Quyển 28 - Chương 572: Chấn Giang chân tướng
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Sở Phong theo Ngụy Đích xuống Tu Di sơn, đi về hướng tây bắc được một đoạn, đi tới một thôn trang. Thôn trang này không lớn, chỉ có hơn 10 hộ gia đình, đều họ Lưu, nên gọi Lưu gia thôn. Hiện tại đã canh ba, cả thôn chìm trong bóng tối, chỉ một một nhà còn đèn sáng.
Ngụy Đích đi thẳng đến căn nhà đó, cùng Sở Phong phi thân nhảy lên nóc nhà. Trong phòng có tiếng vang, như có người đang đẩy cái gì.
Ngụy Đích dời đi một tấm ngói. Thấy trong phòng có một nam tử trung niên đang cúi đầu đẩy đồ. Gian nhà này hình như lâu rồi chưa có người ở. Người này đang bày biện lại đồ đạc trong nhà.
Sở Phong cảm thấy trung niên nhân này hơi quen mắt, nhất thời lại nhớ không ra. Một lát sau, người đó hơi ngẩng đầu lên, Sở Phong suýt nữa bật thốt lên:
- Lưu chưởng quỹ!
Trung niên nhân này chính là Lưu chưởng quỹ của Vọng Giang lâu ở Hàng Châu!
Sở Phong đương nhiên nhớ kỹ ông ta, khi đó mình vừa đến Hàng Châu liền ở trong Vọng Giang lâu. Lưu chưởng quỹ rất ôn hoà, cũng rất nhiệt tâm, là ông ta đề nghị mình đêm du Tây hồ, mình mới gặp được Ngụy Đích. Mình bị Giang thiếu bảo hạ nhục, ông ta còn cầu tình giúp mình.
Lúc này, trong phòng truyền đến vài tiếng ho khan của nữ nhân, tiếp theo một tiểu nam hài 11-12 tuổi đi ra, trước ngực đeo một cái bùa bình an rất lớn, rất đặc biệt.
Sở Phong đương nhiên cũng nhận ra tiểu nam hài này, chính là con trai của Lưu chưởng quỹ, gọi là Tiểu Nhi. Khi đó, Tiểu Nhi sáng sớm mỗi ngày đều bưng đồ ăn sáng tới cho mình, sau đó múa Cổ trường kiếm của mình. Hắn còn nhớ rõ lúc mình gần đi từng nói, lần sau tới sẽ tặng nó một thanh bảo kiếm.
Thằng bé nói với Lưu chưởng quỹ:
- Cha! Mẹ ho lắm!
Lưu chưởng quỹ nói:
- Không sao, ngày mai cha lên núi hái chút thảo dược sắc là tốt thôi, con mau đi ngủ với mẹ đi.
Tiểu Nhi "dạ" một tiếng rồi trở về phòng.
Ngụy Đích để mái ngói lại, ra hiệu đi thôi. Đang muốn nhảy xuống thì chợt thấy có người đang đi về hướng bên này, hai người vội vã nằm sấp xuông.
Người đó cầm theo một hũ rượu, đi thẳng tới nhà của Lưu chưởng quỹ:
- Lưu đại ca! Lưu đại ca!
"Y nha -- "
Cửa phòng mở ra, Lưu chưởng quỹ cười nói:
- Lão nhị, là ngươi à?
Lão nhị nói:
- Đại ca, ta mới kiếm một vò rượu, đem đến đón gió cho đại ca. Đại ca còn đang dọn nhà hả?
Lưu chưởng quỹ than thở:
- Hơn 10 năm không trở về, cũng phải thu dọn một lần.
Hai người vào phòng, ngồi xuống. Lưu chưởng quỹ liền mang tới hai cái ly, lão nhị xua tay nói:
- Sao Lưu đại ca vào thành lại yếu đi rồi, uống rượu lại dùng ly này?
Lưu chưởng quỹ cười ha ha, lập tức thay bằng hai cái chén lớn:
- Nghĩ năm đó uống rượu với lão nhị, quả là hăng say.
Hai người bắt đầu vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Sở Phong lại dời đi một tấm ngói, thấy lão nhị hơi nhỏ tuổi hơn Lưu chưởng quỹ, dáng dấp có vài phần tương tự Lưu chưởng quỹ. Có lẽ là huynh đệ cùng tông.
Nghe Lưu lão nhị nói:
- Đại ca không phải là đang ở trong thành làm ăn lớn sao, sao lại trở về rồi?
Lưu chưởng quỹ cười nói:
- Làm ăn lớn gì chứ, chẳng qua là chưởng quỹ của một gian tửu lâu...
- Ôi! Đại ca làm chưởng quỹ đã giỏi lắm rồi, ở trong thôn ta, chưa có ai từng làm qua chưởng quỹ đâu!
Lưu chưởng quỹ cười cười:
- Lão nhị, thoáng cái mà đã hơn 10 năm rồi, dạo này ngươi sống thế nào?
Lưu lão nhị cười nói:
- Vẫn thế, coi ruộng cho người ta, sống cũng được. Gặp phải năm mất mùa thì cũng hơi khó chút.
Lưu chưởng quỹ thở dài:
- Cũng khó khăn đấy!
Lưu lão nhị nói:
- Ta thật không rõ, mọi người trong thôn muốn ra khỏi thành kiếm ăn, đại ca lại muốn trở lại lại vùng hẻo lánh này làm gì?
Lưu chưởng quỹ chỉ cười, không lên tiếng.
Trong phòng lại truyền ra vài tiếng ho khan. Lão nhị hỏi:
- Đại tẩu hình như ho lắm đấy?
Lưu chưởng quỹ nói:
- Trên đườg trúng phong hàn, ngày mai ta lên núi hái chút thảo dược, không quá đáng ngại đâu.
- Đại ca biết hái thuốc hả?
- Lúc làm chưởng quỹ, cũng nghe qua một chút.
- Ài, ra khỏi thành quả có khác. Mở tầm mắt, thêm kiến thức!
- Đừng bàn cái này nữa. Chúng ta cạn một chén đi!
- Được! Cạn!
Hai người cạn một chén, Lưu lão nhị nói:
- Đại ca, cái sơn cốc nghèo như chúng ta rất không có tương lai, mỗi ngày dậy sớm mà cũng bữa có bữa không. Đại ca không nên trở về, ở trong thành tốt hơn!
Lưu chưởng quỹ nói:
- Ngươi chỉ biết trong thành tốt, lại không biết sự đau khổ ở trong thành. Trong thôn mặc dù nghèo, ít nhất không cần phải nhìn sắc mặt của quan phủ, không bị quan sai làm phiền. Ngươi không biết, khi ta làm chưởng quỹ, tám mười ngày là phải ứng phó với đám quan sai đại gia này đòi bạc. Còn có đám ác thiếu côn đồ nữa. Một khi không cẩn thận sẽ phải bị niêm phong tiệm bắt người. Sau lưng ta không người không chỗ dựa, toàn dựa vào cái đầu này xoay chuyển nhanh, miễn cưỡng ứng phó, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, cuộc sống đâu dễ chịu gì!
