Quyển 14 - Chương 296: Nghe thêm kinh biến
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Dưới chân núi Nga Mi, Vô Trần đã hoàn toàn tiến nhập Thiền định, nào ngờ Tát Già Diệp đi rồi lại quay trở lại!
Diệu Ngọc thất kinh, lập tức rút ra trường kiếm che ở trước người sư phụ. Sở Phong cũng "Cheng" rút ra trường kiếm cổ, phi thân rơi vào bên cạnh Diệu Ngọc, nói:
- Tát Già Diệp, ngươi thân là đệ tử phật môn, chắc không dự tính giậu đổ bìm leo đấy chứ?
Tát Già Diệp hợp hai tay trước ngực, nói:
- Thí chủ nói quá lời, Tạng mật bị Ban Thiền phái mê hoặc đã lâu, ta chỉ muốn mời chưởng môn Nga Mi tới Mật Tạng tuyên dương phật lý, chấn chỉnh phật pháp mà thôi!
- Nếu như chúng tôi không đáp ứng thì sao?
- Vô lượng thọ phật! Chúng sinh nan độ, thí chủ đừng quá cố chấp!
Tát Già Diệp đẩy ra hữu chưởng, lại còn đẩy tới hai thủ ấn chụp tới Sở Phong và Diệu Ngọc. Hai người vội vàng ưỡn kiếm nghênh chiến. Hai người cũng không phải lần đầu tiên phối hợp nghênh địch, hiện giờ kiếm pháp của hai người đều đã tiến bộ vượt bậc, phối hợp càng thêm ăn ý trôi chảy.
Thân kiếm của hai người cũng lấp lóe quang mang, từng chiêu kiếm chém tan thủ ấn rối bổ về phía Tát Già Diệp, Tát Già Diệp cũng không dám quá khinh thường. Y mặc dù bị hao tổn chân khí nhưng tự thấy đối phó với hai tiểu bối này vẫn còn dư dả, hữu chưởng đẩy ngang tới, một loạt đại thủ ấn liên tiếp đè tới Sở Phong. Sở Phong rung mạnh trường kiếm, kiếm chiêu hất đi từng đại thủ ấn một đang ập tới, tuy nhiên sau cùng vẫn còn một thủ ấn đã đẩy văng kiếm phong rồi chụp thẳng tới. Diệu Ngọc ở bên cạnh quát một tiếng, thân hình lóe lên che ở trước người Sở Phong, đâm tới trường kiếm, mũi kiếm đột nhiên như trạm thêm một một tầng hoa quang, thoắt cái xuyên thủng thủ ấn, tiếp theo điểm mũi chân, thân hình theo lưỡi kiếm xuyên qua thủ ấn, mũi kiếm được trạm thêm quang hoa điểm thẳng mi tâm Tát Già Diệp. Tát Già Diệp hơi bị hoảng, ngón tay bắn vào mũi kiếm, chấn Diệu Ngọc văng đi, kinh ngạc nói:
- Thủy Mộc Trạm Thanh Hoa? Ngươi là người luyện Thiền Mộc quyết?
"Hey!"
Diệu Ngọc quát một tiếng, mũi kiếm trạm một tầng quang hoa đâm tới Tát Già Diệp lần nữa. Tát Già Diệp nói:
- Xem ra Thiền Mộc quyết của ngươi cũng rất có thành tựu rồi đấy!
Nói xong hữu chưởng đẩy tới một loạt thủ ấn. Diệu Ngọc rung mũi kiếm liên tục, đâm xuyên từng cái thủ ấn, tuy nhiên sau cùng vẫn còn một thủ ấn chấn văng kiếm phong rồi đè tới trước người. Diệu Ngọc đã không kịp hồi kiếm để cản, song Sở Phong đã như một đạo lưu quang lướt tới trước người nàng, vung trường kiếm dẫn dắt thủ ấn đó chuyển hướng va lên tảng đá hắn vừa ngồi khi nãy, nào ngờ tảng đá đó bị đập tan thành bốn khối.
Hai người thầm tặc lưỡi, công lực của tên đại lạt ma thực sự thâm hậu đến khó lường. Tát Già Diệp thấy hai người lại có thể liên tục tiếp được vài lần xuất thủ của mình, xem ra cũng không thể quá khinh thường được. Hữu chưởng lại đẩy ra đồng thời hai hàng thủ ấn, Sở Phong và Diệu Ngọc vội vàng đồng thời xuất kiếm ngăn cản, hai người mới vừa chặn được thủ ấn thì Tát Già Diệp đã song chưởng tề xuất, một chiêu vỗ lên mũi kiếm hai người, chấn hai người lùi lại hơn một trượng. Hai người vừa lui thì tất nhiên Vô Trần đã không còn ai che chắn. Tát Già Diệp tiến lên đưa tay muốn xé đạo phục của Vô Trần, Sở Phong, Diệu Ngọc kinh hãi, đúng lúc này chợt thấy ngân quang lóe lên, một con ngân hồ trắng như tuyết bỗng ở đâu lao ra, thét lên một tiếng chói tai, hai móng sắc bén như móc câu cào tới yết hầu Tát Già Diệp. Tát Già Diệp vội vàng lui lại tránh đi, con ngân hồ kia lại "Vù" lủi vào rừng cây không thấy đâu.
Tát Già Diệp đang muốn lao lên nữa thì Sở Phong và Diệu Ngọc đã xoay người lại, giơ hai thanh trường kiếm che chắn ở phía trước Vô Trần. Họ mặc dù không đánh lại Tát Già Diệp nhưng còn có con ngân hồ kia hình như một lòng muốn bảo vệ Vô Trần, mỗi lần gặp thời khắc nguy cấp thì nó lại đột nhiên lao ra, vung trảo hoặc cắn tới yết hầu Tát Già Diệp, một kích không trúng thì nó lập tức lủi về rừng cây, cực kỳ thông minh nhanh nhẹn.
Tát Già Diệp nhất thời không làm gì được nên rất tức tối, song chưởng vỗ tới lại đánh văng Sở Phong và Diệu Ngọc. Con ngân hồ kia lại phi ra ngoài, Tát Già Diệp rung hai cánh tay, Kim Luân bàn phía sau lưng đột nhiên bay ra, "Bốp" phang mạnh lên người con ngân hồ, ngân hồ la "Ẳng" một tiếng rồi ngã nhào ra đất, tập tễnh lủi về rừng cây sau đó không trở ra nữa.
Tát Già Diệp phi thân lao lên, đưa tay chụp lấy Vô Trần. Sở Phong giận dữ, giương tay lên, trường kiếm tuột tay bay ra, Diệu Ngọc cũng phi trường kiếm, hai thanh trường kiếm hoá thành hai đạo lưu quang bắn thẳng tới Tát Già Diệp. Tát Già Diệp tung người để tránh hai thanh kiếm. Sở Phong, Diệu Ngọc lập tức phi thân vọt lên, một người lấy Thái Cực chưởng, một người lấy Duyên Mộc Niêm Hoa thủ tấn công Tát Già Diệp.
Tát Già Diệp giao thủ được mấy chiêu thì đột nhiên lui lại mấy trượng, nhìn Sở Phong đánh giá từ trên xuống dưới. Diệu Ngọc và Sở Phong cũng không biết y có mưu đồ gì nên cũng không dám tiến lên áp sát.
Tát Già Diệp đột nhiên nói:
- Ngươi là con trai Tinh Ma chủ?
Sở Phong sửng sốt, lập tức nói ngay:
- Ngươi nói vớ vẩn gì đấy?
Tát Già Diệp nói:
- Ngươi mặc dù dùng là Thái Cực chưởng nhưng nội kình ẩn hàm Tinh Ma công, nhất định là con trai Tinh Ma chủ!
Sở Phong cũng không biết cái gì là Tinh Ma công, tuy nhiên hắn chợt xoay chuyển tâm niệm: câu giờ rồi hãy tính, thế là nói:
- Đúng thì sao?
