Quyển 13 - Chương 281: Điệp Luyến chi đình
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
- Thái Quân cũng nghĩ ra rồi?
Vô Song tròn mắt.
Thái Quân nói:
- Vế đối của ta là: Nhất môn công khanh trường!
- Hay!
Vô Song vỗ tay khen.
- Đường môn chúng ta cha truyền con nối công, khanh, trường, vế của Thái Quân 'Nhất môn công khanh trường' không chỉ chỉnh, mà còn chính xác cực kỳ, suy nghĩ của Thái Quân quả thật là thấu đáo!
Mọi người cười vui vẻ, Sở Phong nói:
- Vô Song muội, bây giờ không có ai có thể đỡ cho muội rồi, muội hãy đối lại một câu xem?
Vô Song bĩu môi nói:
- Huynh nghĩ muội không đối được hả, nghe đây, vế dưới của muội là: Ngũ tạng Tỳ Phế Thận!
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Ngũ tạng sao chỉ có tỳ, phế, thận? Vậy còn tim, gan, đâu?
Vô Song không chút hoang mang nói:
- Người này là người không có tim, gan!
Mọi người cười rộ lên, Sở Phong nói:
- Nếu Vô Song muội đã đối như vậy, ta cũng muốn đối một câu nữa!
- Thật á?
- Ngũ sắc Thanh Hoàng Xích!
- Không được, ngũ sắc là xanh, vàng, đỏ, trắng, đen, còn thiếu trắng đen mà?
Vô Song kêu lên.
Sở Phong cười hi hi nói:
- Ta nói người này không phân biệt được trắng đen!
Rồi ánh mắt liếc nhìn sang Đường Ngạo vẫn không nói gì.
Tất nhiên là Đường Ngạo biết Sở Phong đang nói xiên mình, nhưng có Thái Quân ở đây gã cũng không tiện phát tác, đànhs buồn bực hừ một tiếng, Sở Phong lập tức đứng lên, nâng chén rượu hướng về Đường Ngạo nói:
- Đường huynh, vừa rồi tại hạ nói năng lỗ mãng, mong huynh đừng để bụng. Ta là người thẳng tính nghĩ gì nói nấy, xin tự phạt trước một ly để tạ tội!
Rồi nâng chén uống một hơi cạn sạch, Đường Ngạo cho rằng hắn vẫn còn đang chế nhạo mình, có điều nếu người ta đã nâng rượu bồi tội như vậy, mình không uống quả thật quá hẹp hòi, vì vậy cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Thái Quân cười ha hả nói:
- Tốt, tốt! Nếu lúc trước có hiểu lầm gì thì sau khi uống xong chén rượu này cũng đều xóa bỏ đi!
Vô Song chuyển sang nói với Lan Đình:
- Thượng Quan tỷ tỷ, y thuật của tỷ cao minh, không bằng tỷ dùng y đạo đối lại một câu đi?
Sở Phong nói:
- Vô Song muội, thế này không phải là muội cố tình làm khó dễ Thượng Quan tỷ tỷ sao hả?
Vô Song nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ tinh thông y đạo, tài trí hơn người, sao lại gọi là làm khó chứ?
Mọi người lại nhìn sang phía Lan Đình, Lan Đình suy tư một lát rồi nói:
- Lục mạch Thốn Quan Xích!
Vô Song vỗ tay nói:
- Đối hay! Thượng Quan tỷ tỷ đúng là tài nữ!
Sở Phong lại nói:
- Thốn, Quan, Xích cũng chỉ là tam mạch, sao lại là lục mạch được?
Vô Song nói:
- Tay trái có tam mạch Thốn, Quan, Xích, tay phải cũng có tam mạch Thốn, Quan, Xích, hợp lại không phải là lục mạch sao? Đúng ngốc!
Hoá ra khi đại phu bắt mạch thì đặt ba đầu ngón tay lên mạch cổ tay người bệnh, đó là ba vị trí Thốn, Quan, Xích. Chỗ xương lồi ra ở cổ tay là "Quan", trước "Quan" là "Thốn", sau "Quan" là "Xích". Do đó trên cổ tay có các mạch gọi là "Thốn mạch", "Quan mạch" và "Xích mạch" .
