Chương 134: Cái gọi là công chính
Tử Y 281
25/03/2014
“Lão gia, ông bớt giận, Minh Châu tuổi còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, ông nhẹ nhàng nói với nó, nó sẽ biết nghĩ hơn.” Hàn Thu Nguyệt vội vàng tới
khuyên, một bên nháy mắt với Minh Châu cùng Minh Tắc.
Minh Châu vội vàng quỳ xuống trước mặt phụ thân, cầu xin tha thứ: “Dượng, Minh Châu biết sai rồi, Minh Châu không dám nữa.”
Minh Tắc cũng tới cầu tình : “Phụ thân, biểu muội đã biết sai rồi, phụ thân tạm tha cho em ấy lần này.”
Lý Kính Hiền đang cơn giận dữ, đâu chịu nghe khuyên giải, cả giận nói: “Nó tuổi còn nhỏ sao? Sang năm là cập kê rồi, vốn định đợi nó cập kê thì cho một mối hôn sự tốt, bây giờ nhìn lại không cần, lúc này nó không đi, sợ rằng gây tai họa, người ngoài sẽ coi thường Lý gia chúng ta.”
Hàn Thu Nguyệt thiếu chút nữa nổi đóa, lời lão gia nói… những câu kia thật muốn giết tâm mụ ta, thật khiến mụ ta muốn khóc rống lên, thật muốn hỏi lão gia có còn lương tâm nữa không, bọn họ đã bạc đãi nữ nhi này, chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ như vậy mà hủy đi cả đời nữ nhi sao?
Minh Châu hoang mang, ban đầu cô ta giữ thiệp lại thuần túy là vì trong lòng đang tức giận, Lâm Lan chỉ là một nha đầu nhà quê, nếu không phải được hưởng nhờ hào quang của nhị ca thì phu nhân Tướng quân kia đâu có mời chị ta đi dự tiệc, cho nên, cô ta cố ý phá hư, cho là chuyện này chẳng tổn hại gì cả, không nghĩ phụ thân tức giận như vậy, hậu quả nghiêm trọng thế này, cô ta không tin được, phụ thân muốn đuổi cô ta đi.
Lão thái thái âm thầm thở dài, từ khi bà tới kinh thành đối với Minh Châu rất lãnh đạm, cố ý duy trì khoảng cách, làm như vậy để che giấu tai mắt người, nhưng dù sao Minh Châu cũng là cháu gái ruột của bà, là huyết mạch Lý gia, bà cũng không đành lòng, nhưng chuyện vừa rồi Minh Châu làm thực sự là quá đáng, nên để cho cha nó giáo huấn một chút.
Đầu óc Minh Châu không rõ ràng nhưng Hàn Thu Nguyệt thì rõ ràng, lão gia là ai? Lão gia quan tâm nhất là cái gì? Đơn giản là tiền trình tước vị bản thân ông ta, ai dám cản trở, ông ta tuyệt đối không lưu tình, cho nên, lão gia nói muốn đuổi Minh Châu, mụ ta tin lão gia nói được làm được. Hàn Thu Nguyệt suy nghĩ rất nhanh, liền chỉ tay vào trán Minh Châu: “Minh Châu ơi Minh Châu, tại sao con lại làm ra chuyện như vậy, dì luôn coi con như con gái mà đối đãi, con lại không hiểu chuyện, lần này dì không giúp được con nữa, bây giờ con trở về thu dọn đồ đạc cho ta, ngày mai dì sẽ phái người đưa con về với ông bà, con cũng biết đấy, mẹ con giúp dì chịu đau đớn, dì đã chịu phó thác của mẹ con, nhận nuôi dạy con nên người, ân tình của mẹ con, Lý gia chúng ta đành hẹn kiếp sau báo đáp…” Hàn Thu Nguyệt vừa nói vừa che mặt rơi lệ, que kẽ ngón tay nhìn trộm lão thái thái, thấy trong mắt lão thái thái có vẻ thẹn, mụ ta càng hung hăng chớp mắt cho nước mắt chảy ra như suối trào.
Nghe mẫu thân nói như vậy, lúc đầu Minh Châu còn chưa tin, lúc này không khỏi hoa dung thất sắc, ôm lấy chân mẫu thân khóc ròng: “Dì, xin đừng đuổi Minh Châu đi, Minh Châu biết sai rồi…”
Lâm Lan thầm cười lạnh, không phải lần đầu tiên mụ phù thủy diễn kịch, nhưng lần nào mụ ta diễn cũng khiến nàng rúng động, một màn chân tình toan cắt đứt kia vừa được kêu là cảm động lòng người, vừa bi ai thương cảm, nàng tin chắc mụ sẽ không đời nào để Minh Châu đi, cho dù mụ để Minh Châu đi thì nàng cũng sẽ không đáp ứng, như vậy thì để lọt một chứng cử cha già đạo mạo kia thực ra chỉ là một kẻ vô sỉ lừa gạt cưới người ta, làm sao mà nàng để cô ta rời đi được? Được thôi, nhân gia diễn hao phí sức lực thế, nàng phải chống mắt lên mà xem cho kỹ.
Lão thái thái rốt cục không nhịn được mở miệng: “Thôi được rồi, thôi được rồi, sắp sang năm mới, khóc sướt mướt thì ra cái dạng gì? Kính Hiền, Minh Châu biết sai rồi, con tạm tha cho con bé lần này, nếu tự nhiên đưa con bé trở về, ai không hiểu lại cho rằng Lý gia chúng ta vong ân bội nghĩa.”
Mặt Lý Kính Hiền như phủ một màn sương, nhìn hai mẹ con khóc sướt mướt trong lòng có nỗi muộn phiền nói không ra lời, một Minh Tắc gây chuyện còn chưa đủ, lại một Minh Châu cũng không hiểu chuyện nốt, đều là Hàn Thị không biết đường dạy bảo, không khỏi oán hận, trợn mắt nhìn Hàn Thị một cái, chỉ vào Minh Châu đang nước mắt lưng tròng, quát lớn: “Cô đừng tưởng rằng người khác nhìn không ra tâm cơ của cô, tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ lớn, thông minh không thấy chỉ thấy gian xảo, điêu ngoa, kiêu căng, không có chút hiền lành chi đức nào, cô không sợ mất mặt, ta còn thay cô e lệ, hôm nay có mặt lão thái thái ở đây, tạm thời tha cho cô một lần, từ hôm nay trở đi, cô về phạt cấm túc suy nghĩ cho ta, chép một ngàn lần nữ huấn, nếu dám tái phạm, nơi này quyết không lưu cô lại nữa.”
Minh Châu nghe được vế đầu phụ thân tha thứ, trong lòng nhẹ nhõm, nghe tiếp vế sau, cấm túc suy nghĩ, chép phạt nữ huấn một ngàn lần, lại xịu mặt xuống, vẻ mặt không thể tin được nhìn phụ thân, nhưng thần sắc phụ thân kiên quyết, mâu quang ngoan lệ như đao, Minh Châu hoảng hốt cúi đầu tiếp nhận hiện thực tàn khốc này. Cũng tại ả Lâm Lan kia, hại cô ta. Minh Châu tức giận trừng mắt nhìn Lâm Lan, Lam Lan nhướn nhướn lông mày lại với cô ta, miệng nhếch lên châm chọc. Trong lòng Minh Châu càng thống hận.
“Phụ thân, biểu muội đã nhận sai rồi, chép phạt một ngàn lần nữ huấn có phải nặng quá hay không?” Lâm Lan rời ánh mắt đi, giả mù sa mưa hỏi.
Lý Minh Doãn trừng mắt, lạnh lùng nói: “Nàng cứ luôn là người hiền lành như thế, phụ thân là vì muốn tốt cho biểu muội, dung túng mới là hại em ấy.”
Lý Kính Hiền trầm ngâm chấp nhận, thấp giọng nói: “Đây coi như là nhẹ, nếu chép một ngàn lần còn chưa nhớ được thì chép hai ngàn lần, phạt đến khi nó nhớ kỹ mới thôi.”
Lâm Lan cười thầm, nếu thật như thế, e rằng từ này về sau có khi cả đời Minh Châu ngập trong giấy bút.
Lý Minh Châu cơ hồ muốn thổ huyết, Lâm Lan, Lý Minh Châu ta thề không đội trời chung với cô.
Hàn Thu Nguyệt không khỏi ai thán, đôi vợ chồng kia quả thực là sát tinh đời mụ, giải quyết chưa xong thì đứa con gái lại có làm chuyện bung bét ra, nhiều lần khiến mụ thiếu điều ngất xỉu.
Lý Minh Châu khóc lóc rời đi, Lý Kính Hiền cũng chẳng còn khẩu vị gì mà ăn uống, cáo lỗi với lão thái thái một tiếng rồi cũng đi luôn, Lý Minh Doãn đưa mắt nhìn Lâm Lan, ngay sau đó đi ra ngoài. Lý Minh Tắc do dự, không biết nên đi hay ở lại. Hàn Thu Nguyệt vội nói: “Còn không đi khuyên nhủ cha con.” Lý Minh Tắc vội vàng đuổi theo.
Lão thái thái nhìn một phòng người trong nháy mắt đi sạch sẽ, rầu rĩ thở dài, nói với Hàn Thị: “Con đi thu xếp, dặn người làm cơm cho Kính Hiền ăn, vừa rồi thân thể bị chọc tức, có lẽ đói bụng lắm.”
Hàn Thu Nguyệt vội vàng vâng dạ, thi lễ cáo lui.
Lão thái thái lẳng lặng ngó chừng Lâm Lan vẫn ngồi đó, tựa hồ xuất thần, hồi lâu mới nói: “Ăn cơm đi.”
Chúc mama đỡ lão thái thái đi Tây lầu, Lâm Lan cũng đứng dậy cùng đi. Chúc mama đỡ bà ngồi xuống, bắt đầu múc cháo.
“Để cho Lâm Lan đến đây đi.” lão thái thái nhàn nhạt nói.
Lâm Lan vốn đã ngồi xuống, nghe được vội vàng đứng dậy, đứng bên cạnh lão thái thái, nhận lấy chén trong tay Chúc mama múc cháo thịt dê cho bà.
Đã mấy ngày lão thái thái không bắt nàng làm theo quy củ khi ăn, hôm nay như vậy, e là có điều bất mãn với nàng. Lâm Lan khẽ đặt bát cháo trước mặt lão thái thái, ôn nhu nói: “Bà nội thân hàn, cháo thịt dê này trị hàn rất tốt ạ.”
Lão thái thái vẫn không nhúc nhích thìa, chậm rãi nói: “Minh Châu từ nhỏ đi theo mẹ chồng cô, tình cảm như mẹ con, năm đó mẹ chồng cô khốn đốn, làm phiền mẹ Minh Châu trông nom, cha chồng cô cảm động và nhớ nhung chi ân năm đó, đặc biệt giữ Minh Châu bên người, cho phép nó mang họ Lý, thật ra, tuy Minh Châu tính tình kiêu căng nhưng tâm tư nó không xấu, có điều thẳng tính, hơn nữa qua một hai năm tới cũng tới tuổi xuất giá, hai người có thể ở chung một chỗ bao lâu nữa? Lại nói, cô làm biểu tẩu cũng nên khoan thứ cho nó một chút, không nên vì một chút chuyện mà náo loạn toàn gia khiến mọi chuyện bung bét.”
Lâm Lan lẳng lặng nghe xong lời này, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, quả nhiên lão thái thái thiên vị cháu gái của bà, trách cứ nàng không đủ khoan dung, điển hình của việc đối với mình chủ nghĩa tự do, đối với người khác chủ nghĩa Mác –Lê nin. Lâm Lan mỉm cười nói: “Cháu dâu chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện làm khó cho ai, lại nói biểu muội ở nơi này là khách của chúng ta, quá mấy năm nữa cũng đã xuất giá, cháu dâu lại càng không có lý do gây chuyện với em ấy. Chuyện hôm nay cháu dâu vốn muốn gạt đi, nhưng lại nghe nói những vị phu nhân tướng quân này có lời oán thán về cháu dâu, cháu dâu cảm thấy sợ hãi vô cùng, dù sao người mà người ta nhắc tới chính là nhị thiếu phu nhân Lý gia, nói xa hơn là Lý gia… Phải biết rằng, trong kinh thành này, truyền nhanh nhất là lời đồn đãi, cháu dâu sợ những chuyện này sẽ gây bất lợi cho Minh Doãn cùng cha chồng, cho nên hỏi Minh Doãn xem có cách nào cứu vãn được không. Bà nội cũng thấy đấy, cha chồng tức giận như vậy, có thể thấy được cháu dâu băn khoăn buồn lo không phải vô cớ. Bà nội yêu thương vãn bối là bà nội từ ái, bà nội luôn luôn trị gia nghiêm cẩn là bởi vì thịnh vượng dài lâu của Lý gia, lần này biểu muội tuy không phải cố ý nhưng sai lầm phạm phải là rất lớn, cháu dâu vốn chỉ định nói cho mọi người biết, sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng Minh Doãn lại nói không được quá hiền lành, đây không phải là giúp người mà là hại người, dung túng em ấy lúc này, liền có lần sau, may mắn hôm nay biểu muội chưa xuất giá, nếu ở nhà chồng, gặp phải tai họa lớn như vậy, sợ là chưa chắc nhà chồng đã tha thứ. Bà nội, bà nói đúng không?”
Sắc mặt lão thái thái ủ dột, Lâm Lan một câu là lại trị gia nghiêm cẩn, ngăn miệng bà luôn rồi, lời nói rõ là tự trách nhưng ngầm là trách bà dung túng Minh Châu, bà cố gắng nén giận, khí huyết thật sự không thông rồi.
“Minh Châu có sai, cô có thể nói cho mẹ chồng cũng có thể nói với ta, phải cứu vãn như thế nào, phải hóa giải như thế nào, mọi người cùng thương nghị, chẳng lẽ náo loạn gia đình thì mới có cách giải quyết? Nhìn xem cô khiến cha chồng cô tức giận thế nào rồi?” lão thái thái lạnh lùng nói.
Lâm Lan quả nhiên là lĩnh hội đủ, miệng lưỡi lão thái thái thật linh động, ngược lại thành lỗi của nàng rồi.
“Đừng tưởng rằng cô có chút lý lẽ thì có thể gây khó dễ cho người khác, cũng đừng tưởng có mấy vị phu nhân mời cô đi dự tiệc liền cảm giác bản thân rất giỏi, nếu cô không phải con dâu Lý gia, không phải vợ Minh Doãn thì có ai xem trọng cô.” Khẩu khí lão thái thái càng lúc càng lạnh lẽo.
Chúc mama nghe lão thái thái càng nói càng xa, lão thái thái có lòng bênh vực nhưng không thể xả giận lên nhị thiếu phu nhân như vậy được, vội vàng cười hòa hoãn: “Lão thái thái, cháo nguội mất rồi.”
Lâm Lan tự giễu tựa như cười: “Cháu dâu thụ giáo, Minh Châu biểu muội không đưa thiệp tới không có sai, sai chính là cháu dâu không nên đem chuyện này ra nói thẳng. Chỉ cần họ Lý phạm vào quy củ kia thì sai cũng thành không sai, mà cháu dâu làm đúng quy củ thì lại thành không chính xác. Bà nội, ý của bà là như vậy sao?”
Mặt lão thái thái biến sắc, vỗ bàn quát lớn: “Cô dám cãi lời trưởng bối?”
Lâm Lan mặt không đổi sắc, vẫn nụ cười ngọt ngào: “Bà nội bớt giận, cháu dâu chỉ đang phân tích ý tứ trong lời nói của bà nội, hiểu rõ thì sau này sẽ không chọc bà nội tức giận. Nếu bà nội cảm thấy cháu dâu xuyên tạc ý tứ của bà, vậy xin bà nội dạy dỗ, cháu dâu nhất định rửa tai lắng nghe, không dám vô lễ.”
- See more at: http://doctruyenonl.com/co-dai-thi-hon-cai-goi-la-cong-chinh#sthash.hiCDrRjX.dpuf
Minh Châu vội vàng quỳ xuống trước mặt phụ thân, cầu xin tha thứ: “Dượng, Minh Châu biết sai rồi, Minh Châu không dám nữa.”
Minh Tắc cũng tới cầu tình : “Phụ thân, biểu muội đã biết sai rồi, phụ thân tạm tha cho em ấy lần này.”
Lý Kính Hiền đang cơn giận dữ, đâu chịu nghe khuyên giải, cả giận nói: “Nó tuổi còn nhỏ sao? Sang năm là cập kê rồi, vốn định đợi nó cập kê thì cho một mối hôn sự tốt, bây giờ nhìn lại không cần, lúc này nó không đi, sợ rằng gây tai họa, người ngoài sẽ coi thường Lý gia chúng ta.”
Hàn Thu Nguyệt thiếu chút nữa nổi đóa, lời lão gia nói… những câu kia thật muốn giết tâm mụ ta, thật khiến mụ ta muốn khóc rống lên, thật muốn hỏi lão gia có còn lương tâm nữa không, bọn họ đã bạc đãi nữ nhi này, chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ như vậy mà hủy đi cả đời nữ nhi sao?
Minh Châu hoang mang, ban đầu cô ta giữ thiệp lại thuần túy là vì trong lòng đang tức giận, Lâm Lan chỉ là một nha đầu nhà quê, nếu không phải được hưởng nhờ hào quang của nhị ca thì phu nhân Tướng quân kia đâu có mời chị ta đi dự tiệc, cho nên, cô ta cố ý phá hư, cho là chuyện này chẳng tổn hại gì cả, không nghĩ phụ thân tức giận như vậy, hậu quả nghiêm trọng thế này, cô ta không tin được, phụ thân muốn đuổi cô ta đi.
Lão thái thái âm thầm thở dài, từ khi bà tới kinh thành đối với Minh Châu rất lãnh đạm, cố ý duy trì khoảng cách, làm như vậy để che giấu tai mắt người, nhưng dù sao Minh Châu cũng là cháu gái ruột của bà, là huyết mạch Lý gia, bà cũng không đành lòng, nhưng chuyện vừa rồi Minh Châu làm thực sự là quá đáng, nên để cho cha nó giáo huấn một chút.
Đầu óc Minh Châu không rõ ràng nhưng Hàn Thu Nguyệt thì rõ ràng, lão gia là ai? Lão gia quan tâm nhất là cái gì? Đơn giản là tiền trình tước vị bản thân ông ta, ai dám cản trở, ông ta tuyệt đối không lưu tình, cho nên, lão gia nói muốn đuổi Minh Châu, mụ ta tin lão gia nói được làm được. Hàn Thu Nguyệt suy nghĩ rất nhanh, liền chỉ tay vào trán Minh Châu: “Minh Châu ơi Minh Châu, tại sao con lại làm ra chuyện như vậy, dì luôn coi con như con gái mà đối đãi, con lại không hiểu chuyện, lần này dì không giúp được con nữa, bây giờ con trở về thu dọn đồ đạc cho ta, ngày mai dì sẽ phái người đưa con về với ông bà, con cũng biết đấy, mẹ con giúp dì chịu đau đớn, dì đã chịu phó thác của mẹ con, nhận nuôi dạy con nên người, ân tình của mẹ con, Lý gia chúng ta đành hẹn kiếp sau báo đáp…” Hàn Thu Nguyệt vừa nói vừa che mặt rơi lệ, que kẽ ngón tay nhìn trộm lão thái thái, thấy trong mắt lão thái thái có vẻ thẹn, mụ ta càng hung hăng chớp mắt cho nước mắt chảy ra như suối trào.
Nghe mẫu thân nói như vậy, lúc đầu Minh Châu còn chưa tin, lúc này không khỏi hoa dung thất sắc, ôm lấy chân mẫu thân khóc ròng: “Dì, xin đừng đuổi Minh Châu đi, Minh Châu biết sai rồi…”
Lâm Lan thầm cười lạnh, không phải lần đầu tiên mụ phù thủy diễn kịch, nhưng lần nào mụ ta diễn cũng khiến nàng rúng động, một màn chân tình toan cắt đứt kia vừa được kêu là cảm động lòng người, vừa bi ai thương cảm, nàng tin chắc mụ sẽ không đời nào để Minh Châu đi, cho dù mụ để Minh Châu đi thì nàng cũng sẽ không đáp ứng, như vậy thì để lọt một chứng cử cha già đạo mạo kia thực ra chỉ là một kẻ vô sỉ lừa gạt cưới người ta, làm sao mà nàng để cô ta rời đi được? Được thôi, nhân gia diễn hao phí sức lực thế, nàng phải chống mắt lên mà xem cho kỹ.
Lão thái thái rốt cục không nhịn được mở miệng: “Thôi được rồi, thôi được rồi, sắp sang năm mới, khóc sướt mướt thì ra cái dạng gì? Kính Hiền, Minh Châu biết sai rồi, con tạm tha cho con bé lần này, nếu tự nhiên đưa con bé trở về, ai không hiểu lại cho rằng Lý gia chúng ta vong ân bội nghĩa.”
Mặt Lý Kính Hiền như phủ một màn sương, nhìn hai mẹ con khóc sướt mướt trong lòng có nỗi muộn phiền nói không ra lời, một Minh Tắc gây chuyện còn chưa đủ, lại một Minh Châu cũng không hiểu chuyện nốt, đều là Hàn Thị không biết đường dạy bảo, không khỏi oán hận, trợn mắt nhìn Hàn Thị một cái, chỉ vào Minh Châu đang nước mắt lưng tròng, quát lớn: “Cô đừng tưởng rằng người khác nhìn không ra tâm cơ của cô, tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ lớn, thông minh không thấy chỉ thấy gian xảo, điêu ngoa, kiêu căng, không có chút hiền lành chi đức nào, cô không sợ mất mặt, ta còn thay cô e lệ, hôm nay có mặt lão thái thái ở đây, tạm thời tha cho cô một lần, từ hôm nay trở đi, cô về phạt cấm túc suy nghĩ cho ta, chép một ngàn lần nữ huấn, nếu dám tái phạm, nơi này quyết không lưu cô lại nữa.”
Minh Châu nghe được vế đầu phụ thân tha thứ, trong lòng nhẹ nhõm, nghe tiếp vế sau, cấm túc suy nghĩ, chép phạt nữ huấn một ngàn lần, lại xịu mặt xuống, vẻ mặt không thể tin được nhìn phụ thân, nhưng thần sắc phụ thân kiên quyết, mâu quang ngoan lệ như đao, Minh Châu hoảng hốt cúi đầu tiếp nhận hiện thực tàn khốc này. Cũng tại ả Lâm Lan kia, hại cô ta. Minh Châu tức giận trừng mắt nhìn Lâm Lan, Lam Lan nhướn nhướn lông mày lại với cô ta, miệng nhếch lên châm chọc. Trong lòng Minh Châu càng thống hận.
“Phụ thân, biểu muội đã nhận sai rồi, chép phạt một ngàn lần nữ huấn có phải nặng quá hay không?” Lâm Lan rời ánh mắt đi, giả mù sa mưa hỏi.
Lý Minh Doãn trừng mắt, lạnh lùng nói: “Nàng cứ luôn là người hiền lành như thế, phụ thân là vì muốn tốt cho biểu muội, dung túng mới là hại em ấy.”
Lý Kính Hiền trầm ngâm chấp nhận, thấp giọng nói: “Đây coi như là nhẹ, nếu chép một ngàn lần còn chưa nhớ được thì chép hai ngàn lần, phạt đến khi nó nhớ kỹ mới thôi.”
Lâm Lan cười thầm, nếu thật như thế, e rằng từ này về sau có khi cả đời Minh Châu ngập trong giấy bút.
Lý Minh Châu cơ hồ muốn thổ huyết, Lâm Lan, Lý Minh Châu ta thề không đội trời chung với cô.
Hàn Thu Nguyệt không khỏi ai thán, đôi vợ chồng kia quả thực là sát tinh đời mụ, giải quyết chưa xong thì đứa con gái lại có làm chuyện bung bét ra, nhiều lần khiến mụ thiếu điều ngất xỉu.
Lý Minh Châu khóc lóc rời đi, Lý Kính Hiền cũng chẳng còn khẩu vị gì mà ăn uống, cáo lỗi với lão thái thái một tiếng rồi cũng đi luôn, Lý Minh Doãn đưa mắt nhìn Lâm Lan, ngay sau đó đi ra ngoài. Lý Minh Tắc do dự, không biết nên đi hay ở lại. Hàn Thu Nguyệt vội nói: “Còn không đi khuyên nhủ cha con.” Lý Minh Tắc vội vàng đuổi theo.
Lão thái thái nhìn một phòng người trong nháy mắt đi sạch sẽ, rầu rĩ thở dài, nói với Hàn Thị: “Con đi thu xếp, dặn người làm cơm cho Kính Hiền ăn, vừa rồi thân thể bị chọc tức, có lẽ đói bụng lắm.”
Hàn Thu Nguyệt vội vàng vâng dạ, thi lễ cáo lui.
Lão thái thái lẳng lặng ngó chừng Lâm Lan vẫn ngồi đó, tựa hồ xuất thần, hồi lâu mới nói: “Ăn cơm đi.”
Chúc mama đỡ lão thái thái đi Tây lầu, Lâm Lan cũng đứng dậy cùng đi. Chúc mama đỡ bà ngồi xuống, bắt đầu múc cháo.
“Để cho Lâm Lan đến đây đi.” lão thái thái nhàn nhạt nói.
Lâm Lan vốn đã ngồi xuống, nghe được vội vàng đứng dậy, đứng bên cạnh lão thái thái, nhận lấy chén trong tay Chúc mama múc cháo thịt dê cho bà.
Đã mấy ngày lão thái thái không bắt nàng làm theo quy củ khi ăn, hôm nay như vậy, e là có điều bất mãn với nàng. Lâm Lan khẽ đặt bát cháo trước mặt lão thái thái, ôn nhu nói: “Bà nội thân hàn, cháo thịt dê này trị hàn rất tốt ạ.”
Lão thái thái vẫn không nhúc nhích thìa, chậm rãi nói: “Minh Châu từ nhỏ đi theo mẹ chồng cô, tình cảm như mẹ con, năm đó mẹ chồng cô khốn đốn, làm phiền mẹ Minh Châu trông nom, cha chồng cô cảm động và nhớ nhung chi ân năm đó, đặc biệt giữ Minh Châu bên người, cho phép nó mang họ Lý, thật ra, tuy Minh Châu tính tình kiêu căng nhưng tâm tư nó không xấu, có điều thẳng tính, hơn nữa qua một hai năm tới cũng tới tuổi xuất giá, hai người có thể ở chung một chỗ bao lâu nữa? Lại nói, cô làm biểu tẩu cũng nên khoan thứ cho nó một chút, không nên vì một chút chuyện mà náo loạn toàn gia khiến mọi chuyện bung bét.”
Lâm Lan lẳng lặng nghe xong lời này, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, quả nhiên lão thái thái thiên vị cháu gái của bà, trách cứ nàng không đủ khoan dung, điển hình của việc đối với mình chủ nghĩa tự do, đối với người khác chủ nghĩa Mác –Lê nin. Lâm Lan mỉm cười nói: “Cháu dâu chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện làm khó cho ai, lại nói biểu muội ở nơi này là khách của chúng ta, quá mấy năm nữa cũng đã xuất giá, cháu dâu lại càng không có lý do gây chuyện với em ấy. Chuyện hôm nay cháu dâu vốn muốn gạt đi, nhưng lại nghe nói những vị phu nhân tướng quân này có lời oán thán về cháu dâu, cháu dâu cảm thấy sợ hãi vô cùng, dù sao người mà người ta nhắc tới chính là nhị thiếu phu nhân Lý gia, nói xa hơn là Lý gia… Phải biết rằng, trong kinh thành này, truyền nhanh nhất là lời đồn đãi, cháu dâu sợ những chuyện này sẽ gây bất lợi cho Minh Doãn cùng cha chồng, cho nên hỏi Minh Doãn xem có cách nào cứu vãn được không. Bà nội cũng thấy đấy, cha chồng tức giận như vậy, có thể thấy được cháu dâu băn khoăn buồn lo không phải vô cớ. Bà nội yêu thương vãn bối là bà nội từ ái, bà nội luôn luôn trị gia nghiêm cẩn là bởi vì thịnh vượng dài lâu của Lý gia, lần này biểu muội tuy không phải cố ý nhưng sai lầm phạm phải là rất lớn, cháu dâu vốn chỉ định nói cho mọi người biết, sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng Minh Doãn lại nói không được quá hiền lành, đây không phải là giúp người mà là hại người, dung túng em ấy lúc này, liền có lần sau, may mắn hôm nay biểu muội chưa xuất giá, nếu ở nhà chồng, gặp phải tai họa lớn như vậy, sợ là chưa chắc nhà chồng đã tha thứ. Bà nội, bà nói đúng không?”
Sắc mặt lão thái thái ủ dột, Lâm Lan một câu là lại trị gia nghiêm cẩn, ngăn miệng bà luôn rồi, lời nói rõ là tự trách nhưng ngầm là trách bà dung túng Minh Châu, bà cố gắng nén giận, khí huyết thật sự không thông rồi.
“Minh Châu có sai, cô có thể nói cho mẹ chồng cũng có thể nói với ta, phải cứu vãn như thế nào, phải hóa giải như thế nào, mọi người cùng thương nghị, chẳng lẽ náo loạn gia đình thì mới có cách giải quyết? Nhìn xem cô khiến cha chồng cô tức giận thế nào rồi?” lão thái thái lạnh lùng nói.
Lâm Lan quả nhiên là lĩnh hội đủ, miệng lưỡi lão thái thái thật linh động, ngược lại thành lỗi của nàng rồi.
“Đừng tưởng rằng cô có chút lý lẽ thì có thể gây khó dễ cho người khác, cũng đừng tưởng có mấy vị phu nhân mời cô đi dự tiệc liền cảm giác bản thân rất giỏi, nếu cô không phải con dâu Lý gia, không phải vợ Minh Doãn thì có ai xem trọng cô.” Khẩu khí lão thái thái càng lúc càng lạnh lẽo.
Chúc mama nghe lão thái thái càng nói càng xa, lão thái thái có lòng bênh vực nhưng không thể xả giận lên nhị thiếu phu nhân như vậy được, vội vàng cười hòa hoãn: “Lão thái thái, cháo nguội mất rồi.”
Lâm Lan tự giễu tựa như cười: “Cháu dâu thụ giáo, Minh Châu biểu muội không đưa thiệp tới không có sai, sai chính là cháu dâu không nên đem chuyện này ra nói thẳng. Chỉ cần họ Lý phạm vào quy củ kia thì sai cũng thành không sai, mà cháu dâu làm đúng quy củ thì lại thành không chính xác. Bà nội, ý của bà là như vậy sao?”
Mặt lão thái thái biến sắc, vỗ bàn quát lớn: “Cô dám cãi lời trưởng bối?”
Lâm Lan mặt không đổi sắc, vẫn nụ cười ngọt ngào: “Bà nội bớt giận, cháu dâu chỉ đang phân tích ý tứ trong lời nói của bà nội, hiểu rõ thì sau này sẽ không chọc bà nội tức giận. Nếu bà nội cảm thấy cháu dâu xuyên tạc ý tứ của bà, vậy xin bà nội dạy dỗ, cháu dâu nhất định rửa tai lắng nghe, không dám vô lễ.”
- See more at: http://doctruyenonl.com/co-dai-thi-hon-cai-goi-la-cong-chinh#sthash.hiCDrRjX.dpuf
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.