà địa chủ Trương. Nghe nói lúc bọn họ chạy trốn, bà cụ Trương đã trèo lên cây Tằm Giả và trốn thoát được khỏi toán cướp. Sau khi ổn định cuộc sống, bà cụ Trương đã trồng loại cây này ở chỗ chúng ta. Cũng chính bà ấy là người khởi xướng trào lưu dùng cây Tằm Giả để hun thịt khô. Đáng tiếc con trai địa chủ Trương không biết cố gắng, đã bán đi rất nhiều tài sản trong nhà. Lần trước khi phải tách ra ở riêng, ta từng nghe tộc trưởng nói rằng vì số lượng người trong tộc ngày càng nhiều nên các trưởng lão định mua thêm một phần đất rừng.”
Lý Tiểu Hàn vui mừng khôn xiết, hít vỏ cây một hơi thật sâu, mùi thơm này quả thật vô cùng dễ chịu:
"Phụ thân ơi, còn nơi nào có loại cây này không ạ? Chúng ta có thể trồng một ít trong phần đất rừng của chúng ta ạ. Con thích mùi hương này, mùa đông còn có thể dùng nó để hun thịt khô.”
Lý Hiền Đông đột nhiên im lặng, mẫu thân kế Trần thị không thích mùi hương này, nhưng ông mơ hồ nhớ ra mẫu thân ruột thích dùng loại cây này để hun thịt khô.
Phần đất rừng của phụ thân ông ngày trước có trồng một số cây nhưng sau đó không còn cây nào cả.
Cùng với đó, phần đất rừng của ba huynh đệ cũng không có sự tồn tại của loại cây này.
Xuất phát từ một loại tâm lý không biết là gì, có lẽ là nổi loạn và sự phản kháng tới muộn, Lý Hiền Đông quyết định:
"Được rồi, chúng ta sẽ trồng một ít, dùng nó để hun thịt khô. Nhưng trước tiên phải chờ xây xong nhà trước đã, bây giờ trong nhà cũng không có ai rảnh rỗi."
Đúng, bây giờ cả nhà đều rất bận.
Lý Tiểu Hàn ngẩn người, mày nhăn lại.
Nhân khẩu trong nhà quá ít, lại còn phải xây nhà nên làm chuyện gì cũng tiêu tốn nhân công.
Lý Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, sau đó lại lấy một cành cây khác đưa cho phụ thân nàng chặt:
"Phụ thân, người chặt cây này đi ạ."
Lý Hiền Đông không có ý kiến gì, dù sao chặt cái nào cũng như nhau cả.
"Mẫu thân ơi, con thích loại cây Tằm Giả này. Lần sau người có gặp loại cây này thì lưu ý nơi đó được không ạ? Chờ khi nào phụ thân rảnh, chúng ta sẽ đi chặt sau."
"Được."
Vương thị hết lòng vì trượng phu và nữ nhi, thấy nữ nhi thích, trượng phu cũng đồng ý, chẳng qua chỉ là đổi một loại cây khác để hun thịt khô mà thôi, ý kiến của trượng phu và nữ nhi chính là ý kiến của bà.
Màn đêm buông xuống, một nhà ba người Lý gia thu dọn xong, Lý Tiểu Hàn bèn đi theo Vương thị trở về nhà cũ.
“Mẫu thân ơi, phần đất rừng mới có xa không ạ?”
"Không xa lắm, nếu xa thì ta đã không đi lấy củi ở đó."
"Vậy sáng mai con sẽ cùng mẫu thân đi xem một chút nhé ạ."
"Nếu con đi xem thì ai ở nhà nấu cơm?"
Lý Tiểu Hàn dừng một chút, nói:
"Con cảm thấy chỗ nấm tươi mà mẫu thân hái về hôm nay khá ngon, con định đi hái thêm một ít, cũng đỡ phải tốn tiền đi chợ.”
"Được rồi, vậy sáng sớm ngày mai con cùng ta đi ra ngoài, nhưng con phải trở về trước giờ nấu cơm."
"Vâng ạ."
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bánh bột ngô, Lý Tiểu Hàn cùng Vương thị đi ra ngoài.
Đừng nghĩ đồ ăn sáng của bọn họ chỉ là bánh bột ngô thông thường, bánh này đã được bỏ thêm mỡ, hơn nữa còn có nấm tươi mà Vương thị mang về hôm qua, chắc chắn là ngon hơn hẳn bánh bột ngô bình thường.
Một đường đi lên trên núi, hai người rất nhanh đã đi đến phần đất rừng mà Vương thị nhắc đến ngày hôm qua.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cha con, Vương thị bèn quay đầu lại nói:
“Là phần đất rừng mới của gia tộc, hôm nay ta đã đi đến chỗ đó, ở trên phần đất rừng đó có rất nhiều loại cây này.”
Lý Hiền Đông nghe vậy, bèn cau mày suy nghĩ:
"Để ta ngẫm lại xem, hình như phần đất đó trước đây thuộc về nhà địa chủ Trương. Nghe nói lúc bọn họ chạy trốn, bà cụ Trương đã trèo lên cây Tằm Giả và trốn thoát được khỏi toán cướp. Sau khi ổn định cuộc sống, bà cụ Trương đã trồng loại cây này ở chỗ chúng ta. Cũng chính bà ấy là người khởi xướng trào lưu dùng cây Tằm Giả để hun thịt khô. Đáng tiếc con trai địa chủ Trương không biết cố gắng, đã bán đi rất nhiều tài sản trong nhà. Lần trước khi phải tách ra ở riêng, ta từng nghe tộc trưởng nói rằng vì số lượng người trong tộc ngày càng nhiều nên các trưởng lão định mua thêm một phần đất rừng.”
Lý Tiểu Hàn vui mừng khôn xiết, hít vỏ cây một hơi thật sâu, mùi thơm này quả thật vô cùng dễ chịu:
"Phụ thân ơi, còn nơi nào có loại cây này không ạ? Chúng ta có thể trồng một ít trong phần đất rừng của chúng ta ạ. Con thích mùi hương này, mùa đông còn có thể dùng nó để hun thịt khô.”
Lý Hiền Đông đột nhiên im lặng, mẫu thân kế Trần thị không thích mùi hương này, nhưng ông mơ hồ nhớ ra mẫu thân ruột thích dùng loại cây này để hun thịt khô.
Phần đất rừng của phụ thân ông ngày trước có trồng một số cây nhưng sau đó không còn cây nào cả.
Cùng với đó, phần đất rừng của ba huynh đệ cũng không có sự tồn tại của loại cây này.
Xuất phát từ một loại tâm lý không biết là gì, có lẽ là nổi loạn và sự phản kháng tới muộn, Lý Hiền Đông quyết định:
"Được rồi, chúng ta sẽ trồng một ít, dùng nó để hun thịt khô. Nhưng trước tiên phải chờ xây xong nhà trước đã, bây giờ trong nhà cũng không có ai rảnh rỗi."
Đúng, bây giờ cả nhà đều rất bận.
Lý Tiểu Hàn ngẩn người, mày nhăn lại.
Nhân khẩu trong nhà quá ít, lại còn phải xây nhà nên làm chuyện gì cũng tiêu tốn nhân công.
Lý Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, sau đó lại lấy một cành cây khác đưa cho phụ thân nàng chặt:
"Phụ thân, người chặt cây này đi ạ."
Lý Hiền Đông không có ý kiến gì, dù sao chặt cái nào cũng như nhau cả.
"Mẫu thân ơi, con thích loại cây Tằm Giả này. Lần sau người có gặp loại cây này thì lưu ý nơi đó được không ạ? Chờ khi nào phụ thân rảnh, chúng ta sẽ đi chặt sau."
"Được."
Vương thị hết lòng vì trượng phu và nữ nhi, thấy nữ nhi thích, trượng phu cũng đồng ý, chẳng qua chỉ là đổi một loại cây khác để hun thịt khô mà thôi, ý kiến của trượng phu và nữ nhi chính là ý kiến của bà.
Màn đêm buông xuống, một nhà ba người Lý gia thu dọn xong, Lý Tiểu Hàn bèn đi theo Vương thị trở về nhà cũ.
“Mẫu thân ơi, phần đất rừng mới có xa không ạ?”
"Không xa lắm, nếu xa thì ta đã không đi lấy củi ở đó."
"Vậy sáng mai con sẽ cùng mẫu thân đi xem một chút nhé ạ."
"Nếu con đi xem thì ai ở nhà nấu cơm?"
Lý Tiểu Hàn dừng một chút, nói:
"Con cảm thấy chỗ nấm tươi mà mẫu thân hái về hôm nay khá ngon, con định đi hái thêm một ít, cũng đỡ phải tốn tiền đi chợ.”
"Được rồi, vậy sáng sớm ngày mai con cùng ta đi ra ngoài, nhưng con phải trở về trước giờ nấu cơm."
"Vâng ạ."
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bánh bột ngô, Lý Tiểu Hàn cùng Vương thị đi ra ngoài.
Đừng nghĩ đồ ăn sáng của bọn họ chỉ là bánh bột ngô thông thường, bánh này đã được bỏ thêm mỡ, hơn nữa còn có nấm tươi mà Vương thị mang về hôm qua, chắc chắn là ngon hơn hẳn bánh bột ngô bình thường.
Một đường đi lên trên núi, hai người rất nhanh đã đi đến phần đất rừng mà Vương thị nhắc đến ngày hôm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.