Sở Phong vẫn còn chưa rõ ràng lắm, bèn nhìn qua Lan Đình, Lan Đình khẽ cười nói:
- Sở công tử xin đưa hai tay ra!
Sở Phong bèn đưa hai tay ra, Lan Đình đặt đồng thời ba đầu ngón tay trái và ba đầu ngón tay phải lên hai cổ tay của Sở Phong, lại cười nói:
- Hiện tại chính là 'Lục mạch thốn quan xích', công tử đã hiểu rõ chưa?
Sở Phong chợt tỉnh ngộ, nói:
- Thì ra là như vậy! Vẫn phải nhờ Y Tử cô nương chỉ điểm ta mới rõ!
Sau khi rượu được ba tuần, Vô Song đột nhiên nói:
- Thái Quân, ngôi đình này của chúng ta từ lúc hoàn thành đến giờ vẫn chưa có tên, Thượng Quan tỷ tỷ lại hiếm khi có dịp đến đây, chi bằng hôm nay chúng ta mời Thượng Quan tỷ tỷ đặt cho nó một cái tên, lại viết thêm một đôi câu đối có được không?
Thái Quân nói:
- Hay lắm! Lão thân sớm đã nghe nói Thượng Quan Y Tử cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, nhất là thư pháp, có thể so sánh với cổ nhân, hôm nay lão thân có thể mở rộng tầm mắt rồi!
Lan Đình vội vàng nói:
- Thái Quân đã quá khích lệ rồi, Y Tử chỉ là hơi yêu thích, sao dám so sánh với bút phong của cổ nhân.
Vô Song reo lên:
- Thượng Quan tỷ tỷ không nên từ chối! Người đâu, mau chuẩn bị giấy mực!
Sở Phong vội vàng nói:
- Chỉ cần lấy giấy là được, những thứ còn lại Y Tử cô nương sớm đã có chuẩn bị!
Rồi từ trong cái hòm nhỏ lấy ra bút và nghiên mực, Đường Chuyết vừa thấy kinh ngạc thốt lên:
- Là... Nghiên sơn... Hấp nghiên?
Sở Phong nói:
- Đường huynh cũng biết nghiên mực này ư?
- Có... nghe... một chút! Nghiên này... gọi là 'Ngũ. . . thủy. . . phù Côn Lôn', nghe đồn.. nó là... nghiên mực... của... Lý Dục!
Vô Song nói chen vào:
- Lý Dục? Chính là vị hậu chủ đáng thương của Nam Đường đó hả?
- Đúng... đúng vậy!
- Vị Lý hậu chủ này sau khi mất nước đã viết không ít những lời thơ thương xót, câu 'Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian' hình như chính là do ông viết, còn có câu 'Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung' cũng là do ông viết, lại còn câu 'Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu' hình như cũng là do ông viết, chỉ nghe cũng để người ta phát sầu, sầu! Sầu! Sầu! Thảo nào được xưng là 'Sầu tông!'
Sở Phong vừa mài mực vừa nói:
- Hắn là quốc quân của Nam Đường, một khi mất nước, lại bị cầm tù, thử hỏi có thể không thương sầu sao?
- Ai bảo hắn chỉ biết làm thơ, không biết cách trị quốc!
Giấy trắng được mang tới, Vô Song giục:
- Thượng Quan tỷ tỷ, mau viết đi!
Lan Đình không tiện từ chối, đành suy tư một lúc, chợt thấy dưới bóng cây có ong bướm bay lượn, hoàng tước líu lo, bèn vung bút lên mà viết rằng:
"Phong y điểu ngữ lưu nhân túy".
Sở Phong thấy chữ trên tờ giấy trắng không đẹp đẽ giống như chữ trên lụa trắng lần trước, nhưng lại như mây bay nước chảy, phiêu dật dâng trào, chính là kiểu chữ Cuồng Thảo.
- Chữ... chữ đẹp!
Đường Chuyết buột miệng khen một câu.
Lan Đình mỉm cười, sau khi viết vế trên nhưng lại không viết tiếp vế dưới, cứ mấy lần muốn cầm bút viết lại thôi, trong lòng Sở Phong khẽ động, nói:
- Y Tử cô nương, hay là vế dưới để cho tại hạ viết tiếp đi?
Lan Đình bèn đưa bút cho hắn, Sở Phong nhận lấy vung lên viết, cũng là dạng chữ Cuồng Thảo, viết rằng:
"Điệp luyến hoa hương đãi tiên lâm".
Vô Song vỗ tay nói:
- Phong y điểu ngữ lưu nhân túy, điệp luyến hoa hương đãi tiên lâm! Hay, câu đối tuyệt hay!
Chỉ thấy hai hàng câu đối như nhau, tuy do hai người viết nhưng lại như một thể, trước sau như một. Thái Quân gật đầu nói:
- Hai vị quả nhiên có hiểu biết thâm thuý về thư pháp, bút phong tuy khác nhau, nhưng thần vận lại tương hòa, hay, hay!
Vô Song nói:
- Câu đối đã có, vậy còn tên thì thế nào?
Sở Phong và Lan Đình nhìn nhau cười, Sở Phong vừa định viết, bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó lại viết xuống ba chữ: Điệp Luyến đình!
Vô Song lại vỗ tay nói:
- Tên rất hay! Không ngờ Sở đại ca lại tài hoa như vậy!
- Đương nhiên! Bằng không ta làm sao dám bêu xấu trước mặt Thượng Quan tỷ tỷ của muội!
Thái Quân cười ha hả nói:
- Tốt! Ngày mai ta sẽ cho người đem chữ khắc lên đình, cuối cùng đình này cũng có tên rồi.
Vô Song nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ nhất định phải thường xuyên tới Thục mới được đó, đã lâu lắm rồi Thái Quân không được vui vẻ như thế!
Lan Đình nói:
- Phượng Vĩ Tô của Thái Quân ngon như vậy, nếu ta mà không đến thì cái miệng của ta chắc chắn sẽ không để yên!
Thái Quân mặt mày rạng rỡ:
- Nha đầu Thượng Quan còn biết làm người khác thích thú hơn so với nha đầu Vô Song kia nhiều!
Vô Song gắt giọng:
- Hứ! Thái Quân sao lại thiên vị Thượng Quan tỷ tỷ như vậy?
Mọi người lại cười vang lên, Vô Song lại nói:
- Tuy nhiên nếu Sở đại ca cũng cùng tới thì càng vui hơn!
Sở Phong cười ha ha:
- Có thể đi cùng Y Tử cô nương, dù cho cả đời cầm hòm thuốc thì ta cũng cam tâm tình nguyện!
Vô Song lại nói:
- Sở đại ca có bỏ được Trích Tiên Tử và Thiên Ma Nữ không?
Sở Phong khựng cười lại, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm, Vô Song lại nói:
- Nghe nói Thiên Sơn Phi Tướng Quân cũng có tình có ý với Sở đại ca nữa mà, thậm chí Nga Mi Diệu Ngọc đối với Sở đại ca cũng không tầm thường, muội thấy Sở đại ca cũng quả thực là phong lưu!
Sở Phong buồn bã nói:
- Ta chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, làm sao có thể đáp lại tình nghĩa của các cô ấy được!
Rồi nâng chén uống một hơi cạn sạch, mọi người cũng nhất thời im lặng, Lan Đình sao mà không hiểu cho được, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy mất mát.
Đường Chuyết thấy vẻ mặt Sở Phong buồn bã, liền nói:
- Hôm... hôm nay... mọi người vui vẻ như vậy, chi bằng... ta... cùng Sở huynh... so mấy chiêu kiếm, để tăng... hào hứng cho mọi người?
Vô Song vỗ tay nói:
- Ý của tam ca rất hay, Sở đại ca bị cả võ lâm thiên hạ truy sát còn có thể dễ dàng chạy trốn như thế, nhất định kiếm pháp vô cùng cao minh!
Vô Song tròn mắt.
Thái Quân nói:
- Vế đối của ta là: Nhất môn công khanh trường!
- Hay!
Vô Song vỗ tay khen.
- Đường môn chúng ta cha truyền con nối công, khanh, trường, vế của Thái Quân 'Nhất môn công khanh trường' không chỉ chỉnh, mà còn chính xác cực kỳ, suy nghĩ của Thái Quân quả thật là thấu đáo!
Mọi người cười vui vẻ, Sở Phong nói:
- Vô Song muội, bây giờ không có ai có thể đỡ cho muội rồi, muội hãy đối lại một câu xem?
Vô Song bĩu môi nói:
- Huynh nghĩ muội không đối được hả, nghe đây, vế dưới của muội là: Ngũ tạng Tỳ Phế Thận!
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Ngũ tạng sao chỉ có tỳ, phế, thận? Vậy còn tim, gan, đâu?
Vô Song không chút hoang mang nói:
- Người này là người không có tim, gan!
Mọi người cười rộ lên, Sở Phong nói:
- Nếu Vô Song muội đã đối như vậy, ta cũng muốn đối một câu nữa!
- Thật á?
- Ngũ sắc Thanh Hoàng Xích!
- Không được, ngũ sắc là xanh, vàng, đỏ, trắng, đen, còn thiếu trắng đen mà?
Vô Song kêu lên.
Sở Phong cười hi hi nói:
- Ta nói người này không phân biệt được trắng đen!
Rồi ánh mắt liếc nhìn sang Đường Ngạo vẫn không nói gì.
Tất nhiên là Đường Ngạo biết Sở Phong đang nói xiên mình, nhưng có Thái Quân ở đây gã cũng không tiện phát tác, đànhs buồn bực hừ một tiếng, Sở Phong lập tức đứng lên, nâng chén rượu hướng về Đường Ngạo nói:
- Đường huynh, vừa rồi tại hạ nói năng lỗ mãng, mong huynh đừng để bụng. Ta là người thẳng tính nghĩ gì nói nấy, xin tự phạt trước một ly để tạ tội!
Rồi nâng chén uống một hơi cạn sạch, Đường Ngạo cho rằng hắn vẫn còn đang chế nhạo mình, có điều nếu người ta đã nâng rượu bồi tội như vậy, mình không uống quả thật quá hẹp hòi, vì vậy cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Thái Quân cười ha hả nói:
- Tốt, tốt! Nếu lúc trước có hiểu lầm gì thì sau khi uống xong chén rượu này cũng đều xóa bỏ đi!
Vô Song chuyển sang nói với Lan Đình:
- Thượng Quan tỷ tỷ, y thuật của tỷ cao minh, không bằng tỷ dùng y đạo đối lại một câu đi?
Sở Phong nói:
- Vô Song muội, thế này không phải là muội cố tình làm khó dễ Thượng Quan tỷ tỷ sao hả?
Vô Song nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ tinh thông y đạo, tài trí hơn người, sao lại gọi là làm khó chứ?
Mọi người lại nhìn sang phía Lan Đình, Lan Đình suy tư một lát rồi nói:
- Lục mạch Thốn Quan Xích!
Vô Song vỗ tay nói:
- Đối hay! Thượng Quan tỷ tỷ đúng là tài nữ!
Sở Phong lại nói:
- Thốn, Quan, Xích cũng chỉ là tam mạch, sao lại là lục mạch được?
Vô Song nói:
- Tay trái có tam mạch Thốn, Quan, Xích, tay phải cũng có tam mạch Thốn, Quan, Xích, hợp lại không phải là lục mạch sao? Đúng ngốc!
Hoá ra khi đại phu bắt mạch thì đặt ba đầu ngón tay lên mạch cổ tay người bệnh, đó là ba vị trí Thốn, Quan, Xích. Chỗ xương lồi ra ở cổ tay là "Quan", trước "Quan" là "Thốn", sau "Quan" là "Xích". Do đó trên cổ tay có các mạch gọi là "Thốn mạch", "Quan mạch" và "Xích mạch" .
Sở Phong vẫn còn chưa rõ ràng lắm, bèn nhìn qua Lan Đình, Lan Đình khẽ cười nói:
- Sở công tử xin đưa hai tay ra!
Sở Phong bèn đưa hai tay ra, Lan Đình đặt đồng thời ba đầu ngón tay trái và ba đầu ngón tay phải lên hai cổ tay của Sở Phong, lại cười nói:
- Hiện tại chính là 'Lục mạch thốn quan xích', công tử đã hiểu rõ chưa?
Sở Phong chợt tỉnh ngộ, nói:
- Thì ra là như vậy! Vẫn phải nhờ Y Tử cô nương chỉ điểm ta mới rõ!
Sau khi rượu được ba tuần, Vô Song đột nhiên nói:
- Thái Quân, ngôi đình này của chúng ta từ lúc hoàn thành đến giờ vẫn chưa có tên, Thượng Quan tỷ tỷ lại hiếm khi có dịp đến đây, chi bằng hôm nay chúng ta mời Thượng Quan tỷ tỷ đặt cho nó một cái tên, lại viết thêm một đôi câu đối có được không?
Thái Quân nói:
- Hay lắm! Lão thân sớm đã nghe nói Thượng Quan Y Tử cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, nhất là thư pháp, có thể so sánh với cổ nhân, hôm nay lão thân có thể mở rộng tầm mắt rồi!
Lan Đình vội vàng nói:
- Thái Quân đã quá khích lệ rồi, Y Tử chỉ là hơi yêu thích, sao dám so sánh với bút phong của cổ nhân.
Vô Song reo lên:
- Thượng Quan tỷ tỷ không nên từ chối! Người đâu, mau chuẩn bị giấy mực!
Sở Phong vội vàng nói:
- Chỉ cần lấy giấy là được, những thứ còn lại Y Tử cô nương sớm đã có chuẩn bị!
Rồi từ trong cái hòm nhỏ lấy ra bút và nghiên mực, Đường Chuyết vừa thấy kinh ngạc thốt lên:
- Là... Nghiên sơn... Hấp nghiên?
Sở Phong nói:
- Đường huynh cũng biết nghiên mực này ư?
- Có... nghe... một chút! Nghiên này... gọi là 'Ngũ. . . thủy. . . phù Côn Lôn', nghe đồn.. nó là... nghiên mực... của... Lý Dục!
Vô Song nói chen vào:
- Lý Dục? Chính là vị hậu chủ đáng thương của Nam Đường đó hả?
- Đúng... đúng vậy!
- Vị Lý hậu chủ này sau khi mất nước đã viết không ít những lời thơ thương xót, câu 'Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian' hình như chính là do ông viết, còn có câu 'Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung' cũng là do ông viết, lại còn câu 'Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu' hình như cũng là do ông viết, chỉ nghe cũng để người ta phát sầu, sầu! Sầu! Sầu! Thảo nào được xưng là 'Sầu tông!'
Sở Phong vừa mài mực vừa nói:
- Hắn là quốc quân của Nam Đường, một khi mất nước, lại bị cầm tù, thử hỏi có thể không thương sầu sao?
- Ai bảo hắn chỉ biết làm thơ, không biết cách trị quốc!
Giấy trắng được mang tới, Vô Song giục:
- Thượng Quan tỷ tỷ, mau viết đi!
Lan Đình không tiện từ chối, đành suy tư một lúc, chợt thấy dưới bóng cây có ong bướm bay lượn, hoàng tước líu lo, bèn vung bút lên mà viết rằng:
"Phong y điểu ngữ lưu nhân túy".
Sở Phong thấy chữ trên tờ giấy trắng không đẹp đẽ giống như chữ trên lụa trắng lần trước, nhưng lại như mây bay nước chảy, phiêu dật dâng trào, chính là kiểu chữ Cuồng Thảo.
- Chữ... chữ đẹp!
Đường Chuyết buột miệng khen một câu.
Lan Đình mỉm cười, sau khi viết vế trên nhưng lại không viết tiếp vế dưới, cứ mấy lần muốn cầm bút viết lại thôi, trong lòng Sở Phong khẽ động, nói:
- Y Tử cô nương, hay là vế dưới để cho tại hạ viết tiếp đi?
Lan Đình bèn đưa bút cho hắn, Sở Phong nhận lấy vung lên viết, cũng là dạng chữ Cuồng Thảo, viết rằng:
"Điệp luyến hoa hương đãi tiên lâm".
Vô Song vỗ tay nói:
- Phong y điểu ngữ lưu nhân túy, điệp luyến hoa hương đãi tiên lâm! Hay, câu đối tuyệt hay!
Chỉ thấy hai hàng câu đối như nhau, tuy do hai người viết nhưng lại như một thể, trước sau như một. Thái Quân gật đầu nói:
- Hai vị quả nhiên có hiểu biết thâm thuý về thư pháp, bút phong tuy khác nhau, nhưng thần vận lại tương hòa, hay, hay!
Vô Song nói:
- Câu đối đã có, vậy còn tên thì thế nào?
Sở Phong và Lan Đình nhìn nhau cười, Sở Phong vừa định viết, bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó lại viết xuống ba chữ: Điệp Luyến đình!
Vô Song lại vỗ tay nói:
- Tên rất hay! Không ngờ Sở đại ca lại tài hoa như vậy!
- Đương nhiên! Bằng không ta làm sao dám bêu xấu trước mặt Thượng Quan tỷ tỷ của muội!
Thái Quân cười ha hả nói:
- Tốt! Ngày mai ta sẽ cho người đem chữ khắc lên đình, cuối cùng đình này cũng có tên rồi.
Vô Song nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ nhất định phải thường xuyên tới Thục mới được đó, đã lâu lắm rồi Thái Quân không được vui vẻ như thế!
Lan Đình nói:
- Phượng Vĩ Tô của Thái Quân ngon như vậy, nếu ta mà không đến thì cái miệng của ta chắc chắn sẽ không để yên!
Thái Quân mặt mày rạng rỡ:
- Nha đầu Thượng Quan còn biết làm người khác thích thú hơn so với nha đầu Vô Song kia nhiều!
Vô Song gắt giọng:
- Hứ! Thái Quân sao lại thiên vị Thượng Quan tỷ tỷ như vậy?
Mọi người lại cười vang lên, Vô Song lại nói:
- Tuy nhiên nếu Sở đại ca cũng cùng tới thì càng vui hơn!
Sở Phong cười ha ha:
- Có thể đi cùng Y Tử cô nương, dù cho cả đời cầm hòm thuốc thì ta cũng cam tâm tình nguyện!
Vô Song lại nói:
- Sở đại ca có bỏ được Trích Tiên Tử và Thiên Ma Nữ không?
Sở Phong khựng cười lại, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm, Vô Song lại nói:
- Nghe nói Thiên Sơn Phi Tướng Quân cũng có tình có ý với Sở đại ca nữa mà, thậm chí Nga Mi Diệu Ngọc đối với Sở đại ca cũng không tầm thường, muội thấy Sở đại ca cũng quả thực là phong lưu!
Sở Phong buồn bã nói:
- Ta chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, làm sao có thể đáp lại tình nghĩa của các cô ấy được!
Rồi nâng chén uống một hơi cạn sạch, mọi người cũng nhất thời im lặng, Lan Đình sao mà không hiểu cho được, trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy mất mát.
Đường Chuyết thấy vẻ mặt Sở Phong buồn bã, liền nói:
- Hôm... hôm nay... mọi người vui vẻ như vậy, chi bằng... ta... cùng Sở huynh... so mấy chiêu kiếm, để tăng... hào hứng cho mọi người?
Vô Song vỗ tay nói:
- Ý của tam ca rất hay, Sở đại ca bị cả võ lâm thiên hạ truy sát còn có thể dễ dàng chạy trốn như thế, nhất định kiếm pháp vô cùng cao minh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.