Lưu lão nhị cười:
- Sơn cốc chúng ta chẳng có lấy một giọt mỡ nào, quan sai sao lại mò tới đây. Nhưng đại ca ở trong thành làm chưởng quỹ, thế nào cũng là nhân vật rất giỏi trong thôn rồi, hiện tại coi như là áo gấm về làng!
- Cái này thì có gì đặc biệt hơn người, hiện tại ta là. . .
Lưu chưởng quỹ đột nhiên cảm thấy nói lỡ, vội im lặng.
- Sao thế đại ca?
Lưu chưởng quỹ không lên tiếng, chỉ uống rượu.
Lưu lão nhị nhíu mày:
- Đại ca, nghĩ năm đó hai anh em ta một cái quần hai người mặc, có cái gì mà không thể nói? Hiện tại đại ca vào thành rồi, cả ăn nói cũng úp úp mở mở. Chúng ta đừng nói nữa, cứ uống rượu thôi!
Nói xong giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn.
Lưu chưởng quỹ liền nói:
- Lão nhị nói gì vậy? Được! Việc này nghẹn trong lòng cũng khó chịu, ta sẽ nói cho ngươi. Nhưng ngươi nhất thiết đừng có nói ra ngoài.
- Đại ca có chuyện gì khó xử thì cứ việc nói ra, nói thật chứ, ngày đầu tiên đại ca trở về, đệ cảm thấy đại ca có gì đó bất thường.
Lưu chưởng quỹ nói:
- Không dối gạt lão nhị, thật ra ta là chạy nạn trở về!
- Chạy nạn? - Lão nhị hết sức kinh ngạc.
Lưu chưởng quỹ nói:
- Ta vốn làm chưởng quỹ của Vọng Giang lâu ở Hàng Châu...
- Hàng Châu? Nghe nói đó là một nơi rất tốt!
Lưu chưởng quỹ cười nói:
- Quả thật là nơi tốt!
- Thế Vọng Giang lâu đó có lớn không?
- Cõ lẽ là một gian tửu lâu lớn nhất Hàng Châu.
Lão nhị dựng thẳng lên ngón cái:
- Đệ đã nói đại ca rất giỏi mà.
Lưu chưởng quỹ cười cười, nói tiếp:
- Hàng Châu có một nhà đại hộ, gọi là Chấn Giang Bảo, rất có danh vọng, bình thường quang cố tửu lâu ta...
- Đúng rồi, kẻ có tiền ăn mặc đâu có vớ vẩn được!
Lưu chưởng quỹ lại thở dài:
- Lão bảo chủ Chấn Giang Bảo là một lão anh hùng trượng nghĩa hào sảng, nhưng lại có một đứa con trai chẳng ra gì, tên Giang thiếu bảo, ở Hàng Châu hoành hành ngang ngược, thường dẫn theo một đám công tử tới tửu lâu ăn uống, ăn xong ghi sổ, rồi phủi mông ra về. Ta cũng không dám đắc tội với vị ác thiếu gia này. Ghi sổ thì ghi sổ. Mỗi tháng kết một lần, cũng có thể duy trì được. Mấy tháng đầu Giang thiếu bảo còn đúng hạn tính tiền, sau đó thì kéo dài, tháng này đùn đẩy tháng kia, còn mỗi ngày ăn uống như thường. Ta cũng chỉ nhẫn nhịn, nghĩ thầm dù sao một mình hắn cũng ăn không được bao nhiêu, ai ngờ sau đó đám bằng hữu của hắn đến tửu lâu ăn uống cũng ghi sổ cho hắn. Nếu như ta không chịu, chính là không nể mặt hắn. Cứ thế này ta sẽ không chịu nổi. Tròn hai năm, ta không thu được của Giang thiếu bảo một văn tiền nào. Tròn hai năm đấy. Vọng Giang lâu gần như bị sụp đổ. Ta thật sự không duy trì nổi nữa, liền bảo Tiểu Lục ở trong điếm đến Chấn Giang bảo năn nỉ để thu hồi chút bạc. Vì vậy Tiểu Lục liền đi.
- Nhưng canh ba mới vừa về, sắc mặt hắn tái xanh, bộ dạng run rẩy sợ hãi, cũng không nhận được bạc. Ta chỉ nghĩ là hắn bị Giang thiếu bảo đe dọa, cũng không hỏi nhiều. Ai ngờ ngày hôm sau đột nhiên truyền ra tin tức Chấn Giang bảo bị diệt môn. Ta lập tức cảm thấy bất thường. Truy hỏi Tiểu Lục, ban đầu thì hắn không dám nói, cuối cùng mới nói ra.
- Thì ra Tiểu Lục hơi mê rượu. Cái hôm trước hắn đến Chấn Giang bảo thu ngân, trên đường gặp được một bằng hữu, cả hai liền đến tửu quán uống rượu. Hắn uống hơi nhiều, nên làm lỡ thời gian, đợi khi đến Chấn Giang bảo thì trời đã tối. Hắn thấy đại môn hờ khép, đang muốn gõ cửa thì nghe được bên trong liên tiếp truyền ra tiếng kêu la thảm thiết. Hắn vội vã từ kẽ cửa nhìn vào, lập tức sợ hãi đến ngất xỉu.
Lão nhị vội hỏi:
- Hắn thấy được cái gì?
Lưu chưởng quỹ nói:
- Hắn thấy được một bóng người đen ngòm, tóc tai bù xù đang mặc sức giết người trong bảo, thảm trạng đó kinh khủng vô cùng, Tiểu Lục sợ đến ngất đi. Khi hắn tỉnh lại, lại nhìn vào khe cửa, thấy khắp nơi đều có thi thể, máu chảy đầm đìa, thi thể đều là bị đứt tay gãy chân, có người bị móc tim nữa. Tiểu Lục sợ quá một hơi thở chạy về Vọng Giang lâu, cũng không dám nói ra. Thấy ta nhiều lần truy hỏi, hắn mới nói.
- Ta làm chưởng quỹ nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu được một số việc giang hồ, biết đây nhất định là một vụ báo thù diệt môn. Ta bảo Tiểu Lục nhất thiết đừng nói ra, để tránh khỏi rước họa vào thân, bản thân ta cũng rất sợ hãi. Sau đó lại truyền đến tin tức, nói kẻ diệt môn Chấn Giang bảo là một vị thiếu niên áo lam. Ngươi nói thiếu niên áo lam này là ai? là một vị khách của Vọng Giang lâu ta!
Lão nhị giật mình:
- Hả? Thì ra là khách trong điếm của đại ca đã giết người, khó trách đại ca muốn chạy nạn. Có phải sợ bị quan phủ vu hãm chứa chấp hung thủ không?
Lưu chưởng quỹ xua tay:
- Nếu là như vậy thì ta cũng chỉ dùng chút bạc, việc cũng chẳng có gì, dù sao ta làm chưởng quỹ nhiều năm, tại quan phủ cũng có chút biện pháp.
- Vậy đại ca vì sao phải chạy nạn?
- Cái đó thì phải nói đến vị thiếu niên áo lam kia, họ Sở, ta rất có ấn tượng đối với vị Sở công tử này: khí độ bất phàm, bản tính rộng rãi, còn bình thường chơi đùa với Tiểu Nhi. Khi ta nghe được Sở công tử là hung thủ diệt môn Chấn Giang bảo, trong lòng máy động: Sở công tử này không giống người hung ác. Vì vậy ta hỏi Tiểu Lục. Tiểu Lục cũng nói, lúc đó mặc dù hắn không thấy rõ dáng dấp hung thủ, nhưng có thể khẳng định không phải Sở công tử. Ta lập tức hiểu ra, đây chỉ là một vụ báo thù diệt môn, còn là mưu hại giá họa. Ta càng sợ hãi hơn. Tiểu Lục là người duy nhất thấy qua hung phạm. Nếu như để cho hung phạm biết, nhất định sẽ giết người diệt khẩu, Vọng Giang lâu cũng khó thoát vận rủi. Ta lập tức cho Tiểu Lục một số bạc, bảo hắn rời khỏi Hàng Châu, giấu kín tên, cũng luôn mãi căn dặn hắn nhất thiết đừng nhắc lại việc này.
- Tiểu Lục đi rồi, ta vẫn thấp thỏm bất an. Qua hai ngày nữa, bỗng có một vị cô nương cầm kim thương đến hỏi ta về chuyện của Sở công tử. Ta nào dám giấu diếm, liền nói bởi vì Sở công tử bị Giang thiếu bảo hạ nhục, cho nên đi nói chuyện với người ta. Cô nương kia đi rồi, ta càng nghĩ càng sợ, cảm thấy việc này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, thế là dứt khoát bán đi Vọng Giang lâu, đưa vợ con rời khỏi Hàng Châu. Ta không dám trực tiếp trở về, chần chừ tới một năm, thấy không xảy ra tình huống gì nữa, mới trở về thôn.
Lưu lão nhị nói:
- Thì ra như vậy.
Lưu chưởng quỹ thở dài một hơi:
- Một năm nay, ta mỗi ngày sống trong lo lắng, rất sợ hung thủ đột nhiên tìm tới, lại không dám nói cho vợ con. Khi trở về thôn mới coi như kiên định một chút.
Lưu lão nhị nói:
- Đại ca trở về là tốt rồi, ai lại đi tìm đến nơi sơn cốc hẻo lánh này chứ. Đúng rồi, Tiểu Lục kia chính là Tiểu Lục năm đó đại ca từ trong đồi dẫn ra ngoài đó hả?
- Không sai.
- Có thể hắn trở lại đồi rồi không?
Lưu chưởng quỹ nói:
- Ta thấy không đâu. Hắn ở đồi không thân không thích, năm đó ta thấy hắn lẻ loi một mình, mới dẫn hắn vào thành. Không ngờ lại hại hắn phải chạy trối chết!
- Điều này sao có thể trách đại ca được! Đại ca trở về thì đừng nghĩ đến việc này nữa, chúng ta uống rượu đi!
Hai người lại hàn huyên một lúc, lão nhị ra về, Lưu chưởng quỹ cũng đi ngủ.
Sở Phong cùng Ngụy Đích trở xuống dưới, Sở Phong kích động vạn phần, hắn thế nào cũng không ngờ được vụ Chấn Giang bảo bị diệt môn có người thấy được hung phạm. Mình chịu hàm oan lâu như vậy, rốt cuộc có cơ hội cọ rửa tội danh rồi.
Hắn kích động hỏi:
- Đích Tử, sao muội lại tìm được Lưu chưởng quỹ?
Ngụy Đích nói:
- Bởi vì ta truy tung hắn, cho nên ngày hôm nay mới đến Lục Bàn sơn.
Thì ra khi đó Ngụy Đích rời khỏi Thanh Thành sơn, một mình điều tra tung tích Ma Thần tông. Ma Thần tông không có phát hiện gì, nhưng trong lúc vô ý phát hiện ra Lưu chưởng quỹ, vì vậy liền một đường theo dõi Lưu chưởng quỹ đến tận đây.
Sở Phong nói:
- Sao muội lại hoài nghi Lưu chưởng quỹ?
Ngụy Đích nói:
Khi đó sau thọ yến của Giang Nam tiêu cục, ta liền đến Vọng Giang lâu kiểm chứng, phát giác Vọng Giang lâu đã thay đổi chưởng quỹ, lại dò xét thêm, thì ra Lưu chưởng quỹ đã bán vãi đi Vọng Giang lâu. Ta cảm thấy chuyện này kỳ lạ, hoài nghi Lưu chưởng quỹ biết nội tình, đáng tiếc lúc đó Lưu chưởng quỹ đã chẳng biết đi đâu.
Sở Phong lòng nóng lên:
- Thì ra ngày đó muội đã bôn ba vất vả vì ta.
Ngụy Đích cắn miệng nói:
- Ta thấy Lưu chưởng quỹ dừng chân ở Lưu gia thôn, chuẩn bị tới tìm huynh cùng nhau điều tra, thì ra huynh đang cùng Diệu Ngọc lén lút tâm sự.
Sở Phong vội nói:
- Bọn ta chỉ xem đại phật thôi...
- Xem đại phật có cần nửa đêm canh ba sao?
- Cái này...
Sở Phong bắt đầu nói quanh co.
Ngụy Đích thở dài:
- Bỏ đi, coi như cái gì ta cũng chưa thấy, có được không?
- Được...khụ...không được, ý ta không phải vậy...ý của ta là...
- Ý của huynh là bảo ta lần sau gặp được thì bỏ ra xa, có đúng không?
- Không phải, Đích Tử, ta...ta...
Ngụy Đích thấy Sở Phong vừa vội lại lúng túng, nàng cười khì:
- Được rồi, hiện tại Tiểu Lục không biết tung tích, Lưu chưởng quỹ là người duy nhất có thể chứng minh huynh thuần khiết. Huynh nói phải làm sao đây?
Sở Phong suy nghĩ một chút:
- Về trước rồi hãy bàn đi.
Hai người rất nhanh trở lại Tu Di sơn. Mọi người còn đang ngủ say. Sở Phong đánh thức Phi Phượng, Lan Đình, công chúa dậy, còn tính gọi cả mấy người Mộ Dung, Diệu Ngọc, Đường Chuyết, Hoa Dương Phi, Vô Giới. Ngụy Đích sẵng giọng:
- Huynh đi gọi tất cả mọi người tới đây luôn cho rồi!
Sở Phong ngẩn ra:
- Những người khác có thể không gọi, Mộ Dung là đại ca của ta, thế nào cũng phải gọi hắn tới chứ.
Hắn quả nhiên lặng lẽ đi tới gian phòng của Mộ Dung, xuyên cửa sổ mà vào, rồi rón ra rón rén tới bên giường, một tay xốc chăn lên. Nhưng sửng sốt, trên giường không có người, tiếp theo phía sau truyền đến giọng nói của Mộ Dung:
- Ngươi đang làm gì?
Trong nhã nhặn lại mang theo tức giận.
Sở Phong giật mình, vội vàng xoay người lại. Mộ Dung đang đứng phía sau mình, vẫn bộ tử y, khoác áo choàng màu tím, nhưng không đi giày, lộ ra đôi bàn chân thon dài trắng tinh.
Thì ra vừa rồi Mộ Dung phát hiện có người lướt vào, liền dùng thân pháp Di Hình Hoán Ảnh rời khỏi giường, nhưng không kịp đi giày vào.
Mộ Dung thấy Sở Phong lại dán mắt vào đôi chân trần của mình, gò má đỏ lên, hắn vội đi giày vào, gắt lên:
- Không được nhìn!
Sở Phong vội vàng dời ánh mắt đi, có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Đại ca ngủ vẫn khoác áo choàng sao?
- Không liên quan tới ngươi!
- Đại ca nói gì lạ vậy?
Mộ Dung cả giận:
- Ngươi khuya khoắt lén vào phòng người ta, còn vén chăn người ta lên, ngươi nghĩ người ta nói thế nào?
Hoàn toàn là kiểu hờn dỗi của nữ nhi.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Giọng điệu của đại ca sao lại...
Mộ Dung vội đổi giọng:
- Ngươi tới làm gì?
Sở Phong nói:
- Đệ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với đại ca đấy.
Mộ Dung nói:
- Cần phải lén lút như vậy sao?
Sở Phong nói:
- Chuyện quan hệ đến sự thuần khiết của đệ, không lén lút chút không được.
Mộ Dung nhịn không được phì cười:
- Ta thấy ngươi hoàn toàn là lén lút.
Đi đến phòng của Sở Phong, Mộ Dung thấy Phi Phượng, Lan Đình, công chúa đều đang chờ ở đây, Ngụy Đích cũng có mặt. Hắn rất kinh ngạc. Sở Phong liền kể lại những lời của Lưu chưởng quỹ. Mọi người vừa mừng vừa sợ, Sở Phong rốt cuộc có thể rửa sạch trầm oan rồi.
Sở Phong hỏi Bàn Phi Phượng:
- Cô nương tay cầm kim thương mà Lưu chưởng quỹ nói có phải là muội không?
Bàn Phi Phượng nói:
- Đương nhiên là ta. Ngày đó ta cũng chỉ đến Vọng Giang lâu tìm hiểu một chút, không ngờ làm ông ta sợ phải bán cả gian tửu lâu, còn chạy về quê nữa.
Sở Phong cười nói:
- May mà muội làm ông ấy sợ phải về quê, bằng không thì vẫn còn không biết thì ra ông ấy biết nội tình.
Công chúa nói:
- Chẳng qua không biết Tiểu Lục, người duy nhất thấy qua hung phạm đã đi đâu?
- Cho nên ta mới đánh thức mọi người tới đây thương lượng.
Phi Phượng nói:
- Có cái gì mà thương lượng, đi bắt Lưu chưởng quỹ kia tới đây, khai báo với bọn Tống Tử Đô không phải rõ ràng rồi sao!
Sở Phong nói:
- Nếu như vậy mà cũng được, ta và Đích Tử đã sớm bắt ông ấy tới đây rồi.
Ngụy Đích nói:
- Không sai. Nếu như chúng ta bắt Lưu chưởng quỹ đến đây, bọn Tống Tử Đô nhất định sẽ không tin phục, còn có thể cho rằng là Sở đại ca đe doạ Lưu chưởng quỹ, hơn nữa Lưu chưởng quỹ cũng chỉ là nghe Tiểu Lục nói, tới cùng chưa có thấy qua hung phạm.
Bàn Phi Phượng nhướng mày:
- Kệ họ tin hay không, dù sao thì nhân chứng chúng ta tìm được, nên trả lại sự thuần khiết cho Sở đại ca.
Mộ Dung nói:
- Đây là cơ hội tốt để Sở huynh rửa sạch oan khuất, chúng ta nên tỉ mỉ suy nghĩ.
Bàn Phi Phượng nói:
- Vốn đã không có giết người rồi, rửa làm cái gì? Họ nói cứ để họ nói đi. Tiểu tử thối không phải là thường nói, thanh giả tự thanh sao!
Sở Phong không lên tiếng, bản tính hắn rộng rãi, quả thật không để bụng người khác chỉ trỏ mình cái gì, nhưng lưng gánh cái danh diệt môn thì ai cũng không muốn, nghìn người chỉ trỏ, cũng chẳng phải dễ chịu.
Mọi người thấy Sở Phong trầm mặc, cũng hiểu nỗi buồn trong lòng hắn.
Lan Đình nói:
- Đưa Lưu chưởng quỹ đến giải thích, những người khác đương nhiên sẽ không tin phục, nhưng nếu như là họ trong vô ý nghe được những lời của Lưu chưởng quỹ, như vậy sẽ tin thôi.
Sở Phong vội nói:
- Sao để cho họ trong vô ý nghe được?
Lan Đình nói:
- Ngày mai không phải Lưu chưởng quỹ muốn lên núi hái thuốc sao? Chúng ta có thể an bài một chút, như thế này. . .
Sở Phong nghe xong, cười nói:
- Cái này có vẻ như là lừa gạt rồi.
Bàn Phi Phượng lại nói:
- Chủ ý này không tệ, chúng ta chỉ làm cho Lưu chưởng quỹ nói ra sự thật, cũng không tính lừa gạt.
Sở Phong nhìn sang Mộ Dung:
- Mộ Dung huynh là đại ca của đệ, đại ca cảm thấy thế nào?
Mộ Dung nói:
- Nếu tìm không được Tiểu Lục, phương pháp của Y Tử cũng không ngại thử một lần.
Sở Phong liền vỗ bàn nói:
- Nếu như vậy thì cứ theo cách của Y Tử cô nương mà hành sự. Có thể rửa sạch oan danh là tốt nhất, rửa không sạch thì cũng được!
Ngụy Đích nói:
- Như thế thì ta phải đi ngay, để cho những người khác thấy ta, kế hoạch sẽ không thành.
Nói xong Ngụy Đích đi ra ngoài.
Sở Phong nói với Lan Đình:
- Y Tử cô nương, tôi nghe Lưu đại tẩu ho dữ lắm, ngày mai cô tiện đường cũng đi xem cho chị ấy đi.
Lan Đình gật đầu.
Ngụy Đích xuống Tu Di sơn, chưa đi được vài bước thì chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, nàng nhìn lại thì thấy Sở Phong.
- Sao huynh lại đi theo?
- Đích Tử, ta có rất nhiều điều muốn nói với muội.
- Muội muốn đi giám thị Lưu chưởng quỹ, để tránh có biến cố.
- Khiến muội phải bôn ba vì ta như vậy, ta...
- Sở đại ca, muội không muốn huynh gánh tội danh này.
- Đích Tử!
Sở Phong lòng nóng lên:
- Ngày đó tại Thanh Thành sơn, ta đối với muội như vậy...
- Muội không có buồn huynh!
- Đích Tử, muội có biết không, câu 'Sở công tử' đó của muội, làm lòng ta như tan nát.
Ngụy Đích buồn bã nói:
- Huynh lại có biết. Cái phất tay áo đó của huynh, làm lòng muội cũng như vỡ vụn.
Sở Phong đáy lòng run lên, lặng lẽ không nói gì.
Ngụy Đích giương mắt nhìn hắn:
- Thật ra muội không có buồn huynh, chỉ là...
- Chỉ là ta đã làm lòng muội tổn thương!
- Huynh biết là tốt rồi!
Ngụy Đích nói xong, nhẹ nhàng gối đầu lên vai hắn, nước mắt nàng tuôi rơi. Sở Phong áp khuôn mặt lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng cọ lên.
Ngụy Đích đi thẳng đến căn nhà đó, cùng Sở Phong phi thân nhảy lên nóc nhà. Trong phòng có tiếng vang, như có người đang đẩy cái gì.
Ngụy Đích dời đi một tấm ngói. Thấy trong phòng có một nam tử trung niên đang cúi đầu đẩy đồ. Gian nhà này hình như lâu rồi chưa có người ở. Người này đang bày biện lại đồ đạc trong nhà.
Sở Phong cảm thấy trung niên nhân này hơi quen mắt, nhất thời lại nhớ không ra. Một lát sau, người đó hơi ngẩng đầu lên, Sở Phong suýt nữa bật thốt lên:
- Lưu chưởng quỹ!
Trung niên nhân này chính là Lưu chưởng quỹ của Vọng Giang lâu ở Hàng Châu!
Sở Phong đương nhiên nhớ kỹ ông ta, khi đó mình vừa đến Hàng Châu liền ở trong Vọng Giang lâu. Lưu chưởng quỹ rất ôn hoà, cũng rất nhiệt tâm, là ông ta đề nghị mình đêm du Tây hồ, mình mới gặp được Ngụy Đích. Mình bị Giang thiếu bảo hạ nhục, ông ta còn cầu tình giúp mình.
Lúc này, trong phòng truyền đến vài tiếng ho khan của nữ nhân, tiếp theo một tiểu nam hài 11-12 tuổi đi ra, trước ngực đeo một cái bùa bình an rất lớn, rất đặc biệt.
Sở Phong đương nhiên cũng nhận ra tiểu nam hài này, chính là con trai của Lưu chưởng quỹ, gọi là Tiểu Nhi. Khi đó, Tiểu Nhi sáng sớm mỗi ngày đều bưng đồ ăn sáng tới cho mình, sau đó múa Cổ trường kiếm của mình. Hắn còn nhớ rõ lúc mình gần đi từng nói, lần sau tới sẽ tặng nó một thanh bảo kiếm.
Thằng bé nói với Lưu chưởng quỹ:
- Cha! Mẹ ho lắm!
Lưu chưởng quỹ nói:
- Không sao, ngày mai cha lên núi hái chút thảo dược sắc là tốt thôi, con mau đi ngủ với mẹ đi.
Tiểu Nhi "dạ" một tiếng rồi trở về phòng.
Ngụy Đích để mái ngói lại, ra hiệu đi thôi. Đang muốn nhảy xuống thì chợt thấy có người đang đi về hướng bên này, hai người vội vã nằm sấp xuông.
Người đó cầm theo một hũ rượu, đi thẳng tới nhà của Lưu chưởng quỹ:
- Lưu đại ca! Lưu đại ca!
"Y nha -- "
Cửa phòng mở ra, Lưu chưởng quỹ cười nói:
- Lão nhị, là ngươi à?
Lão nhị nói:
- Đại ca, ta mới kiếm một vò rượu, đem đến đón gió cho đại ca. Đại ca còn đang dọn nhà hả?
Lưu chưởng quỹ than thở:
- Hơn 10 năm không trở về, cũng phải thu dọn một lần.
Hai người vào phòng, ngồi xuống. Lưu chưởng quỹ liền mang tới hai cái ly, lão nhị xua tay nói:
- Sao Lưu đại ca vào thành lại yếu đi rồi, uống rượu lại dùng ly này?
Lưu chưởng quỹ cười ha ha, lập tức thay bằng hai cái chén lớn:
- Nghĩ năm đó uống rượu với lão nhị, quả là hăng say.
Hai người bắt đầu vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Sở Phong lại dời đi một tấm ngói, thấy lão nhị hơi nhỏ tuổi hơn Lưu chưởng quỹ, dáng dấp có vài phần tương tự Lưu chưởng quỹ. Có lẽ là huynh đệ cùng tông.
Nghe Lưu lão nhị nói:
- Đại ca không phải là đang ở trong thành làm ăn lớn sao, sao lại trở về rồi?
Lưu chưởng quỹ cười nói:
- Làm ăn lớn gì chứ, chẳng qua là chưởng quỹ của một gian tửu lâu...
- Ôi! Đại ca làm chưởng quỹ đã giỏi lắm rồi, ở trong thôn ta, chưa có ai từng làm qua chưởng quỹ đâu!
Lưu chưởng quỹ cười cười:
- Lão nhị, thoáng cái mà đã hơn 10 năm rồi, dạo này ngươi sống thế nào?
Lưu lão nhị cười nói:
- Vẫn thế, coi ruộng cho người ta, sống cũng được. Gặp phải năm mất mùa thì cũng hơi khó chút.
Lưu chưởng quỹ thở dài:
- Cũng khó khăn đấy!
Lưu lão nhị nói:
- Ta thật không rõ, mọi người trong thôn muốn ra khỏi thành kiếm ăn, đại ca lại muốn trở lại lại vùng hẻo lánh này làm gì?
Lưu chưởng quỹ chỉ cười, không lên tiếng.
Trong phòng lại truyền ra vài tiếng ho khan. Lão nhị hỏi:
- Đại tẩu hình như ho lắm đấy?
Lưu chưởng quỹ nói:
- Trên đườg trúng phong hàn, ngày mai ta lên núi hái chút thảo dược, không quá đáng ngại đâu.
- Đại ca biết hái thuốc hả?
- Lúc làm chưởng quỹ, cũng nghe qua một chút.
- Ài, ra khỏi thành quả có khác. Mở tầm mắt, thêm kiến thức!
- Đừng bàn cái này nữa. Chúng ta cạn một chén đi!
- Được! Cạn!
Hai người cạn một chén, Lưu lão nhị nói:
- Đại ca, cái sơn cốc nghèo như chúng ta rất không có tương lai, mỗi ngày dậy sớm mà cũng bữa có bữa không. Đại ca không nên trở về, ở trong thành tốt hơn!
Lưu chưởng quỹ nói:
- Ngươi chỉ biết trong thành tốt, lại không biết sự đau khổ ở trong thành. Trong thôn mặc dù nghèo, ít nhất không cần phải nhìn sắc mặt của quan phủ, không bị quan sai làm phiền. Ngươi không biết, khi ta làm chưởng quỹ, tám mười ngày là phải ứng phó với đám quan sai đại gia này đòi bạc. Còn có đám ác thiếu côn đồ nữa. Một khi không cẩn thận sẽ phải bị niêm phong tiệm bắt người. Sau lưng ta không người không chỗ dựa, toàn dựa vào cái đầu này xoay chuyển nhanh, miễn cưỡng ứng phó, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, cuộc sống đâu dễ chịu gì!
Lưu lão nhị cười:
- Sơn cốc chúng ta chẳng có lấy một giọt mỡ nào, quan sai sao lại mò tới đây. Nhưng đại ca ở trong thành làm chưởng quỹ, thế nào cũng là nhân vật rất giỏi trong thôn rồi, hiện tại coi như là áo gấm về làng!
- Cái này thì có gì đặc biệt hơn người, hiện tại ta là. . .
Lưu chưởng quỹ đột nhiên cảm thấy nói lỡ, vội im lặng.
- Sao thế đại ca?
Lưu chưởng quỹ không lên tiếng, chỉ uống rượu.
Lưu lão nhị nhíu mày:
- Đại ca, nghĩ năm đó hai anh em ta một cái quần hai người mặc, có cái gì mà không thể nói? Hiện tại đại ca vào thành rồi, cả ăn nói cũng úp úp mở mở. Chúng ta đừng nói nữa, cứ uống rượu thôi!
Nói xong giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn.
Lưu chưởng quỹ liền nói:
- Lão nhị nói gì vậy? Được! Việc này nghẹn trong lòng cũng khó chịu, ta sẽ nói cho ngươi. Nhưng ngươi nhất thiết đừng có nói ra ngoài.
- Đại ca có chuyện gì khó xử thì cứ việc nói ra, nói thật chứ, ngày đầu tiên đại ca trở về, đệ cảm thấy đại ca có gì đó bất thường.
Lưu chưởng quỹ nói:
- Không dối gạt lão nhị, thật ra ta là chạy nạn trở về!
- Chạy nạn? - Lão nhị hết sức kinh ngạc.
Lưu chưởng quỹ nói:
- Ta vốn làm chưởng quỹ của Vọng Giang lâu ở Hàng Châu...
- Hàng Châu? Nghe nói đó là một nơi rất tốt!
Lưu chưởng quỹ cười nói:
- Quả thật là nơi tốt!
- Thế Vọng Giang lâu đó có lớn không?
- Cõ lẽ là một gian tửu lâu lớn nhất Hàng Châu.
Lão nhị dựng thẳng lên ngón cái:
- Đệ đã nói đại ca rất giỏi mà.
Lưu chưởng quỹ cười cười, nói tiếp:
- Hàng Châu có một nhà đại hộ, gọi là Chấn Giang Bảo, rất có danh vọng, bình thường quang cố tửu lâu ta...
- Đúng rồi, kẻ có tiền ăn mặc đâu có vớ vẩn được!
Lưu chưởng quỹ lại thở dài:
- Lão bảo chủ Chấn Giang Bảo là một lão anh hùng trượng nghĩa hào sảng, nhưng lại có một đứa con trai chẳng ra gì, tên Giang thiếu bảo, ở Hàng Châu hoành hành ngang ngược, thường dẫn theo một đám công tử tới tửu lâu ăn uống, ăn xong ghi sổ, rồi phủi mông ra về. Ta cũng không dám đắc tội với vị ác thiếu gia này. Ghi sổ thì ghi sổ. Mỗi tháng kết một lần, cũng có thể duy trì được. Mấy tháng đầu Giang thiếu bảo còn đúng hạn tính tiền, sau đó thì kéo dài, tháng này đùn đẩy tháng kia, còn mỗi ngày ăn uống như thường. Ta cũng chỉ nhẫn nhịn, nghĩ thầm dù sao một mình hắn cũng ăn không được bao nhiêu, ai ngờ sau đó đám bằng hữu của hắn đến tửu lâu ăn uống cũng ghi sổ cho hắn. Nếu như ta không chịu, chính là không nể mặt hắn. Cứ thế này ta sẽ không chịu nổi. Tròn hai năm, ta không thu được của Giang thiếu bảo một văn tiền nào. Tròn hai năm đấy. Vọng Giang lâu gần như bị sụp đổ. Ta thật sự không duy trì nổi nữa, liền bảo Tiểu Lục ở trong điếm đến Chấn Giang bảo năn nỉ để thu hồi chút bạc. Vì vậy Tiểu Lục liền đi.
- Nhưng canh ba mới vừa về, sắc mặt hắn tái xanh, bộ dạng run rẩy sợ hãi, cũng không nhận được bạc. Ta chỉ nghĩ là hắn bị Giang thiếu bảo đe dọa, cũng không hỏi nhiều. Ai ngờ ngày hôm sau đột nhiên truyền ra tin tức Chấn Giang bảo bị diệt môn. Ta lập tức cảm thấy bất thường. Truy hỏi Tiểu Lục, ban đầu thì hắn không dám nói, cuối cùng mới nói ra.
- Thì ra Tiểu Lục hơi mê rượu. Cái hôm trước hắn đến Chấn Giang bảo thu ngân, trên đường gặp được một bằng hữu, cả hai liền đến tửu quán uống rượu. Hắn uống hơi nhiều, nên làm lỡ thời gian, đợi khi đến Chấn Giang bảo thì trời đã tối. Hắn thấy đại môn hờ khép, đang muốn gõ cửa thì nghe được bên trong liên tiếp truyền ra tiếng kêu la thảm thiết. Hắn vội vã từ kẽ cửa nhìn vào, lập tức sợ hãi đến ngất xỉu.
Lão nhị vội hỏi:
- Hắn thấy được cái gì?
Lưu chưởng quỹ nói:
- Hắn thấy được một bóng người đen ngòm, tóc tai bù xù đang mặc sức giết người trong bảo, thảm trạng đó kinh khủng vô cùng, Tiểu Lục sợ đến ngất đi. Khi hắn tỉnh lại, lại nhìn vào khe cửa, thấy khắp nơi đều có thi thể, máu chảy đầm đìa, thi thể đều là bị đứt tay gãy chân, có người bị móc tim nữa. Tiểu Lục sợ quá một hơi thở chạy về Vọng Giang lâu, cũng không dám nói ra. Thấy ta nhiều lần truy hỏi, hắn mới nói.
- Ta làm chưởng quỹ nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu được một số việc giang hồ, biết đây nhất định là một vụ báo thù diệt môn. Ta bảo Tiểu Lục nhất thiết đừng nói ra, để tránh khỏi rước họa vào thân, bản thân ta cũng rất sợ hãi. Sau đó lại truyền đến tin tức, nói kẻ diệt môn Chấn Giang bảo là một vị thiếu niên áo lam. Ngươi nói thiếu niên áo lam này là ai? là một vị khách của Vọng Giang lâu ta!
Lão nhị giật mình:
- Hả? Thì ra là khách trong điếm của đại ca đã giết người, khó trách đại ca muốn chạy nạn. Có phải sợ bị quan phủ vu hãm chứa chấp hung thủ không?
Lưu chưởng quỹ xua tay:
- Nếu là như vậy thì ta cũng chỉ dùng chút bạc, việc cũng chẳng có gì, dù sao ta làm chưởng quỹ nhiều năm, tại quan phủ cũng có chút biện pháp.
- Vậy đại ca vì sao phải chạy nạn?
- Cái đó thì phải nói đến vị thiếu niên áo lam kia, họ Sở, ta rất có ấn tượng đối với vị Sở công tử này: khí độ bất phàm, bản tính rộng rãi, còn bình thường chơi đùa với Tiểu Nhi. Khi ta nghe được Sở công tử là hung thủ diệt môn Chấn Giang bảo, trong lòng máy động: Sở công tử này không giống người hung ác. Vì vậy ta hỏi Tiểu Lục. Tiểu Lục cũng nói, lúc đó mặc dù hắn không thấy rõ dáng dấp hung thủ, nhưng có thể khẳng định không phải Sở công tử. Ta lập tức hiểu ra, đây chỉ là một vụ báo thù diệt môn, còn là mưu hại giá họa. Ta càng sợ hãi hơn. Tiểu Lục là người duy nhất thấy qua hung phạm. Nếu như để cho hung phạm biết, nhất định sẽ giết người diệt khẩu, Vọng Giang lâu cũng khó thoát vận rủi. Ta lập tức cho Tiểu Lục một số bạc, bảo hắn rời khỏi Hàng Châu, giấu kín tên, cũng luôn mãi căn dặn hắn nhất thiết đừng nhắc lại việc này.
- Tiểu Lục đi rồi, ta vẫn thấp thỏm bất an. Qua hai ngày nữa, bỗng có một vị cô nương cầm kim thương đến hỏi ta về chuyện của Sở công tử. Ta nào dám giấu diếm, liền nói bởi vì Sở công tử bị Giang thiếu bảo hạ nhục, cho nên đi nói chuyện với người ta. Cô nương kia đi rồi, ta càng nghĩ càng sợ, cảm thấy việc này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, thế là dứt khoát bán đi Vọng Giang lâu, đưa vợ con rời khỏi Hàng Châu. Ta không dám trực tiếp trở về, chần chừ tới một năm, thấy không xảy ra tình huống gì nữa, mới trở về thôn.
Lưu lão nhị nói:
- Thì ra như vậy.
Lưu chưởng quỹ thở dài một hơi:
- Một năm nay, ta mỗi ngày sống trong lo lắng, rất sợ hung thủ đột nhiên tìm tới, lại không dám nói cho vợ con. Khi trở về thôn mới coi như kiên định một chút.
Lưu lão nhị nói:
- Đại ca trở về là tốt rồi, ai lại đi tìm đến nơi sơn cốc hẻo lánh này chứ. Đúng rồi, Tiểu Lục kia chính là Tiểu Lục năm đó đại ca từ trong đồi dẫn ra ngoài đó hả?
- Không sai.
- Có thể hắn trở lại đồi rồi không?
Lưu chưởng quỹ nói:
- Ta thấy không đâu. Hắn ở đồi không thân không thích, năm đó ta thấy hắn lẻ loi một mình, mới dẫn hắn vào thành. Không ngờ lại hại hắn phải chạy trối chết!
- Điều này sao có thể trách đại ca được! Đại ca trở về thì đừng nghĩ đến việc này nữa, chúng ta uống rượu đi!
Hai người lại hàn huyên một lúc, lão nhị ra về, Lưu chưởng quỹ cũng đi ngủ.
Sở Phong cùng Ngụy Đích trở xuống dưới, Sở Phong kích động vạn phần, hắn thế nào cũng không ngờ được vụ Chấn Giang bảo bị diệt môn có người thấy được hung phạm. Mình chịu hàm oan lâu như vậy, rốt cuộc có cơ hội cọ rửa tội danh rồi.
Hắn kích động hỏi:
- Đích Tử, sao muội lại tìm được Lưu chưởng quỹ?
Ngụy Đích nói:
- Bởi vì ta truy tung hắn, cho nên ngày hôm nay mới đến Lục Bàn sơn.
Thì ra khi đó Ngụy Đích rời khỏi Thanh Thành sơn, một mình điều tra tung tích Ma Thần tông. Ma Thần tông không có phát hiện gì, nhưng trong lúc vô ý phát hiện ra Lưu chưởng quỹ, vì vậy liền một đường theo dõi Lưu chưởng quỹ đến tận đây.
Sở Phong nói:
- Sao muội lại hoài nghi Lưu chưởng quỹ?
Ngụy Đích nói:
Khi đó sau thọ yến của Giang Nam tiêu cục, ta liền đến Vọng Giang lâu kiểm chứng, phát giác Vọng Giang lâu đã thay đổi chưởng quỹ, lại dò xét thêm, thì ra Lưu chưởng quỹ đã bán vãi đi Vọng Giang lâu. Ta cảm thấy chuyện này kỳ lạ, hoài nghi Lưu chưởng quỹ biết nội tình, đáng tiếc lúc đó Lưu chưởng quỹ đã chẳng biết đi đâu.
Sở Phong lòng nóng lên:
- Thì ra ngày đó muội đã bôn ba vất vả vì ta.
Ngụy Đích cắn miệng nói:
- Ta thấy Lưu chưởng quỹ dừng chân ở Lưu gia thôn, chuẩn bị tới tìm huynh cùng nhau điều tra, thì ra huynh đang cùng Diệu Ngọc lén lút tâm sự.
Sở Phong vội nói:
- Bọn ta chỉ xem đại phật thôi...
- Xem đại phật có cần nửa đêm canh ba sao?
- Cái này...
Sở Phong bắt đầu nói quanh co.
Ngụy Đích thở dài:
- Bỏ đi, coi như cái gì ta cũng chưa thấy, có được không?
- Được...khụ...không được, ý ta không phải vậy...ý của ta là...
- Ý của huynh là bảo ta lần sau gặp được thì bỏ ra xa, có đúng không?
- Không phải, Đích Tử, ta...ta...
Ngụy Đích thấy Sở Phong vừa vội lại lúng túng, nàng cười khì:
- Được rồi, hiện tại Tiểu Lục không biết tung tích, Lưu chưởng quỹ là người duy nhất có thể chứng minh huynh thuần khiết. Huynh nói phải làm sao đây?
Sở Phong suy nghĩ một chút:
- Về trước rồi hãy bàn đi.
Hai người rất nhanh trở lại Tu Di sơn. Mọi người còn đang ngủ say. Sở Phong đánh thức Phi Phượng, Lan Đình, công chúa dậy, còn tính gọi cả mấy người Mộ Dung, Diệu Ngọc, Đường Chuyết, Hoa Dương Phi, Vô Giới. Ngụy Đích sẵng giọng:
- Huynh đi gọi tất cả mọi người tới đây luôn cho rồi!
Sở Phong ngẩn ra:
- Những người khác có thể không gọi, Mộ Dung là đại ca của ta, thế nào cũng phải gọi hắn tới chứ.
Hắn quả nhiên lặng lẽ đi tới gian phòng của Mộ Dung, xuyên cửa sổ mà vào, rồi rón ra rón rén tới bên giường, một tay xốc chăn lên. Nhưng sửng sốt, trên giường không có người, tiếp theo phía sau truyền đến giọng nói của Mộ Dung:
- Ngươi đang làm gì?
Trong nhã nhặn lại mang theo tức giận.
Sở Phong giật mình, vội vàng xoay người lại. Mộ Dung đang đứng phía sau mình, vẫn bộ tử y, khoác áo choàng màu tím, nhưng không đi giày, lộ ra đôi bàn chân thon dài trắng tinh.
Thì ra vừa rồi Mộ Dung phát hiện có người lướt vào, liền dùng thân pháp Di Hình Hoán Ảnh rời khỏi giường, nhưng không kịp đi giày vào.
Mộ Dung thấy Sở Phong lại dán mắt vào đôi chân trần của mình, gò má đỏ lên, hắn vội đi giày vào, gắt lên:
- Không được nhìn!
Sở Phong vội vàng dời ánh mắt đi, có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Đại ca ngủ vẫn khoác áo choàng sao?
- Không liên quan tới ngươi!
- Đại ca nói gì lạ vậy?
Mộ Dung cả giận:
- Ngươi khuya khoắt lén vào phòng người ta, còn vén chăn người ta lên, ngươi nghĩ người ta nói thế nào?
Hoàn toàn là kiểu hờn dỗi của nữ nhi.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Giọng điệu của đại ca sao lại...
Mộ Dung vội đổi giọng:
- Ngươi tới làm gì?
Sở Phong nói:
- Đệ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với đại ca đấy.
Mộ Dung nói:
- Cần phải lén lút như vậy sao?
Sở Phong nói:
- Chuyện quan hệ đến sự thuần khiết của đệ, không lén lút chút không được.
Mộ Dung nhịn không được phì cười:
- Ta thấy ngươi hoàn toàn là lén lút.
Đi đến phòng của Sở Phong, Mộ Dung thấy Phi Phượng, Lan Đình, công chúa đều đang chờ ở đây, Ngụy Đích cũng có mặt. Hắn rất kinh ngạc. Sở Phong liền kể lại những lời của Lưu chưởng quỹ. Mọi người vừa mừng vừa sợ, Sở Phong rốt cuộc có thể rửa sạch trầm oan rồi.
Sở Phong hỏi Bàn Phi Phượng:
- Cô nương tay cầm kim thương mà Lưu chưởng quỹ nói có phải là muội không?
Bàn Phi Phượng nói:
- Đương nhiên là ta. Ngày đó ta cũng chỉ đến Vọng Giang lâu tìm hiểu một chút, không ngờ làm ông ta sợ phải bán cả gian tửu lâu, còn chạy về quê nữa.
Sở Phong cười nói:
- May mà muội làm ông ấy sợ phải về quê, bằng không thì vẫn còn không biết thì ra ông ấy biết nội tình.
Công chúa nói:
- Chẳng qua không biết Tiểu Lục, người duy nhất thấy qua hung phạm đã đi đâu?
- Cho nên ta mới đánh thức mọi người tới đây thương lượng.
Phi Phượng nói:
- Có cái gì mà thương lượng, đi bắt Lưu chưởng quỹ kia tới đây, khai báo với bọn Tống Tử Đô không phải rõ ràng rồi sao!
Sở Phong nói:
- Nếu như vậy mà cũng được, ta và Đích Tử đã sớm bắt ông ấy tới đây rồi.
Ngụy Đích nói:
- Không sai. Nếu như chúng ta bắt Lưu chưởng quỹ đến đây, bọn Tống Tử Đô nhất định sẽ không tin phục, còn có thể cho rằng là Sở đại ca đe doạ Lưu chưởng quỹ, hơn nữa Lưu chưởng quỹ cũng chỉ là nghe Tiểu Lục nói, tới cùng chưa có thấy qua hung phạm.
Bàn Phi Phượng nhướng mày:
- Kệ họ tin hay không, dù sao thì nhân chứng chúng ta tìm được, nên trả lại sự thuần khiết cho Sở đại ca.
Mộ Dung nói:
- Đây là cơ hội tốt để Sở huynh rửa sạch oan khuất, chúng ta nên tỉ mỉ suy nghĩ.
Bàn Phi Phượng nói:
- Vốn đã không có giết người rồi, rửa làm cái gì? Họ nói cứ để họ nói đi. Tiểu tử thối không phải là thường nói, thanh giả tự thanh sao!
Sở Phong không lên tiếng, bản tính hắn rộng rãi, quả thật không để bụng người khác chỉ trỏ mình cái gì, nhưng lưng gánh cái danh diệt môn thì ai cũng không muốn, nghìn người chỉ trỏ, cũng chẳng phải dễ chịu.
Mọi người thấy Sở Phong trầm mặc, cũng hiểu nỗi buồn trong lòng hắn.
Lan Đình nói:
- Đưa Lưu chưởng quỹ đến giải thích, những người khác đương nhiên sẽ không tin phục, nhưng nếu như là họ trong vô ý nghe được những lời của Lưu chưởng quỹ, như vậy sẽ tin thôi.
Sở Phong vội nói:
- Sao để cho họ trong vô ý nghe được?
Lan Đình nói:
- Ngày mai không phải Lưu chưởng quỹ muốn lên núi hái thuốc sao? Chúng ta có thể an bài một chút, như thế này. . .
Sở Phong nghe xong, cười nói:
- Cái này có vẻ như là lừa gạt rồi.
Bàn Phi Phượng lại nói:
- Chủ ý này không tệ, chúng ta chỉ làm cho Lưu chưởng quỹ nói ra sự thật, cũng không tính lừa gạt.
Sở Phong nhìn sang Mộ Dung:
- Mộ Dung huynh là đại ca của đệ, đại ca cảm thấy thế nào?
Mộ Dung nói:
- Nếu tìm không được Tiểu Lục, phương pháp của Y Tử cũng không ngại thử một lần.
Sở Phong liền vỗ bàn nói:
- Nếu như vậy thì cứ theo cách của Y Tử cô nương mà hành sự. Có thể rửa sạch oan danh là tốt nhất, rửa không sạch thì cũng được!
Ngụy Đích nói:
- Như thế thì ta phải đi ngay, để cho những người khác thấy ta, kế hoạch sẽ không thành.
Nói xong Ngụy Đích đi ra ngoài.
Sở Phong nói với Lan Đình:
- Y Tử cô nương, tôi nghe Lưu đại tẩu ho dữ lắm, ngày mai cô tiện đường cũng đi xem cho chị ấy đi.
Lan Đình gật đầu.
Ngụy Đích xuống Tu Di sơn, chưa đi được vài bước thì chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, nàng nhìn lại thì thấy Sở Phong.
- Sao huynh lại đi theo?
- Đích Tử, ta có rất nhiều điều muốn nói với muội.
- Muội muốn đi giám thị Lưu chưởng quỹ, để tránh có biến cố.
- Khiến muội phải bôn ba vì ta như vậy, ta...
- Sở đại ca, muội không muốn huynh gánh tội danh này.
- Đích Tử!
Sở Phong lòng nóng lên:
- Ngày đó tại Thanh Thành sơn, ta đối với muội như vậy...
- Muội không có buồn huynh!
- Đích Tử, muội có biết không, câu 'Sở công tử' đó của muội, làm lòng ta như tan nát.
Ngụy Đích buồn bã nói:
- Huynh lại có biết. Cái phất tay áo đó của huynh, làm lòng muội cũng như vỡ vụn.
Sở Phong đáy lòng run lên, lặng lẽ không nói gì.
Ngụy Đích giương mắt nhìn hắn:
- Thật ra muội không có buồn huynh, chỉ là...
- Chỉ là ta đã làm lòng muội tổn thương!
- Huynh biết là tốt rồi!
Ngụy Đích nói xong, nhẹ nhàng gối đầu lên vai hắn, nước mắt nàng tuôi rơi. Sở Phong áp khuôn mặt lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng cọ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.