Cổ Đạo Kinh Phong

Quyển 12 - Chương 249: Tiến dần từng bước

Cổ đạo kinh hồng

19/03/2013

- Sở Phong?

Hai mắt Mạc Trầm Quang chợt lóe lên.

- Mạc Trầm Quang, ta còn tưởng rằng chỉ có Hắc Bạch Phán Quan mới thích khi thiện sợ ác, ỷ mạnh hiếp yếu, thì ra ngay cả Bài Vân Chưởng ngươi cũng không khác gì!

Hai mắt Mạc Trầm Quang trở nên âm lãnh:

- Sở Phong! Ngươi diệt môn Chấn Giang Bảo, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, Bài Vân Chưởng ta hôm nay sẽ vì võ lâm trừ hại!

Nói xong chậm rãi giơ lên tả chưởng.

Sở Phong cười ha ha nói:

- Mạc Trầm Quang, ngươi ít làm trò đi, ngươi chẳng qua cũng vì Tàng Thiên Linh Châu trên người ta đúng không! Tới đây, tới giết ta đi, tới đoạt linh châu, nhanh!

Hai mắt Mạc Trầm Quang càng thêm âm úc băng lãnh, tả chưởng vỗ một cái, một đạo chưởng kình lăng lệ tập kích tới, tay phải Sở Phong vẫn xách vò rượu, duỗi tay trái ra trước dẫn dắt rời đi chưởng kình rồi thân hình xoay tròn dọc theo chưởng kình, thoáng cái đã xoay tới trước người Mạc Trầm Quang, tả chưởng vỗ thẳng mi tâm Mạc Trầm Quang. Mạc Trầm Quang hơi bị kinh hãi vội nghiêng người tránh đi, rồi lập tức hồi tả chưởng đánh tới ngực Sở Phong, thân hình Sở Phong lóe lên lách tới phía sau Mạc Trầm Quang, tả chưởng như đao chém thẳng giữa lưng Mạc Trầm Quang, Mạc Trầm Quang lướt về phía trước rồi chợt xoay người phản kích lại.

Hai người chỉ trong chớp nhoáng đã qua hơn mười chưởng và đều chỉ dùng tay trái, mỗi một chưởng đều không hề nhân nhượng! Sở Phong xuất chưởng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh mẽ, Mạc Trầm Quang vậy mà bị hắn khiến cho có phần thở không nổi!

- A!

Mạc Trầm Quang trầm giọng quát lên vội vàng thối lui hai bước, tả chưởng đẩy ra một đạo Bài Vân Chưởng tập kích về phía Sở Phong, Sở Phong hừ lạnh một tiếng không thèm né tránh, duỗi tả chưởng phát ra một đạo Thái cực chưởng kình ngạnh tiếp lấy Bài Vân Chưởng của Mạc Trầm Quang.

"Phanh!"

Hai người đều bị đẩy lui một bước, "Xoảng" vò rượu bên tay phải Sở Phong đã bị dư phong của hai cổ chưởng kình chấn vỡ, rượu chảy ồ ồ xuống mặt đất.

Sở Phong giận tím mặt, trợn hai mắt quát lên:

- Mạc Trầm Quang, nếu không phải ta nể mặt ngươi và Tiêu Dao đại ca của ta có chút giao tình, vừa rồi ta đã phế đi tay trái của ngươi, ngươi lại còn dám đập vỡ vò rượu của ta!

Hai mắt Mạc Trầm Quang âm trầm tựa như được phủ kín mây đen, y đã bước chân vào giang hồ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng có kẻ nào dám nói ngông cuông như thế với y! Y cũng chả rên một tiếng, tả chưởng đẩy ra mấy đạo Bài Vân Chưởng như bài sơn đảo hải ép tới Sở Phong, hiển nhiên đã động nộ sát khí!

Sở Phong mạnh mẽ xoay vòng tả chưởng bức lui mấy đạo Bài Vân Chưởng rồi tay phải "Cheng!" rút ra trường kiếm cổ, quát lạnh:

- Để ta chặt đứt bàn tay trái của ngươi coi ngươi làm sao để dùng Bài Vân Chưởng!

Trong tiếng quát thân hình lóe lên, giống như một đạo lưu quang thoắt cái lướt tới trước người Mạc Trầm Quang, vung kiếm chém thẳng vào vai trái Mạc Trầm Quang! Mạc Trầm Quang quá hoảng sợ vội trầm vai xuống, Sở Phong lật lưỡi kiếm cắt tới yết hầu Mạc Trầm Quang, Mạc Trầm Quang cúi người, tả chưởng vỗ thẳng bụng Sở Phong, Sở Phong liền hóp bụng lại, mũi kiếm chọc tới cổ tay trái Mạc Trầm Quang, Mạc Trầm Quang vội thu tay rồi đang muốn phản kích lại, mũi kiếm của Sở Phong đã điểm tới lòng bàn tay y, Mạc Trầm Quang lại thu tay về nhưng kiếm của Sở Phong đã chỉ tới ngực y, Mạc Trầm Quang vội nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh khỏi lưỡi kiếm.

Mình vậy mà bị kiếm thế của Sở Phong khiến cho vô pháp thi triển ra Bài Vân Chưởng, Mạc Trầm Quang thực sự giật mình, tuy nhiên còn có thứ làm cho y càng giật mình hơn, Sở Phong đột nhiên gập cánh tay trái, khuỷu tay thoắt cái siết lấy tả chưởng đang đánh tới của y, ngay sau đó trường kiếm cổ bên tay phải chém thẳng xuống, mắt thấy cánh tay trái của Mạc Trầm Quang sắp bị kiếm của Sở Phong chém đứt, đúng lúc này, "Keng" bỗng một thanh trường kiếm ở đâu vươn tới đẩy ra trường kiếm của Sở Phong, Mạc Trầm Quang thừa dịp này thu cánh tay về, khó khăn lắm mới bảo trụ được!

Sở Phong đang đánh khí thế nên cũng không quản người đến là ai, trường kiếm nhếch lên điểm thẳng yết hầu của người mới đến, người nọ dùng trường kiếm gạt đi, Sở Phong liền biến chiêu kiếm múa ra liên tiếp. Một trận "leng keng leng keng", người nọ bị Sở Phong bức thối lui liên tục và có phần luống cuống tay chân, Sở Phong vẫn đuổi theo không tha, kiếm phong càng xuất càng sắc bén.

- Tiểu tử! Ta là Tiêu Dao đại ca của ngươi đây!

Sở Phong hoảng hốt, nhất thời cũng tỉnh rượu được phân nửa, vội giương mắt nhìn xem, người trước mắt quả nhiên là Tiêu Dao Tử! Sở Phong vội thu kiếm ngạc nhiên nói:

- Tiêu Dao đại ca, là huynh sao?

Tiêu Dao Tử cuối cùng cũng bình ổn hô hấp, nói:

- Kiếm pháp của tiểu tử ngươi quả thật đã tiến dần từng bước, xuất thủ hung ác như vậy có phải là muốn mạng Tiêu Dao đại ca của ngươi không hả?

Sở Phong vẻ mặt vô tội nói :

- Ta không biết là Tiêu Dao đại ca mà!

Vừa nói vừa thu kiếm hồi vỏ.

Tiêu Dao Tử quay đầu nhìn Mạc Trầm Quang:

- Mạc lão đệ. . .

Mạc Trầm Quang nhìn Tiêu Dao Tử một lần, rồi quay người lại bỏ đi mà không phát ra một tiếng nào.

Sở Phong lạnh lùng nhìn bóng lưng đã đi xa của Mạc Trầm Quang, nói:

- Tiêu Dao đại ca, tên Bài Vân Chưởng này chỉ là hạng người khi thiện sợ ác, sao huynh không cho ta chém đứt cánh tay trái của hắn!

Tiêu Dao Tử nói :

- Tiểu tử thối đừng có nói khoác mà không biết ngượng, nếu như hắn chịu xuất tay phải thì ngươi đã bị hắn đánh vẹo từ lâu rồi!

Sở Phong ngạc nhiên nói :

- Tay phải của hắn lợi hại như vậy hả?

Tiêu Dao Tử nói :

- Chỉ sợ ngay cả Tiêu Dao đại ca của ngươi cũng ngăn cản không được!

Sở Phong lại hừ một tiếng:

- Ta cũng đâu có bảo hắn không xài tay phải đâu, là do hắn ngạo mạn đấy thôi!

Tiêu Dao Tử than thở một tiếng:

- Kỳ thực hắn cũng rất đáng thương. . .

Sở Phong buồn bực nói :

- Hắn mà đáng thương? Chắc ta bị hắn một chưởng đánh chêt thì ta mới gọi là đáng thương!

Tiêu Dao Tử nói :

- Là do hắn tưởng ngươi là hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo cho nên mới. . .

- Hừ! Ta thấy hắn cũng là vì Tàng Thiên Linh Châu trên người ta mà thôi!

Sở Phong còn chưa chịu chấp nhận, hừ một tiếng nói.

Tiêu Dao Tử lắc đầu:

- Tiểu tử ngươi đã trách lầm hắn rồi, hắn cũng chẳng thèm để bụng Linh châu gì đâu!

- Không để bụng mà lại truy sát ta!

- Ài!

Tiêu Dao Tử thở dài:



- Hắn cũng là do lòng đầy ấm ức, khó tránh khỏi có chút cực đoan, cho nên. . .

- Mịa! Hắn ấm ức thì muốn giết người hả! Vậy ta ấm ức chắc cũng phải đi tìm người để giết mới được!

Tiêu Dao Tử cười nói:

- Bỏ đi tiểu tử, ngươi coi như nể mặt Tiêu Dao đại ca đừng tính toán với hắn nữa!

Sở Phong cười nói:

- Thôi nể mặt Tiêu Dao đại ca không thèm tính toán nữa, nhìn cái tên họ Mạc suốt ngày âm âm trầm trầm, nhìn chỉ tổ bực mình!

Tiêu Dao Tử nói:

- Ài! Tích lâu thì khó giải, có khổ mới biết, ngươi nếu biết rõ về hắn thì sẽ hiểu sự đau khổ của hắn!

Sở Phong một mạch xua tay nói:

- Đừng nói giỡn, ta cũng đủ khổ rồi còn cần phải đi tìm hiểu nỗi khổ của người ta sao, chẳng phải đã khổ càng thêm khổ!

Lúc này, đám người thuyền gia đã từ trên mặt đất đứng lên, đi tới nói:

- Thì ra là tiểu huynh đệ, thực sự là đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, không ngờ ngày đó chúng ta còn muốn trêu chọc tiểu huynh đệ, mà hôm nay tiểu huynh đệ lại. . .

Sở Phong cười nói:

- Ngày đó các ngươi cũng đâu có trêu chọc gì ta, ngược lại còn bị ta đùa bỡn cho một trận mà!

Tiêu Dao Tử cười nói với thuyền gia:

- Bốn tên các ngươi còn làm cái trò hại người kia nữa không?

Bốn người hơi xấu hổ nói:

- Tiêu Dao tiền bối chê cười.

Sở Phong ngạc nhiên nói:

- Các ngươi biết Tiêu Dao đại ca hả?

Thần sắc bốn người càng thêm xấu hổ, Sở Phong vừa nhìn đã hiểu:

- Các ngươi cũng từng giở trò với Tiêu Dao đại ca?

Thuyền gia nói :

- Không phải chúng ta trêu chọc Tiêu Dao tiền bối, là Tiêu Dao tiền bối trêu chọc chúng ta!

- Kết quả thì sao?

Sở Phong hỏi.

- Kết quả chúng ta uống một bụng nước, sau đó còn phải chở Tiêu Dao tiền bối qua sông!

Tiểu thương nói.

Sở Phong bật cười, lại hỏi:

- Tại sao Bài Vân Chưởng lại truy sát các ngươi?

