Quyển 7 - Chương 165: Động quật tìm bí mật
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Mạc Cao Quật, còn có tên gọi khác là Thiên Phật động, nằm dưới chân dãy Minh Sa sơn phía đông nam Đôn Hoàng, đối diện với sông Đãng Tuyền, mặt nhắm hướng đông, trải dài từ nam đến bắc hơn 800 trượng, cao tới hơn 20 trượng, trên dưới tầng tầng lớp lớp là động quật, chỗ tối đa có tới năm tầng. Mạc Cao Quật được khai phá vào thời kì thập lục quốc, trải qua các triều đại Bắc triều, Tùy, Đường, thời Ngũ Đại, Tống, Tây Hạ, Nguyên khởi công xây dựng, có hơn 735 động quật, bên trong đều là bích hoạ điêu tượng, rất nhiều cố sự về kinh Phật, nhân vật.
Sở Phong và Diệu Ngọc đi tới Mạc Cao Quật, thấy một bãi đất trống phía trước đã tốp năm tốp ba đứng rất nhiều tăng lữ, hòa thượng, đạo sĩ cùng nhân vật võ lâm, bọn họ đều không có lên động quật, chỉ xa xa ngẩng đầu nhìn vùng trời trên động quật, hình như đang chờ đợi điều gì.
Sở Phong thấy kỳ quái, vừa hỏi, mới biết được nguyên là mấy ngày gần đây trên bầu trời động quật thường có phật quang loé lên, bọn họ đang đợi phật quang xuất hiện lần nữa để mà quỳ bái!
Sở Phong cười nói với Diệu Ngọc:
- Nghe nói thời thập lục quốc, tăng nhân Nhạc Tôn dạo chơi đến dưới chân Minh Sa sơn, chợt thấy đỉnh núi đối diện nhiều lần nhấp nháy kim quang, như hiện vạn phật, vì vậy liền tại vách đá nơi đó mở một cái động quật đầu tiên, không ngờ được mấy nghìn năm sau, ở đây lại lần nữa nhấp nháy phật quang!
Diệu Ngọc mỉm cười nói:
- Không ngờ ngươi còn biết những chuyện này.
Sở Phong cười nói:
- Cô quên rồi sao? Dạy ta võ công chính là lão đạo sĩ, cho nên phật gia đạo gia ta cũng thông hiểu một ít. Ta còn biết ngọn nguồn tồn tại của cái tên Mạc Cao Quật nữa.
- Oh, nói nghe thử xem.
- Chuyện kể rằng sau đó lại có một Pháp Lương thiền sư ở đây xây động tu thiền, gọi nơi này là 'Mạc cao quật', ý là 'chỗ cao của sa mạc', bởi vì 'Mạc' và 'Mạc' đồng âm[1], cho nên trở thành 'Mạc Cao Quật', ta nói thế có sai không?
[1] : Hai từ mạc 莫 và 漠 đồng âm khác nghĩa.
Diệu Ngọc gật đầu nói:
- Ngươi có thể biết được tỉ mỉ như vậy, thực sự là hiếm thấy!
- Hehe, đa tạ Diệu Ngọc khích lệ
Diệu Ngọc biết miệng hắn lại muốn không nghiêm chỉnh, vội nói:
- Chúng ta đi lên xem đi.
Bên ngoài động quật xây một câu gỗ thông đến đền, cũng có hàng lang, sạn đạo tương liên. Hai người bèn theo sạn đạo hàng lang bắt đầu từng bước từng bước xem xét động quật.
Độ lớn nhỏ của những động quật này tương đối xa, có cái cao tới hơn mười trượng, mà cái nhỏ nhất cao không tới một thước.
Hai người tới một động quật, động quật này có một tượng Phật đang nằm thật lớn, hai mắt khẽ hợp, thần thái khoan thai.
Sở Phong nói :
- Phật tổ chính là Phật tổ, ngay cả ngủ cũng không giống bình thường như vậy!
Diệu Ngọc nói :
- Đây là tượng niết bàn, cho thấy Phật tổ sắp độ niết bàn, đắc chứng Bồ đề!
