Chương 93: Đừng có mơ
Thiền Tâm Nguyệt
21/11/2014
Hừ lạnh một tiếng,
trên mặt cô hiện lên vài phần phản đối: “Tôi có thể không đồng ý sao?
Chúng ta đều đã ở trong này. Anh muốn thế nào còn không phải tùy anh.”
“Anh muốn thế nào, tất nhiên là tùy anh. Nhưng nếu em tự nguyện ở lại thì anh sẽ vui hơn.” Cố Học Võ chưa bao giờ cho người khác cự tuyệt. Nếu anh đã đưa Kiều Tâm Uyển tới đây thì tất nhiên đã chuẩn bị hết cả.
Lời anh nói lại làm cho Kiều Tâm Uyển bất ngờ, nếu cô tự nguyện, anh có thật là sẽ vui không? Nhìn khuôn mặt anh, biểu hiện không giống là giả. Dưới bầu trời đầu sao, ánh mắt anh có vài phần chờ đợi nhìn cô.
Đúng ra là cô phải gật đầu, dù sao hiện tại cô cũng không có đường lui, nhưng không biết sao cô lại không muốn cho anh đắc ý.
“Tôi không có khả năng tự nguyện ở lại, cho nên anh không cần phải vui mừng. Đừng nói là bảy ngày, một ngày tôi cũng không muốn ở bên anh.”
Cô quật cường như thế, lời nói ra quả thực là muốn làm người ta tức chết. Nếu là ở Bắc Đô thì Cố Học Võ có lẽ đã vung tay bỏ đi lâu rồi. Lúc này đã chẳng còn đường để đi, quan trọng hơn là, đưa cô mang đến đây, anh đã biết là cô có thể sẽ tức giận, cho nên, Cố Học Võ không hề tức giận, chỉ ôm Kiều Tâm Uyển trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên, cánh tay siết chặt. Cảm giác cô kháng cự, anh kề mặt vào sát bên tai cô.
“Tiếc quá, cho dù em có tự nguyện hay không thì bảy ngày này, em đã định là vẫn phải ở lại đây.”
Trong lòng Kiều Tâm Uyển có chút buồn phiền, rõ ràng anh đã có quyết định mà khi nãy còn nói hưu nói vượn với cô, rõ ràng là muốn trêu đùa cô mà. Nghĩ đến việc anh không để ý đến ý kiến của cô, hết lần này đến lần khác khi dễ cô là cô lại có chút khó chịu, dùng sức tránh khỏi sự kiềm chế của anh mà đứng lên.
“Anh cũng rất đáng tiếc, cho dù là bảy ngày hay bảy tháng, thậm chí là bảy năm, tôi cũng không thay đổi chủ ý.”
Nói xong những lời này, cũng không nhìn Cố Học Võ, cô cất bước vào phòng, đi ngủ. Cố Học Võ nhìn theo bóng dáng cô, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, mang theo một chút suy nghĩ sâu xa. Anh ngồi trên ghế một lúc lâu rồi đứng lên, đi theo vào phòng.
………www.sakuraky.wordpress.com………
Buổi sáng, lúc Kiều Tâm Uyển thức dậy thì trời đã sáng. Những ngọn gió biển tanh mặn thi nhau ùa vào phòng. Cô xoay người, chỗ bên cạnh đã trống không.
Cố Học Võ đã đi đâu? Ngày hôm qua anh về tới phòng, mặc kệ cô cự tuyệt cũng nhất quyết phải ôm cô ngủ. Cô chống cự hết cả buổi, cuối cùng vẫn không chống lại sức mạnh của Cố Học Võ. Có điều anh không có làm gì cô mà thật sự chỉ ôm cô ngủ. Cánh tay anh vòng qua người ôm lấy cô, lưng cô dán chặt vào ngực anh, cứ như vậy mà ngủ cả đêm. Một loại cảm giác là lạ dâng lên trong lòng Kiều Tâm Uyển. Lắc đầu, không cho mình nghĩ đến vấn đề này nữa.
