Chương 269: Thương nghị (Hạ)
Tử Y 281
18/08/2016
Lý Kính Nghĩa rốt cuộc không kềm nén được nữa, sự tình phát triển hoàn
toàn chệch hướng quỹ đạo lão dự thiết, những lời này của tam đệ, khiến
lão lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu lão cố ý kiên trì muốn
Minh Tắc cùng vợ Minh Doãn gánh vác toàn bộ phí dụng hậu sự lão thái
thái, lão sẽ thành nhi tử bất hiếu không biết công ơn cha mẹ nuôi dưỡng, nhưng lão vốn nghĩ mượn đề tài để nói chuyện của mình, đem chủ đề này
dẫn tới tranh cãi di sản, sau đó huynh đệ hai người liên thủ đối phó vợ
Minh Doãn, hiện tại, lão không thể ôm hy vọng với tam đệ nữa, mà lão đã
rõ ràng, hôm nay nếu không thể thành công đoạt lại di sản từ trong tay
vợ Minh Doãn, vậy thì không có cơ hội nữa rồi, cho nên, bất luận thành
bại, lão cũng phải vật lộn đọ sức đánh cược một lần. Lý Kính Nghĩa liên
tục đưa ra các ý tưởng, quyết định chắc chắn, lão cắn răng, hai cái hại
đành chọn cái đỡ hơn, lão chấp nhận bỏ ra ba ngàn lượng đó.
“Nếu lão thái thái có lưu di huấn, vậy chúng ta phải tôn trọng nguyện vọng lão thái thái, tang sự giản lược. Về phần cần bao nhiêu bạc, vợ Minh Doãn, ngươi không biết tình hình ở quê, cũng không cần phải hao tâm dự tính nữa.” Lý Kính Nghĩa thỏa hiệp đồng thời cũng không quên áp chế vợ Minh Doãn một chút, không thể để cô ta tự cho mình là đúng.
Tam thúc phụ tỏ thái độ thật giống như một viên thuốc an thần, để cho Lâm Lan thêm một phần lòng tin, đại bá phụ chịu hết chi phí ở quê, lòng tất nhiên khó chịu, đâm nàng mấy câu phát tiết một chút, nàng không thèm để ý, cùng người như vậy tức giận, chẳng khác gì hạ thấp mình.
Lâm Lan dịu dàng nói: “Đúng thế, dĩ nhiên đại bá phụ có kinh nghiệm hơn cháu dâu.”
Trong mắt Lý Kính Nghĩa chợt lóe lên vẻ chán ghét, tiện đà làm ra bộ uy nghiêm của gia chủ, vốn lão thái thái mất, lão danh chính ngôn thuận là gia chủ, nhưng mà lão thái thái lúc lâm chung đem di sản giao cho vợ Minh Doãn, để cho lão là gia chủ mà phải nhận lấy uy hiếp, bạc quan trọng, địa vị cũng rất quan trọng, đây là một trong những nguyên nhân lão canh cánh trong lòng về vợ Minh Doãn.
“Hiện tại, chúng ta nói về việc lão thái thái dặn dò khi lâm chung.” Lý Kính Nghĩa đi thẳng vào vấn đề, biểu hiện rất đúng lý hợp tình.
Lâm Lan nhìn tam thúc phụ một cái, thấy tam thúc phụ hướng nàng khẽ gật đầu, Lâm Lan thấy quái lạ, tam thúc phụ đang tỏ lập trường rằng đứng về phía nàng sao?
Lý Minh Tắc nói: “Đại bá phụ đối với ý nguyện lúc lâm chung của bà nội có dị nghị gì không? Chất nhi cũng biết đại bá phụ nhất thời khó có thể tiếp nhận kết quả như vậy. Nhưng đây là quyết định mà bà nội đưa ra sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, bà làm như thế là có ý nghĩ của mình.” Lý Minh Tắc cảm giác mình không thể cứ mãi núp phía sau đệ muội, dù sao ở nhà này hắn là huynh trưởng, Minh Doãn không có ở đây, hắn phải bảo vệ đệ muội, hắn đứng ra nhận lấy áp lực, sẽ chia sẻ một chút với đệ muội.