Sở Phong nói :
- Thì ra là niết bàn, ta còn tưởng rằng là đang ngủ.
Diệu Ngọc oán trách liếc Sở Phong, kéo ống tay áo của hắn nói:
- Mau nhanh hướng Phật tổ thi lễ!
Nói xong hai tay tạo thành chữ thập, nghiêm nghị lạy ba lạy.
Sở Phong cũng học theo dáng dấp Diệu Ngọc lễ độ cung kính lạy ba lạy, sau đó cười nói với Diệu Ngọc:
- Này, cô đã cầu nguyện điều gì vậy?
- Cầu nguyện gì?
Diệu Ngọc ngạc nhiên nhìn Sở Phong.
- Chứ sao, cô thành kính thăm viếng như vậy, không phải là cầu nguyện sao?
Diệu Ngọc thực sự là dở khóc dở cười nói:
- Ta là thành tâm hướng phật, cảm ngộ ngã phật từ bi, ngươi lại cho là bái phật cầu nguyện!"
Sở Phong cười ngượng ngạo, Diệu Ngọc ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ. . . ngươi vừa rồi đã cầu nguyện?
Sở Phong tức thì vẻ mặt xấu hổ ê ê a a, Diệu Ngọc "Hinh hích" bật cười, lại hỏi:
- Ngươi đã cầu nguyện điều gì?
Sở Phong xoay động tròng mắt, nói:
- Ta cầu Phật tổ lại ban thưởng ta ba nguyện vọng!
Diệu Ngọc nghiêm mặt nói:
- Trước mặt Phật tổ không được nói dối, ngươi không nói cũng không sao!
Sở Phong le lưỡi, làm một mặt quỷ với Diệu Ngọc, lại quay đầu về Phật tổ làm một mặt quỷ, Diệu Ngọc vừa buồn cười lại bất đắc dĩ.
Hai người lại tới một động quật, thấy trên vách động vẽ rất nhiều tiên nữ xinh đẹp, đang bay ở trên trời, lưng ôm đàn tì bà đàn tấu.
Sở Phong lại cười nói :
- Tiên nữ chính là tiên nữ, ngay cả chơi đàn tỳ bà cũng không giống người thường!
Diệu Ngọc nói :
- Đây là Phản đạn tỳ bà, những tiên nữ này đang bay trên trời, hầu hạ Phật tổ và Đế Thích thần!
- Đế Thích, Đế Thích là ai?
Diệu Ngọc lườm Sở Phong một cái, nói:
- Phật gia nói bốn phía Tu Di sơn mỗi bên đều có tám thiên, thêm Đao lợi thiên ở trung tâm, hợp thành ba mươi ba thiên, Đế Thích chính là đứng đầu ba mươi ba thiên ( Đao lợi thiên ), thống lĩnh chư thiên!
Sở Phong nói :
- Thống lĩnh chư thiên, vậy chẳng lẽ không phải còn lớn hơn so với Phật tổ à.
Diệu Ngọc lại lườm hắn một cái nói :
- Đế thích chính là một trong hộ pháp chủ thần của phật môn, thủ hộ Phật tổ!
Sở Phong cười nói:
- Thì ra là bảo tiêu của Phật tổ!
Diệu Ngọc giận dữ liếc hắn nói:
- Đây là thánh địa phật môn, ngươi sao có thể vô lễ như vậy!
Sở Phong vội nói:
- Được, ta không nói, ta câm miệng!
Nói rồi vội vàng lấy tay che miệng mình lại.
Diệu Ngọc nhịn không được "Hính hích" bật cười.
Sở Phong lập tức nói :
- Ơ, cô cười kìa, đây là thánh địa phật môn, cô sao có thể vô lễ như vậy!
Diệu Ngọc giận dữ liếc mắt, không nói thêm.
Hai người lại đến một động quật, bên trong cũng là bích hoạ, vẽ một Bồ Tát ngồi ngay ngắn ở giữa, xung quanh có rất nhiều sa môn đang thành kính nghe Bồ Tát thuyết pháp.
Diệu Ngọc nói :
- Đây là Duy Ma Cật thuyết pháp đồ, ngài đang kể rõ chân lý phật môn cho các sa môn!
Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
- Chân lý Phật môn cũng có thể kể rõ sao?
Diệu Ngọc ngẩn người, liếc nhìn Sở Phong, không nói gì.
Hai người lại tới một động quật, thấy vách tường phía nam quật này vẽ một bích hoạ thật lớn, hình ảnh tựa như do một loạt cố sự cấu thành. Ngay từ đầu là năm tên đạo tặc chém giết với quan binh tại sơn lâm; tiếp theo đạo tặc bị quốc vương hạ lệnh khoét đi hai mắt, đau khóc mấy ngày liền; tiếp theo nữa là Phật tổ tới phía trước năm người, lấy đại thần thông hồi phục thị lực cho năm người; cuối cùng năm người kia bái phục trước Phật tổ, nghe Phật tổ thuyết pháp.
Diệu Ngọc nói :
- Đây là Ngũ bách cường đạo thành Phật đồ, năm người đó chính là đại biểu cho năm trăm cường đạo!
Sở Phong lại gãi đầu nói :
- Cường đạo cũng có thể thành Phật à?
Diệu Ngọc nói :
- Chúng sinh bình đẳng, vạn vật đều như thế, phật nói phổ độ chúng sinh, bất kể tội nghiệt nặng thế nào, chỉ cần thành tâm quy y phật môn, đều có thể được cứu độ!
Sở Phong lập tức nói :
- Đã như vậy, sao cô cứ rắp tâm muốn tính mệnh của ta, chẳng lẽ ta ngay cả cường đạo cũng không bằng, không đáng để cứu độ?
Diệu Ngọc ngẩn ngơ, trầm mặc nửa ngày, nói :
- Ta không có thần thông như Phật tổ, không biết cứu độ thế nào!
Sở Phong nói :
- Có thể cứu độ hay không, sao lại do thần thông lớn nhỏ? Phật môn các cô ngày thường không phải là hay nói, nhất niệm thành Phật sao?
Diệu Ngọc nhìn Sở Phong nói :
- Nhất niệm là được thành Phật, nhưng cũng có thể thành ma!
Sở Phong nói :
- Vậy cô nói ta sẽ thành Phật hay là sẽ thành ma?
Diệu Ngọc lắc đầu nói :
- Ta không biết.
- Vậy ta nói cho cô biết, ta không thành Phật, cũng sẽ không thành ma, ta chỉ là muốn trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ!
Diệu Ngọc trầm mặc một hồi lâu, nói:
- Kỳ thực ngươi có thể quy y phật môn, như vậy thiên hạ võ lâm sẽ không truy sát ngươi nữa. . .
- Vậy ta quy y Nga Mi các cô có được không?
Diệu Ngọc ngẩn người, nói :
- Cái này. . . Nga Mi chúng ta chưa bao giờ thu nam giới!
Sở Phong nói :
- Cô vừa rồi còn nói chúng sinh bình đẳng, hiện tại lại nói không bao giờ thu nam giới, phật môn của các cô thật đúng là mâu thuẫn từ đầu đến cuối!
Diệu Ngọc không nói gì, nàng biết mình thế nào cũng nói không lại Sở Phong.
Hai người lại tới một động quật, quật này bề mặt hình vuông, bốn mặt vẽ thiên phật, vách tường chính diện mở một đền thờ đỉnh bằng, trong đền thờ có bảy pho tượng đắp, Phật tổ ở giữa, sáu pho khác đối xứng đứng dọc hai bên. Bảy pho tượng đắp hình thần vẹn toàn, sinh động như thật. Bên hông phía ngoài đền thờ còn đứng thêm hai pho tượng đắp.
Diệu Ngọc nói :
- Đây là Thất tôn tượng, ở giữa chính là Phật tổ, bên trái là đệ tử Già Diệp, phía bên phải là đệ tử A Nan, phía dưới hai đệ tử chính là tượng Bồ Tát, dưới tượng Bồ Tát là tượng Thiên Vương, bên hông phía ngoài đền thờ chính là tượng Lực Sĩ.
- Lực Sĩ, Thiên Vương, Bồ Tát, đệ tử, Phật tổ, thì ra phật môn đẳng cấp cũng rất nghiêm ngặt a!
Diệu Ngọc lườm hắn một cái, Sở Phong le lưỡi, không dám nói nữa.
Sở Phong và Diệu Ngọc đi tới Mạc Cao Quật, thấy một bãi đất trống phía trước đã tốp năm tốp ba đứng rất nhiều tăng lữ, hòa thượng, đạo sĩ cùng nhân vật võ lâm, bọn họ đều không có lên động quật, chỉ xa xa ngẩng đầu nhìn vùng trời trên động quật, hình như đang chờ đợi điều gì.
Sở Phong thấy kỳ quái, vừa hỏi, mới biết được nguyên là mấy ngày gần đây trên bầu trời động quật thường có phật quang loé lên, bọn họ đang đợi phật quang xuất hiện lần nữa để mà quỳ bái!
Sở Phong cười nói với Diệu Ngọc:
- Nghe nói thời thập lục quốc, tăng nhân Nhạc Tôn dạo chơi đến dưới chân Minh Sa sơn, chợt thấy đỉnh núi đối diện nhiều lần nhấp nháy kim quang, như hiện vạn phật, vì vậy liền tại vách đá nơi đó mở một cái động quật đầu tiên, không ngờ được mấy nghìn năm sau, ở đây lại lần nữa nhấp nháy phật quang!
Diệu Ngọc mỉm cười nói:
- Không ngờ ngươi còn biết những chuyện này.
Sở Phong cười nói:
- Cô quên rồi sao? Dạy ta võ công chính là lão đạo sĩ, cho nên phật gia đạo gia ta cũng thông hiểu một ít. Ta còn biết ngọn nguồn tồn tại của cái tên Mạc Cao Quật nữa.
- Oh, nói nghe thử xem.
- Chuyện kể rằng sau đó lại có một Pháp Lương thiền sư ở đây xây động tu thiền, gọi nơi này là 'Mạc cao quật', ý là 'chỗ cao của sa mạc', bởi vì 'Mạc' và 'Mạc' đồng âm[1], cho nên trở thành 'Mạc Cao Quật', ta nói thế có sai không?
[1] : Hai từ mạc 莫 và 漠 đồng âm khác nghĩa.
Diệu Ngọc gật đầu nói:
- Ngươi có thể biết được tỉ mỉ như vậy, thực sự là hiếm thấy!
- Hehe, đa tạ Diệu Ngọc khích lệ
Diệu Ngọc biết miệng hắn lại muốn không nghiêm chỉnh, vội nói:
- Chúng ta đi lên xem đi.
Bên ngoài động quật xây một câu gỗ thông đến đền, cũng có hàng lang, sạn đạo tương liên. Hai người bèn theo sạn đạo hàng lang bắt đầu từng bước từng bước xem xét động quật.
Độ lớn nhỏ của những động quật này tương đối xa, có cái cao tới hơn mười trượng, mà cái nhỏ nhất cao không tới một thước.
Hai người tới một động quật, động quật này có một tượng Phật đang nằm thật lớn, hai mắt khẽ hợp, thần thái khoan thai.
Sở Phong nói :
- Phật tổ chính là Phật tổ, ngay cả ngủ cũng không giống bình thường như vậy!
Diệu Ngọc nói :
- Đây là tượng niết bàn, cho thấy Phật tổ sắp độ niết bàn, đắc chứng Bồ đề!
Sở Phong nói :
- Thì ra là niết bàn, ta còn tưởng rằng là đang ngủ.
Diệu Ngọc oán trách liếc Sở Phong, kéo ống tay áo của hắn nói:
- Mau nhanh hướng Phật tổ thi lễ!
Nói xong hai tay tạo thành chữ thập, nghiêm nghị lạy ba lạy.
Sở Phong cũng học theo dáng dấp Diệu Ngọc lễ độ cung kính lạy ba lạy, sau đó cười nói với Diệu Ngọc:
- Này, cô đã cầu nguyện điều gì vậy?
- Cầu nguyện gì?
Diệu Ngọc ngạc nhiên nhìn Sở Phong.
- Chứ sao, cô thành kính thăm viếng như vậy, không phải là cầu nguyện sao?
Diệu Ngọc thực sự là dở khóc dở cười nói:
- Ta là thành tâm hướng phật, cảm ngộ ngã phật từ bi, ngươi lại cho là bái phật cầu nguyện!"
Sở Phong cười ngượng ngạo, Diệu Ngọc ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ. . . ngươi vừa rồi đã cầu nguyện?
Sở Phong tức thì vẻ mặt xấu hổ ê ê a a, Diệu Ngọc "Hinh hích" bật cười, lại hỏi:
- Ngươi đã cầu nguyện điều gì?
Sở Phong xoay động tròng mắt, nói:
- Ta cầu Phật tổ lại ban thưởng ta ba nguyện vọng!
Diệu Ngọc nghiêm mặt nói:
- Trước mặt Phật tổ không được nói dối, ngươi không nói cũng không sao!
Sở Phong le lưỡi, làm một mặt quỷ với Diệu Ngọc, lại quay đầu về Phật tổ làm một mặt quỷ, Diệu Ngọc vừa buồn cười lại bất đắc dĩ.
Hai người lại tới một động quật, thấy trên vách động vẽ rất nhiều tiên nữ xinh đẹp, đang bay ở trên trời, lưng ôm đàn tì bà đàn tấu.
Sở Phong lại cười nói :
- Tiên nữ chính là tiên nữ, ngay cả chơi đàn tỳ bà cũng không giống người thường!
Diệu Ngọc nói :
- Đây là Phản đạn tỳ bà, những tiên nữ này đang bay trên trời, hầu hạ Phật tổ và Đế Thích thần!
- Đế Thích, Đế Thích là ai?
Diệu Ngọc lườm Sở Phong một cái, nói:
- Phật gia nói bốn phía Tu Di sơn mỗi bên đều có tám thiên, thêm Đao lợi thiên ở trung tâm, hợp thành ba mươi ba thiên, Đế Thích chính là đứng đầu ba mươi ba thiên ( Đao lợi thiên ), thống lĩnh chư thiên!
Sở Phong nói :
- Thống lĩnh chư thiên, vậy chẳng lẽ không phải còn lớn hơn so với Phật tổ à.
Diệu Ngọc lại lườm hắn một cái nói :
- Đế thích chính là một trong hộ pháp chủ thần của phật môn, thủ hộ Phật tổ!
Sở Phong cười nói:
- Thì ra là bảo tiêu của Phật tổ!
Diệu Ngọc giận dữ liếc hắn nói:
- Đây là thánh địa phật môn, ngươi sao có thể vô lễ như vậy!
Sở Phong vội nói:
- Được, ta không nói, ta câm miệng!
Nói rồi vội vàng lấy tay che miệng mình lại.
Diệu Ngọc nhịn không được "Hính hích" bật cười.
Sở Phong lập tức nói :
- Ơ, cô cười kìa, đây là thánh địa phật môn, cô sao có thể vô lễ như vậy!
Diệu Ngọc giận dữ liếc mắt, không nói thêm.
Hai người lại đến một động quật, bên trong cũng là bích hoạ, vẽ một Bồ Tát ngồi ngay ngắn ở giữa, xung quanh có rất nhiều sa môn đang thành kính nghe Bồ Tát thuyết pháp.
Diệu Ngọc nói :
- Đây là Duy Ma Cật thuyết pháp đồ, ngài đang kể rõ chân lý phật môn cho các sa môn!
Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
- Chân lý Phật môn cũng có thể kể rõ sao?
Diệu Ngọc ngẩn người, liếc nhìn Sở Phong, không nói gì.
Hai người lại tới một động quật, thấy vách tường phía nam quật này vẽ một bích hoạ thật lớn, hình ảnh tựa như do một loạt cố sự cấu thành. Ngay từ đầu là năm tên đạo tặc chém giết với quan binh tại sơn lâm; tiếp theo đạo tặc bị quốc vương hạ lệnh khoét đi hai mắt, đau khóc mấy ngày liền; tiếp theo nữa là Phật tổ tới phía trước năm người, lấy đại thần thông hồi phục thị lực cho năm người; cuối cùng năm người kia bái phục trước Phật tổ, nghe Phật tổ thuyết pháp.
Diệu Ngọc nói :
- Đây là Ngũ bách cường đạo thành Phật đồ, năm người đó chính là đại biểu cho năm trăm cường đạo!
Sở Phong lại gãi đầu nói :
- Cường đạo cũng có thể thành Phật à?
Diệu Ngọc nói :
- Chúng sinh bình đẳng, vạn vật đều như thế, phật nói phổ độ chúng sinh, bất kể tội nghiệt nặng thế nào, chỉ cần thành tâm quy y phật môn, đều có thể được cứu độ!
Sở Phong lập tức nói :
- Đã như vậy, sao cô cứ rắp tâm muốn tính mệnh của ta, chẳng lẽ ta ngay cả cường đạo cũng không bằng, không đáng để cứu độ?
Diệu Ngọc ngẩn ngơ, trầm mặc nửa ngày, nói :
- Ta không có thần thông như Phật tổ, không biết cứu độ thế nào!
Sở Phong nói :
- Có thể cứu độ hay không, sao lại do thần thông lớn nhỏ? Phật môn các cô ngày thường không phải là hay nói, nhất niệm thành Phật sao?
Diệu Ngọc nhìn Sở Phong nói :
- Nhất niệm là được thành Phật, nhưng cũng có thể thành ma!
Sở Phong nói :
- Vậy cô nói ta sẽ thành Phật hay là sẽ thành ma?
Diệu Ngọc lắc đầu nói :
- Ta không biết.
- Vậy ta nói cho cô biết, ta không thành Phật, cũng sẽ không thành ma, ta chỉ là muốn trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ!
Diệu Ngọc trầm mặc một hồi lâu, nói:
- Kỳ thực ngươi có thể quy y phật môn, như vậy thiên hạ võ lâm sẽ không truy sát ngươi nữa. . .
- Vậy ta quy y Nga Mi các cô có được không?
Diệu Ngọc ngẩn người, nói :
- Cái này. . . Nga Mi chúng ta chưa bao giờ thu nam giới!
Sở Phong nói :
- Cô vừa rồi còn nói chúng sinh bình đẳng, hiện tại lại nói không bao giờ thu nam giới, phật môn của các cô thật đúng là mâu thuẫn từ đầu đến cuối!
Diệu Ngọc không nói gì, nàng biết mình thế nào cũng nói không lại Sở Phong.
Hai người lại tới một động quật, quật này bề mặt hình vuông, bốn mặt vẽ thiên phật, vách tường chính diện mở một đền thờ đỉnh bằng, trong đền thờ có bảy pho tượng đắp, Phật tổ ở giữa, sáu pho khác đối xứng đứng dọc hai bên. Bảy pho tượng đắp hình thần vẹn toàn, sinh động như thật. Bên hông phía ngoài đền thờ còn đứng thêm hai pho tượng đắp.
Diệu Ngọc nói :
- Đây là Thất tôn tượng, ở giữa chính là Phật tổ, bên trái là đệ tử Già Diệp, phía bên phải là đệ tử A Nan, phía dưới hai đệ tử chính là tượng Bồ Tát, dưới tượng Bồ Tát là tượng Thiên Vương, bên hông phía ngoài đền thờ chính là tượng Lực Sĩ.
- Lực Sĩ, Thiên Vương, Bồ Tát, đệ tử, Phật tổ, thì ra phật môn đẳng cấp cũng rất nghiêm ngặt a!
Diệu Ngọc lườm hắn một cái, Sở Phong le lưỡi, không dám nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.