Quyển 24 - Chương 502: Trận chiến khó tránh
Cổ đạo kinh hồng
19/03/2013
Sở Phong và Thanh Bình Quân mắt lạnh nhìn thẳng đối phương, đã thành thế nước lửa. Có người bắt đầu lén nhìn sang Tống Tử Đô. Y là người khởi xướng cùng người chủ trì đại hội thi kiếm lần này, bây giờ thi kiếm chưa bắt đầu thì đã gặp phải một vấn đề nan giản đến vậy, y sẽ ứng phó thế nào?
Tống Tử Đô bỗng mỉm cười, giọng lang lảnh nói:
- Ngày đó việc tại Hồi Long tự Tống mỗ vẫn cảm thấy xấu hổ. Hiếm khi hôm nay quần anh xôm tụ ở đây, Tống mỗ lý nên tạ lỗi với Sở huynh, khẩn cầu Sở huynh thứ lỗi!
Nói xong khom người vái Sở Phong một cái. Cái vái này trên cơ bản chính là vì rửa sạch tội danh diệt môn Chấn Giang Bảo cho Sở Phong. Tất cả mọi người kinh ngạc, không ai sẽ nghĩ đến Tống Tử Đô lại đột nhiên chịu nhận lỗi với Sở Phong. Tuy nhiên y vừa hạ phong thái như vậy, quả thật đã làm cho không ít người thầm ủng hộ.
Sở Phong cười ha ha rồi phất ống tay áo một cái, ly rượu trên bàn bên cạnh liền bay tới Tống Tử Đô, Tống Tử Đô đưa tay tiếp lấy. Sở Phong lại cầm lấy một ly rượu khác, nâng ly với Tống Tử Đô:
- Tống huynh, mời!
Hai người đồng thời bắn ngón tay, ly rượu trong tay xoay tròn bay ra, xẹt qua một đường vòng cung tuyệt đẹp rồi chạm trên không trung, chỉ nghe thấy một tiếng "đinh" giòn vang, rượu trong hai ly đồng thời xoáy lên trên tạo thành một cột rượu, nhưng không bắn ra ngoài giọt nào, hai cột rượu lại xoay trở về ly rượu. Sở Phong và Tống Tử Đô đồng thời tiếp lấy ly rượu, cột rượu cũng tùy theo rơi vào ly, hai người liền uống một hơi cạn.
Công phu ấy của cả hai đã khiến cho mọi người kinh thán không ngớt.
Tống Tử Đô đặt ly rượu lại bàn, Sở Phong vung tay về phía sau, ly rượu rơi thẳng xuống chân núi. Uống qua ly rượu này, trận xung đột xem như đã tạm thời được hóa giải.
Trong lòng Thanh Bình Quân hiểu rõ, nếu khai chiến thật, hợp lực của phái Thanh Thành cũng chưa hẳn có thể đối phó được những người phía sau Sở Phong, y cũng chỉ phải ngồi xuống. Y vừa ngồi xuống, đám đệ tử Thanh Thành xung quanh cũng ngồi xuống, mấy người Ngụy Đích, Diệu Ngọc, Đường Chuyết, Hoa Dương Phi đẳ cũng ngồi xuống.
Sở Phong đang muốn tìm chỗ thì thấy được Mộ Dung đang vẫy tay với mình, trong lòng đại hỉ. Hắn vội nhảy qua, kích động gọi "Mộ Dung đại ca" rồi bỗng mở rộng hai cánh tay, muốn ôm một cái thân mật với Mộ Dung.
Mộ Dung giật nảy người, thân hình đột nhiên biến mất, chợt thi triển ra thân pháp Di Hình Hoán Ảnh, xuất hiện bên ngoài vài thước để né tránh cái ôm bất thình lình của Sở Phong:
- Sở huynh, biệt lai vô dạng chứ!
Sở Phong ôm vào không khí, nhìn Mộ Dung, có vẻ mất hứng nói:
- Đại ca vẫn còn ngại ngùng như vậy à.
Mộ Dung đỏ mặt, có hơi xấu hổ.
Sở Phong nhìn sang Ngụy Đích, Ngụy Đích cũng nhìn hắn.
- Đích Tử!
- Sở đại ca!
Hai người nhìn nhau, không nói tiếng nào nữa, một tiếng "Đích Tử", một tiếng "Sở đại ca" đã không biết ký thác bao nhiêu tâm tư nhớ thương vào trong đó.
Vô Song kéo lấy cánh tay Lan Đình, hỏi Sở Phong:
- Sở đại ca, mấy người không phải là đi trước mà, sao giờ mới đến vậy?
Sở Phong nhìn sang Bàn Phi Phượng, không lên tiếng.
Đường Chuyết cười nói:
- Chắc. . . Sở huynh vì. . . đuổi theo. . . Phi Tướng Quân nên. . .đến chậm!
Bàn Phi Phượng nói:
- Hắn sợ ta gạt mất Y Tử cô nương của hắn thì có.
- Sở công tử! - Diệu Ngọc gọi Sở Phong.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Diệu Ngọc, không phải cô đang ở Xá Thân nhai diện bích sao?
Diệu Ngọc nói:
- Ta diện bích vừa đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi, sư phụ bảo ta tham gia thi kiếm.
Sở Phong cười nói:
- Ờ, thế có phải đã nghĩ thông suốt rồi không?
Diệu Ngọc ngạc nhiên nói:
- Nghĩ thông suốt cái gì?
Sở Phong cười hi hi nói:
- Nghĩ thông suốt làm sao độ dẫn bản thân thoát ly khổ hải, vượt khỏi luân hồi chứ gì! Tiện thể độ dẫn tôi luôn?
Diệu Ngọc đỏ mặt, Bàn Phi Phượng trừng mắt nói:
- Tiểu tử thối, ngươi thật là to gan, ngay cả đệ tử Nga Mi cũng dám trêu chọc trước mặt mọi người?
Sở Phong nói:
- Ta và Diệu Ngọc đang nghiên cứu phật lý đấy nhé, thế mà cũng nói đùa giỡn à? Công chúa nói một câu công đạo đi nào?
Công chúa cười nói:
- Phật lý bác đại tinh thâm, có lẽ do Lan tỷ tỷ nói đi.
Lan Đình cười nói:
- Cái này cần phải do chính Diệu Ngọc nói.
Mặt Diệu Ngọc càng đỏ, chỉ phải quay đầu đi.
Mộ Dung cười nói:
- Sở huynh ngay cả Diệu Ngọc cũng dám trêu đùa, cẩn thận Vô Trần chưởng môn mà biết được sẽ cho huynh biết tay đấy!
Sở Phong nói:
- Dù ta không nhìn Diệu Ngọc một lần, không nói một tiếng, Vô Trần vẫn để ta biết tay thôi!
Mấy người lời qua tiếng lại, không khí rất thân mật. Ngụy Đích nghe mà chỉ cảm thấy cô đơn, thủy chung không nói được một lời. Sở Phong nhìn thấy hết. Hắn muốn nói gì đó với nàng, nhưng lời tới bên mép lại nuốt trở vào, thiên ngôn vạn ngữ, lại khó có thể mở miệng.
Được rồi, mọi người rốt cuộc đã đến đông đủ, phong ba cũng đã ngừng, đại hội thi kiếm lập tức sẽ bắt đầu, mọi người cũng từ từ yên tĩnh lại.
Tống Tử Đô đứng lên, chắp tay với mọi người, cao giọng nói:
- Các vị võ lâm đồng đạo, được các vị nể mặt đến phó hội, tại hạ cảm kích khôn xiết. Hiện nay anh tài võ lâm xuất hiện lớp lớp, bởi vậy tại hạ cả gan mời các vị đến đây thi kiếm, luận bàn so nghệ, kiểm chứng kiếm đạo.
Tống Tử Đô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu lần này tên là đại hội thi kiếm, hy vọng các vị điểm đến thì dừng, chớ tổn thương hòa khí, chỉ cầu lấy kiếm kết bạn, kiểm chứng lẫn nhau. Đồng thời, giúp cho thi kiếm càng hấp dẫn, phái Thanh Thành đã tài trợ một mặt gương đồng để làm phần thưởng cho kiếm chủ!
Thanh Bình Quân hợp thời đứng lên, khẽ chắp tay, lớn tiếng nói:
- Các vị! Ngày gần đây trong lúc vô ý tệ phái có được một tấm gương đồng, cứng rắn vô cùng, dù cho dùng Thanh Phong bảo kiếm của tệ phái cũng không thể tổn thương đến nó, đích xác hiếm thấy. Hơn nữa gương đồng này có chỗ kỳ dị, đặt nó vào chỗ tối thì có thể chiếu rõ hình ảnh của mình, càng tối thì hình ảnh càng rõ, rất là thần kỳ. Các vị không ngại thiên lý quang lâm Thanh Thành, đó là niềm vinh hạnh cho tệ phái. Tệ phái nguyện tài trợ gương đồng để làm phần thưởng cho kiếm chủ!
Nói xong, y lấy ra một tấm gương đồng, hất lên trên đỉnh cột cờ được dựng thẳng ở mép kiếm đài, gương đồng bay lên vòng quanh cột cờ một vòng rồi đậu ở trên đỉnh cột cờ. Thanh Bình Quân lơ đãng lộ ra chiêu thức ấy cũng rất chi là kinh.
Mọi người đưa ánh mắt nhìn gương đồng, chỉ thấy gương đồng này to như bàn tay, nhìn qua hơi cũ kỹ, bên mép có khắc cổ văn, mặt kính phẳng lì, nhưng không chiếu được một hình ảnh nào.
Mọi người rất kinh ngạc, chẳng lẽ phải ở nơi không ánh sáng mới có thể ánh được hình ảnh? Hơn nữa cái gương này nhìn qua còn lộ ra một loại ma lực, như đang thu hút ánh mắt của mọi người.
Thi kiếm đại hội sắp bắt đầu rồi. Án theo lệ cũ, bắt đầu tỷ thí chính là một số môn phái có danh khí không lớn, mà các đệ tử của danh môn đại phái như cửu đại môn phái hoặc tứ đại gia tộc, thường thì ngày hôm sau mới vì áp trận mà lên đài.
Sở Phong nhỏ giọng hỏi Ngụy Đích:
- Đích Tử, Tống Tử Đô sẽ lên đài tỷ thí lúc nào?
Ngụy Đích nói:
- Hắn là nhân tuyển tốt nhất cho kiếm chủ lần này, tất nhiên sẽ lên đài cuối cùng!
Sở Phong nhếch miệng nói:
- Ta sẽ bắt hắn lên sân khấu ngay!
Hắn đột nhiên tung người lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống kiếm đài, đưa tay nói với Tống Tử Đô:
- Tống huynh, ta và huynh khó tránh khỏi một trận, chi bằng hiện tại đại chiến một trận cho thống khoái đi!
Mọi người kinh ngạc khỏi nói, Sở Phong vừa lên đài thì đã khiêu chiến nhân tuyển kiếm chủ No.1 Tống Tử Đô, hành sự quả là quái đản.
Trong lòng Tống Tử Đô cũng máy động, y đương nhiên không phải sợ Sở Phong, danh hiệu kiếm chủ y rất có lòng tin, y tự tin có thể đánh bại bất cứ người nào ở đây. Chỉ là y không muốn xuất thủ nhanh quá, không muốn thoáng cái đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng Sở Phong này nhiều lần không giữ quy củ, vừa lên đài thì đã khiêu chiến mình, không thể nghi ngờ là đang làm xáo trộn sự bố trí của mình.
Tuy nhiên Sở Phong lại trực diện khiêu chiến, y đương nhiên không thể lùi bước, và cũng không cho phép y lùi bước.
Tống Tử Đô cười ha ha nói:
- Nếu Sở huynh đã hăng hái như vậy thì ta sẽ cùng Sở huynh luận bàn làm trận khai mạc để trợ hứng cho kiếm hội!
Nói xong phi thân rơi xuống đối diện Sở Phong.
Mọi người dưới đài lập tức hăng hái cổ vũ, bầu không khí liền nóng lên. Đương nhiên rồi, một người là đại đệ tử xuất sắc nhất Võ Đang, nhân tuyển kế nhiệm võ lâm minh chủ, một thanh Thái Hư kiếm khó tìm địch thủ; một người là tiểu tử giang hồ gần đây mới hoành không xuất thế, nhân vật truyền kỳ nhất trong vòng trăm năm nay, đến nay vẫn chưa ai nói rõ thân phận lai lịch của hắn. Hai người thoáng chốc đã lên đài tỷ thí, đâu thể không hấp dẫn mọi người.
Được rồi, thi kiếm chưa bắt đầu, hai nhân vật gây chú ý nhất hiện nay của võ lâm đã chạm mặt nhau trước, vậy kết quả sẽ thế nào?
----------oOo----------
Tống Tử Đô bỗng mỉm cười, giọng lang lảnh nói:
- Ngày đó việc tại Hồi Long tự Tống mỗ vẫn cảm thấy xấu hổ. Hiếm khi hôm nay quần anh xôm tụ ở đây, Tống mỗ lý nên tạ lỗi với Sở huynh, khẩn cầu Sở huynh thứ lỗi!
Nói xong khom người vái Sở Phong một cái. Cái vái này trên cơ bản chính là vì rửa sạch tội danh diệt môn Chấn Giang Bảo cho Sở Phong. Tất cả mọi người kinh ngạc, không ai sẽ nghĩ đến Tống Tử Đô lại đột nhiên chịu nhận lỗi với Sở Phong. Tuy nhiên y vừa hạ phong thái như vậy, quả thật đã làm cho không ít người thầm ủng hộ.
Sở Phong cười ha ha rồi phất ống tay áo một cái, ly rượu trên bàn bên cạnh liền bay tới Tống Tử Đô, Tống Tử Đô đưa tay tiếp lấy. Sở Phong lại cầm lấy một ly rượu khác, nâng ly với Tống Tử Đô:
- Tống huynh, mời!
Hai người đồng thời bắn ngón tay, ly rượu trong tay xoay tròn bay ra, xẹt qua một đường vòng cung tuyệt đẹp rồi chạm trên không trung, chỉ nghe thấy một tiếng "đinh" giòn vang, rượu trong hai ly đồng thời xoáy lên trên tạo thành một cột rượu, nhưng không bắn ra ngoài giọt nào, hai cột rượu lại xoay trở về ly rượu. Sở Phong và Tống Tử Đô đồng thời tiếp lấy ly rượu, cột rượu cũng tùy theo rơi vào ly, hai người liền uống một hơi cạn.
Công phu ấy của cả hai đã khiến cho mọi người kinh thán không ngớt.
Tống Tử Đô đặt ly rượu lại bàn, Sở Phong vung tay về phía sau, ly rượu rơi thẳng xuống chân núi. Uống qua ly rượu này, trận xung đột xem như đã tạm thời được hóa giải.
Trong lòng Thanh Bình Quân hiểu rõ, nếu khai chiến thật, hợp lực của phái Thanh Thành cũng chưa hẳn có thể đối phó được những người phía sau Sở Phong, y cũng chỉ phải ngồi xuống. Y vừa ngồi xuống, đám đệ tử Thanh Thành xung quanh cũng ngồi xuống, mấy người Ngụy Đích, Diệu Ngọc, Đường Chuyết, Hoa Dương Phi đẳ cũng ngồi xuống.
Sở Phong đang muốn tìm chỗ thì thấy được Mộ Dung đang vẫy tay với mình, trong lòng đại hỉ. Hắn vội nhảy qua, kích động gọi "Mộ Dung đại ca" rồi bỗng mở rộng hai cánh tay, muốn ôm một cái thân mật với Mộ Dung.
Mộ Dung giật nảy người, thân hình đột nhiên biến mất, chợt thi triển ra thân pháp Di Hình Hoán Ảnh, xuất hiện bên ngoài vài thước để né tránh cái ôm bất thình lình của Sở Phong:
- Sở huynh, biệt lai vô dạng chứ!
Sở Phong ôm vào không khí, nhìn Mộ Dung, có vẻ mất hứng nói:
- Đại ca vẫn còn ngại ngùng như vậy à.
Mộ Dung đỏ mặt, có hơi xấu hổ.
Sở Phong nhìn sang Ngụy Đích, Ngụy Đích cũng nhìn hắn.
- Đích Tử!
- Sở đại ca!
Hai người nhìn nhau, không nói tiếng nào nữa, một tiếng "Đích Tử", một tiếng "Sở đại ca" đã không biết ký thác bao nhiêu tâm tư nhớ thương vào trong đó.
Vô Song kéo lấy cánh tay Lan Đình, hỏi Sở Phong:
- Sở đại ca, mấy người không phải là đi trước mà, sao giờ mới đến vậy?
Sở Phong nhìn sang Bàn Phi Phượng, không lên tiếng.
Đường Chuyết cười nói:
- Chắc. . . Sở huynh vì. . . đuổi theo. . . Phi Tướng Quân nên. . .đến chậm!
Bàn Phi Phượng nói:
- Hắn sợ ta gạt mất Y Tử cô nương của hắn thì có.
- Sở công tử! - Diệu Ngọc gọi Sở Phong.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Diệu Ngọc, không phải cô đang ở Xá Thân nhai diện bích sao?
Diệu Ngọc nói:
- Ta diện bích vừa đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi, sư phụ bảo ta tham gia thi kiếm.
Sở Phong cười nói:
- Ờ, thế có phải đã nghĩ thông suốt rồi không?
Diệu Ngọc ngạc nhiên nói:
- Nghĩ thông suốt cái gì?
Sở Phong cười hi hi nói:
- Nghĩ thông suốt làm sao độ dẫn bản thân thoát ly khổ hải, vượt khỏi luân hồi chứ gì! Tiện thể độ dẫn tôi luôn?
Diệu Ngọc đỏ mặt, Bàn Phi Phượng trừng mắt nói:
- Tiểu tử thối, ngươi thật là to gan, ngay cả đệ tử Nga Mi cũng dám trêu chọc trước mặt mọi người?
Sở Phong nói:
- Ta và Diệu Ngọc đang nghiên cứu phật lý đấy nhé, thế mà cũng nói đùa giỡn à? Công chúa nói một câu công đạo đi nào?
Công chúa cười nói:
- Phật lý bác đại tinh thâm, có lẽ do Lan tỷ tỷ nói đi.
Lan Đình cười nói:
- Cái này cần phải do chính Diệu Ngọc nói.
Mặt Diệu Ngọc càng đỏ, chỉ phải quay đầu đi.
Mộ Dung cười nói:
- Sở huynh ngay cả Diệu Ngọc cũng dám trêu đùa, cẩn thận Vô Trần chưởng môn mà biết được sẽ cho huynh biết tay đấy!
Sở Phong nói:
- Dù ta không nhìn Diệu Ngọc một lần, không nói một tiếng, Vô Trần vẫn để ta biết tay thôi!
Mấy người lời qua tiếng lại, không khí rất thân mật. Ngụy Đích nghe mà chỉ cảm thấy cô đơn, thủy chung không nói được một lời. Sở Phong nhìn thấy hết. Hắn muốn nói gì đó với nàng, nhưng lời tới bên mép lại nuốt trở vào, thiên ngôn vạn ngữ, lại khó có thể mở miệng.
Được rồi, mọi người rốt cuộc đã đến đông đủ, phong ba cũng đã ngừng, đại hội thi kiếm lập tức sẽ bắt đầu, mọi người cũng từ từ yên tĩnh lại.
Tống Tử Đô đứng lên, chắp tay với mọi người, cao giọng nói:
- Các vị võ lâm đồng đạo, được các vị nể mặt đến phó hội, tại hạ cảm kích khôn xiết. Hiện nay anh tài võ lâm xuất hiện lớp lớp, bởi vậy tại hạ cả gan mời các vị đến đây thi kiếm, luận bàn so nghệ, kiểm chứng kiếm đạo.
Tống Tử Đô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu lần này tên là đại hội thi kiếm, hy vọng các vị điểm đến thì dừng, chớ tổn thương hòa khí, chỉ cầu lấy kiếm kết bạn, kiểm chứng lẫn nhau. Đồng thời, giúp cho thi kiếm càng hấp dẫn, phái Thanh Thành đã tài trợ một mặt gương đồng để làm phần thưởng cho kiếm chủ!
Thanh Bình Quân hợp thời đứng lên, khẽ chắp tay, lớn tiếng nói:
- Các vị! Ngày gần đây trong lúc vô ý tệ phái có được một tấm gương đồng, cứng rắn vô cùng, dù cho dùng Thanh Phong bảo kiếm của tệ phái cũng không thể tổn thương đến nó, đích xác hiếm thấy. Hơn nữa gương đồng này có chỗ kỳ dị, đặt nó vào chỗ tối thì có thể chiếu rõ hình ảnh của mình, càng tối thì hình ảnh càng rõ, rất là thần kỳ. Các vị không ngại thiên lý quang lâm Thanh Thành, đó là niềm vinh hạnh cho tệ phái. Tệ phái nguyện tài trợ gương đồng để làm phần thưởng cho kiếm chủ!
Nói xong, y lấy ra một tấm gương đồng, hất lên trên đỉnh cột cờ được dựng thẳng ở mép kiếm đài, gương đồng bay lên vòng quanh cột cờ một vòng rồi đậu ở trên đỉnh cột cờ. Thanh Bình Quân lơ đãng lộ ra chiêu thức ấy cũng rất chi là kinh.
Mọi người đưa ánh mắt nhìn gương đồng, chỉ thấy gương đồng này to như bàn tay, nhìn qua hơi cũ kỹ, bên mép có khắc cổ văn, mặt kính phẳng lì, nhưng không chiếu được một hình ảnh nào.
Mọi người rất kinh ngạc, chẳng lẽ phải ở nơi không ánh sáng mới có thể ánh được hình ảnh? Hơn nữa cái gương này nhìn qua còn lộ ra một loại ma lực, như đang thu hút ánh mắt của mọi người.
Thi kiếm đại hội sắp bắt đầu rồi. Án theo lệ cũ, bắt đầu tỷ thí chính là một số môn phái có danh khí không lớn, mà các đệ tử của danh môn đại phái như cửu đại môn phái hoặc tứ đại gia tộc, thường thì ngày hôm sau mới vì áp trận mà lên đài.
Sở Phong nhỏ giọng hỏi Ngụy Đích:
- Đích Tử, Tống Tử Đô sẽ lên đài tỷ thí lúc nào?
Ngụy Đích nói:
- Hắn là nhân tuyển tốt nhất cho kiếm chủ lần này, tất nhiên sẽ lên đài cuối cùng!
Sở Phong nhếch miệng nói:
- Ta sẽ bắt hắn lên sân khấu ngay!
Hắn đột nhiên tung người lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống kiếm đài, đưa tay nói với Tống Tử Đô:
- Tống huynh, ta và huynh khó tránh khỏi một trận, chi bằng hiện tại đại chiến một trận cho thống khoái đi!
Mọi người kinh ngạc khỏi nói, Sở Phong vừa lên đài thì đã khiêu chiến nhân tuyển kiếm chủ No.1 Tống Tử Đô, hành sự quả là quái đản.
Trong lòng Tống Tử Đô cũng máy động, y đương nhiên không phải sợ Sở Phong, danh hiệu kiếm chủ y rất có lòng tin, y tự tin có thể đánh bại bất cứ người nào ở đây. Chỉ là y không muốn xuất thủ nhanh quá, không muốn thoáng cái đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng Sở Phong này nhiều lần không giữ quy củ, vừa lên đài thì đã khiêu chiến mình, không thể nghi ngờ là đang làm xáo trộn sự bố trí của mình.
Tuy nhiên Sở Phong lại trực diện khiêu chiến, y đương nhiên không thể lùi bước, và cũng không cho phép y lùi bước.
Tống Tử Đô cười ha ha nói:
- Nếu Sở huynh đã hăng hái như vậy thì ta sẽ cùng Sở huynh luận bàn làm trận khai mạc để trợ hứng cho kiếm hội!
Nói xong phi thân rơi xuống đối diện Sở Phong.
Mọi người dưới đài lập tức hăng hái cổ vũ, bầu không khí liền nóng lên. Đương nhiên rồi, một người là đại đệ tử xuất sắc nhất Võ Đang, nhân tuyển kế nhiệm võ lâm minh chủ, một thanh Thái Hư kiếm khó tìm địch thủ; một người là tiểu tử giang hồ gần đây mới hoành không xuất thế, nhân vật truyền kỳ nhất trong vòng trăm năm nay, đến nay vẫn chưa ai nói rõ thân phận lai lịch của hắn. Hai người thoáng chốc đã lên đài tỷ thí, đâu thể không hấp dẫn mọi người.
Được rồi, thi kiếm chưa bắt đầu, hai nhân vật gây chú ý nhất hiện nay của võ lâm đã chạm mặt nhau trước, vậy kết quả sẽ thế nào?
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.