Diệu Ngọc vừa nghe thì giật mình nhìn Sở Phong.
Tát Già Diệp nói:
- Đã như vậy, vì sao ngươi còn đi tương trợ cho Nga Mi? Ngươi đã quên cha mẹ ngươi chết như thế nào rồi hả?
- Hả?
Sở Phong giật mình nói:
- Cái chết của cha mẹ ta thì có quan hệ gì đến Nga Mi?
Tát Già Diệp nói:
- Cha mẹ ngươi có phải bị bốn người bịt mặt giết chết đúng không?
Sở Phong bỗng bị ngây người, Tát Già Diệp lại nói:
- Ngươi đã từng nghe nói qua kỳ nữ tử của Nga Mi năm trăm năm trước chưa?
- Linh Nữ sư tổ?
Diệu Ngọc lẩm bẩm.
Tát Già Diệp nói:
- Cái chết của cha mẹ ngươi chính là do bà ta một tay tạo thành!
- Cái gì? !
Sở Phong quả thật như bị sét đánh ngang tai, sự việc này lại còn dính líu tới vị kỳ nữ tử Nga Mi năm trăm năm trước, thật khó bề tưởng tượng.
Tát Già Diệp tiếp tục nói:
- Ngươi cứ nhìn qua bản di huấn đó của Nga Mi thì sẽ biết!
- Di huấn gì?
Tát Già Diệp không trả lời, lại nói:
- Trong bốn người bịt mặt năm đó sát hại cha mẹ ngươi, trong đó một người là của Nga Mi!
- Nói bậy!
Diệu Ngọc quát lên:
- Nga Mi ta quang minh chính đại, sao lại phải che mặt giết người!
Nàng quả thực không tin Nga Mi sẽ làm như vậy.
Sở Phong thì cả người như bị chết lặng, từng màn đau thương hơn mười năm trước lại hiện ra lần nữa. Lâu nay hắn vẫn luôn đem nó giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm mình, hắn không muốn nhớ tới, hắn không thể chịu đựng được nỗi đau đớn như thế, thậm chí không muốn biết cừu nhân là ai, bởi vì hắn không muốn mình phải sống cảnh lây lất mà còn mang theo mối thù trên lưng, cho nên hắn tình nguyện sống cuộc sống hồ đồ, cả ngày vui vẻ, hắn biết mình bất hiếu, cho nên hắn tình nguyện trốn tránh mối thù này. Hắn rất cảm kích lão đạo sĩ, nếu không có lão đạo sĩ thì hắn vĩnh viễn đều sống ở trong cừu hận rồi.
Hiện tại, nỗi đau thương đó lại lần thứ hai bị khơi nguồn, nó ào ào tuôn ra từ trong tim, hắn vô pháp ngăn cản, ngay cả Diệu Ngọc ở bên cạnh cũng cảm thụ được nơi sâu lắng trong nội tâm Sở Phong đang than khóc.
Hai mắt Sở Phong đột nhiên lóe lên:
- Tát Già Diệp, cái chết của cha mẹ ta cùng ngươi có quan hệ gì?
- Vô lượng thọ phật! Năm đó cha ngươi là Tinh Ma chủ độc thân nhập Tạng, cung Bố Đạt Lạp không người có thể ngăn trở, thần uy biết bao, không ngờ được ngươi lại bất tài như thế, ngay cả mối thù cha mẹ cũng. . .
- Ngươi câm miệng! Cha ta không phải là Tinh Ma chủ!
Sở Phong hét lớn một tiếng, thân ảnh tựa như lưu quang đột nhiên lướt lên trước, hai lòng bàn tay bỗng phát ra hai cổ Thái Cực kình khí vỗ thẳng tới ngực Tát Già Diệp!
- Thái Cực sơ sinh?
Tát Già Diệp hơi sửng sốt, hữu chưởng kết một khế ấn rồi đẩy về phía trước, chính là Kim Cương Đại Nhật Thủ Ấn, "Oanh!" Tát Già Diệp không bị si nhê gì còn Sở Phong cả người bị chấn văng ra xa, Diệu Ngọc vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn. Tát Già Diệp thủ ấn thu lại, chớp người lướt tới phía trước cả hai và quét ngang chân phải, Sở Phong và Diệu Ngọc chỉ phải lăng không nhảy lên. Tát Già Diệp điểm lên mặt đất, bật người nhảy dậy, đẩy ra hữu chưởng, từ trên không đánh ra đại thủ ấn chụp tới Sở Phong và Diệu Ngọc, hai người không dám ngạnh tiếp, giơ chưởng lên ngăn cản rồi lập tức nương theo chưởng kình lướt về phía sau.
Tát Già Diệp trầm người xuống, một chiêu "Lạc phật thiên quân" thoắt cái trở xuống mặt đất, đưa tay nắm lấy Vô Trần. Sở Phong và Diệu Ngọc còn đang giữa không trung, thất kinh, không hẹn mà cùng gập tay, "Vèo vèo!" hai đạo chỉ kình phá không bắn thẳng tới Tát Già Diệp.
Tát Già Diệp vội nghiêng người tránh đi, không chờ y xoay người lại, "Vèo vèo!" lại thêm hai đạo chỉ kình bắn tới, Tát Già Diệp lại liên tục nghiêng người tránh né. Sở Phong và Diệu Ngọc cũng hạ xuống mặt đất, liên tiếp phát ra chỉ kình sạt qua hai bên người Vô Trần tập kích về phía Tát Già Diệp, nhất thời tiếng xé gió không dứt bên tai. Tát Già Diệp cũng bị luống cuống, vừa tránh vừa nói:
- Thiếu Dương, Thiện Đề? Không ngờ còn trẻ mà đã có tạo nghệ bậc này, đáng tiếc vẫn còn thiếu hỏa hậu!
Nói xong bỗng giơ ống tay áo hai bên phất tan hai đạo chỉ kình, thuận thế vượt lên trước, muốn túm lấy Vô Trần!
- Sư phụ!
- Vô Trần!
Diệu Ngọc và Sở Phong đồng thời la hoảng lên, Sở Phong chỉ ngón tay bắn liên tục, nào ngờ dưới tình thế cấp bách lại phát không ra một tia chỉ kình nào!
Đúng lúc này, Vô Trần chợt mở mắt, thân hình bất động, phất trần bên tay phải phất một vòng, trần ti tản ra bỗng chốc xoắn tít lại với nhau, muốn thi triển Nhất Trần Phất Tâm lần nữa!
Tát Già Diệp chợt khựng người rồi bật người lướt ra xa, nói:
- Đệ tử Nga Mi quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, hôm nay lĩnh giáo đến đây thôi, cáo từ!
Nói xong phi thân tiêu thất vào trong sơn lâm.
Vô Trần cũng thu hồi phất trần.
- Sư phụ!
Diệu Ngọc nhanh chân bước lên, nâng Vô Trần dậy.
Vô Trần đứng lên, nói:
- Ta không sao, Diệu Tâm thế nào rồi?
Rồi nhìn qua Sở Phong.
Diệu Ngọc vội nói:
- Sư phụ yên tâm, Diệu Châu đã ôm sư muội lên núi tìm sư tôn rồi!
Vô Trần gật đầu, nói:
- Diệu Ngọc, huynh đệ Đường môn đang bị nhốt ở Trùng Phong cốc, con lập tức trở về núi mang thất tử đến đây, ta đến đó trước!
- Vâng! Sư phụ!
Diệu Ngọc đáp ứng một tiếng, đang muốn đi thì lại quay đầu nhìn Sở Phong, có phần lưỡng lự.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Ta mang sư phụ cô đến Trùng Phong cốc, yên tâm, sư phụ cô sẽ không giết ta đâu!
Diệu Ngọc hơi đỏ mặt, vội phi thân lướt lên Nga Mi.
- Ta cũng chưa nói qua là sẽ không giết ngươi!
Vô Trần vẻ mặt băng lãnh nhìn Sở Phong.
Sở Phong nhún nhún vai, nói:
- Đi thôi! Cô muốn giết ta thì cũng phải chờ cứu người rồi hãy tính đi!
Diệu Ngọc thất kinh, lập tức rút ra trường kiếm che ở trước người sư phụ. Sở Phong cũng "Cheng" rút ra trường kiếm cổ, phi thân rơi vào bên cạnh Diệu Ngọc, nói:
- Tát Già Diệp, ngươi thân là đệ tử phật môn, chắc không dự tính giậu đổ bìm leo đấy chứ?
Tát Già Diệp hợp hai tay trước ngực, nói:
- Thí chủ nói quá lời, Tạng mật bị Ban Thiền phái mê hoặc đã lâu, ta chỉ muốn mời chưởng môn Nga Mi tới Mật Tạng tuyên dương phật lý, chấn chỉnh phật pháp mà thôi!
- Nếu như chúng tôi không đáp ứng thì sao?
- Vô lượng thọ phật! Chúng sinh nan độ, thí chủ đừng quá cố chấp!
Tát Già Diệp đẩy ra hữu chưởng, lại còn đẩy tới hai thủ ấn chụp tới Sở Phong và Diệu Ngọc. Hai người vội vàng ưỡn kiếm nghênh chiến. Hai người cũng không phải lần đầu tiên phối hợp nghênh địch, hiện giờ kiếm pháp của hai người đều đã tiến bộ vượt bậc, phối hợp càng thêm ăn ý trôi chảy.
Thân kiếm của hai người cũng lấp lóe quang mang, từng chiêu kiếm chém tan thủ ấn rối bổ về phía Tát Già Diệp, Tát Già Diệp cũng không dám quá khinh thường. Y mặc dù bị hao tổn chân khí nhưng tự thấy đối phó với hai tiểu bối này vẫn còn dư dả, hữu chưởng đẩy ngang tới, một loạt đại thủ ấn liên tiếp đè tới Sở Phong. Sở Phong rung mạnh trường kiếm, kiếm chiêu hất đi từng đại thủ ấn một đang ập tới, tuy nhiên sau cùng vẫn còn một thủ ấn đã đẩy văng kiếm phong rồi chụp thẳng tới. Diệu Ngọc ở bên cạnh quát một tiếng, thân hình lóe lên che ở trước người Sở Phong, đâm tới trường kiếm, mũi kiếm đột nhiên như trạm thêm một một tầng hoa quang, thoắt cái xuyên thủng thủ ấn, tiếp theo điểm mũi chân, thân hình theo lưỡi kiếm xuyên qua thủ ấn, mũi kiếm được trạm thêm quang hoa điểm thẳng mi tâm Tát Già Diệp. Tát Già Diệp hơi bị hoảng, ngón tay bắn vào mũi kiếm, chấn Diệu Ngọc văng đi, kinh ngạc nói:
- Thủy Mộc Trạm Thanh Hoa? Ngươi là người luyện Thiền Mộc quyết?
"Hey!"
Diệu Ngọc quát một tiếng, mũi kiếm trạm một tầng quang hoa đâm tới Tát Già Diệp lần nữa. Tát Già Diệp nói:
- Xem ra Thiền Mộc quyết của ngươi cũng rất có thành tựu rồi đấy!
Nói xong hữu chưởng đẩy tới một loạt thủ ấn. Diệu Ngọc rung mũi kiếm liên tục, đâm xuyên từng cái thủ ấn, tuy nhiên sau cùng vẫn còn một thủ ấn chấn văng kiếm phong rồi đè tới trước người. Diệu Ngọc đã không kịp hồi kiếm để cản, song Sở Phong đã như một đạo lưu quang lướt tới trước người nàng, vung trường kiếm dẫn dắt thủ ấn đó chuyển hướng va lên tảng đá hắn vừa ngồi khi nãy, nào ngờ tảng đá đó bị đập tan thành bốn khối.
