Chương 77: Trả lại lễ
Tử Y 281
03/01/2014
Lâm Lan ra khỏi thư phòng, trở lại nhà chính. Lý Minh Doãn vẫn đang đợi Lâm Lan mang kết quả thẩm vấn về, Lâm Lan cũng không đợi hắn mở miệng hỏi han, chỉ lắc đầu.
Lý Minh Doãn nhíu mày trầm ngâm: “Ta đi hỏi cô ta…”
Lâm Lan nói: “Quên đi, ta đã cho cô ta cơ hội, là cô ta không nhận lấy, cho dù cô ta không mở miệng ta cũng có biện pháp tra ra rõ ràng.”
Ngọc Dung bưng trà mật ong tới: “Nhị thiếu phu nhân, người nghỉ ngơi chút đã.”
Từ lúc xảy ra chuyện, nhị thiếu phu nhân bận rộn chạy tới chạy lui, chưa nghỉ chút nào.
Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan mỏi mệt, trên gương mặt vốn lạnh lùng lộ ra vẻ áy náy: “Cực khổ cho nàng.”
Lâm Lan cười khổ: “Cực khổ chút cũng không sao cả, chỉ là trong lòng rất bực bội, đang suy nghĩ không biết lần này phải trả “hậu lễ” này thế nào.”
Lý Minh Doãn hừ lạnh nói: “Lễ này nhất định phải trả lại.” Hắn đã sai người thu thập đủ những mảnh xác vụn của mấy con rắn.
Ngân Liễu tới truyền lời: “Quế tẩu cùng Chu mama tới.”
Lâm Lan vội vã lên tinh thần, ngồi thẳng người, không biết Quế tẩu cùng Chu mama tới có chuyện gì.
Lý Minh Doãn thương yêu nói: “Nàng đi nghỉ chút đi, để ta gặp bọn họ.”
“Quế tẩu, đi mua thêm mấy con rắn về.” Lý Minh Doãn phân phó.
Quế tẩu kinh ngạc, mua rắn ư?
Khóe miệng Lý Minh Doãn thoáng hiện nụ cười lạnh lẽo: “Mua nhiều chút, buổi tối làm canh rắn, rắn xào, rắn chiên, rắn hấp… Tốt nhất, mua thêm một vò rượu rắn.”
Mặt Quế tẩu đau khổ, chần chừ: “Những thứ này… lão nô sẽ không làm.”
Lý Minh Doãn nói: “Đến thẳng “Dật Hương cư” mua là được, nơi đó cũng bán cả rượu rắn.”
Quế tẩu vừa nghe không phải làm, cười tươi như hoa: “Được, lão nô đi ngay.”
Lâm Lan nhịn cười, xem ra Lý Minh Doãn thực sự nổi giận rồi, cấp cho mụ phù thủy hẳn một bàn tiệc rắn để chỉnh mụ ta.
“Chu mama, báo cho Diệp gia chuẩn bị, tối nay chúng ta rời qua đó.” Lý Minh Doãn lại nói.
Lâm Lan kinh ngạc: “Muốn dọn tới Diệp gia?”
Lý Minh Doãn hừ lạnh một tiếng: “Cái này còn đang xem thái độ những người khác.”
Hôm nay Hàn Thu Nguyệt bồn chồn, tâm thần không yên, đứng ngồi không yên. Phía ngoài truyền tới tiếng động khiến bà ta giật thót người.
“Khương mama, bên kia chưa có tin tức gì sao?”
Khương mama lắc đầu: “Chưa có tin gì, bọn chúng có phát hiện ra không nhỉ?”
“Đã hơn nửa ngày rồi, không phải nói thuốc kia có thể kích thích rắn độc hung hăng công kích người sao?” Hàn Thu Nguyệt lo lắng, không phải những con rắn kia kéo nhau đi ngủ cả rồi chứ.
Khương mama ngượng ngùng: “Người bắt rắn nói đúng như vậy.”
Hàn Thu Nguyệt liếc bà ta một cái: “Nếu chuyện này đổ bể, chúng ta sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.”
Khương mama vội nói: “Sẽ không đâu, sẽ không đâu, đời nào lại bất thành, chúng ta nên thoải mái tư tưởng.”
Hàn Thu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: “Hi vọng ông trời phù hộ.”
Khương mama lo lắng nói: “Chỉ sợ là rắn cắn chết người, chuyện mất mạng là chuyện lớn, chỉ sợ lão gia tra cứu…”
Hàn Thu Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, âm ngoan nói: “Ngươi không cần lo lắng, nhị thiếu phu nhân không phải là y thuật cao minh sao? Không chết được.” Bà ta chỉ cần Lý Minh Doãn không có cách nào tham gia cuộc thi là được, vạn nhất bị cắn chết, bà ta cũng sớm đã an bài, cũng không cần sợ.
Đang nói, Xuân Hạnh tới báo: “Như Ý bên Lạc Hà trai tới.”
Mắt Hàn Thu Nguyệt sáng lên, lộ ra vẻ hưng phấn, ngồi thẳng lưng, hít mấy hơi lấy bình tĩnh, chậm rãi nói: “Để cho cô ta đi vào.”
Khương mama âm thầm cầu nguyện: hi vọng không phải là tới báo tang.
Như Ý mang một hộp lớn đi theo Xuân Hạnh vào trong phòng.
Hàn Thu Nguyệt nhìn Xuân Hạnh cười tủm tỉm, trong lòng không khỏi bồn chồn, chẳng lẽ không có việc gì xảy ra?
Như Ý thi lễ xong, cười nói: “Phu nhân, nhị thiếu gia nói hôm nay bắt được mấy con rắn, nghĩ tới rắn này vị hàn có tác dụng bổ dưỡng, giao cho phòng bếp giết thịt làm mấy món ăn, mang cho phu nhân nếm thử trước.”
Mặt Hàn Thu Nguyệt đen sì, kế hoạch thất bại không nói, Minh Doãn lại cho người chế biến rắn thành đồ ăn đưa cho bà ta, rõ ràng là đang thị uy, cảnh cáo bà ta… Có khi nào đã lấy được lời khai? Nghĩ tới đây, Hàn Thu Nguyệt không rét mà run, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Khương mama cũng thế, mặt mũi trắng bệch.
Như Ý nhìn thấy vẻ mặt của phu nhân, cười khẽ nói: “Nhị thiếu gia nói, lúc nào bắt được nhện hay bọ cạp hoặc là con gì bổ dưỡng thì sẽ giao cho phòng bếp làm món ăn, đến lúc đó… sẽ mời phu nhân nếm thử tiếp.”
Hàn Thu Nguyệt không biết nên sinh khí hay nên sợ hãi nữa, mặt không biết nên khóc hay nên cười, ngượng ngùng nói: “Về nói lại cho thiếu gia nhà ngươi biết, lòng hiếu thảo của nó ta đã ghi nhớ, thi Hương gần tới, bảo nó chuyện chuyên tâm đọc sách quan trọng hơn.”
“Vâng. . . Vậy nô tỳ cáo lui trước. ” Như Ý nhún chân thi lễ, lui xuống.
Hàn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn kia, Khương mama đi tới, hai tay run run mở nắp hộp đựng thức ăn ra, vừa nhìn thấy bên trong kia rắn được cắt khúc, giữa đĩa rau xào là một đầu một con rắn đang há miệng, bà ta hét lên một tiếng kinh hãi, lùi lại mấy bước liền, nắp hộp bị vứt chỏng chơ trên nền nhà, quay tít rồi dừng dưới chân Hàn Thu Nguyệt.
“Hét cái gì, còn không mau nhặt nắp hộp lên.” Hàn Thu Nguyệt lạnh lùng nói, trong lòng cũng run rẩy không thôi.
Khương mama hoảng sợ nhặt nắp hộp lên, đậy mãi cũng không xong.
“Phu nhân, giờ phải làm thế nào?” Khương mama đã bị dọa cho mất hết tinh thần.
Hàn Thu Nguyệt tự an ủi bản thân, không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . Loại hình tự thôi miên bản thân đúng là hữu hiệu, bà ta nhanh chóng tỉnh táo lại: “Không nên tự mình hù dọa chính mình.”
Bà ta suy nghĩ thật nhanh, hỏi: “Tên bắt rắn đã đuổi đi rồi phải không?”
“Đã… Đã rời khỏi kinh thành, lão nô đã cảnh cáo hắn, từ giờ không được bước nửa bước vào kinh thành.” Khương mama trả lời: “Về hắn thì không cần lo lắng, mấu chốt là nha đầu Xảo Nhu kia, nếu nó khai ra thì chuyện này phiền toái rồi.”
Hàn Thu Nguyệt gật đầu: “Người liên lạc với Xảo Nhu ở bên đó vẫn là Khâu mama, ngươi nhanh đi dặn dò Khâu mama, kín miệng lại cho ta, tuyệt đối không được để lộ nửa lời, báo cho con nha đầu Tịnh Hương biết nên thông minh cơ linh một chút, đại khái bảo nó nói là trên đường đưa súp sang thì đau bụng nên ngồi trong vườn nghỉ ngơi một chút, không biết có con rắn nào đó bò vào. Chỉ nói đến vậy, còn lại giao cho ta, ta sẽ bảo vệ nó, sau này còn trọng thưởng, còn có anh của nha đầu Xảo Nhu này nữa, đừng để nó chuồn đi đánh bạc, không may thua bạc, nếu không giữ mồm thì…” mắt Hàn Thu Nguyệt bắn ra sát ý lạnh lẽo.
Khương mama hiểu ý: “Vâng, lão nô đã rõ.”
Lý Kính Hiền hạ triều, theo lệ cũ tới trước thư phòng, thấy Minh Doãn đang đứng đó, quả là một việc ngoài ý muốn, hắn cười hòa ái một tiếng: “Minh Doãn, còn tìm cha?”
Lý Minh Doãn kính cẩn hành lễ: “Vâng, phụ thân.”
“Đi vào trong nói chuyện nào.”
Lý Minh Doãn nhận lấy hộp thức ăn trong tay Văn Sơn, theo phụ thân vào thư phòng.
Lý Kính Hiền ngồi xuống, nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Minh Doãn, trong lòng có chút vui vẻ, nhi tử tới là muốn đưa đồ ăn cho hắn?
“Minh Doãn, học tập thế nào rồi?”
Minh Doãn nói: “Hồi phụ thân, mấy ngày nay nhi tử dụng công học hành, thu hoạch tương đối khá.”
Lý Kính Hiền vui mừng gật đầu, chỉ chỉ hộp đựng thức ăn hỏi: “Đây là. . .”
Lý Minh Doãn tiến lên, đem hộp đựng thức ăn đặt trên bàn trà, sau đó phất vạt áo, quỳ trên mặt đất, mặt thoáng lộ sự đau khổ, trầm thống nói: “Phụ thân, không phải nhi tử không muốn ở trong nhà này, thật sự nhà này không có đất dung thân cho nhi tử, nhi tử xin bái biệt phụ thân.” Dứt lời dập đầu mấy cái.
Lý Kính Hiền quá sợ hãi: “Minh Doãn, con nói gì vậy?”
“Phụ thân nhìn hộp đựng thức ăn sẽ biết.”
Lý Kính Hiền hồ nghi đi đến mở hộp đựng thức ăn, nhất thời kinh hãi lui mấy bước, ngã ngồi trên ghế, chỉ vào hộp đựng thức ăn: “Cái này… cái này…” Cảnh tượng quá mức kinh hãi, Lý Kính Hiền hoảng hốt tới độ không nói nổi câu.
