Cổ Đạo Kinh Phong

Quyển 22 - Chương 467: Viên môn xạ tiễn

Cổ đạo kinh hồng

19/03/2013

Lại nói Sở Phong và công chúa rốt cuộc đi tới doanh trại của đại quân Tịnh Hải tại Nam Sơn khẩu, lập tức có hai binh sĩ ra ngăn cản, quát lên:

- Người phương nào dám can đảm tới gần quân doanh, còn không mau mau đi ngay?

Sở Phong nói:

- Tại hạ có việc muốn gặp Tịnh Hải tướng quân, làm phiền hai vị binh đại ca thông truyền một tiếng!

- Có công văn tin cậy không?

- Hai vị cứ nói là có bằng hữu của vị hắc y cô nương ngày đó đã thiên lý truyền tin xin gặp!

Chuyện cũng trùng hợp, hai binh sĩ này chính là hai người ngày đó đã ngăn cản Thiên Ma Nữ, vừa nghe xong, một người liền vội vàng đi thông truyền. Đúng lúc này, trong rừng cây cách đó không xa đột ngột lao ra một con nai, nó kinh hoàng xông vào viên môn của quân doanh, chưa đi được vài bước, nó quỵ xuống đất, thì ra chân sau của nó đã trúng một mũi tên trúc.

Binh sĩ bốn phía lập tức ùa lên, vây quanh con nai, cười ha ha nói:

- Ha ha, không biết ai đã bắn trúng nó, lại xông vào chỗ này, đêm nay có thịt nai nhắm rượu rồi!

Con nai kêu lên "ô ô", công chúa không đành lòng, nhìn sang Sở Phong, Sở Phong liền nói:

- Các vị binh đại ca, con nai này không thể giết!

Binh sĩ hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao không thể giết?

Sở Phong nói:

- Đây là Cửu sắc lộc, là nai thần!

Binh sĩ càng khó hiểu, bèn quan sát con nai. Đây rõ ràng là một con hươu sao con mà, họ nói:

- Công tử không cần lừa chúng tôi, con nai này nhìn thế nào cũng không thấy cửu sắc!

Sở Phong nói:

- Nai thần khi còn bé không hiện cửu sắc, đợi khi trưởng thành mới hiện cửu sắc. Cửu sắc lộc chính là nai thần của phật môn, giết nó phải vào địa ngục!



Cửu sắc lộc chính là nai thần ở [Lộc vương bản sinh đồ] trong cố sự của kinh Phật, chính là con nai cõng người ra khỏi nước, lại bị người ngã xuống nước mật báo. Cửu sắc lộc là một kiếp trước của Phật tổ, cũng là hóa thân của Phật đà.

Đông Thổ thờ phụng phật đạo, cho nên những binh sĩ này cũng biết ít nhiều về cố sự của kinh Phật, cũng nghe qua Cửu sắc lộc, lập tức đều hai mặt nhìn nhau.

Có binh sĩ không tin chuyện này, thế là nói:

- Quản nó cửu sắc hay thập sắc, nó tự lao đến cửa, chính là tặng cho chúng ta nhắm rượu rồi! - Những người khác cũng luôn miệng phụ họa.

Sở Phong vội móc ra một thỏi bạc:

- Các vị binh đại ca, nội tử có thờ Phật, nếu như các vị có thể nhượng lại con nai, tại hạ vô cùng cảm kích.

Công chúa tức thì đỏ mặt.

Có một người như tiểu đầu mục trong số đám binh sĩ nhìn trường kiếm cổ phía sau Sở Phong một cái rồi nói:

- Nhìn công tử nhất định là người trong giang hồ, nghe nói người trong giang hồ mỗi người đều thân mang tuyệt kỹ, nếu như công tử có thể bộc lộ tài năng để cho chúng tôi đây được mở mang tầm mắt, chúng tôi sẽ không thu bạc của công tử, con nai này cũng nhượng lại cho công tử.

- Được, một lời đã định!

Sở Phong thầm nghĩ: nếu như biểu diễn kiếm pháp chưởng pháp, họ cũng nhìn không ra cái gì. Hắn đảo mắt thấy một cái bia dựng cách viên môn hơn hai trăm bước, lập tức có chủ ý:

- Vị đại ca này, cho ta mượn cung tên của ngươi dùng một lát!

Tiểu đầu mục kia đang muốn tháo cung tên xuống, ai ngờ sờ về phía sau thì thấy cung tiễn đã không cánh mà bay, khi vừa nhìn lại đã thấy nó nằm trong tay Sở Phong rồi.

Sở Phong véo cung cài tên, "vù vù vù vù . . ." bắn liền chín tên. Chín mũi tên nối đuôi nhau thành một đường bay thẳng về bia, "phập", mũi đầu tiên cắm thẳng vào vào hồng tâm, tiếp theo mũi thứ hai bắn vào đuôi của mũi tên đầu tiên, "tách", xẻ đôi mũi tên đầu tiên, "phập" cũng cắm vào hồng tâm, ngay sau đó mũi thứ ba xẻ đôi mũi tên thứ hai, cũng cắm vào hồng tâm. . . Cuối cùng, mũi tên thứ chín xẻ đôi mũi tên thứ tám, "đinh" cắm vào hồng tâm, hai bên trái phải đều văng ra tám nhánh tên bị xẻ đôi.

Oa! Binh sĩ xung quanh lập tức trố mắt đứng nhìn, điều này thật quá khó tin rồi.

Sở Phong quay đầu nhìn công chúa, có phần đắc ý, tính chờ nàng khen vài câu, ai ngờ công chúa không hề lộ vẻ kinh ngạc. Thì ra nàng không rành võ công, cho rằng điều này đối với người trong giang hồ thân mang tuyệt kỹ mà nói thì quá dễ dàng, lại không biết chiêu đó của Sở Phong, cho dù tuyệt thế cao thủ cũng không có mấy người có thể làm được.

Sở Phong thấy công chúa không có biểu thị gì, mới chu mỏ nói:

- Công chúa, nàng không khích lệ ta vài câu được sao?



Lúc này công chúa mới hiểu được Sở Phong vì sao phải nhìn mình, không khỏi mím môi cười.

Sở Phong trả cung tiễn cho tiểu đầu mục kia, cười nói:

- Bêu xấu! Bêu xấu!

Tiểu đầu mục vẫn ngẩn người, xung quanh lập tức vang lên tiếng ủng hộ không ngớt, hô to thần kỹ, cũng khiêng con nai đặt xuống cạnh chân Sở Phong. Công chúa cúi người xuống, kiểm tra vết thương của con nai.

Cũng may, mũi tên do vót từ trúc thành, bắn vào cũng không tính sâu. Sở Phong rút tên ra, bôi thuốc cho nó, công chúa xé xuống một mảnh vải, cẩn thận băng bó vết thương cho con nai.

Con nai miễn cưỡng đứng lên, nó quay về công chúa kêu "Ô ô" hai tiếng, sau đó khập khiễng trở về rừng cây.

Sở Phong cười nói:

- Công chúa, nó đang cảm ơn nàng đó!

Công chúa mím môi cười:

- Nó đang khích lệ thần kỹ tiễn pháp của Sở đại ca đấy chứ!

Lúc này, Tịnh Hải tướng quân đích thân đi ra nghênh đón, vừa thấy Sở Phong, kinh hỉ nói:

- Quả nhiên là Sở thiếu hiệp, mau mời! Vị này chính là. . .

Thì ra hắn chưa thấy qua công chúa, cho nên không nhận ra.

Sở Phong nói:

- Là nội tử!

Trương Hồi kinh ngạc, vội vã hành lễ:

- Thì ra là tôn phu nhân, thất lễ!

Công chúa mắc cỡ đỏ mặt, cũng chỉ đành hạ thấp người đáp lễ.

----------oOo----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cổ Đạo Kinh Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook