[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 44:
Tập Hủ Nho Sinh
04/11/2024
Ra khỏi không gian, nhìn sắc trời đã ngả về tây, ước chừng chỉ còn hai ba canh giờ nữa là trời sẽ tối.
Đã đến lúc phải xuống núi.
---
Trong khi Khương Ngưng đang chuẩn bị xuống núi, thì Liễu Minh An trên đường gánh nước về nhà, gặp Hà Võ.
“Minh An huynh đệ, ngươi đi gánh nước sao?” Hà Võ chào hỏi, giọng điệu có phần e dè.
Liễu Minh An mỉm cười đáp: “Nhà không còn nước. Tiểu Võ ca, ngươi có việc gì chăng?”
Hà Võ và anh trai hắn là Hà Văn quả thực là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Hà Văn thì rượu chè, cờ bạc, chẳng chuyện xấu nào mà không làm, còn Hà Võ lại hiền lành thật thà, tính tình lương thiện.
Khi mẫu thân của Liễu Minh An nằm trên giường bệnh, Hà Võ đã nhiều lần giúp đỡ hai mẹ con, tặng đồ ăn, gánh nước, chẻ củi. Thậm chí khi mẫu thân của Minh An qua đời, Hà Võ cũng tự mình đến giúp đỡ lo liệu hậu sự. Chính vì vậy, Liễu Minh An luôn dành cho Hà Võ một lòng tôn kính, xem như huynh trưởng.
Liễu Minh An hiểu tính cách của Hà Võ: thật thà, ít nói, có phần chất phác. Hà Võ thường ngại ngùng khi phải đối mặt trò chuyện, nên hôm nay cố tình tới chào hỏi, hẳn là có chuyện muốn nhờ vả.
Hà Võ là người chất phác, ít lời, nên khi Liễu Minh An hỏi thẳng có việc gì cần, hắn lại có chút lúng túng, khó mở miệng.
Liễu Minh An vẫn kiên nhẫn chờ đợi, trên mặt nở nụ cười ấm áp, tạo cho người đối diện cảm giác thân thiện.
Hà Võ trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ đưa tay lấy đòn gánh cùng hai thùng nước trên vai Liễu Minh An xuống, đặt lên vai mình, sau đó sải bước về phía giếng nước.
Liễu Minh An ngơ ngác chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Hà Võ nói: “Ta gánh nước giúp ngươi trước rồi nói sau.”
“Tiểu Võ ca, để ta tự làm được rồi. Ngươi có việc gì cứ nói thẳng, ta nhất định sẽ hết sức giúp.” Liễu Minh An vừa nói vừa chạy theo định lấy lại đồ.
Nhưng Hà Võ đưa tay ngăn lại, kiên quyết: “Ngươi là người đọc sách, sức lực yếu. Để ta gánh giúp ngươi.”
Biết tính Hà Võ cố chấp, Liễu Minh An đành bất lực cười, lặng lẽ đi theo hắn. Hà Võ gánh nước ba lần, đổ đầy lu lớn trong sân nhà Minh An.
Trong lúc Hà Võ gánh nước, Liễu Minh An có liếc nhìn vào trong phòng, nghĩ rằng Khương Ngưng chắc đang ở trong đó, nên không bận tâm lắm.
Khi nước đã đầy, Hà Võ đứng bên lu nước, lau mồ hôi trên trán, lúc này mới lấy can đảm mở miệng: “Minh An huynh đệ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”
Trước đây, nếu nghe vậy, Liễu Minh An hẳn đã mời Hà Võ vào nhà ngồi nói chuyện. Nhưng nay, vì trong nhà còn có Khương Ngưng, hai người đành đứng nói chuyện ngoài sân.
Thấy Hà Võ cuối cùng cũng nói ra chuyện chính, Liễu Minh An liền vui vẻ đáp: “Tiểu Võ ca, chúng ta đã là huynh đệ, ngươi có việc gì cứ nói một tiếng, cần gì phải khách sáo.”
Hà Võ trông có vẻ rối bời, hai tay đan chặt vào nhau, hồi lâu sau mới lấy từ trong ngực ra một tờ giấy ố vàng, rồi ngập ngừng nói: “Ta muốn nhờ ngươi… viết giúp một câu đối phúng điếu…”
Hai chữ cuối cùng như bị nghẹn lại trong cổ họng, giọng hắn nhỏ đến mức khó nghe thấy. Nói xong, Hà Võ cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Liễu Minh An.
Liễu Minh An nghe xong cũng sững sờ, không nói nên lời. Yêu cầu này nằm ngoài dự đoán của chàng.
Ở Đại Lương, phong tục sau khi có người qua đời là phải thỉnh người viết câu đối phúng điếu dán trước cổng nhà, giữ suốt bốn mươi chín ngày rồi mang ra đốt trước mộ. Điều này giúp vong hồn người mất tìm đường trở về nhà trong những tuần đầu sau khi mất, và sau đó có thể đầu thai thuận lợi.
Người có điều kiện thường sẽ mời những bậc đức cao vọng trọng viết câu đối phúng điếu. Dân làng Hà Hoa thường lên trấn trên tìm Trần lão phu tử, mang theo rượu ngon, thịt tốt và bao lì xì, cung kính mời ông viết.
Nhưng viết câu đối phúng điếu cũng có ý nghĩa riêng: nếu viết cho người lương thiện, đức độ, đó là công đức lớn; nếu viết cho người dân thường, cũng là tích chút âm đức. Còn nếu người mất khi sống từng làm điều xấu, như trộm cắp hay gây tội ác, thì viết câu đối phúng điếu cho họ sẽ chỉ rước lấy đen đủi.
Đã đến lúc phải xuống núi.
---
Trong khi Khương Ngưng đang chuẩn bị xuống núi, thì Liễu Minh An trên đường gánh nước về nhà, gặp Hà Võ.
“Minh An huynh đệ, ngươi đi gánh nước sao?” Hà Võ chào hỏi, giọng điệu có phần e dè.
Liễu Minh An mỉm cười đáp: “Nhà không còn nước. Tiểu Võ ca, ngươi có việc gì chăng?”
Hà Võ và anh trai hắn là Hà Văn quả thực là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Hà Văn thì rượu chè, cờ bạc, chẳng chuyện xấu nào mà không làm, còn Hà Võ lại hiền lành thật thà, tính tình lương thiện.
Khi mẫu thân của Liễu Minh An nằm trên giường bệnh, Hà Võ đã nhiều lần giúp đỡ hai mẹ con, tặng đồ ăn, gánh nước, chẻ củi. Thậm chí khi mẫu thân của Minh An qua đời, Hà Võ cũng tự mình đến giúp đỡ lo liệu hậu sự. Chính vì vậy, Liễu Minh An luôn dành cho Hà Võ một lòng tôn kính, xem như huynh trưởng.
Liễu Minh An hiểu tính cách của Hà Võ: thật thà, ít nói, có phần chất phác. Hà Võ thường ngại ngùng khi phải đối mặt trò chuyện, nên hôm nay cố tình tới chào hỏi, hẳn là có chuyện muốn nhờ vả.
Hà Võ là người chất phác, ít lời, nên khi Liễu Minh An hỏi thẳng có việc gì cần, hắn lại có chút lúng túng, khó mở miệng.
Liễu Minh An vẫn kiên nhẫn chờ đợi, trên mặt nở nụ cười ấm áp, tạo cho người đối diện cảm giác thân thiện.
Hà Võ trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ đưa tay lấy đòn gánh cùng hai thùng nước trên vai Liễu Minh An xuống, đặt lên vai mình, sau đó sải bước về phía giếng nước.
Liễu Minh An ngơ ngác chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Hà Võ nói: “Ta gánh nước giúp ngươi trước rồi nói sau.”
“Tiểu Võ ca, để ta tự làm được rồi. Ngươi có việc gì cứ nói thẳng, ta nhất định sẽ hết sức giúp.” Liễu Minh An vừa nói vừa chạy theo định lấy lại đồ.
Nhưng Hà Võ đưa tay ngăn lại, kiên quyết: “Ngươi là người đọc sách, sức lực yếu. Để ta gánh giúp ngươi.”
Biết tính Hà Võ cố chấp, Liễu Minh An đành bất lực cười, lặng lẽ đi theo hắn. Hà Võ gánh nước ba lần, đổ đầy lu lớn trong sân nhà Minh An.
Trong lúc Hà Võ gánh nước, Liễu Minh An có liếc nhìn vào trong phòng, nghĩ rằng Khương Ngưng chắc đang ở trong đó, nên không bận tâm lắm.
Khi nước đã đầy, Hà Võ đứng bên lu nước, lau mồ hôi trên trán, lúc này mới lấy can đảm mở miệng: “Minh An huynh đệ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”
Trước đây, nếu nghe vậy, Liễu Minh An hẳn đã mời Hà Võ vào nhà ngồi nói chuyện. Nhưng nay, vì trong nhà còn có Khương Ngưng, hai người đành đứng nói chuyện ngoài sân.
Thấy Hà Võ cuối cùng cũng nói ra chuyện chính, Liễu Minh An liền vui vẻ đáp: “Tiểu Võ ca, chúng ta đã là huynh đệ, ngươi có việc gì cứ nói một tiếng, cần gì phải khách sáo.”
Hà Võ trông có vẻ rối bời, hai tay đan chặt vào nhau, hồi lâu sau mới lấy từ trong ngực ra một tờ giấy ố vàng, rồi ngập ngừng nói: “Ta muốn nhờ ngươi… viết giúp một câu đối phúng điếu…”
Hai chữ cuối cùng như bị nghẹn lại trong cổ họng, giọng hắn nhỏ đến mức khó nghe thấy. Nói xong, Hà Võ cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Liễu Minh An.
Liễu Minh An nghe xong cũng sững sờ, không nói nên lời. Yêu cầu này nằm ngoài dự đoán của chàng.
Ở Đại Lương, phong tục sau khi có người qua đời là phải thỉnh người viết câu đối phúng điếu dán trước cổng nhà, giữ suốt bốn mươi chín ngày rồi mang ra đốt trước mộ. Điều này giúp vong hồn người mất tìm đường trở về nhà trong những tuần đầu sau khi mất, và sau đó có thể đầu thai thuận lợi.
Người có điều kiện thường sẽ mời những bậc đức cao vọng trọng viết câu đối phúng điếu. Dân làng Hà Hoa thường lên trấn trên tìm Trần lão phu tử, mang theo rượu ngon, thịt tốt và bao lì xì, cung kính mời ông viết.
Nhưng viết câu đối phúng điếu cũng có ý nghĩa riêng: nếu viết cho người lương thiện, đức độ, đó là công đức lớn; nếu viết cho người dân thường, cũng là tích chút âm đức. Còn nếu người mất khi sống từng làm điều xấu, như trộm cắp hay gây tội ác, thì viết câu đối phúng điếu cho họ sẽ chỉ rước lấy đen đủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.