Chương 128: Chắc là đang bận
Thiền Tâm Nguyệt
21/11/2014
Mấy ngày nay Cố Học Võ đều ở Kiều gia, ông bà Kiều mỗi ngày đều chờ anh về mới ăn cơm.
Tâm Uyển?
Cố Học Võ hơi ngẩn ra, siết chặt di động trong tay: “Mọi người ăn trước, anh có việc, hôm nay không về được.”
“À?” Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt, vừa muốn nói gì đó thì Cố Học Võ đã cúp máy. Trong lòng cô bỗng hiện lên một cảm giác bất an. Cô cũng không nói được đây là cảm giác gì, chỉ muốn gọi lại cho Cố Học Võ.
Lúc này, Kiều mẹ gọi cô: “Sao vậy? Học Võ không về sao?”
“Anh ấy nói có việc.” Kiều Tâm Uyển buông di động xuống, cười với mẹ: “Mẹ, chúng ta ăn cơm đi, không cần đợi anh ấy đâu.”
“Uh.” Kiều ba gật đầu: “Lúc trước Học Võ bị thương, giờ đi làm chắc là chồng chất không ít việc, phải tăng ca cũng là chuyện bình thường. Chúng ta ăn trước, không cần đợi nó nữa.”
Kiều Tâm Uyển cố gắng áp chế cảm giác bất an trong lòng, ngồi xuống bàn ăn. Cô tự nói với bản thân chắc là không có việc gì đâu. Cô và Học Võ sắp kết hôn nên chắc là anh đang bận thôi?
Cố Học Võ ngồi trong nghĩa trang một lúc lâu, đến khi đứng dậy thì trời đã tối đen, nhìn đồng hồ cũng đã là 10 giờ đêm, anh đã ngồi lâu như vậy sao? Nương theo ánh trăng, anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Oánh trên bia mộ, hơi cúi đầu.
“Chu Oánh. Em hãy an nghỉ đi, một tuần nữa, anh sẽ lại tới thăm em.”
Anh nhớ một tuần nữa là đến ngày giỗ của Chu Oánh, mà anh nhất định sẽ hỏi Lý Lam rõ ràng xem vì sao Chu Oánh lại chết. Xuống núi, lên xe, Cố Học Võ đạp chân ga, vốn định về Kiều gia nhưng vừa đánh tay lái, anh lại đổi ý quay về Cố gia.
Kiều Tâm Uyển ở nhà đợi cho đến nửa đêm, cũng không thấy Cố Học Võ trở về. Đến mười hai giờ, cô rốt cuộc không kìm được mà gọi điện cho Cố Học Võ nhưng điện thoại của anh lại tắt máy. Cô nhìn di động mà ngây ngẩn hết cả người, nỗi bất an trong lòng bắt đầu lan rộng. Cố Học Võ, anh làm sao vậy?
Sự việc có gì đó không ổn. Kiều Tâm Uyển ngồi trong phòng nhìn Cố Học Võ cầm đồ chơi đùa với con gái.
“Học Võ?” Cô gọi anh một tiếng mà anh lại không có một chút phản ứng. Cô lại gọi thêm một tiếng: “Học Võ?”
“Hửm?” Bây giờ Cố Học Võ mới nghe thấy, lại phát hiện con gái ngồi trong xe đẩy đang không ngừng vươn tay bắt lấy món đồ chơi trên tay anh.
“Cho Bối Nhi này.” Nhìn Bối Nhi xong, Cố Học Võ quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển. Cô đứng dậy, nhanh chóng đi tới trước mặt anh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Học Võ, anh làm sao vậy?”
Bắt đầu từ lần Cố Học Võ đem bó hoa hồng kia về, cô đã thấy có điều gì đó không ổn. Ngày hôm sau, anh lại tắt máy, ngày sau nữa thì đến nửa đêm mới về. Mỗi lần về là lại lôi cô ra…
Hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi mà cô hoàn toàn không biết trong lòng Cố Học Võ đang nghĩ gì, người thì ngồi chỗ này nhưng tâm trí lại như đang ở chỗ khác vậy. Nói ở chỗ khác thì cũng không đúng lắm. Bởi vì anh vẫn dịu dàng, vẫn săn sóc cô rất tốt. Nhất là lúc ở trên giường lại rất nhiệt tình. Nhưng trong thâm tâm cô vẫn mơ hồ có chút bất an, cảm giác này rất kỳ quái.
“Anh không sao.” Cố Học Võ lắc đầu, nhìn thấy trong mắt Kiều Tâm Uyển tràn ngập quan tâm, gương mặt liền nhu hòa đi rất nhiều: “Gần đây công việc nhiều quá, nhưng thu xếp xong thì ổn rồi.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, tạm thời tin lời Cố Học Võ, nhưng: “Mẹ chọn mấy chỗ đặt bánh cưới. Ra giường cũng mang đến rồi, em để ở bên phòng, anh tới xem chỗ nào tốt.”
“Những việc nhỏ này, em quyết định là được rồi.” Giọng nói của Cố Học Võ rất nhẹ nhàng. Những việc này anh cũng không rành.
Kiều Tâm Uyển đang tràn ngập nhiệt huyết lại như bị tạt một gáo nước lạnh khiến cô sững người bất động. Cảm nhận được sự mất mát của cô, Cố Học Võ tự giác biết mình lỡ lời liền kéo tay cô: “Đi thôi, anh cùng em đi xem.”
“Nếu anh mệt quá thì…” Kiều Tâm Uyển nói câu này, tuy rằng không phải là nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng cô cũng thật sự nghĩ như vậy: “Cũng tại em tùy hứng, dù sao cũng là lần thứ hai kết hôn, cần gì phải long trọng như vậy?”
“Lại nói lung tung.” Cố Học Võ mất hứng, nói: “Với chúng ta mà nói, đây là lần đầu tiên. Lần trước không tính.”
“Thật không?” Trong lòng Kiều Tâm Uyển cũng hy vọng đây là lần đầu tiên, trước đó không tính.