Bốn người nhất thời nói không nên lời, Sở Phong cười nói:

- Chắc không phải các ngươi ngay cả Bài Vân Chưởng cũng tính kế đấy chứ?

Thuyền gia nói:

- Nếu như biết hắn chính là Bài Vân Chưởng thì dại gì mà đi tính kế với hắn! Ta thấy trong tay hắn cầm một cái bao, hình như cũng rất nặng, cho rằng hắn là một đạo tặc độc hành, cho nên muốn tính kế kiếm một chút tiền cũng không quá đáng. . .

Sở Phong cười ha ha:

- Các ngươi lại đem hắn trở thành đạo tặc độc hành, khó trách hắn muốn truy sát các ngươi!

Thuyền gia xấu hổ nói:

- Chúng ta vừa mở cái bao ra, hóa ra bên trong là một cái đầu người, chúng ta biết là đã xảy ra chuyện, kết quả là bị truy sát trên đường đến tận đây!

- Còn thiếu chút nữa bị bức lên Lương Sơn trở thành bốn hảo hán đúng không!

Sở Phong liền pha trò.

Đám người thuyền gia xấu hổ cười.

Sở Phong nói :

- Mạc Trầm Quang thường hay giết người như thế sao!

Tiêu Dao Tử nói:

- Phần lớn kẻ bị giết đều là người đáng chết. . .

Thương nhân nói :

- Đó hình như là đầu của một tên ác bá ở Phụ Dương, tên này quả thật đã làm rất nhiều việc ác!

Sở Phong nhún nhún vai, nói:

- Dựa nào năng lực của các ngươi có thể trốn đến được đây cũng coi như là may mắn rồi!

Tiểu thương nói:

- Cũng may nhờ có bốn tên sửu quái kia, bằng không thì chúng ta sớm đã bị Bài Vân Chưởng tiễn lên trời rồi!

Nói chưa dứt lời, có bốn bóng người vội vã lướt tới, chính là tứ sửu, vừa thấy đám người thuyền gia liền trừng mắt quát:

- Các ngươi còn chưa có chết sao?

Thương nhân cười nói:

- Bốn tên sửu quái các ngươi còn chưa chết thì chúng ta nào dám chết trước?



Tứ sửu đảo mắt thấy Tiêu Dao Tử, nhất thời vẻ mặt lúng túng nói:

- Tiêu Dao đại gia, ngài cũng ở đây à?

Tiêu Dao đại gia? Sở Phong hầu như muốn cười bể bụng, xem ra tứ sửu này nhất định cũng ăn của Tiêu Dao Tử không ít vị đắng.

Tiêu Dao Tử nói:

- Tứ sửu các ngươi vẫn còn ẩn núp ở rừng cây làm ăn không cần vốn hả?

Tứ sửu xấu hổ nói:

- Tiêu Dao đại gia, khi ngài đi rồi chúng ta đã gánh hai giỏ rượu đến thị trấn bán, chẳng qua. . .

Tiểu thương ở đối diện cười nói:

- Chẳng qua không có ai mua chứ gì, các ngươi lại đi dùng mấy thứ trên tay các ngươi gác lên cổ ép buộc người ta mua, còn mang rượu ép người ta uống cho say túy lúy ngay tại chỗ, người ở cả thị trấn sợ đến đều trốn các ngươi, liên lụy cả ta cũng không buôn bán được gì!

Tứ sửu trừng mắt nói :

- Chúng ta không rót cho họ uống thì họ làm sao biết chúng ta bán là hảo tửu?

Tiêu Dao Tử lắc đầu, tứ sửu lại nói:

- Tiêu Dao đại gia, chúng tôi cũng không có biện pháp mà, rượu thì không bán được nên buộc lòng phải quay lại cái nghề cũ!

Sở Phong nói với gia:

- Hiện tại Bài Vân Chưởng đã đi rồi, các ngươi có thể quay về Tiêu Dao Tân!

Nào ngờ nhóm gia nói:

- Chúng tôi cũng không quay về Tiêu Dao Tân đâu, Bài Vân Chưởng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi tình nguyện đi theo tiểu huynh đệ!

Tứ sửu vội nói:

- Chúng ta cũng không quay về Tiêu Dao Tân, vạn nhất chạm phải tên mặt âm kia thì cũng không tốt lành gì, chúng ta cũng đi theo tiểu tử ngươi là được!

Sở Phong bị dọa cho hoảng sợ, vội xua tay lắc đầu nói:

- Nghìn vạn lần không được, con người ta sợ nhất là có người theo, chỉ tổ vướng chân vướng tay!

Tiêu Dao Tử cười nói:

- Các ngươi yên tâm đi, ta đi nói một tiếng với Mạc lão đệ là được, nể mặt của ta hắn sẽ không làm khó dễ các ngươi nữa đâu!

Nhóm thuyền gia lại nói:

- Hay là chúng ta cứ theo tiểu huynh đệ cho chắc đi.

Tứ sửu cũng nói:

- Đúng! Chúng ta cũng thấy đi theo tiểu tử này thì đáng tin hơn!

Thuyền gia nhíu mày nói:

- Các ngươi đi theo chỉ tổ làm rồi chứ được tích sự gì?

Tứ sửu trừng mắt nói :

- Các ngươi có thể đi theo chẳng lẽ chúng ta thì không?

Tiểu thương cười khà khà nói:

- Diện mạo của chúng ta rõ ràng là nghiêm chỉnh hơn so với các ngươi rồi, sẽ không hù dọa người khác sợ!

Tứ sửu cả giận nói:

- Phi! Coi cái bộ dáng của các ngươi kìa, vừa nhìn đã biết là chuyên giở thủ đoạn gạt người, mịa còn nghiêm chỉnh cái đếch gì!

Tiểu thương nói:

- Chúng ta giở thủ đoạn còn các ngươi thì không?

Tứ sửu nói :

- Chúng ta là danh đao minh thương, không giống như các ngươi hãm hại người ta còn muốn người khác nói cảm ơn!

Tiểu thương cười hắc hắc một tiếng, nói:

- Đó là chúng ta có thủ đoạn cao minh, biết dùng đầu óc không giống như các ngươi!

Tứ sửu quát lên:

- Chúng ta thì sao, nói rõ ràng một chút coi?

Tiểu thương nói:

- Ta đã nói rất rõ rồi đó, tóm lại vẫn là không biết dùng. . hắc hắc. . .

Tứ sửu bị tức đến đến đầu bốc khói, lập tức "Leng keng leng keng" rút ra Biên Bức huyết nhận.

Sở Phong nghe bọn họ đấu khẩu với nhau vốn đang cảm thấy rất thú vị, thấy bọn họ đột nhiên xuất ra hàng, hoảng sợ vội nói:

- Có chuyện gì cũng từ từ nói, hà tất phải động đao động thương làm gì?

- Hừ! Không có gì để nói hết, xem ta một đao chém đứt cái đòn gánh ghẻ của ngươi, coi ngươi làm sao để hoá trang gánh hàng hãm hại người!

Một tên sửu vung lên Biên Bức huyết nhận chém về phía tiểu thương.

Đòn gánh của tiểu thương mặc dù đã bị Mạc Trầm Quang đánh gãy làm hai đoạn nhưng y vẫn còn nắm trong tay không muốn quăng đi, lập tức thấy huyết nhận bổ tới vội giơ ngang đòn gánh lên ngăn cản!

"Bang!"

Huyết nhận chém lên đòn gánh liền lưu lại một vết chém cũng không sâu không cạn! Tiểu thương đau lòng nói:

- Hay cho tên sửu quái ngươi! Dám chém đòn gánh của ta, xem ta đập bẹp cái đầu sửu quái nhà ngươi!

Nói rồi vung đòn gánh quét tới đầu tên sửu kia!

Hai người vừa giao thủ thì những người khác cũng xuất thủ theo, nhất thời những tiếng "Binh binh beng beng" hoà thành một mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cổ Đạo Kinh Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook