Quyển 18 - Chương 378: Lâm nguy ứng biến
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Sở Phong ra khỏi rừng cây, đi tới bên cạnh xe ngựa công chúa, Hoa Kinh, Hoa Kinh đang canh giữ ở trước xe, Sở Phong thì thầm hai câu với Hoa Tuấn, Hoa Tuấn gật đầu, phi ngựa đi.
Sở Phong hướng về trong thùng xe hỏi:
- Công chúa còn sợ hãi không?
Bên trong Thùng xe truyền ra thanh âm dịu dàng của công chúa:
- Ta rất tốt, đa tạ Sở tướng quân ra sức cứu giúp!
- Công chúa nói quá lời, bảo vệ công chúa là chức trách của tại hạ!
- Sở tướng quân. . .
Công chúa hình như có lời gì muốn nói.
- Công chúa có chuyện gì?
Sở Phong hỏi.
Bên trong cửa sổ xe ngừng lại một chút, hỏi:
- Trước đây Sở tướng quân là chức gì?
- Ha ha ha ha!
Sở Phong cười lớn tiếng:
- Công chúa đừng chê cười, tại hạ kỳ thực là một giang hồ mãng phu, chỉ chịu thừa tướng nhờ vã, cố gắng bảo vệ công chúa hòa thân!
- Thế à?
Giọng công chúa mang theo vẻ ngạc nhiên.
Vương Nguyên bên cạnh nói:
- Vừa rồi hoàn toàn có Sở tướng quân thần uy lẫm lẫm, mới bảo vệ công chúa chu toàn, thảo nào thừa tướng muốn cực lực tiến cử Sở tướng quân làm tống giá tướng quân!
Bên trong thùng xe không lên tiếng nữa, Sở Phong ra hiệu một cái với Vương Nguyên, hai người đi tới một nơi, Sở Phong hỏi:
- Vương đại nhân, lộ tuyến hòa thân đi thế nào?
Vương Nguyên nói:
- Từ kinh thành xuất phát, đi qua Mông Cổ thảo nguyên, đến Ngọc môn quan, lại đi thẳng về hướng tây bắc đến chỗ đại quân Tây chinh, lại do đại quân Tây chinh hộ tống công chúa tới trong quân Tả hiền vương của tộc Hung nô, do đại quân của Tả hiền vương mang công chúa hồi vực ngoại Hồ địa cùng Thiền Vu thành thân!
- Đi qua Mông Cổ thảo nguyên, lộ tuyến này là ai định?
Vương Nguyên ngẩn ra:
- Đây là lộ tuyến ngắn nhất đi Tây Vực, trước nay đều đi như thế!
Sở Phong trầm tư:
- Vương đại nhân, ta nghĩ thay đổi lộ tuyến, lập tức rời khỏi Mông Cổ thảo nguyên, càng nhanh càng tốt!
Vương Nguyên ngạc nhiên:
- Tướng quân chuẩn bị đi thế nào?
- Rời khỏi thảo nguyên, hướng nam chạy thẳng Trường An, lại từ Trường An nhập Tây Vực!
Vương Nguyên lại ngẩn ra:
- Cách đi như vậy, rất tốn chi phí, vì sao tướng quân phải đi như vậy?
- Ta hoài nghi thiết kỵ Mông Cổ sẽ bất lợi với công chúa!
- Hả?
Vương Nguyên kinh ngạc:
- Tứ bộ Mông Cổ luôn luôn dựa vào Đông Thổ, hoàng thượng còn phát chiếu muốn tứ bộ Mông Cổ phái ra thiết kỵ một đường bảo hộ công chúa đi qua đại thảo nguyên, sao lại. . .
- Cái gì? Hoàng thượng phát chiếu muốn Mông Cổ phái ra thiết kỵ bảo vệ công chúa?
Vương Nguyên gật đầu, Sở Phong kinh hãi nói:
- Thiết kỵ Mông Cổ sẽ không bảo vệ công chúa, chỉ biết thừa cơ chặn giết công chúa!
- Vì sao Sở tướng quân khẳng định như vậy?
- Vừa rồi bắn cung về công chúa chính là xạ thủ Mông Cổ!
- A?
Vương Nguyên quá kinh hãi, nhưng vẫn do dự:
- Nhưng thay đổi tuyến đường hòa thân, không có tiền lệ. . .
Sở Phong nói:
- Nếu không có tiền lệ, vậy để chúng ta mở ra tiền lệ!
- Chẳng qua như vậy. . .
- Nếu Vương đại nhân sợ triều đình trách tội, Sở Phong ta nguyện một mình gánh chịu!
Vương Nguyên tức thì chắp tay, nói:
- Sở tướng quân, chỉ cần có thể bảo vệ công chúa an toàn, Vương Nguyên ta dẫu máu chảy đầu rơi thì có tiếc gì! Chỉ là. . .
Hắn lại chắp tay hướng trời và nói:
- Ta chịu thiên tử nhờ vã, thân là tiết sứ hòa thân, tự nhiên giữ gìn lễ tiết Đông Thổ, tùy tiện thay đổi tuyến đường hòa thân, xưa nay chưa từng có, sợ rằng không hợp lễ. . .
Sở Phong không khỏi đau đầu, đúng lúc này, vang lên tiếng vó ngựa truyền đến, Hoa Tuấn phi ngựa quay về và nói với Sở Phong:
- Sườn núi phía trước quả nhiên ẩn phục rất nhiều xạ thủ Mông Cổ, ta âm thầm nghe trộm nghe chúng nói, nói ngoài hơn 10 dặm còn có mấy nghìn thiết kỵ đang tập kết, muốn chặn giết công chúa!
Vẻ mặt Sở Phong thoáng ngưng trọng, Vương Nguyên kinh hãi, nói:
- Chỉ cần có thể bảo vệ công chúa an toàn, tất cả cứ theo ý của Sở tướng quân, chỉ là có cần nói cho công chúa không?
Sở Phong thầm nghĩ: "Công chúa nhiều năm ở trong cung, kim chi ngọc diệp, có thể hiểu được cái gì?", hắn mới nói:
- Ta thấy không cần đâu, công chúa mới vừa bị sợ hãi, đỡ phải lại làm cho công chúa bất an thêm!
Vương Nguyên gật đầu.
Vì vậy Sở Phong vung tay lên, đoàn người lẳng lặng quay đầu đi vội về hướng nam, chưa đi một hồi, chợt có một binh sĩ tiến lên đưa tin:
- Sở tướng quân, Vương đại nhân, công chúa sai tiểu nhân tới hỏi vì sao đột nhiên thay đổi hướng đi?
Sở Phong ngẩn ra: xem ra tâm tư của công chúa này cũng có phần thận trọng, hơn nữa sẽ không mặc cho người bố trí!
Hắn nói với Vương Nguyên:
- Ta đi nói một tiếng cùng công chúa!
Nói xong giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa công chúa và nói:
- Công chúa!
Thùng xe truyền ra thanh âm công chúa:
- Là Sở tướng quân hả?
- Đúng vậy!
- Vì sao Sở tướng quân đột nhiên thay đổi tuyến đường?
- Tại hạ sợ giặc ven đường phục kích, cho nên cả gan thay đổi tuyến đường, vì sợ công chúa lo lắng, cho nên không có báo cho công chúa biết trước, hi vọng công chúa thứ lỗi!
- Lâm nguy ứng biến, là việc của tướng quân, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, Sở tướng quân đừng lưu ý, tất cả cứ do tướng quân định đoạt!
- Đa tạ công chúa!
Sở Phong rời khỏi xe ngựa, đột nhiên phát giác công chúa cũng không phải không rành thế sự như mình nghĩ vậy.
Đoàn người đi thẳng về, mắt thấy sắp ra khỏi đại thảo nguyên, Sở Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, vội phất tay bảo đội ngũ dừng lại, Vương Nguyên hỏi:
- Sở tướng quân, chuyện gì vậy?
Sở Phong không trả lời, nhưng nói với mọi người:
- Trong đội ngũ có lão binh nào đã từng tham gia qua hành quân đánh trận?
Có một lão binh đi tới, khom người nói:
- Tiểu nhân từng theo Hoa tướng quân đánh giặc!
Sở Phong hỏi:
- Ngươi biết nghe đất không?
Lão binh nói:
- Tiểu nhân từng đảm đương qua nhiệm vụ điều tra, biết được nghe đất!
Sở Phong đại hỉ:
- Ngươi lập tức nghe một chút phía sau có dị thường gì không?
Lão binh vội áp bò xuống, áp tai lên đất lắng nghe, hình như không có nghe được gì, lại lấy ra một ống tên rỗng và đặt miệng ống tên chấm đất, lỗ tai áp lên ống tên tỉ mỉ lắng nghe.
Mọi người yên tĩnh, lão binh đột nhiên mở ra hai mắt và nói:
- Tướng quân, có rất nhiều có tiếng móng ngựa đang chạy!
Sở Phong cả kinh, vội hỏi:
- Có biết xa bao nhiêu không?
- Đại khái chưa tới 30 dặm!
Sở Phong biết thiết kỵ Mông Cổ nhất định là phát hiện đội ngũ hòa thân đã thay đổi tuyến đường, vì vậy vội đuổi theo, lập tức hắn nói với Hoa Kinh, Hoa Kinh:
- Truyền lệnh xuống, lập tức hành quân gấp! Nhớ kỹ, tận lực không kinh động công chúa!
Hoa Kinh, Hoa Kinh không dám chậm trễ, lập tức phi ngựa đi truyền lệnh.
Sở Phong lại nói với lão binh:
- Cứ đi 5 dặm ngươi lại nghe đất một lần, sau đó lập tức bẩm báo cho ta!
- Vâng, tướng quân!
Đội ngũ lên đường với tốc độ cao nhất, bốn con tuấn mã kéo xe công chúa cũng phóng bốn vó mà chạy.
Chạy một hồi, lão binh lại bẩm với Sở Phong:
- Tướng quân, tiếng vó ngựa chưa tới 20 dặm!
Vẻ mặt Sở Phong càng ngưng trọng, lại một lát sau, lão binh nói:
- Tướng quân, tiếng vó ngựa chưa tới 10 dặm!
- Hoa Kinh, Hoa Tuấn!
Sở Phong khẽ quát.
- Đây!
Hoa Kinh, Hoa Tuấn đồng thời nhảy xuống ngựa đi tới bên cạnh Sở Phong.
Sở Phong nói:
- Ta đi ngăn cản họ một lúc, hai huynh hộ tống công chúa cấp tốc đi về phía nam, chỉ cần ra khỏi đại thảo nguyên thì họ sẽ không đuổi theo nữa!
Hoa Kinh, Hoa Tuấn giật mình nói:
- Sở huynh, như vậy. . .
- Không cần nhiều lời, ra khỏi thảo nguyên rồi cứ tiếp tục đi tới, không cần chờ ta!
Nói xong kẹp lấy bụng ngựa và phi ngựa lao đi!
Hoa Kinh, Hoa Tuấn nhìn bóng lưng Sở Phong chạy băng băng dần dần tiêu thất, chỉ phải thúc ngựa giục đội ngũ tăng tốc.
----------oOo----------
Sở Phong hướng về trong thùng xe hỏi:
- Công chúa còn sợ hãi không?
Bên trong Thùng xe truyền ra thanh âm dịu dàng của công chúa:
- Ta rất tốt, đa tạ Sở tướng quân ra sức cứu giúp!
- Công chúa nói quá lời, bảo vệ công chúa là chức trách của tại hạ!
- Sở tướng quân. . .
Công chúa hình như có lời gì muốn nói.
- Công chúa có chuyện gì?
Sở Phong hỏi.
Bên trong cửa sổ xe ngừng lại một chút, hỏi:
- Trước đây Sở tướng quân là chức gì?
- Ha ha ha ha!
Sở Phong cười lớn tiếng:
- Công chúa đừng chê cười, tại hạ kỳ thực là một giang hồ mãng phu, chỉ chịu thừa tướng nhờ vã, cố gắng bảo vệ công chúa hòa thân!
- Thế à?
Giọng công chúa mang theo vẻ ngạc nhiên.
Vương Nguyên bên cạnh nói:
- Vừa rồi hoàn toàn có Sở tướng quân thần uy lẫm lẫm, mới bảo vệ công chúa chu toàn, thảo nào thừa tướng muốn cực lực tiến cử Sở tướng quân làm tống giá tướng quân!
Bên trong thùng xe không lên tiếng nữa, Sở Phong ra hiệu một cái với Vương Nguyên, hai người đi tới một nơi, Sở Phong hỏi:
- Vương đại nhân, lộ tuyến hòa thân đi thế nào?
Vương Nguyên nói:
- Từ kinh thành xuất phát, đi qua Mông Cổ thảo nguyên, đến Ngọc môn quan, lại đi thẳng về hướng tây bắc đến chỗ đại quân Tây chinh, lại do đại quân Tây chinh hộ tống công chúa tới trong quân Tả hiền vương của tộc Hung nô, do đại quân của Tả hiền vương mang công chúa hồi vực ngoại Hồ địa cùng Thiền Vu thành thân!
- Đi qua Mông Cổ thảo nguyên, lộ tuyến này là ai định?
Vương Nguyên ngẩn ra:
- Đây là lộ tuyến ngắn nhất đi Tây Vực, trước nay đều đi như thế!
Sở Phong trầm tư:
- Vương đại nhân, ta nghĩ thay đổi lộ tuyến, lập tức rời khỏi Mông Cổ thảo nguyên, càng nhanh càng tốt!
Vương Nguyên ngạc nhiên:
- Tướng quân chuẩn bị đi thế nào?
- Rời khỏi thảo nguyên, hướng nam chạy thẳng Trường An, lại từ Trường An nhập Tây Vực!
Vương Nguyên lại ngẩn ra:
- Cách đi như vậy, rất tốn chi phí, vì sao tướng quân phải đi như vậy?
- Ta hoài nghi thiết kỵ Mông Cổ sẽ bất lợi với công chúa!
- Hả?
Vương Nguyên kinh ngạc:
- Tứ bộ Mông Cổ luôn luôn dựa vào Đông Thổ, hoàng thượng còn phát chiếu muốn tứ bộ Mông Cổ phái ra thiết kỵ một đường bảo hộ công chúa đi qua đại thảo nguyên, sao lại. . .
- Cái gì? Hoàng thượng phát chiếu muốn Mông Cổ phái ra thiết kỵ bảo vệ công chúa?
Vương Nguyên gật đầu, Sở Phong kinh hãi nói:
- Thiết kỵ Mông Cổ sẽ không bảo vệ công chúa, chỉ biết thừa cơ chặn giết công chúa!
- Vì sao Sở tướng quân khẳng định như vậy?
- Vừa rồi bắn cung về công chúa chính là xạ thủ Mông Cổ!
- A?
Vương Nguyên quá kinh hãi, nhưng vẫn do dự:
- Nhưng thay đổi tuyến đường hòa thân, không có tiền lệ. . .
Sở Phong nói:
- Nếu không có tiền lệ, vậy để chúng ta mở ra tiền lệ!
- Chẳng qua như vậy. . .
- Nếu Vương đại nhân sợ triều đình trách tội, Sở Phong ta nguyện một mình gánh chịu!
Vương Nguyên tức thì chắp tay, nói:
- Sở tướng quân, chỉ cần có thể bảo vệ công chúa an toàn, Vương Nguyên ta dẫu máu chảy đầu rơi thì có tiếc gì! Chỉ là. . .
Hắn lại chắp tay hướng trời và nói:
- Ta chịu thiên tử nhờ vã, thân là tiết sứ hòa thân, tự nhiên giữ gìn lễ tiết Đông Thổ, tùy tiện thay đổi tuyến đường hòa thân, xưa nay chưa từng có, sợ rằng không hợp lễ. . .
Sở Phong không khỏi đau đầu, đúng lúc này, vang lên tiếng vó ngựa truyền đến, Hoa Tuấn phi ngựa quay về và nói với Sở Phong:
- Sườn núi phía trước quả nhiên ẩn phục rất nhiều xạ thủ Mông Cổ, ta âm thầm nghe trộm nghe chúng nói, nói ngoài hơn 10 dặm còn có mấy nghìn thiết kỵ đang tập kết, muốn chặn giết công chúa!
Vẻ mặt Sở Phong thoáng ngưng trọng, Vương Nguyên kinh hãi, nói:
- Chỉ cần có thể bảo vệ công chúa an toàn, tất cả cứ theo ý của Sở tướng quân, chỉ là có cần nói cho công chúa không?
Sở Phong thầm nghĩ: "Công chúa nhiều năm ở trong cung, kim chi ngọc diệp, có thể hiểu được cái gì?", hắn mới nói:
- Ta thấy không cần đâu, công chúa mới vừa bị sợ hãi, đỡ phải lại làm cho công chúa bất an thêm!
Vương Nguyên gật đầu.
Vì vậy Sở Phong vung tay lên, đoàn người lẳng lặng quay đầu đi vội về hướng nam, chưa đi một hồi, chợt có một binh sĩ tiến lên đưa tin:
- Sở tướng quân, Vương đại nhân, công chúa sai tiểu nhân tới hỏi vì sao đột nhiên thay đổi hướng đi?
Sở Phong ngẩn ra: xem ra tâm tư của công chúa này cũng có phần thận trọng, hơn nữa sẽ không mặc cho người bố trí!
Hắn nói với Vương Nguyên:
- Ta đi nói một tiếng cùng công chúa!
Nói xong giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa công chúa và nói:
- Công chúa!
Thùng xe truyền ra thanh âm công chúa:
- Là Sở tướng quân hả?
- Đúng vậy!
- Vì sao Sở tướng quân đột nhiên thay đổi tuyến đường?
- Tại hạ sợ giặc ven đường phục kích, cho nên cả gan thay đổi tuyến đường, vì sợ công chúa lo lắng, cho nên không có báo cho công chúa biết trước, hi vọng công chúa thứ lỗi!
- Lâm nguy ứng biến, là việc của tướng quân, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, Sở tướng quân đừng lưu ý, tất cả cứ do tướng quân định đoạt!
- Đa tạ công chúa!
Sở Phong rời khỏi xe ngựa, đột nhiên phát giác công chúa cũng không phải không rành thế sự như mình nghĩ vậy.
Đoàn người đi thẳng về, mắt thấy sắp ra khỏi đại thảo nguyên, Sở Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, vội phất tay bảo đội ngũ dừng lại, Vương Nguyên hỏi:
- Sở tướng quân, chuyện gì vậy?
Sở Phong không trả lời, nhưng nói với mọi người:
- Trong đội ngũ có lão binh nào đã từng tham gia qua hành quân đánh trận?
Có một lão binh đi tới, khom người nói:
- Tiểu nhân từng theo Hoa tướng quân đánh giặc!
Sở Phong hỏi:
- Ngươi biết nghe đất không?
Lão binh nói:
- Tiểu nhân từng đảm đương qua nhiệm vụ điều tra, biết được nghe đất!
Sở Phong đại hỉ:
- Ngươi lập tức nghe một chút phía sau có dị thường gì không?
Lão binh vội áp bò xuống, áp tai lên đất lắng nghe, hình như không có nghe được gì, lại lấy ra một ống tên rỗng và đặt miệng ống tên chấm đất, lỗ tai áp lên ống tên tỉ mỉ lắng nghe.
Mọi người yên tĩnh, lão binh đột nhiên mở ra hai mắt và nói:
- Tướng quân, có rất nhiều có tiếng móng ngựa đang chạy!
Sở Phong cả kinh, vội hỏi:
- Có biết xa bao nhiêu không?
- Đại khái chưa tới 30 dặm!
Sở Phong biết thiết kỵ Mông Cổ nhất định là phát hiện đội ngũ hòa thân đã thay đổi tuyến đường, vì vậy vội đuổi theo, lập tức hắn nói với Hoa Kinh, Hoa Kinh:
- Truyền lệnh xuống, lập tức hành quân gấp! Nhớ kỹ, tận lực không kinh động công chúa!
Hoa Kinh, Hoa Kinh không dám chậm trễ, lập tức phi ngựa đi truyền lệnh.
Sở Phong lại nói với lão binh:
- Cứ đi 5 dặm ngươi lại nghe đất một lần, sau đó lập tức bẩm báo cho ta!
- Vâng, tướng quân!
Đội ngũ lên đường với tốc độ cao nhất, bốn con tuấn mã kéo xe công chúa cũng phóng bốn vó mà chạy.
Chạy một hồi, lão binh lại bẩm với Sở Phong:
- Tướng quân, tiếng vó ngựa chưa tới 20 dặm!
Vẻ mặt Sở Phong càng ngưng trọng, lại một lát sau, lão binh nói:
- Tướng quân, tiếng vó ngựa chưa tới 10 dặm!
- Hoa Kinh, Hoa Tuấn!
Sở Phong khẽ quát.
- Đây!
Hoa Kinh, Hoa Tuấn đồng thời nhảy xuống ngựa đi tới bên cạnh Sở Phong.
Sở Phong nói:
- Ta đi ngăn cản họ một lúc, hai huynh hộ tống công chúa cấp tốc đi về phía nam, chỉ cần ra khỏi đại thảo nguyên thì họ sẽ không đuổi theo nữa!
Hoa Kinh, Hoa Tuấn giật mình nói:
- Sở huynh, như vậy. . .
- Không cần nhiều lời, ra khỏi thảo nguyên rồi cứ tiếp tục đi tới, không cần chờ ta!
Nói xong kẹp lấy bụng ngựa và phi ngựa lao đi!
Hoa Kinh, Hoa Tuấn nhìn bóng lưng Sở Phong chạy băng băng dần dần tiêu thất, chỉ phải thúc ngựa giục đội ngũ tăng tốc.
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.