“Đi thôi.” Cố Học Võ kéo tay cô sang phòng bên cạnh, trên bàn trà toàn là ra giường màu đỏ. Anh cầm cái dày nhất lên, nghiêm túc xem xét.
“Cái này đi.” Anh chỉ vào một cái trong đó rồi liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái: “Bánh thì đặt làm theo hình hoa hồng, vừa vui tươi, lại đẹp.”
“Em cũng thích cái này.” Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, gương mặt đầy vui vẻ: “Thị hiếu của chúng ta thật giống nhau.”
“Em thích thì tốt rồi.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, nghĩ đến mấy ngày nay Kiều Tâm Uyển nhất định cảm thấy anh rất kì lạ mặc dù cô không nói ra nhưng anh vẫn biết. Không nghĩ đến vấn đề này nữa, anh kéo tay cô: “Hôm nay là cuối tuần. Muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”
“Thôi đi.” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến Bối Nhi: “Bối Nhi còn đang ở trong. Hơn nữa, bây giờ trời lạnh cũng không biết đi đâu.”
“Sao lại không chứ?” Cố Học Võ suy nghĩ một chút: “Hay là chúng ta lái xe đi Thiên Tân nghe tấu nói. Buổi tối ngủ lại ở Thiên Tân luôn.”
“Cái này…” Kiều Tâm Uyển trong lòng có chút chờ mong, nhìn Cố Học Võ: “Có thể chứ? Để Bối Nhi ở nhà?”
“Dì Chu sẽ trông con, dù sao con bé cũng cai sữa rồi, còn có mẹ em ở nhà nữa mà.”
Cố Học Võ không ngờ Kiều Tâm Uyển lại thương con đến vậy. Bây giờ thì anh đã hiểu phụ nữ sau khi trở thành mẹ sẽ khác biệt đến thế nào.
“Vậy, chúng ta đi thôi.” Trong lòng Kiều Tâm Uyển rất muốn đi nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Cố Học Võ là lạ: “Anh thực sự không sao chứ?”
“Không.” Cố Học Võ lắc đầu: “Anh có thể có chuyện gì chứ?”
“Vậy thì tốt rồi.” Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng thở ra, kéo tay Cố Học Võ đứng lên: “Đi, đi Thiên Tân, chúng ta đi Thiên Tân nghe tấu nói, sau đó ở lại một đêm, ngày mai rồi về.”
“Uhm.”
Cố Học Võ gật đầu, hai người cùng đi Thiên Tân nghe tấu nói, rồi tay trong tay đi dạo trong những con ngõ nhỏ chẳng khác nào một đôi tình nhân đang trong giai đoạn nồng thắm. Hai người tay trong tay, đi chỗ này một chút, xem chỗ kia một tẹo, thăm thú khắp nơi.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, buổi tối, ở trong khách sạn, Cố Học Võ quấn quít lấy Kiều Tâm Uyển muốn cô một lần rồi lại một lần. Hoàn toàn không cho cô cơ hội để thở.
“Cố Học Võ, anh, anh nhẹ một chút.”
“A…” Cô ở dưới người anh, bởi vì những sự va chạm, thôi thúc của anh mà hét chói tai: “Đủ rồi, đủ rồi!”
“Chưa đủ.” Tay anh nắm lấy eo cô, muốn cho cô tất cả. Nhìn tóc cô bung xõa trên chiếc gối trắng tinh, hai mắt long lanh, tầng tấc da thịt trên người đều ửng hồng mà ánh mắt của anh càng thẫm lại, động tác cũng mạnh hơn nữa.
“A…” Cuối cùng, Kiều Tâm Uyển chịu không nổi nữa, líu ríu một tiếng dưới thân anh rồi hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là giữa trưa. Cánh tay của Cố Học Võ đang ôm lấy lưng cô, hai người dán sát nhau, cô muốn nhấc tay lên nhưng tay cô lại tê buốt. Kiều Tâm Uyển cắn răng, Cố Học Võ này lúc điên cuồng tuyệt đối không phải người.
Quay sang, Cố Học Võ đang ngủ rất say, cô bỗng dưng nổi hứng, đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt anh. Một lần lại một lần. Quơ đến lần thứ ba thì tay cô bị bắt lấy.
“Aaa.” Kiều Tâm Uyển giật mình, lúc này Cố Học Võ mở mắt, lườm ánh mắt bướng bỉnh của cô.
“Em không mệt sao?”
“Mệt, mệt.” Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại giả vờ ngủ tiếp, Cố Học Võ lại bế cô lên, đặt cô ngồi trên người anh: “Nếu không mệt thì thêm một lần nữa đi.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hô nhỏ: “Em, em không chịu nổi, em thật sự không chịu nổi nữa.”
“Em làm được.” Cố Học Võ nhìn hai chú thỏ con của cô nảy lên ở trước mặt: “Còn nhớ lần ở bệnh viện không? Một lần nữa nhé?”
“Cố Học Võ.” Anh anh anh còn có thể hư hỏng thêm chút nào nữa không? Kiều Tâm Uyển mặt đỏ bừng bừng, cả người bị anh nhấc lên rồi ấn xuống, trong nháy mắt liền tấn công, công tác chuẩn bị anh đã làm xong từ lâu.
“…” Cô thở dốc kinh ngạc. Chỗ nào đó trên cơ thể cương cứng không thể động. Cố Học Võ cũng không để tâm, đưa tay ôm eo cô lặp lại động tác đó một lần nữa.
Cho tới khi, Kiều Tâm Uyển thật sự không còn sức nữa Cố Học Võ mới xoay người đặt cô xuống dưới, kịch liệt vận động. Hai người dây dưa xong thì Kiều Tâm Uyển cũng mệt mỏi nằm bò ra, nặng nề ngủ một giấc thẳng đến chiều, khi tỉnh lại, Cố Học Võ đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn cô.
“Đi thôi, về nhà.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, theo Cố Học Võ rời đi.
Trở lại Bắc Đô đã là buổi tối, Kiều Tâm Uyển tắm rửa xong liền đi ngủ.
Ngày hôm sau là thứ hai, Cố Học Võ phải đi làm. Kiều Tâm Uyển hôm trước đã chơi mệt nên ngủ rất say, khi tỉnh lại, Cố Học Võ cũng đã đi làm. Nghĩ đến sự nhiệt tình của Cố Học Võ ngày hôm qua, Kiều Tâm Uyển lè lưỡi, có lẽ là cô đã nghĩ nhiều. Sức lực con người cũng có giới hạn, Cố Học Võ ngày nào cũng ở cùng cô làm gì có thời gian mà ra ngoài gây chuyện được chứ. Cô cũng tin Cố Học Võ không phải người như vậy. Nói đi nói lại, đều là cô đa tâm.
Nghĩ như vậy, cô cũng không rối rắm vấn đề này nữa. Đứng dậy thay quần áo, hôm nay thời tiết không tồi, cô muốn đưa Bối Nhi ra ngoài phơi nắng, ngày hôm qua không ở cùng con gái, hôm nay phải đền bù mới được.
Trịnh Thất Muội đã dọn dẹp xong quần áo trong cửa hàng, vừa xoay người, trước mặt liền xuất hiện một bóng người. Tưởng Thang Á Nam lại tới nên cô cũng không ngẩng đầu lên. Cúi xuống nhặt gói giấy rơi dưới đất lên rồi đứng dậy, người trước mắt lại không phải là Thang Á Nam.
“Là anh?”
“Thất Thất.” Người đến là bạn trai đầu tiên của Trịnh Thất Muội, cái tên đàn ông cặn bã bắt cá hai tay, Quan Lực.
“Sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy anh ta, vẻ mặt của Trịnh Thất Muội còn khó coi hơn cả nhìn thấy Thang Á Nam một chút, vẻ mặt lạnh lùng, lui ra sau hai bước, có chút đề phòng.
“Thất Thất, anh sai rồi.” Quan Lực nhìn Trịnh Thất Muội, đã hơn một năm không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp: “Anh nhận ra người anh yêu nhất là em. Anh xin em tha thứ cho anh. Sau này anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt.”
Trịnh Thất Muội nhíu mày, vẻ mặt như nuốt phải ruồi: “Quan Lực, anh chập mạch hả? Anh có bình thường không vậy?”
“Anh nói thật.” Quan Lực ôm ngực, vẻ mặt đầy chân thành: “Thất Thất, em tin anh, người anh yêu nhất là em. Lúc trước là anh bị ma ám, đầu óc không tỉnh táo, bây giờ anh biết anh sai rồi, anh rất hối hận. Em tha thứ cho anh đi?”
Trịnh Thất Muội cầm cái gói trên tay mà chỉ muốn ném thẳng vào mặt anh ta. Bên ngoài cửa hàng có một bóng người đang lại gần khiến cô phải ngừng tay, đưa mắt nhìn Quan Lực.
“Anh nói, anh yêu tôi? Muốn tôi tha thứ cho anh?”
“Đúng vậy. Anh yêu em, em tha thứ cho anh đi.” Bộ dạng Quan Lực cũng không tồi. Chỉ có điều da dẻ có hơi trắng, thân hình thì có chút gầy yếu, vẻ mặt anh ta nhìn Trịnh Thất Muội bây giờ rất thâm tình.
“Vậy tôi kết hôn rồi, anh vẫn yêu tôi sao?”
“Kết, kết hôn? Em đã kết hôn.” Quan Lực hơi sửng sốt rồi lập tức phản ứng lại, lắc đầu thật mạnh: “Không phải đâu! Em mà kết hôn?!”
“Đúng vậy, tôi không chỉ đã kết hôn rồi, mà con cũng đã có luôn rồi!” Trịnh Thất Muội chỉ chỉ cái giường nhỏ ở trong cửa hàng, lúc này Tiểu Niệm còn đang ngủ: “Con tôi đó.”
“Con? Con em?” Quan Lực trợn tròn mắt: “Em, em có con rồi?”
“Phải, tôi không những đã kết hôn mà còn có con rồi.” Trịnh Thất Muội hừ lạnh một tiếng, chêm thêm một câu: “Có điều, tôi ly hôn rồi.”
“Ly, ly hôn?” Quan Lực lắp ba lắp bắp, không ngừng lặp lại lời của Trịnh Thất Muội, cô mỉm cười: “Đúng vậy. Tôi ly hôn rồi. Nếu anh không ngại tôi đã có một đứa con thì anh vẫn còn cơ hội.”
Khi cô nói những lời này, vừa lúc Thang Á Nam đẩy cửa vào, những lời cô nói, anh nghe không sót một chữ.
“Con?” Quan Lực nhìn Trịnh Thất Muội: “Anh, anh vẫn còn cơ hội?”
“Uhm.” Trịnh Thất Muội gật đầu, ánh mắt căn bản không nhìn Quan Lực mà nhìn vào Thang Á Nam ở phía sau: “Không phải anh nói yêu tôi sao? Tôi sẽ cho anh cơ hội.”
“…” Im lặng một lúc, Quan Lực đột nhiên dùng sức cầm tay cô: “Thật không? Thất Thất? Em còn yêu anh đúng không? Em đồng ý trở về bên anh sao?”
“Đúng vậy.” Trịnh Thất Muội thấy anh ta cầm tay mình liền muốn giãy ra, giương mắt nhìn lại gương mặt lạnh băng của Thang Á Nam lại nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi đồng ý trở về bên anh, chỉ cần anh yêu tôi.”
“Thật tốt quá.” Quan Lực nở nụ cười, nắm tay Trịnh Thất Muội: “Tốt quá, em bằng lòng trở về bên anh, anh không ngại em đã ly hôn, anh cũng không để ý em đã có con. Thất thất, chúng ta, chúng ta tái hợp lại đi.”
Không đợi Trịnh Thất Muội gật đầu, thân người Quan Lực đã bị người khác xách lên. Anh ta hoảng sợ, xoay người, Thang Á Nam cao hơn anh ta một cái đầu, túm lấy cổ áo Quan Lực, lôi anh ta ra ngoài cửa hàng, đẩy một cái thật mạnh. Quan Lực bị đẩy ngã sóng xoài trên mặt đất. Anh ta không cam lòng đứng lên, đang muốn tính sổ với Thang Á Nam thì ánh mắt Thang Á Nam đã lia qua khiến anh ta sợ hết hồn, vươn tay chỉ vào Thang Á Nam.
“Anh, anh chờ đó!”
Ném lại những lời này, anh ta chạy như bay rời khỏi chỗ này. Thang Á Nam hừ lạnh một tiếng, xoay người, trở vào cửa hàng, nhìn Trịnh Thất Muội. Bước tới, nắm lấy tay nàng.
“Cô đã ly hôn?”
Sao anh lại không biết chứ? Giữa bọn họ còn có thể dùng từ ly hôn này để hình dung sao?
“Có liên quan tới anh sao? Anh Thang.” Tay Trịnh Thất Muội bị anh siết đến phát đau, có điều cô không sợ.
“Chết tiệt, cô…” Thang Á Nam làm sao không biết vừa nãy là Trịnh Thất Muội cố ý, vươn cánh tay dài ra anh kéo mạnh cô vào lòng, nhìn chằm chằm gương mặt cô.
“Cô cho tên mặt trắng đó một cơ hội?”
“Thì sao?”
“…” Thang Á Nam nói gì đó mà Trịnh Thất Muội nghe không rõ, nhưng nhìn thấy gương mặt kia đột nhiên phóng đại trước mặt, cô còn đang giật mình thì hơi thở bá đạo kia đã đoạt đi hô hấp của cô.
Cô hoàn toàn không thể phản kháng, cho đến khi nhân viên cửa hàng bước vào, kêu lên một tiếng nhỏ, phá tan nụ hôn của hai người. Cô chợt nhận ra rằng lúc nãy cô lại không hề phản kháng mà để mặc Thang Á Nam muốn làm gì thì làm. Cô cô cô, từ khi nào cô trở nên không có một chút chí khí nào như vậy?
Dùng sức đẩy Thang Á Nam ra một cái, cũng không màng anh phản ứng ra sao, cô tông cửa bỏ chạy, chạy trối chết nhưng chạy được một lúc cô lại sực nhớ tới Tiểu Niệm. Cô vừa quay bước trở về thì Thang Á Nam đi theo sau cô, thấy ánh mắt của cô, tâm tình vô cùng buồn bực. Anh lạnh lùng mở miệng.
“Trịnh Thất Muội. Cô muốn trốn đi đâu?”
Trốn? Anh đang nói cái gì vậy? Mắc mới gì cô phải trốn? Đó là cửa hàng của cô mà, là địa bàn của cô! (Ladybug: Nghe địa bàn có vẻ giang hồ quá! ^ ^) Trong lòng bức bối, cô oán hận mở miệng: “Đủ rồi đó, Thang Á Nam, anh đủ chưa vậy? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Thang Á Nam nhìn đôi môi đỏ mọng của cô hơi bĩu lên trong đầu lại hiện lên nụ hôn vừa rồi. Câu nói liền không chút nghĩ ngợi bật ra khỏi miệng.
“Tôi muốn em . . . . .”
Cái gì? Trịnh Thất Muội sửng sốt, há hốc, đứng đó bất động. Lúc này ở thành phố C, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, những cơn gió thổi đến đã mang theo cảm giác lành lạnh, nhưng Trịnh Thất Muội lại cảm thấy gương mặt mình cháy rực, cô nhìn Thang Á Nam nửa ngày không nói một câu. Nghĩ một chút, cô giậm chân một cái, nhanh chóng lướt qua anh, chạy trối chết về cửa hàng.
Để lại Thang Á Nam đứng đó nhìn theo bóng dáng của cô, khoé môi không hiểu sao lại cong lên một đường cong thật đẹp. Trịnh Thất Muội, tôi nhất định sẽ không để cho em có cơ hội đến với người đàn ông khác đâu.
Thanh sơn mộ viên.
Cố Học Võ mang theo một bó bách hợp, đứng trước bia mộ, vẻ mặt nghiêm túc. Xem giờ thì đã là mười giờ sáng. Lý Lam vẫn chưa xuất hiện. Lần trước cô ta nói, một tuần sau, cô ta sẽ tới. Mà bây giờ, đã qua một tuần, sao cô còn chưa tới nữa?
Phía sau truyền đến tiếng bước chân đều đặn. Là Lý Lam, trên lưng cô ta đeo một cái túi đen rất lớn. Một tay xách một cái gói to, tay kia thì ôm một bó hoa. Nhìn thấy Cố Học Võ ở đây, cô ta cũng không hề ngạc nhiên.
Bước đến, đặt hoa trước bia mộ, đứng yên, buông cái gói to trong tay, cô ta ngồi xuống, mở túi, lấy ra một chai nước trái cây và hai cái ly. Thành kính đặt ly trước bia mộ, cô ta mở chai nước rót vào hai cái ly.
“Chị, em biết chị không uống rượu nên em mang nước lựu ép cho chị này. Chị nhìn màu sắc đi, cũng khá giống rượu nho nhỉ!”
Rót đầy ly. Cô ta bưng ly nước trái cây lên, uống một hơi cạn sạch.
“Chị, em lại đến thăm chị đây.”
“Chị. Ba năm nay, không có một ngày nào em không nghĩ đến chị. Em biết nếu chị còn sống, chị sẽ không tán thành với những hành động của em, những việc làm em. Nhưng em không nhịn được, em xin lỗi chị.”
Ba năm, Cố Học Võ nhìn bia mộ bất động. Lý Lam ngồi nơi đó, đột nhiên cúi đầu khóc thút thít. Cố Học Võ thấy cô ta khóc cũng không động đậy, cũng không nói năng gì. Cứ để mặc cho cô ta khóc.
Mặt trời lên càng lúc càng cao, nghĩa trang rốt cuộc cũng có chút ấm áp. Lý Lam rốt cuộc cũng ngừng khóc. Ngẩng đầu, nhìn Cố Học Võ.
“Ngồi xuống đi. Chuyện xưa quá dài, một hai lời tôi không thể nói hết.” Cũng không biết phải nói như thế nào.
Tâm Uyển?
Cố Học Võ hơi ngẩn ra, siết chặt di động trong tay: “Mọi người ăn trước, anh có việc, hôm nay không về được.”
“À?” Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt, vừa muốn nói gì đó thì Cố Học Võ đã cúp máy. Trong lòng cô bỗng hiện lên một cảm giác bất an. Cô cũng không nói được đây là cảm giác gì, chỉ muốn gọi lại cho Cố Học Võ.
Lúc này, Kiều mẹ gọi cô: “Sao vậy? Học Võ không về sao?”
“Anh ấy nói có việc.” Kiều Tâm Uyển buông di động xuống, cười với mẹ: “Mẹ, chúng ta ăn cơm đi, không cần đợi anh ấy đâu.”
“Uh.” Kiều ba gật đầu: “Lúc trước Học Võ bị thương, giờ đi làm chắc là chồng chất không ít việc, phải tăng ca cũng là chuyện bình thường. Chúng ta ăn trước, không cần đợi nó nữa.”
Kiều Tâm Uyển cố gắng áp chế cảm giác bất an trong lòng, ngồi xuống bàn ăn. Cô tự nói với bản thân chắc là không có việc gì đâu. Cô và Học Võ sắp kết hôn nên chắc là anh đang bận thôi?
Cố Học Võ ngồi trong nghĩa trang một lúc lâu, đến khi đứng dậy thì trời đã tối đen, nhìn đồng hồ cũng đã là 10 giờ đêm, anh đã ngồi lâu như vậy sao? Nương theo ánh trăng, anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Oánh trên bia mộ, hơi cúi đầu.
“Chu Oánh. Em hãy an nghỉ đi, một tuần nữa, anh sẽ lại tới thăm em.”
Anh nhớ một tuần nữa là đến ngày giỗ của Chu Oánh, mà anh nhất định sẽ hỏi Lý Lam rõ ràng xem vì sao Chu Oánh lại chết. Xuống núi, lên xe, Cố Học Võ đạp chân ga, vốn định về Kiều gia nhưng vừa đánh tay lái, anh lại đổi ý quay về Cố gia.
Kiều Tâm Uyển ở nhà đợi cho đến nửa đêm, cũng không thấy Cố Học Võ trở về. Đến mười hai giờ, cô rốt cuộc không kìm được mà gọi điện cho Cố Học Võ nhưng điện thoại của anh lại tắt máy. Cô nhìn di động mà ngây ngẩn hết cả người, nỗi bất an trong lòng bắt đầu lan rộng. Cố Học Võ, anh làm sao vậy?
Sự việc có gì đó không ổn. Kiều Tâm Uyển ngồi trong phòng nhìn Cố Học Võ cầm đồ chơi đùa với con gái.
“Học Võ?” Cô gọi anh một tiếng mà anh lại không có một chút phản ứng. Cô lại gọi thêm một tiếng: “Học Võ?”
“Hửm?” Bây giờ Cố Học Võ mới nghe thấy, lại phát hiện con gái ngồi trong xe đẩy đang không ngừng vươn tay bắt lấy món đồ chơi trên tay anh.
“Cho Bối Nhi này.” Nhìn Bối Nhi xong, Cố Học Võ quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển. Cô đứng dậy, nhanh chóng đi tới trước mặt anh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Học Võ, anh làm sao vậy?”
Bắt đầu từ lần Cố Học Võ đem bó hoa hồng kia về, cô đã thấy có điều gì đó không ổn. Ngày hôm sau, anh lại tắt máy, ngày sau nữa thì đến nửa đêm mới về. Mỗi lần về là lại lôi cô ra…
Hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi mà cô hoàn toàn không biết trong lòng Cố Học Võ đang nghĩ gì, người thì ngồi chỗ này nhưng tâm trí lại như đang ở chỗ khác vậy. Nói ở chỗ khác thì cũng không đúng lắm. Bởi vì anh vẫn dịu dàng, vẫn săn sóc cô rất tốt. Nhất là lúc ở trên giường lại rất nhiệt tình. Nhưng trong thâm tâm cô vẫn mơ hồ có chút bất an, cảm giác này rất kỳ quái.
“Anh không sao.” Cố Học Võ lắc đầu, nhìn thấy trong mắt Kiều Tâm Uyển tràn ngập quan tâm, gương mặt liền nhu hòa đi rất nhiều: “Gần đây công việc nhiều quá, nhưng thu xếp xong thì ổn rồi.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, tạm thời tin lời Cố Học Võ, nhưng: “Mẹ chọn mấy chỗ đặt bánh cưới. Ra giường cũng mang đến rồi, em để ở bên phòng, anh tới xem chỗ nào tốt.”
“Những việc nhỏ này, em quyết định là được rồi.” Giọng nói của Cố Học Võ rất nhẹ nhàng. Những việc này anh cũng không rành.
Kiều Tâm Uyển đang tràn ngập nhiệt huyết lại như bị tạt một gáo nước lạnh khiến cô sững người bất động. Cảm nhận được sự mất mát của cô, Cố Học Võ tự giác biết mình lỡ lời liền kéo tay cô: “Đi thôi, anh cùng em đi xem.”
“Nếu anh mệt quá thì…” Kiều Tâm Uyển nói câu này, tuy rằng không phải là nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng cô cũng thật sự nghĩ như vậy: “Cũng tại em tùy hứng, dù sao cũng là lần thứ hai kết hôn, cần gì phải long trọng như vậy?”
“Lại nói lung tung.” Cố Học Võ mất hứng, nói: “Với chúng ta mà nói, đây là lần đầu tiên. Lần trước không tính.”
“Thật không?” Trong lòng Kiều Tâm Uyển cũng hy vọng đây là lần đầu tiên, trước đó không tính.
“Đi thôi.” Cố Học Võ kéo tay cô sang phòng bên cạnh, trên bàn trà toàn là ra giường màu đỏ. Anh cầm cái dày nhất lên, nghiêm túc xem xét.
“Cái này đi.” Anh chỉ vào một cái trong đó rồi liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái: “Bánh thì đặt làm theo hình hoa hồng, vừa vui tươi, lại đẹp.”
“Em cũng thích cái này.” Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, gương mặt đầy vui vẻ: “Thị hiếu của chúng ta thật giống nhau.”
“Em thích thì tốt rồi.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, nghĩ đến mấy ngày nay Kiều Tâm Uyển nhất định cảm thấy anh rất kì lạ mặc dù cô không nói ra nhưng anh vẫn biết. Không nghĩ đến vấn đề này nữa, anh kéo tay cô: “Hôm nay là cuối tuần. Muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”
“Thôi đi.” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến Bối Nhi: “Bối Nhi còn đang ở trong. Hơn nữa, bây giờ trời lạnh cũng không biết đi đâu.”
“Sao lại không chứ?” Cố Học Võ suy nghĩ một chút: “Hay là chúng ta lái xe đi Thiên Tân nghe tấu nói. Buổi tối ngủ lại ở Thiên Tân luôn.”
“Cái này…” Kiều Tâm Uyển trong lòng có chút chờ mong, nhìn Cố Học Võ: “Có thể chứ? Để Bối Nhi ở nhà?”
“Dì Chu sẽ trông con, dù sao con bé cũng cai sữa rồi, còn có mẹ em ở nhà nữa mà.”
Cố Học Võ không ngờ Kiều Tâm Uyển lại thương con đến vậy. Bây giờ thì anh đã hiểu phụ nữ sau khi trở thành mẹ sẽ khác biệt đến thế nào.
“Vậy, chúng ta đi thôi.” Trong lòng Kiều Tâm Uyển rất muốn đi nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Cố Học Võ là lạ: “Anh thực sự không sao chứ?”
“Không.” Cố Học Võ lắc đầu: “Anh có thể có chuyện gì chứ?”
“Vậy thì tốt rồi.” Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng thở ra, kéo tay Cố Học Võ đứng lên: “Đi, đi Thiên Tân, chúng ta đi Thiên Tân nghe tấu nói, sau đó ở lại một đêm, ngày mai rồi về.”
“Uhm.”
Cố Học Võ gật đầu, hai người cùng đi Thiên Tân nghe tấu nói, rồi tay trong tay đi dạo trong những con ngõ nhỏ chẳng khác nào một đôi tình nhân đang trong giai đoạn nồng thắm. Hai người tay trong tay, đi chỗ này một chút, xem chỗ kia một tẹo, thăm thú khắp nơi.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, buổi tối, ở trong khách sạn, Cố Học Võ quấn quít lấy Kiều Tâm Uyển muốn cô một lần rồi lại một lần. Hoàn toàn không cho cô cơ hội để thở.
“Cố Học Võ, anh, anh nhẹ một chút.”
“A…” Cô ở dưới người anh, bởi vì những sự va chạm, thôi thúc của anh mà hét chói tai: “Đủ rồi, đủ rồi!”
“Chưa đủ.” Tay anh nắm lấy eo cô, muốn cho cô tất cả. Nhìn tóc cô bung xõa trên chiếc gối trắng tinh, hai mắt long lanh, tầng tấc da thịt trên người đều ửng hồng mà ánh mắt của anh càng thẫm lại, động tác cũng mạnh hơn nữa.
“A…” Cuối cùng, Kiều Tâm Uyển chịu không nổi nữa, líu ríu một tiếng dưới thân anh rồi hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là giữa trưa. Cánh tay của Cố Học Võ đang ôm lấy lưng cô, hai người dán sát nhau, cô muốn nhấc tay lên nhưng tay cô lại tê buốt. Kiều Tâm Uyển cắn răng, Cố Học Võ này lúc điên cuồng tuyệt đối không phải người.
Quay sang, Cố Học Võ đang ngủ rất say, cô bỗng dưng nổi hứng, đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt anh. Một lần lại một lần. Quơ đến lần thứ ba thì tay cô bị bắt lấy.
“Aaa.” Kiều Tâm Uyển giật mình, lúc này Cố Học Võ mở mắt, lườm ánh mắt bướng bỉnh của cô.
“Em không mệt sao?”
“Mệt, mệt.” Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại giả vờ ngủ tiếp, Cố Học Võ lại bế cô lên, đặt cô ngồi trên người anh: “Nếu không mệt thì thêm một lần nữa đi.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hô nhỏ: “Em, em không chịu nổi, em thật sự không chịu nổi nữa.”
“Em làm được.” Cố Học Võ nhìn hai chú thỏ con của cô nảy lên ở trước mặt: “Còn nhớ lần ở bệnh viện không? Một lần nữa nhé?”
“Cố Học Võ.” Anh anh anh còn có thể hư hỏng thêm chút nào nữa không? Kiều Tâm Uyển mặt đỏ bừng bừng, cả người bị anh nhấc lên rồi ấn xuống, trong nháy mắt liền tấn công, công tác chuẩn bị anh đã làm xong từ lâu.
“…” Cô thở dốc kinh ngạc. Chỗ nào đó trên cơ thể cương cứng không thể động. Cố Học Võ cũng không để tâm, đưa tay ôm eo cô lặp lại động tác đó một lần nữa.
Cho tới khi, Kiều Tâm Uyển thật sự không còn sức nữa Cố Học Võ mới xoay người đặt cô xuống dưới, kịch liệt vận động. Hai người dây dưa xong thì Kiều Tâm Uyển cũng mệt mỏi nằm bò ra, nặng nề ngủ một giấc thẳng đến chiều, khi tỉnh lại, Cố Học Võ đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn cô.
“Đi thôi, về nhà.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, theo Cố Học Võ rời đi.
Trở lại Bắc Đô đã là buổi tối, Kiều Tâm Uyển tắm rửa xong liền đi ngủ.
