Chương 39: Muốn học y
Tử Y 281
03/01/2014
Cuộc sống trên thuyền không hề nhàn nhã như Lâm Lan tưởng, chính do nàng tạo nghiệt, sau khi Lý Minh Doãn bị thương, Lâm Lan trực tiếp thành thư ký của hắn. Lý Minh Doãn đọc sách có một thói quen, khi đọc sách nhận thấy chỗ đó quan trọng hoặc tâm đắc sẽ ghi chú. Vì vậy, phân nửa thời gian trong ngày Lâm Lan làm bút ký cho Lý Minh Doãn.
“Trắc ẩn chi tâm, Nhân chi đoan dã;
Tứ ố chi tâm, Nghĩa chi đoan dã;
Từ nhượng chi tâm, Lễ chi đoan dã;
Thị phi chi tâm, Trí chi đoan dã”.
Lý Minh Doãn lầm bầm lầu bầu, lắc đầu cau mày, có vẻ không đồng ý.
(Lòng thương xót là đầu mối của Nhân; lòng ghét bỏ là đầu mối của Nghĩa; lòng từ nhượng là đầu mối của Lễ; lòng thị phi là đầu mối của Trí.)
Lâm Lan uể oải hỏi: “Cái này cũng ghi lại sao?”
Lý Minh Doãn lắc đầu: “Chỉ là chút cảm khái thôi.”
Lâm Lan xem thường nói: “Cái này có gì mà cảm khái, bất quá lão đầu tử Mạnh Tử khuyên mọi người hướng thiện thôi, tất cả mọi người đều là kẻ quân tử như thế, xã hội này sẽ viên mãn yên bình rồi.”
Trong mắt Lý Minh Doãn lóe lên một tia kỳ quái, không nghĩ tới Lâm Lan sẽ nói ra như thế, liền nổi hứng thú bàn luận với nàng một phen: “Mạnh Tử nói, đây là gốc rễ của tứ đức, cái này gọi là bổn, vốn là tự nhiên, sinh ra đã có.”
Lâm Lan khịt mũi nói: “Nói quàng, vậy anh đã gặp đứa con nít nào mới sinh đã biết lễ nghĩa liêm sỉ chưa hả? Không phải là sau khi lớn lên có giáo hóa mới thành sao? Nếu mà có sẵn tứ đức kia, cần chi đám người Khổng Tử, Mạnh Tử phí sức viết cái gì mà “luận ngữ”, “Mạnh Tử?” Ai còn cần bọn họ giáo hóa?”
Lý Minh Doãn như phát hiện ra điểm thú vị: “Vậy cô cho nhân tính có sẵn là thế nào?”
Lâm Lan suy nghĩ một chút, không thể nói quá sâu xa to lớn tránh Lý Minh Doãn đem lòng sinh nghi, phải biết rằng nàng bất quá chỉ là một cô gái nông thôn mà thôi, liền nói: “Tôi cảm thấy nhân chi sơ tính bản thiện, bởi vì trẻ con thì căn bản không hiểu cái gì, tựa như tờ giấy trắng, sau đó trải qua tiếp xúc với nhiều người, sẽ từ tờ giấy trắng chuyển qua những màu sắc khác.”
“Cô nói cũng có lý, ý này rất mới mẻ.” Lý Minh Doãn cười nói.
“Sinh ra vốn không biết gì, chỉ có điều do cuộc sống xô đẩy, có những trường hợp bản thân không phiên biệt được người đó tốt hay xấu, tôi từng nghe nói, có đứa trẻ con bị bỏ trong rừng rậm, lớn lên giữa bầy sói, lớn lên tính cách y hệt như sói, người như thế, anh bảo là thiện hay ác? Còn có thể xưng là người không?” Lâm Lan đưa ra ví dụ người sói để chứng minh?
Lý Minh Doãn thở dài nói: “Thật không thể xưng là người.” Bỗng nhiên lông mày run run: “Cô nói thật chứ? Tại sao lại có cha mẹ ác tâm như vậy?”
Lâm Lan nhún nhún vai: “Trời cao biển rộng không thiếu những điều lạ. Cho nên nói, không có ai từ nhỏ là chánh nhân quân tử, cũng không có ai từ nhỏ là người gian xảo, đều là do ngày sau học mà thành, ngày xưa mẫu thân của Mạnh Tử không phải đã ba lần chuyển nhà vì chuyện này sao, ông ấy lại nói lấy tứ đức làm gốc, đúng là rối rắm, vấn đề nhàm chán này mà anh cũng suy nghĩ, đúng là vớ vẩn.” Lâm Lan không nhịn được nói.
(Mạnh mẫu ba lần dọn nhà: Lần 1 dọn gần nghĩa địa, lần 2 dọn gần chợ, lần 3 dọn tới bên trường học)
Lý Minh Doãn không khỏi vỗ tay mà cười: “Hay, lời này của cô tuy có đi ngược với thánh ngôn nhưng rất tuyệt.”
“Lời thánh nhân cũng không phải tuyệt đối, tôi nói rồi, đơn giản là lão đầu tử Mạnh Tử muốn dạy người ta hướng thiện mà thôi, lời của ông ấy cũng có tác dụng tích cực.” Lâm Lan nói vào trọng tâm.
Lý Minh Doãn gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ra vẻ nghiêm túc nói: “Không được gọi Mạnh Tử là lão đầu tử Mạnh Tử, đây là bất kính với thánh nhân.”
Lâm Lan nhớ tới điển tích Lưu gù giải thích từ “lão nhân” mới ngẩng đầu cười nhìn Lý Minh Duẫn: “Cái gì gọi là lão? Lão chính là cách gọi, giống như lão gia, lão tiên sinh, lão thái thái. Cái gì gọi là đầu? Đầu là người đứng đầu một nhà, hoặc là người đứng đầu một tông phái. Cái gì gọi là tử? Tử chính là thiên chi kiêu tử. Mạnh Tử vốn là tông sư nho gia cùng với Khổng Tử, sao lại không được gọi là lão đầu tử?”
(Chỗ này dịch thuần Việt sẽ là: lão già Mạnh Tử nhưng do Lâm Lan cắt nghĩa ba chữ “Lão đầu tử” nên mình để nguyên)
Lý Minh Doãn ngây ngốc, nghe nàng giải thích hắn không khỏi thấy buồn cười, giọng cười này, nghe như là sự thoải mái khi nghe nữ nhân mình yêu mến làm nũng, không tự chủ được mang theo mùi vị sủng nịch, lần đầu tiên cảm giác có thể cùng nàng nói chuyện lại vui vẻ đến thế.
Nhìn nàng tươi cười toát ra vẻ kiều mị ngây thơ, Lý Minh Doãn rất tự nhiên nhéo nhéo chóp mũi nàng, cười sảng khoái: “Trước mặt người ngoài không cho gọi như vậy.”
Được lắm, dám nhéo mũi nàng, Lâm Lan cũng vươn tay nhéo nhéo mũi hắn một cái, làm ra bộ dạng là: anh dám chiếm tiện nghi của tôi, tôi cũng dám làm lại y hệt. Mắt mở to trừng nhìn hắn.
Lý Minh Doãn vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, hôm nay tôi muốn ra ngoài phơi nắng.”
“Giờ còn đòi phơi nắng, mặt trời xuống núi từ lâu rồi.” Lâm Lan bĩu môi nhanh chóng thu dọn giấy bút, con mọt sách này, đọc sách vào là không còn biết ngày đêm gì cả.
Lý Minh Doãn ngạc nhiên, nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy ánh chiều ta, hắn mỉm cười: “Vừa hay đi ngắm tịch dương.”
“Gọi Ngọc Dung đi cùng anh đi, tôi cần nghỉ ngơi, ghi chép nguyên một ngày, tay rã rời rồi.” Lâm Lan xoa xoa cánh tay, miễn cưỡng dựa vào ghế, ai oán nói.
Lý Minh Doãn chìa bàn tay bị thương quơ quơ trước mặt Lâm Lan: “Ai kêu cô thiếu chút nữa chặt đứt tay tôi.”
Lâm Lan nhụt chí, ai oán vạn phần, mạnh mẽ đứng lên đi lấy hòm thuốc.
“Cô làm gì vậy?” Lý Minh Doãn không hiểu.
Lâm Lan mở hòm thuốc ra lục lọi: “Tôi muốn nghiên cứu một vị thuốc đặc hiệu để sớm chữa lành thương thế của anh, giải phóng tay tôi.”
Lý Minh Doãn không khỏi bật cười, trêu chọc nàng một hồi sau đó chắp tay sau lưng đi ra khỏi khoang thuyền.
Mấy ngày qua tranh thủ thời gian nhàn rỗi Lâm Lan xem xét chế ra một đơn thuốc trị say xe, đem vê tròn thành viên, thuốc này vốn là do Lý Triệu Cơ trong Thanh Quang tự ở Phật Sơn (tỉnh Quảng Đông) chế ra, Lâm Lan dùng cách của ông ta điều chế, có cái biến, hoàn thành viên nhỏ. Miễn đi việc sắc thuốc rườm rà khó uống, hiệu quả lại tốt, Diệp Hinh Nhi cùng Ngọc Dung sau khi ăn thuốc này tình hình say tàu có chuyển biến rất tốt.
Lâm Lan còn làm “lục thần hoàn” (Xạ hương nhân tạo và 6 vị thuốc bí truyền của Trung Hoa.), “lục vị địa hoàng hoàn”, “hoắc hương chính khí tán” và một vài loại khác, tương lai là những đơn thuốc chính của cửa hàng.
(Lục thần hoàn)
(Lục vị địa hoàng hoàn)
(Hoắc hương chính khí tán)
Đang lúc bận rộn thì có người gõ cửa.
Lâm Lan cho là Ngân Liễu, liền nói: “Vào đi.”
“Chị dâu, anh họ không có ở đây à?” phía sau giọng nói uyển chuyển của Diệp Hinh Nhi vang lên.
Lâm Lan quay đầu lại, thấy Diệp Hinh Nhi bê một cái khay đứng ở đó, nàng cười nói: “Hóa ra là em họ, em tìm anh họ có chuyện gì sao?”
Diệp Hinh Nhi dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, là em cố ý đến thăm chị dâu, mấy ngày nay làm phiền chị dâu hoàn tán thuốc, thân thể đã hồi phục nhiều, nhìn thấy chị dâu hàng ngày giúp anh họ học cực khổ, Hinh Nhi cố ý tới phòng bếp nấu bát cháo tổ yến để chị dâu bồi bổ.”
Lâm Lan thụ sủng nhược kinh, vội vã đứng dậy nhận lấy khay: “Làm phiền em rồi.”
Diệp Hinh Nhi cười khẽ nói: “Đều là người trong nhà, chẳng lẽ chỉ để chị dâu chiếu cố em, không thể để em họ vì chị dâu làm chút gì sao?”
Lâm Lan ngượng ngùng cười: “Vậy thì cảm ơn em.” Thế nhưng lòng sinh hồ nghi, Diệp Hinh Nhi vô sự ân cần, rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Hinh Nhi ôn nhu nói: “Chị dâu mau nhân lúc cháo còn nóng dùng đi, để nguội không tốt.”
Thịnh thình không thể chối từ, Lâm Lan không thể làm gì hơn là bưng bát tổ yến uống. Diệp Hinh Nhi đi tới bên hòm thuốc bên cạnh, tay cầm mấy thứ dược liệu, tò mò hỏi: “Thật hâm mộ chị dâu biết y thuật, từ nhỏ thân thể ta đã yếu ớt, vì không muốn để người nhà lo lắng đã từng nghĩ tới việc học chút y thuật, không nói đi trị bệnh cứu người, là tự mình điều dưỡng thân thể cho tốt, đáng tiếc không được như nguyện.”
Lời này nói ra, ý muốn Lâm Lan hiểu rằng… : cô em họ này hứng thú với việc học y chữa bệnh sao?
Lâm Lan chậm rãi dùng cháo tổ yến, cười ha ha nhìn Diệp Hinh Nhi, chỉ nghe không đáp.
Diệp Hinh Nhi đợi trong chốc lát, thấy Lâm Lan không có đáp lời, liền đi thẳng vào vấn đề: “Chị dâu, chi bằng Hinh Nhi theo chị học y.”
Là thật tâm hay có ý đồ? Lâm Lan ra vẻ kinh ngạc: “Học y rất vất vả đó.”
Diệp Hinh Nhi thản nhiên đi tới, thản nhiên ngồi xuống đối diện Lâm Lan, nụ cười uyển chuyển, giọng nói chân thành: “Hinh Nhi thật sự muốn học, không cầu có thể trị bách bệnh, chỉ cầu học y với chị dâu để tự chăm sóc bản thân, chị dâu có thể dạy ta được không?”
Lâm Lan cười nói: “Học để chăm sóc bản thân thì dễ dàng, em họ thông minh tài trí, đọc sách là sẽ thông hiểu.”
“Vậy sao được? Đọc sách không bằng học theo những lời chị dâu nói, làm theo những việc chị dâu làm, chị dâu, chị đồng ý đi.” Diệp Hinh Nhi bày ra tư thái cầu khẩn.
Lâm Lan không tiện từ chối, không còn cách nào khác là nói: “Lúc nào ta có thời gian rỗi sẽ dạy em.”
Diệp Hinh Nhi mừng rỡ, đứng dậy hướng Lâm Lan quỳ gối khẽ chào: “Hinh Nhi tạ ơn chị dâu.”
Lâm Lan cười khan mấy tiếng: “Em họ đa lễ, đều là người một nhà.”
Không biết Diệp Hinh Nhi có tâm tư gì, nếu cô ta thực tâm muốn học, Lâm Lan nàng không phải là kẻ nhỏ mọn, nàng sẽ thật lòng dạy, nếu Diệp Hinh Nhi nghĩ giở trò gì, nàng sẽ tương kế tựu kế.
“Chị dâu, chị cứ từ từ dùng cháo, Hinh Nhi cáo từ trước.” Diệp Hinh Nhi đạt được mục đích, vui mừng đi ra ngoài.
Lâm Lan để bát cháo tổ yến xuống, bất đắc dĩ càu nhàu một câu: “Lời nói yếu mềm dễ động lòng, lời này đúng là không sai.”
“Trắc ẩn chi tâm, Nhân chi đoan dã;
Tứ ố chi tâm, Nghĩa chi đoan dã;
Từ nhượng chi tâm, Lễ chi đoan dã;
Thị phi chi tâm, Trí chi đoan dã”.
Lý Minh Doãn lầm bầm lầu bầu, lắc đầu cau mày, có vẻ không đồng ý.
(Lòng thương xót là đầu mối của Nhân; lòng ghét bỏ là đầu mối của Nghĩa; lòng từ nhượng là đầu mối của Lễ; lòng thị phi là đầu mối của Trí.)
Lâm Lan uể oải hỏi: “Cái này cũng ghi lại sao?”
Lý Minh Doãn lắc đầu: “Chỉ là chút cảm khái thôi.”
Lâm Lan xem thường nói: “Cái này có gì mà cảm khái, bất quá lão đầu tử Mạnh Tử khuyên mọi người hướng thiện thôi, tất cả mọi người đều là kẻ quân tử như thế, xã hội này sẽ viên mãn yên bình rồi.”
Trong mắt Lý Minh Doãn lóe lên một tia kỳ quái, không nghĩ tới Lâm Lan sẽ nói ra như thế, liền nổi hứng thú bàn luận với nàng một phen: “Mạnh Tử nói, đây là gốc rễ của tứ đức, cái này gọi là bổn, vốn là tự nhiên, sinh ra đã có.”
Lâm Lan khịt mũi nói: “Nói quàng, vậy anh đã gặp đứa con nít nào mới sinh đã biết lễ nghĩa liêm sỉ chưa hả? Không phải là sau khi lớn lên có giáo hóa mới thành sao? Nếu mà có sẵn tứ đức kia, cần chi đám người Khổng Tử, Mạnh Tử phí sức viết cái gì mà “luận ngữ”, “Mạnh Tử?” Ai còn cần bọn họ giáo hóa?”
