Quyển 17 - Chương 365: Thơ đố thảo dược
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Sở Phong và Lan Đình lại tới đến một nơi, lập tức ngửi được mùi thảo dược nồng nặc, thì ra là một hiệu thuốc. Hiệu thuốc rất lớn, xem ra tương đối có danh tiếng, hai bên cửa còn treo một đôi câu đối, đề:
"Đào nhân hạnh nhân bách tử nhân, nhân tâm tế thế,
Thiên tiên phụng tiên uy linh tiên, tiên phương cứu nhân!"
- Câu đối hay!
Lan Đình không khỏi thầm khen một câu!
Đừng xem liên đối này đơn giản, nhưng lại đưa vào 6 vị thảo dược đào nhân, hạnh nhân, bách tử nhân, thiên tiên tử, phượng tiên, uy linh tiên, vả lại câu đối rất hợp với đạo tế thế cứu nhân của hiệu thuốc, thực sự hiếm có!
Trên cổng cũng treo một loạt hoa đăng, trong đó có một cái rất lớn, mặt trên viết đầy chữ, Sở Phong đọc lên:
"Hoa sen trong lồng ngực, Tây Hồ thu anh; trời quang đêm tỏ, sơ nhập kỳ cảnh; trường sinh bất lão, vĩnh thế an khang; lão nương hưởng lợi, cảnh giác gia nhân; ba mươi trừ đi năm, hàm tất mẫu bệnh; Tiết Mang chủng tuyết rơi, quân doanh gian nan; nối xương diệu y, thành thật tận tâm; tóc đen chưa bạc, đại bàng bay lượn."
Bên dưới đèn Hoa đăng đặt một tờ giấy trắng và một cây bút, còn đặt một nghiên mực, mực trong nghiên cũng đã được nghiền sẵn.
Sở Phong nhìn mà không hiểu ra sao, Lan Đình thì khẽ gật đầu.
Sở Phong hỏi:
-Y Tử cô nương, hoa đăng này có ý gì vậy?
Lan Đình nói:
- Đây là một câu đố thơ, muốn đoán ra tên của thảo dược, mỗi một câu đại biểu cho một loại thảo dược, 16 câu vừa vặn đại biểu cho 16 loại thảo dược!
Nói xong cầm lên bút rồi chấm mực nước, vung bút viết ra 16 vị thảo dược lên giờ giấy trắng.
Xuyên tâm liên, Hàng bạch cúc, Mãn thiên tinh, Sinh địa, Vạn niên thanh, Thiên niên kiện, Ích mẫu thảo, Phòng dĩ, Thương lục, Đương quy, Mạch đông, Khổ tham, Tục đoạn, Hậu phác, Thủ ô, Viễn chí!
Chủ nhân của hiệu thuốc này thấy Lan Đình một hơi đã viết ra 16 vị thảo dược, không sai chút nào, biết Lan Đình tinh về y đạo, liền khom người nói:
- Cô nương thực sự là tài trí hơn người, bội phục! Bội phục!
Lan Đình vội vàng nói:
- Chủ quán quá khen, người ra đề này mới chân chính là cao nhân!
Chủ quán cười ha ha nói:
- Cô nương, ở đây tôi còn có một vế đối, đến bây giờ vẫn còn chưa có người đối ra, khẩn cầu cô nương chỉ giáo! - Nói xong vung viết một vế đối trên lên tờ giấy trắng.
"Cổ giá giá cổ, trần bì bất năng xao bán hạ!"
(Giá trống đỡ cái trống, da cũ không thể gõ ra tiếng)
Lan Đình nhất thời trầm ngâm, vế trên đưa vào hai vị thảo dược Trần bì, Bán hạ, vế dưới cũng phải phối hợp với hai vị thảo dược thì mới được.(hai từ 'hạ' đồng âm trái nghĩa)
Lúc này có một trận gió thổi qua, cây đèn lồng trên đỉnh đầu bị gió thổi khẽ lắc lư, Lan Đình tức thì linh cơ khẽ động, vung bút lên viết:
"Đăng lung lung đăng, chỉ xác nguyên lai chích phòng phong!"
( Đèn lồng lồng cái đèn, tờ giấy vốn chỉ dùng để tránh gió)
Vế đối này cũng đưa vào hai vị thảo dược Chỉ xác, Phòng phong, rất chuẩn và tinh tế.
Chủ quán vừa mừng vừa kích động:
- Diệu đối! Cô nương thực sự là thông minh hơn người. Tiên phụ rất thích liên đối, vế trên này là do một người đi đường đưa ra, tiên phụ vẫn không thể đối được, vì ăn năn chuyện này nên trước khi lâm chung luôn mãi căn dặn ta nhất định phải đối ra được vế dưới rồi dâng trước linh cữu của ông, hôm nay cuối cùng cũng có thể an ủi cho hồn thiêng của tiên phụ rồi! Hai vị muốn dược liệu gì chỉ cần miệng, chỉ cần tiểu điếm có nhất định sẽ tặng cho hai vị!
Sở Phong cũng vui vẻ thay hắn, nói:
- Chủ quán không cần khách khí, chúng tôi không có gì. . .
Lời còn chưa dứt thì Lan Đình đã mở miệng:
- Xin hỏi chủ quán, ở đây có một loại thảo dược gọi là Long Câu thảo không ạ?
Sở Phong vừa nghe, thầm nghĩ: lần này cô ấy tới kinh thành tới cùng cũng là vì tìm Long Câu thảo?
Chủ quán nói:
- Long Câu thảo cực kỳ quý hiếm, ta cũng chưa từng gặp qua, tuy nhiên đã từng nghe tiên phụ đề cập qua, nhiều năm trước từng có một người nông dân bán cho ông Long Câu thảo, nhưng giá cả quá đắt, vả lại công dụng của Long Câu thảo vẫn chưa có người biết, cho nên tiên phụ cũng không dám mua. Song những năm gần đây vẫn chưa hề nghe qua có người rao bán loại thảo này!
Lan Đình lại hỏi:
- Thế chủ quán có biết Long Câu thảo sinh ra từ nơi nào không?
Chủ quán nói:
- Việc này cũng chưa có người nào biết được. Có điều tiên phụ từng nói, người nông dân này khẩu âm khá đặc biệt, hình như khẩu âm của ngư dân vùng Thanh Hải!
Lan Đình đại hỉ, hạ thấp người nói:
- Đa tạ chủ quán chỉ giáo!
Chủ quán vội vàng nói:
- Cô nương khách khí rồi, chẳng qua ta cũng chỉ nghe tiên phụ nói thế thôi, rốt cuộc có phải là như vậy hay không thì không dám khẳng định. Được rồi, cô nương muốn dùng thảo dược này để làm gì?
Vấn đề này cũng là điều Sở Phong muốn biết!
Lan Đình chỉ nói:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi. Chủ quán, nếu như ngày sau có người tới đây bán Long Câu thảo, hi vọng chủ quán giữ nó lại!
- Được! Chỉ cần có người bán ta nhất định sẽ giữ nó lại cho cô nương!
- Vậy đa tạ chủ quán!
Sở Phong thầm nghĩ: tùy tiện hỏi mà cũng hỏi từ Đại Đồng đến tận kinh thành à? Y Tử cần Long Câu thảo này nhất định là có dụng ý gì đó, nhưng mà cô ấy không nói thì mình cũng không tiện hỏi nhiều.
Sở Phong và Lan Đình rời khỏi hiệu thuốc, tiếp tục dạo chơi thưởng thức, phía trước đột ngột truyền đến một giọng nói thanh lệ:
- Ngươi thật là ngu! Trộm cái gì mà không phạm pháp? Đương nhiên là cười trộm rồi! Ngu vãi! - Tiếp theo là một trận cười to.
Sở Phong vừa nghe giọng nói này thì biết ngay là ai!
----------oOo----------
"Đào nhân hạnh nhân bách tử nhân, nhân tâm tế thế,
Thiên tiên phụng tiên uy linh tiên, tiên phương cứu nhân!"
- Câu đối hay!
Lan Đình không khỏi thầm khen một câu!
Đừng xem liên đối này đơn giản, nhưng lại đưa vào 6 vị thảo dược đào nhân, hạnh nhân, bách tử nhân, thiên tiên tử, phượng tiên, uy linh tiên, vả lại câu đối rất hợp với đạo tế thế cứu nhân của hiệu thuốc, thực sự hiếm có!
Trên cổng cũng treo một loạt hoa đăng, trong đó có một cái rất lớn, mặt trên viết đầy chữ, Sở Phong đọc lên:
"Hoa sen trong lồng ngực, Tây Hồ thu anh; trời quang đêm tỏ, sơ nhập kỳ cảnh; trường sinh bất lão, vĩnh thế an khang; lão nương hưởng lợi, cảnh giác gia nhân; ba mươi trừ đi năm, hàm tất mẫu bệnh; Tiết Mang chủng tuyết rơi, quân doanh gian nan; nối xương diệu y, thành thật tận tâm; tóc đen chưa bạc, đại bàng bay lượn."
Bên dưới đèn Hoa đăng đặt một tờ giấy trắng và một cây bút, còn đặt một nghiên mực, mực trong nghiên cũng đã được nghiền sẵn.
Sở Phong nhìn mà không hiểu ra sao, Lan Đình thì khẽ gật đầu.
Sở Phong hỏi:
-Y Tử cô nương, hoa đăng này có ý gì vậy?
Lan Đình nói:
- Đây là một câu đố thơ, muốn đoán ra tên của thảo dược, mỗi một câu đại biểu cho một loại thảo dược, 16 câu vừa vặn đại biểu cho 16 loại thảo dược!
Nói xong cầm lên bút rồi chấm mực nước, vung bút viết ra 16 vị thảo dược lên giờ giấy trắng.
Xuyên tâm liên, Hàng bạch cúc, Mãn thiên tinh, Sinh địa, Vạn niên thanh, Thiên niên kiện, Ích mẫu thảo, Phòng dĩ, Thương lục, Đương quy, Mạch đông, Khổ tham, Tục đoạn, Hậu phác, Thủ ô, Viễn chí!
Chủ nhân của hiệu thuốc này thấy Lan Đình một hơi đã viết ra 16 vị thảo dược, không sai chút nào, biết Lan Đình tinh về y đạo, liền khom người nói:
- Cô nương thực sự là tài trí hơn người, bội phục! Bội phục!
Lan Đình vội vàng nói:
- Chủ quán quá khen, người ra đề này mới chân chính là cao nhân!
Chủ quán cười ha ha nói:
- Cô nương, ở đây tôi còn có một vế đối, đến bây giờ vẫn còn chưa có người đối ra, khẩn cầu cô nương chỉ giáo! - Nói xong vung viết một vế đối trên lên tờ giấy trắng.
"Cổ giá giá cổ, trần bì bất năng xao bán hạ!"
(Giá trống đỡ cái trống, da cũ không thể gõ ra tiếng)
Lan Đình nhất thời trầm ngâm, vế trên đưa vào hai vị thảo dược Trần bì, Bán hạ, vế dưới cũng phải phối hợp với hai vị thảo dược thì mới được.(hai từ 'hạ' đồng âm trái nghĩa)
Lúc này có một trận gió thổi qua, cây đèn lồng trên đỉnh đầu bị gió thổi khẽ lắc lư, Lan Đình tức thì linh cơ khẽ động, vung bút lên viết:
"Đăng lung lung đăng, chỉ xác nguyên lai chích phòng phong!"
( Đèn lồng lồng cái đèn, tờ giấy vốn chỉ dùng để tránh gió)
Vế đối này cũng đưa vào hai vị thảo dược Chỉ xác, Phòng phong, rất chuẩn và tinh tế.
Chủ quán vừa mừng vừa kích động:
- Diệu đối! Cô nương thực sự là thông minh hơn người. Tiên phụ rất thích liên đối, vế trên này là do một người đi đường đưa ra, tiên phụ vẫn không thể đối được, vì ăn năn chuyện này nên trước khi lâm chung luôn mãi căn dặn ta nhất định phải đối ra được vế dưới rồi dâng trước linh cữu của ông, hôm nay cuối cùng cũng có thể an ủi cho hồn thiêng của tiên phụ rồi! Hai vị muốn dược liệu gì chỉ cần miệng, chỉ cần tiểu điếm có nhất định sẽ tặng cho hai vị!
Sở Phong cũng vui vẻ thay hắn, nói:
- Chủ quán không cần khách khí, chúng tôi không có gì. . .
Lời còn chưa dứt thì Lan Đình đã mở miệng:
- Xin hỏi chủ quán, ở đây có một loại thảo dược gọi là Long Câu thảo không ạ?
Sở Phong vừa nghe, thầm nghĩ: lần này cô ấy tới kinh thành tới cùng cũng là vì tìm Long Câu thảo?
Chủ quán nói:
- Long Câu thảo cực kỳ quý hiếm, ta cũng chưa từng gặp qua, tuy nhiên đã từng nghe tiên phụ đề cập qua, nhiều năm trước từng có một người nông dân bán cho ông Long Câu thảo, nhưng giá cả quá đắt, vả lại công dụng của Long Câu thảo vẫn chưa có người biết, cho nên tiên phụ cũng không dám mua. Song những năm gần đây vẫn chưa hề nghe qua có người rao bán loại thảo này!
Lan Đình lại hỏi:
- Thế chủ quán có biết Long Câu thảo sinh ra từ nơi nào không?
Chủ quán nói:
- Việc này cũng chưa có người nào biết được. Có điều tiên phụ từng nói, người nông dân này khẩu âm khá đặc biệt, hình như khẩu âm của ngư dân vùng Thanh Hải!
Lan Đình đại hỉ, hạ thấp người nói:
- Đa tạ chủ quán chỉ giáo!
Chủ quán vội vàng nói:
- Cô nương khách khí rồi, chẳng qua ta cũng chỉ nghe tiên phụ nói thế thôi, rốt cuộc có phải là như vậy hay không thì không dám khẳng định. Được rồi, cô nương muốn dùng thảo dược này để làm gì?
Vấn đề này cũng là điều Sở Phong muốn biết!
Lan Đình chỉ nói:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi. Chủ quán, nếu như ngày sau có người tới đây bán Long Câu thảo, hi vọng chủ quán giữ nó lại!
- Được! Chỉ cần có người bán ta nhất định sẽ giữ nó lại cho cô nương!
- Vậy đa tạ chủ quán!
Sở Phong thầm nghĩ: tùy tiện hỏi mà cũng hỏi từ Đại Đồng đến tận kinh thành à? Y Tử cần Long Câu thảo này nhất định là có dụng ý gì đó, nhưng mà cô ấy không nói thì mình cũng không tiện hỏi nhiều.
Sở Phong và Lan Đình rời khỏi hiệu thuốc, tiếp tục dạo chơi thưởng thức, phía trước đột ngột truyền đến một giọng nói thanh lệ:
- Ngươi thật là ngu! Trộm cái gì mà không phạm pháp? Đương nhiên là cười trộm rồi! Ngu vãi! - Tiếp theo là một trận cười to.
Sở Phong vừa nghe giọng nói này thì biết ngay là ai!
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.