Chương 54
Phoenix
19/09/2014
Băng Châu và Thủy Linh đã mang thân xác của Kỳ Vy trở về bên gia đình, điều tất nhiên là gia đình họ Hạ vô cùng đau đớn trước sự ra đi này của Kỳ Vy.
Họ chợt phát hiện ra lá thư cuối cùng mà Kỳ Vy đã viết trước hôm mà Kỳ Vy dự định rời khỏi Hạ Giới, nó lập lại câu chuyện như cố gắng để mọi người hiểu điều nó nói là thật. Có thể họ không tin, họ nghĩ Kỳ Vy nghĩ quẩn mà tự tử, nhưng nhờ có Tuyết Ni, cô ấy không nói quá nhiều về vấn đề của Kỳ Vy, nhưng chỉ một mực khẳng định những gì Kỳ Vy kể là thật và mong gia đình họ bớt đau lòng, một phần thấy gia đình họ Hạ không có con cái, Tuyết Ni quyết định nhận họ làm cha mẹ nuôi, tất nhiên! Họ vừa mất một cô con gái, giờ nhận được một cô con gái nuôi, đối với họ, nỗi đau đã vơi đi rất nhiều.
Riêng Thủy Linh, nàng ta trở về thân xác của cô bé Trân như ngày nào, tất nhiên! Cô bé không thể nhớ ra những gì vừa xảy ra. Vẫn là một cô bé bình thường, thông minh và hoạt bát. Nó cũng rất buồn và khóc rất nhiều vì sự ra đi của Kỳ Vy, nhưng rồi thời gian sẽ vơi đi tất cả.
Tại sân bay, 1h chiều.
“Tuyết Ni! Đi thôi con…” Ông bà Dương
“ Nhưng con…” Tuyết Ni như đang tìm kiếm ai đó.
“ Sau này con sẽ được trở lại Việt Nam thăm ba mẹ nuôi mà, đâu cần phải như vậy…”
Nhưng rõ là điều Tuyết Ni đang đợi chờ là Việt Anh, anh ta thật sự vô tâm đến mức như vậy sao?
Nó cảm thấy trong lòng vô cùng rối bời, chen lẫn cái cảm giác như trái tim sắp vỡ nát…
Thật sự khó chịu vô cùng! Thôi thì nó chỉ suy nghĩ lung tung, thật lòng anh ta chẳng bao giờ xoay chuyển suy nghĩ về nó.
Tuyết Ni thở dài, rồi quay lưng đi theo ông bà Dương để lên máy bay…
“ À này…” Tiếng gọi đứt quảng chợt phát lên từ phía xa xa sau lưng Tuyết Ni
Nó giật mình quay sang, Việt Anh đang hối hả chạy đến, anh ta đứng trước mặt nó mà thở hổn hển.
Phải mất 5 phút mới định tâm, trong lòng Tuyết Ni thì vô cùng hạnh phúc, thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng người đang đứng trước mặt là Việt Anh. Thật không thể ngờ…
“ Anh đến đây tiễn em hả ?” Tuyết Ni hớn hở.
Nhìn thái độ của con gái, ông bà Dương khẽ nhìn nhau mìm cười, có lẽ cô gái đã tìm được hạnh phúc thật sự.
“ Gì chứ…! Tại… ba mẹ anh bắt anh phải đến đây! “ Việt Anh nói với Tuyết Ni với điệu bộ vô cùng “ chảnh chọe”, rõ ràng là lý do vô cùng không chính đáng.
“ Vậy cớ sao anh lại đến đây thật sự? Anh có thể la cả đâu đó cho có… Cần chi đến đây “ Câu nói của Tuyết Ni như trêu tức Việt Anh
“ Em nói vậy là sao đây? Không thích thì anh về à! Tại ba mẹ bắt anh phải đến đây bằng được và phải có dấu răng của em làm bằng chứng…” Ý ba mẹ của Việt Anh là anh ta hay chọc tức Tuyết Ni, nên trêu anh ta coi chừng Tuyết Ni tức quá mà cắn vào tay anh ta một phát cho đỡ tức.
“ NÈ” Tuyết Ni quát “ Anh tưởng em là con gì mà lại nói dấu răng hả ?” Tuyết Ni đá mạnh vào chân Việt Anh, khiến anh ta ngã xuống đất với gương mặt nhăn nhó
“ Em ác quá đó…”
Tuyết Ni giờ đây mới nhận ra bản thân mình, thật sự không hiểu tại sao cách xưng hô, nói chuyện đã thay đổi từ bao giờ với Việt Anh, cả anh ta cũng vậy nữa…
Chợt giọng nói trên chiếc loa lớn phát ra, đã sắp đến giờ cất cánh… Ông bà Dương bắt đầu thúc Tuyết Ni nhanh chân lên.
“ Tạm biệt…” Tuyết Ni mỉm cười rồi chợt bỏ đi vội, còn Việt Anh vẫn ngồi bệt ra đất, trong lòng cảm thấy hơi nhoi nhói, không biết tại sao bản thân mình lại có cảm giác lưu luyến với cô gái này đến vậy.
Chợt Tuyết Ni quay lại, trên tay đang cầm một cuộn giấy trắng và gọi “ Việt Anh…”
Việt Anh nhận ra tiếng gọi, ngước mặt lên.
Trước mặt Việt Anh là Tuyết Ni đang cầm trên tay một mẫu giấy dài, trên đó viết “ Em thích anh…”
Việt Anh như hóa đá, và ngồi thẫn thờ. Rồi Tuyết Ni quay đi, trong lòng nhẹ đi rất nhiều, nó đã làm được!
Chợt Việt Anh đứng dậy, không chạy lại nhưng…
“ Hãy… quay lại nhé…”
Tuyết Ni bất giác dừng chân lại, miệng mỉm cười vô cùng tươi. Sau đó tiếp tục đi.
Họ chợt phát hiện ra lá thư cuối cùng mà Kỳ Vy đã viết trước hôm mà Kỳ Vy dự định rời khỏi Hạ Giới, nó lập lại câu chuyện như cố gắng để mọi người hiểu điều nó nói là thật. Có thể họ không tin, họ nghĩ Kỳ Vy nghĩ quẩn mà tự tử, nhưng nhờ có Tuyết Ni, cô ấy không nói quá nhiều về vấn đề của Kỳ Vy, nhưng chỉ một mực khẳng định những gì Kỳ Vy kể là thật và mong gia đình họ bớt đau lòng, một phần thấy gia đình họ Hạ không có con cái, Tuyết Ni quyết định nhận họ làm cha mẹ nuôi, tất nhiên! Họ vừa mất một cô con gái, giờ nhận được một cô con gái nuôi, đối với họ, nỗi đau đã vơi đi rất nhiều.
Riêng Thủy Linh, nàng ta trở về thân xác của cô bé Trân như ngày nào, tất nhiên! Cô bé không thể nhớ ra những gì vừa xảy ra. Vẫn là một cô bé bình thường, thông minh và hoạt bát. Nó cũng rất buồn và khóc rất nhiều vì sự ra đi của Kỳ Vy, nhưng rồi thời gian sẽ vơi đi tất cả.
Tại sân bay, 1h chiều.
“Tuyết Ni! Đi thôi con…” Ông bà Dương
“ Nhưng con…” Tuyết Ni như đang tìm kiếm ai đó.
“ Sau này con sẽ được trở lại Việt Nam thăm ba mẹ nuôi mà, đâu cần phải như vậy…”
Nhưng rõ là điều Tuyết Ni đang đợi chờ là Việt Anh, anh ta thật sự vô tâm đến mức như vậy sao?
Nó cảm thấy trong lòng vô cùng rối bời, chen lẫn cái cảm giác như trái tim sắp vỡ nát…
Thật sự khó chịu vô cùng! Thôi thì nó chỉ suy nghĩ lung tung, thật lòng anh ta chẳng bao giờ xoay chuyển suy nghĩ về nó.
Tuyết Ni thở dài, rồi quay lưng đi theo ông bà Dương để lên máy bay…
“ À này…” Tiếng gọi đứt quảng chợt phát lên từ phía xa xa sau lưng Tuyết Ni
Nó giật mình quay sang, Việt Anh đang hối hả chạy đến, anh ta đứng trước mặt nó mà thở hổn hển.
Phải mất 5 phút mới định tâm, trong lòng Tuyết Ni thì vô cùng hạnh phúc, thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng người đang đứng trước mặt là Việt Anh. Thật không thể ngờ…
“ Anh đến đây tiễn em hả ?” Tuyết Ni hớn hở.
Nhìn thái độ của con gái, ông bà Dương khẽ nhìn nhau mìm cười, có lẽ cô gái đã tìm được hạnh phúc thật sự.
“ Gì chứ…! Tại… ba mẹ anh bắt anh phải đến đây! “ Việt Anh nói với Tuyết Ni với điệu bộ vô cùng “ chảnh chọe”, rõ ràng là lý do vô cùng không chính đáng.
“ Vậy cớ sao anh lại đến đây thật sự? Anh có thể la cả đâu đó cho có… Cần chi đến đây “ Câu nói của Tuyết Ni như trêu tức Việt Anh
“ Em nói vậy là sao đây? Không thích thì anh về à! Tại ba mẹ bắt anh phải đến đây bằng được và phải có dấu răng của em làm bằng chứng…” Ý ba mẹ của Việt Anh là anh ta hay chọc tức Tuyết Ni, nên trêu anh ta coi chừng Tuyết Ni tức quá mà cắn vào tay anh ta một phát cho đỡ tức.
“ NÈ” Tuyết Ni quát “ Anh tưởng em là con gì mà lại nói dấu răng hả ?” Tuyết Ni đá mạnh vào chân Việt Anh, khiến anh ta ngã xuống đất với gương mặt nhăn nhó
“ Em ác quá đó…”
Tuyết Ni giờ đây mới nhận ra bản thân mình, thật sự không hiểu tại sao cách xưng hô, nói chuyện đã thay đổi từ bao giờ với Việt Anh, cả anh ta cũng vậy nữa…
Chợt giọng nói trên chiếc loa lớn phát ra, đã sắp đến giờ cất cánh… Ông bà Dương bắt đầu thúc Tuyết Ni nhanh chân lên.
“ Tạm biệt…” Tuyết Ni mỉm cười rồi chợt bỏ đi vội, còn Việt Anh vẫn ngồi bệt ra đất, trong lòng cảm thấy hơi nhoi nhói, không biết tại sao bản thân mình lại có cảm giác lưu luyến với cô gái này đến vậy.
Chợt Tuyết Ni quay lại, trên tay đang cầm một cuộn giấy trắng và gọi “ Việt Anh…”
Việt Anh nhận ra tiếng gọi, ngước mặt lên.
Trước mặt Việt Anh là Tuyết Ni đang cầm trên tay một mẫu giấy dài, trên đó viết “ Em thích anh…”
Việt Anh như hóa đá, và ngồi thẫn thờ. Rồi Tuyết Ni quay đi, trong lòng nhẹ đi rất nhiều, nó đã làm được!
Chợt Việt Anh đứng dậy, không chạy lại nhưng…
“ Hãy… quay lại nhé…”
Tuyết Ni bất giác dừng chân lại, miệng mỉm cười vô cùng tươi. Sau đó tiếp tục đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.