Quyển 23 - Chương 485: Thân thế sát thủ
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Sở Phong thấy chiến thuyền Đông Doanh bỗng nhiên xuất hiện, vội vã cùng công chúa và Lan Đình trở lên bờ, tìm chỗ tối ẩn thân.
Chiến thuyền dừng lại cách bờ đảo khoảng 1 dặm, tiếp đó thả xuống một chiếc thuyền nhỏ, có hai bóng người nhảy xuống thuyền, họ chèo thuyền lên bờ, quan sát mọi nơi rồi mới đi tới giữa đảo.
Sở Phong lập tức nhận ra hai bóng người này chính là hai con bé Đông Doanh Thiên Diệp và Thiên Tuyết. Bọn họ vẫn mặc bộ y phục sát thủ, chỉ lộ ra hai mắt.
Thiên Diệp và Thiên Tuyết đi tới giữa đảo, bắt đầu cúi người lần tìm trong bụi cỏ.
Sở Phong thầm nghĩ: chẳng lẽ họ cũng tới tìm Long Câu thảo? Xem ra họ không biết phương pháp, bây giờ không có ánh trăng, căn bản không tìm được.
Quả nhiên, hai người lần tìm khắp vùng lân cận nhưng không có thu hoạch, bắt đầu tìm kiếm ở sâu trong rừng cây, bất tri bất giác đã tìm tới chỗ Hoàn đàm.
Hiển nhiên, hai người đều cảm nhận được khí tức quỷ dị kinh khủng của Hoàn đàm, không dám tới gần, tuy nhiên đầm nước xoay tròn từ từ kia lại thu hút ánh mắt của họ, làm cho họ không cách nào dời đi.
Họ bắt đầu từng bước một đi về hướng Hoàn đàm, mang theo ánh mắt mờ mịt, mắt thấy sắp rơi vào trong Hoàn đàm, một hòn đá nhỏ bỗng nhiên bay qua bên người họ, "tủm" bắn vào trong đầm nước, làm bọt nước tung tóe bắn lên người họ.
Hai người cả kinh, thoáng chốc bừng tỉnh lại, nhìn nhau rồi lui về sau vài bước, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
- Tỷ tỷ, đầm nước này. . .
- Nơi này không thích hợp ở lâu, mau rời khỏi!
Hai người vội vàng rời khỏi Hoàn đàm, trở lại giữa đảo, ngồi giữa bãi cỏ.
Thiên Diệp tiện tay ngắt một lá cỏ bỏ vào trong miệng cắn rồi nói:
- Tỷ tỷ, môn chủ lệnh mình tìm Long Câu thảo, cũng không nói cỏ này có đặc điểm gì, vậy thì biết tìm thế nào?
Thiên Tuyết nói:
- Lệnh của môn chủ không thể trái, ta cũng chỉ có thể cố gắng!
- Tỷ tỷ, bây giờ làm sao đây? Lần trước ám sát công chúa thất bại, môn chủ đã rất mất hứng, chỉ vì có hai sát thủ khác cùng đường nên chúng ta mới tránh được trách phạt. Lần này tỷ tỷ mà không tìm được Long Câu thảo, em sợ môn chủ sẽ đem tỷ. . .
Thiên Tuyết không lên tiếng.
Thiên Diệp lại nói:
- Tỷ tỷ còn nhớ rõ Tân Hòa Tử kia không?
Thiên Tuyết gật đầu.
Thiên Diệp nói:
- Em nghe nói một tháng Tân Hòa Tử ám sát thất bại, bị môn chủ đưa đến chỗ đó, em sợ tỷ tỷ cũng sẽ. . .
Thiên Tuyết nói:
- Chúng ta là sát thủ, không được lựa chọn, môn chủ muốn chúng ta thế nào, chúng ta chỉ có thể nghe theo.
- Không! - Thiên Diệp đột nhiên kích động nói: - Em không muốn tỷ tỷ chịu lăng nhục như vậy! Nếu như môn chủ muốn đưa tỷ tỷ đi chỗ đó, thì em sẽ thay thế tỷ tỷ.
- Thiên Diệp, đừng nói ngốc, chỉ cần em sống, tỷ tỷ đã thỏa mãn rồi. Là tỷ tỷ có lỗi với em, lúc cha mẹ sắp chết đã ủy thác em cho tỷ, nhưng ta lại mang em vào làm môn hạ sát thủ, nên em mỗi ngày phải trải qua cuộc sống máu tanh.
- Tỷ tỷ đừng nói như vậy, nếu không phải vì em thì tỷ cũng sẽ không gia nhập Thần Phong môn. Là em liên lụy tỷ tỷ!
- Thiên Diệp. . .
Hai tỷ muội ôm lấy nhau, một lát sau Thiên Tuyết nói:
- Thiên Diệp, chúng ta trở về đi, em lén đến đây giúp tỷ, nếu như môn chủ phát hiện thì sẽ trách phạt em.
- Tỷ tỷ, chúng ta lâu rồi chưa có trò truyện riêng với nhau, mỗi ngày làm sát thủ phải phập phòng lo sợ, có rất nhiều việc em muốn nói với tỷ tỷ, dù sao thì họ ở trên thuyền nhìn không thấy chúng ta, chúng ta đừng trở lại vội làm gì.
Thiên Tuyết nghe xong thì không nói gì, cũng tiện tay ngắt một lá cỏ bỏ vào trong miệng cắn:
- Nghe nói tiểu tử kia cũng ở trên thuyền đó, tính hắn không may!
Thiên Diệp cười nói:
- Tỷ tỷ không muốn hắn bị nổ chết sao? Hắn từng khi dễ tỷ tỷ mà!
Thiên Tuyết nhớ tới Sở Phong hai lần bắt lấy mình, lần thứ hai còn thò tay vào trong áo mình mò lung tung, hai má không khỏi ửng đỏ:
- Tỷ đương nhiên muốn hắn chết, tỷ hận không thể một đao giết hắn!
- Đêm đó tỷ tỷ lén chèo thuyền nhỏ ra ngoài, có phải đi tìm hắn không?
- Tỷ. . .tỷ chỉ đi xem hắn đã bị nổ chết hay chưa, nếu như chưa thì một đao kết liễu hắn!
Thiên Diệp chợt thở dài nói:
- Cho dù tỷ tỷ không kết liễu hắn, hắn cũng sống không lâu.
- Vì sao?
- Hắn không nhận Thần Phong lệnh, môn chủ đã phái ra Võ Tàng sát thủ giết hắn rồi!
- A! Môn chủ lại phái ra Võ Tàng sát thủ đối phó hắn ư?
- Có Võ Tàng sát thủ thay tỷ tỷ báo thù, tỷ tỷ mất hứng sao?
- Hắn. . . hắn rất ghê tởm, tỷ. . .tỷ muốn tự tay giết hắn!
- Nhưng mà chúng ta không phải là đối thủ của hắn.
Thiên Tuyết không lên tiếng, nửa ngày mới nói:
- Nhớ ngày đó hắn chẳng qua là một tiểu tử vô danh, vài ba chiêu đã bị chúng ta đánh cho phải trốn lên cây, không ngờ chỉ mấy tháng mà trở nên lợi hại như vậy rồi.
Thiên Diệp cười nói:
- Hắn trèo cây cũng lạ thật, em chưa từng thấy người trèo cây lại dựa lưng vào thân cây như hắn, dáng dấp đó vừa buồn cười lại vừa thú vị, thật muốn nhìn hắn trèo lại một lần.
Thiên Tuyết cười nói:
- Thiên Diệp, xem ra em không muốn tiểu tử kia chết rồi?
Thiên Diệp vội la lên:
- Hắn chỉ là một tên lưu manh, không chỉ đùa giỡn chúng ta, còn nhiều lần khi dễ tỷ tỷ, em cũng hận không thể một đao giết hắn!
Trong bụi cỏ, hai đôi mắt của công chúa và Lan Đình đã dính lên mặt Sở Phong, ánh mắt rất có thâm ý. Sở Phong thật là có miệng khó trả lời, lúc này lại không thể mở miệng giải thích, chỉ đành gắng mà nuốt con ruồi này.
Thiên Diệp nói:
- Tỷ tỷ nói môn chủ muốn càn quét Tây Hải, chắc không phải là vì Long Câu thảo này đấy chứ?
Thiên Tuyết nói:
- Đương nhiên không phải. Môn chủ muốn khống chế toàn bộ thuỷ vực Tây Hải.
- Môn chủ không sợ triều đình Đông Thổ phái quân đội tới vây quét sao?
- Đây không phải là việc chúng ta nên biết.
Thiên Diệp lại nói:
- Nghe nói đệ tử Võ Đang Tống Tử Đô muốn cử hành đại hội thi kiếm tại Thanh Thành, mời khắp tinh anh mỗi đại môn phái tham gia, hình như là muốn đối phó Ma Thần tông và Thần Phong môn chúng ta?
Thiên Tuyết nói:
- Xem ra bọn họ đã biết quan hệ giữa Ma Thần tông và Thần Phong môn chúng ta. Tống Tử Đô kia lần trước tại Hồi Long tự đã tổ chức một tiểu anh hội, cũng nói muốn đối phó Ma Thần tông, nhưng lại là tính toán tiểu tử kia, may nhờ tiểu tử kia mạng lớn trốn ra được. Đại hội thi kiếm lần này có thể sẽ là vì đối phó ác tiểu tử kia hay không?
Thiên Diệp cười nói:
- Vậy không phải càng tốt sao, đỡ cho tỷ tỷ phải động thủ mà!
Thiên Tuyết không lên tiếng.
Hai người lại nói chuyện hồi lâu, nói rất nhiều việc trước đây, từ hai người nói chuyện biết được, thì ra thân thế của hai tỷ muội này có phần thảm thương, lúc còn rất nhỏ, phụ mẫu bị giết bởi vì cuộc chiến Mạc phủ, trước khi chết đã dặn Thiên Tuyết chăm sóc tốt cho muội muội Thiên Diệp. Thiên Tuyết chỉ lớn hơn Thiên Diệp hai tuổi, sau khi ôm muội muội chạy thoát đã phải ăn xin khắp nơi, sau đó muội muội bị nhiễm trọng bệnh, nguy tại sớm tối, vừa lúc môn chủ Thần Phong môn đi qua, vì vậy hai người trở thành sát thủ Thần Phong môn.
Mải nói chuyện, bất tri bất giác đã gần đến tảng sáng, Thiên Tuyết đứng lên, đang muốn đi thì Thiên Diệp nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta tìm thêm một lần đi?
Thiên Tuyết gật đầu, vì vậy hai người lại tìm tỉ mỉ một lần trong bụi cỏ, cuối cùng vẫn không tìm thấy. Thiên Diệp không chịu đi, còn muốn tìm tiếp, hai tay không ngừng gạt bủi cỏ gai, đã bị cắt xước chảy máu rất nhiều.
Thiên Tuyết kéo lấy tay nàng:
- Thiên Diệp đừng tìm nữa. Em nhớ kỹ, sau khi trở về, bất kể môn chủ muốn tỷ thế nào, nghìn vạn lần đừng cầu xin, nhớ kỹ!
- Tỷ tỷ!
Thiên Diệp bỗng nhào vào lòng Thiên Tuyết, hai người ôm chặt lấy nhau, nhỏ giọng nức nở, như thể là sinh ly tử biệt.
Sở Phong bỗng nhón lấy một gốc Long Câu thảo từ trong tay Lan Đình, nhẹ nhàng bắn ra, vô thanh vô tức rơi xuống bên chân Thiên Diệp và Thiên Tuyết, dưới ánh trăng lờ mờ lấp lóe màu đỏ sậm.
- Ơ, tỷ tỷ xem kìa?
Thiên Diệp nhặt lên Long Câu thảo rồi đưa cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết cầm lấy, kinh ngạc nói:
- Môn chủ đề cập qua Long Câu thảo có thể là màu đỏ sậm, cây này chắc là đúng rồi.
Thiên Diệp vui mừng nói:
- Nói như thế thì tỷ tỷ có thể trở về phục mệnh rồi!
Thiên Tuyết nghi hoặc nói:
- Vừa rồi chúng ta đã tìm mấy lần nhưng sao vẫn không tìm thấy cỏ này? Huống hồ cỏ này là bị nhổ lên, hình như có người cố ý bỏ ở đây, chẳng lẽ có người người âm thầm tương trợ?
Nói rồi ngó nghiêng khắp nơi.
Thiên Diệp nói:
- Đừng quản nhiều làm gì, có thể là ổng trời thấy ổng thương, tỷ tỷ mau cất cỏ này đi, trời sắp sáng rồi.
Thiên Tuyết quay đầu như vô ý nhìn qua chỗ Sở Phong ẩn thân một lần, sau đó cùng Thiên Diệp đi tới bên bờ, nhảy lên thuyền nhỏ rồi chèo trở về chiến thuyền.
Chiến thuyền kia đón hai người lên rồi rất nhanh rời khỏi Hải Tâm sơn.
Ba người Sở Phong đi ra, công chúa và Lan Đình vẫn nhìn Sở Phong, như cười như không. Sở Phong lúng búng trong miệng:
- Hai người nhìn ta làm gì, ta nghe thân thế của họ đáng thương nên mới. . . Ta và họ cũng chẳng có gì đâu, ta không trêu ghẹo họ, ta chỉ nói qua mấy câu khinh bạc với họ thôi, vậy đâu tính là trêu ghẹo? Ta càng không có khi dễ qua họ, ta chỉ có chỉ kiếm vào họ thôi, hỏi họ có mấy câu, đó mà tính là khi dễ sao? Là thật đấy. Ài, hai người đừng nhìn ta như vậy, ta thực sự không có, bọn họ đang vu oan cho ta, thật đấy!
Sở Phong múa mép giải thích, chỉ thiên chỉ địa cho thấy mình thuần khiết thế nào, nói đễn nỗi miệng khát lưỡi khô. Công chúa và Lan Đình chỉ liếc mắt nhìn nhau, miệng khẽ nhếch lên, từ đầu đến cuối không nói chữ nào.
Sở Phong rất là ảo não:
- Ài, hai người nói gì đi chứ! Không rên tiếng nào thì tính cái gì?
Công chúa hỏi Lan Đình:
- Lan tỷ tỷ, nếu như trêu ghẹo người ta, còn khi dễ người ta, trong lòng sẽ áy náy, có phải không nhỉ?
Lan Đình gật đầu nói:
- Cho nên hắn sẽ nghĩ cách mà bồi thường cho người ta.
Công chúa nói:
- Nhưng mà dùng một cây cỏ để bồi thường thì cũng hiếm thật?
Lan Đình nói:
- Quả là hiếm thấy, cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra!
Hai người kẻ xướng người hoạ, nhất định không để ý tới Sở Phong, chọc cho Sở Phong trừng đến khô cả mắt, nhưng chả biết làm sao, người ta cũng không chỉ danh đạo tính nói hắn.
Ba người trở lại chỗ nghỉ ngơi cũ, Sở Phong buồn bực nằm xuống, công chúa và Lan Đình thì mím môi cười trộm. Sở Phong buồn bực một hồi, thế là ho 'khụ' một tiếng, không ai để ý đến hắn, lại ho 'khụ' một tiếng, vẫn không ai quản hắn. Hắn nhịn không được ho mạnh một tiếng, gần như là rống lên.
Công chúa hỏi Lan Đình:
- Lan tỷ tỷ, hình như có người đang khái thấu (ho khan)?
Lan Đình đáp:
- Có tiếng mà không có đàm gọi là Khái, có đàm mà không có tiếng gọi là Thấu, khái thấu là vừa có đàm vừa có tiếng.
- Vậy hắn là Khái hay là Thấu.
- Hắn không Khái cũng không Thấu!
- Hả?
- Hắn là bị Can hỏa nghịch lên đến nỗi Phế khí không thông, dẫn đến Can hỏa phạm phế. Bệnh trạng là ho khan bực dọc, nóng nẩy dễ tức giận.
- Vậy trị liệu thế nào?
- Có thể dịu Can hỏa trước!
- Làm sao để dịu Can hỏa?
- Có thể dùng Hạ cô thảo, Tang diệp, ngâm rồi nấu lên, như uống trà là được.
Sở Phong bị chọc tức đến nỗi hai mắt bốc khói, muốn rống mà rống không ra, muốn giận mà giận không được, bỗng hắn đứng lên rồi "đạp đạp" hai bước tới trước mặt công chúa và Lan Đình, quay về hai người, "khụ khụ khụ. . ." khụ liền hơn mười tiếng, sau đó trờ về chỗ cũ nằm xuống, mắt nhắm lại, không hề để ý tới hai người nữa.
Công chúa và Lan Đình thấy hắn đột nhiên vọt tới, đầu tiên là giật mình, tiếp theo thấy hắn làm trò như vậy thì không khỏi ngẩn người, nhìn nhau, muốn cười nhưng lại cười không ra.
Sở Phong mặc dù nhắm mắt, nhưng trong lòng thì thầm tính toán: hừ! Buồn cười! Ngày mai cột một cái bè ghỗ rồi lén rời khỏi một mình, bỏ hai người các cô ở lại hoang đảo này, cho các cô gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa, xem hai cô có dám không để ý tới ta nữa không! He he!
Nghĩ như vậy, khóe miệng hắn không khỏi nở một nụ cười giảo hoạt.
Công chúa và Lan Đình thấy hắn đã nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng lại bỗng nở nụ cười, trông cổ quái, hai người không khỏi lại nhìn nhau, thực sự đoán không hắn đang miên man suy nghĩ cái gì.
----------oOo----------
Chiến thuyền dừng lại cách bờ đảo khoảng 1 dặm, tiếp đó thả xuống một chiếc thuyền nhỏ, có hai bóng người nhảy xuống thuyền, họ chèo thuyền lên bờ, quan sát mọi nơi rồi mới đi tới giữa đảo.
Sở Phong lập tức nhận ra hai bóng người này chính là hai con bé Đông Doanh Thiên Diệp và Thiên Tuyết. Bọn họ vẫn mặc bộ y phục sát thủ, chỉ lộ ra hai mắt.
Thiên Diệp và Thiên Tuyết đi tới giữa đảo, bắt đầu cúi người lần tìm trong bụi cỏ.
Sở Phong thầm nghĩ: chẳng lẽ họ cũng tới tìm Long Câu thảo? Xem ra họ không biết phương pháp, bây giờ không có ánh trăng, căn bản không tìm được.
Quả nhiên, hai người lần tìm khắp vùng lân cận nhưng không có thu hoạch, bắt đầu tìm kiếm ở sâu trong rừng cây, bất tri bất giác đã tìm tới chỗ Hoàn đàm.
Hiển nhiên, hai người đều cảm nhận được khí tức quỷ dị kinh khủng của Hoàn đàm, không dám tới gần, tuy nhiên đầm nước xoay tròn từ từ kia lại thu hút ánh mắt của họ, làm cho họ không cách nào dời đi.
Họ bắt đầu từng bước một đi về hướng Hoàn đàm, mang theo ánh mắt mờ mịt, mắt thấy sắp rơi vào trong Hoàn đàm, một hòn đá nhỏ bỗng nhiên bay qua bên người họ, "tủm" bắn vào trong đầm nước, làm bọt nước tung tóe bắn lên người họ.
Hai người cả kinh, thoáng chốc bừng tỉnh lại, nhìn nhau rồi lui về sau vài bước, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
- Tỷ tỷ, đầm nước này. . .
- Nơi này không thích hợp ở lâu, mau rời khỏi!
Hai người vội vàng rời khỏi Hoàn đàm, trở lại giữa đảo, ngồi giữa bãi cỏ.
Thiên Diệp tiện tay ngắt một lá cỏ bỏ vào trong miệng cắn rồi nói:
- Tỷ tỷ, môn chủ lệnh mình tìm Long Câu thảo, cũng không nói cỏ này có đặc điểm gì, vậy thì biết tìm thế nào?
Thiên Tuyết nói:
- Lệnh của môn chủ không thể trái, ta cũng chỉ có thể cố gắng!
- Tỷ tỷ, bây giờ làm sao đây? Lần trước ám sát công chúa thất bại, môn chủ đã rất mất hứng, chỉ vì có hai sát thủ khác cùng đường nên chúng ta mới tránh được trách phạt. Lần này tỷ tỷ mà không tìm được Long Câu thảo, em sợ môn chủ sẽ đem tỷ. . .
Thiên Tuyết không lên tiếng.
Thiên Diệp lại nói:
- Tỷ tỷ còn nhớ rõ Tân Hòa Tử kia không?
Thiên Tuyết gật đầu.
Thiên Diệp nói:
- Em nghe nói một tháng Tân Hòa Tử ám sát thất bại, bị môn chủ đưa đến chỗ đó, em sợ tỷ tỷ cũng sẽ. . .
Thiên Tuyết nói:
- Chúng ta là sát thủ, không được lựa chọn, môn chủ muốn chúng ta thế nào, chúng ta chỉ có thể nghe theo.
- Không! - Thiên Diệp đột nhiên kích động nói: - Em không muốn tỷ tỷ chịu lăng nhục như vậy! Nếu như môn chủ muốn đưa tỷ tỷ đi chỗ đó, thì em sẽ thay thế tỷ tỷ.
- Thiên Diệp, đừng nói ngốc, chỉ cần em sống, tỷ tỷ đã thỏa mãn rồi. Là tỷ tỷ có lỗi với em, lúc cha mẹ sắp chết đã ủy thác em cho tỷ, nhưng ta lại mang em vào làm môn hạ sát thủ, nên em mỗi ngày phải trải qua cuộc sống máu tanh.
- Tỷ tỷ đừng nói như vậy, nếu không phải vì em thì tỷ cũng sẽ không gia nhập Thần Phong môn. Là em liên lụy tỷ tỷ!
- Thiên Diệp. . .
Hai tỷ muội ôm lấy nhau, một lát sau Thiên Tuyết nói:
- Thiên Diệp, chúng ta trở về đi, em lén đến đây giúp tỷ, nếu như môn chủ phát hiện thì sẽ trách phạt em.
- Tỷ tỷ, chúng ta lâu rồi chưa có trò truyện riêng với nhau, mỗi ngày làm sát thủ phải phập phòng lo sợ, có rất nhiều việc em muốn nói với tỷ tỷ, dù sao thì họ ở trên thuyền nhìn không thấy chúng ta, chúng ta đừng trở lại vội làm gì.
Thiên Tuyết nghe xong thì không nói gì, cũng tiện tay ngắt một lá cỏ bỏ vào trong miệng cắn:
- Nghe nói tiểu tử kia cũng ở trên thuyền đó, tính hắn không may!
Thiên Diệp cười nói:
- Tỷ tỷ không muốn hắn bị nổ chết sao? Hắn từng khi dễ tỷ tỷ mà!
Thiên Tuyết nhớ tới Sở Phong hai lần bắt lấy mình, lần thứ hai còn thò tay vào trong áo mình mò lung tung, hai má không khỏi ửng đỏ:
- Tỷ đương nhiên muốn hắn chết, tỷ hận không thể một đao giết hắn!
- Đêm đó tỷ tỷ lén chèo thuyền nhỏ ra ngoài, có phải đi tìm hắn không?
- Tỷ. . .tỷ chỉ đi xem hắn đã bị nổ chết hay chưa, nếu như chưa thì một đao kết liễu hắn!
Thiên Diệp chợt thở dài nói:
- Cho dù tỷ tỷ không kết liễu hắn, hắn cũng sống không lâu.
- Vì sao?
- Hắn không nhận Thần Phong lệnh, môn chủ đã phái ra Võ Tàng sát thủ giết hắn rồi!
- A! Môn chủ lại phái ra Võ Tàng sát thủ đối phó hắn ư?
- Có Võ Tàng sát thủ thay tỷ tỷ báo thù, tỷ tỷ mất hứng sao?
- Hắn. . . hắn rất ghê tởm, tỷ. . .tỷ muốn tự tay giết hắn!
- Nhưng mà chúng ta không phải là đối thủ của hắn.
Thiên Tuyết không lên tiếng, nửa ngày mới nói:
- Nhớ ngày đó hắn chẳng qua là một tiểu tử vô danh, vài ba chiêu đã bị chúng ta đánh cho phải trốn lên cây, không ngờ chỉ mấy tháng mà trở nên lợi hại như vậy rồi.
Thiên Diệp cười nói:
- Hắn trèo cây cũng lạ thật, em chưa từng thấy người trèo cây lại dựa lưng vào thân cây như hắn, dáng dấp đó vừa buồn cười lại vừa thú vị, thật muốn nhìn hắn trèo lại một lần.
Thiên Tuyết cười nói:
- Thiên Diệp, xem ra em không muốn tiểu tử kia chết rồi?
Thiên Diệp vội la lên:
- Hắn chỉ là một tên lưu manh, không chỉ đùa giỡn chúng ta, còn nhiều lần khi dễ tỷ tỷ, em cũng hận không thể một đao giết hắn!
Trong bụi cỏ, hai đôi mắt của công chúa và Lan Đình đã dính lên mặt Sở Phong, ánh mắt rất có thâm ý. Sở Phong thật là có miệng khó trả lời, lúc này lại không thể mở miệng giải thích, chỉ đành gắng mà nuốt con ruồi này.
Thiên Diệp nói:
- Tỷ tỷ nói môn chủ muốn càn quét Tây Hải, chắc không phải là vì Long Câu thảo này đấy chứ?
Thiên Tuyết nói:
- Đương nhiên không phải. Môn chủ muốn khống chế toàn bộ thuỷ vực Tây Hải.
- Môn chủ không sợ triều đình Đông Thổ phái quân đội tới vây quét sao?
- Đây không phải là việc chúng ta nên biết.
Thiên Diệp lại nói:
- Nghe nói đệ tử Võ Đang Tống Tử Đô muốn cử hành đại hội thi kiếm tại Thanh Thành, mời khắp tinh anh mỗi đại môn phái tham gia, hình như là muốn đối phó Ma Thần tông và Thần Phong môn chúng ta?
Thiên Tuyết nói:
- Xem ra bọn họ đã biết quan hệ giữa Ma Thần tông và Thần Phong môn chúng ta. Tống Tử Đô kia lần trước tại Hồi Long tự đã tổ chức một tiểu anh hội, cũng nói muốn đối phó Ma Thần tông, nhưng lại là tính toán tiểu tử kia, may nhờ tiểu tử kia mạng lớn trốn ra được. Đại hội thi kiếm lần này có thể sẽ là vì đối phó ác tiểu tử kia hay không?
Thiên Diệp cười nói:
- Vậy không phải càng tốt sao, đỡ cho tỷ tỷ phải động thủ mà!
Thiên Tuyết không lên tiếng.
Hai người lại nói chuyện hồi lâu, nói rất nhiều việc trước đây, từ hai người nói chuyện biết được, thì ra thân thế của hai tỷ muội này có phần thảm thương, lúc còn rất nhỏ, phụ mẫu bị giết bởi vì cuộc chiến Mạc phủ, trước khi chết đã dặn Thiên Tuyết chăm sóc tốt cho muội muội Thiên Diệp. Thiên Tuyết chỉ lớn hơn Thiên Diệp hai tuổi, sau khi ôm muội muội chạy thoát đã phải ăn xin khắp nơi, sau đó muội muội bị nhiễm trọng bệnh, nguy tại sớm tối, vừa lúc môn chủ Thần Phong môn đi qua, vì vậy hai người trở thành sát thủ Thần Phong môn.
Mải nói chuyện, bất tri bất giác đã gần đến tảng sáng, Thiên Tuyết đứng lên, đang muốn đi thì Thiên Diệp nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta tìm thêm một lần đi?
Thiên Tuyết gật đầu, vì vậy hai người lại tìm tỉ mỉ một lần trong bụi cỏ, cuối cùng vẫn không tìm thấy. Thiên Diệp không chịu đi, còn muốn tìm tiếp, hai tay không ngừng gạt bủi cỏ gai, đã bị cắt xước chảy máu rất nhiều.
Thiên Tuyết kéo lấy tay nàng:
- Thiên Diệp đừng tìm nữa. Em nhớ kỹ, sau khi trở về, bất kể môn chủ muốn tỷ thế nào, nghìn vạn lần đừng cầu xin, nhớ kỹ!
- Tỷ tỷ!
Thiên Diệp bỗng nhào vào lòng Thiên Tuyết, hai người ôm chặt lấy nhau, nhỏ giọng nức nở, như thể là sinh ly tử biệt.
Sở Phong bỗng nhón lấy một gốc Long Câu thảo từ trong tay Lan Đình, nhẹ nhàng bắn ra, vô thanh vô tức rơi xuống bên chân Thiên Diệp và Thiên Tuyết, dưới ánh trăng lờ mờ lấp lóe màu đỏ sậm.
- Ơ, tỷ tỷ xem kìa?
Thiên Diệp nhặt lên Long Câu thảo rồi đưa cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết cầm lấy, kinh ngạc nói:
- Môn chủ đề cập qua Long Câu thảo có thể là màu đỏ sậm, cây này chắc là đúng rồi.
Thiên Diệp vui mừng nói:
- Nói như thế thì tỷ tỷ có thể trở về phục mệnh rồi!
Thiên Tuyết nghi hoặc nói:
- Vừa rồi chúng ta đã tìm mấy lần nhưng sao vẫn không tìm thấy cỏ này? Huống hồ cỏ này là bị nhổ lên, hình như có người cố ý bỏ ở đây, chẳng lẽ có người người âm thầm tương trợ?
Nói rồi ngó nghiêng khắp nơi.
Thiên Diệp nói:
- Đừng quản nhiều làm gì, có thể là ổng trời thấy ổng thương, tỷ tỷ mau cất cỏ này đi, trời sắp sáng rồi.
Thiên Tuyết quay đầu như vô ý nhìn qua chỗ Sở Phong ẩn thân một lần, sau đó cùng Thiên Diệp đi tới bên bờ, nhảy lên thuyền nhỏ rồi chèo trở về chiến thuyền.
Chiến thuyền kia đón hai người lên rồi rất nhanh rời khỏi Hải Tâm sơn.
Ba người Sở Phong đi ra, công chúa và Lan Đình vẫn nhìn Sở Phong, như cười như không. Sở Phong lúng búng trong miệng:
- Hai người nhìn ta làm gì, ta nghe thân thế của họ đáng thương nên mới. . . Ta và họ cũng chẳng có gì đâu, ta không trêu ghẹo họ, ta chỉ nói qua mấy câu khinh bạc với họ thôi, vậy đâu tính là trêu ghẹo? Ta càng không có khi dễ qua họ, ta chỉ có chỉ kiếm vào họ thôi, hỏi họ có mấy câu, đó mà tính là khi dễ sao? Là thật đấy. Ài, hai người đừng nhìn ta như vậy, ta thực sự không có, bọn họ đang vu oan cho ta, thật đấy!
Sở Phong múa mép giải thích, chỉ thiên chỉ địa cho thấy mình thuần khiết thế nào, nói đễn nỗi miệng khát lưỡi khô. Công chúa và Lan Đình chỉ liếc mắt nhìn nhau, miệng khẽ nhếch lên, từ đầu đến cuối không nói chữ nào.
Sở Phong rất là ảo não:
- Ài, hai người nói gì đi chứ! Không rên tiếng nào thì tính cái gì?
Công chúa hỏi Lan Đình:
- Lan tỷ tỷ, nếu như trêu ghẹo người ta, còn khi dễ người ta, trong lòng sẽ áy náy, có phải không nhỉ?
Lan Đình gật đầu nói:
- Cho nên hắn sẽ nghĩ cách mà bồi thường cho người ta.
Công chúa nói:
- Nhưng mà dùng một cây cỏ để bồi thường thì cũng hiếm thật?
Lan Đình nói:
- Quả là hiếm thấy, cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra!
Hai người kẻ xướng người hoạ, nhất định không để ý tới Sở Phong, chọc cho Sở Phong trừng đến khô cả mắt, nhưng chả biết làm sao, người ta cũng không chỉ danh đạo tính nói hắn.
Ba người trở lại chỗ nghỉ ngơi cũ, Sở Phong buồn bực nằm xuống, công chúa và Lan Đình thì mím môi cười trộm. Sở Phong buồn bực một hồi, thế là ho 'khụ' một tiếng, không ai để ý đến hắn, lại ho 'khụ' một tiếng, vẫn không ai quản hắn. Hắn nhịn không được ho mạnh một tiếng, gần như là rống lên.
Công chúa hỏi Lan Đình:
- Lan tỷ tỷ, hình như có người đang khái thấu (ho khan)?
Lan Đình đáp:
- Có tiếng mà không có đàm gọi là Khái, có đàm mà không có tiếng gọi là Thấu, khái thấu là vừa có đàm vừa có tiếng.
- Vậy hắn là Khái hay là Thấu.
- Hắn không Khái cũng không Thấu!
- Hả?
- Hắn là bị Can hỏa nghịch lên đến nỗi Phế khí không thông, dẫn đến Can hỏa phạm phế. Bệnh trạng là ho khan bực dọc, nóng nẩy dễ tức giận.
- Vậy trị liệu thế nào?
- Có thể dịu Can hỏa trước!
- Làm sao để dịu Can hỏa?
- Có thể dùng Hạ cô thảo, Tang diệp, ngâm rồi nấu lên, như uống trà là được.
Sở Phong bị chọc tức đến nỗi hai mắt bốc khói, muốn rống mà rống không ra, muốn giận mà giận không được, bỗng hắn đứng lên rồi "đạp đạp" hai bước tới trước mặt công chúa và Lan Đình, quay về hai người, "khụ khụ khụ. . ." khụ liền hơn mười tiếng, sau đó trờ về chỗ cũ nằm xuống, mắt nhắm lại, không hề để ý tới hai người nữa.
Công chúa và Lan Đình thấy hắn đột nhiên vọt tới, đầu tiên là giật mình, tiếp theo thấy hắn làm trò như vậy thì không khỏi ngẩn người, nhìn nhau, muốn cười nhưng lại cười không ra.
Sở Phong mặc dù nhắm mắt, nhưng trong lòng thì thầm tính toán: hừ! Buồn cười! Ngày mai cột một cái bè ghỗ rồi lén rời khỏi một mình, bỏ hai người các cô ở lại hoang đảo này, cho các cô gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa, xem hai cô có dám không để ý tới ta nữa không! He he!
Nghĩ như vậy, khóe miệng hắn không khỏi nở một nụ cười giảo hoạt.
Công chúa và Lan Đình thấy hắn đã nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng lại bỗng nở nụ cười, trông cổ quái, hai người không khỏi lại nhìn nhau, thực sự đoán không hắn đang miên man suy nghĩ cái gì.
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.