Quyển 3 - Chương 76: Sơ khải di huấn
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Tin tức Sở Phong, Bàn Phi Phượng bình yên thoát khỏi Vân Mộng Trạch lan truyền nhanh chóng, lại lần nữa oanh động toàn bộ giang hồ! Vân Mộng Trạch được xưng là tử vong đại trạch, mấy nghìn năm qua, sinh mệnh bị nó thôn phệ nhiều vô số kể, chưa bao giờ có người có thể thoát ra ngoài! Mà Phi Tướng Quân luôn luôn ghét ác như kẻ thù đột nhiên đổi giọng tuyên bố vụ án diệt môn Chấn Giang Bảo có ẩn tình khác, Sở Phong tuyệt không phải là hung thủ giết người, thậm chí vì thế không sợ thiệt thòi cùng Bài Vân Chưởng giương cung bạt kiếm!
Sở Phong và Bàn Phi Phượng tại Vân Mộng Trạch rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Giả như hung thủ thực sự là một người khác, như vậy kẻ nào lại cùng với Chấn Giang Bảo có thâm cừu như thế, phải sát tuyệt toàn môn! Vụ án Chấn Giang Bảo thoáng cái trở nên khó biết rõ đầu đuôi, mà tên tiểu tử mới xuất đạo Sở Phong lại càng thêm khiến kẻ khác hoang mang kinh ngạc.
Phía trước tháp lâm Thiếu Lâm tự, phương trượng Hoằng Trúc khom người hướng về tháp lâm nói:
-Sư tôn, Thiên Cơ Phong lần thứ hai cảnh báo, không biết sao.
Trong tháp lâm một mảnh yên lặng, một hồi lâu, mới truyền ra một thanh âm già nua mà hỗn độn, hình như là từ tháp lâm, lại hình như từ bên tai vang lên, chính là thanh âm của Thiếu Lâm sư tôn Từ Hàng Phật Thiện.
-Ma thần xuất hiện, thiên hạ từ nay về sau sinh biến, xem ra cũng là lúc mở ra di huấn của sư tổ!
-Mở ra di huấn?
Hoằng Trúc thân là chưởng môn Thiếu Lâm dĩ nhiên lại lộ ra giọng điệu khiếp sợ.
-Không sai! Hoằng Trúc, ngươi đi lấy di huấn mang tới đây!
-Vâng, sư tôn!
Hoằng Trúc không có nói thêm nữa, xoay người ly khai tháp lâm.
. . .
Trên kim đỉnh núi Võ Đang, một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt đang ngửa mặt nhìn trời, tuổi tác tuy rằng rất già, nhưng râu tóc lông mi đều đen bóng, hắn chính là Võ Đang sư tôn Hạc Tùng đạo nhân, bên cạnh là chưởng môn Võ Đang Thanh Hư đạo trưởng đang khom người đứng khoanh tay.
Hạc Tùng nhìn lên một hồi, lẩm bẩm:
-Thiên Cơ Phong lần thứ hai cảnh báo, lẽ nào thật ứng với lời nói của lão đạo sĩ, thiên hạ từ nay về sau phân loạn. . .
-Sư tôn, lão đạo sĩ rốt cuộc là người phương nào? Sư tôn nhiều lần đề cập, vì sao cũng không nói rõ?
Hạc Tùng không có trả lời, lại nói:
-Thanh Hư, ngươi đi đem di huấn của sư tổ mang tới đây!
Thanh Hư hai mắt chợt bừng sáng:
-Sư tôn, ý của người là. . .
-Mở ra di huấn!
Hạc Tùng bình tĩnh nói.
Thanh Hư không có nói nữa, xoay người ly khai kim đỉnh.
. . .
Phía sau núi Nga Mi, là phần mộ cấm địa của tổ sư Nga Mi, chưa từng có người dám xông vào. Một vị sư thái ngồi ngay ngắn tại trước ngôi mộ, hai mắt hợp lại, thần thái ung dung điềm tĩnh, chính là sư tôn Nga Mi Tịnh Diệt sư thái.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, phong thái thần vận, trực tiếp đi tới trước người Tịnh Diệt, khom người nói:
-Vô Trần khấu kiến sư tôn!
Thì ra nàng đó chính là chưởng môn hiện nay của Nga Mi-Vô Trần, cũng là chưởng môn trẻ tuổi nhất trăm nghìn năm qua của Nga Mi.
Tịnh Diệt cũng không có mở mắt, chỉ hơi gật đầu.
Vô Trần nói:
-Sư tôn, Thiên Cơ Phong lần thứ hai cảnh báo, chuyện quan hệ đến trọng đại, đệ tử đặc biệt tới bẩm báo!
Tịnh Diệt bỗng nhiên mở hai mắt, hai đạo thần quang hiện ra, mở miệng nói:
-Cảnh kỳ thế nào?
-Vân mộng hiện, ma thần xuất!
-Vân mộng hiện, ma thần xuất? Ma thần rốt cuộc muốn xuất thế. . .
-Sư tôn. . .
-Vô Trần!
Tịnh Diệt cắt đứt lời nàng, nói.
-Nga Mi đã suy thoái nhiều năm, ngươi khống tới hai mươi mà vai đã phải gánh trách nhiệm nặng nề, chấp chưởng chưởng môn phái Nga Mi, cũng làm khó ngươi!
-Sư tôn. . .
-Vô Trần, ngươi chấp chưởng mười năm, danh vọng Nga Mi bắt đầu có khởi sắc, rất tốt! Sau này ngươi phải càng thêm cẩn thận hành sự, việc trùng chấn thanh uy Nga Mi hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi!
-Đệ tử ghi nhớ giáo huấn của sư tôn!
-Tốt!
Tịnh Diệt bỗng nhiên đứng lên, trong mắt Vô Trần hiện ra thần sắc kinh ngạc, sư tôn canh giữ ở trước ngôi mộ sư tổ, thân thể đã mười năm không hề động đậy.
-Vô Trần, ngươi theo ta tới đây.
Vô Trần theo Tịnh Diệt đi vào ngôi mộ, đi tới trước một gian tế điện, vào tế điện, chỉ thấy bên trong một loạt linh vị các thế hệ chưởng môn phái Nga Mi. Thì ra nơi này đó là linh đường tổ sư ở phía sau núi Nga Mi.
Tịnh Diệt trực tiếp đi tới trước một linh vị, trên linh vị có khắc mười mấy chữ cổ phiêu dật khéo léo.
"Bài vị chưởng môn đời thứ 108 phái Nga Mi Linh Nữ"
Chữ trên linh vị này rõ ràng khác biệt với các linh vị khác, lộ ra khí khái thần tú phiêu linh. Trên linh vị đặt một cái hộp bằng gỗ đàn hương mang đậm sắc thái cổ xưa, cũng tản ra khí tức linh thiêng.
Tịnh Diệt cung kính hướng về linh vị bái lạy ba cái, sau đó hai tay nhấc lên hộp gỗ.
Vô Trần thất thanh cả kinh nói:
-Sư tôn, người muốn mở ra di huấn? !
Tịnh Diệt ngưng mắt nhìn hộp gỗ trong tay, chậm rãi nói:
-Di huấn này chính là năm trăm năm trước Linh Nữ sư tổ tự mình viết lưu lại, không riêng Nga Mi mà Võ Đang ,Thiếu Lâm cũng có một phần. Sư tổ nhắn lại, một khi Thiên Cơ có dị biến, lập tức mở ra di huấn, phỏng chừng Võ Đang, Thiếu Lâm đều đã mở ra.
Nói xong, Tịnh Diệt đưa tay, chậm rãi mở hộp gỗ. . .
Sở Phong và Bàn Phi Phượng tại Vân Mộng Trạch rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Giả như hung thủ thực sự là một người khác, như vậy kẻ nào lại cùng với Chấn Giang Bảo có thâm cừu như thế, phải sát tuyệt toàn môn! Vụ án Chấn Giang Bảo thoáng cái trở nên khó biết rõ đầu đuôi, mà tên tiểu tử mới xuất đạo Sở Phong lại càng thêm khiến kẻ khác hoang mang kinh ngạc.
Phía trước tháp lâm Thiếu Lâm tự, phương trượng Hoằng Trúc khom người hướng về tháp lâm nói:
-Sư tôn, Thiên Cơ Phong lần thứ hai cảnh báo, không biết sao.
Trong tháp lâm một mảnh yên lặng, một hồi lâu, mới truyền ra một thanh âm già nua mà hỗn độn, hình như là từ tháp lâm, lại hình như từ bên tai vang lên, chính là thanh âm của Thiếu Lâm sư tôn Từ Hàng Phật Thiện.
-Ma thần xuất hiện, thiên hạ từ nay về sau sinh biến, xem ra cũng là lúc mở ra di huấn của sư tổ!
-Mở ra di huấn?
Hoằng Trúc thân là chưởng môn Thiếu Lâm dĩ nhiên lại lộ ra giọng điệu khiếp sợ.
-Không sai! Hoằng Trúc, ngươi đi lấy di huấn mang tới đây!
-Vâng, sư tôn!
Hoằng Trúc không có nói thêm nữa, xoay người ly khai tháp lâm.
. . .
Trên kim đỉnh núi Võ Đang, một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt đang ngửa mặt nhìn trời, tuổi tác tuy rằng rất già, nhưng râu tóc lông mi đều đen bóng, hắn chính là Võ Đang sư tôn Hạc Tùng đạo nhân, bên cạnh là chưởng môn Võ Đang Thanh Hư đạo trưởng đang khom người đứng khoanh tay.
Hạc Tùng nhìn lên một hồi, lẩm bẩm:
-Thiên Cơ Phong lần thứ hai cảnh báo, lẽ nào thật ứng với lời nói của lão đạo sĩ, thiên hạ từ nay về sau phân loạn. . .
-Sư tôn, lão đạo sĩ rốt cuộc là người phương nào? Sư tôn nhiều lần đề cập, vì sao cũng không nói rõ?
Hạc Tùng không có trả lời, lại nói:
-Thanh Hư, ngươi đi đem di huấn của sư tổ mang tới đây!
Thanh Hư hai mắt chợt bừng sáng:
-Sư tôn, ý của người là. . .
-Mở ra di huấn!
Hạc Tùng bình tĩnh nói.
Thanh Hư không có nói nữa, xoay người ly khai kim đỉnh.
. . .
Phía sau núi Nga Mi, là phần mộ cấm địa của tổ sư Nga Mi, chưa từng có người dám xông vào. Một vị sư thái ngồi ngay ngắn tại trước ngôi mộ, hai mắt hợp lại, thần thái ung dung điềm tĩnh, chính là sư tôn Nga Mi Tịnh Diệt sư thái.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, phong thái thần vận, trực tiếp đi tới trước người Tịnh Diệt, khom người nói:
-Vô Trần khấu kiến sư tôn!
Thì ra nàng đó chính là chưởng môn hiện nay của Nga Mi-Vô Trần, cũng là chưởng môn trẻ tuổi nhất trăm nghìn năm qua của Nga Mi.
Tịnh Diệt cũng không có mở mắt, chỉ hơi gật đầu.
Vô Trần nói:
-Sư tôn, Thiên Cơ Phong lần thứ hai cảnh báo, chuyện quan hệ đến trọng đại, đệ tử đặc biệt tới bẩm báo!
Tịnh Diệt bỗng nhiên mở hai mắt, hai đạo thần quang hiện ra, mở miệng nói:
-Cảnh kỳ thế nào?
-Vân mộng hiện, ma thần xuất!
-Vân mộng hiện, ma thần xuất? Ma thần rốt cuộc muốn xuất thế. . .
-Sư tôn. . .
-Vô Trần!
Tịnh Diệt cắt đứt lời nàng, nói.
-Nga Mi đã suy thoái nhiều năm, ngươi khống tới hai mươi mà vai đã phải gánh trách nhiệm nặng nề, chấp chưởng chưởng môn phái Nga Mi, cũng làm khó ngươi!
-Sư tôn. . .
-Vô Trần, ngươi chấp chưởng mười năm, danh vọng Nga Mi bắt đầu có khởi sắc, rất tốt! Sau này ngươi phải càng thêm cẩn thận hành sự, việc trùng chấn thanh uy Nga Mi hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi!
-Đệ tử ghi nhớ giáo huấn của sư tôn!
-Tốt!
Tịnh Diệt bỗng nhiên đứng lên, trong mắt Vô Trần hiện ra thần sắc kinh ngạc, sư tôn canh giữ ở trước ngôi mộ sư tổ, thân thể đã mười năm không hề động đậy.
-Vô Trần, ngươi theo ta tới đây.
Vô Trần theo Tịnh Diệt đi vào ngôi mộ, đi tới trước một gian tế điện, vào tế điện, chỉ thấy bên trong một loạt linh vị các thế hệ chưởng môn phái Nga Mi. Thì ra nơi này đó là linh đường tổ sư ở phía sau núi Nga Mi.
Tịnh Diệt trực tiếp đi tới trước một linh vị, trên linh vị có khắc mười mấy chữ cổ phiêu dật khéo léo.
"Bài vị chưởng môn đời thứ 108 phái Nga Mi Linh Nữ"
Chữ trên linh vị này rõ ràng khác biệt với các linh vị khác, lộ ra khí khái thần tú phiêu linh. Trên linh vị đặt một cái hộp bằng gỗ đàn hương mang đậm sắc thái cổ xưa, cũng tản ra khí tức linh thiêng.
Tịnh Diệt cung kính hướng về linh vị bái lạy ba cái, sau đó hai tay nhấc lên hộp gỗ.
Vô Trần thất thanh cả kinh nói:
-Sư tôn, người muốn mở ra di huấn? !
Tịnh Diệt ngưng mắt nhìn hộp gỗ trong tay, chậm rãi nói:
-Di huấn này chính là năm trăm năm trước Linh Nữ sư tổ tự mình viết lưu lại, không riêng Nga Mi mà Võ Đang ,Thiếu Lâm cũng có một phần. Sư tổ nhắn lại, một khi Thiên Cơ có dị biến, lập tức mở ra di huấn, phỏng chừng Võ Đang, Thiếu Lâm đều đã mở ra.
Nói xong, Tịnh Diệt đưa tay, chậm rãi mở hộp gỗ. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.