Chương 223: Ăn mừng
Tử Y 281
16/08/2016
Từ xa đã nghe thấy giọng Trần Tử Dụ: “Mau tới đây để ta đánh huynh mấy cái, huynh ở trong đó ăn ngon ngủ kỹ, ta thì vắt hết sức suy nghĩ, chạy đi chạy lại muốn gãy chân, lại còn bị đánh một trận tê tái, sắp choáng váng ngất rồi đây...”
Mọi người cười vang.
Chỉ nghe Lý Minh Doãn chế nhạo: “Vậy đổi cho cậu vào đó ngủ ngon, ta thay cậu chân chạy...”
“Ta tạ ơn hảo ý của huynh, nào, cành đào này vẫn phải quất lên người thôi...”
“Ai u, cậu nhẹ chút, đánh cho có thôi...”
“Làm đi, làm đi....” Mọi người thúc giục.
“Chưa xong đâu! Còn phải nhảy qua chậu than đã.”
“Qua một cửa lại phải bước qua một chậu, không cho phép bỏ cái nào.” Diệp Tư Thành nói.
"Thật phiền phức... " Lý Minh Doãn lầu bầu.
Ninh Hưng chen miệng: “Buổi tối huynh vào qua cửa chị dâu cũng phải bước qua một chậu than...”
Mọi người lại là cười to.
Lâm Lan quẫn bách đỏ bừng mặt, may mắn là mình không đứng đó, bằng không, phải tìm lỗ nẻ mà chui mất, tiểu tử Ninh Hưng, cẩn thận ta xát ớt vào gáy cậu.
Ngân Liễu cười trộm: "Xem ra nhị thiếu gia bị bọn họ hành hạ quá."
Cẩm Tú chạy vào sân, cao giọng nói: "Nhị thiếu phu nhân tới.”
Trong viện nhất thời an tĩnh lại, Lâm Lan oán giận Cẩm Tú nhanh miệng, bọn hắn bây giờ đang hăng say náo loạn, nàng muốn chờ bọn họ náo cho xong đi rồi mới vào. Giờ thì tốt rồi, không muốn cũng phải qua đó.
Lâm Lan bước vào sân, đã nhìn thấy Lý Minh Doãn cười ha ha nhìn nàng, đống lửa cũng như cười ha ha nhìn nàng, điều này làm nàng quẫn bách không dứt, vốn ảo tưởng vợ chồng gặp lại, hẳn là thâm tình nhìn nhau, không nói được gì, chỉ có lệ hai hàng, hoặc là ôm nhau khóc rống lên, nước mắt như mưa, nhưng mà tình hình trước mắt sao không giống tưởng tượng tí nào vậy, không có chút văn nghệ nào.
Lâm Lan còn đang suy nghĩ bản thân nên cười hay nên khóc, nên hoan nghênh chàng đã về nhà hay thế nào thì Trần Tử Dụ đứng bên cạnh Minh Doãn đã đẩy Minh Doãn tới, trêu ghẹo nói: “Mới vừa rồi còn mạnh miệng, nhìn thấy chị dâu đã im thít rồi sao?”
Lý Minh Doãn thình lình bị đẩy, chân lảo đảo thiếu chút nữa té, không khỏi quay đầu lại trợn mắt nhìn Tử Dụ, oán thầm: Tiểu tử thúi, nhớ kỹ đấy, chờ hôm cậu thành thân, ta không náo tới long trời lở đất thì không còn là ta nữa.
Trần Tử Dụ xem thường, nhíu mày, lớn tiếng nói: "Hây da, hóa ra là ngại chúng ta ở chỗ này cản trở... mọi người mau thức thời, lui cả đi nào.”
Mọi người cười ầm ĩ, giây lát lui không còn một mống. Tốc độ còn nhanh hơn chuột, Lâm Lan nhìn thấy đại ca rời đi sau cùng, còn chu đáo đóng cửa viện lại.
Thoáng chốc, trong viện, chỉ còn lại có nàng cùng Minh Doãn.
Lý Minh Doãn đưa tay che miệng ho khan hai tiếng, bước về phía Lâm Lan, hai mắt cảnh giác liếc nhìn ra mái hiên, đám người này, không chừng đang nằm úp sấp dưới khe cửa nhìn trò hay.
Đi tới trước mặt Lâm Lan, Lý Minh Doãn mới thu lại ánh nhìn, chăm chú nhìn mặt nàng, khẽ mỉm cười. Con ngươi trong trẻo lóe sáng, ghé sát bên tai Lâm Lan, nhẹ giọng vui vẻ: “Lan Nhi, ta đã trở về.”
Lâm Lan không khỏi trừng lớn mắt, nàng không phải là người mù, một người đứng sừng sững trước mặt, còn không biết hắn trở lại? Thiếu gia tài tử, sao vốn từ nghèo vậy.
Đang muốn sặc một câu, người nào về, ta không nhận ra ai cả... Lại nghe hắn ôn nhu thì thào: “Lan Nhi, ta rất nhớ nàng...”
Vẫn chẳng có chút sáng ý nào, nhưng khi nhìn ánh mắt ôn nhu như muốn chảy ra nước của hắn, nhịn không được cay cay mũi, hốc mắt ẩm ướt, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Trải qua thời gian dài tư niệm, ủy khuất, lo sợ, các loại tâm tình giống như thủy triều xông tới, không cách nào khắc chế được.
Lý Minh Doãn bị nước mắt nàng làm chấn động, nhất thời tay chân luống cuống, mấy tháng không an ủi người, có chút lạ lẫm, hơi sửng sốt một chút, hắn ôm chặt nàng vào lòng, để nàng dựa lên vai mình khóc.
“Lan Nhi, là ta không tốt, là ta sắp xếp không chu toàn, hại nàng chịu khổ sở, là ta không tốt, ta thề từ nay về sau sẽ không rời xa nàng, sau này làm gì cũng suy nghĩ tới nàng trước tiên.” Lý Minh Doãn thấp giọng khuyên lơn, trong lòng đau đớn.
Lâm Lan tựa đầu trên vai hắn nhỏ giọng khóc, nàng chưa bao giờ oán hắn điều gì, hắn làm chuyện nên làm, có một số việc, dù là ai cũng không cách nào dự liệu, đó không phải là lỗi của hắn, sai chính là lão cha già, sai chính là Hàn Thị, nhưng nàng đau lòng, đau lòng hắn chịu khổ.
Đám người phía ngoài vốn đang rình trộm xem kịch vui, thấy bọn họ ôm nhau khóc, không nhịn được lòng đầy chua xót, Trần Tử Dụ thở dài, cảm khái nói: "Đại tẩu cũng đã khổ sở nhiều.”
Diệp Tư Thành thở dài: “Biểu đệ cưới được biểu muội, thật là phúc khí lớn.”
Ninh Hưng tức giận nói: “Nếu ta ở kinh thành, trực tiếp mang một đội nhân mã, dò xét hang ổ Tần gia.”
Trần Tử Dụ đấm nhẹ hắn một cái: “Nói cậu hữu dũng vô mưu cậu còn không chịu nhận, không biết làm sao mà đánh trận thắng được vậy, học ta chút đi, không phiền ai mà quấy cho Tần gia long trời lở đất.”
Ninh Hưng trừng mắt: “Cứ như mình huynh có đầu óc ấy.”
“Nào nào... Không cãi nhau nữa, làm phiền hai đứa nó.” Lâm Phong nhẹ nói.
Hai người lập tức ngừng miệng, lại nhìn vào khe cửa, nhưng không thấy bóng người đâu nữa.
Lý Minh Doãn ôm Lâm Lan vào nhà, bên ngoài gió đã nổi, cảm thấy hơi lạnh.
Lý Minh Doãn đỡ nàng ngồi xuống, đi tới lấy khăn lau mặt cho nàng, an ủi: “Đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ sưng lên đấy.”
Lâm Lan giật lấy khăn che mặt, nức nở nói: “Chàng không biết ta sợ hãi thế nào đâu, ta cả ngày đấu pháp với lão yêu bà Thái hậu, sợ sơ suất chút thôi, sẽ mất chàng...”
Lý Minh Doãn nghe nàng nói trong lòng đau đớn vô cùng, nhẹ ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lưng, thấp giọng nói: “Ta biết, ta biết hết, mọi chuyện đã qua rồi, không có chuyện gì nữa, nàng không mất ta đâu, vĩnh viễn sẽ không.” Thật ra thì hắn cũng sợ, càng làm hắn thống khổ chính là, rõ ràng thấy được nguy cơ, nhưng không thể làm gì được, loại hành hạ này, làm hắn điên cuồng.
“Nhưng là, chàng còn phải đi Lang Sơn, nghe nói lần này đi rất nguy hiểm.” Lâm Lan nức nở nói.
Lý Minh Doãn cười cười: "Nhìn thì nguy hiểm, nhưng đừng lo, lần này đi sứ, Hoàng thượng đặc biệt cấp năm ngàn người ngựa, tùy ta toàn quyền chỉ huy, chỉ bảo vệ an toàn của ta, nàng đoán Hoàng thượng phái người nào đi cùng ta?”
Lâm Lan kinh ngạc quên khóc: "Chẳng lẽ là... Ninh Hưng?"
Lý Minh Doãn nhéo cái mũi đã đỏ ửng của nàng, ôn nhu nói: “Nàng có thể không thông minh như vậy không?”
Lâm Lan vui vẻ nói: “Thật không?”
Lý Minh Doãn dùng sức gật đầu: "Cái này đã làm nàng yên tâm chưa?”
Lâm Lan dùng sức lau nước mắt, kiên quyết nói: “Không được, ta vẫn không yên lòng, chàng đã nói sẽ không rời xa ta, ta muốn đi theo chàng.”
Lý Minh Doãn khó xử nói: “Nàng là phụ nữ, sao đi tới nơi đó được?”
"Làm sao không được? Chàng đi được, ta cũng đi được, đừng quên, ta còn có công phu quyền cước, rồi lại nói, ta là đại phu, mang theo ta, vạn nhất chàng lạ đất lạ nước, đau đầu nhức óc, ta còn có thể chăm sóc cho chàng.” Lâm Lan đưa ra lý do hết sức thuyết phục.
Lý Minh Doãn tính toán, cứ ậm ừ cho có lệ, sau sẽ từ từ khuyên nàng.
Lâm Lan xem thấu tâm tư của hắn: “Nếu chàng không đồng ý, ta vụng trộm đi theo, chàng chân trước lên đường, ta chân sau chạy theo, nếu chàng yên tâm một mình ta đi đường thì chàng cứ không đồng ý đi.”
Lý Minh Doãn cười khổ, vừa yêu vừa bực, nghiến răng nghiến lợi: “Thật không có biện pháp với nàng.”
Gương mặt nàng vốn hơi bầu bĩnh, xoa xoa rất thích, nhưng lúc này lại gầy gò, Minh Doãn đau lòng, cổ họng ngang ngang khó chịu, thôi thôi, thay vì để nàng ở kinh thành, ngày đêm thương nhớ, không bằng mang nàng theo, vì vậy, hắn cất lời: “Được rồi, ta dẫn nàng đi cùng, nhưng nàng phải nghe lời ta, không cho tự chủ trương.”
Lâm Lan nín khóc mỉm cười, dùng sức gật đầu. Hai người lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ vui sướng xa cách lâu ngày gặp lại.
“Cộc cộc cộc...” Có người gõ cửa.
"Đại ca đại tẩu, tiệc rượu chuẩn bị xong, khai tiệc nào...” Ninh Hưng bị mọi người đẩy lên gõ cửa.
Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan nhìn nhau cười một tiếng, Lý Minh Doãn đáp: “Ra đây.” Vừa nói vừa giúp Lâm Lan sửa sang đầu tóc, bởi vì nàng vừa khóc xong, đôi mắt long lanh vô cùng, , Lý Minh Doãn kìm lòng không được liền hôn nàng.
Môi chạm môi, ấm áp mềm mại, Lâm Lan nhịn không được trong lòng run lên, mặt nóng bừng, ngượng ngùng đẩy hắn: “Mọi người đang chờ.”
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười, kéo tay nàng: "Đi thôi!"
Trong sảnh lớn, bàn tiệc đã đâu vào đấy, mọi người đều chuẩn bị xong xuôi, Vân Anh tới báo: “Bùi tiểu thư cùng phu nhân Hoài Hóa Tướng quân tới, còn có Hoa tiểu thư...”
Lâm Lan vui vẻ nói: "Mau mời vào.” Lại nghĩ nơi này có nhiều nam tử, hơi bất tiện, vội phân phó Như Ý mở một bàn tiệc rượu ở phía Đông, lại cho Ngân Liễu đi mời đại thiếu phu nhân.
Trần Tử Dụ vốn đang sôi nổi trò chuyện, vừa nghe Bùi tiểu thư tới, lập tức biến thành nghiêm trang, không nói chỉ cười cười. Ninh Hưng cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù: “Nhị ca, nhị tẩu tương lai tới, anh không đi ra đón à?”
Trần Tử Dụ trừng mắt nhìn hắn, đưa một vò rượu tới trước mặt Ninh Hưng: “Uống rượu của cậu đi.”
Ninh Hưng cười như tên trộm, nhận lấy vò rượu: “Cái này coi như là rượu mừng của huynh?”
Trần Tử Dụ nói: "Yên tâm, rượu mừng không thể thiếu cậu, đến lúc đó, nhớ đưa đại lễ tới, bằng không, đừng trách ta đổ nước vào rượu.”
Ninh Hưng trợn mắt nói: "Như vậy thất đức quá, có tin ta đi tố cáo với nhị tẩu tương lại không.” Nói xong định đứng dậy.
Trần Tử Dụ vội vàng kéo hắn, cắn răng nói: “Nào nào nào, xem như cậu lợi hại, hôm nay cậu là lão đại ta, được không?”
Ninh Hưng đắc ý giương mày: “Biết điều lắm.” Quay đầu nói với Lâm Phong: “Lâm huynh, nhìn thấy chưa, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chớ nhìn huynh ấy kiêu ngạo như vậy, chỉ cần nói đến nhị tẩu tương lai là lập tức cụp đuôi như mèo, hơn nữa còn là loại mèo đặc biệt dịu dàng đáng yêu kia.”
Lâm Phong cười ha ha, Trần Tử Dụ một bên giương mắt nhìn, hận không thể cầm keo dán mồm Ninh Hưng lại.
Lý Minh Doãn nhìn các huynh đệ tề tựu, trong lòng nghìn vạn cảm khái.
Lần này có thể biến nguy thành an, thật sự là vạn hạnh, nếu không có mọi người cố gắng, hắn thiếu chút nữa thành vật hi sinh giữa các đảng phái rồi.
Hôm nay, thế lực Tần gia bị loại bớt, ý đồ Hoàng thượng đã rõ ràng, chỉ sợ trong kinh thành rất nhanh sẽ có một cuộc biến cố phong vân, cảm tạ Tĩnh Bá Hầu đã cho hắn một cơ hội tốt như vậy, đi sứ Lang Sơn, có thể cho hắn chút danh tiếng, lại tránh được tai vạ.
Mọi người cười vang.
Chỉ nghe Lý Minh Doãn chế nhạo: “Vậy đổi cho cậu vào đó ngủ ngon, ta thay cậu chân chạy...”
“Ta tạ ơn hảo ý của huynh, nào, cành đào này vẫn phải quất lên người thôi...”
“Ai u, cậu nhẹ chút, đánh cho có thôi...”
“Làm đi, làm đi....” Mọi người thúc giục.
“Chưa xong đâu! Còn phải nhảy qua chậu than đã.”
“Qua một cửa lại phải bước qua một chậu, không cho phép bỏ cái nào.” Diệp Tư Thành nói.
"Thật phiền phức... " Lý Minh Doãn lầu bầu.
Ninh Hưng chen miệng: “Buổi tối huynh vào qua cửa chị dâu cũng phải bước qua một chậu than...”
Mọi người lại là cười to.
Lâm Lan quẫn bách đỏ bừng mặt, may mắn là mình không đứng đó, bằng không, phải tìm lỗ nẻ mà chui mất, tiểu tử Ninh Hưng, cẩn thận ta xát ớt vào gáy cậu.
Ngân Liễu cười trộm: "Xem ra nhị thiếu gia bị bọn họ hành hạ quá."
Cẩm Tú chạy vào sân, cao giọng nói: "Nhị thiếu phu nhân tới.”
Trong viện nhất thời an tĩnh lại, Lâm Lan oán giận Cẩm Tú nhanh miệng, bọn hắn bây giờ đang hăng say náo loạn, nàng muốn chờ bọn họ náo cho xong đi rồi mới vào. Giờ thì tốt rồi, không muốn cũng phải qua đó.
Lâm Lan bước vào sân, đã nhìn thấy Lý Minh Doãn cười ha ha nhìn nàng, đống lửa cũng như cười ha ha nhìn nàng, điều này làm nàng quẫn bách không dứt, vốn ảo tưởng vợ chồng gặp lại, hẳn là thâm tình nhìn nhau, không nói được gì, chỉ có lệ hai hàng, hoặc là ôm nhau khóc rống lên, nước mắt như mưa, nhưng mà tình hình trước mắt sao không giống tưởng tượng tí nào vậy, không có chút văn nghệ nào.
Lâm Lan còn đang suy nghĩ bản thân nên cười hay nên khóc, nên hoan nghênh chàng đã về nhà hay thế nào thì Trần Tử Dụ đứng bên cạnh Minh Doãn đã đẩy Minh Doãn tới, trêu ghẹo nói: “Mới vừa rồi còn mạnh miệng, nhìn thấy chị dâu đã im thít rồi sao?”
Lý Minh Doãn thình lình bị đẩy, chân lảo đảo thiếu chút nữa té, không khỏi quay đầu lại trợn mắt nhìn Tử Dụ, oán thầm: Tiểu tử thúi, nhớ kỹ đấy, chờ hôm cậu thành thân, ta không náo tới long trời lở đất thì không còn là ta nữa.
Trần Tử Dụ xem thường, nhíu mày, lớn tiếng nói: "Hây da, hóa ra là ngại chúng ta ở chỗ này cản trở... mọi người mau thức thời, lui cả đi nào.”
Mọi người cười ầm ĩ, giây lát lui không còn một mống. Tốc độ còn nhanh hơn chuột, Lâm Lan nhìn thấy đại ca rời đi sau cùng, còn chu đáo đóng cửa viện lại.
Thoáng chốc, trong viện, chỉ còn lại có nàng cùng Minh Doãn.
Lý Minh Doãn đưa tay che miệng ho khan hai tiếng, bước về phía Lâm Lan, hai mắt cảnh giác liếc nhìn ra mái hiên, đám người này, không chừng đang nằm úp sấp dưới khe cửa nhìn trò hay.
Đi tới trước mặt Lâm Lan, Lý Minh Doãn mới thu lại ánh nhìn, chăm chú nhìn mặt nàng, khẽ mỉm cười. Con ngươi trong trẻo lóe sáng, ghé sát bên tai Lâm Lan, nhẹ giọng vui vẻ: “Lan Nhi, ta đã trở về.”
Lâm Lan không khỏi trừng lớn mắt, nàng không phải là người mù, một người đứng sừng sững trước mặt, còn không biết hắn trở lại? Thiếu gia tài tử, sao vốn từ nghèo vậy.
Đang muốn sặc một câu, người nào về, ta không nhận ra ai cả... Lại nghe hắn ôn nhu thì thào: “Lan Nhi, ta rất nhớ nàng...”
Vẫn chẳng có chút sáng ý nào, nhưng khi nhìn ánh mắt ôn nhu như muốn chảy ra nước của hắn, nhịn không được cay cay mũi, hốc mắt ẩm ướt, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Trải qua thời gian dài tư niệm, ủy khuất, lo sợ, các loại tâm tình giống như thủy triều xông tới, không cách nào khắc chế được.
Lý Minh Doãn bị nước mắt nàng làm chấn động, nhất thời tay chân luống cuống, mấy tháng không an ủi người, có chút lạ lẫm, hơi sửng sốt một chút, hắn ôm chặt nàng vào lòng, để nàng dựa lên vai mình khóc.
“Lan Nhi, là ta không tốt, là ta sắp xếp không chu toàn, hại nàng chịu khổ sở, là ta không tốt, ta thề từ nay về sau sẽ không rời xa nàng, sau này làm gì cũng suy nghĩ tới nàng trước tiên.” Lý Minh Doãn thấp giọng khuyên lơn, trong lòng đau đớn.
Lâm Lan tựa đầu trên vai hắn nhỏ giọng khóc, nàng chưa bao giờ oán hắn điều gì, hắn làm chuyện nên làm, có một số việc, dù là ai cũng không cách nào dự liệu, đó không phải là lỗi của hắn, sai chính là lão cha già, sai chính là Hàn Thị, nhưng nàng đau lòng, đau lòng hắn chịu khổ.
Đám người phía ngoài vốn đang rình trộm xem kịch vui, thấy bọn họ ôm nhau khóc, không nhịn được lòng đầy chua xót, Trần Tử Dụ thở dài, cảm khái nói: "Đại tẩu cũng đã khổ sở nhiều.”
Diệp Tư Thành thở dài: “Biểu đệ cưới được biểu muội, thật là phúc khí lớn.”
Ninh Hưng tức giận nói: “Nếu ta ở kinh thành, trực tiếp mang một đội nhân mã, dò xét hang ổ Tần gia.”
Trần Tử Dụ đấm nhẹ hắn một cái: “Nói cậu hữu dũng vô mưu cậu còn không chịu nhận, không biết làm sao mà đánh trận thắng được vậy, học ta chút đi, không phiền ai mà quấy cho Tần gia long trời lở đất.”
Ninh Hưng trừng mắt: “Cứ như mình huynh có đầu óc ấy.”
“Nào nào... Không cãi nhau nữa, làm phiền hai đứa nó.” Lâm Phong nhẹ nói.
Hai người lập tức ngừng miệng, lại nhìn vào khe cửa, nhưng không thấy bóng người đâu nữa.
Lý Minh Doãn ôm Lâm Lan vào nhà, bên ngoài gió đã nổi, cảm thấy hơi lạnh.
Lý Minh Doãn đỡ nàng ngồi xuống, đi tới lấy khăn lau mặt cho nàng, an ủi: “Đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ sưng lên đấy.”
Lâm Lan giật lấy khăn che mặt, nức nở nói: “Chàng không biết ta sợ hãi thế nào đâu, ta cả ngày đấu pháp với lão yêu bà Thái hậu, sợ sơ suất chút thôi, sẽ mất chàng...”
Lý Minh Doãn nghe nàng nói trong lòng đau đớn vô cùng, nhẹ ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lưng, thấp giọng nói: “Ta biết, ta biết hết, mọi chuyện đã qua rồi, không có chuyện gì nữa, nàng không mất ta đâu, vĩnh viễn sẽ không.” Thật ra thì hắn cũng sợ, càng làm hắn thống khổ chính là, rõ ràng thấy được nguy cơ, nhưng không thể làm gì được, loại hành hạ này, làm hắn điên cuồng.
“Nhưng là, chàng còn phải đi Lang Sơn, nghe nói lần này đi rất nguy hiểm.” Lâm Lan nức nở nói.
Lý Minh Doãn cười cười: "Nhìn thì nguy hiểm, nhưng đừng lo, lần này đi sứ, Hoàng thượng đặc biệt cấp năm ngàn người ngựa, tùy ta toàn quyền chỉ huy, chỉ bảo vệ an toàn của ta, nàng đoán Hoàng thượng phái người nào đi cùng ta?”
Lâm Lan kinh ngạc quên khóc: "Chẳng lẽ là... Ninh Hưng?"
Lý Minh Doãn nhéo cái mũi đã đỏ ửng của nàng, ôn nhu nói: “Nàng có thể không thông minh như vậy không?”
Lâm Lan vui vẻ nói: “Thật không?”
Lý Minh Doãn dùng sức gật đầu: "Cái này đã làm nàng yên tâm chưa?”
Lâm Lan dùng sức lau nước mắt, kiên quyết nói: “Không được, ta vẫn không yên lòng, chàng đã nói sẽ không rời xa ta, ta muốn đi theo chàng.”
Lý Minh Doãn khó xử nói: “Nàng là phụ nữ, sao đi tới nơi đó được?”
"Làm sao không được? Chàng đi được, ta cũng đi được, đừng quên, ta còn có công phu quyền cước, rồi lại nói, ta là đại phu, mang theo ta, vạn nhất chàng lạ đất lạ nước, đau đầu nhức óc, ta còn có thể chăm sóc cho chàng.” Lâm Lan đưa ra lý do hết sức thuyết phục.
Lý Minh Doãn tính toán, cứ ậm ừ cho có lệ, sau sẽ từ từ khuyên nàng.
Lâm Lan xem thấu tâm tư của hắn: “Nếu chàng không đồng ý, ta vụng trộm đi theo, chàng chân trước lên đường, ta chân sau chạy theo, nếu chàng yên tâm một mình ta đi đường thì chàng cứ không đồng ý đi.”
Lý Minh Doãn cười khổ, vừa yêu vừa bực, nghiến răng nghiến lợi: “Thật không có biện pháp với nàng.”
Gương mặt nàng vốn hơi bầu bĩnh, xoa xoa rất thích, nhưng lúc này lại gầy gò, Minh Doãn đau lòng, cổ họng ngang ngang khó chịu, thôi thôi, thay vì để nàng ở kinh thành, ngày đêm thương nhớ, không bằng mang nàng theo, vì vậy, hắn cất lời: “Được rồi, ta dẫn nàng đi cùng, nhưng nàng phải nghe lời ta, không cho tự chủ trương.”
Lâm Lan nín khóc mỉm cười, dùng sức gật đầu. Hai người lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ vui sướng xa cách lâu ngày gặp lại.
“Cộc cộc cộc...” Có người gõ cửa.
"Đại ca đại tẩu, tiệc rượu chuẩn bị xong, khai tiệc nào...” Ninh Hưng bị mọi người đẩy lên gõ cửa.
Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan nhìn nhau cười một tiếng, Lý Minh Doãn đáp: “Ra đây.” Vừa nói vừa giúp Lâm Lan sửa sang đầu tóc, bởi vì nàng vừa khóc xong, đôi mắt long lanh vô cùng, , Lý Minh Doãn kìm lòng không được liền hôn nàng.
Môi chạm môi, ấm áp mềm mại, Lâm Lan nhịn không được trong lòng run lên, mặt nóng bừng, ngượng ngùng đẩy hắn: “Mọi người đang chờ.”
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười, kéo tay nàng: "Đi thôi!"
Trong sảnh lớn, bàn tiệc đã đâu vào đấy, mọi người đều chuẩn bị xong xuôi, Vân Anh tới báo: “Bùi tiểu thư cùng phu nhân Hoài Hóa Tướng quân tới, còn có Hoa tiểu thư...”
Lâm Lan vui vẻ nói: "Mau mời vào.” Lại nghĩ nơi này có nhiều nam tử, hơi bất tiện, vội phân phó Như Ý mở một bàn tiệc rượu ở phía Đông, lại cho Ngân Liễu đi mời đại thiếu phu nhân.
Trần Tử Dụ vốn đang sôi nổi trò chuyện, vừa nghe Bùi tiểu thư tới, lập tức biến thành nghiêm trang, không nói chỉ cười cười. Ninh Hưng cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù: “Nhị ca, nhị tẩu tương lai tới, anh không đi ra đón à?”
Trần Tử Dụ trừng mắt nhìn hắn, đưa một vò rượu tới trước mặt Ninh Hưng: “Uống rượu của cậu đi.”
Ninh Hưng cười như tên trộm, nhận lấy vò rượu: “Cái này coi như là rượu mừng của huynh?”
Trần Tử Dụ nói: "Yên tâm, rượu mừng không thể thiếu cậu, đến lúc đó, nhớ đưa đại lễ tới, bằng không, đừng trách ta đổ nước vào rượu.”
Ninh Hưng trợn mắt nói: "Như vậy thất đức quá, có tin ta đi tố cáo với nhị tẩu tương lại không.” Nói xong định đứng dậy.
Trần Tử Dụ vội vàng kéo hắn, cắn răng nói: “Nào nào nào, xem như cậu lợi hại, hôm nay cậu là lão đại ta, được không?”
Ninh Hưng đắc ý giương mày: “Biết điều lắm.” Quay đầu nói với Lâm Phong: “Lâm huynh, nhìn thấy chưa, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chớ nhìn huynh ấy kiêu ngạo như vậy, chỉ cần nói đến nhị tẩu tương lai là lập tức cụp đuôi như mèo, hơn nữa còn là loại mèo đặc biệt dịu dàng đáng yêu kia.”
Lâm Phong cười ha ha, Trần Tử Dụ một bên giương mắt nhìn, hận không thể cầm keo dán mồm Ninh Hưng lại.
Lý Minh Doãn nhìn các huynh đệ tề tựu, trong lòng nghìn vạn cảm khái.
Lần này có thể biến nguy thành an, thật sự là vạn hạnh, nếu không có mọi người cố gắng, hắn thiếu chút nữa thành vật hi sinh giữa các đảng phái rồi.
Hôm nay, thế lực Tần gia bị loại bớt, ý đồ Hoàng thượng đã rõ ràng, chỉ sợ trong kinh thành rất nhanh sẽ có một cuộc biến cố phong vân, cảm tạ Tĩnh Bá Hầu đã cho hắn một cơ hội tốt như vậy, đi sứ Lang Sơn, có thể cho hắn chút danh tiếng, lại tránh được tai vạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.