[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 7:
Tập Hủ Nho Sinh
04/11/2024
Tam thúc bà thở dài, nói với giọng thương cảm: “Ôi, nha đầu, ngươi bị ai đánh cho ra nông nỗi này? Xuống tay tàn nhẫn quá.”
“Ta không biết,” Khương Ngưng đáp một cách thản nhiên, thật lòng nói ra sự thật.
Tam thúc bà nghĩ nàng không muốn nói, nên cũng không hỏi thêm, sợ nhắc đến chuyện đau lòng của người ta.
Một lát sau, Liễu Minh An mang vào một nồi nước ấm lớn, pha thêm nước lạnh cho vừa, rồi đổ vào chậu gỗ, đặt cạnh giường.
“Tam thúc bà, nhờ bà giúp nàng nhé.” Nói xong, Liễu Minh An xoay người đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người phụ nữ.
Tam thúc bà nhìn Khương Ngưng, mỉm cười hiền hậu, dịu dàng nói: “Nha đầu, để ta giúp ngươi lau rửa và thay quần áo mới nhé.”
Nói rồi, tam thúc bà cầm khăn thấm nước ấm, cẩn thận tránh vết sẹo trên mặt Khương Ngưng, chậm rãi lau sạch cho nàng từ mặt đến cổ, sau đó nhẹ nhàng lau qua thân mình, khéo léo tránh những chỗ còn vết roi hằn lên da thịt. Động tác của lão nhân vừa mềm mại, vừa tinh tế, từng chút một lau khô cơ thể Khương Ngưng. Sau đó bà lấy bộ y phục đã chuẩn bị sẵn, giúp nàng thay bộ áo cũ bẩn rách nát đẫm máu.
"Đây là y phục cũ của đại cô nương nhà ta trước khi xuất giá, còn thừa lại hai bộ, nha đầu đừng chê nhé." Lão nhân mỉm cười hiền hậu nói.
"Sẽ không đâu." Khương Ngưng cố gắng hạ giọng cho ôn hòa, dù lời nói nghe vẫn lạnh như băng. Với tình cảnh hiện tại của nàng, đâu có tư cách mà kén chọn gì.
Đổi xong quần áo, tam thúc bà bưng chậu gỗ ra ngoài đổ nước, rồi quay lại từ phòng bếp mang thêm một chậu nước khác.
"Để ngươi gội đầu, rồi ta sẽ chải tóc cho ngươi."
Tam thúc bà nói, rồi đặt Khương Ngưng tựa lên đùi mình, để đầu nàng hơi nghiêng trên chậu gỗ. Bà từ từ dội từng gáo nước ấm lên, ướt đẫm mái tóc nàng, rồi cẩn thận xát từng chút bồ kết lên tóc. Sau khi gội xong, bà dùng khăn khô lau nhẹ, rồi lấy lược chải mượt mái tóc dài của nàng, cuối cùng tết cho nàng một bím tóc gọn gàng.
"Xong rồi, sạch sẽ rồi đấy." Lão nhân mỉm cười đứng dậy, đấm nhẹ vai mình cho đỡ mỏi.
"Đa tạ tam thúc bà." Khương Ngưng nghiêm túc nói lời cảm tạ.
Tam thúc bà xua tay: "Ôi dào, là thằng nhóc Minh An nhờ ta giúp thôi, ta lão bà tử nhàn rỗi cũng chẳng có việc gì, có việc để làm cũng tốt, tạ ơn gì chứ."
Khương Ngưng nhìn theo bóng lưng bà lão, thấy bà bưng chậu gỗ đi ra ngoài cửa, rồi nghe tiếng “Rầm” một cái khi đổ nước. Sau đó, giọng bà lão lại vang lên, nói chuyện với Liễu Minh An.
"Minh An à, ta đã chăm sóc xong cho nha đầu kia rồi. Ôi trời, nhìn thương tích đầy người mà đau lòng lắm…"
"Phiền tam thúc bà. Thương tích của nàng để lát nữa ta sẽ mời Tôn đại phu đến xem."
"Ai, không phải ta nhiều chuyện, nhưng ngươi thật sự tính đem nàng chữa lành rồi coi như vợ sao?"
Khương Ngưng nghe thấy câu hỏi đó, lòng không khỏi khẽ rung động.
"Ta chưa quyết định gì cả, chỉ là thấy nàng đáng thương, nhất thời phát tâm từ mà thôi."
"Ta cũng đoán vậy. Ta nhìn ngươi lớn lên, biết ngươi là người có lòng tốt, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu: cô nương này trông không giống người thường, nói không chừng là tiểu thư nhà nào rơi vào cảnh khó khăn. Ngươi đã bỏ ba lượng bạc mua nàng về chăm sóc, vậy cũng coi như có tình có nghĩa rồi, không cần vì một người xa lạ mà hao tổn hết của cải. Ngươi sau này còn phải cưới vợ, có khi còn muốn vào kinh thi cử, đều cần tốn tiền đấy!"
Liễu Minh An im lặng không đáp, còn Khương Ngưng thì nghe tiếng tam thúc bà tiếp tục nói: "Hay là thế này, đợi khi nàng lành lặn rồi, ngươi đưa nàng lên trấn gửi vào thiện đường. Trong thôn ai cũng biết ngươi mua một cô gái về, để lâu ngày khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, sau này bà mối còn dám giới thiệu ai cho ngươi nữa chứ…"
Tiếng bước chân dần xa, Khương Ngưng không nghe rõ Liễu Minh An trả lời thế nào, nhưng những lời của tam thúc bà quả thật rất có lý. Hiện tại nàng chẳng khác gì một gánh nặng.
“Ta không biết,” Khương Ngưng đáp một cách thản nhiên, thật lòng nói ra sự thật.
Tam thúc bà nghĩ nàng không muốn nói, nên cũng không hỏi thêm, sợ nhắc đến chuyện đau lòng của người ta.
Một lát sau, Liễu Minh An mang vào một nồi nước ấm lớn, pha thêm nước lạnh cho vừa, rồi đổ vào chậu gỗ, đặt cạnh giường.
“Tam thúc bà, nhờ bà giúp nàng nhé.” Nói xong, Liễu Minh An xoay người đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người phụ nữ.
Tam thúc bà nhìn Khương Ngưng, mỉm cười hiền hậu, dịu dàng nói: “Nha đầu, để ta giúp ngươi lau rửa và thay quần áo mới nhé.”
Nói rồi, tam thúc bà cầm khăn thấm nước ấm, cẩn thận tránh vết sẹo trên mặt Khương Ngưng, chậm rãi lau sạch cho nàng từ mặt đến cổ, sau đó nhẹ nhàng lau qua thân mình, khéo léo tránh những chỗ còn vết roi hằn lên da thịt. Động tác của lão nhân vừa mềm mại, vừa tinh tế, từng chút một lau khô cơ thể Khương Ngưng. Sau đó bà lấy bộ y phục đã chuẩn bị sẵn, giúp nàng thay bộ áo cũ bẩn rách nát đẫm máu.
"Đây là y phục cũ của đại cô nương nhà ta trước khi xuất giá, còn thừa lại hai bộ, nha đầu đừng chê nhé." Lão nhân mỉm cười hiền hậu nói.
"Sẽ không đâu." Khương Ngưng cố gắng hạ giọng cho ôn hòa, dù lời nói nghe vẫn lạnh như băng. Với tình cảnh hiện tại của nàng, đâu có tư cách mà kén chọn gì.
Đổi xong quần áo, tam thúc bà bưng chậu gỗ ra ngoài đổ nước, rồi quay lại từ phòng bếp mang thêm một chậu nước khác.
"Để ngươi gội đầu, rồi ta sẽ chải tóc cho ngươi."
Tam thúc bà nói, rồi đặt Khương Ngưng tựa lên đùi mình, để đầu nàng hơi nghiêng trên chậu gỗ. Bà từ từ dội từng gáo nước ấm lên, ướt đẫm mái tóc nàng, rồi cẩn thận xát từng chút bồ kết lên tóc. Sau khi gội xong, bà dùng khăn khô lau nhẹ, rồi lấy lược chải mượt mái tóc dài của nàng, cuối cùng tết cho nàng một bím tóc gọn gàng.
"Xong rồi, sạch sẽ rồi đấy." Lão nhân mỉm cười đứng dậy, đấm nhẹ vai mình cho đỡ mỏi.
"Đa tạ tam thúc bà." Khương Ngưng nghiêm túc nói lời cảm tạ.
Tam thúc bà xua tay: "Ôi dào, là thằng nhóc Minh An nhờ ta giúp thôi, ta lão bà tử nhàn rỗi cũng chẳng có việc gì, có việc để làm cũng tốt, tạ ơn gì chứ."
Khương Ngưng nhìn theo bóng lưng bà lão, thấy bà bưng chậu gỗ đi ra ngoài cửa, rồi nghe tiếng “Rầm” một cái khi đổ nước. Sau đó, giọng bà lão lại vang lên, nói chuyện với Liễu Minh An.
"Minh An à, ta đã chăm sóc xong cho nha đầu kia rồi. Ôi trời, nhìn thương tích đầy người mà đau lòng lắm…"
"Phiền tam thúc bà. Thương tích của nàng để lát nữa ta sẽ mời Tôn đại phu đến xem."
"Ai, không phải ta nhiều chuyện, nhưng ngươi thật sự tính đem nàng chữa lành rồi coi như vợ sao?"
Khương Ngưng nghe thấy câu hỏi đó, lòng không khỏi khẽ rung động.
"Ta chưa quyết định gì cả, chỉ là thấy nàng đáng thương, nhất thời phát tâm từ mà thôi."
"Ta cũng đoán vậy. Ta nhìn ngươi lớn lên, biết ngươi là người có lòng tốt, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu: cô nương này trông không giống người thường, nói không chừng là tiểu thư nhà nào rơi vào cảnh khó khăn. Ngươi đã bỏ ba lượng bạc mua nàng về chăm sóc, vậy cũng coi như có tình có nghĩa rồi, không cần vì một người xa lạ mà hao tổn hết của cải. Ngươi sau này còn phải cưới vợ, có khi còn muốn vào kinh thi cử, đều cần tốn tiền đấy!"
Liễu Minh An im lặng không đáp, còn Khương Ngưng thì nghe tiếng tam thúc bà tiếp tục nói: "Hay là thế này, đợi khi nàng lành lặn rồi, ngươi đưa nàng lên trấn gửi vào thiện đường. Trong thôn ai cũng biết ngươi mua một cô gái về, để lâu ngày khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, sau này bà mối còn dám giới thiệu ai cho ngươi nữa chứ…"
Tiếng bước chân dần xa, Khương Ngưng không nghe rõ Liễu Minh An trả lời thế nào, nhưng những lời của tam thúc bà quả thật rất có lý. Hiện tại nàng chẳng khác gì một gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.