Lý Minh Doãn bi phẫn nói: “Đây chính là hộp đựng thức ăn mà mỗi ngày mẫu thân cho đựng súp mang sang cho nhi tử, trong lòng nhi tử vô cùng cảm kích, luôn nghĩ mẫu thân thật tâm đối đãi, không nghĩ tới, trong hộp đựng bát súp mang sang hôm nay còn có thêm mấy con rắn độc, nếu không phải Đông Tử xả thân đỡ cho chủ, nếu không phải Lâm Lan kịp thời tới cứu, phụ thân, chỉ sợ giờ phút này thứ mà phụ thân nhìn chính là thi thể nhi tử rồi.”
Giờ phút này Lý Kính Hiền vừa sợ vừa giận, chuyện này quá nghiêm trọng, hắn hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn định lại, hỏi: “Con có chứng cớ?”
“Phụ thân, chẳng lẽ đây không phải chứng cớ?” Lý Minh Doãn đứng dậy, đem đồ ăn đổ ra, lấy dao phá những tầng trên hộp ra, đổ lộ tầng dưới cùng: “Phụ thân, người xem, những con rắn độc được dấu dưới đáy thứ hai của hộp, nếu không phải Lâm Lan cảnh giác, phát hiện bí mật của hộp thức ăn này là có hai đáy, kịp thời chạy tới cứu giúp, thật không dám nghĩ tới hậu quả, hôm nay Đông Tử nằm thoi thóp trên giường, phụ thân, đây đều là Trúc Diệp Thanh kịch độc, chỉ cần bị cắn một vết nhỏ, cho dù Lâm Lan kịp thời chữa trị thì cũng đừng mơ tưởng đi dự thi được, phụ thân, người thử nghĩ xem, trong nhà này, người nào hi vọng nhi tử không thể nên người nhất?”
Trong lòng Lý Kính Hiền chấn động, sợ hãi hóa thành tức giận. Đương nhiên hắn biết là ai, hắn hiểu rõ nhất tâm tư người này, đáng tiếc hắn vẫn còn đánh giá thấp người đàn bà này, hắn cho rằng dù có không tình nguyện thì người đàn bà này cũng không thể nào làm ra chuyện như thế này, không nghĩ tới… không nghĩ tới… thiếu chút nữa gây ra đại họa.
“Phụ thân, mặc dù con và người đều biết rõ chuyện này, nhưng chuyện này can hệ tới danh dự cùng thể diện Lý gia, nhi tử không phải không lấy được chứng cớ, mà là không dám tra, một khi lớn chuyện, truyền ra ngoài, Lý gia sẽ mất hết thể diện. Phụ thân, nhi tử chịu chút ủy khuất cũng không sao, nhưng mà, nhà này, nhi tử thật sự không có cách nào ở lại được nữa, nơi này có người trăm phương ngàn kế muốn đẩy nhi tử tới chỗ chết, cuộc sống nhi tử khó mà an ổn, lại không biết phòng bị thế nào, còn có ba ngày trường thi mở, nhi tử không muốn gặp chuyện hoảng loạn như thế nữa, nhi tử chỉ còn cách dọn tới Diệp gia, kính xin phụ thân tha lỗi.” Lý Minh Doãn hướng phụ thân gây áp lực.
Lý Kính hiền đứng dậy, trầm giọng: “Làm con bị tổn thương là lỗi phụ thân thiếu cẩn thận, nơi này là nhà của con, con không cần chuyển đi đâu cả, tự cha sẽ có chủ ý, nhất định sẽ cho con công đạo.” Nếu để cho Minh Doãn cứ thế chuyển đi, hắn còn mặt mũi nào nữa chứ.
Lý Minh Doãn bi thương nói: “Nhi tử không muốn làm khó phụ thân.”
Lý Minh Doãn càng nhún nhường thối lui, lửa giận trong lòng Lý Kính Hiền càng bốc lớn, người đàn bà chết tiệt, làm hỏng đại sự của hắn.
“Minh Doãn à, cha biết con rất hiếu thuận, con nghe lời cha nói đi, đi về phòng trước, chờ một chút, cha sẽ tìm con.” Lý Kính Hiền đành dịu giọng khuyên bảo.
Mục đích của Lý Minh Doãn đã được được, hiện tại phụ thân vì hắn ra mặt, có chút minh xác được, cuộc sống sau này của mụ phù thủy sẽ không còn tốt đẹp như cũ nữa.
Lý Minh Doãn nhíu mày trầm ngâm: “Ta đi hỏi cô ta…”
Lâm Lan nói: “Quên đi, ta đã cho cô ta cơ hội, là cô ta không nhận lấy, cho dù cô ta không mở miệng ta cũng có biện pháp tra ra rõ ràng.”
Ngọc Dung bưng trà mật ong tới: “Nhị thiếu phu nhân, người nghỉ ngơi chút đã.”
Từ lúc xảy ra chuyện, nhị thiếu phu nhân bận rộn chạy tới chạy lui, chưa nghỉ chút nào.
Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan mỏi mệt, trên gương mặt vốn lạnh lùng lộ ra vẻ áy náy: “Cực khổ cho nàng.”
Lâm Lan cười khổ: “Cực khổ chút cũng không sao cả, chỉ là trong lòng rất bực bội, đang suy nghĩ không biết lần này phải trả “hậu lễ” này thế nào.”
Lý Minh Doãn hừ lạnh nói: “Lễ này nhất định phải trả lại.” Hắn đã sai người thu thập đủ những mảnh xác vụn của mấy con rắn.
Ngân Liễu tới truyền lời: “Quế tẩu cùng Chu mama tới.”
Lâm Lan vội vã lên tinh thần, ngồi thẳng người, không biết Quế tẩu cùng Chu mama tới có chuyện gì.
Lý Minh Doãn thương yêu nói: “Nàng đi nghỉ chút đi, để ta gặp bọn họ.”
“Quế tẩu, đi mua thêm mấy con rắn về.” Lý Minh Doãn phân phó.
Quế tẩu kinh ngạc, mua rắn ư?
Khóe miệng Lý Minh Doãn thoáng hiện nụ cười lạnh lẽo: “Mua nhiều chút, buổi tối làm canh rắn, rắn xào, rắn chiên, rắn hấp… Tốt nhất, mua thêm một vò rượu rắn.”
Mặt Quế tẩu đau khổ, chần chừ: “Những thứ này… lão nô sẽ không làm.”
Lý Minh Doãn nói: “Đến thẳng “Dật Hương cư” mua là được, nơi đó cũng bán cả rượu rắn.”
Quế tẩu vừa nghe không phải làm, cười tươi như hoa: “Được, lão nô đi ngay.”
Lâm Lan nhịn cười, xem ra Lý Minh Doãn thực sự nổi giận rồi, cấp cho mụ phù thủy hẳn một bàn tiệc rắn để chỉnh mụ ta.
“Chu mama, báo cho Diệp gia chuẩn bị, tối nay chúng ta rời qua đó.” Lý Minh Doãn lại nói.
Lâm Lan kinh ngạc: “Muốn dọn tới Diệp gia?”
Lý Minh Doãn hừ lạnh một tiếng: “Cái này còn đang xem thái độ những người khác.”
Hôm nay Hàn Thu Nguyệt bồn chồn, tâm thần không yên, đứng ngồi không yên. Phía ngoài truyền tới tiếng động khiến bà ta giật thót người.
“Khương mama, bên kia chưa có tin tức gì sao?”
Khương mama lắc đầu: “Chưa có tin gì, bọn chúng có phát hiện ra không nhỉ?”
“Đã hơn nửa ngày rồi, không phải nói thuốc kia có thể kích thích rắn độc hung hăng công kích người sao?” Hàn Thu Nguyệt lo lắng, không phải những con rắn kia kéo nhau đi ngủ cả rồi chứ.
Khương mama ngượng ngùng: “Người bắt rắn nói đúng như vậy.”
Hàn Thu Nguyệt liếc bà ta một cái: “Nếu chuyện này đổ bể, chúng ta sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.”
Khương mama vội nói: “Sẽ không đâu, sẽ không đâu, đời nào lại bất thành, chúng ta nên thoải mái tư tưởng.”
Hàn Thu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: “Hi vọng ông trời phù hộ.”
Khương mama lo lắng nói: “Chỉ sợ là rắn cắn chết người, chuyện mất mạng là chuyện lớn, chỉ sợ lão gia tra cứu…”
Hàn Thu Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, âm ngoan nói: “Ngươi không cần lo lắng, nhị thiếu phu nhân không phải là y thuật cao minh sao? Không chết được.” Bà ta chỉ cần Lý Minh Doãn không có cách nào tham gia cuộc thi là được, vạn nhất bị cắn chết, bà ta cũng sớm đã an bài, cũng không cần sợ.
Đang nói, Xuân Hạnh tới báo: “Như Ý bên Lạc Hà trai tới.”
Mắt Hàn Thu Nguyệt sáng lên, lộ ra vẻ hưng phấn, ngồi thẳng lưng, hít mấy hơi lấy bình tĩnh, chậm rãi nói: “Để cho cô ta đi vào.”
Khương mama âm thầm cầu nguyện: hi vọng không phải là tới báo tang.
Như Ý mang một hộp lớn đi theo Xuân Hạnh vào trong phòng.
Hàn Thu Nguyệt nhìn Xuân Hạnh cười tủm tỉm, trong lòng không khỏi bồn chồn, chẳng lẽ không có việc gì xảy ra?
Như Ý thi lễ xong, cười nói: “Phu nhân, nhị thiếu gia nói hôm nay bắt được mấy con rắn, nghĩ tới rắn này vị hàn có tác dụng bổ dưỡng, giao cho phòng bếp giết thịt làm mấy món ăn, mang cho phu nhân nếm thử trước.”
Mặt Hàn Thu Nguyệt đen sì, kế hoạch thất bại không nói, Minh Doãn lại cho người chế biến rắn thành đồ ăn đưa cho bà ta, rõ ràng là đang thị uy, cảnh cáo bà ta… Có khi nào đã lấy được lời khai? Nghĩ tới đây, Hàn Thu Nguyệt không rét mà run, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Khương mama cũng thế, mặt mũi trắng bệch.
Như Ý nhìn thấy vẻ mặt của phu nhân, cười khẽ nói: “Nhị thiếu gia nói, lúc nào bắt được nhện hay bọ cạp hoặc là con gì bổ dưỡng thì sẽ giao cho phòng bếp làm món ăn, đến lúc đó… sẽ mời phu nhân nếm thử tiếp.”
Hàn Thu Nguyệt không biết nên sinh khí hay nên sợ hãi nữa, mặt không biết nên khóc hay nên cười, ngượng ngùng nói: “Về nói lại cho thiếu gia nhà ngươi biết, lòng hiếu thảo của nó ta đã ghi nhớ, thi Hương gần tới, bảo nó chuyện chuyên tâm đọc sách quan trọng hơn.”
“Vâng. . . Vậy nô tỳ cáo lui trước. ” Như Ý nhún chân thi lễ, lui xuống.
Hàn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn kia, Khương mama đi tới, hai tay run run mở nắp hộp đựng thức ăn ra, vừa nhìn thấy bên trong kia rắn được cắt khúc, giữa đĩa rau xào là một đầu một con rắn đang há miệng, bà ta hét lên một tiếng kinh hãi, lùi lại mấy bước liền, nắp hộp bị vứt chỏng chơ trên nền nhà, quay tít rồi dừng dưới chân Hàn Thu Nguyệt.
“Hét cái gì, còn không mau nhặt nắp hộp lên.” Hàn Thu Nguyệt lạnh lùng nói, trong lòng cũng run rẩy không thôi.
Khương mama hoảng sợ nhặt nắp hộp lên, đậy mãi cũng không xong.
“Phu nhân, giờ phải làm thế nào?” Khương mama đã bị dọa cho mất hết tinh thần.
Hàn Thu Nguyệt tự an ủi bản thân, không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . Loại hình tự thôi miên bản thân đúng là hữu hiệu, bà ta nhanh chóng tỉnh táo lại: “Không nên tự mình hù dọa chính mình.”
Bà ta suy nghĩ thật nhanh, hỏi: “Tên bắt rắn đã đuổi đi rồi phải không?”
“Đã… Đã rời khỏi kinh thành, lão nô đã cảnh cáo hắn, từ giờ không được bước nửa bước vào kinh thành.” Khương mama trả lời: “Về hắn thì không cần lo lắng, mấu chốt là nha đầu Xảo Nhu kia, nếu nó khai ra thì chuyện này phiền toái rồi.”
Hàn Thu Nguyệt gật đầu: “Người liên lạc với Xảo Nhu ở bên đó vẫn là Khâu mama, ngươi nhanh đi dặn dò Khâu mama, kín miệng lại cho ta, tuyệt đối không được để lộ nửa lời, báo cho con nha đầu Tịnh Hương biết nên thông minh cơ linh một chút, đại khái bảo nó nói là trên đường đưa súp sang thì đau bụng nên ngồi trong vườn nghỉ ngơi một chút, không biết có con rắn nào đó bò vào. Chỉ nói đến vậy, còn lại giao cho ta, ta sẽ bảo vệ nó, sau này còn trọng thưởng, còn có anh của nha đầu Xảo Nhu này nữa, đừng để nó chuồn đi đánh bạc, không may thua bạc, nếu không giữ mồm thì…” mắt Hàn Thu Nguyệt bắn ra sát ý lạnh lẽo.
Khương mama hiểu ý: “Vâng, lão nô đã rõ.”
Lý Kính Hiền hạ triều, theo lệ cũ tới trước thư phòng, thấy Minh Doãn đang đứng đó, quả là một việc ngoài ý muốn, hắn cười hòa ái một tiếng: “Minh Doãn, còn tìm cha?”
Lý Minh Doãn kính cẩn hành lễ: “Vâng, phụ thân.”
“Đi vào trong nói chuyện nào.”
Lý Minh Doãn nhận lấy hộp thức ăn trong tay Văn Sơn, theo phụ thân vào thư phòng.
Lý Kính Hiền ngồi xuống, nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Minh Doãn, trong lòng có chút vui vẻ, nhi tử tới là muốn đưa đồ ăn cho hắn?
“Minh Doãn, học tập thế nào rồi?”
Minh Doãn nói: “Hồi phụ thân, mấy ngày nay nhi tử dụng công học hành, thu hoạch tương đối khá.”
Lý Kính Hiền vui mừng gật đầu, chỉ chỉ hộp đựng thức ăn hỏi: “Đây là. . .”
Lý Minh Doãn tiến lên, đem hộp đựng thức ăn đặt trên bàn trà, sau đó phất vạt áo, quỳ trên mặt đất, mặt thoáng lộ sự đau khổ, trầm thống nói: “Phụ thân, không phải nhi tử không muốn ở trong nhà này, thật sự nhà này không có đất dung thân cho nhi tử, nhi tử xin bái biệt phụ thân.” Dứt lời dập đầu mấy cái.
Lý Kính Hiền quá sợ hãi: “Minh Doãn, con nói gì vậy?”
“Phụ thân nhìn hộp đựng thức ăn sẽ biết.”
Lý Kính Hiền hồ nghi đi đến mở hộp đựng thức ăn, nhất thời kinh hãi lui mấy bước, ngã ngồi trên ghế, chỉ vào hộp đựng thức ăn: “Cái này… cái này…” Cảnh tượng quá mức kinh hãi, Lý Kính Hiền hoảng hốt tới độ không nói nổi câu.
Lý Minh Doãn bi phẫn nói: “Đây chính là hộp đựng thức ăn mà mỗi ngày mẫu thân cho đựng súp mang sang cho nhi tử, trong lòng nhi tử vô cùng cảm kích, luôn nghĩ mẫu thân thật tâm đối đãi, không nghĩ tới, trong hộp đựng bát súp mang sang hôm nay còn có thêm mấy con rắn độc, nếu không phải Đông Tử xả thân đỡ cho chủ, nếu không phải Lâm Lan kịp thời tới cứu, phụ thân, chỉ sợ giờ phút này thứ mà phụ thân nhìn chính là thi thể nhi tử rồi.”
Giờ phút này Lý Kính Hiền vừa sợ vừa giận, chuyện này quá nghiêm trọng, hắn hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn định lại, hỏi: “Con có chứng cớ?”
“Phụ thân, chẳng lẽ đây không phải chứng cớ?” Lý Minh Doãn đứng dậy, đem đồ ăn đổ ra, lấy dao phá những tầng trên hộp ra, đổ lộ tầng dưới cùng: “Phụ thân, người xem, những con rắn độc được dấu dưới đáy thứ hai của hộp, nếu không phải Lâm Lan cảnh giác, phát hiện bí mật của hộp thức ăn này là có hai đáy, kịp thời chạy tới cứu giúp, thật không dám nghĩ tới hậu quả, hôm nay Đông Tử nằm thoi thóp trên giường, phụ thân, đây đều là Trúc Diệp Thanh kịch độc, chỉ cần bị cắn một vết nhỏ, cho dù Lâm Lan kịp thời chữa trị thì cũng đừng mơ tưởng đi dự thi được, phụ thân, người thử nghĩ xem, trong nhà này, người nào hi vọng nhi tử không thể nên người nhất?”
Trong lòng Lý Kính Hiền chấn động, sợ hãi hóa thành tức giận. Đương nhiên hắn biết là ai, hắn hiểu rõ nhất tâm tư người này, đáng tiếc hắn vẫn còn đánh giá thấp người đàn bà này, hắn cho rằng dù có không tình nguyện thì người đàn bà này cũng không thể nào làm ra chuyện như thế này, không nghĩ tới… không nghĩ tới… thiếu chút nữa gây ra đại họa.
“Phụ thân, mặc dù con và người đều biết rõ chuyện này, nhưng chuyện này can hệ tới danh dự cùng thể diện Lý gia, nhi tử không phải không lấy được chứng cớ, mà là không dám tra, một khi lớn chuyện, truyền ra ngoài, Lý gia sẽ mất hết thể diện. Phụ thân, nhi tử chịu chút ủy khuất cũng không sao, nhưng mà, nhà này, nhi tử thật sự không có cách nào ở lại được nữa, nơi này có người trăm phương ngàn kế muốn đẩy nhi tử tới chỗ chết, cuộc sống nhi tử khó mà an ổn, lại không biết phòng bị thế nào, còn có ba ngày trường thi mở, nhi tử không muốn gặp chuyện hoảng loạn như thế nữa, nhi tử chỉ còn cách dọn tới Diệp gia, kính xin phụ thân tha lỗi.” Lý Minh Doãn hướng phụ thân gây áp lực.
Lý Kính hiền đứng dậy, trầm giọng: “Làm con bị tổn thương là lỗi phụ thân thiếu cẩn thận, nơi này là nhà của con, con không cần chuyển đi đâu cả, tự cha sẽ có chủ ý, nhất định sẽ cho con công đạo.” Nếu để cho Minh Doãn cứ thế chuyển đi, hắn còn mặt mũi nào nữa chứ.
Lý Minh Doãn bi thương nói: “Nhi tử không muốn làm khó phụ thân.”
Lý Minh Doãn càng nhún nhường thối lui, lửa giận trong lòng Lý Kính Hiền càng bốc lớn, người đàn bà chết tiệt, làm hỏng đại sự của hắn.
“Minh Doãn à, cha biết con rất hiếu thuận, con nghe lời cha nói đi, đi về phòng trước, chờ một chút, cha sẽ tìm con.” Lý Kính Hiền đành dịu giọng khuyên bảo.
Mục đích của Lý Minh Doãn đã được được, hiện tại phụ thân vì hắn ra mặt, có chút minh xác được, cuộc sống sau này của mụ phù thủy sẽ không còn tốt đẹp như cũ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.