Cổ Đạo Kinh Phong

Quyển 30 - Chương 625: Bị nhốt trong hang động

Cổ đạo kinh hồng

19/03/2013

Sở Phong kéo Thiên Ma Nữ, Bàn Phi Phượng nhảy vào hang động giữa vách núi, trước mắt tối om, động khẩu đã bị tuyết lở bịt kín hoàn toàn, hang động bị va đập rung lên, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ sụp. Ba người tựa vào vách động, cũng chỉ nghe theo mệnh trời.

Rốt cuộc, tiếng nổ ầm ầm bên ngoài đã lắng xuống, hình như tuyết lở đã ngưng, tất cả khôi phục lại tĩnh lặng.

Sở Phong thở một hơi thật dài, cảm thấy tay mình có cái gì rút ra, bên tai đã vang lên giọng của Bàn Phi Phượng:

- Tiểu tử thối, còn không buông tay!

Thì ra hắn còn cầm chặt tay của Bàn Phi Phượng và Thiên Ma Nữ, vội vã buông ra. Sở Phong đi tới động khẩu đi tay sờ kiểm tra, động khẩu hoàn toàn bị tuyết lở bao trùm, đã đông lại thành một bức tường băng.

Hắn dùng sức đẩy ra, tường băng không chút sứt mẻ, lại vận đủ chân khí đẩy, vẫn không chút sứt mẻ. Hắn rút Cổ trường kiếm ra đâm vào tường băng, "keng", chỉ cắm vào phân nửa. Sở Phong thầm giật mình, tường băng dày chắc vượt qua tưởng tượng của hắn. Sở Phong bèn vận chân khí lại đâm vào, kiếm lút đến chuôi, sau đó hắn rút kiếm ra, không thấy có tia sáng chiếu vào.

- Tránh ra!

Bàn Phi Phượng quát lên, rồi cắm kim thương vào dọc theo lỗ kiếm, đâm thẳng tới đuôi thương, lại rút kim thương ra, vẫn không thấy có ánh sáng chiếu vào.

Sở Phong nói:

- Bức tường băng này dày lắm, làm sao đây?

Chợt Bàn Phi Phượng trừng mắt với hắn:

- Tiểu tử thối, ai cho ngươi lên Thiên Sơn!

- Phi Phượng, ta tới cứu muội mà!

- Ai cho ngươi cứu! Ngươi tự dưng chạy lên Thiên Sơn gây ra trận tuyết lở, hại ta đường đường Phi Tướng Quân mà bị nhốt ở đây, đều là ngươi!

- Oan quá! Trận tuyết lở này là Huyết Ban báo gây nên, ta...

- Chính là ngươi! Nếu không phải ngươi chạy lên Thiên Sơn, Huyết Ban báo sẽ không xuất hiện, nếu như Huyết Ban báo không xuất hiện, nó sẽ không rống lung tung, nó không rống, sẽ không có trận tuyết lở này!

- Phi Phượng, nói không chừng Huyết Ban báo là vì cứu muội mới xuất hiện!

- Hừ! Ta bị Cửu thần ngao đuổi một đêm, Huyết Ban báo cũng không xuất hiện, ngươi vừa lên nó liền xuất hiện ngay, không phải là ngươi thì là ai! Huyết Ban báo bị Linh Nữ thu phục, Mộc trâm của Linh Nữ ở trên người ngươi, nó rõ ràng là vì cứu ngươi mới rống loạn lên!

- Nhưng Mộc trâm này cũng là muội cho ta mà!

Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng:

- Tiểu tử thối ngươi ngon lắm, ngươi làm cho tuyết lở lại đổ lên đầu ta. Lúc trước ngươi đáp ứng người ta thế nào? Ngươi đáp ứng bất kể người ta xảy ra chuyện gì cũng sẽ không lên Thiên Sơn, kết quả cho tới bây giờ người không để ở trong lòng. Ngươi đáp ứng lời của người ta, một câu cũng không để ở trong lòng, cho tới bây giờ trong lòng ngươi không có người ta. . .

Bàn Phi Phượng nói có hơi nghẹn ngào.

Sở Phong vội nói:

- Là ta sai! Đều là ta sai! Đều do ta nói quá lớn tiếng gây ra trận lở tuyết này. Phi Phượng, ta cũng là nhớ muội nên mới chạy lên Thiên Sơn. . .

Bàn Phi Phượng vui vẻ trong lòng, lại gắt lên:

- Chỉ biết ngươi dẻo miệng!

Nàng không biết chuyện tối hôm qua giữa Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ, tự nhiên cho rằng Sở Phong nhất định là nhớ mình mới chạy lên Thiên Sơn tìm nàng.

Bên này hai người vui đùa, bên kia Thiên Ma Nữ khẽ xoay mặt đi, không nói một lời. Ánh mắt Sở Phong đảo qua, hắn vội nghiêm chỉnh lại. Bàn Phi Phượng rõ ràng nhưng cũng không lên tiếng, dùng đuôi thương gõ gõ tường băng.

- Phi Phượng, muội có biện pháp không? - Sở Phong hỏi.

Bàn Phi Phượng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Sở Phong lại nói:

- Phi Phượng, đây là khu vực của muội, muội nhất định có biện pháp mà?

Bàn Phi Phượng hậm hực nói:

- Tường băng này còn dày hơn cả da mặt của ngươi, ta có biện pháp nào! Không bằng ngươi hỏi xem vị Thiên Ma giáo chủ phách tuyệt thiên hạ bên cạnh ngươi xem, nói không chừng cổ có biện pháp!

Giọng điệu nàng hơi chua chua.

Sở Phong nhìn sang Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ không lên tiếng. Hiển nhiên cho dù lấy sự mạnh mẽ của nàng, đối mặt với tường băng kiên cố thế này cũng chỉ bó tay.

Bàn Phi Phượng gõ một lúc rồi thôi. Nàng xoay đầu lại.

Sở Phong hỏi:



- Phi Phượng, vừa rồi vây đánh nàng là thần ngao của Thiên Sơn hả?

Bàn Phi Phượng hậm hực nói:

- Ngoại trừ Thiên Sơn thần ngao, ai có thể dồn ép bản tướng quân thành như vậy!

Thì ra, Bàn Phi Phượng thấy Thánh Hỏa yếu bớt đi, biết cần phải nhanh chóng tìm được viên Thánh Linh thạch thứ hai. Nếu viên Thánh Linh thạch thứ nhất tìm được từ Cửu Ngao Thần động, có thể trong thần động còn viên thứ hai, vì vậy nàng quyết định lần thứ hai xông vào thần động tìm kiếm. Trong lòng nàng biết Cửu thần ngao lợi hại, cho nên trước tiên nàng nghĩ cách dẫn dụ thần ngao ra ngoài động, sau đó sẽ lén vào thần động điều tra. Tuy nhiên làm cho nàng thất vọng là bên trong động không có Thánh Linh thạch.

Nàng không dám ở lại lâu, liền vội vàng rời khỏi, nhưng vừa lúc chạm mặt Cửu thần ngao trở về. Cửu thần ngao thấy Bàn Phi Phượng dám hai lần xông vào thần động, mắt chúng lộ hung quang, đồng loạt lao tới Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng nào dám triền đấu với chúng, vội phi thân chạy đi. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần rời xa thần động thì Cửu thần ngao sẽ không đuổi theo. Ai dè lần này Cửu thần ngao truy đuổi sít sao không bỏ. Đuổi hết một đêm và đuổi tới đoạn nhai nơi này, lập tức sẽ táng thân nơi bụng ngao.

Sở Phong nghe xong, ngờ vực nói:

- Ta nghe muội từng nói Cửu Ngao Thần động ở cái hãn gì phong mà...

- Hãn Đằng Cách Lý phong!

- Đúng rồi, Hãn Đằng Cách Lý phong! Hãn Đằng Cách Lý phong cách nơi này không dưới nghìn dặm, muội chạy một đêm sao đến được nơi này? Lẽ nào biết bay thật hả?

Bàn Phi Phượng trừng mắt nói:

- Thiên Sơn ta có rất nhiều lối tắt bí ẩn, có thể rất nhanh xuyên qua các nơi Thiên Sơn!