Lâm Lan không nghĩ tới Minh Tắc có thể nói ra lời như vậy, vừa định mở miệng ngăn lời bá phụ, ý là chúng ta biết ông có dị nghị, ông chịu không được, nhưng có biện pháp nào đâu? Đây là kết quả lão thái thái đã “suy nghĩ cặn kẽ” mà! Về phần tại sao? Bản thân ông từ từ suy nghĩ đi!
Du Thị thấy lão gia nhà mình xuất sư bất lợi, liền hát đệm: “Ai nói đây là quyết định sau khi lão thái thái suy nghĩ cặn kẽ? Mấy ngày cuối, lão thái thái phần lớn thần chí không rõ, ngay cả mọi người cũng nhận không ra, bản thân ta muốn hỏi, bà có suy nghĩ sâu xa gì? Suy tính như thế nào?”
“Chẳng phải là, lão thái thái kéo tay của ta, một lát gọi Hiền, một lát gọi Nhân, ngay cả là ai bà còn không phân biệt được, cái gọi là dặn dò lúc lâm chung, ta cho là có vấn đề lớn.” Lý Kính Nghĩa hùng hồn tuyên bố.
“Đúng đấy, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua cha mẹ không đem đồ giao cho nhi tử của chính mình. Ngược lại giao cho một đứa cháu dâu, nói ra, ai sẽ tin? Cho dù muốn giao cho cháu dâu, chẳng phải là cũng nên giao cho cháu dâu trưởng sao? Vì cớ gì lại giao cho vợ Minh Doãn, chuyện này nhất định là có vấn đề.” Du Thị phụ họa.
Hai vợ chồng bọn họ một xướng một họa, bọn họ đưa ra chứng cớ là lão thái thái thần trí không rõ, cho nên lão thái thái làm ra quyết định vậy là không đúng, tiến thêm một bước, có lẽ là có người có tâm tư đầu độc lão thái thái. Không thể không nói, đây là một cái cớ rất tốt để khai thác. Lâm Lan cũng không vội phản bác, bởi vì lão thái thái quả thật là đã mơ hồ khá lâu. Nhưng cũng không thể chứng minh lão thái thái không có lúc thanh tỉnh, Lâm Lan kiên nhẫn đợi Lý Kính Nghĩa hạ văn.
Trong sảnh yên lặng như tờ, không ai lên tiếng phản bác, không ai lên tiếng ứng hòa, chỉ nhìn vợ chồng bọn hắn ca diễn. Điều này làm cho vợ chồng Lý Kính Nghĩa lộ ra vẻ lúng túng quẫn bách. Lý Kính Nghĩa hướng lão tam nháy mắt, ý bảo hắn phối hợp một chút. Lý Kính Nhân thở ra một hơi, nhíu lông mày, nhàn nhạt nói: “Cho dù lão thái nhất thời hồ đồ quyết định, nhưng dù sao cũng là di ngôn của lão thái thái, lúc ấy người ở chỗ này đều nhìn thấy, nghe thấy hết, hết thảy đã thành định cục, đại ca, ta xem chuyện này, cứ định như vậy đi!”
Phi! Tên tiểu tử thúi, có phải vợ Minh Doãn đã mua chuộc ngươi không? Bằng không, vì sao cùi chỏ lại hướng ra bên ngoài? Lý Kính Nghĩa tức giận mà không có chỗ phát tiết, hung hăng trợn mắt nhìn lão tam một cái, lạnh lùng dạy dỗ: “Ngươi cũng biết nói nhất thời hồ đồ, lão thái thái nếu thật là nhất thời hồ đồ, vậy chúng ta biết sai mà vẫn làm sai? Đây không phải là để cho lão thái thái chết không nhắm mắt sao?”
“Đúng đấy, vạn nhất đây không phải là bản ý của lão thái thái, bà trên trời có linh thiêng cũng sẽ không an bình, phải biết rằng lão thái thái quan trọng nhất là tiền trình của Lý gia, bà coi trọng điều này còn hơn tính mạng của mình. Làm sao có thể giao việc quản gia cho một đứa cháu dâu không hiểu chuyện?” Du Thị tận dụng mọi thứ mà nói.
“Nhưng ta thấy vợ Minh Doãn có thể làm được, ta nghe nói thời điểm nhà lão nhị gặp chuyện không may, cũng là nhờ vợ Minh Doãn đảm đương, dựa vào quan hệ để tìm cách giải quyết vấn đề, vừa chăm sóc lão thái thái, vừa vất vả ra ngoài, tang sự vừa xong, xử lý trong ngoài đều ổn thỏa, bản lãnh này, chính chúng ta là thế hệ trước cũng phải tự thẹn không bằng, ta cảm thấy vợ Minh Doãn rất tốt.” Lý Kính Nhân chậm rãi nói.
“Lão tam, có phải ngươi uống lộn thuốc không?” Trong cơn giận dữ, Lý Kính Nghĩa gầm lên, coi như lão đã hiểu, lão tam vốn không phải tới để cùng hát đệm, mà là tới để hủy đi kế hoạch của lão.
Lý Kính Nhân mặt không chút thay đổi ngậm miệng lại.
Lâm Lan đột nhiên nói: “Tam thúc phụ quá khen rồi, cháu dâu nào có bản lãnh cao như vậy, bất quá là mọi người đồng tâm thôi, bên trong có đại tẩu lo toan chuyện nhà, có lão thái thái ổn định lòng người, ngoài có quý nhân tương trợ, cháu dâu bất quá là chân chạy chút ít mà thôi, lão thái thái trước kia thường dạy cháu dâu, lòng người đủ, dời cả Thái Sơn, một gia tộc phải nhớ ổn định cơ nghiệp, phải nhớ, trăm năm không suy, là cần không ngừng có hậu bối xuất sắc quật khởi, nhưng quan trọng hơn chính là, người một nhà đồng tâm hướng về một phía, nếu các gia đình chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân, vậy thì ngày sụp đổ không xa, cháu dâu luôn ghi nhớ lời dạy bảo của lão thái thái ở trong lòng, gặp chuyện liền nghĩ tới lời lão thái thái nói, vì thế được kết quả không nhỏ, đại bá phụ, bá phụ nói, lão thái thái nói vậy có đúng không?”
Lý Kính Nghĩa làm sao nghe không hiểu, vợ Minh Doãn đây là mượn lời lão thái thái dạy dỗ lão, lão có thể chỉ trích một vãn bối, nhưng không thể nói không với lời của lão thái thái. Lý Kính Nghĩa phẫn nộ nói: “Lão thái thái có trí thông minh cùng hướng nhìn xa mà nữ nhân bình thường không sánh được, nếu không có lão thái thái dạy bảo, nhị đệ có thể có tiền đồ như vậy?”
Thốt ra lời này khỏi miệng, Lý Kính Nghĩa lập tức biết mình nói sai, “tiền đồ” hôm nay của nhị đệ là gì, là tiền đồ bị lưu vong vĩnh viễn, đây không phải là châm biếm lão thái thái sao? Hơn nữa đề tài này bị vợ Minh Doãn nói mấy câu liền nhiễu trật.
Du Thị nhanh chóng nháy mắt, oán giận nói: Thật là tự vạch áo cho người xem lưng.
Lâm Lan vô cùng khó khăn mới nín cười, nói thật, lời đại bá phụ đúng là không sai, trí thông minh của lão thái thái quả thật nữ nhân bình thường không thể sánh bằng, nếu không, có thể nào dạy ra hai nhi tử cực phẩm thế này, cũng may là bà rất ít hỏi tới ma ốm, còn có mấy phần sáng ý.
Lý Kính Nhân thầm than thở trong lòng, đại ca nói thêm gì đi nữa, đều là tự nhận lấy nhục rồi.
Lý Kính Nghĩa quẫn bách làm bộ ho khan hai tiếng, nói: “Tóm lại, ta không tin lão thái thái sẽ làm ra quyết định như vậy, huống chi, cái gọi là di ngôn lúc lâm chung của lão thái thái, ta một chữ cũng không nghe thấy, chỉ là Chúc mama nói lại, đến cùng có phải ý tứ lão thái thái hay không, còn phải cân nhắc đắn đo.
Nãy giờ không nói gì, Chúc mama lên tiếng: “Đại lão gia, ý của ngài là, di ngôn của lão thái thái là lão nô nói bừa tạo loạn hay sao?”
Lý Kính Nghĩa hừ lạnh một tiếng: “Cũng không phải là không có khả năng này.”
Chúc mama giận tới tái mặt, bà đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Lão nô mặc dù người nhỏ, lời nhẹ, nhưng mỗi câu nói, mỗi hành động đều không làm trái lương tâm của mình, hôm nay nếu đại lão gia đã cho là vậy, lão nô cả gan nói một câu, đại lão gia đổ thừa do lão thái thái hồ đồ, lại chưa từng tự xét lại bản thân, tại sao lão thái thái muốn đem Lý gia giao cho vợ chồng Minh Doãn, mà không phải là con trai lớn là ngài?”
“Chúc mama… Ngươi đừng càn rỡ, đừng tưởng rằng ngươi cùng vợ Minh Doãn thông đồng lừa gạt lão thái thái thì sẽ không có người biết, có câu nói, nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm.” Du Thị bực tức đứng dậy duy trì thay lão gia nhà mình.
Chúc mama không chút yếu thế, nghênh ánh mắt về phía Du Thị: “Đại phu nhân, lão nô mặc dù là người hầu, nhưng vẫn có tôn nghiêm, nếu đại phu nhân nói lão nô cùng nhị thiếu phu nhân thông đồng, xin lấy ra chứng cớ.”
Du Thị cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng lão thái thái mất, chết không có đối chứng, các ngươi có thể tùy ý làm bậy? Muốn chứng cớ, được, ngày hôm nay ta liền lột cái mặt nạ giả của ngươi ra soi bên ánh lửa nhìn cho kỹ, xem thế nào là lòng trung thành của một trung bộc.”
Du Thị lớn tiếng la: “Xuân Hạnh.”
Xuân Hạnh cúi đầu đáp một tiếng.
Du Thị ung dung, cao giọng nói: “Xuân Hạnh, ngươi đem những gì ngươi nghe được, nói ra hết trước mặt mọi người, không cần sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm gì ngươi.”
Xuân Hạnh xoắn chặt khăn tay, sợ hãi nhìn đại phu nhân cùng đại lão gia, đột nhiên cô ta tiến lên mấy bước, quỳ phịch xuống đất, dập đầu trước mặt Du Thị bôm bốp, cầu khẩn: “Đại phu nhân, ngài tha cho nô tỳ! Những lời ngài sai nô tỳ nói, nô tỳ thật sự không dám nói, cũng không thể nói…”
Du Thị lại tưởng là Xuân Hạnh đang diễn khổ nhục kế, phấn khởi nói: “Xuân Hạnh, có ta, có đại lão gia thay ngươi làm chủ, ngươi sợ cái gì?”
Xuân Hạnh khóc ròng nói: “Đại phu nhân, nô tỳ thật không thể, thật không thể đổ oan cho nhị thiếu phu nhân cùng Chúc mama…”
Du Thị cùng Lý Kính Nghĩa như nghe tiếng nổ bên tai, trợn mắt hốc mồm nhìn Xuân Hạnh vừa quỳ vừa khóc lóc trên mặt đất, đây… Đây là chuyện gì xảy ra?
“Nếu lão thái thái có lưu di huấn, vậy chúng ta phải tôn trọng nguyện vọng lão thái thái, tang sự giản lược. Về phần cần bao nhiêu bạc, vợ Minh Doãn, ngươi không biết tình hình ở quê, cũng không cần phải hao tâm dự tính nữa.” Lý Kính Nghĩa thỏa hiệp đồng thời cũng không quên áp chế vợ Minh Doãn một chút, không thể để cô ta tự cho mình là đúng.
Tam thúc phụ tỏ thái độ thật giống như một viên thuốc an thần, để cho Lâm Lan thêm một phần lòng tin, đại bá phụ chịu hết chi phí ở quê, lòng tất nhiên khó chịu, đâm nàng mấy câu phát tiết một chút, nàng không thèm để ý, cùng người như vậy tức giận, chẳng khác gì hạ thấp mình.
Lâm Lan dịu dàng nói: “Đúng thế, dĩ nhiên đại bá phụ có kinh nghiệm hơn cháu dâu.”
Trong mắt Lý Kính Nghĩa chợt lóe lên vẻ chán ghét, tiện đà làm ra bộ uy nghiêm của gia chủ, vốn lão thái thái mất, lão danh chính ngôn thuận là gia chủ, nhưng mà lão thái thái lúc lâm chung đem di sản giao cho vợ Minh Doãn, để cho lão là gia chủ mà phải nhận lấy uy hiếp, bạc quan trọng, địa vị cũng rất quan trọng, đây là một trong những nguyên nhân lão canh cánh trong lòng về vợ Minh Doãn.
“Hiện tại, chúng ta nói về việc lão thái thái dặn dò khi lâm chung.” Lý Kính Nghĩa đi thẳng vào vấn đề, biểu hiện rất đúng lý hợp tình.
Lâm Lan nhìn tam thúc phụ một cái, thấy tam thúc phụ hướng nàng khẽ gật đầu, Lâm Lan thấy quái lạ, tam thúc phụ đang tỏ lập trường rằng đứng về phía nàng sao?
Lý Minh Tắc nói: “Đại bá phụ đối với ý nguyện lúc lâm chung của bà nội có dị nghị gì không? Chất nhi cũng biết đại bá phụ nhất thời khó có thể tiếp nhận kết quả như vậy. Nhưng đây là quyết định mà bà nội đưa ra sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, bà làm như thế là có ý nghĩ của mình.” Lý Minh Tắc cảm giác mình không thể cứ mãi núp phía sau đệ muội, dù sao ở nhà này hắn là huynh trưởng, Minh Doãn không có ở đây, hắn phải bảo vệ đệ muội, hắn đứng ra nhận lấy áp lực, sẽ chia sẻ một chút với đệ muội.
Lâm Lan không nghĩ tới Minh Tắc có thể nói ra lời như vậy, vừa định mở miệng ngăn lời bá phụ, ý là chúng ta biết ông có dị nghị, ông chịu không được, nhưng có biện pháp nào đâu? Đây là kết quả lão thái thái đã “suy nghĩ cặn kẽ” mà! Về phần tại sao? Bản thân ông từ từ suy nghĩ đi!
Du Thị thấy lão gia nhà mình xuất sư bất lợi, liền hát đệm: “Ai nói đây là quyết định sau khi lão thái thái suy nghĩ cặn kẽ? Mấy ngày cuối, lão thái thái phần lớn thần chí không rõ, ngay cả mọi người cũng nhận không ra, bản thân ta muốn hỏi, bà có suy nghĩ sâu xa gì? Suy tính như thế nào?”
“Chẳng phải là, lão thái thái kéo tay của ta, một lát gọi Hiền, một lát gọi Nhân, ngay cả là ai bà còn không phân biệt được, cái gọi là dặn dò lúc lâm chung, ta cho là có vấn đề lớn.” Lý Kính Nghĩa hùng hồn tuyên bố.
“Đúng đấy, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua cha mẹ không đem đồ giao cho nhi tử của chính mình. Ngược lại giao cho một đứa cháu dâu, nói ra, ai sẽ tin? Cho dù muốn giao cho cháu dâu, chẳng phải là cũng nên giao cho cháu dâu trưởng sao? Vì cớ gì lại giao cho vợ Minh Doãn, chuyện này nhất định là có vấn đề.” Du Thị phụ họa.
Hai vợ chồng bọn họ một xướng một họa, bọn họ đưa ra chứng cớ là lão thái thái thần trí không rõ, cho nên lão thái thái làm ra quyết định vậy là không đúng, tiến thêm một bước, có lẽ là có người có tâm tư đầu độc lão thái thái. Không thể không nói, đây là một cái cớ rất tốt để khai thác. Lâm Lan cũng không vội phản bác, bởi vì lão thái thái quả thật là đã mơ hồ khá lâu. Nhưng cũng không thể chứng minh lão thái thái không có lúc thanh tỉnh, Lâm Lan kiên nhẫn đợi Lý Kính Nghĩa hạ văn.
Trong sảnh yên lặng như tờ, không ai lên tiếng phản bác, không ai lên tiếng ứng hòa, chỉ nhìn vợ chồng bọn hắn ca diễn. Điều này làm cho vợ chồng Lý Kính Nghĩa lộ ra vẻ lúng túng quẫn bách. Lý Kính Nghĩa hướng lão tam nháy mắt, ý bảo hắn phối hợp một chút. Lý Kính Nhân thở ra một hơi, nhíu lông mày, nhàn nhạt nói: “Cho dù lão thái nhất thời hồ đồ quyết định, nhưng dù sao cũng là di ngôn của lão thái thái, lúc ấy người ở chỗ này đều nhìn thấy, nghe thấy hết, hết thảy đã thành định cục, đại ca, ta xem chuyện này, cứ định như vậy đi!”
Phi! Tên tiểu tử thúi, có phải vợ Minh Doãn đã mua chuộc ngươi không? Bằng không, vì sao cùi chỏ lại hướng ra bên ngoài? Lý Kính Nghĩa tức giận mà không có chỗ phát tiết, hung hăng trợn mắt nhìn lão tam một cái, lạnh lùng dạy dỗ: “Ngươi cũng biết nói nhất thời hồ đồ, lão thái thái nếu thật là nhất thời hồ đồ, vậy chúng ta biết sai mà vẫn làm sai? Đây không phải là để cho lão thái thái chết không nhắm mắt sao?”
“Đúng đấy, vạn nhất đây không phải là bản ý của lão thái thái, bà trên trời có linh thiêng cũng sẽ không an bình, phải biết rằng lão thái thái quan trọng nhất là tiền trình của Lý gia, bà coi trọng điều này còn hơn tính mạng của mình. Làm sao có thể giao việc quản gia cho một đứa cháu dâu không hiểu chuyện?” Du Thị tận dụng mọi thứ mà nói.
“Nhưng ta thấy vợ Minh Doãn có thể làm được, ta nghe nói thời điểm nhà lão nhị gặp chuyện không may, cũng là nhờ vợ Minh Doãn đảm đương, dựa vào quan hệ để tìm cách giải quyết vấn đề, vừa chăm sóc lão thái thái, vừa vất vả ra ngoài, tang sự vừa xong, xử lý trong ngoài đều ổn thỏa, bản lãnh này, chính chúng ta là thế hệ trước cũng phải tự thẹn không bằng, ta cảm thấy vợ Minh Doãn rất tốt.” Lý Kính Nhân chậm rãi nói.
“Lão tam, có phải ngươi uống lộn thuốc không?” Trong cơn giận dữ, Lý Kính Nghĩa gầm lên, coi như lão đã hiểu, lão tam vốn không phải tới để cùng hát đệm, mà là tới để hủy đi kế hoạch của lão.
Lý Kính Nhân mặt không chút thay đổi ngậm miệng lại.
Lâm Lan đột nhiên nói: “Tam thúc phụ quá khen rồi, cháu dâu nào có bản lãnh cao như vậy, bất quá là mọi người đồng tâm thôi, bên trong có đại tẩu lo toan chuyện nhà, có lão thái thái ổn định lòng người, ngoài có quý nhân tương trợ, cháu dâu bất quá là chân chạy chút ít mà thôi, lão thái thái trước kia thường dạy cháu dâu, lòng người đủ, dời cả Thái Sơn, một gia tộc phải nhớ ổn định cơ nghiệp, phải nhớ, trăm năm không suy, là cần không ngừng có hậu bối xuất sắc quật khởi, nhưng quan trọng hơn chính là, người một nhà đồng tâm hướng về một phía, nếu các gia đình chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân, vậy thì ngày sụp đổ không xa, cháu dâu luôn ghi nhớ lời dạy bảo của lão thái thái ở trong lòng, gặp chuyện liền nghĩ tới lời lão thái thái nói, vì thế được kết quả không nhỏ, đại bá phụ, bá phụ nói, lão thái thái nói vậy có đúng không?”
Lý Kính Nghĩa làm sao nghe không hiểu, vợ Minh Doãn đây là mượn lời lão thái thái dạy dỗ lão, lão có thể chỉ trích một vãn bối, nhưng không thể nói không với lời của lão thái thái. Lý Kính Nghĩa phẫn nộ nói: “Lão thái thái có trí thông minh cùng hướng nhìn xa mà nữ nhân bình thường không sánh được, nếu không có lão thái thái dạy bảo, nhị đệ có thể có tiền đồ như vậy?”
Thốt ra lời này khỏi miệng, Lý Kính Nghĩa lập tức biết mình nói sai, “tiền đồ” hôm nay của nhị đệ là gì, là tiền đồ bị lưu vong vĩnh viễn, đây không phải là châm biếm lão thái thái sao? Hơn nữa đề tài này bị vợ Minh Doãn nói mấy câu liền nhiễu trật.
Du Thị nhanh chóng nháy mắt, oán giận nói: Thật là tự vạch áo cho người xem lưng.
Lâm Lan vô cùng khó khăn mới nín cười, nói thật, lời đại bá phụ đúng là không sai, trí thông minh của lão thái thái quả thật nữ nhân bình thường không thể sánh bằng, nếu không, có thể nào dạy ra hai nhi tử cực phẩm thế này, cũng may là bà rất ít hỏi tới ma ốm, còn có mấy phần sáng ý.
Lý Kính Nhân thầm than thở trong lòng, đại ca nói thêm gì đi nữa, đều là tự nhận lấy nhục rồi.
Lý Kính Nghĩa quẫn bách làm bộ ho khan hai tiếng, nói: “Tóm lại, ta không tin lão thái thái sẽ làm ra quyết định như vậy, huống chi, cái gọi là di ngôn lúc lâm chung của lão thái thái, ta một chữ cũng không nghe thấy, chỉ là Chúc mama nói lại, đến cùng có phải ý tứ lão thái thái hay không, còn phải cân nhắc đắn đo.
Nãy giờ không nói gì, Chúc mama lên tiếng: “Đại lão gia, ý của ngài là, di ngôn của lão thái thái là lão nô nói bừa tạo loạn hay sao?”
Lý Kính Nghĩa hừ lạnh một tiếng: “Cũng không phải là không có khả năng này.”
Chúc mama giận tới tái mặt, bà đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Lão nô mặc dù người nhỏ, lời nhẹ, nhưng mỗi câu nói, mỗi hành động đều không làm trái lương tâm của mình, hôm nay nếu đại lão gia đã cho là vậy, lão nô cả gan nói một câu, đại lão gia đổ thừa do lão thái thái hồ đồ, lại chưa từng tự xét lại bản thân, tại sao lão thái thái muốn đem Lý gia giao cho vợ chồng Minh Doãn, mà không phải là con trai lớn là ngài?”
“Chúc mama… Ngươi đừng càn rỡ, đừng tưởng rằng ngươi cùng vợ Minh Doãn thông đồng lừa gạt lão thái thái thì sẽ không có người biết, có câu nói, nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm.” Du Thị bực tức đứng dậy duy trì thay lão gia nhà mình.
Chúc mama không chút yếu thế, nghênh ánh mắt về phía Du Thị: “Đại phu nhân, lão nô mặc dù là người hầu, nhưng vẫn có tôn nghiêm, nếu đại phu nhân nói lão nô cùng nhị thiếu phu nhân thông đồng, xin lấy ra chứng cớ.”
Du Thị cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng lão thái thái mất, chết không có đối chứng, các ngươi có thể tùy ý làm bậy? Muốn chứng cớ, được, ngày hôm nay ta liền lột cái mặt nạ giả của ngươi ra soi bên ánh lửa nhìn cho kỹ, xem thế nào là lòng trung thành của một trung bộc.”
Du Thị lớn tiếng la: “Xuân Hạnh.”
Xuân Hạnh cúi đầu đáp một tiếng.
Du Thị ung dung, cao giọng nói: “Xuân Hạnh, ngươi đem những gì ngươi nghe được, nói ra hết trước mặt mọi người, không cần sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm gì ngươi.”
Xuân Hạnh xoắn chặt khăn tay, sợ hãi nhìn đại phu nhân cùng đại lão gia, đột nhiên cô ta tiến lên mấy bước, quỳ phịch xuống đất, dập đầu trước mặt Du Thị bôm bốp, cầu khẩn: “Đại phu nhân, ngài tha cho nô tỳ! Những lời ngài sai nô tỳ nói, nô tỳ thật sự không dám nói, cũng không thể nói…”
Du Thị lại tưởng là Xuân Hạnh đang diễn khổ nhục kế, phấn khởi nói: “Xuân Hạnh, có ta, có đại lão gia thay ngươi làm chủ, ngươi sợ cái gì?”
Xuân Hạnh khóc ròng nói: “Đại phu nhân, nô tỳ thật không thể, thật không thể đổ oan cho nhị thiếu phu nhân cùng Chúc mama…”
Du Thị cùng Lý Kính Nghĩa như nghe tiếng nổ bên tai, trợn mắt hốc mồm nhìn Xuân Hạnh vừa quỳ vừa khóc lóc trên mặt đất, đây… Đây là chuyện gì xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.