Hai người thầm tặc lưỡi, công lực của tên đại lạt ma thực sự thâm hậu đến khó lường. Tát Già Diệp thấy hai người lại có thể liên tục tiếp được vài lần xuất thủ của mình, xem ra cũng không thể quá khinh thường được. Hữu chưởng lại đẩy ra đồng thời hai hàng thủ ấn, Sở Phong và Diệu Ngọc vội vàng đồng thời xuất kiếm ngăn cản, hai người mới vừa chặn được thủ ấn thì Tát Già Diệp đã song chưởng tề xuất, một chiêu vỗ lên mũi kiếm hai người, chấn hai người lùi lại hơn một trượng. Hai người vừa lui thì tất nhiên Vô Trần đã không còn ai che chắn. Tát Già Diệp tiến lên đưa tay muốn xé đạo phục của Vô Trần, Sở Phong, Diệu Ngọc kinh hãi, đúng lúc này chợt thấy ngân quang lóe lên, một con ngân hồ trắng như tuyết bỗng ở đâu lao ra, thét lên một tiếng chói tai, hai móng sắc bén như móc câu cào tới yết hầu Tát Già Diệp. Tát Già Diệp vội vàng lui lại tránh đi, con ngân hồ kia lại "Vù" lủi vào rừng cây không thấy đâu.
Tát Già Diệp đang muốn lao lên nữa thì Sở Phong và Diệu Ngọc đã xoay người lại, giơ hai thanh trường kiếm che chắn ở phía trước Vô Trần. Họ mặc dù không đánh lại Tát Già Diệp nhưng còn có con ngân hồ kia hình như một lòng muốn bảo vệ Vô Trần, mỗi lần gặp thời khắc nguy cấp thì nó lại đột nhiên lao ra, vung trảo hoặc cắn tới yết hầu Tát Già Diệp, một kích không trúng thì nó lập tức lủi về rừng cây, cực kỳ thông minh nhanh nhẹn.
Tát Già Diệp nhất thời không làm gì được nên rất tức tối, song chưởng vỗ tới lại đánh văng Sở Phong và Diệu Ngọc. Con ngân hồ kia lại phi ra ngoài, Tát Già Diệp rung hai cánh tay, Kim Luân bàn phía sau lưng đột nhiên bay ra, "Bốp" phang mạnh lên người con ngân hồ, ngân hồ la "Ẳng" một tiếng rồi ngã nhào ra đất, tập tễnh lủi về rừng cây sau đó không trở ra nữa.
Tát Già Diệp phi thân lao lên, đưa tay chụp lấy Vô Trần. Sở Phong giận dữ, giương tay lên, trường kiếm tuột tay bay ra, Diệu Ngọc cũng phi trường kiếm, hai thanh trường kiếm hoá thành hai đạo lưu quang bắn thẳng tới Tát Già Diệp. Tát Già Diệp tung người để tránh hai thanh kiếm. Sở Phong, Diệu Ngọc lập tức phi thân vọt lên, một người lấy Thái Cực chưởng, một người lấy Duyên Mộc Niêm Hoa thủ tấn công Tát Già Diệp.
Tát Già Diệp giao thủ được mấy chiêu thì đột nhiên lui lại mấy trượng, nhìn Sở Phong đánh giá từ trên xuống dưới. Diệu Ngọc và Sở Phong cũng không biết y có mưu đồ gì nên cũng không dám tiến lên áp sát.
Tát Già Diệp đột nhiên nói:
- Ngươi là con trai Tinh Ma chủ?
Sở Phong sửng sốt, lập tức nói ngay:
- Ngươi nói vớ vẩn gì đấy?
Tát Già Diệp nói:
- Ngươi mặc dù dùng là Thái Cực chưởng nhưng nội kình ẩn hàm Tinh Ma công, nhất định là con trai Tinh Ma chủ!
Sở Phong cũng không biết cái gì là Tinh Ma công, tuy nhiên hắn chợt xoay chuyển tâm niệm: câu giờ rồi hãy tính, thế là nói:
- Đúng thì sao?
Diệu Ngọc vừa nghe thì giật mình nhìn Sở Phong.
Tát Già Diệp nói:
- Đã như vậy, vì sao ngươi còn đi tương trợ cho Nga Mi? Ngươi đã quên cha mẹ ngươi chết như thế nào rồi hả?
- Hả?
Sở Phong giật mình nói:
- Cái chết của cha mẹ ta thì có quan hệ gì đến Nga Mi?
Tát Già Diệp nói:
- Cha mẹ ngươi có phải bị bốn người bịt mặt giết chết đúng không?
Sở Phong bỗng bị ngây người, Tát Già Diệp lại nói:
- Ngươi đã từng nghe nói qua kỳ nữ tử của Nga Mi năm trăm năm trước chưa?
- Linh Nữ sư tổ?
Diệu Ngọc lẩm bẩm.
Tát Già Diệp nói:
- Cái chết của cha mẹ ngươi chính là do bà ta một tay tạo thành!
- Cái gì? !
Sở Phong quả thật như bị sét đánh ngang tai, sự việc này lại còn dính líu tới vị kỳ nữ tử Nga Mi năm trăm năm trước, thật khó bề tưởng tượng.
Tát Già Diệp tiếp tục nói:
- Ngươi cứ nhìn qua bản di huấn đó của Nga Mi thì sẽ biết!
- Di huấn gì?
Tát Già Diệp không trả lời, lại nói:
- Trong bốn người bịt mặt năm đó sát hại cha mẹ ngươi, trong đó một người là của Nga Mi!
- Nói bậy!
Diệu Ngọc quát lên:
- Nga Mi ta quang minh chính đại, sao lại phải che mặt giết người!
Nàng quả thực không tin Nga Mi sẽ làm như vậy.
Sở Phong thì cả người như bị chết lặng, từng màn đau thương hơn mười năm trước lại hiện ra lần nữa. Lâu nay hắn vẫn luôn đem nó giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm mình, hắn không muốn nhớ tới, hắn không thể chịu đựng được nỗi đau đớn như thế, thậm chí không muốn biết cừu nhân là ai, bởi vì hắn không muốn mình phải sống cảnh lây lất mà còn mang theo mối thù trên lưng, cho nên hắn tình nguyện sống cuộc sống hồ đồ, cả ngày vui vẻ, hắn biết mình bất hiếu, cho nên hắn tình nguyện trốn tránh mối thù này. Hắn rất cảm kích lão đạo sĩ, nếu không có lão đạo sĩ thì hắn vĩnh viễn đều sống ở trong cừu hận rồi.
Hiện tại, nỗi đau thương đó lại lần thứ hai bị khơi nguồn, nó ào ào tuôn ra từ trong tim, hắn vô pháp ngăn cản, ngay cả Diệu Ngọc ở bên cạnh cũng cảm thụ được nơi sâu lắng trong nội tâm Sở Phong đang than khóc.
Hai mắt Sở Phong đột nhiên lóe lên:
- Tát Già Diệp, cái chết của cha mẹ ta cùng ngươi có quan hệ gì?
- Vô lượng thọ phật! Năm đó cha ngươi là Tinh Ma chủ độc thân nhập Tạng, cung Bố Đạt Lạp không người có thể ngăn trở, thần uy biết bao, không ngờ được ngươi lại bất tài như thế, ngay cả mối thù cha mẹ cũng. . .
- Ngươi câm miệng! Cha ta không phải là Tinh Ma chủ!
Sở Phong hét lớn một tiếng, thân ảnh tựa như lưu quang đột nhiên lướt lên trước, hai lòng bàn tay bỗng phát ra hai cổ Thái Cực kình khí vỗ thẳng tới ngực Tát Già Diệp!
- Thái Cực sơ sinh?
Tát Già Diệp hơi sửng sốt, hữu chưởng kết một khế ấn rồi đẩy về phía trước, chính là Kim Cương Đại Nhật Thủ Ấn, "Oanh!" Tát Già Diệp không bị si nhê gì còn Sở Phong cả người bị chấn văng ra xa, Diệu Ngọc vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn. Tát Già Diệp thủ ấn thu lại, chớp người lướt tới phía trước cả hai và quét ngang chân phải, Sở Phong và Diệu Ngọc chỉ phải lăng không nhảy lên. Tát Già Diệp điểm lên mặt đất, bật người nhảy dậy, đẩy ra hữu chưởng, từ trên không đánh ra đại thủ ấn chụp tới Sở Phong và Diệu Ngọc, hai người không dám ngạnh tiếp, giơ chưởng lên ngăn cản rồi lập tức nương theo chưởng kình lướt về phía sau.
Tát Già Diệp trầm người xuống, một chiêu "Lạc phật thiên quân" thoắt cái trở xuống mặt đất, đưa tay nắm lấy Vô Trần. Sở Phong và Diệu Ngọc còn đang giữa không trung, thất kinh, không hẹn mà cùng gập tay, "Vèo vèo!" hai đạo chỉ kình phá không bắn thẳng tới Tát Già Diệp.
Tát Già Diệp vội nghiêng người tránh đi, không chờ y xoay người lại, "Vèo vèo!" lại thêm hai đạo chỉ kình bắn tới, Tát Già Diệp lại liên tục nghiêng người tránh né. Sở Phong và Diệu Ngọc cũng hạ xuống mặt đất, liên tiếp phát ra chỉ kình sạt qua hai bên người Vô Trần tập kích về phía Tát Già Diệp, nhất thời tiếng xé gió không dứt bên tai. Tát Già Diệp cũng bị luống cuống, vừa tránh vừa nói:
- Thiếu Dương, Thiện Đề? Không ngờ còn trẻ mà đã có tạo nghệ bậc này, đáng tiếc vẫn còn thiếu hỏa hậu!
Nói xong bỗng giơ ống tay áo hai bên phất tan hai đạo chỉ kình, thuận thế vượt lên trước, muốn túm lấy Vô Trần!
- Sư phụ!
- Vô Trần!
Diệu Ngọc và Sở Phong đồng thời la hoảng lên, Sở Phong chỉ ngón tay bắn liên tục, nào ngờ dưới tình thế cấp bách lại phát không ra một tia chỉ kình nào!
Đúng lúc này, Vô Trần chợt mở mắt, thân hình bất động, phất trần bên tay phải phất một vòng, trần ti tản ra bỗng chốc xoắn tít lại với nhau, muốn thi triển Nhất Trần Phất Tâm lần nữa!
Tát Già Diệp chợt khựng người rồi bật người lướt ra xa, nói:
- Đệ tử Nga Mi quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, hôm nay lĩnh giáo đến đây thôi, cáo từ!
Nói xong phi thân tiêu thất vào trong sơn lâm.
Vô Trần cũng thu hồi phất trần.
- Sư phụ!
Diệu Ngọc nhanh chân bước lên, nâng Vô Trần dậy.
Vô Trần đứng lên, nói:
- Ta không sao, Diệu Tâm thế nào rồi?
Rồi nhìn qua Sở Phong.
Diệu Ngọc vội nói:
- Sư phụ yên tâm, Diệu Châu đã ôm sư muội lên núi tìm sư tôn rồi!
Vô Trần gật đầu, nói:
- Diệu Ngọc, huynh đệ Đường môn đang bị nhốt ở Trùng Phong cốc, con lập tức trở về núi mang thất tử đến đây, ta đến đó trước!
- Vâng! Sư phụ!
Diệu Ngọc đáp ứng một tiếng, đang muốn đi thì lại quay đầu nhìn Sở Phong, có phần lưỡng lự.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Ta mang sư phụ cô đến Trùng Phong cốc, yên tâm, sư phụ cô sẽ không giết ta đâu!
Diệu Ngọc hơi đỏ mặt, vội phi thân lướt lên Nga Mi.
- Ta cũng chưa nói qua là sẽ không giết ngươi!
Vô Trần vẻ mặt băng lãnh nhìn Sở Phong.
Sở Phong nhún nhún vai, nói:
- Đi thôi! Cô muốn giết ta thì cũng phải chờ cứu người rồi hãy tính đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.