Chương 331: Hành vi bỉ ổi
Tử Y 281
20/08/2016
Tiết thu, khí trời dần dần chuyển lạnh, nhưng tinh thần tìm vợ cho Lâm Phong của Phùng Thị càng ngày càng dâng cao, chỉ cần nghe nói nhà ai có nữ tử thích hợp là lại chạy tới cùng Lâm Lan bàn bạc.
Lâm Lan đương nhiên cũng rất để ý, hôn nhân của đại ca đã thất bại một lần, lần này vô luận như thế nào cũng phải tìm người phẩm chất tốt, tính tình ôn nhu, sẽ là một đại tẩu tốt.
Hai người có chung chủ đề, tình cảm bất giác thân cận mấy phần.
Ngày hôm đó Phùng Thị, Kiều Vân Tịch đều ở trong phủ Lâm Lan nói chuyện.
Phùng Thị hăng hái bừng bừng nói đến thiên kim nhà An Tây Trấn Phủ Ty Lưu đại nhân: “Ngày hôm trước, An Tây Trấn Phủ Ty Lưu đại nhân về kinh, lão gia đưa ta tới quý phủ hắn, chính là để cho ta gặp vị Lưu tiểu thư này.”
“Tiểu thư đó hả? Ta nghe thấy vị Lưu tiểu thư một thân tốt võ nghệ, tướng mạo không hẳn là đẹp nhưng tính nết rất ổn, hơn nữa cô ấy tuyên bố vị hôn phu phải mạnh hơn mình, có không ít nam tử nghĩ đi thử một chút, kết quả đều bại trận. Lưu đại nhân kia vô cùng thương yêu nữ nhi này, mọi chuyện theo cô ấy, vì vậy Lưu tiểu thư đã mười chín vẫn chưa lấy chồng.” Kiều Vân Tịch nói.
“Thật sao? Mới đầu ta cũng cảm thấy không thích hợp, nữ nhân nên ôn nhu uyển chuyển, bằng không hai vợ chồng đấu võ thì hỏng. Nhưng lão gia nhà ta có ý đó, ta không thể làm gì khác hơn là đi xem một chút.” Phùng Thị cười nói.
Lâm Lan thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, có vẻ Phùng Thị khá hài lòng về vị Lưu tiểu thư này, không khỏi tò mò, là chuyện gì khiến cho Phùng Thị thay đổi cái nhìn về vị Lưu tiểu thư này?
“Vậy sau khi gặp cô cảm thấy như thế nào?” Lâm Lan hỏi.
Phùng Thị mỉm cười nói: “Chắc cô không biết, Lưu tiểu thư là con vợ cả Lưu đại nhân, Lưu phu nhân năm xưa bệnh qua đời, Lưu đại nhân đã cưới vợ mới, thêm hai thiếp thất, Lưu phu nhân mới sinh một đứa con, hai thiếp thất mỗi người cũng có một đứa, ngày trước ta cùng Lưu phu nhân đi dạo trong vườn, thấy mấy vị tiểu thiếu gia tranh chấp, động thủ lẫn nhau. Lưu phu nhân không hỏi rõ trắng đen đã khiển trách hai vị thiếu gia thứ xuất. Hai vị di nương đều bị liên lụy theo. Thiếu gia con vợ cả kia đắc ý, nói lời không tốt về hai vị đệ đệ, Lưu phu nhân định dùng gia pháp…” Phùng Thị nhấp một hớp trà xong nói.
Kiều Vân Tịch vội vàng hỏi: “Sau thế nào?”
Phùng Thị thản nhiên hớp thêm một hớp trà, nói: “Còn có thể làm gì, đích thứ khác nhau, tôn ti có phần. Hai vị thiếu gia thứ xuất chỉ có thể nén giận, ai ngờ lúc này, Lưu tiểu thư tới, ngăn Lưu phu nhân lại, hỏi rõ nguyên do, nguyên là thiếu gia con vợ cả gây hấn, hai vị thiếu gia thứ xuất chỉ là giận quá nói lại một câu, lúc này mới đánh nhau, Lưu tiểu thư liền nói với Lưu phu nhân: A Mẫn là nhi tử của bà, bà bảo vệ nhi tử của mình không có gì đáng trách, nhưng bà đừng quên, A Uy, A Vũ cũng là huyết mạch phụ thân, bà thân là mẹ cả, dù chuyện bất bình chỉ là một chén nước cũng phải nói chữ lý, chuyện hôm nay, hiển nhiên là A Mẫn sai trước, không thể huynh đệ thân mật lại còn khi dễ, nhưng A Uy, A Vũ cùng ca ca động thủ cũng là không đúng, cho dù muốn xử phạt, cũng phải xử phạt cả ba mới là công chính.”
“Lời này nói có lý, nhưng cô ấy nói như vậy, chẳng phải Lưu phu nhân không xuống đài được?” Lâm Lan hỏi.
“Lưu phu nhân có thể thế nào? Lưu tiểu thư này xưa nay nói chuyện làm việc như vậy, không thiên vị ai, Lưu phu nhân còn có thể làm sao, chỉ có thể miễn phạt hai thiếu gia thứ xuất, nhưng Lưu tiểu thư không chịu, nói nếu đã làm sai chuyện thì phải phạt, dung túng là hại con, liền làm chủ mỗi người bị phạt hai mươi gậy, chép gia quy mười lần.” Phùng Thị nói.
Kiều Vân Tịch như có điều suy nghĩ nói: “Lưu tiểu thư này là người quyết đoán, có chủ định, có thể làm chủ sự tốt.”
“Ta cũng vậy nghĩ như vậy, Lâm Lan à, ta cảm thấy, vị Lưu tiểu thư này làm chính thất, tất sẽ không bởi vì Hàm Nhi không phải do bản thân sinh ra mà khắt khe. Những nữ tử nhìn ôn nhu hiền lành, nếu ích kỷ, ai biết sẽ có tâm địa ác độc thế nào? Chọn kiểu người này, tính tình sảng khoái, làm việc chính trực, mặc dù Hàm Nhi không phải mình sinh ra cũng sẽ không làm gì quá phận, cô cảm thấy thế nào?” Phùng Thị vừa nói vừa nhìn Lâm Lan, hỏi ý của nàng.
Lâm Lan trầm ngâm nói: “Lo nghĩ của cô là có đạo lý, đại ca, chớ nhìn anh ấy uy vũ, thật ra tính tình hiền như đất, làm việc luôn do dự, Lưu tiểu thư có thể là bù đắp tốt với đại ca, cô để ý hỏi thăn một chút, nếu thật cảm thấy không tệ, ta đi nói với đại ca.”
Kiều Vân Tịch cũng nói: “Lưu tiểu thư phẩm tính tin tưởng được, chỉ là yêu cầu của cô ấy… Đại ca của cô có đủ mạnh thắng cô ấy không? Ta nghe Hầu gia nói, nếu Lưu tiểu thư này thân là nam nhi, nhất định thành một mãnh tướng triều ta.”
Phùng Thị cười nói: “Vậy thì phải xem Lâm Phong cố gắng thế nào.”
Đang nói, Như Ý bê khay phủ khăn hồng đi vào. Như Ý thi lễ với nhị thiếu phu nhân cùng hai vị phu nhân xong, nói: “Đây là đồ biểu thư đưa tới.”
Lâm Lan chán ghét cau mày.
Phùng Thị không vui: “Vị biểu tiểu thư này đúng là có lòng, ta khó tới được vài lần thì đều gặp cô ta tặng lễ, lần thì điểm tâm, lần thì vớ giày, lần này lại là cái gì vậy?”
Kiều Vân Tịch cười lạnh nói: “Cõi đời này không có người vô sự ân cần.”
E ngại Phùng Thị cùng Kiều Vân Tịch đều ở đây, Lâm Lan: “Đưa đồ xuống đi.”
Phùng Thị gọi Như Ý lại: “Hôm nay cô ta đưa gì tới, lấy ra ta coi.”
Như Ý nâng khay tới trước mặt Phùng Thị, Phùng Thị nhấc khăn hồng ra nhìn, là một bộ xiêm y nam tử. Không phải là làm cho Lý Minh Doãn sao?
Phùng Thị bực lây nói: “Lâm Lan, cô không thể quá hiền lành được, loại người này không biết liêm sỉ, cô ta coi mình là tú nương còn chỗ này là phường thêu hay là thê tử Minh Doãn? Xiêm y vớ giày là thứ để cô ta làm sao? Đúng là không biết xấu hổ.”
Chuyện Diệp Hinh Nhi cùng tam lang Nguyễn gia cùng cách, nàng cũng có nghe, hành động của Diệp Hinh Nhi ở Nguyễn gia đã sớm truyền khắp kinh thành, loại đàn bà đanh đá ghen tuông như thế bỏ là đúng, giờ không biết xấu hổ còn bắt đền Minh Doãn, việc này sao có thể khiến nàng không tức giận?
Kiều Vân Tịch cũng nói: “Sao cô không đem trả lại đồ? Nhận làm gì?”
Lâm Lan cười khổ, từ lúc tiết Trung thu, Diệp Hinh Nhi tặng một phần lễ tới giờ, cứ cách năm ba ngày lại tặng một món, hơn nữa mỗi lần lại càng ghê gớm hơn, quạt, túi thơm… đã không đủ biểu đạt tâm ý chấp nhất của cô ta, đoán chừng lần tới sẽ đưa áo lót tới cho Minh Doãn.
“Quên đi, cô ta muốn đưa gì thì đưa, bây giờ ta không đủ tâm tình cũng như tinh lực quản cô ta, đợi sau sẽ nói!” Lâm Lan bất đắc dĩ nói, trước khi Diệp lão thái thái quyết định, nàng đành chịu đựng, nếu Diệp Hinh Nhi đòi tìm chết nữa thì thật rắc rối.
“Không thể nói như vậy, đối với loại người mặt dày như thế này, cô lùi một bước cô ta sẽ tiến thêm một bước, nếu cô ngại, ta sẽ đi tìm đại cữu gia Diệp gia nói chuyện, cũng nói luôn với lão gia, xem lão gia thu thập cô ta làm sao.” Phùng Thị phẫn nộ nói.
Lâm Lan vội nói: “Ngàn vạn đừng làm thế, chuyện của ta ta sẽ tự xử lý, bản thân Minh Doãn cũng kiên định, cô ta chỉ có thể làm ba cái trò này thôi…” Lâm Lan không nói cho bọn họ chuyện Diệp Hinh Nhi tìm chết, dù sao vẫn phải giữ mặt mũi cho đại cữu gia, cho Diệp gia, nếu để cho lão già kia biết khẳng định sẽ nhảy lên dữ dội đi Diệp gia lý luận.
Phùng Thị không hiểu ý: “Vạch mặt ngay, có gì mà không dám? Ta chưa từng thấy nữ nhân không biết xấu hổ như vậy.”
Kiều Vân Tịch suy nghĩ Lâm Lan không phải là người dễ dàng bị người khác khi dễ như vậy, nếu Lâm Lan ẩn nhẫn không phát, đích thị là có nỗi khổ tâm, hoặc là trong lòng đã có chủ ý, huống chi, Lý Minh Doãn đối Lâm Lan tình nghĩa, nàng nhìn thấy rõ ràng, không phải nữ nhân khác đùa bỡn liếc mắt chút xíu đã mắc mưu. Liền khuyên Phùng Thị: “Cô cứ để cho Lâm Lan tự quyết định. Đó là chỗ thân thích, huống chi danh tiếng đại cữu gia Diệp gia ở kinh thành rất tốt, không thể bị hư vì một nữ nhi.”