Ngày hôm sau là thứ hai, Cố Học Võ phải đi làm. Kiều Tâm Uyển hôm trước đã chơi mệt nên ngủ rất say, khi tỉnh lại, Cố Học Võ cũng đã đi làm. Nghĩ đến sự nhiệt tình của Cố Học Võ ngày hôm qua, Kiều Tâm Uyển lè lưỡi, có lẽ là cô đã nghĩ nhiều. Sức lực con người cũng có giới hạn, Cố Học Võ ngày nào cũng ở cùng cô làm gì có thời gian mà ra ngoài gây chuyện được chứ. Cô cũng tin Cố Học Võ không phải người như vậy. Nói đi nói lại, đều là cô đa tâm.
Nghĩ như vậy, cô cũng không rối rắm vấn đề này nữa. Đứng dậy thay quần áo, hôm nay thời tiết không tồi, cô muốn đưa Bối Nhi ra ngoài phơi nắng, ngày hôm qua không ở cùng con gái, hôm nay phải đền bù mới được.
Trịnh Thất Muội đã dọn dẹp xong quần áo trong cửa hàng, vừa xoay người, trước mặt liền xuất hiện một bóng người. Tưởng Thang Á Nam lại tới nên cô cũng không ngẩng đầu lên. Cúi xuống nhặt gói giấy rơi dưới đất lên rồi đứng dậy, người trước mắt lại không phải là Thang Á Nam.
“Là anh?”
“Thất Thất.” Người đến là bạn trai đầu tiên của Trịnh Thất Muội, cái tên đàn ông cặn bã bắt cá hai tay, Quan Lực.
“Sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy anh ta, vẻ mặt của Trịnh Thất Muội còn khó coi hơn cả nhìn thấy Thang Á Nam một chút, vẻ mặt lạnh lùng, lui ra sau hai bước, có chút đề phòng.
“Thất Thất, anh sai rồi.” Quan Lực nhìn Trịnh Thất Muội, đã hơn một năm không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp: “Anh nhận ra người anh yêu nhất là em. Anh xin em tha thứ cho anh. Sau này anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt.”
Trịnh Thất Muội nhíu mày, vẻ mặt như nuốt phải ruồi: “Quan Lực, anh chập mạch hả? Anh có bình thường không vậy?”
“Anh nói thật.” Quan Lực ôm ngực, vẻ mặt đầy chân thành: “Thất Thất, em tin anh, người anh yêu nhất là em. Lúc trước là anh bị ma ám, đầu óc không tỉnh táo, bây giờ anh biết anh sai rồi, anh rất hối hận. Em tha thứ cho anh đi?”
Trịnh Thất Muội cầm cái gói trên tay mà chỉ muốn ném thẳng vào mặt anh ta. Bên ngoài cửa hàng có một bóng người đang lại gần khiến cô phải ngừng tay, đưa mắt nhìn Quan Lực.
“Anh nói, anh yêu tôi? Muốn tôi tha thứ cho anh?”
“Đúng vậy. Anh yêu em, em tha thứ cho anh đi.” Bộ dạng Quan Lực cũng không tồi. Chỉ có điều da dẻ có hơi trắng, thân hình thì có chút gầy yếu, vẻ mặt anh ta nhìn Trịnh Thất Muội bây giờ rất thâm tình.
“Vậy tôi kết hôn rồi, anh vẫn yêu tôi sao?”
“Kết, kết hôn? Em đã kết hôn.” Quan Lực hơi sửng sốt rồi lập tức phản ứng lại, lắc đầu thật mạnh: “Không phải đâu! Em mà kết hôn?!”
“Đúng vậy, tôi không chỉ đã kết hôn rồi, mà con cũng đã có luôn rồi!” Trịnh Thất Muội chỉ chỉ cái giường nhỏ ở trong cửa hàng, lúc này Tiểu Niệm còn đang ngủ: “Con tôi đó.”
“Con? Con em?” Quan Lực trợn tròn mắt: “Em, em có con rồi?”
“Phải, tôi không những đã kết hôn mà còn có con rồi.” Trịnh Thất Muội hừ lạnh một tiếng, chêm thêm một câu: “Có điều, tôi ly hôn rồi.”
“Ly, ly hôn?” Quan Lực lắp ba lắp bắp, không ngừng lặp lại lời của Trịnh Thất Muội, cô mỉm cười: “Đúng vậy. Tôi ly hôn rồi. Nếu anh không ngại tôi đã có một đứa con thì anh vẫn còn cơ hội.”
Khi cô nói những lời này, vừa lúc Thang Á Nam đẩy cửa vào, những lời cô nói, anh nghe không sót một chữ.
“Con?” Quan Lực nhìn Trịnh Thất Muội: “Anh, anh vẫn còn cơ hội?”
“Uhm.” Trịnh Thất Muội gật đầu, ánh mắt căn bản không nhìn Quan Lực mà nhìn vào Thang Á Nam ở phía sau: “Không phải anh nói yêu tôi sao? Tôi sẽ cho anh cơ hội.”
“…” Im lặng một lúc, Quan Lực đột nhiên dùng sức cầm tay cô: “Thật không? Thất Thất? Em còn yêu anh đúng không? Em đồng ý trở về bên anh sao?”
“Đúng vậy.” Trịnh Thất Muội thấy anh ta cầm tay mình liền muốn giãy ra, giương mắt nhìn lại gương mặt lạnh băng của Thang Á Nam lại nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi đồng ý trở về bên anh, chỉ cần anh yêu tôi.”
“Thật tốt quá.” Quan Lực nở nụ cười, nắm tay Trịnh Thất Muội: “Tốt quá, em bằng lòng trở về bên anh, anh không ngại em đã ly hôn, anh cũng không để ý em đã có con. Thất thất, chúng ta, chúng ta tái hợp lại đi.”
Không đợi Trịnh Thất Muội gật đầu, thân người Quan Lực đã bị người khác xách lên. Anh ta hoảng sợ, xoay người, Thang Á Nam cao hơn anh ta một cái đầu, túm lấy cổ áo Quan Lực, lôi anh ta ra ngoài cửa hàng, đẩy một cái thật mạnh. Quan Lực bị đẩy ngã sóng xoài trên mặt đất. Anh ta không cam lòng đứng lên, đang muốn tính sổ với Thang Á Nam thì ánh mắt Thang Á Nam đã lia qua khiến anh ta sợ hết hồn, vươn tay chỉ vào Thang Á Nam.
“Anh, anh chờ đó!”
Ném lại những lời này, anh ta chạy như bay rời khỏi chỗ này. Thang Á Nam hừ lạnh một tiếng, xoay người, trở vào cửa hàng, nhìn Trịnh Thất Muội. Bước tới, nắm lấy tay nàng.
“Cô đã ly hôn?”
Sao anh lại không biết chứ? Giữa bọn họ còn có thể dùng từ ly hôn này để hình dung sao?
“Có liên quan tới anh sao? Anh Thang.” Tay Trịnh Thất Muội bị anh siết đến phát đau, có điều cô không sợ.
“Chết tiệt, cô…” Thang Á Nam làm sao không biết vừa nãy là Trịnh Thất Muội cố ý, vươn cánh tay dài ra anh kéo mạnh cô vào lòng, nhìn chằm chằm gương mặt cô.
“Cô cho tên mặt trắng đó một cơ hội?”
“Thì sao?”
“…” Thang Á Nam nói gì đó mà Trịnh Thất Muội nghe không rõ, nhưng nhìn thấy gương mặt kia đột nhiên phóng đại trước mặt, cô còn đang giật mình thì hơi thở bá đạo kia đã đoạt đi hô hấp của cô.
Cô hoàn toàn không thể phản kháng, cho đến khi nhân viên cửa hàng bước vào, kêu lên một tiếng nhỏ, phá tan nụ hôn của hai người. Cô chợt nhận ra rằng lúc nãy cô lại không hề phản kháng mà để mặc Thang Á Nam muốn làm gì thì làm. Cô cô cô, từ khi nào cô trở nên không có một chút chí khí nào như vậy?
Dùng sức đẩy Thang Á Nam ra một cái, cũng không màng anh phản ứng ra sao, cô tông cửa bỏ chạy, chạy trối chết nhưng chạy được một lúc cô lại sực nhớ tới Tiểu Niệm. Cô vừa quay bước trở về thì Thang Á Nam đi theo sau cô, thấy ánh mắt của cô, tâm tình vô cùng buồn bực. Anh lạnh lùng mở miệng.
“Trịnh Thất Muội. Cô muốn trốn đi đâu?”
Trốn? Anh đang nói cái gì vậy? Mắc mới gì cô phải trốn? Đó là cửa hàng của cô mà, là địa bàn của cô! (Ladybug: Nghe địa bàn có vẻ giang hồ quá! ^ ^) Trong lòng bức bối, cô oán hận mở miệng: “Đủ rồi đó, Thang Á Nam, anh đủ chưa vậy? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Thang Á Nam nhìn đôi môi đỏ mọng của cô hơi bĩu lên trong đầu lại hiện lên nụ hôn vừa rồi. Câu nói liền không chút nghĩ ngợi bật ra khỏi miệng.
“Tôi muốn em . . . . .”
Cái gì? Trịnh Thất Muội sửng sốt, há hốc, đứng đó bất động. Lúc này ở thành phố C, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, những cơn gió thổi đến đã mang theo cảm giác lành lạnh, nhưng Trịnh Thất Muội lại cảm thấy gương mặt mình cháy rực, cô nhìn Thang Á Nam nửa ngày không nói một câu. Nghĩ một chút, cô giậm chân một cái, nhanh chóng lướt qua anh, chạy trối chết về cửa hàng.
Để lại Thang Á Nam đứng đó nhìn theo bóng dáng của cô, khoé môi không hiểu sao lại cong lên một đường cong thật đẹp. Trịnh Thất Muội, tôi nhất định sẽ không để cho em có cơ hội đến với người đàn ông khác đâu.
Thanh sơn mộ viên.
Cố Học Võ mang theo một bó bách hợp, đứng trước bia mộ, vẻ mặt nghiêm túc. Xem giờ thì đã là mười giờ sáng. Lý Lam vẫn chưa xuất hiện. Lần trước cô ta nói, một tuần sau, cô ta sẽ tới. Mà bây giờ, đã qua một tuần, sao cô còn chưa tới nữa?
Phía sau truyền đến tiếng bước chân đều đặn. Là Lý Lam, trên lưng cô ta đeo một cái túi đen rất lớn. Một tay xách một cái gói to, tay kia thì ôm một bó hoa. Nhìn thấy Cố Học Võ ở đây, cô ta cũng không hề ngạc nhiên.
Bước đến, đặt hoa trước bia mộ, đứng yên, buông cái gói to trong tay, cô ta ngồi xuống, mở túi, lấy ra một chai nước trái cây và hai cái ly. Thành kính đặt ly trước bia mộ, cô ta mở chai nước rót vào hai cái ly.
“Chị, em biết chị không uống rượu nên em mang nước lựu ép cho chị này. Chị nhìn màu sắc đi, cũng khá giống rượu nho nhỉ!”
Rót đầy ly. Cô ta bưng ly nước trái cây lên, uống một hơi cạn sạch.
“Chị, em lại đến thăm chị đây.”
“Chị. Ba năm nay, không có một ngày nào em không nghĩ đến chị. Em biết nếu chị còn sống, chị sẽ không tán thành với những hành động của em, những việc làm em. Nhưng em không nhịn được, em xin lỗi chị.”
Ba năm, Cố Học Võ nhìn bia mộ bất động. Lý Lam ngồi nơi đó, đột nhiên cúi đầu khóc thút thít. Cố Học Võ thấy cô ta khóc cũng không động đậy, cũng không nói năng gì. Cứ để mặc cho cô ta khóc.
Mặt trời lên càng lúc càng cao, nghĩa trang rốt cuộc cũng có chút ấm áp. Lý Lam rốt cuộc cũng ngừng khóc. Ngẩng đầu, nhìn Cố Học Võ.
“Ngồi xuống đi. Chuyện xưa quá dài, một hai lời tôi không thể nói hết.” Cũng không biết phải nói như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.