[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 2:
Tập Hủ Nho Sinh
04/11/2024
Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu nàng. Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất mà nàng nhận thức được là mình đang bị coi như món hàng đem ra bán. Khắp người nàng đều bị thương, chỗ nào cũng đau nhức, lâu rồi không được ăn uống, cổ họng khô khốc, cả người không chút sức lực, ý thức cũng mơ màng. Phải làm sao để thoát khỏi nơi này?
Triệu Giáo Đầu thấy không ai chịu mua, lại hạ giá: "Ba lượng bạc! Chỉ ba lượng bạc thôi! Cô nương này nhìn cũng có tướng sinh con, mua về nhà chắc chắn ba năm ôm hai!"
Đây đã là mức giá thấp nhất, nếu hạ thêm thì hắn cũng chẳng đủ trả nợ bạc. Triệu Giáo Đầu vừa nói vừa nhìn quanh đám đông, hy vọng có ai đó đang khát khao tìm vợ sẽ ra tay mua người.
"Ai da, Triệu Giáo Đầu ơi, phen này ngươi lỗ to rồi!"
"He he he, ta cũng muốn xem thử tên ngốc nào chịu bỏ tiền mua một cô nương nửa sống nửa chết như này."
"Ta thấy nàng sắp chết rồi, Triệu Giáo Đầu, hay ngươi bán nàng cho ta mua cái chiếu, đợi lúc nàng chết thì dùng bọc lại đem chôn, đỡ mất công!"
Những lời chế giễu cứ dồn dập vang lên, khiến Triệu Giáo Đầu tức đến mặt mày đen sạm.
Trong lồng, cô gái bắt đầu vùng vẫy, cố giãy giụa đôi tay bị trói, như muốn tìm cách thoát thân. Nàng biết, nếu không chết, thì phải dốc hết sức mà sống!
Triệu Giáo Đầu vốn đang bực bội, thấy nàng quậy phá liền nổi giận, cầm cây gậy chọc thẳng vào vết thương trên người nàng: "Quậy cái gì hả? Đồ sao chổi, im cho ta nhờ!"
Vết thương rỉ máu, cơn đau đột ngột ập tới khiến nàng chóng mặt, mắt hoa lên. Theo kinh nghiệm trước đây, nàng biết vết thương đã nhiễm trùng, cộng thêm việc không ăn uống lâu ngày làm huyết áp tụt hẳn.
Phải làm sao đây? Khó khăn lắm mới thoát được khỏi tử thần, chẳng lẽ giờ lại phải bỏ mạng ở nơi xa lạ này sao?
Bỗng một giọng nam trong trẻo vang lên từ giữa đám đông: "Triệu Giáo Đầu, đừng đánh nữa. Bán nàng cho ta đi."
Mọi người nhao nhao quay lại, tò mò xem kẻ nào lại dám bỏ tiền mua cô gái này. Triệu Giáo Đầu nghe có người muốn mua, lập tức hạ gậy, xoay người nhìn lại, thì thấy từ trong đám đông bước ra một nam nhân trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, vẻ ngoài thư sinh thanh nhã.
Có người nhận ra, liền khẽ nói: "Đó chẳng phải là Liễu Minh An, thư sinh vẫn bán tranh chữ bên cầu hay sao?"
Liễu Minh An từ trong lòng rút ra ba lượng bạc, không thừa không thiếu, đúng như giá Triệu Giáo Đầu vừa hạ: "Triệu Giáo Đầu, ta mua nàng."
Ngay lập tức, từ phía sau vang lên tiếng một phụ nhân: "Ôi chao, Minh An à, đừng có phí tiền oan uổng vậy!"
Liễu Minh An quay lại, nhận ra đó là Tiền đại nương, bà lão thường nhờ hắn viết thư giùm.
Tiền đại nương vội vàng khuyên bảo: "Minh An, ngươi tuấn tú lịch sự, lấy vợ còn khó gì, sao lại đi mua một cô nương phá tướng, tay chân còn bị đánh gãy thế này về làm gì?"
Triệu Giáo Đầu thấy Tiền đại nương làm hỏng chuyện mình, liền sốt ruột ba bước thành hai, một tay chộp ngay số bạc trong tay Liễu Minh An, lạnh lùng quát bà lão: "Bà già, đừng có nhiều lời!"
Nói xong, hắn quay lại nhìn Liễu Minh An với vẻ mặt vui mừng: "Vị công tử này, từ nay nữ nhân này thuộc về ngươi."
Triệu Giáo Đầu cúi vào trong lồng, tháo dây xích trên tay cô gái rồi kéo nàng ra ngoài.
Nữ nhân ấy toàn thân mềm nhũn, gần như đổ gục xuống đất. Liễu Minh An vội bước tới, đưa tay đỡ lấy, giữ cho nàng dựa vào người mình để có chút sức chống đỡ.
"Cô nương, ngươi ổn không?" Liễu Minh An khẽ hỏi, giọng đầy lo lắng.
Người trong lòng hắn khẽ ngẩng đầu nhìn, đôi mắt sắc lạnh như mũi tên, ánh nhìn bén nhọn đến mức làm Liễu Minh An thoáng rùng mình. Nhưng ngay sau đó, nàng ngất lịm, rơi vào hôn mê.
Tiền đại nương đứng bên lắc đầu thở dài: "Ôi trời, ngươi thật tự chuốc phiền toái vào thân rồi!"
Liễu Minh An chỉ cười hiền, không đáp lời.
Chàng khẽ nâng cô gái, bế nàng lên ngang người, rồi bước về phía đông trấn, nơi chàng đã hẹn gặp một người.
Triệu Giáo Đầu thấy không ai chịu mua, lại hạ giá: "Ba lượng bạc! Chỉ ba lượng bạc thôi! Cô nương này nhìn cũng có tướng sinh con, mua về nhà chắc chắn ba năm ôm hai!"
Đây đã là mức giá thấp nhất, nếu hạ thêm thì hắn cũng chẳng đủ trả nợ bạc. Triệu Giáo Đầu vừa nói vừa nhìn quanh đám đông, hy vọng có ai đó đang khát khao tìm vợ sẽ ra tay mua người.
"Ai da, Triệu Giáo Đầu ơi, phen này ngươi lỗ to rồi!"
"He he he, ta cũng muốn xem thử tên ngốc nào chịu bỏ tiền mua một cô nương nửa sống nửa chết như này."
"Ta thấy nàng sắp chết rồi, Triệu Giáo Đầu, hay ngươi bán nàng cho ta mua cái chiếu, đợi lúc nàng chết thì dùng bọc lại đem chôn, đỡ mất công!"
Những lời chế giễu cứ dồn dập vang lên, khiến Triệu Giáo Đầu tức đến mặt mày đen sạm.
Trong lồng, cô gái bắt đầu vùng vẫy, cố giãy giụa đôi tay bị trói, như muốn tìm cách thoát thân. Nàng biết, nếu không chết, thì phải dốc hết sức mà sống!
Triệu Giáo Đầu vốn đang bực bội, thấy nàng quậy phá liền nổi giận, cầm cây gậy chọc thẳng vào vết thương trên người nàng: "Quậy cái gì hả? Đồ sao chổi, im cho ta nhờ!"
Vết thương rỉ máu, cơn đau đột ngột ập tới khiến nàng chóng mặt, mắt hoa lên. Theo kinh nghiệm trước đây, nàng biết vết thương đã nhiễm trùng, cộng thêm việc không ăn uống lâu ngày làm huyết áp tụt hẳn.
Phải làm sao đây? Khó khăn lắm mới thoát được khỏi tử thần, chẳng lẽ giờ lại phải bỏ mạng ở nơi xa lạ này sao?
Bỗng một giọng nam trong trẻo vang lên từ giữa đám đông: "Triệu Giáo Đầu, đừng đánh nữa. Bán nàng cho ta đi."
Mọi người nhao nhao quay lại, tò mò xem kẻ nào lại dám bỏ tiền mua cô gái này. Triệu Giáo Đầu nghe có người muốn mua, lập tức hạ gậy, xoay người nhìn lại, thì thấy từ trong đám đông bước ra một nam nhân trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, vẻ ngoài thư sinh thanh nhã.
Có người nhận ra, liền khẽ nói: "Đó chẳng phải là Liễu Minh An, thư sinh vẫn bán tranh chữ bên cầu hay sao?"
Liễu Minh An từ trong lòng rút ra ba lượng bạc, không thừa không thiếu, đúng như giá Triệu Giáo Đầu vừa hạ: "Triệu Giáo Đầu, ta mua nàng."
Ngay lập tức, từ phía sau vang lên tiếng một phụ nhân: "Ôi chao, Minh An à, đừng có phí tiền oan uổng vậy!"
Liễu Minh An quay lại, nhận ra đó là Tiền đại nương, bà lão thường nhờ hắn viết thư giùm.
Tiền đại nương vội vàng khuyên bảo: "Minh An, ngươi tuấn tú lịch sự, lấy vợ còn khó gì, sao lại đi mua một cô nương phá tướng, tay chân còn bị đánh gãy thế này về làm gì?"
Triệu Giáo Đầu thấy Tiền đại nương làm hỏng chuyện mình, liền sốt ruột ba bước thành hai, một tay chộp ngay số bạc trong tay Liễu Minh An, lạnh lùng quát bà lão: "Bà già, đừng có nhiều lời!"
Nói xong, hắn quay lại nhìn Liễu Minh An với vẻ mặt vui mừng: "Vị công tử này, từ nay nữ nhân này thuộc về ngươi."
Triệu Giáo Đầu cúi vào trong lồng, tháo dây xích trên tay cô gái rồi kéo nàng ra ngoài.
Nữ nhân ấy toàn thân mềm nhũn, gần như đổ gục xuống đất. Liễu Minh An vội bước tới, đưa tay đỡ lấy, giữ cho nàng dựa vào người mình để có chút sức chống đỡ.
"Cô nương, ngươi ổn không?" Liễu Minh An khẽ hỏi, giọng đầy lo lắng.
Người trong lòng hắn khẽ ngẩng đầu nhìn, đôi mắt sắc lạnh như mũi tên, ánh nhìn bén nhọn đến mức làm Liễu Minh An thoáng rùng mình. Nhưng ngay sau đó, nàng ngất lịm, rơi vào hôn mê.
Tiền đại nương đứng bên lắc đầu thở dài: "Ôi trời, ngươi thật tự chuốc phiền toái vào thân rồi!"
Liễu Minh An chỉ cười hiền, không đáp lời.
Chàng khẽ nâng cô gái, bế nàng lên ngang người, rồi bước về phía đông trấn, nơi chàng đã hẹn gặp một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.