Chương 66: An bài
Tử Y 281
03/01/2014
Lý Minh Doãn dặn dò Lâm Lan nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đi ra ngoài an bài sự vụ.
Lâm Lan đâu cần nghỉ ngơi, mới vừa đánh một trận “hoành tráng” khiến nàng vô cùng hưng phấn. Nàng vui vẻ ngồi xem Ngân Liễu cùng Như Ý mang quần áo vào, chỉnh trang từng bộ rồi xếp vào tủ, nàng dặn Ngân Liễu lấy một bộ đồ mới cho mình thay để ra ngoài làm quen thuộc hạ mới.
Ngọc Dung vội vã khuyên nhủ: “Nhị thiếu phu nhân, ngài an tâm nghỉ ngơi đi, thiếu gia đã có lời nhắn nhủ rồi.”
Lâm Lan nói: “Nghỉ cái gì, có gì đâu mà phải nghỉ, trước kia lên núi hái thuốc, ngã lăn từ trên núi là chuyện bình thường, còn đi hơn mười dặm đường vào thành bán thuốc, chút vết thương này có gì mà phải nghỉ?”
Ngọc Dung khó xử: “Nhưng bây giờ ngài là nhị thiếu phu nhân…”
Như Ý không thể tin được, hỏi: “Nhị thiếu phu nhân, phu nhân ngã từ… à, lăn từ trên núi xuống?”
Lâm Lan cảm thấy đây là một chuyện rất đáng kiêu ngạo, nói rõ thân thể nàng rất tốt, mạng lớn, nhưng không ngờ lại cường điệu chữ “lăn” kia quá khiến cho nàng cảm nhận tình hình có chút lúng túng, đành cười khan hai tiếng: “Khoa trương một chút…”
Ngân Liễu tự hào nói: “Như Ý, nhị thiếu phu nhân chúng ta bản lãnh rất lớn, vù một cái một thanh dao bay ra ngoài, ngươi đoán thế nào?”
Như Ý mở to hai mắt, nhị thiếu phu nhân phi dao?
“Một dao chém đầu rắn, vào chính giữa đầu luôn, chính là lần nhị thiếu phu nhân cứu nhị thiếu gia đó.” Ngân Liễu đắc ý nói.
Hai mắt Như Ý nhất thời sáng lên, đối với vị nhị thiếu phu nhân nhỏ gầy này kính nể không dứt, không phải bởi vì trình độ phi dao của nhị thiếu phu nhân rất cao, mà là lần phi dao kia của nhị thiếu phu nhân đã cứu mạng nhị thiếu gia…
“Nguyên lai khó trách mọi người nói nhị thiếu phu nhân đã cứu mạng nhị thiếu gia.” Như Ý cảm thán nói.
Lâm Lan không quản Ngân Liễu khoe khoang, nói: “Các em cứ từ từ sắp xếp, ta đi ra ngoài xem một chút.”
Ngọc Dung bất đắc dĩ cười khổ, không thể làm gì khác là đi theo nàng.
Phía ngoài Bạch Huệ đang chỉ huy mọi người đem đồ vào các phòng.
“Những lễ vật này mang đến chỗ nhà phía Tây, sửa soạn lại nhé…”
“Đồ nhị thiếu phu nhân mang tới đây đi…”
“Những thứ này để vào phòng Chu mama…”
Lâm Lan nhìn nàng phân phó đâu ra đấy, xem ra, Chu mama có thêm trợ thủ tốt rồi.
Nhìn thấy nhị thiếu phu nhân đi ra ngoài, Bạch Huệ nhanh chóng tới hành lễ: “Nhị thiếu phu nhân, sao phu nhân lại ra đây?”
“Ta không sao, đi ra ngoài một chút, thuận tiện xem nhà mới.” Lâm Lan đứng dưới mái nhà cong, đánh giá nhà này, trong viện có vài ngọn sơn giả, xung quanh có vài cây chuối tây, phía Đông Nam có năm gian phòng lớn, nàng ở phía Nam, đối diện còn có ba phòng nhỏ, cửa được chạm trổ tinh xảo, phía trên dán chữ hỷ đỏ thẫm, dưới hành lang chạy trong viện đều treo đèn dán chữ hỷ đỏ rực, Lâm Lan rất thích.
