Chương 61: Thỏa hiệp
Tử Y 281
03/01/2014
Rốt cuộc Lý Minh Doãn cũng ra khỏi Chuế Vân Hiên sau gần một tháng giam lỏng.
Mới vừa rồi, phụ thân đến Chuế Vân Hiên, thần sắc mệt mỏi, phảng phất như già đi mấy tuổi, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, nói gì thì nói con cũng là con của cha, cha không nhẫn tâm nhìn con khổ sở như vậy, chuyện hôn sự với Ngụy gia cha đã mặt mo cự tuyệt, con… mang Lâm Lan về nhà đi.”
Sau cùng còn nói: “Cha làm như vậy cũng là vì tốt cho con.”
Mặc dù Lý Minh Doãn không hiểu tại sao phụ thân lại thỏa hiệp nhưng hắn biết rõ, tuyệt đối không phải là do tình cảm phụ tử. Phụ thân nói như vậy chính là vì muốn giữ sĩ diện cho mình, Lý Minh Doãn không có ý vạch trần, ông ta muốn giả vờ, thế thì sẽ để cho ông ta giả vờ tới cùng, cứng rắn quá sẽ không có lợi đối với Lâm Lan.
Lý Minh Doãn xoay mình một cái, híp mắt nhìn lên trời, đã là tháng chín, sang thu rồi mà sao ánh mặt trời vẫn gắt đến vậy.
“Thiếu gia, thiếu gia…” Đông Tử chạy nhanh tới, hưng phấn nói: “Thiếu gia, tiểu nhân tưởng bọn họ đùa cợt tiểu nhân, không nghĩ thiếu gia đi ra thật.”
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười: “Lần này ngươi trải qua thế nào?”
“Trói tiểu nhân ba ngày, sau đó giam tiểu nhân ở chỗ lạnh lẽo u tối.” Đông Tử nói.
Lý Minh Doãn cười cười: “Đi thôi, trở về chúng ta đi Lạc Hà Trai.”
“A.” Đông Tử khoan khoái lên tiếng.
Trong phòng Lạc Hà, đại nha hoàn Bạch Huệ chỉ chỉ trên giá sách: “Cẩm Tú, lau chỗ này lại đi, để thiếu gia thấy có bụi lại khiến thiếu gia mất hứng.”
Cẩm Tú cười nói: “Bạch Huệ tỷ, ngày nào chúng ta cũng quét dọn trong này, lấy đâu ra bụi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Cẩm Tú vẫn cầm khăn rồi nhón chân lau lại giá sách một lượt nữa.
Bạch Huệ lại nói: “Như Ý, đã đổi màn mới trên giường chưa?”
Bên Như Ý đáp lại: “Đổi lại rồi ạ, toàn bộ mới tinh, chiếu mới, chăn mới.”
Bạch Huệ cau mày ngẫm nghĩ, còn cái gì chưa thỏa đáng không nhỉ?
Cẩm Tú nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng cười nói: “Bạch Huệ tỷ, nếu tỷ nóng lòng thì ra cửa nghênh đón thiếu gia đi.”
Bạch Huệ lườm nàng một cái: “Miệng lưỡi gớm thật.”
Đột nhiên Như Ý “Ai nha” một tiếng.
Hai người bị nàng làm giật mình, Cẩm Tú phàn nàn: “Như Ý, sao lại thất kinh vậy?”
Như Ý bối rối nói: “Lá trà, thiếu gia thích nhất uống trà nhưng chúng ta quên hỏi Đặng mama chuẩn bị lá trà mới.”
Bạch Huệ nhướng mày: “Như Ý, không phải một tháng trước đã lĩnh lá trà rồi sao?” Một tháng trước nghe nói thiếu gia trở về, nàng đã sớm chuẩn bị, không nghĩ tới thiếu gia về phủ ngay cả cửa Lạc Hà trai còn chưa bước qua đã bị lão gia nhốt vào Chuế Vân Hiên.
Như Ý vỗ vỗ trán: “Haiz, ta cao hứng tới độ hồ đồ rồi.”
“Ây da, ngươi nói thế ta mới nhớ, ta phải đi nấu nước đây.” Cẩm Tú vội vàng chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy tới cửa đã lại quay vào, thì thầm: “Thiếu gia trở lại, thiếu gia trở lại…”
Ba người vội vàng ra ngoài nghênh đón, đứng ở cửa viện đã trông thấy thiếu gia cùng Đông Tử chậm rãi đi vào, Bạch Huệ rơi nước mắt, bốn năm rồi, rốt cục cũng chờ được thiếu gia trở về, có thể gặp lại thiếu gia, cho dù chịu ủy khuất thế nào cũng đáng giá.
Minh Doãn nhìn thấy mấy nha hoàn hầu hạ mình nhiều năm, cảm giác thân thiết đột nhiên dâng lên, không khỏi bước nhanh hơn.
“Thiếu gia…” Mới vừa rồi còn cười Bạch Huệ khóc mà lúc này Cẩm Tú cũng đã khóc hu hu, không nhịn được nức nở: “Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở về.”
Minh Doãn trêu ghẹo: “Mọi người sao lại khóc nhè cả thế này?”
Bạch Huệ lau nước mắt: “Chúng nô tỳ vui mừng quá.”
Đông Tử nói: “Tất cả mọi người còn đứng đây làm gì? Còn không mau mời thiếu gia về nhà?”
Mọi người như bừng tình, vội vã vây quanh đưa thiếu gia vào nhà.
Lý Minh Doãn tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y, Như Ý dâng trà Bích Loa Xuân hắn thích nhất lên, đám Bạch Huệ thấy thiếu gia ngồi trước mặt gần gũi, nhất thời vui mừng không thôi.
Lý Minh Doãn nhìn các nàng cười khúc khích một hồi, lúc này như chợt nhớ từ lúc vào cửa không thấy Tử Mặc đâu, liền hỏi: “Tử Mặc đâu?”
Vừa nghe thấy cái tên này, thần sắc mọi người nhất loạt ảm đạm.
Lý Minh Doãn khẽ rùng mình, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tử Mặc là nha hoàn đắc lực cơ trí nhất, nàng không ra đón hắn đúng là chuyện kỳ lạ.
Hốc mắt Bạch Huệ đỏ lên, thổn thức nói: “Tử Mặc mất…”
Mất là có ý gì? Không có trong Lạc Hà trai, không có trong phủ… hay là…
Bạch Huệ khóc nấc lên, Cẩm Tú cúi đầu nói: “Mùa đông năm thứ hai thiếu gia rời đi, phu nhân muốn đem bán Tử Mặc tỷ cùng Bạch Huệ tỷ, còn phân công chúng nô tỳ ra ngoài viện làm tạp dịch, Tử Mặc tỷ quỳ gối cầu xin phu nhân suốt một đêm trong viện, khi trở về thì sốt cao, chúng nô tỳ van xin phu nhân cho mời đại phu, phu nhân thẳng thừng không cho, nói mặc kệ, lúc sau Bạch Huệ tỷ chạy đi cầu lão gia, mới cho mời đại phu, nhưng… bởi vì không chữa trị kịp thời, Tử Mặc tỷ không cầm cự không mấy ngày… phải đi rồi.”
Nói đến đây, trong phòng vang lên tiếng khóc đau thương.
Tay Lý Minh Doãn run lên, chén trà nhỏ rơi xuống mặt đất vỡ tan.
Đông Tử vội vàng thu dọn mảnh vỡ.
Hai tay Lý Minh Doãn siết thành nắm đấm, những đốt ngón tay trắng bệch, nắm đấm rung rung, một tia lãnh ý tràn trong mắt, giờ phút này, lòng hắn đau đớn, hận ý dâng trào. Hàn Thu Nguyệt, người đàn bà độc ác này, sẽ có ngày, ta đòi lại công bằng cho những người đã phải bỏ mạng dưới tay bà.
“Tử Mặc được an táng ở đâu?” Hồi lâu, Lý Minh Doãn mới mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
Bạch Huệ cúi đầu nói: “Một cỗ quan tài phu nhân cũng không chịu cho, tất cả chúng nô tỳ gom góp mãi mới mua được một cỗ quan tài chắp ghép, đem nàng an táng ở núi Thanh Tùng vùng ngoại ô.
Sắc mặt Lý Minh Doãn lạnh như băng, ánh mắt như dao, có thể thấy được trong mấy năm hắn không ở đây, cuộc sống nơi Lạc Hà này gió thảm mưa sầu thế nào, mấy nha đầu cố gắng trụ ở đây, bảo vệ cho ngôi nhà này đã phải chịu bao đau khổ, chịu bao ủy khuất. Lý Minh Doãn cố nén lửa giận trong lòng, nghiêm mặt nói: “Hiện tại ta đã trở về, thù Tử Mặc, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này… các ngươi sẽ không bị bắt nạt nữa.”
Lý Minh Doãn lại hỏi chuyện trong phủ, biết được lão quản gia đã bị đuổi đi, những người bên cạnh mẫu thân xưa kia, người thì bị đuổi đi, người thì bị bán hết cả, hiện tại, trông coi công chuyện ngoại viện là Triệu quản gia, nội viện là Khương mama bên cạnh Hàn Thu Nguyệt. Hai tòa thôn trang của mẫu thân cũng bị bà ta cho người qua dọn dẹp triệt để.
Những tin tức không tốt được nói ra khiến chân mày Lý Minh Doãn mỗi lúc một nhíu chặt hơn.
Chủ tớ nói chuyện liền hơn hai canh giờ mới sơ qua được những chuyện chính trong phủ mấy năm nay.
Về phía Lâm Lan ở phủ Tĩnh Bá Hầu vẫn chưa biết Lý Minh Doãn đã thoát khỏi sự giam lỏng, mặc dù nàng đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu dài lâu nhưng một tháng nay tâm tình không khỏi thấp thỏm.
“Chu mama, bên Lý phủ có tin tức gì không?” Lâm Lan hỏi, về đến kinh thành nàng chưa đi bái phỏng Đại lão gia, đều là do Chu mama chạy qua chạy lại hai bên, thỉnh thoảng mang về chút tin tức, có tin Diệp Hinh Nhi bị cấm túc, lại còn Đinh mama bị trục xuất khỏi phủ, mấy tin này đều không phải chuyện Lâm Lan quan tâm.
Chu mama cũng rất nóng lòng, tai mắt Diệp gia phái đến Lý gia cũng không thấy đưa tin gì mới… đều nói thiếu gia vẫn đang bị giam lỏng.
“Thiếu phu nhân, đừng quá lo lắng, kỳ thi hương sắp tới rồi, Lý lão gia không thể giam lỏng thiếu gia lâu nữa đâu.” Chu mama an ủi.
“Hầu gia phu nhân cũng nói chắc sẽ nhanh có tin tức tốt.” Lâm Lan thở dài.
Ngọc Dung nói: “Thiếu phu nhân, nếu Hầu gia phu nhân nói như vậy nhất định sẽ có tin tức tốt.
Lâm Lan cười khổ, chỉ mong sao như vậy.
Ngân Liễu đi vào báo: “Văn Sơn nói có chuyện muốn gặp thiếu phu nhân gấp.”
“Để cho hắn đi vào.”
Vẻ mặt Văn Sơn vô cùng lo lắng, nhìn thấy thiếu phu nhân chắp tay nói: “Thiếu phu nhân, người Lý gia đến, muốn gặp thiếu phu nhân.”
Lâm Lan cùng Chu mama nhất thời nhìn nhau kinh ngạc.
“Người nào Lý gia muốn gặp ta?” Lâm Lan hỏi.
Văn Sơn nói: “Tiểu nhân không biết, xe ngựa Lý gia bên ngoài, mời thiếu phu nhân đi xem.”
Lâm Lan hồ nghi, là ai chứ? Lão già họ Lý cặn bã hay mụ phù thủy? Đầu óc nhất thời hỗn loạn, nếu là lão già họ Lý thì nàng ứng đối làm sao, nếu là mụ phù thủy thì thế nào?
Nhưng là, người bên ngoài không cho Lâm Lan thời gian suy nghĩ lâu như thế, nàng tỉnh táo phân phó: “Ngân Liễu, Văn Sơn, các ngươi đi theo ta gặp người đến đây, nếu phát hiện tình thế không ổn thì lập tức quay lại báo cho Kiều phu nhân.”
Lâm Lan sợ nhất bọn họ sẽ dùng biện pháp mạnh bắt nàng đi. Nếu chỉ là đấu võ mồm thì bất kể là giả vờ ngây ngốc hay đối chọi gay gắt nàng còn cầm cự được, chứ còn bắt người đi thì…
Hai người “dạ” một tiếng đi theo Lâm Lan ra cửa, khóe miệng Văn Sơn hiện một nụ cười giảo hoạt, hướng Ngân Liễu nháy mắt.
Ngân Liễu lúc này đang lo lắng cho thiếu phu nhân, chẳng còn tâm tư nào mà lĩnh hội Văn Sơn có ý gì, mờ mịt hỏi: “Văn Sơn, nháy mắt gì vậy?”
Văn Sơn lúng túng, nghĩ đến phân phó của thiếu gia, vội vàng giơ tay dụi dụi mắt, nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, gió thổi vào mắt ấy mà.”
Ngân Liễu càng ngơ người, lúc này làm gì có gió.
Lâm Lan ra khỏi cổng lớn Hầu phủ đã thấy một chiếc xe ngựa dừng cách đó không xa, nhìn người phu xe có vẻ quen quen, nàng suy nghĩ một chút, chính là người đã đưa nàng đến đây lúc trước.
Phu xe nhìn thấy Lâm Lan đi ra ngoài, mặt không thay đổi chắp tay hướng nàng, nói: “Mời cô nương lên xe.”
Thái độ phu xe càng khẳng định suy đoán trong lòng Lâm Lan, trong xe hẳn là mụ phù thủy, nếu không phải mụ phù thủy thì cũng là người do bà ta phái tới.
Lâm Lan hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh cho bản thân, nhẹ nói: “Hai người các ngươi ở đây chờ ta.” Sau đó quay sang khẽ mỉm cười với phu xe đi tới.
Phu xe vén rèm che cửa, mời Lâm Lan lên xe.
Lâm Lam vừa bước lên xe, chưa kịp nhìn kỹ bên trong thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc có phần biếng nhác: “Phủ Tĩnh Bá Hầu lớn lắm hả? Thật là khiến người ta phải đợi lâu.”
Là… là Lý Minh Doãn. . .
Lâm Lan đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó phát hiện mình đang bị trêu cợt liền nổi giận, giả vờ mắng: “Trêu cợt người khác vui lắm hả? Đến lúc nào rồi còn trêu đùa, không nghĩ xem chuyện đang khẩn cấp thế nào, còn có tâm tình đùa giỡn hả?”
Lâm Lan quay đầu định xuống xe ngựa, lại bị người trong xe kéo lại.
Mới vừa rồi, phụ thân đến Chuế Vân Hiên, thần sắc mệt mỏi, phảng phất như già đi mấy tuổi, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, nói gì thì nói con cũng là con của cha, cha không nhẫn tâm nhìn con khổ sở như vậy, chuyện hôn sự với Ngụy gia cha đã mặt mo cự tuyệt, con… mang Lâm Lan về nhà đi.”
Sau cùng còn nói: “Cha làm như vậy cũng là vì tốt cho con.”
Mặc dù Lý Minh Doãn không hiểu tại sao phụ thân lại thỏa hiệp nhưng hắn biết rõ, tuyệt đối không phải là do tình cảm phụ tử. Phụ thân nói như vậy chính là vì muốn giữ sĩ diện cho mình, Lý Minh Doãn không có ý vạch trần, ông ta muốn giả vờ, thế thì sẽ để cho ông ta giả vờ tới cùng, cứng rắn quá sẽ không có lợi đối với Lâm Lan.
Lý Minh Doãn xoay mình một cái, híp mắt nhìn lên trời, đã là tháng chín, sang thu rồi mà sao ánh mặt trời vẫn gắt đến vậy.
“Thiếu gia, thiếu gia…” Đông Tử chạy nhanh tới, hưng phấn nói: “Thiếu gia, tiểu nhân tưởng bọn họ đùa cợt tiểu nhân, không nghĩ thiếu gia đi ra thật.”
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười: “Lần này ngươi trải qua thế nào?”
“Trói tiểu nhân ba ngày, sau đó giam tiểu nhân ở chỗ lạnh lẽo u tối.” Đông Tử nói.
Lý Minh Doãn cười cười: “Đi thôi, trở về chúng ta đi Lạc Hà Trai.”
“A.” Đông Tử khoan khoái lên tiếng.
Trong phòng Lạc Hà, đại nha hoàn Bạch Huệ chỉ chỉ trên giá sách: “Cẩm Tú, lau chỗ này lại đi, để thiếu gia thấy có bụi lại khiến thiếu gia mất hứng.”
Cẩm Tú cười nói: “Bạch Huệ tỷ, ngày nào chúng ta cũng quét dọn trong này, lấy đâu ra bụi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Cẩm Tú vẫn cầm khăn rồi nhón chân lau lại giá sách một lượt nữa.
Bạch Huệ lại nói: “Như Ý, đã đổi màn mới trên giường chưa?”
Bên Như Ý đáp lại: “Đổi lại rồi ạ, toàn bộ mới tinh, chiếu mới, chăn mới.”
Bạch Huệ cau mày ngẫm nghĩ, còn cái gì chưa thỏa đáng không nhỉ?
Cẩm Tú nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng cười nói: “Bạch Huệ tỷ, nếu tỷ nóng lòng thì ra cửa nghênh đón thiếu gia đi.”
Bạch Huệ lườm nàng một cái: “Miệng lưỡi gớm thật.”
Đột nhiên Như Ý “Ai nha” một tiếng.
Hai người bị nàng làm giật mình, Cẩm Tú phàn nàn: “Như Ý, sao lại thất kinh vậy?”
Như Ý bối rối nói: “Lá trà, thiếu gia thích nhất uống trà nhưng chúng ta quên hỏi Đặng mama chuẩn bị lá trà mới.”
Bạch Huệ nhướng mày: “Như Ý, không phải một tháng trước đã lĩnh lá trà rồi sao?” Một tháng trước nghe nói thiếu gia trở về, nàng đã sớm chuẩn bị, không nghĩ tới thiếu gia về phủ ngay cả cửa Lạc Hà trai còn chưa bước qua đã bị lão gia nhốt vào Chuế Vân Hiên.
Như Ý vỗ vỗ trán: “Haiz, ta cao hứng tới độ hồ đồ rồi.”
“Ây da, ngươi nói thế ta mới nhớ, ta phải đi nấu nước đây.” Cẩm Tú vội vàng chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy tới cửa đã lại quay vào, thì thầm: “Thiếu gia trở lại, thiếu gia trở lại…”
Ba người vội vàng ra ngoài nghênh đón, đứng ở cửa viện đã trông thấy thiếu gia cùng Đông Tử chậm rãi đi vào, Bạch Huệ rơi nước mắt, bốn năm rồi, rốt cục cũng chờ được thiếu gia trở về, có thể gặp lại thiếu gia, cho dù chịu ủy khuất thế nào cũng đáng giá.
Minh Doãn nhìn thấy mấy nha hoàn hầu hạ mình nhiều năm, cảm giác thân thiết đột nhiên dâng lên, không khỏi bước nhanh hơn.
“Thiếu gia…” Mới vừa rồi còn cười Bạch Huệ khóc mà lúc này Cẩm Tú cũng đã khóc hu hu, không nhịn được nức nở: “Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở về.”
Minh Doãn trêu ghẹo: “Mọi người sao lại khóc nhè cả thế này?”
Bạch Huệ lau nước mắt: “Chúng nô tỳ vui mừng quá.”
Đông Tử nói: “Tất cả mọi người còn đứng đây làm gì? Còn không mau mời thiếu gia về nhà?”
Mọi người như bừng tình, vội vã vây quanh đưa thiếu gia vào nhà.
Lý Minh Doãn tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y, Như Ý dâng trà Bích Loa Xuân hắn thích nhất lên, đám Bạch Huệ thấy thiếu gia ngồi trước mặt gần gũi, nhất thời vui mừng không thôi.
Lý Minh Doãn nhìn các nàng cười khúc khích một hồi, lúc này như chợt nhớ từ lúc vào cửa không thấy Tử Mặc đâu, liền hỏi: “Tử Mặc đâu?”
Vừa nghe thấy cái tên này, thần sắc mọi người nhất loạt ảm đạm.
Lý Minh Doãn khẽ rùng mình, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tử Mặc là nha hoàn đắc lực cơ trí nhất, nàng không ra đón hắn đúng là chuyện kỳ lạ.
