Chương 63: Hồi Ức Của Đầu Lâu
ALEJr
04/01/2024
Ở bên hồ, thiếu niên múa kiếm, từng động tác thanh toát hữu lực, bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt nước.
Trên bờ, một thiếu niên khác trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cầm bút vẽ tranh. Thấy người kia dừng tay, nó liền chạy tới đưa bình nước " Thiếu chủ, người mau tới uống nước".
Hồi Nguyện xoa đầu cậu nhóc " Tiểu Hắc, đệ cũng uống đi".
Tiểu Hắc ánh mắt sáng ngời, nó được uống nước mà thiếu chủ uống qua.
Nó vốn dĩ là một tiểu quạ tinh lưu lạc nhân gian, nó không còn nhớ lí do vì sao nó lại sống như vậy, hình như rất lâu trước đó do sinh ra đã mang mệnh cách vô cùng xấu cho nên bị gia tộc ruồng bỏ, tự sinh tự diệt.
Một lần nó vô tình bay qua Bách Hoa Cốc, thấy nơi này thật đẹp nên mới nán lại một chút, không ngờ đám cây cối ở đây lại có sinh mệnh, chúng không ngừng chọc ghẹo nó, còn trói lại nó lại.
May mắn lúc đó thiếu chủ xuất hiện, không những cứu nó, còn nhận nuôi nó, cho nó một cuộc sống mới.
Thiếu chủ của nó rất lợi hại, là truyền nhân của Mộc Thần, mệnh cách ắt sẽ phi thăng.
Tiểu Hắc hàng ngày như cái đuôi nhỏ của Hồi Nguyện bám theo y cả ngày.
Cuối cùng ngày thiếu chủ được phong lên làm chủ thần của Bách Hoa Cốc cũng tới. Tiểu Hắc rất vui mừng nhưng nó nhận ra, nếu thiếu chủ phi thăng rồi thì nó sẽ không bao giờ được gặp lại người nữa, với mệnh cách của nó, e rằng sống được hay không còn phải lo lắng chứ đừng nói tới chuyện phi thăng.
" Từ nay, thiếu chủ sẽ chính thức trở thành thần chủ của Bách Hoa Cốc!" Chủ tế lễ hô lên.
Thần dân hoa cỏ bên dưới đều cúi xuống quỳ lạy.
Ngày hôm đó trăm hoa đua nở, màu sắc nhuộm khắp nhân gian và tiên giới.
Mặc dù đã làm lễ nhưng Hồi Nguyện vẫn chưa chính thức trở thành Mộc Thần, y còn phải bế quan tu luyện thêm một thời gian nữa.
Ngay lúc tế lễ kết thúc, không biết từ đâu ra một đám ma tộc xâm nhập tới nơi này, chém giết con dân hoa cỏ không còn một mống.
Hoa tộc xưa nay vốn không màng thế sự, luôn đứng trung lập, không ngờ tới ma tộc từ đâu xuất hiện, tấn công không chừa một ai.
Một người toàn thân máu me chạy vội tới trước mắt Hồi Nguyện " Tiên giới báo tin, kết giới ở Thâm Hải bị nứt, có không ít ma vật thoát ra từ đó tràn vào tiên giới, toàn bộ những thượng thần đều đi tới Thâm Hải vá sửa vết nứt, không thể tới giúp chúng ta được".
Hồi Nguyện lần đầu trong đời hai mắt đỏ ngầu xông lên chiếm giết hết đám ma vật kia. Tiểu Hắc luôn theo sau y, hỗ trợ y tránh bị đánh lén.
Con dân hoa cỏ vốn yếu ớt, học được đều là pháp thuật trồng cây quản lý mùa màng ở nhân gian, bàn về chiến đầu chả được mấy ai, cho nên khi Hồi Nguyện đánh tới thì đã có rất nhiều người đã nằm trong vũng máu. Tốt hơn một chút thì mất hết tu vi hóa thành cây cỏ vô tri tu luyện lại từ đầu.
Đánh hơn bảy ngày bảy đêm, từng người từng người bên cạnh y đều ngã xuống. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hồi Nguyện gắng gượng chiến đấu, nhưng mục đích y chiến đấu là bảo vệ tộc nhân, giờ đây chỉ còn lại mình y thì chiến đấu để làm gì chứ?
Hồi Nguyện yếu ớt quay lưng lại, kinh ngạc phát hiện có một con chim nhỏ vẫn gắng gượng bảo vệ sau lưng y dù cho cả người đều là vết thương.
" Tiểu Hắc, đệ mau chạy đi, đừng quản chuyện của ta nữa".
" Không! thiếu chủ, ta muốn theo huynh, dù có phải chết, ta cũng nhất định bảo vệ huynh tới cuối cùng" Tiểu Hắc vừa nói vừa gắng gượng đánh bay một ma vật xông tới.
Lúc này, đột nhiên một trận pháp sáng lên dưới mặt hồ. Không lâu sau, một người xuất hiện tại nơi đó.
Hồi Nguyện vừa mừng vừa đau khổ " Tốt quá, Thừa Tốn thượng thần tới ứng cứu rồi".
Thế nhưng vị kia khi nhìn Hồi Nguyện, lại nhìn đàn tế lễ thăng thần của y thì hai mắt đỏ ngầu một chưởng đánh tới.
Hồi Nguyện không chút phòng bị, bị một chưởng này đánh bay một đoạn phun ra máu.
Tiểu Hắc gào lên chạy tới ôm lấy y.
Thừa Tốn cười nhếch mép đi tới " Hết một cái thần, lại tới một cái bán thần, ha ha ha, một cái hỏa thần ta đánh không lại, nhưng ngươi còn chưa hoàn toàn trở thành thần, ta ghét nhất là cái đám tự xưng là thần thượng cổ các ngươi, được tạo ra từ tinh hoa đất trời thì tốt lắm sao? ta không phục! ta cực khổ một đường tu luyện từ người thường đến cảnh giới này, nhưng vẫn không thể vượt qua được các ngươi, dựa vào đâu chứ?".
Hắn đi tới, trong tay tạo ra một chưởng pháp, nếu Hồi Nguyện trúng một chiêu này ắt phải chết không cần bàn.
Tiểu Hắc xông lên chắn trước người y " Ngươi đừng hòng động vào huynh ấy, bước qua xác của ta trước đi".
" Tiểu Hắc…" Hồi Nguyện không còn sức nói chuyện, y thủ thỉ rất nhỏ " Đệ đừng ngốc như vậy, con chim ngốc này, bỏ mặc ta mà chạy đi".
Thừa Tốn nghiêng đầu thăm dò rồi cười phá lên " Ha ha ha! Hay cho một kẻ mệnh cách thần lại giữ bên mình một kẻ mang mệnh cách khắc thần, xem ra kiếp nạn của ngươi là do con chim nay mang tới".
Tiểu Hắc hét lên " Không, không phải", nó kinh hãi nhìn sang Hồi Nguyện " Thiếu chủ…".
Hồi Nguyện đáp lại " Ngươi tới đây là kiếp nạn của ta, không liên quan tới đệ ấy, đừng hòng khiến ta hiểu lầm đệ ấy".
" Vậy được, để ta xem" Thừa Tốn tuy đã trọng thương sau khi giao chiến với Hỏa thần nhưng đối phó với một người sắp chết và một con chim thì không đáng là gì. Lão hai tay nắm lấy cổ áo hai người nhấc lên cao, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Một hồi sau ở ngay chỗ bọn họ đứng có một cột sáng xông thẳng lên trời xanh.
Cả Hồi Nguyện và Tiểu Hắc đều đau đớn đến tột cùng, từ gào thét tới ngất lịm đi vì không chịu nổi tới mấy lần.
Cuối cùng, Thừa Tốn rời đi, để mặc hai người nằm lăn lóc bên bờ sông.
Khi Tiểu Hắc tỉnh lại đã trôi qua mấy tháng sau, nó tìm khắp nơi mà không thấy Hồi Nguyện đâu. Ngoài ra còn phát hiện mệnh cách trên người nó cũng đã thay đổi.
Tiểu Hắc đơ người phát hiện mệnh cách của nó hình như giống hệt của thiếu chủ, chẳng lẽ… mệnh cách của thiếu chủ cũng bị thay đổi thành của nó.
…
Hồi Nguyện tỉnh lại sớm hơn Tiểu Hắc, nhưng cả cơ thể y không thể cử động, còn đen đủi tới mức bị sói hoang tha đi vào rừng rồi bị bọn chúng từng miếng từng miếng ăn sạch thịt trên cơ thể đến khi chỉ còn là một bộ xương trắng, đau đớn tê tâm liệt phế.
Nhưng y không hiểu sao bản thân lại vẫn còn sống, đúng, y là một bộ xương còn sống. Không những mất hết tu vi mà còn quên sạch ký ức, y không biết bản thân mình tên gì, là ai, vì sao lại ở đây.
Một bộ xương yếu ớt thẫn thờ nhìn ánh trăng sáng, đám sói ăn sạch thịt của y còn cả thèm gặm gặm xương trên người y.
Y giả chết nằm im, nhân lúc đám sói ra ngoài đi săn thì trổn khỏi hang động. Lạch cạch đi thật lâu, vậy mà lại bị ngã xuống sườn núi, đầu lâu của y bị gãy rơi ra.
Chỉ còn mỗi cái đầu khiến y không thể di chuyển, ngày này qua tháng nọ chỉ có thể im lặng nhìn cảnh sắc trời sáng lên lại tối đi. Thỉnh thoảng cũng có mấy cái linh thú đi qua hít hít y mấy cái rồi lại bỏ đi.
Lúc bị ngã, thân người y rơi xuống tận vực sâu, không biết hiện tại thế nào rồi.
Ngày tháng dài đằng đẵng trôi qua, cho tới một ngày có một người xuất hiện.
Trên bờ, một thiếu niên khác trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cầm bút vẽ tranh. Thấy người kia dừng tay, nó liền chạy tới đưa bình nước " Thiếu chủ, người mau tới uống nước".
Hồi Nguyện xoa đầu cậu nhóc " Tiểu Hắc, đệ cũng uống đi".
Tiểu Hắc ánh mắt sáng ngời, nó được uống nước mà thiếu chủ uống qua.
Nó vốn dĩ là một tiểu quạ tinh lưu lạc nhân gian, nó không còn nhớ lí do vì sao nó lại sống như vậy, hình như rất lâu trước đó do sinh ra đã mang mệnh cách vô cùng xấu cho nên bị gia tộc ruồng bỏ, tự sinh tự diệt.
Một lần nó vô tình bay qua Bách Hoa Cốc, thấy nơi này thật đẹp nên mới nán lại một chút, không ngờ đám cây cối ở đây lại có sinh mệnh, chúng không ngừng chọc ghẹo nó, còn trói lại nó lại.
May mắn lúc đó thiếu chủ xuất hiện, không những cứu nó, còn nhận nuôi nó, cho nó một cuộc sống mới.
Thiếu chủ của nó rất lợi hại, là truyền nhân của Mộc Thần, mệnh cách ắt sẽ phi thăng.
Tiểu Hắc hàng ngày như cái đuôi nhỏ của Hồi Nguyện bám theo y cả ngày.
Cuối cùng ngày thiếu chủ được phong lên làm chủ thần của Bách Hoa Cốc cũng tới. Tiểu Hắc rất vui mừng nhưng nó nhận ra, nếu thiếu chủ phi thăng rồi thì nó sẽ không bao giờ được gặp lại người nữa, với mệnh cách của nó, e rằng sống được hay không còn phải lo lắng chứ đừng nói tới chuyện phi thăng.
" Từ nay, thiếu chủ sẽ chính thức trở thành thần chủ của Bách Hoa Cốc!" Chủ tế lễ hô lên.
Thần dân hoa cỏ bên dưới đều cúi xuống quỳ lạy.
Ngày hôm đó trăm hoa đua nở, màu sắc nhuộm khắp nhân gian và tiên giới.
Mặc dù đã làm lễ nhưng Hồi Nguyện vẫn chưa chính thức trở thành Mộc Thần, y còn phải bế quan tu luyện thêm một thời gian nữa.
Ngay lúc tế lễ kết thúc, không biết từ đâu ra một đám ma tộc xâm nhập tới nơi này, chém giết con dân hoa cỏ không còn một mống.
Hoa tộc xưa nay vốn không màng thế sự, luôn đứng trung lập, không ngờ tới ma tộc từ đâu xuất hiện, tấn công không chừa một ai.
Một người toàn thân máu me chạy vội tới trước mắt Hồi Nguyện " Tiên giới báo tin, kết giới ở Thâm Hải bị nứt, có không ít ma vật thoát ra từ đó tràn vào tiên giới, toàn bộ những thượng thần đều đi tới Thâm Hải vá sửa vết nứt, không thể tới giúp chúng ta được".
Hồi Nguyện lần đầu trong đời hai mắt đỏ ngầu xông lên chiếm giết hết đám ma vật kia. Tiểu Hắc luôn theo sau y, hỗ trợ y tránh bị đánh lén.
Con dân hoa cỏ vốn yếu ớt, học được đều là pháp thuật trồng cây quản lý mùa màng ở nhân gian, bàn về chiến đầu chả được mấy ai, cho nên khi Hồi Nguyện đánh tới thì đã có rất nhiều người đã nằm trong vũng máu. Tốt hơn một chút thì mất hết tu vi hóa thành cây cỏ vô tri tu luyện lại từ đầu.
Đánh hơn bảy ngày bảy đêm, từng người từng người bên cạnh y đều ngã xuống. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hồi Nguyện gắng gượng chiến đấu, nhưng mục đích y chiến đấu là bảo vệ tộc nhân, giờ đây chỉ còn lại mình y thì chiến đấu để làm gì chứ?
Hồi Nguyện yếu ớt quay lưng lại, kinh ngạc phát hiện có một con chim nhỏ vẫn gắng gượng bảo vệ sau lưng y dù cho cả người đều là vết thương.
" Tiểu Hắc, đệ mau chạy đi, đừng quản chuyện của ta nữa".
" Không! thiếu chủ, ta muốn theo huynh, dù có phải chết, ta cũng nhất định bảo vệ huynh tới cuối cùng" Tiểu Hắc vừa nói vừa gắng gượng đánh bay một ma vật xông tới.
Lúc này, đột nhiên một trận pháp sáng lên dưới mặt hồ. Không lâu sau, một người xuất hiện tại nơi đó.
Hồi Nguyện vừa mừng vừa đau khổ " Tốt quá, Thừa Tốn thượng thần tới ứng cứu rồi".
Thế nhưng vị kia khi nhìn Hồi Nguyện, lại nhìn đàn tế lễ thăng thần của y thì hai mắt đỏ ngầu một chưởng đánh tới.
Hồi Nguyện không chút phòng bị, bị một chưởng này đánh bay một đoạn phun ra máu.
Tiểu Hắc gào lên chạy tới ôm lấy y.
Thừa Tốn cười nhếch mép đi tới " Hết một cái thần, lại tới một cái bán thần, ha ha ha, một cái hỏa thần ta đánh không lại, nhưng ngươi còn chưa hoàn toàn trở thành thần, ta ghét nhất là cái đám tự xưng là thần thượng cổ các ngươi, được tạo ra từ tinh hoa đất trời thì tốt lắm sao? ta không phục! ta cực khổ một đường tu luyện từ người thường đến cảnh giới này, nhưng vẫn không thể vượt qua được các ngươi, dựa vào đâu chứ?".
Hắn đi tới, trong tay tạo ra một chưởng pháp, nếu Hồi Nguyện trúng một chiêu này ắt phải chết không cần bàn.
Tiểu Hắc xông lên chắn trước người y " Ngươi đừng hòng động vào huynh ấy, bước qua xác của ta trước đi".
" Tiểu Hắc…" Hồi Nguyện không còn sức nói chuyện, y thủ thỉ rất nhỏ " Đệ đừng ngốc như vậy, con chim ngốc này, bỏ mặc ta mà chạy đi".
Thừa Tốn nghiêng đầu thăm dò rồi cười phá lên " Ha ha ha! Hay cho một kẻ mệnh cách thần lại giữ bên mình một kẻ mang mệnh cách khắc thần, xem ra kiếp nạn của ngươi là do con chim nay mang tới".
Tiểu Hắc hét lên " Không, không phải", nó kinh hãi nhìn sang Hồi Nguyện " Thiếu chủ…".
Hồi Nguyện đáp lại " Ngươi tới đây là kiếp nạn của ta, không liên quan tới đệ ấy, đừng hòng khiến ta hiểu lầm đệ ấy".
" Vậy được, để ta xem" Thừa Tốn tuy đã trọng thương sau khi giao chiến với Hỏa thần nhưng đối phó với một người sắp chết và một con chim thì không đáng là gì. Lão hai tay nắm lấy cổ áo hai người nhấc lên cao, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Một hồi sau ở ngay chỗ bọn họ đứng có một cột sáng xông thẳng lên trời xanh.
Cả Hồi Nguyện và Tiểu Hắc đều đau đớn đến tột cùng, từ gào thét tới ngất lịm đi vì không chịu nổi tới mấy lần.
Cuối cùng, Thừa Tốn rời đi, để mặc hai người nằm lăn lóc bên bờ sông.
Khi Tiểu Hắc tỉnh lại đã trôi qua mấy tháng sau, nó tìm khắp nơi mà không thấy Hồi Nguyện đâu. Ngoài ra còn phát hiện mệnh cách trên người nó cũng đã thay đổi.
Tiểu Hắc đơ người phát hiện mệnh cách của nó hình như giống hệt của thiếu chủ, chẳng lẽ… mệnh cách của thiếu chủ cũng bị thay đổi thành của nó.
…
Hồi Nguyện tỉnh lại sớm hơn Tiểu Hắc, nhưng cả cơ thể y không thể cử động, còn đen đủi tới mức bị sói hoang tha đi vào rừng rồi bị bọn chúng từng miếng từng miếng ăn sạch thịt trên cơ thể đến khi chỉ còn là một bộ xương trắng, đau đớn tê tâm liệt phế.
Nhưng y không hiểu sao bản thân lại vẫn còn sống, đúng, y là một bộ xương còn sống. Không những mất hết tu vi mà còn quên sạch ký ức, y không biết bản thân mình tên gì, là ai, vì sao lại ở đây.
Một bộ xương yếu ớt thẫn thờ nhìn ánh trăng sáng, đám sói ăn sạch thịt của y còn cả thèm gặm gặm xương trên người y.
Y giả chết nằm im, nhân lúc đám sói ra ngoài đi săn thì trổn khỏi hang động. Lạch cạch đi thật lâu, vậy mà lại bị ngã xuống sườn núi, đầu lâu của y bị gãy rơi ra.
Chỉ còn mỗi cái đầu khiến y không thể di chuyển, ngày này qua tháng nọ chỉ có thể im lặng nhìn cảnh sắc trời sáng lên lại tối đi. Thỉnh thoảng cũng có mấy cái linh thú đi qua hít hít y mấy cái rồi lại bỏ đi.
Lúc bị ngã, thân người y rơi xuống tận vực sâu, không biết hiện tại thế nào rồi.
Ngày tháng dài đằng đẵng trôi qua, cho tới một ngày có một người xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.