Phùng Thị vẫn tức giận, nói với Lâm Lan: “Nếu cô không giải quyết được chuyện phiền toái này thì nói cho ta biết, ta không sợ gì hết, phụ thân cô nhất định sẽ là chỗ dựa cho cô.”
Lâm Lan cảm kích cười cười: “Biết rồi, cô yên tâm đi. Ta là người dễ bị khi dễ sao? Chuyện này, tự ta có thể giải quyết, cô mau giúp Hàm Nhi tìm mẹ thì tốt hơn.”
Sau khi Phùng Thị cùng Kiều Vân Tịch cáo lui, Lâm Lan gọi Như Ý đưa xiêm y Diệp Hinh Nhi làm thưởng cho trong phủ hạ nhân, xem ai mặc thích hợp thì cho. Những món vớ giày Lâm Lan cũng thưởng hết cho hạ nhân.
Diệp phủ, Diệp Hinh Nhi hỏi Linh Vận: “Đồ đưa tới, nhị thiếu phu nhân nhận rồi sao?”
Linh Vận nói: “Nô tỳ chưa từng nhìn thấy nhị thiếu phu nhân, nói là đang trò chuyện với phu nhân Tĩnh Bá hầu, nô tỳ giao đồ cho Như Ý.”
Khóe môi Diệp Hinh Nhi hiện nụ cười lạnh, cô ta cũng biết Linh Vận không gặp được Lâm Lan, cô ta cũng biết chắc chắn Lâm Lan sẽ không giao đồ này cho biểu ca, không sao, cô ta còn có thể đưa, thường xuyên đưa, cô ta muốn chính là khiến Lâm Lan động khí, tốt nhất tức chết.
Diệp Hinh Nhi âm trầm nói: “Ngươi mau nói Kiều đại nương làm gấp áo lót cho biểu thiếu gia, xong xuôi lại đưa tới Lý phủ.”
Trong lòng Linh Vận thật sự bị đè nén, đại tiểu thư bị tẩu hỏa nhập ma rồi, sao lại có ý nghĩ như thế này? Nhị thiếu phu nhân có thể đưa đồ cho biểu thiếu gia sao? Cho dù là đưa, biểu thiếu gia cũng sẽ không dùng, sẽ càng khiến nhị thiếu phu nhân thêm chán đại tiểu thư. Tương lai đại tiểu thư gả vào cửa, hai người sẽ khó chung đụng.
Linh Vận nào biết tâm tư đại tiểu thư, từ đầu, đại tiểu thư đã không muốn hòa thuận chung sống với biểu thiếu phu nhân.
Nhất cử nhất động của Diệp Hinh Nhi đều có người nói cho Diệp Đức Hoài, Diệp Đức Hoài mỗi lần nghe nói, chỉ có thể thở dài thở ngắn, thôi thôi, chỉ cần Hinh Nhi không náo loạn nữa thì cứ theo ý cô ta. Diệp Đức Hoài đã gửi thư cho Vương Thị, giục phu nhân mình sớm hồi kinh, nữ nhi này hắn không quản được nữa.
Phong An huyện, Diệp gia.
Vương Thị chưa nhận được thư lão gia, Chu mama đã phong trần mệt mỏi trở lại.
Hai chủ tớ từ biệt nhiều năm, thương nhớ quá mức, ở trong lòng Diệp lão thái thái, Chu mama không phải hạ nhân bình thường, đó là vú già bà thân thiết nhất, người tin tưởng nhất, tình cảm này, có thể so với tỷ muội.
Chu mama đột nhiên trở về Phong An, Diệp lão thái thái không cần nghĩ cũng biết, đích thị là trong kinh đã xảy ra chuyện. Một phen ôn chuyện xong, Diệp lão thái thái hỏi: “Minh Doãn gặp phải phiền toái gì mà khiến ngươi về tìm ta?”
Chu mama thổn thức cảm thán, đem thư nhị thiếu phu nhân viết giao cho Diệp lão thái thái.
Lâm Lan đương nhiên cũng rất để ý, hôn nhân của đại ca đã thất bại một lần, lần này vô luận như thế nào cũng phải tìm người phẩm chất tốt, tính tình ôn nhu, sẽ là một đại tẩu tốt.
Hai người có chung chủ đề, tình cảm bất giác thân cận mấy phần.
Ngày hôm đó Phùng Thị, Kiều Vân Tịch đều ở trong phủ Lâm Lan nói chuyện.
Phùng Thị hăng hái bừng bừng nói đến thiên kim nhà An Tây Trấn Phủ Ty Lưu đại nhân: “Ngày hôm trước, An Tây Trấn Phủ Ty Lưu đại nhân về kinh, lão gia đưa ta tới quý phủ hắn, chính là để cho ta gặp vị Lưu tiểu thư này.”
“Tiểu thư đó hả? Ta nghe thấy vị Lưu tiểu thư một thân tốt võ nghệ, tướng mạo không hẳn là đẹp nhưng tính nết rất ổn, hơn nữa cô ấy tuyên bố vị hôn phu phải mạnh hơn mình, có không ít nam tử nghĩ đi thử một chút, kết quả đều bại trận. Lưu đại nhân kia vô cùng thương yêu nữ nhi này, mọi chuyện theo cô ấy, vì vậy Lưu tiểu thư đã mười chín vẫn chưa lấy chồng.” Kiều Vân Tịch nói.
“Thật sao? Mới đầu ta cũng cảm thấy không thích hợp, nữ nhân nên ôn nhu uyển chuyển, bằng không hai vợ chồng đấu võ thì hỏng. Nhưng lão gia nhà ta có ý đó, ta không thể làm gì khác hơn là đi xem một chút.” Phùng Thị cười nói.
Lâm Lan thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, có vẻ Phùng Thị khá hài lòng về vị Lưu tiểu thư này, không khỏi tò mò, là chuyện gì khiến cho Phùng Thị thay đổi cái nhìn về vị Lưu tiểu thư này?
“Vậy sau khi gặp cô cảm thấy như thế nào?” Lâm Lan hỏi.
Phùng Thị mỉm cười nói: “Chắc cô không biết, Lưu tiểu thư là con vợ cả Lưu đại nhân, Lưu phu nhân năm xưa bệnh qua đời, Lưu đại nhân đã cưới vợ mới, thêm hai thiếp thất, Lưu phu nhân mới sinh một đứa con, hai thiếp thất mỗi người cũng có một đứa, ngày trước ta cùng Lưu phu nhân đi dạo trong vườn, thấy mấy vị tiểu thiếu gia tranh chấp, động thủ lẫn nhau. Lưu phu nhân không hỏi rõ trắng đen đã khiển trách hai vị thiếu gia thứ xuất. Hai vị di nương đều bị liên lụy theo. Thiếu gia con vợ cả kia đắc ý, nói lời không tốt về hai vị đệ đệ, Lưu phu nhân định dùng gia pháp…” Phùng Thị nhấp một hớp trà xong nói.
Kiều Vân Tịch vội vàng hỏi: “Sau thế nào?”
Phùng Thị thản nhiên hớp thêm một hớp trà, nói: “Còn có thể làm gì, đích thứ khác nhau, tôn ti có phần. Hai vị thiếu gia thứ xuất chỉ có thể nén giận, ai ngờ lúc này, Lưu tiểu thư tới, ngăn Lưu phu nhân lại, hỏi rõ nguyên do, nguyên là thiếu gia con vợ cả gây hấn, hai vị thiếu gia thứ xuất chỉ là giận quá nói lại một câu, lúc này mới đánh nhau, Lưu tiểu thư liền nói với Lưu phu nhân: A Mẫn là nhi tử của bà, bà bảo vệ nhi tử của mình không có gì đáng trách, nhưng bà đừng quên, A Uy, A Vũ cũng là huyết mạch phụ thân, bà thân là mẹ cả, dù chuyện bất bình chỉ là một chén nước cũng phải nói chữ lý, chuyện hôm nay, hiển nhiên là A Mẫn sai trước, không thể huynh đệ thân mật lại còn khi dễ, nhưng A Uy, A Vũ cùng ca ca động thủ cũng là không đúng, cho dù muốn xử phạt, cũng phải xử phạt cả ba mới là công chính.”
“Lời này nói có lý, nhưng cô ấy nói như vậy, chẳng phải Lưu phu nhân không xuống đài được?” Lâm Lan hỏi.
“Lưu phu nhân có thể thế nào? Lưu tiểu thư này xưa nay nói chuyện làm việc như vậy, không thiên vị ai, Lưu phu nhân còn có thể làm sao, chỉ có thể miễn phạt hai thiếu gia thứ xuất, nhưng Lưu tiểu thư không chịu, nói nếu đã làm sai chuyện thì phải phạt, dung túng là hại con, liền làm chủ mỗi người bị phạt hai mươi gậy, chép gia quy mười lần.” Phùng Thị nói.
Kiều Vân Tịch như có điều suy nghĩ nói: “Lưu tiểu thư này là người quyết đoán, có chủ định, có thể làm chủ sự tốt.”
“Ta cũng vậy nghĩ như vậy, Lâm Lan à, ta cảm thấy, vị Lưu tiểu thư này làm chính thất, tất sẽ không bởi vì Hàm Nhi không phải do bản thân sinh ra mà khắt khe. Những nữ tử nhìn ôn nhu hiền lành, nếu ích kỷ, ai biết sẽ có tâm địa ác độc thế nào? Chọn kiểu người này, tính tình sảng khoái, làm việc chính trực, mặc dù Hàm Nhi không phải mình sinh ra cũng sẽ không làm gì quá phận, cô cảm thấy thế nào?” Phùng Thị vừa nói vừa nhìn Lâm Lan, hỏi ý của nàng.
Lâm Lan trầm ngâm nói: “Lo nghĩ của cô là có đạo lý, đại ca, chớ nhìn anh ấy uy vũ, thật ra tính tình hiền như đất, làm việc luôn do dự, Lưu tiểu thư có thể là bù đắp tốt với đại ca, cô để ý hỏi thăn một chút, nếu thật cảm thấy không tệ, ta đi nói với đại ca.”
Kiều Vân Tịch cũng nói: “Lưu tiểu thư phẩm tính tin tưởng được, chỉ là yêu cầu của cô ấy… Đại ca của cô có đủ mạnh thắng cô ấy không? Ta nghe Hầu gia nói, nếu Lưu tiểu thư này thân là nam nhi, nhất định thành một mãnh tướng triều ta.”
Phùng Thị cười nói: “Vậy thì phải xem Lâm Phong cố gắng thế nào.”
Đang nói, Như Ý bê khay phủ khăn hồng đi vào. Như Ý thi lễ với nhị thiếu phu nhân cùng hai vị phu nhân xong, nói: “Đây là đồ biểu thư đưa tới.”
Lâm Lan chán ghét cau mày.
Phùng Thị không vui: “Vị biểu tiểu thư này đúng là có lòng, ta khó tới được vài lần thì đều gặp cô ta tặng lễ, lần thì điểm tâm, lần thì vớ giày, lần này lại là cái gì vậy?”
Kiều Vân Tịch cười lạnh nói: “Cõi đời này không có người vô sự ân cần.”
E ngại Phùng Thị cùng Kiều Vân Tịch đều ở đây, Lâm Lan: “Đưa đồ xuống đi.”
Phùng Thị gọi Như Ý lại: “Hôm nay cô ta đưa gì tới, lấy ra ta coi.”
Như Ý nâng khay tới trước mặt Phùng Thị, Phùng Thị nhấc khăn hồng ra nhìn, là một bộ xiêm y nam tử. Không phải là làm cho Lý Minh Doãn sao?
Phùng Thị bực lây nói: “Lâm Lan, cô không thể quá hiền lành được, loại người này không biết liêm sỉ, cô ta coi mình là tú nương còn chỗ này là phường thêu hay là thê tử Minh Doãn? Xiêm y vớ giày là thứ để cô ta làm sao? Đúng là không biết xấu hổ.”
Chuyện Diệp Hinh Nhi cùng tam lang Nguyễn gia cùng cách, nàng cũng có nghe, hành động của Diệp Hinh Nhi ở Nguyễn gia đã sớm truyền khắp kinh thành, loại đàn bà đanh đá ghen tuông như thế bỏ là đúng, giờ không biết xấu hổ còn bắt đền Minh Doãn, việc này sao có thể khiến nàng không tức giận?
Kiều Vân Tịch cũng nói: “Sao cô không đem trả lại đồ? Nhận làm gì?”
Lâm Lan cười khổ, từ lúc tiết Trung thu, Diệp Hinh Nhi tặng một phần lễ tới giờ, cứ cách năm ba ngày lại tặng một món, hơn nữa mỗi lần lại càng ghê gớm hơn, quạt, túi thơm… đã không đủ biểu đạt tâm ý chấp nhất của cô ta, đoán chừng lần tới sẽ đưa áo lót tới cho Minh Doãn.
“Quên đi, cô ta muốn đưa gì thì đưa, bây giờ ta không đủ tâm tình cũng như tinh lực quản cô ta, đợi sau sẽ nói!” Lâm Lan bất đắc dĩ nói, trước khi Diệp lão thái thái quyết định, nàng đành chịu đựng, nếu Diệp Hinh Nhi đòi tìm chết nữa thì thật rắc rối.
“Không thể nói như vậy, đối với loại người mặt dày như thế này, cô lùi một bước cô ta sẽ tiến thêm một bước, nếu cô ngại, ta sẽ đi tìm đại cữu gia Diệp gia nói chuyện, cũng nói luôn với lão gia, xem lão gia thu thập cô ta làm sao.” Phùng Thị phẫn nộ nói.
Lâm Lan vội nói: “Ngàn vạn đừng làm thế, chuyện của ta ta sẽ tự xử lý, bản thân Minh Doãn cũng kiên định, cô ta chỉ có thể làm ba cái trò này thôi…” Lâm Lan không nói cho bọn họ chuyện Diệp Hinh Nhi tìm chết, dù sao vẫn phải giữ mặt mũi cho đại cữu gia, cho Diệp gia, nếu để cho lão già kia biết khẳng định sẽ nhảy lên dữ dội đi Diệp gia lý luận.
Phùng Thị không hiểu ý: “Vạch mặt ngay, có gì mà không dám? Ta chưa từng thấy nữ nhân không biết xấu hổ như vậy.”
Kiều Vân Tịch suy nghĩ Lâm Lan không phải là người dễ dàng bị người khác khi dễ như vậy, nếu Lâm Lan ẩn nhẫn không phát, đích thị là có nỗi khổ tâm, hoặc là trong lòng đã có chủ ý, huống chi, Lý Minh Doãn đối Lâm Lan tình nghĩa, nàng nhìn thấy rõ ràng, không phải nữ nhân khác đùa bỡn liếc mắt chút xíu đã mắc mưu. Liền khuyên Phùng Thị: “Cô cứ để cho Lâm Lan tự quyết định. Đó là chỗ thân thích, huống chi danh tiếng đại cữu gia Diệp gia ở kinh thành rất tốt, không thể bị hư vì một nữ nhi.”
Phùng Thị vẫn tức giận, nói với Lâm Lan: “Nếu cô không giải quyết được chuyện phiền toái này thì nói cho ta biết, ta không sợ gì hết, phụ thân cô nhất định sẽ là chỗ dựa cho cô.”
Lâm Lan cảm kích cười cười: “Biết rồi, cô yên tâm đi. Ta là người dễ bị khi dễ sao? Chuyện này, tự ta có thể giải quyết, cô mau giúp Hàm Nhi tìm mẹ thì tốt hơn.”
Sau khi Phùng Thị cùng Kiều Vân Tịch cáo lui, Lâm Lan gọi Như Ý đưa xiêm y Diệp Hinh Nhi làm thưởng cho trong phủ hạ nhân, xem ai mặc thích hợp thì cho. Những món vớ giày Lâm Lan cũng thưởng hết cho hạ nhân.
Diệp phủ, Diệp Hinh Nhi hỏi Linh Vận: “Đồ đưa tới, nhị thiếu phu nhân nhận rồi sao?”
Linh Vận nói: “Nô tỳ chưa từng nhìn thấy nhị thiếu phu nhân, nói là đang trò chuyện với phu nhân Tĩnh Bá hầu, nô tỳ giao đồ cho Như Ý.”
Khóe môi Diệp Hinh Nhi hiện nụ cười lạnh, cô ta cũng biết Linh Vận không gặp được Lâm Lan, cô ta cũng biết chắc chắn Lâm Lan sẽ không giao đồ này cho biểu ca, không sao, cô ta còn có thể đưa, thường xuyên đưa, cô ta muốn chính là khiến Lâm Lan động khí, tốt nhất tức chết.
Diệp Hinh Nhi âm trầm nói: “Ngươi mau nói Kiều đại nương làm gấp áo lót cho biểu thiếu gia, xong xuôi lại đưa tới Lý phủ.”
Trong lòng Linh Vận thật sự bị đè nén, đại tiểu thư bị tẩu hỏa nhập ma rồi, sao lại có ý nghĩ như thế này? Nhị thiếu phu nhân có thể đưa đồ cho biểu thiếu gia sao? Cho dù là đưa, biểu thiếu gia cũng sẽ không dùng, sẽ càng khiến nhị thiếu phu nhân thêm chán đại tiểu thư. Tương lai đại tiểu thư gả vào cửa, hai người sẽ khó chung đụng.
Linh Vận nào biết tâm tư đại tiểu thư, từ đầu, đại tiểu thư đã không muốn hòa thuận chung sống với biểu thiếu phu nhân.
Nhất cử nhất động của Diệp Hinh Nhi đều có người nói cho Diệp Đức Hoài, Diệp Đức Hoài mỗi lần nghe nói, chỉ có thể thở dài thở ngắn, thôi thôi, chỉ cần Hinh Nhi không náo loạn nữa thì cứ theo ý cô ta. Diệp Đức Hoài đã gửi thư cho Vương Thị, giục phu nhân mình sớm hồi kinh, nữ nhi này hắn không quản được nữa.
Phong An huyện, Diệp gia.
Vương Thị chưa nhận được thư lão gia, Chu mama đã phong trần mệt mỏi trở lại.
Hai chủ tớ từ biệt nhiều năm, thương nhớ quá mức, ở trong lòng Diệp lão thái thái, Chu mama không phải hạ nhân bình thường, đó là vú già bà thân thiết nhất, người tin tưởng nhất, tình cảm này, có thể so với tỷ muội.
Chu mama đột nhiên trở về Phong An, Diệp lão thái thái không cần nghĩ cũng biết, đích thị là trong kinh đã xảy ra chuyện. Một phen ôn chuyện xong, Diệp lão thái thái hỏi: “Minh Doãn gặp phải phiền toái gì mà khiến ngươi về tìm ta?”
Chu mama thổn thức cảm thán, đem thư nhị thiếu phu nhân viết giao cho Diệp lão thái thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.