Lý Minh Doãn như phát hiện ra điểm thú vị: “Vậy cô cho nhân tính có sẵn là thế nào?”
Lâm Lan suy nghĩ một chút, không thể nói quá sâu xa to lớn tránh Lý Minh Doãn đem lòng sinh nghi, phải biết rằng nàng bất quá chỉ là một cô gái nông thôn mà thôi, liền nói: “Tôi cảm thấy nhân chi sơ tính bản thiện, bởi vì trẻ con thì căn bản không hiểu cái gì, tựa như tờ giấy trắng, sau đó trải qua tiếp xúc với nhiều người, sẽ từ tờ giấy trắng chuyển qua những màu sắc khác.”
“Cô nói cũng có lý, ý này rất mới mẻ.” Lý Minh Doãn cười nói.
“Sinh ra vốn không biết gì, chỉ có điều do cuộc sống xô đẩy, có những trường hợp bản thân không phiên biệt được người đó tốt hay xấu, tôi từng nghe nói, có đứa trẻ con bị bỏ trong rừng rậm, lớn lên giữa bầy sói, lớn lên tính cách y hệt như sói, người như thế, anh bảo là thiện hay ác? Còn có thể xưng là người không?” Lâm Lan đưa ra ví dụ người sói để chứng minh?
Lý Minh Doãn thở dài nói: “Thật không thể xưng là người.” Bỗng nhiên lông mày run run: “Cô nói thật chứ? Tại sao lại có cha mẹ ác tâm như vậy?”
Lâm Lan nhún nhún vai: “Trời cao biển rộng không thiếu những điều lạ. Cho nên nói, không có ai từ nhỏ là chánh nhân quân tử, cũng không có ai từ nhỏ là người gian xảo, đều là do ngày sau học mà thành, ngày xưa mẫu thân của Mạnh Tử không phải đã ba lần chuyển nhà vì chuyện này sao, ông ấy lại nói lấy tứ đức làm gốc, đúng là rối rắm, vấn đề nhàm chán này mà anh cũng suy nghĩ, đúng là vớ vẩn.” Lâm Lan không nhịn được nói.
(Mạnh mẫu ba lần dọn nhà: Lần 1 dọn gần nghĩa địa, lần 2 dọn gần chợ, lần 3 dọn tới bên trường học)
Lý Minh Doãn không khỏi vỗ tay mà cười: “Hay, lời này của cô tuy có đi ngược với thánh ngôn nhưng rất tuyệt.”
“Lời thánh nhân cũng không phải tuyệt đối, tôi nói rồi, đơn giản là lão đầu tử Mạnh Tử muốn dạy người ta hướng thiện mà thôi, lời của ông ấy cũng có tác dụng tích cực.” Lâm Lan nói vào trọng tâm.
Lý Minh Doãn gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ra vẻ nghiêm túc nói: “Không được gọi Mạnh Tử là lão đầu tử Mạnh Tử, đây là bất kính với thánh nhân.”
Lâm Lan nhớ tới điển tích Lưu gù giải thích từ “lão nhân” mới ngẩng đầu cười nhìn Lý Minh Duẫn: “Cái gì gọi là lão? Lão chính là cách gọi, giống như lão gia, lão tiên sinh, lão thái thái. Cái gì gọi là đầu? Đầu là người đứng đầu một nhà, hoặc là người đứng đầu một tông phái. Cái gì gọi là tử? Tử chính là thiên chi kiêu tử. Mạnh Tử vốn là tông sư nho gia cùng với Khổng Tử, sao lại không được gọi là lão đầu tử?”
(Chỗ này dịch thuần Việt sẽ là: lão già Mạnh Tử nhưng do Lâm Lan cắt nghĩa ba chữ “Lão đầu tử” nên mình để nguyên)
Lý Minh Doãn ngây ngốc, nghe nàng giải thích hắn không khỏi thấy buồn cười, giọng cười này, nghe như là sự thoải mái khi nghe nữ nhân mình yêu mến làm nũng, không tự chủ được mang theo mùi vị sủng nịch, lần đầu tiên cảm giác có thể cùng nàng nói chuyện lại vui vẻ đến thế.
Nhìn nàng tươi cười toát ra vẻ kiều mị ngây thơ, Lý Minh Doãn rất tự nhiên nhéo nhéo chóp mũi nàng, cười sảng khoái: “Trước mặt người ngoài không cho gọi như vậy.”
Được lắm, dám nhéo mũi nàng, Lâm Lan cũng vươn tay nhéo nhéo mũi hắn một cái, làm ra bộ dạng là: anh dám chiếm tiện nghi của tôi, tôi cũng dám làm lại y hệt. Mắt mở to trừng nhìn hắn.
Lý Minh Doãn vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, hôm nay tôi muốn ra ngoài phơi nắng.”
“Giờ còn đòi phơi nắng, mặt trời xuống núi từ lâu rồi.” Lâm Lan bĩu môi nhanh chóng thu dọn giấy bút, con mọt sách này, đọc sách vào là không còn biết ngày đêm gì cả.
Lý Minh Doãn ngạc nhiên, nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy ánh chiều ta, hắn mỉm cười: “Vừa hay đi ngắm tịch dương.”
“Gọi Ngọc Dung đi cùng anh đi, tôi cần nghỉ ngơi, ghi chép nguyên một ngày, tay rã rời rồi.” Lâm Lan xoa xoa cánh tay, miễn cưỡng dựa vào ghế, ai oán nói.
Lý Minh Doãn chìa bàn tay bị thương quơ quơ trước mặt Lâm Lan: “Ai kêu cô thiếu chút nữa chặt đứt tay tôi.”
Lâm Lan nhụt chí, ai oán vạn phần, mạnh mẽ đứng lên đi lấy hòm thuốc.
“Cô làm gì vậy?” Lý Minh Doãn không hiểu.
Lâm Lan mở hòm thuốc ra lục lọi: “Tôi muốn nghiên cứu một vị thuốc đặc hiệu để sớm chữa lành thương thế của anh, giải phóng tay tôi.”
Lý Minh Doãn không khỏi bật cười, trêu chọc nàng một hồi sau đó chắp tay sau lưng đi ra khỏi khoang thuyền.
Mấy ngày qua tranh thủ thời gian nhàn rỗi Lâm Lan xem xét chế ra một đơn thuốc trị say xe, đem vê tròn thành viên, thuốc này vốn là do Lý Triệu Cơ trong Thanh Quang tự ở Phật Sơn (tỉnh Quảng Đông) chế ra, Lâm Lan dùng cách của ông ta điều chế, có cái biến, hoàn thành viên nhỏ. Miễn đi việc sắc thuốc rườm rà khó uống, hiệu quả lại tốt, Diệp Hinh Nhi cùng Ngọc Dung sau khi ăn thuốc này tình hình say tàu có chuyển biến rất tốt.
Lâm Lan còn làm “lục thần hoàn” (Xạ hương nhân tạo và 6 vị thuốc bí truyền của Trung Hoa.), “lục vị địa hoàng hoàn”, “hoắc hương chính khí tán” và một vài loại khác, tương lai là những đơn thuốc chính của cửa hàng.
(Lục thần hoàn)
(Lục vị địa hoàng hoàn)
(Hoắc hương chính khí tán)
Đang lúc bận rộn thì có người gõ cửa.
Lâm Lan cho là Ngân Liễu, liền nói: “Vào đi.”
“Chị dâu, anh họ không có ở đây à?” phía sau giọng nói uyển chuyển của Diệp Hinh Nhi vang lên.
Lâm Lan quay đầu lại, thấy Diệp Hinh Nhi bê một cái khay đứng ở đó, nàng cười nói: “Hóa ra là em họ, em tìm anh họ có chuyện gì sao?”