Nhị thiếu phu nhân muốn đi dạo xung quanh, Bạch Huệ đang bận không đi theo được liền gọi Xảo Nhu: “Ngươi theo nhị thiếu phu nhân đi xem xung quanh một chút, nhớ đừng làm nhị thiếu phu nhân mệt, trên gối nhị thiếu phu nhân có vết thương.”
Xảo Nhu vui mừng “dạ” một tiếng, dẫn đường cho Lâm Lan, mang nàng qua phòng ngoài tới hậu hoa viên, Xảo Nhu giới thiệu: “Vườn này là do mẹ ruột nhị thiếu gia thiết kế, phu nhân thích hoa sen cho nên cố ý cho mở chỗ này một cái ao nhỏ, nhị thiếu phu nhân, người xem…” Xảo Nhu chỉ vào ao nhỏ trước mắt nói: “Nếu như nhị thiếu phu nhân mở cửa sổ phòng phía Tây lúc có gió Nam thì có thể thấy được hoa sen trong hồ, tuy nhiên lúc này sen đang lụi mất rồi.”
Lâm Lan gật đầu, rất hài lòng. Vừa thấy cách đó không xa còn có một nóc nhà thấp thoáng liền hỏi: “Đó là nơi nào?”
Xảo Nhu nhẹ nhàng nói: “Đó là thư phòng thiếu gia, thiếu gia đọc sách thích thanh tĩnh nên xây thư phòng bên đó.”
Lâm Lan muốn đi qua xem một chút, nếu như thích thì… đợi Lý Minh Doãn thi Hương xong, nàng tính toán chiếm lấy nơi đó làm phòng thuốc, sắp xếp dược liệu nơi đó. Đang nghĩ thì Cẩm Tú chạy tới: “Nhị thiếu phu nhân, ngài mau ra nhìn một chút, phu nhân phái một mama cùng hai nha hoàn tới.”
Lâm Lan nhíu mày, tốc độ hành động của mụ phù thùy thật kinh người, đã phái người tới do thám rồi cơ đấy?
“Nhị thiếu gia đâu?” Lâm Lan hỏi.
Cẩm Tú trả lời: “Nhị thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, vốn đã đặt tiệc rượu ở “Hương Dật cư” rồi, không may nhị thiếu phu nhân lại bị thương nên phải hủy, hẹn ngày khác mời, Đông Tử cùng Văn Sơn chạy ra ngoài báo cho tân khách nên nhị thiếu gia đành phải tự mình ra ngoài hủy tiệc.”
Lâm Lan nghĩ ngợi một chút, nói: “Ta đi xem thế nào.”
Cẩm Tú vừa đi vừa nói: “Hai nha hoàn kia không đáng ngại, nhưng Điền mama là tâm phúc của phu nhân, nguyên là mama trông nom buồng kho.”
Trong lòng Lâm Lan hiểu rõ.
Bạch Huệ cùng đám người Chu mama đối với tin phu nhân phái Điền mama cùng hai nha hoàn tới vô cùng rầu rĩ, nói thật dễ nghe, sợ người hầu trong Lạc Hà trai không đủ, thật ra thì sợ người hầu nằm vùng chỗ này còn thiếu, không nắm được tin tức nhị thiếu gia mới đúng.
Nhìn Cẩm Tú đưa nhị thiếu phu nhân trở lại, Bạch Huệ vội vã giới thiệu: “Nhị thiếu phu nhân, phu nhân sợ chỗ chúng ta thiếu người sắp xếp công việc nên cố ý phái Điền mama tới đây.”
Lâm Lan lộ ra vẻ cảm kích, nhìn về phía Điền mama, thần sắc bà ta có chút ngạo mạn, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, như thể bị phái tới nơi này là một chuyện rất ủy khuất.