- Không thể nào, lối tắt cũng sẽ không tắt quá đáng như vậy chứ?

- Hừ! Ngươi biết cái gì! Ngươi nghĩ rằng Phi Phượng tộc ta tại Thiên Sơn chỉ có hư danh thôi sao, những lối tắt này chỉ có Phi Phượng tộc ta mới biết! Bỏ đi, giải thích với ngươi cũng phí công!

Sở Phong cười nói:

- Nếu chỉ có Phi Phượng tộc của muội biết, sao Cửu thần ngao có thể đuổi theo muội được?

Bàn Phi Phượng tức giận:

- Ngốc thế! Chúng nó đuổi theo sát ta, ta đi lối tắt, chúng nó cũng đi theo lối tắt, tất nhiên là đuổi theo ta!

Sở Phong vừa nghĩ cũng thấy đúng, liền hỏi:

- Phi Phượng, không phải muội nói có người muốn xông vào thần điện nên muội mới chạy trở về kiểm tra Thánh Hỏa sao, sao lại xông vào Cửu Ngao Thần động.

- Bởi vì Thánh Hỏa lại yếu bớt rồi.

- Thế rốt cuộc có người xông vào thần điện không?

- Có!

- Ai?

- Phi Ưng của Ma Thần tông!

- Phi Ưng?

Sở Phong không khỏi nhìn sang Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ vẫn không nói một lời. Sở Phong lại nhìn sang Bàn Phi Phượng, hỏi:

- Sao cô ấy muốn xông vào thần điện?

- Cô ta muốn dập tắt thánh hỏa!

- Vì sao?

- Hừ! Sao ta biết được! Tiền thân của Ma Thần tông là Thiên Ma giáo, ngươi nên hỏi vị Thiên Ma giáo chủ bên cạnh ngươi kia kìa, nói không chừng cổ biết đấy!

Sở Phong liền nói:

- Phi Phượng, hiện tại tông chủ Ma Thần tông là Lãnh Mộc Nhất Tôn, việc này không có quan hệ với cô ấy!

Bàn Phi Phượng hừ một tiếng, nàng đương nhiên biết không có quan hệ với Thiên Ma Nữ, chẳng qua là thấy Sở Phong quan tâm Thiên Ma Nữ như vậy nên nàng hơi ghen mà thôi.

Sở Phong hỏi:

- Muội không ngăn cản Phi Ưng hả?

- Để cho cô ta chạy rồi! Nhưng ta vẫn thấy được nửa khuôn mặt của cô ta...

Bàn Phi Phượng chợt dừng lại.

- Sao thế?



Bàn Phi Phượng không trả lời, chợt hỏi:

- Tiểu tử thối, sao ngươi biết có hang động này?

- Ta cùng công chúa đã tới động này rồi!

Ánh mắt Sở Phong bất giác lướt qua khối đá xanh trắng trên vách động khẩu, trên đó vẫn còn chưởng ấn đó.

- Ơ! Nơi này có một chưởng ấn!

Bàn Phi Phượng thấy chưởng ấn trên khối đá. Chưởng ấn sâu đến một tấc, in trên lỗ nhỏ ở giữa khối đá, trông rất cổ xưa.

- Chưởng ấn này hơi kỳ lạ!

Bàn Phi Phượng nhìn sang Sở Phong.

Sở Phong không lên tiếng, Bàn Phi Phượng lại nói:

- Là một chưởng ấn tay trái, công lực của người này không dưới ta...Này tiểu tử thối, ngươi vươn tay trái ra cho ta xem!

Thì ra, ngón tay của Sở Phong dài hơn người bình thường, nhất là ngón trỏ đặc biệt dài, mà khẩu vị của hắn lớn, lại tham ăn, Bàn Phi Phượng từng thường lấy ngón trỏ chế nhạo hắn. Bàn Phi Phượng phát hiện thủ ấn này có phần tương tự với bàn tay của Sở Phong.

Sở Phong không vươn tay ra, chỉ nói:

- Phi Phượng, muội sẽ không cho rằng là ta in lên đấy chứ?

Bàn Phi Phượng đương nhiên cho rằng không có khả năng, cũng không cố truy đến cùng, nàng liền đưa mắt nhìn vào bên trong động. Hang động kéo dài thẳng vào bên trong, lục quang lờ mờ rọi ra từ nơi trong cùng, trông có vẻ quỷ bí. Nàng cảm thấy lục quang này hơi quen thuộc, bèn nói:

- Nếu cửa ra đã bị bịt kín, chúng ta đi vào xem!

Ba người đi vào sâu vào trong hang động, đi được một đoạn, liền thấy hai bên vách động khảm rất nhiều đá tỏa ra lục quang yếu ớt, nhìn từ xa, lục quang này như đang di động trên tường, giống như đom đóm vật vờ, nhưng khi nhìn kỹ, nó căn bản không có động, như hư như ảo, thật quỷ bí thần dị!

Bàn Phi Phượng thất thanh la lên:

- Là Thánh Linh thạch! Đây là Thánh Linh thạch!

Sở Phong ngạc nhiên:

- Đây là Thánh Linh thạch? Công chúa nói đây là đá lưu huỳnh.

- Ngốc thế! Thánh Linh thạch chính là đá lưu huỳnh! Tiểu tử thối ngươi sao không nói sớm trong động này toàn là Thánh Linh thạch, hại ta liều chết xông vào Cửu Ngao Thần động, thiếu chút nữa táng thân trong bụng ngao!

- Phi Phượng, ta nói với muội lâu rồi mà, ta cùng công chúa từng li lạc vào một hang động thần bí trên vách núi, vách động toàn là đá phát ra lục quang kỳ lạ. . .

- Sao ngươi không nói rõ ràng là Thánh Linh thạch!

- Phi Phượng, sao ta biết đá lưu huỳnh là Thánh Linh thạch!

- Vậy ngươi sớm nói cho ta biết là đá lưu huỳnh, ta có thể biết là Thánh Linh thạch, ngốc thế!

- Muội sớm nói cho ta biết Thánh Linh thạch chính là đá lưu huỳnh, ta có thể sớm nói cho muội biết trong động này toàn là Thánh Linh thạch, tướng quân ngốc!

- Ngươi. . . rõ ràng là ngươi ngu! Đại ngu ngốc!

- Ồ! Muội thông minh nhất! Không phải muội suốt ngày nói mình rõ như lòng bàn tay mỗi một cây cỏ ở Thiên Sơn sao, sao không biết có hang động này? Tướng quân đại ngốc!

Hai người lời qua tiếng lại, đấu khẩu không ngớt. Thiên Ma Nữ ở bên cạnh yên lặng nhìn, có chút ước ao, còn có cái gì ngọt ngào hơn chuyện cãi nhau giữa tình nhân chứ.

Sở Phong chợt im bặt, bởi vì hắn nhận thấy thần sắc Thiên Ma Nữ khẽ biến hóa. Bàn Phi Phượng rõ ràng, chỉ hừ mũi, càng ghen hơn.

Ba người yên lặng đi tới, cũng không nói gì, hai bên bắt đầu hiện ra từng chiếc mộc quan cổ xưa, xếp chỉnh tề dưới vách động, kéo dài thẳng về phía trước, vách động phía trên mộc quan đều khảm một viên đá lưu huỳnh.

Mộc quan đều mở toang, không có nắp, nằm bên trong là bộ xương khô xám trắng, trên xương tai cắm một sợi lông chim năm màu rực rỡ.

- Những quan tài này. ..

Bàn Phi Phượng dừng chân, ánh mắt rơi vào sợi lông chim cắm trên xương tai.

- Đây là lông của chim phượng!

Bàn Phi Phượng hết sức kinh ngạc, đưa tay muốn cầm lấy sợi lông chim.

- Đừng!

Sở Phong vội quát lên, nhưng đã muộn, Bàn Phi Phượng đã cầm lấy sợi lông chim đó, ngay trong nháy mắt lông chim bị cầm lên, bộ xương khô thoắt cái hóa thành một đống bột phấn, lả tả rơi xuống, mà lông của sợi lông chim cũng bay hết màu, lại tróc ra, chớp mắt chỉ còn lại xương lông màu xám trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cổ Đạo Kinh Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook