Chương 21
Ton Chan
13/03/2023
Hôm nay mặc dù là thứ bảy nhưng toàn khối mười phải tham gia lao động tổng vệ sinh để chuẩn bị cho buổi lễ kỉ niệm năm mươi lăm năm thành lập trường. Do thời tiết nóng bức nên Yến Nhi chỉ diện quần jeen và chiếc áo thun ngắn tay. Không quên khoác thêm áo chống nắng và đội mũ phớt.
Chiều hôm trước lúc đem mũ ra giặt thì vô tình nhìn thấy ở viền trong của mũ có nét bút bi viết ký hiệu M- N: "M- N.. sao giống với Minh- Nhi quá nè!" - Yến Nhi chìm đắm trong ảo tưởng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Vừa dắt xe ra khỏi cổng, bụng đột nhiên quặn thắt lại. Lao động hôm nào không vào lại đúng hôm mùa dâu tràn về. Thi thoảng lại dội lên cơn đau làm Yến Nhi xây xẩm mặt mày. Bỗng nghe loáng thoáng tiếng ai gọi, cô ngẩng lên thì hóa ra là Đình Dương. Hôm nay cậu ta nhìn có vẻ rất năng động với quần jean ngắn đến đầu gối và một thiếc áo thun trắng.
- Yến Nhi.. - Đình Dương vẫy tay gọi.
Yến Nhi không để ý đến cậu ta, leo lên xe đạp thật nhanh. Chỉ một phút sau Đình Dương đã đuổi kịp. Cậu không biết tại sao suốt thời gian qua Yến Nhi luôn tránh mặt cậu. Không biết cậu đã làm gì sai.
- Tại sao cậu luôn tránh mặt tôi vậy? - Đình Dương đi ngang với cô.
Yến Nhi không nói gì mặt vẫn hằm hằm đạp xe.
- Tôi đã đắc tội gì? - Đình Dương xuống nước.
Lúc này cảm giác ấm ức đè nén bỗng dưng trỗi dậy:
- Không phải cậu ghét tôi sao? Còn đi theo tôi làm cái quái gì?
- Tôi ghét cậu? Ai nói vậy để tôi đánh cho đứa đấy một trận.
- Nếu không ghét tại sao cậu xé tờ giấy lưu bút đi? - Yến Nhi hét lên đầy tức giận.
Đình Dương ngớ người tặc lưỡi: "Hóa ra là chuyện này mà con nhỏ đó bơ cậu luôn."
- Là tôi ngại.. tôi không mấy khi viết lời sến súa đó nên đã xé đi không viết nữa. - Đình Dương vươn tay qua xoa đầu cô.
- Nhưng dù sao cậu cũng xé đi, thật quá đáng!
"Con nhỏ ngốc nghếch! Có vậy thôi mà để bụng lâu như vậy."
Đình Dương liền đem thể diện của mình vất cho chó ăn, vươn tay qua giật nhẹ gấu áo:
- Tôi xin lỗi! Yến Nhi bé nhỏ dễ thương hãy tha thứ cho tôi lần này thôi.
"Tại sao mình có thể nói mấy câu buồn nôn như vậy chứ?" - Đình Dương khẽ rùng mình, nếu thiên hạ biết được chắc cậu đội xô ra đường mất.
Yến Nhi nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn Đình Dương rồi cười "khì khì":
- Có thật là dễ thương không?
- Tôi nói dối cậu bao giờ chưa. - Đình Dương không ngờ Yến Nhi lại ưa mấy lời sến sẩm đấy.
- Tạm bỏ qua cho cậu đấy.
Cả hai cùng đi đến trường. Yến Nhi lại trở về là cô như chưa hề có sự giận dỗi nào đối với Đình Dương.
Cả trường tập trung nhận khu lao động rồi theo chân cô chủ nhiệm. Trùng hợp thay lớp D1 và lớp A1 lại cùng một khu. Nhật Minh thấy Yến Nhi nhưng chỉ kịp chào rồi đi chỉ đạo các bạn lao động. Lớp trưởng đôi khi gánh trên vai trách nhiệm rất cao. Mà Nhật Minh theo chủ nghĩa hoàn hảo nên không thể làm qua loa được.
Yến Nhi đang cắt cỏ cùng đám bạn mới thì bụng lại dội lên cơn đau khiến mặt cô tái mét lại.
- Cậu không sao chứ? Mặt cậu nhợt nhạt lắm. - Mĩ Dung thấy Yến Nhi nhăn nhó thì lo lắng.
- Tôi không sao, đến kỳ kinh nguyệt nên hơi khó chịu xíu thôi.
Ai bảo là con gái thật tuyệt cơ chứ, mỗi tháng một lần mà trong cái thời tiết nóng bức thế này không khác gì địa ngục.
Đã vậy cô còn để quên mũ trên lớp mà giờ quay lại lấy phải leo ba tầng cầu thang còn dã man hơn nên đành bỏ cuộc.
Đình Dương ngó qua lớp Yến Nhi: "Quái con nhỏ này không phải hồi nãy thấy có mang mũ, sao giờ lại đầu trần dang nắng thế kia."
Yến Nhi đang cắt cỏ thì bỗng ai đó chụp cái mũ vào đầu. Ngẩng lên hóa ra là Đình Dương. Thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô Đình Dương hỏi.
- Cậu mệt à? Ra nghỉ một lúc đi. - Nói rồi đưa chai nước khoáng cho cô.
Yến Nhi nhận lấy cảm ơn rồi tiếp tục làm. Mười lăm phút sau cơn đau càng dữ dội hơn. Cô cảm thấy chóng mặt, trước mắt là một màu đen.
*Bịch*
- Yến Nhi.. Yến Nhi tỉnh lại đi. - Mĩ Dung hoảng sợ gọi lớn.
Bên này Đình Dương và Vương Quân thấy có người hô lớn tên cô thì bật dậy chạy qua. Trong khi Vương Quân còn ngây người thì Đình Dương đã chạy đến ôm lấy Yến Nhi từ tay Mĩ Dung vội vàng bế lên phòng y tế.
Yến Nhi mơ màng cô thấy thấp thoáng khuôn mặt lạnh lùng như băng của Đình Dương. Nhưng sao cậu ta lại sợ hãi vậy? Sợ cái gì vậy? Cô thiếp đi lúc nào không hay.
Yến Nhi tỉnh dậy đưa mắt lên nhìn lên trần nhà rồi ngó sang bên cạnh. Là Nhật Minh.
- Sao tôi lại ở đây? Không phải đang lao động sao? - Yến Nhi nhìn Nhật Minh: "Chả nhẽ cậu ấy đưa mình vào đây sao?"
- Cậu nghỉ ngơi thêm đi, chắc do trời nóng quá nên cậu ngất đi đó. - Nhật Minh dịu dàng đỡ Yến Nhi.
Đình Dương đi lấy khăn lạnh vừa định bước vào thì chứng kiến cảnh này, cậu lặng lẽ đứng dựa người vào cửa. Lồng ngực cậu bỗng nhói đau. Chợt nhận ra Vương Quân đi đến, Đình Dương đưa cho cậu ta cầm rồi bước về lớp. Có những thứ chỉ nên ngắm nhìn từ xa.
Vương Quân bước vào là lúc Yến Nhi đang uống nước. Liền đưa khăn lạnh cho cô lau mặt.
- Con nhỏ này. Lúc nào cũng làm người khác lo lắng được.
Yến Nhi chỉ gãi đầu cười trừ.
- Con trai các cậu làm sao mà hiểu được.
Ngoài cửa phát ra tiếng chạy rất ồn vọng đến. Cả ba người đều quay ra cửa.
- Yến Nhi đâu.. con nhỏ Yến Nhi đâu rồi? - Thanh Lan sốc cổ áo Vương Quân mới phát hiện ra Yến Nhi đang nằm trên giường lao vào sờ trán, nâng tay, nâng chân lên soi xem có mất miếng nào không.
Vương Quân sợ xanh mắt chỉnh lại cổ áo:
- Quá đáng sợ!
Sau khi nghe nói Yến Nhi ngất xỉu thì Hạ Thu và Thanh Lan quẳng luôn cái chổi chạy một mạch đến đây.
- May quá, chưa mất khúc nào? - Thanh Lan ôm Yến Nhi sướt mướt.
Yến Nhi nhìn Thanh Lan bất lực:
- Mày làm như tao là đòn bánh tét không bằng.
- Hai cậu ở đây trông Yến Nhi, tôi với Vương Quân còn về lớp có chút chuyện. - Nhìn qua Yến Nhi đã đỡ rồi, cậu kéo Vương Quân về lớp.
Trong lòng Yến Nhi lúc này nhen nhóm ánh lửa hạnh phúc.
Chiều hôm trước lúc đem mũ ra giặt thì vô tình nhìn thấy ở viền trong của mũ có nét bút bi viết ký hiệu M- N: "M- N.. sao giống với Minh- Nhi quá nè!" - Yến Nhi chìm đắm trong ảo tưởng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Vừa dắt xe ra khỏi cổng, bụng đột nhiên quặn thắt lại. Lao động hôm nào không vào lại đúng hôm mùa dâu tràn về. Thi thoảng lại dội lên cơn đau làm Yến Nhi xây xẩm mặt mày. Bỗng nghe loáng thoáng tiếng ai gọi, cô ngẩng lên thì hóa ra là Đình Dương. Hôm nay cậu ta nhìn có vẻ rất năng động với quần jean ngắn đến đầu gối và một thiếc áo thun trắng.
- Yến Nhi.. - Đình Dương vẫy tay gọi.
Yến Nhi không để ý đến cậu ta, leo lên xe đạp thật nhanh. Chỉ một phút sau Đình Dương đã đuổi kịp. Cậu không biết tại sao suốt thời gian qua Yến Nhi luôn tránh mặt cậu. Không biết cậu đã làm gì sai.
- Tại sao cậu luôn tránh mặt tôi vậy? - Đình Dương đi ngang với cô.
Yến Nhi không nói gì mặt vẫn hằm hằm đạp xe.
- Tôi đã đắc tội gì? - Đình Dương xuống nước.
Lúc này cảm giác ấm ức đè nén bỗng dưng trỗi dậy:
- Không phải cậu ghét tôi sao? Còn đi theo tôi làm cái quái gì?
- Tôi ghét cậu? Ai nói vậy để tôi đánh cho đứa đấy một trận.
- Nếu không ghét tại sao cậu xé tờ giấy lưu bút đi? - Yến Nhi hét lên đầy tức giận.
Đình Dương ngớ người tặc lưỡi: "Hóa ra là chuyện này mà con nhỏ đó bơ cậu luôn."
- Là tôi ngại.. tôi không mấy khi viết lời sến súa đó nên đã xé đi không viết nữa. - Đình Dương vươn tay qua xoa đầu cô.
- Nhưng dù sao cậu cũng xé đi, thật quá đáng!
"Con nhỏ ngốc nghếch! Có vậy thôi mà để bụng lâu như vậy."
Đình Dương liền đem thể diện của mình vất cho chó ăn, vươn tay qua giật nhẹ gấu áo:
- Tôi xin lỗi! Yến Nhi bé nhỏ dễ thương hãy tha thứ cho tôi lần này thôi.
"Tại sao mình có thể nói mấy câu buồn nôn như vậy chứ?" - Đình Dương khẽ rùng mình, nếu thiên hạ biết được chắc cậu đội xô ra đường mất.
Yến Nhi nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn Đình Dương rồi cười "khì khì":
- Có thật là dễ thương không?
- Tôi nói dối cậu bao giờ chưa. - Đình Dương không ngờ Yến Nhi lại ưa mấy lời sến sẩm đấy.
- Tạm bỏ qua cho cậu đấy.
Cả hai cùng đi đến trường. Yến Nhi lại trở về là cô như chưa hề có sự giận dỗi nào đối với Đình Dương.
Cả trường tập trung nhận khu lao động rồi theo chân cô chủ nhiệm. Trùng hợp thay lớp D1 và lớp A1 lại cùng một khu. Nhật Minh thấy Yến Nhi nhưng chỉ kịp chào rồi đi chỉ đạo các bạn lao động. Lớp trưởng đôi khi gánh trên vai trách nhiệm rất cao. Mà Nhật Minh theo chủ nghĩa hoàn hảo nên không thể làm qua loa được.
Yến Nhi đang cắt cỏ cùng đám bạn mới thì bụng lại dội lên cơn đau khiến mặt cô tái mét lại.
- Cậu không sao chứ? Mặt cậu nhợt nhạt lắm. - Mĩ Dung thấy Yến Nhi nhăn nhó thì lo lắng.
- Tôi không sao, đến kỳ kinh nguyệt nên hơi khó chịu xíu thôi.
Ai bảo là con gái thật tuyệt cơ chứ, mỗi tháng một lần mà trong cái thời tiết nóng bức thế này không khác gì địa ngục.
Đã vậy cô còn để quên mũ trên lớp mà giờ quay lại lấy phải leo ba tầng cầu thang còn dã man hơn nên đành bỏ cuộc.
Đình Dương ngó qua lớp Yến Nhi: "Quái con nhỏ này không phải hồi nãy thấy có mang mũ, sao giờ lại đầu trần dang nắng thế kia."
Yến Nhi đang cắt cỏ thì bỗng ai đó chụp cái mũ vào đầu. Ngẩng lên hóa ra là Đình Dương. Thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô Đình Dương hỏi.
- Cậu mệt à? Ra nghỉ một lúc đi. - Nói rồi đưa chai nước khoáng cho cô.
Yến Nhi nhận lấy cảm ơn rồi tiếp tục làm. Mười lăm phút sau cơn đau càng dữ dội hơn. Cô cảm thấy chóng mặt, trước mắt là một màu đen.
*Bịch*
- Yến Nhi.. Yến Nhi tỉnh lại đi. - Mĩ Dung hoảng sợ gọi lớn.
Bên này Đình Dương và Vương Quân thấy có người hô lớn tên cô thì bật dậy chạy qua. Trong khi Vương Quân còn ngây người thì Đình Dương đã chạy đến ôm lấy Yến Nhi từ tay Mĩ Dung vội vàng bế lên phòng y tế.
Yến Nhi mơ màng cô thấy thấp thoáng khuôn mặt lạnh lùng như băng của Đình Dương. Nhưng sao cậu ta lại sợ hãi vậy? Sợ cái gì vậy? Cô thiếp đi lúc nào không hay.
Yến Nhi tỉnh dậy đưa mắt lên nhìn lên trần nhà rồi ngó sang bên cạnh. Là Nhật Minh.
- Sao tôi lại ở đây? Không phải đang lao động sao? - Yến Nhi nhìn Nhật Minh: "Chả nhẽ cậu ấy đưa mình vào đây sao?"
- Cậu nghỉ ngơi thêm đi, chắc do trời nóng quá nên cậu ngất đi đó. - Nhật Minh dịu dàng đỡ Yến Nhi.
Đình Dương đi lấy khăn lạnh vừa định bước vào thì chứng kiến cảnh này, cậu lặng lẽ đứng dựa người vào cửa. Lồng ngực cậu bỗng nhói đau. Chợt nhận ra Vương Quân đi đến, Đình Dương đưa cho cậu ta cầm rồi bước về lớp. Có những thứ chỉ nên ngắm nhìn từ xa.
Vương Quân bước vào là lúc Yến Nhi đang uống nước. Liền đưa khăn lạnh cho cô lau mặt.
- Con nhỏ này. Lúc nào cũng làm người khác lo lắng được.
Yến Nhi chỉ gãi đầu cười trừ.
- Con trai các cậu làm sao mà hiểu được.
Ngoài cửa phát ra tiếng chạy rất ồn vọng đến. Cả ba người đều quay ra cửa.
- Yến Nhi đâu.. con nhỏ Yến Nhi đâu rồi? - Thanh Lan sốc cổ áo Vương Quân mới phát hiện ra Yến Nhi đang nằm trên giường lao vào sờ trán, nâng tay, nâng chân lên soi xem có mất miếng nào không.
Vương Quân sợ xanh mắt chỉnh lại cổ áo:
- Quá đáng sợ!
Sau khi nghe nói Yến Nhi ngất xỉu thì Hạ Thu và Thanh Lan quẳng luôn cái chổi chạy một mạch đến đây.
- May quá, chưa mất khúc nào? - Thanh Lan ôm Yến Nhi sướt mướt.
Yến Nhi nhìn Thanh Lan bất lực:
- Mày làm như tao là đòn bánh tét không bằng.
- Hai cậu ở đây trông Yến Nhi, tôi với Vương Quân còn về lớp có chút chuyện. - Nhìn qua Yến Nhi đã đỡ rồi, cậu kéo Vương Quân về lớp.
Trong lòng Yến Nhi lúc này nhen nhóm ánh lửa hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.