Lâm Lan thầm cười lạnh, ngoài mặt lại cười như gió xuân: “Chỗ này của ta đang thiếu người giúp việc, đang suy nghĩ đi hỏi xin phu nhân hai hạ nhân tới, cũng vẫn là phu nhân nghĩ tới trước, đã giảm cho ta không ít phiền toái.”
Bạch Huệ nghe lời này trong lòng không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Cẩm Tú chưa nói rõ với nhị thiếu phu nhân sao? Nếu Điền mama này lưu lại, sợ rằng chuỗi ngày yên ổn của Lạc Hà trai coi như chấm dứt.
Cẩm Tú xịu mặt lại.
Khóe miệng Điền mama co quắp, giây lát giãn ra. Mặc dù lời nhị thiếu phu nhân ôn nhu khách khí, nhưng hai chữ “hạ nhân” thực quá chói tai, dù gì bà ta cũng là mama quản gia trong phủ, hơn nữa còn là người đắc lực bên cạnh phu nhân.
Lâm Lan nhìn thấy hết biểu hiện của bà ta, cười nói: “Chu mama, không phải mama nói ở đây đang thiếu một người quản mấy việc lặt vặt sao?”
Chu mama lập tức lĩnh hội được ý Lâm Lan, nói: “Dạ thưa nhị thiếu phu nhân, không sai, phòng bếp đã có Quế tẩu, là còn thiếu một người quản lý mấy chuyện vụn vặt.”
Chu mama không khách khí trực tiếp biến Điền mama thành người sai vặt.
Khóe miệng Điền mama co rút dữ dội, vị nhị thiếu phu nhân này muốn phái bà ta quản lý những chuyện lặt vặt? Lạc Hà trai nho nhỏ này có bao nhiêu chuyện vụn vặt? Bà ta phải quản lý những chuyện đó sao?
“Vậy thì phiền Điền mama lưu lại xử lý những chuyện hỗn tạp nhé, còn về phần hai vị nha đầu này…” Lâm Lan đảo mắt hỏi Bạch Huệ: “Thường ngày ai là người chịu trách nhiệm vẩy nước quét nhà?”
Bạch Huệ nói: “Vốn là Xảo Nhu và Cẩm Tú làm.”
Lâm Lan mấy ngẫm nghĩ một chút, nói: “Ngân Liễu cùng Ngọc Dung theo ta tới đây, vốn đã quen với thói quen của ta, sau này sẽ hầu cận cạnh ta, em cùng Như Ý từ nhỏ hầu hạ nhị thiếu gia, biết nhị thiếu gia yêu thích điều gì cho nên tập trung hầu hạ nhị thiếu gia, thi Hương sắp tới, nhị thiếu gia phải chăm chỉ đọc sách, thư phòng bên kia không thể thiếu người hầu hạ được, nên bổ sung thêm người, ta thấy Xảo Nhu cùng Cẩm Tú cơ trí biết điều, sau này sang thư phòng hầu hạ nhị thiếu gia, còn chuyện vẩy nước quét nhà trong viện thì giao cho…” Lâm Lan nhìn hai nha hoàn đi cạnh Điền mama, cười nói: “Sau này các em chịu trách nhiệm vẩy nước quét nhà nhé.”
Bạch Huệ nghe nhị thiếu phu nhân an bài xong mặt Điền phu nhân đen như đáy nồi thì không khỏi cảm thấy thống khoái, tuy nhiên cố gắng nhịn cười lại trong bụng, khó trách thiếu gia nói, sau này để ý nghe theo lời nhị thiếu phu nhân nói.
Cẩm Tú cùng Xảo Nhu cũng cúi mặt nén cười, mấy năm này, đều là các nàng bị khinh bỉ, ngày hôm nay mới thấy được Điền mama gặp chuyện.
Điền mama không vui nói: “Nhị thiếu phu nhân, lão nô nguyên là trông nom buồng kho.” Phu nhân sai bà ta tới Lạc Hà trai không phải để quản ba chuyện tạp nham.
Lời này hàm nghĩa rất sâu xa, mụ phù thủy phái mama quản lý buồng kho tới đây, chẳng lẽ muốn để bà ta xen vào tài sản Lạc Hà trai sao?
Lâm Lan thầm nghĩ: Sớm biết ngươi lai lịch thế nào rồi, không nghĩ tới ngươi đúng là không nhịn được. Lâm Lan cố ý không hiểu, nói: “Nhưng Lạc Hà trai không có buồng kho nào cả? Làm sao bây giờ?”
Điền mama muốn khóc không được, vị nhị thiếu phu nhân này thực sự thông minh hay giả vờ hồ đồ đây?
Chu mama cũng nói: “Không phải sao? Lạc Hà trai nhỏ như vậy, làm gì có buồng kho?”
Lâm Lan ôn hòa nói: “Điền mama, không thể làm gì hơn là khiến mama chịu ủy khuất.”
Lâm Lan lại gọi Ngân liễu mang lì xì tới, nàng phát cho ba người mỗi người một bao: “Hôm nay là ngày vui của ta cùng nhị thiếu gia, người nào trong Lạc Hà trai cũng có phần.”
Điền mama cầm lấy bao tiền lì xì mà chỉ muốn khóc thét lên, chỉ biết im lặng nhìn Lâm Lan.
“Được rồi, mọi chuyện đã an bài xong, mọi người mau quay lại làm việc đi, để nhị thiếu gia trở về thấy trong viện lộn xộn thì không tốt.” Lâm Lan phân phó.
Chu mama vội vàng nói: “Tất cả mọi người làm việc đi.”
Lâm Lan mang theo Cẩm Tú và Ngân Liễu trở về phòng.
Cẩm Tú vào nhà liền không nhịn được cười ha ha. Lâm Lan quay đầu lại nhìn nàng, ra vẻ mờ mịt: “Em cười cái gì?”
Cẩm Tú vội che miệng lại: “Dạ, không có gì…”
Lâm Lan phì cười nói: “Muốn cười cứ cười đi, nhịn không tốt cho cơ thể đâu, có điều đừng cười lớn quá, để bên ngoài nghe thấy không hay.”
Cẩm Tú kinh ngạc, nhị thiếu phu nhân thật sự quá hiểu lòng người.
Ngân Liễu không rõ Cẩm Tú tại sao cười mãi không dứt liền hỏi: “Vì sao?”
Cẩm Tú khúc khích cười, nhỏ giọng nói: “Ngươi không biết đâu, Điền mama thường ngày huênh hoang lắm, hôm nay trước mặt nhị thiếu phu nhân phải im miệng đến tội nghiệp, phu nhân lỗ mất rồi, phái mama quản buồng kho tới đây, kết quả lại thành người chạy việc tạp nham.”
Ngân Liễu lúc này mới hiểu ra, cũng không nhịn được cười ha ha.
Cẩm Tú nhìn về phía nhị thiếu phu nhân, nháy mắt với Ngân Liễu: “Nhị thiếu phu nhân thật là một người thú vị.”
Ngân Liễu khẽ cười nói: “Sau này sẽ có nhiều chuyện thú vị hơn.”
Lý Minh Doãn trở về, nhìn thấy Điền mama cùng hai nha hoàn lạ hoắc không khỏi nhíu mày, mụ phù thủy nhanh tay nhanh chân thật, đã đem người tới do thám rồi sao? Tuy nhiên hắn không nói gì, đi thẳng vào nhà.
Lâm Lan đang sửa soạn lại đồ đạc, mặt mày hớn hở, Bạch Huệ đem chuyện nhị thiếu phu nhân vừa an bài nói với thiếu gia, lúc này chân mày Lý Minh Doãn mới giãn ra, khẽ gật đầu ý bảo Bạch Huệ đi xuống. Nhìn thấy Lâm Lan đang chìm đắm trong niềm vui sướng, ánh mắt Lý Minh Doãn không tự chủ lộ ra sự sủng nịch, nữ nhân này, lúc hào hứng thế này chỉ có thể là đang nhìn dược liệu hoặc là châu báu mà thôi.
Lâm Lan đâu cần nghỉ ngơi, mới vừa đánh một trận “hoành tráng” khiến nàng vô cùng hưng phấn. Nàng vui vẻ ngồi xem Ngân Liễu cùng Như Ý mang quần áo vào, chỉnh trang từng bộ rồi xếp vào tủ, nàng dặn Ngân Liễu lấy một bộ đồ mới cho mình thay để ra ngoài làm quen thuộc hạ mới.
Ngọc Dung vội vã khuyên nhủ: “Nhị thiếu phu nhân, ngài an tâm nghỉ ngơi đi, thiếu gia đã có lời nhắn nhủ rồi.”
Lâm Lan nói: “Nghỉ cái gì, có gì đâu mà phải nghỉ, trước kia lên núi hái thuốc, ngã lăn từ trên núi là chuyện bình thường, còn đi hơn mười dặm đường vào thành bán thuốc, chút vết thương này có gì mà phải nghỉ?”
Ngọc Dung khó xử: “Nhưng bây giờ ngài là nhị thiếu phu nhân…”
Như Ý không thể tin được, hỏi: “Nhị thiếu phu nhân, phu nhân ngã từ… à, lăn từ trên núi xuống?”
Lâm Lan cảm thấy đây là một chuyện rất đáng kiêu ngạo, nói rõ thân thể nàng rất tốt, mạng lớn, nhưng không ngờ lại cường điệu chữ “lăn” kia quá khiến cho nàng cảm nhận tình hình có chút lúng túng, đành cười khan hai tiếng: “Khoa trương một chút…”
Ngân Liễu tự hào nói: “Như Ý, nhị thiếu phu nhân chúng ta bản lãnh rất lớn, vù một cái một thanh dao bay ra ngoài, ngươi đoán thế nào?”
Như Ý mở to hai mắt, nhị thiếu phu nhân phi dao?
“Một dao chém đầu rắn, vào chính giữa đầu luôn, chính là lần nhị thiếu phu nhân cứu nhị thiếu gia đó.” Ngân Liễu đắc ý nói.
Hai mắt Như Ý nhất thời sáng lên, đối với vị nhị thiếu phu nhân nhỏ gầy này kính nể không dứt, không phải bởi vì trình độ phi dao của nhị thiếu phu nhân rất cao, mà là lần phi dao kia của nhị thiếu phu nhân đã cứu mạng nhị thiếu gia…
“Nguyên lai khó trách mọi người nói nhị thiếu phu nhân đã cứu mạng nhị thiếu gia.” Như Ý cảm thán nói.
Lâm Lan không quản Ngân Liễu khoe khoang, nói: “Các em cứ từ từ sắp xếp, ta đi ra ngoài xem một chút.”
Ngọc Dung bất đắc dĩ cười khổ, không thể làm gì khác là đi theo nàng.
Phía ngoài Bạch Huệ đang chỉ huy mọi người đem đồ vào các phòng.
“Những lễ vật này mang đến chỗ nhà phía Tây, sửa soạn lại nhé…”
“Đồ nhị thiếu phu nhân mang tới đây đi…”
“Những thứ này để vào phòng Chu mama…”
Lâm Lan nhìn nàng phân phó đâu ra đấy, xem ra, Chu mama có thêm trợ thủ tốt rồi.
Nhìn thấy nhị thiếu phu nhân đi ra ngoài, Bạch Huệ nhanh chóng tới hành lễ: “Nhị thiếu phu nhân, sao phu nhân lại ra đây?”
“Ta không sao, đi ra ngoài một chút, thuận tiện xem nhà mới.” Lâm Lan đứng dưới mái nhà cong, đánh giá nhà này, trong viện có vài ngọn sơn giả, xung quanh có vài cây chuối tây, phía Đông Nam có năm gian phòng lớn, nàng ở phía Nam, đối diện còn có ba phòng nhỏ, cửa được chạm trổ tinh xảo, phía trên dán chữ hỷ đỏ thẫm, dưới hành lang chạy trong viện đều treo đèn dán chữ hỷ đỏ rực, Lâm Lan rất thích.
Nhị thiếu phu nhân muốn đi dạo xung quanh, Bạch Huệ đang bận không đi theo được liền gọi Xảo Nhu: “Ngươi theo nhị thiếu phu nhân đi xem xung quanh một chút, nhớ đừng làm nhị thiếu phu nhân mệt, trên gối nhị thiếu phu nhân có vết thương.”
Xảo Nhu vui mừng “dạ” một tiếng, dẫn đường cho Lâm Lan, mang nàng qua phòng ngoài tới hậu hoa viên, Xảo Nhu giới thiệu: “Vườn này là do mẹ ruột nhị thiếu gia thiết kế, phu nhân thích hoa sen cho nên cố ý cho mở chỗ này một cái ao nhỏ, nhị thiếu phu nhân, người xem…” Xảo Nhu chỉ vào ao nhỏ trước mắt nói: “Nếu như nhị thiếu phu nhân mở cửa sổ phòng phía Tây lúc có gió Nam thì có thể thấy được hoa sen trong hồ, tuy nhiên lúc này sen đang lụi mất rồi.”
Lâm Lan gật đầu, rất hài lòng. Vừa thấy cách đó không xa còn có một nóc nhà thấp thoáng liền hỏi: “Đó là nơi nào?”
Xảo Nhu nhẹ nhàng nói: “Đó là thư phòng thiếu gia, thiếu gia đọc sách thích thanh tĩnh nên xây thư phòng bên đó.”
Lâm Lan muốn đi qua xem một chút, nếu như thích thì… đợi Lý Minh Doãn thi Hương xong, nàng tính toán chiếm lấy nơi đó làm phòng thuốc, sắp xếp dược liệu nơi đó. Đang nghĩ thì Cẩm Tú chạy tới: “Nhị thiếu phu nhân, ngài mau ra nhìn một chút, phu nhân phái một mama cùng hai nha hoàn tới.”
Lâm Lan nhíu mày, tốc độ hành động của mụ phù thùy thật kinh người, đã phái người tới do thám rồi cơ đấy?
“Nhị thiếu gia đâu?” Lâm Lan hỏi.
Cẩm Tú trả lời: “Nhị thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, vốn đã đặt tiệc rượu ở “Hương Dật cư” rồi, không may nhị thiếu phu nhân lại bị thương nên phải hủy, hẹn ngày khác mời, Đông Tử cùng Văn Sơn chạy ra ngoài báo cho tân khách nên nhị thiếu gia đành phải tự mình ra ngoài hủy tiệc.”
Lâm Lan nghĩ ngợi một chút, nói: “Ta đi xem thế nào.”
Cẩm Tú vừa đi vừa nói: “Hai nha hoàn kia không đáng ngại, nhưng Điền mama là tâm phúc của phu nhân, nguyên là mama trông nom buồng kho.”
Trong lòng Lâm Lan hiểu rõ.
Bạch Huệ cùng đám người Chu mama đối với tin phu nhân phái Điền mama cùng hai nha hoàn tới vô cùng rầu rĩ, nói thật dễ nghe, sợ người hầu trong Lạc Hà trai không đủ, thật ra thì sợ người hầu nằm vùng chỗ này còn thiếu, không nắm được tin tức nhị thiếu gia mới đúng.
Nhìn Cẩm Tú đưa nhị thiếu phu nhân trở lại, Bạch Huệ vội vã giới thiệu: “Nhị thiếu phu nhân, phu nhân sợ chỗ chúng ta thiếu người sắp xếp công việc nên cố ý phái Điền mama tới đây.”
Lâm Lan lộ ra vẻ cảm kích, nhìn về phía Điền mama, thần sắc bà ta có chút ngạo mạn, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, như thể bị phái tới nơi này là một chuyện rất ủy khuất.
Lâm Lan thầm cười lạnh, ngoài mặt lại cười như gió xuân: “Chỗ này của ta đang thiếu người giúp việc, đang suy nghĩ đi hỏi xin phu nhân hai hạ nhân tới, cũng vẫn là phu nhân nghĩ tới trước, đã giảm cho ta không ít phiền toái.”
Bạch Huệ nghe lời này trong lòng không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Cẩm Tú chưa nói rõ với nhị thiếu phu nhân sao? Nếu Điền mama này lưu lại, sợ rằng chuỗi ngày yên ổn của Lạc Hà trai coi như chấm dứt.
Cẩm Tú xịu mặt lại.
Khóe miệng Điền mama co quắp, giây lát giãn ra. Mặc dù lời nhị thiếu phu nhân ôn nhu khách khí, nhưng hai chữ “hạ nhân” thực quá chói tai, dù gì bà ta cũng là mama quản gia trong phủ, hơn nữa còn là người đắc lực bên cạnh phu nhân.
Lâm Lan nhìn thấy hết biểu hiện của bà ta, cười nói: “Chu mama, không phải mama nói ở đây đang thiếu một người quản mấy việc lặt vặt sao?”
Chu mama lập tức lĩnh hội được ý Lâm Lan, nói: “Dạ thưa nhị thiếu phu nhân, không sai, phòng bếp đã có Quế tẩu, là còn thiếu một người quản lý mấy chuyện vụn vặt.”
Chu mama không khách khí trực tiếp biến Điền mama thành người sai vặt.
Khóe miệng Điền mama co rút dữ dội, vị nhị thiếu phu nhân này muốn phái bà ta quản lý những chuyện lặt vặt? Lạc Hà trai nho nhỏ này có bao nhiêu chuyện vụn vặt? Bà ta phải quản lý những chuyện đó sao?
“Vậy thì phiền Điền mama lưu lại xử lý những chuyện hỗn tạp nhé, còn về phần hai vị nha đầu này…” Lâm Lan đảo mắt hỏi Bạch Huệ: “Thường ngày ai là người chịu trách nhiệm vẩy nước quét nhà?”
Bạch Huệ nói: “Vốn là Xảo Nhu và Cẩm Tú làm.”
Lâm Lan mấy ngẫm nghĩ một chút, nói: “Ngân Liễu cùng Ngọc Dung theo ta tới đây, vốn đã quen với thói quen của ta, sau này sẽ hầu cận cạnh ta, em cùng Như Ý từ nhỏ hầu hạ nhị thiếu gia, biết nhị thiếu gia yêu thích điều gì cho nên tập trung hầu hạ nhị thiếu gia, thi Hương sắp tới, nhị thiếu gia phải chăm chỉ đọc sách, thư phòng bên kia không thể thiếu người hầu hạ được, nên bổ sung thêm người, ta thấy Xảo Nhu cùng Cẩm Tú cơ trí biết điều, sau này sang thư phòng hầu hạ nhị thiếu gia, còn chuyện vẩy nước quét nhà trong viện thì giao cho…” Lâm Lan nhìn hai nha hoàn đi cạnh Điền mama, cười nói: “Sau này các em chịu trách nhiệm vẩy nước quét nhà nhé.”
Bạch Huệ nghe nhị thiếu phu nhân an bài xong mặt Điền phu nhân đen như đáy nồi thì không khỏi cảm thấy thống khoái, tuy nhiên cố gắng nhịn cười lại trong bụng, khó trách thiếu gia nói, sau này để ý nghe theo lời nhị thiếu phu nhân nói.
Cẩm Tú cùng Xảo Nhu cũng cúi mặt nén cười, mấy năm này, đều là các nàng bị khinh bỉ, ngày hôm nay mới thấy được Điền mama gặp chuyện.
Điền mama không vui nói: “Nhị thiếu phu nhân, lão nô nguyên là trông nom buồng kho.” Phu nhân sai bà ta tới Lạc Hà trai không phải để quản ba chuyện tạp nham.
Lời này hàm nghĩa rất sâu xa, mụ phù thủy phái mama quản lý buồng kho tới đây, chẳng lẽ muốn để bà ta xen vào tài sản Lạc Hà trai sao?
Lâm Lan thầm nghĩ: Sớm biết ngươi lai lịch thế nào rồi, không nghĩ tới ngươi đúng là không nhịn được. Lâm Lan cố ý không hiểu, nói: “Nhưng Lạc Hà trai không có buồng kho nào cả? Làm sao bây giờ?”
Điền mama muốn khóc không được, vị nhị thiếu phu nhân này thực sự thông minh hay giả vờ hồ đồ đây?
Chu mama cũng nói: “Không phải sao? Lạc Hà trai nhỏ như vậy, làm gì có buồng kho?”
Lâm Lan ôn hòa nói: “Điền mama, không thể làm gì hơn là khiến mama chịu ủy khuất.”
Lâm Lan lại gọi Ngân liễu mang lì xì tới, nàng phát cho ba người mỗi người một bao: “Hôm nay là ngày vui của ta cùng nhị thiếu gia, người nào trong Lạc Hà trai cũng có phần.”
Điền mama cầm lấy bao tiền lì xì mà chỉ muốn khóc thét lên, chỉ biết im lặng nhìn Lâm Lan.
“Được rồi, mọi chuyện đã an bài xong, mọi người mau quay lại làm việc đi, để nhị thiếu gia trở về thấy trong viện lộn xộn thì không tốt.” Lâm Lan phân phó.
Chu mama vội vàng nói: “Tất cả mọi người làm việc đi.”
Lâm Lan mang theo Cẩm Tú và Ngân Liễu trở về phòng.
Cẩm Tú vào nhà liền không nhịn được cười ha ha. Lâm Lan quay đầu lại nhìn nàng, ra vẻ mờ mịt: “Em cười cái gì?”
Cẩm Tú vội che miệng lại: “Dạ, không có gì…”
Lâm Lan phì cười nói: “Muốn cười cứ cười đi, nhịn không tốt cho cơ thể đâu, có điều đừng cười lớn quá, để bên ngoài nghe thấy không hay.”
Cẩm Tú kinh ngạc, nhị thiếu phu nhân thật sự quá hiểu lòng người.
Ngân Liễu không rõ Cẩm Tú tại sao cười mãi không dứt liền hỏi: “Vì sao?”
Cẩm Tú khúc khích cười, nhỏ giọng nói: “Ngươi không biết đâu, Điền mama thường ngày huênh hoang lắm, hôm nay trước mặt nhị thiếu phu nhân phải im miệng đến tội nghiệp, phu nhân lỗ mất rồi, phái mama quản buồng kho tới đây, kết quả lại thành người chạy việc tạp nham.”
Ngân Liễu lúc này mới hiểu ra, cũng không nhịn được cười ha ha.
Cẩm Tú nhìn về phía nhị thiếu phu nhân, nháy mắt với Ngân Liễu: “Nhị thiếu phu nhân thật là một người thú vị.”
Ngân Liễu khẽ cười nói: “Sau này sẽ có nhiều chuyện thú vị hơn.”
Lý Minh Doãn trở về, nhìn thấy Điền mama cùng hai nha hoàn lạ hoắc không khỏi nhíu mày, mụ phù thủy nhanh tay nhanh chân thật, đã đem người tới do thám rồi sao? Tuy nhiên hắn không nói gì, đi thẳng vào nhà.
Lâm Lan đang sửa soạn lại đồ đạc, mặt mày hớn hở, Bạch Huệ đem chuyện nhị thiếu phu nhân vừa an bài nói với thiếu gia, lúc này chân mày Lý Minh Doãn mới giãn ra, khẽ gật đầu ý bảo Bạch Huệ đi xuống. Nhìn thấy Lâm Lan đang chìm đắm trong niềm vui sướng, ánh mắt Lý Minh Doãn không tự chủ lộ ra sự sủng nịch, nữ nhân này, lúc hào hứng thế này chỉ có thể là đang nhìn dược liệu hoặc là châu báu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.