Quyển 20 - Chương 429: Người ngọc trong lòng
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Hai người ôm nhau ngồi dưới tàng cây, Sở Phong hỏi:
- Phi Phượng, 500 năm trước rốt cuộc là người nào muốn dập tắt Thánh hỏa, ngay cả Phi Phượng tộc của muội cũng ngăn không được?
Bàn Phi Phượng lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng cha quả thực đã nói qua, 500 năm trước, Thánh hỏa vốn đã phải tắt, may mà Nga Mi Linh Nữ tìm được hai viên Thánh Linh thạch, một viên tiếp tục châm Thánh hỏa cháy, một viên cất trong Cửu Ngao Thần động, cũng nhắn lại, Thánh Linh thạch chỉ có thể duy trì Thánh hỏa 500 năm. Ngày đó ta từ Chấn Giang Bảo trở về Thiên Sơn, thấy Thánh hỏa đã bị tối, chỉ còn một tia, thế là ta xông vào Cửu Ngao Thần động lấy một viên Thánh Linh thạch còn lại, đốt cháy lại Thánh hỏa, cây mộc trâm đó chính là đặt ở bên cạnh Thánh Linh thạch!
Sở Phong nói:
- Nói như vậy, nàng ta không chỉ bằng sức lực của mình ngăn những người đó xông lên Thiên Sơn, còn châm Thánh hỏa cháy 500 năm, quả nhiên là bất thế kỳ nữ tử!
Bàn Phi Phượng nhìn hắn nói:
- Ngươi rất tán thưởng nàng ta?
Sở Phong nói:
- Muội không biết đấy, tại mỏm đá Thái Thạch, thôn dân nơi đó 500 năm trước cũng gặp đại kiếp, hầu như toàn thôn bị diệt, vừa lúc gặp một kỳ nữ tử trải qua và đã cứu họ, còn tại vách động lưu lại cảnh ngôn, kỳ nữ tử đó chắc là Nga Mi Linh Nữ, Tam Tinh Quyền Trượng cũng là năm đó nàng ta đoạt lại từ trong tay Tạng mật, bằng không, 500 năm trước quyền trượng đã rơi vào tay Tạng mật!
Bàn Phi Phượng bĩu môi nói:
- Hiện tại quyền trượng còn không phải rơi vào tay Mật Tạng rồi?
Sở Phong nói:
- Nhưng tối thiểu cũng chậm lại 500 năm!
Bàn Phi Phượng tự tiếu phi tiếu nói:
- Ta thấy người rất tán thưởng nàng ta, còn muốn nhìn nàng ta nữa, đúng không?
Sở Phong ngạc nhiên:
- Phi Phượng, muội đang nói gì vậy?
Phi Phượng nói:
- Ta thấy khó hiểu, nữ tử người ta dùng mộc trâm cài tóc, ngươi một đại nam nhân thì cần nó để làm gì, hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu, thì ra thấy vật nhớ người. Đáng tiếc, bức hoạ nàng ta để lại cho ngươi cũng không phải chân dung của nàng ta, mà lại là chân dung của ngươi, bằng không, chắc ngày nào ngươi cũng nhìn bức họa mê mẩn cả ngày!
- Ui, Phi Phượng! Không phải muội đang ghen đấy chứ? 500 năm trước từ lâu nàng ta đã thiền hóa, ngay cả hình dạng của nàng ấy ta còn chưa thấy qua, sao lại nói thấy vật nhớ người? Muội không thích ta cầm mộc trâm, ta trả lại cho muội là được chứ gì?
Quả nhiên Sở Phong thò tay vào ngực lấy ra mộc trâm, Bàn Phi Phượng lại hừ một tiếng và nói:
- Mộc trâm cũng không phải của ta, ta cần nó làm gì?
Sở Phong chỉ phải thu lại, Bàn Phi Phượng lại nói:
- Ta đã quên mất, ngươi và Thiên Ma Nữ hình như tại mỏm đá Thái Thạch đánh chết một con hà quái giúp thôn dân hai bờ sông Ngưu Chử hả?
Nhắc tới Thiên Ma Nữ, trong lòng Sở Phong không khỏi buồn bã: hiện tại nàng đang ở đâu? Nàng nói qua sau khi mình hộ tống công chúa hòa thân rồi sẽ đến tìm mình mà, vì sao còn chưa tới? Có phải bởi vì công chúa không có hòa thân, hay là bởi vì mình đã làm nàng đau lòng?
- Thế nào? Nghĩ đến cô ta có đúng không?
Sở Phong không nói gì, cũng không che giấu nỗi buồn phiền trong mắt.
Phi Phượng bĩu môi và nói:
- Ta biết ngươi là một tiểu tử hoa tâm, ngày đó ở trước Chấn Giang Bảo thề non hẹn biển nói trong lòng chỉ có người ta, hiện tại lại chứa thêm một người!
Sở Phong lặng lẽ không nói gì, Bàn Phi Phượng cũng không nói oan mình, thậm chí mỗi một chữ đều đánh trúng chỗ yếu hại của hắn.
- Bỏ đi!
Chợt Bàn Phi Phượng khẽ than một tiếng:
- Tiểu tử thối, ngày đó sau khi ta đi rồi, ngươi đã làm những gì, thành thật khai báo!
Sở Phong cũng không dám giấu diếm, từng chuyện từng chuyện báo ra đúng sự thật.
Bàn Phi Phượng nghe xong, tự tiếu phi tiếu nhìn Sở Phong, nhìn mà khiến trong lòng Sở Phong hoảng sợ, cũng không dám lên tiếng. Bàn Phi Phượng nói:
- Ngươi thành thật nói mau, ngươi có. . .khi dễ các cô gái khác hay không?
- Khi dễ? - Sở Phong không rõ mấy.
Bàn Phi Phượng đỏ mặt lên, sẵng giọng:
- Khi dễ chính là. . . khi dễ mà!
Sở Phong đã hiểu, liền nói:
- Không có!
- Thực sự không có?
- Thật mà! Ta nào dám khi dễ họ chứ!
Bàn Phi Phượng dụi tay lên trán hắn:
- Biết là tiểu tử ngươi cũng không có sắc đảm này!
Sở Phong nắm lấy ngón tay nàng, cười hì hì, ghé sát bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Ta muốn khi dễ muội!
Bàn Phi Phượng mặt đỏ tới bên tai, hờn dỗi một tiếng muốn giãy khỏi, nhưng Sở Phong ôm chặt lấy eo nàng, đâu có đồng ý thả ra. Bàn Phi Phượng giãy dụa chỉ chốc lát, cũng mặc cho hắn ôm lấy, Sở Phong xoa xoa hai bàn tay nàng, hỏi:
- Phi Phượng, ngày đó sau khi muội trở về Thiên Sơn, vẫn ở canh giữ Thánh hỏa hả?
Bàn Phi Phượng gật đầu.
- Sau khi tìm được tế thiên kim nhân, muội sẽ trở về Thiên Sơn ư?
Bàn Phi Phượng không trả lời.
- Muội phải về Thiên Sơn canh giữ Thánh hỏa, có phải vậy không?
Bàn Phi Phượng nói:
- Sứ mệnh của ta vốn chính là canh giữ Thiên Sơn Thánh hỏa!
Sở Phong nói:
- Thiên Sơn Thánh hỏa quả thật quan hệ đến số phận tồn vong của Phi Phượng tộc?
Bàn Phi Phượng gật đầu:
- Từ khi Phi Phượng tộc của ta cư trú tại Thiên Sơn, Thánh hỏa chưa từng bị tắt, ta cũng không biết một khi Thánh hỏa tắt sẽ mang đến kiếp nạn gì cho tộc của ta!
Sở Phong nói:
- Cảnh kỳ của Thiên Cơ phong 'Thánh hỏa diệt, quỷ mị sinh', là chuyện gì vậy?
Bàn Phi Phượng lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ, cha cũng không nói gì!
Sở Phong lại nói:
- Nghe nói Thiên Cơ phong cảnh kỳ chưa bao giờ sai, Thánh hỏa có thể. . .
Bàn Phi Phượng chợt mở bừng hai mắt:
- Ta sẽ không để cho bất kỳ ai dập tắt Thiên Sơn Thánh hỏa!
Trong lòng Sở Phong không hiểu run lên:
- Phi Phượng, hiện tại muội theo ta tìm tế thiên kim nhân, Thánh hỏa không người canh giữ, không sợ Thánh hỏa sẽ bị. . .
Bàn Phi Phượng nói:
- Thiên Sơn Thánh hỏa không phải là ai cũng có thể làm tắt được!
Sở Phong cười nói:
- Ta không tin! Không phải là một ngọn lửa thôi mà, ta ném cục tuyết nó còn không chịu tắt?
Trong lòng Bàn Phi Phượng bỗng dưng cả kinh, nhất thời ngưng mắt nhìn Sở Phong, đột nhiên nàng nhớ tới lời Vô Trần nói:
- Sau khi Sở Phong hiện thân giang hồ, Vân Mộng bởi vì hắn mà hiện, quyền trượng bởi vì hắn mà ra, Thanh Kim bởi vì hắn mà phát, Thánh hỏa chỉ sợ cũng sẽ bởi vì hắn mà tắt. . .
Sở Phong thấy nàng đột nhiên nhìn mình, vẻ mặt rất khác thường, khó hiểu nói:
- Gì thế Phi Phượng? Ta nói chơi thôi mà!
Bàn Phi Phượng đột nhiên nắm lấy tay Sở Phong, thần sắc ngưng trọng nói:
- Sở đại ca, đáp ứng ta, sau này bất kể sinh ra chuyện gì, cũng đừng lên Thiên Sơn!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Làm sao vậy?
- Sở đại ca, đáp ứng ta!
- Không được! Ta không đáp ứng! Nếu như sau khi muội về Thiên Sơn rồi không xuống nữa thì sao? Ta đi đâu tìm muội đây?
- Tiểu tử thối, ngươi có đáp ứng không!
- Ta không đáp ứng!
- Ngươi. . . ngươi không đáp ứng, ta lập tức đi ngay!
Bàn Phi Phượng thoáng giãy khỏi Sở Phong, đứng ngay dậy, Sở Phong vội vàng kéo nàng lại và nói:
- Phi Phượng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
- Ngươi không nên hỏi, chỉ cần đáp ứng ta!
- Được! Ta sẽ đáp ứng muội! Nhưng muội cũng phải đáp ứng ta, không cho muội cứ ở Thiên Sơn mãi không xuống!
Bàn Phi Phượng không trả lời, nhưng hai tay ôm lấy hai má Sở Phong, thâm tình mà nói:
- Sở đại ca, huynh phải nhớ kỹ những gì huynh đã đáp ứng với ta, bất kể là xảy ra chuyện gì cũng đừng lên Thiên Sơn! Bằng không, ta sẽ hận huynh cả đời!
- Phi Phượng. . .
- Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Theo lời thôn trưởng nói, nơi phế tích tại cửa vào sông băng chỉ sợ là 500 năm trước những người đó đã tạo thành, thủ ấn trên vách tường có thể là của một người trong đó không?
Sở Phong nói:
- Nếu là như vậy, thủ ấn này đã lưu lại từ 500 năm trước, nhưng nó lại giống như đúc thủ ấn ở Chấn Giang Bảo, thủ ấn ở Chấn Giang Bảo chung quy cũng không thể được lưu lại từ 500 năm trước được mà? Hơn nữa thủ ấn này nhìn qua giống như là thủ ấn của một nữ tử, chỉ thiếu mỗi ngón út!
Bàn Phi Phượng vừa nghĩ cũng cảm thấy rất nghi hoặc, Sở Phong nói:
- Bỏ đi, không nghĩ ra thì cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, dù sao thì nỗi oan này không gánh cũng đã gánh rồi!
Bàn Phi Phượng nhìn hắn và nói:
- Tiểu tử thối, đều bởi vì ta. . .
- Này!
Sở Phong ngắt lời:
- Nếu biết là bởi vì muội, vậy muội chuẩn bị bồi thường ta thế nào đây?
Bàn Phi Phượng cắn môi không nói gì, Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng và nói:
- Có phải là nên chuẩn bị để cho ta khi dễ một chút không?
Bàn Phi Phượng đỏ ửng mặt, trừng mắt:
- Tiểu tử thối, chỉ toàn không đứng đắn!
Sở Phong cũng không tránh, hai mắt nóng bỏng nhìn nàng, Bàn Phi Phượng chỉ cảm thấy má nóng hầm hập, vội cúi đầu không dám nhìn Sở Phong.
Sở Phong ôm người ngọc trong lòng, thực sự trong lòng nhộn nhạo, vài lần muốn động tay đông chân một phen, nhưng tới cùng không dám làm càn.
Bàn Phi Phượng chợt nói:
- Tiểu tử thối, ngươi có cảm thấy ngôi làng này có gì kỳ lạ không?
----------oOo----------
- Phi Phượng, 500 năm trước rốt cuộc là người nào muốn dập tắt Thánh hỏa, ngay cả Phi Phượng tộc của muội cũng ngăn không được?
Bàn Phi Phượng lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng cha quả thực đã nói qua, 500 năm trước, Thánh hỏa vốn đã phải tắt, may mà Nga Mi Linh Nữ tìm được hai viên Thánh Linh thạch, một viên tiếp tục châm Thánh hỏa cháy, một viên cất trong Cửu Ngao Thần động, cũng nhắn lại, Thánh Linh thạch chỉ có thể duy trì Thánh hỏa 500 năm. Ngày đó ta từ Chấn Giang Bảo trở về Thiên Sơn, thấy Thánh hỏa đã bị tối, chỉ còn một tia, thế là ta xông vào Cửu Ngao Thần động lấy một viên Thánh Linh thạch còn lại, đốt cháy lại Thánh hỏa, cây mộc trâm đó chính là đặt ở bên cạnh Thánh Linh thạch!
Sở Phong nói:
- Nói như vậy, nàng ta không chỉ bằng sức lực của mình ngăn những người đó xông lên Thiên Sơn, còn châm Thánh hỏa cháy 500 năm, quả nhiên là bất thế kỳ nữ tử!
Bàn Phi Phượng nhìn hắn nói:
- Ngươi rất tán thưởng nàng ta?
Sở Phong nói:
- Muội không biết đấy, tại mỏm đá Thái Thạch, thôn dân nơi đó 500 năm trước cũng gặp đại kiếp, hầu như toàn thôn bị diệt, vừa lúc gặp một kỳ nữ tử trải qua và đã cứu họ, còn tại vách động lưu lại cảnh ngôn, kỳ nữ tử đó chắc là Nga Mi Linh Nữ, Tam Tinh Quyền Trượng cũng là năm đó nàng ta đoạt lại từ trong tay Tạng mật, bằng không, 500 năm trước quyền trượng đã rơi vào tay Tạng mật!
Bàn Phi Phượng bĩu môi nói:
- Hiện tại quyền trượng còn không phải rơi vào tay Mật Tạng rồi?
Sở Phong nói:
- Nhưng tối thiểu cũng chậm lại 500 năm!
Bàn Phi Phượng tự tiếu phi tiếu nói:
- Ta thấy người rất tán thưởng nàng ta, còn muốn nhìn nàng ta nữa, đúng không?
Sở Phong ngạc nhiên:
- Phi Phượng, muội đang nói gì vậy?
Phi Phượng nói:
- Ta thấy khó hiểu, nữ tử người ta dùng mộc trâm cài tóc, ngươi một đại nam nhân thì cần nó để làm gì, hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu, thì ra thấy vật nhớ người. Đáng tiếc, bức hoạ nàng ta để lại cho ngươi cũng không phải chân dung của nàng ta, mà lại là chân dung của ngươi, bằng không, chắc ngày nào ngươi cũng nhìn bức họa mê mẩn cả ngày!
- Ui, Phi Phượng! Không phải muội đang ghen đấy chứ? 500 năm trước từ lâu nàng ta đã thiền hóa, ngay cả hình dạng của nàng ấy ta còn chưa thấy qua, sao lại nói thấy vật nhớ người? Muội không thích ta cầm mộc trâm, ta trả lại cho muội là được chứ gì?
Quả nhiên Sở Phong thò tay vào ngực lấy ra mộc trâm, Bàn Phi Phượng lại hừ một tiếng và nói:
- Mộc trâm cũng không phải của ta, ta cần nó làm gì?
Sở Phong chỉ phải thu lại, Bàn Phi Phượng lại nói:
- Ta đã quên mất, ngươi và Thiên Ma Nữ hình như tại mỏm đá Thái Thạch đánh chết một con hà quái giúp thôn dân hai bờ sông Ngưu Chử hả?
Nhắc tới Thiên Ma Nữ, trong lòng Sở Phong không khỏi buồn bã: hiện tại nàng đang ở đâu? Nàng nói qua sau khi mình hộ tống công chúa hòa thân rồi sẽ đến tìm mình mà, vì sao còn chưa tới? Có phải bởi vì công chúa không có hòa thân, hay là bởi vì mình đã làm nàng đau lòng?
- Thế nào? Nghĩ đến cô ta có đúng không?
Sở Phong không nói gì, cũng không che giấu nỗi buồn phiền trong mắt.
Phi Phượng bĩu môi và nói:
- Ta biết ngươi là một tiểu tử hoa tâm, ngày đó ở trước Chấn Giang Bảo thề non hẹn biển nói trong lòng chỉ có người ta, hiện tại lại chứa thêm một người!
Sở Phong lặng lẽ không nói gì, Bàn Phi Phượng cũng không nói oan mình, thậm chí mỗi một chữ đều đánh trúng chỗ yếu hại của hắn.
- Bỏ đi!
Chợt Bàn Phi Phượng khẽ than một tiếng:
- Tiểu tử thối, ngày đó sau khi ta đi rồi, ngươi đã làm những gì, thành thật khai báo!
Sở Phong cũng không dám giấu diếm, từng chuyện từng chuyện báo ra đúng sự thật.
Bàn Phi Phượng nghe xong, tự tiếu phi tiếu nhìn Sở Phong, nhìn mà khiến trong lòng Sở Phong hoảng sợ, cũng không dám lên tiếng. Bàn Phi Phượng nói:
- Ngươi thành thật nói mau, ngươi có. . .khi dễ các cô gái khác hay không?
- Khi dễ? - Sở Phong không rõ mấy.
Bàn Phi Phượng đỏ mặt lên, sẵng giọng:
- Khi dễ chính là. . . khi dễ mà!
Sở Phong đã hiểu, liền nói:
- Không có!
- Thực sự không có?
- Thật mà! Ta nào dám khi dễ họ chứ!
Bàn Phi Phượng dụi tay lên trán hắn:
- Biết là tiểu tử ngươi cũng không có sắc đảm này!
Sở Phong nắm lấy ngón tay nàng, cười hì hì, ghé sát bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Ta muốn khi dễ muội!
Bàn Phi Phượng mặt đỏ tới bên tai, hờn dỗi một tiếng muốn giãy khỏi, nhưng Sở Phong ôm chặt lấy eo nàng, đâu có đồng ý thả ra. Bàn Phi Phượng giãy dụa chỉ chốc lát, cũng mặc cho hắn ôm lấy, Sở Phong xoa xoa hai bàn tay nàng, hỏi:
- Phi Phượng, ngày đó sau khi muội trở về Thiên Sơn, vẫn ở canh giữ Thánh hỏa hả?
Bàn Phi Phượng gật đầu.
- Sau khi tìm được tế thiên kim nhân, muội sẽ trở về Thiên Sơn ư?
Bàn Phi Phượng không trả lời.
- Muội phải về Thiên Sơn canh giữ Thánh hỏa, có phải vậy không?
Bàn Phi Phượng nói:
- Sứ mệnh của ta vốn chính là canh giữ Thiên Sơn Thánh hỏa!
Sở Phong nói:
- Thiên Sơn Thánh hỏa quả thật quan hệ đến số phận tồn vong của Phi Phượng tộc?
Bàn Phi Phượng gật đầu:
- Từ khi Phi Phượng tộc của ta cư trú tại Thiên Sơn, Thánh hỏa chưa từng bị tắt, ta cũng không biết một khi Thánh hỏa tắt sẽ mang đến kiếp nạn gì cho tộc của ta!
Sở Phong nói:
- Cảnh kỳ của Thiên Cơ phong 'Thánh hỏa diệt, quỷ mị sinh', là chuyện gì vậy?
Bàn Phi Phượng lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ, cha cũng không nói gì!
Sở Phong lại nói:
- Nghe nói Thiên Cơ phong cảnh kỳ chưa bao giờ sai, Thánh hỏa có thể. . .
Bàn Phi Phượng chợt mở bừng hai mắt:
- Ta sẽ không để cho bất kỳ ai dập tắt Thiên Sơn Thánh hỏa!
Trong lòng Sở Phong không hiểu run lên:
- Phi Phượng, hiện tại muội theo ta tìm tế thiên kim nhân, Thánh hỏa không người canh giữ, không sợ Thánh hỏa sẽ bị. . .
Bàn Phi Phượng nói:
- Thiên Sơn Thánh hỏa không phải là ai cũng có thể làm tắt được!
Sở Phong cười nói:
- Ta không tin! Không phải là một ngọn lửa thôi mà, ta ném cục tuyết nó còn không chịu tắt?
Trong lòng Bàn Phi Phượng bỗng dưng cả kinh, nhất thời ngưng mắt nhìn Sở Phong, đột nhiên nàng nhớ tới lời Vô Trần nói:
- Sau khi Sở Phong hiện thân giang hồ, Vân Mộng bởi vì hắn mà hiện, quyền trượng bởi vì hắn mà ra, Thanh Kim bởi vì hắn mà phát, Thánh hỏa chỉ sợ cũng sẽ bởi vì hắn mà tắt. . .
Sở Phong thấy nàng đột nhiên nhìn mình, vẻ mặt rất khác thường, khó hiểu nói:
- Gì thế Phi Phượng? Ta nói chơi thôi mà!
Bàn Phi Phượng đột nhiên nắm lấy tay Sở Phong, thần sắc ngưng trọng nói:
- Sở đại ca, đáp ứng ta, sau này bất kể sinh ra chuyện gì, cũng đừng lên Thiên Sơn!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Làm sao vậy?
- Sở đại ca, đáp ứng ta!
- Không được! Ta không đáp ứng! Nếu như sau khi muội về Thiên Sơn rồi không xuống nữa thì sao? Ta đi đâu tìm muội đây?
- Tiểu tử thối, ngươi có đáp ứng không!
- Ta không đáp ứng!
- Ngươi. . . ngươi không đáp ứng, ta lập tức đi ngay!
Bàn Phi Phượng thoáng giãy khỏi Sở Phong, đứng ngay dậy, Sở Phong vội vàng kéo nàng lại và nói:
- Phi Phượng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
- Ngươi không nên hỏi, chỉ cần đáp ứng ta!
- Được! Ta sẽ đáp ứng muội! Nhưng muội cũng phải đáp ứng ta, không cho muội cứ ở Thiên Sơn mãi không xuống!
Bàn Phi Phượng không trả lời, nhưng hai tay ôm lấy hai má Sở Phong, thâm tình mà nói:
- Sở đại ca, huynh phải nhớ kỹ những gì huynh đã đáp ứng với ta, bất kể là xảy ra chuyện gì cũng đừng lên Thiên Sơn! Bằng không, ta sẽ hận huynh cả đời!
- Phi Phượng. . .
- Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Theo lời thôn trưởng nói, nơi phế tích tại cửa vào sông băng chỉ sợ là 500 năm trước những người đó đã tạo thành, thủ ấn trên vách tường có thể là của một người trong đó không?
Sở Phong nói:
- Nếu là như vậy, thủ ấn này đã lưu lại từ 500 năm trước, nhưng nó lại giống như đúc thủ ấn ở Chấn Giang Bảo, thủ ấn ở Chấn Giang Bảo chung quy cũng không thể được lưu lại từ 500 năm trước được mà? Hơn nữa thủ ấn này nhìn qua giống như là thủ ấn của một nữ tử, chỉ thiếu mỗi ngón út!
Bàn Phi Phượng vừa nghĩ cũng cảm thấy rất nghi hoặc, Sở Phong nói:
- Bỏ đi, không nghĩ ra thì cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, dù sao thì nỗi oan này không gánh cũng đã gánh rồi!
Bàn Phi Phượng nhìn hắn và nói:
- Tiểu tử thối, đều bởi vì ta. . .
- Này!
Sở Phong ngắt lời:
- Nếu biết là bởi vì muội, vậy muội chuẩn bị bồi thường ta thế nào đây?
Bàn Phi Phượng cắn môi không nói gì, Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng và nói:
- Có phải là nên chuẩn bị để cho ta khi dễ một chút không?
Bàn Phi Phượng đỏ ửng mặt, trừng mắt:
- Tiểu tử thối, chỉ toàn không đứng đắn!
Sở Phong cũng không tránh, hai mắt nóng bỏng nhìn nàng, Bàn Phi Phượng chỉ cảm thấy má nóng hầm hập, vội cúi đầu không dám nhìn Sở Phong.
Sở Phong ôm người ngọc trong lòng, thực sự trong lòng nhộn nhạo, vài lần muốn động tay đông chân một phen, nhưng tới cùng không dám làm càn.
Bàn Phi Phượng chợt nói:
- Tiểu tử thối, ngươi có cảm thấy ngôi làng này có gì kỳ lạ không?
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.