[Cổ Đại] Tiểu Kiều Thê

Chương 5: Thành Hôn

Nghê Đa Hỉ

18/10/2022

Người dịch: Serena Bùi

Hiện tại, nàng rốt cuộc cũng là gả chồng, nhưng lại là thay người gả. Không dám để phụ thân và đệ đệ biết, cũng không có người đưa nàng xuất giá, chải đầu cho nàng... Nàng hơi hơi cúi đầu, trong lòng không chỉ có chút khổ sở. Rồi lại tự giễu cười bản thân mình, mình có tư cách gì chứ? Đường là nàng chọn, chỉ cần phụ thân trị khỏi bệnh, mọi thứ nàng làm đều đáng giá.

"Tử Diên cô nương, hảo sao? Kiệu đón dâu của Vương phủ đã tới rồi!" Một nha hoàn đưa tin chạy vào, mặt sốt ruột hỏi.

"Hảo, tốt! Lập tức liền xong!" Tử Diên cầm vội khăn voan trên bàn, vội vàng phủ lên đầu Tống Lăng.

Tống Lăng bị trùm khăn hỉ, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy có hai người hai bên nâng nàng dậy.

Cúi đầu nhìn đường, lo lắng đến lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

"Tiểu thư, ngẩng đầu." Ma ma bên cạnh nhắc nhẹ.

Nàng hơi ngẩn người, vội ngẩng đầu, ngực ưỡn lưng thẳng tắp, bước từng bước nhỏ, cố gắng thể hiện tư thái của một tiểu thư khuê các.

Bước tới cửa, âm thanh càng lớn, quả thực là tàn hại đôi tai người nghe mà.

Nàng rất muốn đi nhanh một chút, chỉ là hai ma ma đồng thời buông lỏng tay, đồng thanh lớn tiếng hô, "Nô tài thỉnh an Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Phía dưới cổng, Lương Chinh một thân hỉ phục, cưỡi một con cực phẩm hãn huyết bảo mã. Ngũ quan như điêu khắc, anh tuấn phi phàm. Dù là ngày đại hỉ của chính mình, khuôn mặt vẫn cứ lãnh đạm không có chút biểu cảm nào. Nếu không phải mặc hỉ phục, chắc đây là một vị soái ca đi ngang qua thôi.

Toàn bộ người bên cạnh Tống Lăng đều quỳ xuống, một mình nàng đứng giữa, thấy mình thật ngốc, theo bản năng nắm chặt tay, không biết nên làm gì.

Lương Chinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn nữ nhân một thân hồng y, đầu đội khăn hỉ, ánh mắt nặng nè mà trong trẻo, nhìn không thấy một chút tình cảm nào, thật đáng thương cho vị tân nương tử đang ngơ ngác bên kia!

Hắn chậm chạp không xuống ngựa, hỉ nương bên cạnh đành phải nhỏ giọng nhắc nhở, "Vương gia, giờ lành mau tới, ngài mau mời tân nương tử lên kiệu hoa đi."

Lương Chinh lấy lại tinh thần, Ừ một tiếng, từ trên ngựa bước xuống, đi đến trước mặt Tống Lăng.

Người đã đến phía trước, nàng không chịu nổi áp lực, kinh hoàng trong nháy mắt.

Tất cả mọi người đang quỳ, có phải hay không mình cũng phải quỳ?

Nghĩ vậy, đầu gối khụy xuống, quỳ xuống cái người trước mặt chưa từng nói câu nào.



Lương Chinh: "..."

Lương Tẫn cách đó không xa, thấy vậy cũng nhịn không được mà bật cười.

Nhị tẩu của hắn, thật sự có ý tứ! Trong ngày tân hôn, lại quỳ chính trượng phu của mình? Đây là chuyện gì vậy chứ?

Hắn thật sự không tưởng tưởng được, lại không thể cười to trong trường hợp này, bị nghẹn đến mức bả vai đều run bần bật.

Lục Phù ở bên cạnh không ưa nổi bộ dáng này, "Tứ gia, ngài là điên rồi sao?"

Lương Tẫn: "...."

Tống Lăng đội nhiên quỳ xuống, Lương Chinh cũng thấy choáng váng.

A! Tân nương tử này, nàng ngốc sao? Lần đầu gặp mặt liền hành lễ lớn như vậy cho hắn ư?

"Sai rồi, sai rồi tiểu thư!" Tử Diên bên cạnh thấy vậy, gấp đến mức không biết làm sao giờ. Có ai vừa gả chồng, chưa thấy mặt trượng phu đã quỳ, đây là đạo lý gì a!

Tống Lăng lại càng ngốc, "A? Cái gì a?"

Nhìn tiểu nha đầu đang quỳ trên mặt đất, trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia ý cười, duỗi tay đêm Tống Lăng nâng dậy, thấp giọng bên tai nàng, "Chúng ta là phu thê, không cần hành đại lễ như vậy."

Âm thanh của nam tử trầm thấp lại từ tính, ấm áp từ bàn tay truyền đến tận đầu quả tim nàng, hai tai chợt đỏ bừng.

Lương Chinh quét mắt một lượt, lạnh giọng mở miệng, "Đều đứng lên đi."

"Tạ vương gia!"

"Vương gia, giờ lành sắp tới, thỉnh Vương phi nương nương lên kiệu hoa!" Hỉ nương cười tủm tỉm nói. Lương Chinh lại ừ một tiếng, nắm tay nàng đưa lên kiệu hoa.

Tống Lăng lại kinh hoàng, quả tim đều đập thình thịch thình thịch, mãi đến tận khi bái đường xong, lại đưa vào động phòng. Xung quanh không có người kia, mới bình ổn chút.

Tống Lăng ra lệnh nhóm hỉ nương ra ngoài, chỉ để lại Tử Diên trong phòng.



Nàng nắm chặt tay Từ Diên, lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Tử Diên, ta sợ quá!"

Tử Diên nhẹ giọng trấn an, "Đừng sợ, không ai phát hiện, An Nam Vương thật sự quá anh tuấn, ngươi khẳng định sẽ thích hắn."

Tống Lăng lắc đầu, "Ta sợ."

"Đừng sợ, chút nữa Vương gia tới, sẽ cùng ngươi uống rượu giao bôi, động phòng hoa chúc."

Động, đông phòng?

Tống Lăng nghĩ đến, hai áng mây hồng hiện trên đôi má trắng mượt, chỉ cảm thấy cả người đều như trên lửa.

Lại thấp thỏm hơn một canh giờ, bên ngoài mới truyền tới âm thanh, "Vương gia giá lâm."

Tống Lăng lại kinh hãi, cầm tay Tử Diên, "Tử Diên, ta sợ!"

Tử Diên lại kích động, vội nói, "Đừng sợ, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi mà!"

Nàng lại nhỏ giọng bên tai, nói nhanh, "Nhớ trước đó ta đã nói, nghĩ cách làm Vương gia mau thích ngươi."

Tống Lăng đầu óc như đình chỉ, tim lại đập quá nhanh, vội gật đầu.

Thích nàng? Như thế nào mới có thích nàng?

Lời vừa dứt, cửa phòng bị người đẩy ra.

Lương Chinh từ ánh trăng đi tới, Tử Diên thấy hắn vội hành lễ, "Vương gia cát tường."

Lương Chinh lại không để ý, ngữ khí đạm mạc, "Đi xuống."

Tử Diên sửng sốt, sau đó vội đáp, "Vâng, thưa Vương gia."

Đi ra đến cửa phòng, nhịn không được liếc nhìn Tống Lăng một cái, trong lòng hơi chút lo lắng. Tống cô nương này có thể làm Vương gia thích nàng không? Vừa thấp thỏm vừa đóng kín cửa, chỉ mong mọi điều đều tốt đẹp thôi!

Trong phòng an tĩnh, chỉ còn lại đôi phu thê Tống Lăng, Lương Chinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Cổ Đại] Tiểu Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook