Chương 1
Ton Chan
13/03/2023
Làm thủ tục lên máy bay hoàn tất, Yến Nhi bước vào phòng chờ. Lần này trở về, cô cảm nhận được tiếng gọi của quê hương với tâm trạng hân hoan và hồi hộp của người con xa xứ đã lâu.
Tròn bảy năm, bảy năm bên xứ người, thời gian trôi qua nhẹ nhàng tựa áng mây nhưng cũng thật vô tình. Có đôi lần đi trên con đường xa lạ, ngay cả một bóng hình giống anh cũng không thể tìm thấy. Hụt hẫng vô cùng.
Mười phút sau cơ trưởng thông báo chuyến bay từ Singapore - Việt Nam chuẩn bị cất cánh.
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, cô lơ đãng nhìn mây trời ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài cuộn sóng buông xõa trên đôi vai trần trắng nõn khiến ai ngang qua không khỏi lóa mắt. Lúc này hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh mặt trời đỏ rực lấp ló sau áng mây khiến tâm trạng bỗng trở nên nôn nao. Đôi mắt mơ màng nhớ lại cái ngày định mệnh năm ấy đã làm thay đổi cuộc đời cô.
* * *
Hoàng Trí Khanh là giám đốc thiết kế kiến trúc NHK nổi tiếng của tỉnh A. Trong một lần nhận dự án thiết kế biệt thự, vô tình chủ nhà là phó hiệu trưởng Xuân. Sau cuộc gặp vô tình ấy, cô Xuân đề xuất chuyển con gái của Hoàng Trí Khanh qua lớp chọn tại trường cô đang công tác.
Tại căn biệt thự xa hoa.
Yến Nhi chạy vụt lên phòng, ấm ức nói với mẹ. Mặt cô nàng đỏ phừng sau cuộc đấu tranh kịch liệt với ba.
- Con không chuyển lớp.
Trong phòng trà, một người phụ nữ dáng vẻ thanh cao, tóc uốn xoăn nhẹ đang ngồi đọc báo. Hà Phương Nguyên khẽ đẩy gọng kính, bà lắc đầu thở dài chậm rãi nói:
- Nghe ba đi, con đừng bướng bỉnh nữa!
Yến Nhi hậm hực không nói không rằng quay người đi về phòng mình. Ngay cả mẹ cũng nhất đồng quan điểm với ba. Rõ ràng là vô lý hết sức. Cuộc đời cô từ trước đến giờ luôn trời yên biển lặng. Hà cớ gì đùng một cái ba nói chuyển là chuyển. Cái điều khổ tâm nhất không phải là xa bạn bè hiện tại mà là cô không muốn làm quen tất cả mọi thứ từ đầu.
Ngày hôm sau.
Tiếng trống vang lên kết thúc tiết học, Yến Nhi giật mình nhận ra cô phó hiệu trưởng đang đứng ngoài cửa lớp. Cô hận không thể đào một lỗ thật to để chui xuống dưới, tránh tầm mắt của cô phó hiệu trưởng quét vào trong lớp.
- Bạn Yến Nhi, cô nói chuyện với em chút được không?
- Dạ. - Mặt Yến Nhi méo xệch, khóc không ra nước mắt.
- Ba đã nói về việc chuyển lớp cho em nghe chưa? Thành tích học tập của em rất tốt nên chuyển lớp không quá khó khăn. Không có gì thay đổi, thứ hai tuần sau em bắt đầu qua nhận lớp mới.
Trường trung học cơ sở mỗi khối có bốn lớp đều phân chia theo thành tích học tập A, B, C, D. Yến Nhi hiện tại đang theo học lớp 9B.
- Cô ơi. Em có thể không cần chuyển lớp được không ạ? Hiện tại em cảm thấy học lớp này rất ổn rồi. - Cô cố gắng bóp méo khuôn mặt đáng thương nhất có thể.
- Cô đã báo cáo với nhà trường rồi. Chuyển sang lớp mới cố gắng học tốt nhé. - Cô Xuân nháy mắt cười.
"Aaaaaaaaa.. Không thể nào, tui vạn lần không muốn làm quen mọi thứ từ đầu. Biết đâu một thiên thần nhỏ bé, yếu ớt như tui là nạn nhân của bạo lực học đường thì sao!" - Yến Nhi thầm gào thét. Trong trí tưởng tượng bay xa của cô hàng ngàn giả thiết được đưa ra.
Tối hôm đó.
Để tỏ ý đấu tranh giành lại nhân quyền, Yến Nhi mặt nặng mày nhẹ đi ra sân dắt con xe bạch mã quen thuộc lượn lờ khắp các con phố. Tối nay trăng lên cao, gió thổi nhè nhẹ phảng phất mùi hoa sữa càng khiến tâm trạng nặng nề hơn. Không biết đã đạp bao nhiêu vòng, đến lúc nhận ra xung quanh thưa dần bóng người mới có cảm giác sợ hãi, quyết định mò về.
"Chắc hẳn giờ này ba đang rất lo lắng, hừm! Mình sẽ đợi ba mươi phút nữa mới vào nhà." - Cô khoái trí với một bụng đầy mưu hèn kế bẩn.
Ba mươi phút sau.
Yến Nhi đứng trước cổng thò tay vào trong mở chốt cửa thì: "Ôi không! Tại sao? Tại sao cổng bị khóa?" - Cô không ngờ rằng trong ba mươi phút vật vờ trước cửa nhà đã bị ba nhìn thấy hết.
"Ba dấu yêu ơi! Yến Nhi là ai chứ? Nếu không thể trèo cổng vào nhà lấy chìa khóa thì bao nhiêu năm cấp một lăn lộn chốn giang hồ coi như bỏ."
Hồi học cấp một, cô là đứa chuyên đầu têu tụi trong xóm đi học sớm. Giữa trưa nắng chang chang đột nhập vào vườn nhà người ta trẩy ổi, trẩy táo. Đi ngang qua cổng còn không quên combo kĩ năng trêu chó. Có lần suýt bị con becgie nhà nọ giật đứt xích cạp cho mất đường đi học.
Yến Nhi cong khoé môi cười bắt đầu chiến dịch vượt cổng.
Một phút sau.
"Phù.. Chuyện nhỏ." - Cô phủi hai bàn tay vào áo rón rén mở cửa, rồi chôm chìa khóa cổng hiên ngang dắt con bạch mã vào sân. Đi qua chiếc camera không quên lè lưỡi thách thức.
Dựng xe xong xuôi, lom khom người bước thật nhẹ nhàng. Cô từ từ ngẩng đầu lên suýt té ngửa vì chân cầu thang xuất hiện một bóng đen. Nuốt nước bọt tiến lại gần, bóng đen ấy phát ra tiếng.
- Ba tưởng tiểu yêu bé nhỏ nhà ta bỏ nhà đi bụi luôn rồi chứ? - Hoàng Trí Khanh khoanh tay châm chọc.
- Con không nói chuyện với ba, hứ! - Yến Nhi phồng má dỗi hờn, ngúng nguẩy lên phòng.
- Con dỗi cũng vô tác dụng thôi. - Hoàng Trí Khanh mỉm cười đắc ý.
- Aaaaaaaaaaaaaaa.. - Yến Nhi quăng gối vào tường hét ầm ĩ.
Tròn bảy năm, bảy năm bên xứ người, thời gian trôi qua nhẹ nhàng tựa áng mây nhưng cũng thật vô tình. Có đôi lần đi trên con đường xa lạ, ngay cả một bóng hình giống anh cũng không thể tìm thấy. Hụt hẫng vô cùng.
Mười phút sau cơ trưởng thông báo chuyến bay từ Singapore - Việt Nam chuẩn bị cất cánh.
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, cô lơ đãng nhìn mây trời ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài cuộn sóng buông xõa trên đôi vai trần trắng nõn khiến ai ngang qua không khỏi lóa mắt. Lúc này hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh mặt trời đỏ rực lấp ló sau áng mây khiến tâm trạng bỗng trở nên nôn nao. Đôi mắt mơ màng nhớ lại cái ngày định mệnh năm ấy đã làm thay đổi cuộc đời cô.
* * *
Hoàng Trí Khanh là giám đốc thiết kế kiến trúc NHK nổi tiếng của tỉnh A. Trong một lần nhận dự án thiết kế biệt thự, vô tình chủ nhà là phó hiệu trưởng Xuân. Sau cuộc gặp vô tình ấy, cô Xuân đề xuất chuyển con gái của Hoàng Trí Khanh qua lớp chọn tại trường cô đang công tác.
Tại căn biệt thự xa hoa.
Yến Nhi chạy vụt lên phòng, ấm ức nói với mẹ. Mặt cô nàng đỏ phừng sau cuộc đấu tranh kịch liệt với ba.
- Con không chuyển lớp.
Trong phòng trà, một người phụ nữ dáng vẻ thanh cao, tóc uốn xoăn nhẹ đang ngồi đọc báo. Hà Phương Nguyên khẽ đẩy gọng kính, bà lắc đầu thở dài chậm rãi nói:
- Nghe ba đi, con đừng bướng bỉnh nữa!
Yến Nhi hậm hực không nói không rằng quay người đi về phòng mình. Ngay cả mẹ cũng nhất đồng quan điểm với ba. Rõ ràng là vô lý hết sức. Cuộc đời cô từ trước đến giờ luôn trời yên biển lặng. Hà cớ gì đùng một cái ba nói chuyển là chuyển. Cái điều khổ tâm nhất không phải là xa bạn bè hiện tại mà là cô không muốn làm quen tất cả mọi thứ từ đầu.
Ngày hôm sau.
Tiếng trống vang lên kết thúc tiết học, Yến Nhi giật mình nhận ra cô phó hiệu trưởng đang đứng ngoài cửa lớp. Cô hận không thể đào một lỗ thật to để chui xuống dưới, tránh tầm mắt của cô phó hiệu trưởng quét vào trong lớp.
- Bạn Yến Nhi, cô nói chuyện với em chút được không?
- Dạ. - Mặt Yến Nhi méo xệch, khóc không ra nước mắt.
- Ba đã nói về việc chuyển lớp cho em nghe chưa? Thành tích học tập của em rất tốt nên chuyển lớp không quá khó khăn. Không có gì thay đổi, thứ hai tuần sau em bắt đầu qua nhận lớp mới.
Trường trung học cơ sở mỗi khối có bốn lớp đều phân chia theo thành tích học tập A, B, C, D. Yến Nhi hiện tại đang theo học lớp 9B.
- Cô ơi. Em có thể không cần chuyển lớp được không ạ? Hiện tại em cảm thấy học lớp này rất ổn rồi. - Cô cố gắng bóp méo khuôn mặt đáng thương nhất có thể.
- Cô đã báo cáo với nhà trường rồi. Chuyển sang lớp mới cố gắng học tốt nhé. - Cô Xuân nháy mắt cười.
"Aaaaaaaaa.. Không thể nào, tui vạn lần không muốn làm quen mọi thứ từ đầu. Biết đâu một thiên thần nhỏ bé, yếu ớt như tui là nạn nhân của bạo lực học đường thì sao!" - Yến Nhi thầm gào thét. Trong trí tưởng tượng bay xa của cô hàng ngàn giả thiết được đưa ra.
Tối hôm đó.
Để tỏ ý đấu tranh giành lại nhân quyền, Yến Nhi mặt nặng mày nhẹ đi ra sân dắt con xe bạch mã quen thuộc lượn lờ khắp các con phố. Tối nay trăng lên cao, gió thổi nhè nhẹ phảng phất mùi hoa sữa càng khiến tâm trạng nặng nề hơn. Không biết đã đạp bao nhiêu vòng, đến lúc nhận ra xung quanh thưa dần bóng người mới có cảm giác sợ hãi, quyết định mò về.
"Chắc hẳn giờ này ba đang rất lo lắng, hừm! Mình sẽ đợi ba mươi phút nữa mới vào nhà." - Cô khoái trí với một bụng đầy mưu hèn kế bẩn.
Ba mươi phút sau.
Yến Nhi đứng trước cổng thò tay vào trong mở chốt cửa thì: "Ôi không! Tại sao? Tại sao cổng bị khóa?" - Cô không ngờ rằng trong ba mươi phút vật vờ trước cửa nhà đã bị ba nhìn thấy hết.
"Ba dấu yêu ơi! Yến Nhi là ai chứ? Nếu không thể trèo cổng vào nhà lấy chìa khóa thì bao nhiêu năm cấp một lăn lộn chốn giang hồ coi như bỏ."
Hồi học cấp một, cô là đứa chuyên đầu têu tụi trong xóm đi học sớm. Giữa trưa nắng chang chang đột nhập vào vườn nhà người ta trẩy ổi, trẩy táo. Đi ngang qua cổng còn không quên combo kĩ năng trêu chó. Có lần suýt bị con becgie nhà nọ giật đứt xích cạp cho mất đường đi học.
Yến Nhi cong khoé môi cười bắt đầu chiến dịch vượt cổng.
Một phút sau.
"Phù.. Chuyện nhỏ." - Cô phủi hai bàn tay vào áo rón rén mở cửa, rồi chôm chìa khóa cổng hiên ngang dắt con bạch mã vào sân. Đi qua chiếc camera không quên lè lưỡi thách thức.
Dựng xe xong xuôi, lom khom người bước thật nhẹ nhàng. Cô từ từ ngẩng đầu lên suýt té ngửa vì chân cầu thang xuất hiện một bóng đen. Nuốt nước bọt tiến lại gần, bóng đen ấy phát ra tiếng.
- Ba tưởng tiểu yêu bé nhỏ nhà ta bỏ nhà đi bụi luôn rồi chứ? - Hoàng Trí Khanh khoanh tay châm chọc.
- Con không nói chuyện với ba, hứ! - Yến Nhi phồng má dỗi hờn, ngúng nguẩy lên phòng.
- Con dỗi cũng vô tác dụng thôi. - Hoàng Trí Khanh mỉm cười đắc ý.
- Aaaaaaaaaaaaaaa.. - Yến Nhi quăng gối vào tường hét ầm ĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.