Diệp Hinh Nhi dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, là em cố ý đến thăm chị dâu, mấy ngày nay làm phiền chị dâu hoàn tán thuốc, thân thể đã hồi phục nhiều, nhìn thấy chị dâu hàng ngày giúp anh họ học cực khổ, Hinh Nhi cố ý tới phòng bếp nấu bát cháo tổ yến để chị dâu bồi bổ.”
Lâm Lan thụ sủng nhược kinh, vội vã đứng dậy nhận lấy khay: “Làm phiền em rồi.”
Diệp Hinh Nhi cười khẽ nói: “Đều là người trong nhà, chẳng lẽ chỉ để chị dâu chiếu cố em, không thể để em họ vì chị dâu làm chút gì sao?”
Lâm Lan ngượng ngùng cười: “Vậy thì cảm ơn em.” Thế nhưng lòng sinh hồ nghi, Diệp Hinh Nhi vô sự ân cần, rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Hinh Nhi ôn nhu nói: “Chị dâu mau nhân lúc cháo còn nóng dùng đi, để nguội không tốt.”
Thịnh thình không thể chối từ, Lâm Lan không thể làm gì hơn là bưng bát tổ yến uống. Diệp Hinh Nhi đi tới bên hòm thuốc bên cạnh, tay cầm mấy thứ dược liệu, tò mò hỏi: “Thật hâm mộ chị dâu biết y thuật, từ nhỏ thân thể ta đã yếu ớt, vì không muốn để người nhà lo lắng đã từng nghĩ tới việc học chút y thuật, không nói đi trị bệnh cứu người, là tự mình điều dưỡng thân thể cho tốt, đáng tiếc không được như nguyện.”
Lời này nói ra, ý muốn Lâm Lan hiểu rằng… : cô em họ này hứng thú với việc học y chữa bệnh sao?
Lâm Lan chậm rãi dùng cháo tổ yến, cười ha ha nhìn Diệp Hinh Nhi, chỉ nghe không đáp.
Diệp Hinh Nhi đợi trong chốc lát, thấy Lâm Lan không có đáp lời, liền đi thẳng vào vấn đề: “Chị dâu, chi bằng Hinh Nhi theo chị học y.”
Là thật tâm hay có ý đồ? Lâm Lan ra vẻ kinh ngạc: “Học y rất vất vả đó.”
Diệp Hinh Nhi thản nhiên đi tới, thản nhiên ngồi xuống đối diện Lâm Lan, nụ cười uyển chuyển, giọng nói chân thành: “Hinh Nhi thật sự muốn học, không cầu có thể trị bách bệnh, chỉ cầu học y với chị dâu để tự chăm sóc bản thân, chị dâu có thể dạy ta được không?”
Lâm Lan cười nói: “Học để chăm sóc bản thân thì dễ dàng, em họ thông minh tài trí, đọc sách là sẽ thông hiểu.”
“Vậy sao được? Đọc sách không bằng học theo những lời chị dâu nói, làm theo những việc chị dâu làm, chị dâu, chị đồng ý đi.” Diệp Hinh Nhi bày ra tư thái cầu khẩn.
Lâm Lan không tiện từ chối, không còn cách nào khác là nói: “Lúc nào ta có thời gian rỗi sẽ dạy em.”
Diệp Hinh Nhi mừng rỡ, đứng dậy hướng Lâm Lan quỳ gối khẽ chào: “Hinh Nhi tạ ơn chị dâu.”
Lâm Lan cười khan mấy tiếng: “Em họ đa lễ, đều là người một nhà.”
Không biết Diệp Hinh Nhi có tâm tư gì, nếu cô ta thực tâm muốn học, Lâm Lan nàng không phải là kẻ nhỏ mọn, nàng sẽ thật lòng dạy, nếu Diệp Hinh Nhi nghĩ giở trò gì, nàng sẽ tương kế tựu kế.
“Chị dâu, chị cứ từ từ dùng cháo, Hinh Nhi cáo từ trước.” Diệp Hinh Nhi đạt được mục đích, vui mừng đi ra ngoài.
Lâm Lan để bát cháo tổ yến xuống, bất đắc dĩ càu nhàu một câu: “Lời nói yếu mềm dễ động lòng, lời này đúng là không sai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.