Hốc mắt Bạch Huệ đỏ lên, thổn thức nói: “Tử Mặc mất…”
Mất là có ý gì? Không có trong Lạc Hà trai, không có trong phủ… hay là…
Bạch Huệ khóc nấc lên, Cẩm Tú cúi đầu nói: “Mùa đông năm thứ hai thiếu gia rời đi, phu nhân muốn đem bán Tử Mặc tỷ cùng Bạch Huệ tỷ, còn phân công chúng nô tỳ ra ngoài viện làm tạp dịch, Tử Mặc tỷ quỳ gối cầu xin phu nhân suốt một đêm trong viện, khi trở về thì sốt cao, chúng nô tỳ van xin phu nhân cho mời đại phu, phu nhân thẳng thừng không cho, nói mặc kệ, lúc sau Bạch Huệ tỷ chạy đi cầu lão gia, mới cho mời đại phu, nhưng… bởi vì không chữa trị kịp thời, Tử Mặc tỷ không cầm cự không mấy ngày… phải đi rồi.”
Nói đến đây, trong phòng vang lên tiếng khóc đau thương.
Tay Lý Minh Doãn run lên, chén trà nhỏ rơi xuống mặt đất vỡ tan.
Đông Tử vội vàng thu dọn mảnh vỡ.
Hai tay Lý Minh Doãn siết thành nắm đấm, những đốt ngón tay trắng bệch, nắm đấm rung rung, một tia lãnh ý tràn trong mắt, giờ phút này, lòng hắn đau đớn, hận ý dâng trào. Hàn Thu Nguyệt, người đàn bà độc ác này, sẽ có ngày, ta đòi lại công bằng cho những người đã phải bỏ mạng dưới tay bà.
“Tử Mặc được an táng ở đâu?” Hồi lâu, Lý Minh Doãn mới mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
Bạch Huệ cúi đầu nói: “Một cỗ quan tài phu nhân cũng không chịu cho, tất cả chúng nô tỳ gom góp mãi mới mua được một cỗ quan tài chắp ghép, đem nàng an táng ở núi Thanh Tùng vùng ngoại ô.
Sắc mặt Lý Minh Doãn lạnh như băng, ánh mắt như dao, có thể thấy được trong mấy năm hắn không ở đây, cuộc sống nơi Lạc Hà này gió thảm mưa sầu thế nào, mấy nha đầu cố gắng trụ ở đây, bảo vệ cho ngôi nhà này đã phải chịu bao đau khổ, chịu bao ủy khuất. Lý Minh Doãn cố nén lửa giận trong lòng, nghiêm mặt nói: “Hiện tại ta đã trở về, thù Tử Mặc, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này… các ngươi sẽ không bị bắt nạt nữa.”
Lý Minh Doãn lại hỏi chuyện trong phủ, biết được lão quản gia đã bị đuổi đi, những người bên cạnh mẫu thân xưa kia, người thì bị đuổi đi, người thì bị bán hết cả, hiện tại, trông coi công chuyện ngoại viện là Triệu quản gia, nội viện là Khương mama bên cạnh Hàn Thu Nguyệt. Hai tòa thôn trang của mẫu thân cũng bị bà ta cho người qua dọn dẹp triệt để.
Những tin tức không tốt được nói ra khiến chân mày Lý Minh Doãn mỗi lúc một nhíu chặt hơn.
Chủ tớ nói chuyện liền hơn hai canh giờ mới sơ qua được những chuyện chính trong phủ mấy năm nay.
Về phía Lâm Lan ở phủ Tĩnh Bá Hầu vẫn chưa biết Lý Minh Doãn đã thoát khỏi sự giam lỏng, mặc dù nàng đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu dài lâu nhưng một tháng nay tâm tình không khỏi thấp thỏm.
“Chu mama, bên Lý phủ có tin tức gì không?” Lâm Lan hỏi, về đến kinh thành nàng chưa đi bái phỏng Đại lão gia, đều là do Chu mama chạy qua chạy lại hai bên, thỉnh thoảng mang về chút tin tức, có tin Diệp Hinh Nhi bị cấm túc, lại còn Đinh mama bị trục xuất khỏi phủ, mấy tin này đều không phải chuyện Lâm Lan quan tâm.
Chu mama cũng rất nóng lòng, tai mắt Diệp gia phái đến Lý gia cũng không thấy đưa tin gì mới… đều nói thiếu gia vẫn đang bị giam lỏng.
“Thiếu phu nhân, đừng quá lo lắng, kỳ thi hương sắp tới rồi, Lý lão gia không thể giam lỏng thiếu gia lâu nữa đâu.” Chu mama an ủi.
“Hầu gia phu nhân cũng nói chắc sẽ nhanh có tin tức tốt.” Lâm Lan thở dài.
Ngọc Dung nói: “Thiếu phu nhân, nếu Hầu gia phu nhân nói như vậy nhất định sẽ có tin tức tốt.
Lâm Lan cười khổ, chỉ mong sao như vậy.
Ngân Liễu đi vào báo: “Văn Sơn nói có chuyện muốn gặp thiếu phu nhân gấp.”
“Để cho hắn đi vào.”
Vẻ mặt Văn Sơn vô cùng lo lắng, nhìn thấy thiếu phu nhân chắp tay nói: “Thiếu phu nhân, người Lý gia đến, muốn gặp thiếu phu nhân.”
Lâm Lan cùng Chu mama nhất thời nhìn nhau kinh ngạc.
“Người nào Lý gia muốn gặp ta?” Lâm Lan hỏi.
Văn Sơn nói: “Tiểu nhân không biết, xe ngựa Lý gia bên ngoài, mời thiếu phu nhân đi xem.”
Lâm Lan hồ nghi, là ai chứ? Lão già họ Lý cặn bã hay mụ phù thủy? Đầu óc nhất thời hỗn loạn, nếu là lão già họ Lý thì nàng ứng đối làm sao, nếu là mụ phù thủy thì thế nào?
Nhưng là, người bên ngoài không cho Lâm Lan thời gian suy nghĩ lâu như thế, nàng tỉnh táo phân phó: “Ngân Liễu, Văn Sơn, các ngươi đi theo ta gặp người đến đây, nếu phát hiện tình thế không ổn thì lập tức quay lại báo cho Kiều phu nhân.”
Lâm Lan sợ nhất bọn họ sẽ dùng biện pháp mạnh bắt nàng đi. Nếu chỉ là đấu võ mồm thì bất kể là giả vờ ngây ngốc hay đối chọi gay gắt nàng còn cầm cự được, chứ còn bắt người đi thì…
Hai người “dạ” một tiếng đi theo Lâm Lan ra cửa, khóe miệng Văn Sơn hiện một nụ cười giảo hoạt, hướng Ngân Liễu nháy mắt.
Ngân Liễu lúc này đang lo lắng cho thiếu phu nhân, chẳng còn tâm tư nào mà lĩnh hội Văn Sơn có ý gì, mờ mịt hỏi: “Văn Sơn, nháy mắt gì vậy?”
Văn Sơn lúng túng, nghĩ đến phân phó của thiếu gia, vội vàng giơ tay dụi dụi mắt, nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, gió thổi vào mắt ấy mà.”
Ngân Liễu càng ngơ người, lúc này làm gì có gió.
Lâm Lan ra khỏi cổng lớn Hầu phủ đã thấy một chiếc xe ngựa dừng cách đó không xa, nhìn người phu xe có vẻ quen quen, nàng suy nghĩ một chút, chính là người đã đưa nàng đến đây lúc trước.
Phu xe nhìn thấy Lâm Lan đi ra ngoài, mặt không thay đổi chắp tay hướng nàng, nói: “Mời cô nương lên xe.”
Thái độ phu xe càng khẳng định suy đoán trong lòng Lâm Lan, trong xe hẳn là mụ phù thủy, nếu không phải mụ phù thủy thì cũng là người do bà ta phái tới.
Lâm Lan hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh cho bản thân, nhẹ nói: “Hai người các ngươi ở đây chờ ta.” Sau đó quay sang khẽ mỉm cười với phu xe đi tới.
Phu xe vén rèm che cửa, mời Lâm Lan lên xe.
Lâm Lam vừa bước lên xe, chưa kịp nhìn kỹ bên trong thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc có phần biếng nhác: “Phủ Tĩnh Bá Hầu lớn lắm hả? Thật là khiến người ta phải đợi lâu.”
Là… là Lý Minh Doãn. . .
Lâm Lan đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó phát hiện mình đang bị trêu cợt liền nổi giận, giả vờ mắng: “Trêu cợt người khác vui lắm hả? Đến lúc nào rồi còn trêu đùa, không nghĩ xem chuyện đang khẩn cấp thế nào, còn có tâm tình đùa giỡn hả?”
Lâm Lan quay đầu định xuống xe ngựa, lại bị người trong xe kéo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.