Ngồi dậy cô làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, thời tiết Đan Mạch khá lạnh, nên quần áo cô mang theo đa phần là đồ thu đông, còn ở hòn đảo này, thời tiết lại nóng bức oi ả, chọn hơn nửa ngày cô mới lấy được một cái quần ngố và một cái áo sơ mi dài tay.
Ra khỏi phòng, cô đi ra bên ngoài cũng không nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ đâu, trên bàn cơm, có đặt một cái bát. Mi tâm hơi nhíu lại, cô vào phòng bếp thấy bên trong có cháo. Cô có chút kinh ngạc, có chút bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn ăn hết cháo.
Tính rửa chén lại nghĩ đến chuyện hôm qua mình liên tiếp làm bể hai cái bát, hai cái dĩa, Kiều Tâm Uyển thực chẳng còn hứng nữa, quẳng cái chén lại phòng bếp, cô xoay người đi sang chỗ khác tìm Cố Học Võ. Nhìn kỹ căn phòng thì thấy có tổng cộng bốn phòng, ngoài phòng khách, còn có hai phòng khác và một phòng làm việc. Đồ dùng trang trí đều rất đơn giản. Có thể nhìn ra được, người chủ chỉ xem chỗ này như một nơi nghỉ ngơi chứ không tính toán ở đây lâu dài. Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Cố Học Võ, rốt cuộc là nhờ cơ duyên nào mà anh lại quen biết người sở hữu một hòn đảo tư nhân?
Trong lòng cho dù rất tò mò nhưng hiện tại cũng không cần vội vàng tìm anh để hỏi, cô cất đi ra ngoài, hai cái ghế trắng trên bờ cát đã được dọn đi, nhìn xung quanh một vòng, nhà trước nhà sau, đều không nhìn thấy Cố Học Võ.
Lúc này mặt trời đã lên cao, trời cũng bắt đầu nóng. Hơi nóng làm cho tim cô đột nhiên đập nhanh một nhịp, Kiều Tâm Uyển có chút không thể tin được, cái tên đó sẽ không ném mình ở đây rồi bỏ đi đấy chứ? Cái này không phải do cô nghĩ nhiều, mà là cô thấy việc này hoàn toàn có khả năng. Cô một mình đưa Bối Nhi đi, cái tên đó bực bội, nói không chừng sẽ…
Mới nghĩ như vậy, xa xa liền truyền đến tiếng nước, cô chạy về hướng bờ cát, ở xa xa, trong làn nước có một bóng người đang bơi về hướng bên này.
Cô đột nhiên đứng ở nơi đó bất động. Cố Học Võ biết bơi, cô cũng không bất ngờ, nhưng điều khiến cô bất ngờ là Cố Học Võ bơi giỏi như vậy. Dưới làn nước biển, nhìn anh chẳng khác nào một con cá. Rất nhanh, anh cũng bơi tới bờ biển. Nhìn thấy cô đi ra, anh lắc đầu hỏi: “Dậy rồi?”
“Ừm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn cái quần bơi trên người anh: “Anh, anh cũng biết bơi?”
Cố Học Võ chau mày, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Em nói xem?”
Đúng vậy, cái này không phải là cô hỏi thừa rồi sao. Kiều Tâm Uyển khinh bỉ chính mình, nhưng lại không cách nào phủ nhận, rõ ràng đã nhìn rất nhiều lần nhưng dáng người Cố Học Võ vẫn làm cho cô mất tự nhiên.
Trên vòm ngực rộng lớn ấy lúc này còn vương một ít nước. Dưới ánh nắng lại thêm phần sáng bóng, dáng vẻ đó thật khó mà nói thành lời.
“Em có muốn bơi một chút không?” Cố Học Võ thấy cô hình như cũng rất muốn thử.
“Tôi không có áo tắm.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, trong đống quần áo cô mang sang Đan Mạch chẳng có cái áo tắm nào.
“Trong phòng có.” Cố Học Võ thản nhiên nói: “Ở đây có áo tắm, còn có cả đồ lặn, em muốn bơi hay là muốn anh dẫn em lặn?”
“Lặn?” Kiều Tâm Uyển bắt đầu thấy hứng thú, nhìn Cố Học Võ: “Ở đây cũng có thể lặn được?”
“Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, chỉ về phía sau cách đó không xa: “Ở đó có một rặng san hô lớn, bên trong có rất nhiều cá, nếu em muốn lặn thì có thể tới đó xem.”
“Rặng san hô?” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển sáng ngời, tràn đầy hứng thú, đang muốn gật đầu lại nhìn thấy gương mặt Cố Học Võ khiến cô đột nhiên không muốn nữa. Hừ lạnh một tiếng, cô quay mặt đi.
“Không có hứng.”
Ánh mắt Cố Học Võ híp lại, đôi mắt vốn thâm thúy lúc này lại như nhuốm thêm một lớp xám xịt, tối tăm nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển, nhìn cô một cái thật sâu, anh đi về phía trước.
Kiều Tâm Uyển hơi căng thẳng lui ra sau một chút: “Nhìn tôi làm gì. Tôi đâu có thích ở đây. Hừ.”
Hừ lạnh một tiếng, cô xoay người bỏ đi, Cố Học Võ đưa tay ra, lôi cô ôm vào trong lòng mình rồi xoay một vòng, sau lưng cô bỗng dưng thấy hơi đau. Cô bị Cố Học Võ ép vào dưới tán cây dừa bên cạnh, yết hầu căng lên, vẻ mặt của cô có chút đề phòng: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Em nói đi?” Cúi người, anh hôn lên môi cô, Kiều Tâm Uyển quýnh lên, quay đầu sang bên né tránh: “Cố Học Võ, anh muốn phát dục là chuyện của anh, đừng động chân động tay với tôi. Anh xem tôi là ai?”
Cố Học Võ giữ chặt người cô, không cho cô bỏ chạy, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vẻ thẹn thùng trên mặt cô, hai tròng mắt hơi nheo lại: “Anh xem em là người phụ nữ của anh.”
Hơi thở nóng rực phả lên mặt cô khiến cô tê dại. Hai tay chống trước ngực anh, cô nuốt nước miếng: “Cố Học Võ, anh tránh xa tôi một chút được không? Anh đừng làm ướt đồ của tôi.”
“Ướt rồi thì khỏi mặc.” Cố Học Võ không thèm để ý, sáng sớm thức dậy, nhìn thấy cô ngủ ở trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngả vào lòng anh, hoàn toàn không có sự kháng cự như lúc tỉnh. Hơi mềm lòng, lúc ấy anh đã muốn ôm cô thêm lần nữa, nhưng châm chước cho cô còn đang ngủ, cho nên anh mới buông tha cô, chạy ra ngoài bơi một vòng. Lúc này mới hơi dịu lại thì nào ngờ cô lại đến quyến rũ anh. Cái kiểu cự tuyệt mà vẫn nghênh đón ấy so với cự tuyện hoàn toàn còn mê người hơn. Ánh mắt tối sầm lại, anh không tính kiềm chế, cúi đầu, mạnh mẽ hôn cô. Bàn tay to di chuyển trên người cô khiến cô ngay lập tức trở nên căng thẳng.
“Cố Học Võ, đang ở bên ngoài đấy.” Anh không biết xấu hổ nhưng cô thì biết.
“Như vậy không phải rất tốt sao?” Cố Học Võ nhướng mày: “Như vậy mới càng kích thích.”
Kích thích cái đầu anh. Kiều Tâm Uyển hoàn toàn không có cơ hội phản kháng cũng như trốn thoát. Đợi cho cô phản ứng lại thì đã bị anh làm một lần, trong lòng bực đến cuống cuồng.
Bị Cố Học Võ bế vào cửa, cô ngồi ở phòng khách, rõ ràng hôm qua đã được nghỉ ngơi mà lúc này lại cảm thấy một chút sức lực cũng không có. Nhìn Cố Học Võ vẫn bình thường đi vào phòng bếp, cô bĩu môi, trong lòng lại thấy tức giận.
Không được, cô nhất định phải thoát khỏi hoàn cảnh bất lợi này, mặc kệ nói thế nào, cô cũng phải chiếm thế thượng phong một lần. Làm sao có thể để cho anh đắc ý thế được? Chẳng lẽ, Cố Học Võ nghĩ, anh làm như vậy, cô sẽ ở bên anh sao? Chẳng lẽ anh nghĩ, cô vì được anh làm cho cảm thấy vui sướng mà quên hết tất cả sao?
Cô đây sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Cô nhất định phải nghĩ cách, cô không tin nơi này hoàn toàn không có phương tiện giao thông, dựa vào cá tính của Cố Học Võ, nhất định sẽ có phương án dự phòng, như vậy có thể anh đã giấu phương tiện liên lạc với bên ngoài ở đâu đó?
………www.sakuraky.wordpress.com………
Cố Học Võ làm cơm xong ra phòng khách thì không thấy Kiều Tâm Uyển đâu. Vào phòng làm việc thì phát hiện cô đang tìm kiếm gì đó ở bên trong. Tựa người vào cửa, anh quyết định không lên tiếng.
Kiều Tâm Uyển bắt đầu mở ngăn kéo, tìm kiếm từng ngăn một, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại. Anh muốn nhìn xem đến khi nào thì cô mới phát hiện ra anh, mãi đến khi mở ngăn kéo cuối cùng ra, cô mới sực tỉnh. Nhìn thấy Cố Học Võ ở đằng trước, vẻ mặt cô có vài phần xấu hổ: “Anh, anh tới hồi nào vậy?”
“Nấu cơm xong.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng: “Có thể nói cho anh biết em đang tìm cái gì không?”
“Không. Không tìm gì hết.” Kiều Tâm Uyển đứng dậy, nhìn thấy Cố Học Võ, trong mắt có chút kiêu ngạo: “Chỉ là chán quá nên vào đây xem có cái gì giết thời gian thôi.”
“Lục ngăn kéo để giết thời gian?” Giọng Cố Học Võ có vài phần không cho là đúng. Gương mặt Kiều Tâm Uyển không hiểu sao lại đỏ ửng, không được tự nhiên hắng giọng, đi ra cửa rời đi.
Vào lúc này cánh tay bị Cố Học Võ giữ chặt, anh nhìn mặt cô có vài phần không được tự nhiên: “Không phải em nghĩ có thể tìm ở đây ra cách liên hệ với bên ngoài đó chứ?”
“Anh muốn thế nào, tất nhiên là tùy anh. Nhưng nếu em tự nguyện ở lại thì anh sẽ vui hơn.” Cố Học Võ chưa bao giờ cho người khác cự tuyệt. Nếu anh đã đưa Kiều Tâm Uyển tới đây thì tất nhiên đã chuẩn bị hết cả.
Lời anh nói lại làm cho Kiều Tâm Uyển bất ngờ, nếu cô tự nguyện, anh có thật là sẽ vui không? Nhìn khuôn mặt anh, biểu hiện không giống là giả. Dưới bầu trời đầu sao, ánh mắt anh có vài phần chờ đợi nhìn cô.
Đúng ra là cô phải gật đầu, dù sao hiện tại cô cũng không có đường lui, nhưng không biết sao cô lại không muốn cho anh đắc ý.
“Tôi không có khả năng tự nguyện ở lại, cho nên anh không cần phải vui mừng. Đừng nói là bảy ngày, một ngày tôi cũng không muốn ở bên anh.”
Cô quật cường như thế, lời nói ra quả thực là muốn làm người ta tức chết. Nếu là ở Bắc Đô thì Cố Học Võ có lẽ đã vung tay bỏ đi lâu rồi. Lúc này đã chẳng còn đường để đi, quan trọng hơn là, đưa cô mang đến đây, anh đã biết là cô có thể sẽ tức giận, cho nên, Cố Học Võ không hề tức giận, chỉ ôm Kiều Tâm Uyển trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên, cánh tay siết chặt. Cảm giác cô kháng cự, anh kề mặt vào sát bên tai cô.
“Tiếc quá, cho dù em có tự nguyện hay không thì bảy ngày này, em đã định là vẫn phải ở lại đây.”
Trong lòng Kiều Tâm Uyển có chút buồn phiền, rõ ràng anh đã có quyết định mà khi nãy còn nói hưu nói vượn với cô, rõ ràng là muốn trêu đùa cô mà. Nghĩ đến việc anh không để ý đến ý kiến của cô, hết lần này đến lần khác khi dễ cô là cô lại có chút khó chịu, dùng sức tránh khỏi sự kiềm chế của anh mà đứng lên.
“Anh cũng rất đáng tiếc, cho dù là bảy ngày hay bảy tháng, thậm chí là bảy năm, tôi cũng không thay đổi chủ ý.”
Nói xong những lời này, cũng không nhìn Cố Học Võ, cô cất bước vào phòng, đi ngủ. Cố Học Võ nhìn theo bóng dáng cô, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, mang theo một chút suy nghĩ sâu xa. Anh ngồi trên ghế một lúc lâu rồi đứng lên, đi theo vào phòng.
………www.sakuraky.wordpress.com………
Buổi sáng, lúc Kiều Tâm Uyển thức dậy thì trời đã sáng. Những ngọn gió biển tanh mặn thi nhau ùa vào phòng. Cô xoay người, chỗ bên cạnh đã trống không.
Cố Học Võ đã đi đâu? Ngày hôm qua anh về tới phòng, mặc kệ cô cự tuyệt cũng nhất quyết phải ôm cô ngủ. Cô chống cự hết cả buổi, cuối cùng vẫn không chống lại sức mạnh của Cố Học Võ. Có điều anh không có làm gì cô mà thật sự chỉ ôm cô ngủ. Cánh tay anh vòng qua người ôm lấy cô, lưng cô dán chặt vào ngực anh, cứ như vậy mà ngủ cả đêm. Một loại cảm giác là lạ dâng lên trong lòng Kiều Tâm Uyển. Lắc đầu, không cho mình nghĩ đến vấn đề này nữa.
Ngồi dậy cô làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, thời tiết Đan Mạch khá lạnh, nên quần áo cô mang theo đa phần là đồ thu đông, còn ở hòn đảo này, thời tiết lại nóng bức oi ả, chọn hơn nửa ngày cô mới lấy được một cái quần ngố và một cái áo sơ mi dài tay.
Ra khỏi phòng, cô đi ra bên ngoài cũng không nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ đâu, trên bàn cơm, có đặt một cái bát. Mi tâm hơi nhíu lại, cô vào phòng bếp thấy bên trong có cháo. Cô có chút kinh ngạc, có chút bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn ăn hết cháo.
Tính rửa chén lại nghĩ đến chuyện hôm qua mình liên tiếp làm bể hai cái bát, hai cái dĩa, Kiều Tâm Uyển thực chẳng còn hứng nữa, quẳng cái chén lại phòng bếp, cô xoay người đi sang chỗ khác tìm Cố Học Võ. Nhìn kỹ căn phòng thì thấy có tổng cộng bốn phòng, ngoài phòng khách, còn có hai phòng khác và một phòng làm việc. Đồ dùng trang trí đều rất đơn giản. Có thể nhìn ra được, người chủ chỉ xem chỗ này như một nơi nghỉ ngơi chứ không tính toán ở đây lâu dài. Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Cố Học Võ, rốt cuộc là nhờ cơ duyên nào mà anh lại quen biết người sở hữu một hòn đảo tư nhân?
Trong lòng cho dù rất tò mò nhưng hiện tại cũng không cần vội vàng tìm anh để hỏi, cô cất đi ra ngoài, hai cái ghế trắng trên bờ cát đã được dọn đi, nhìn xung quanh một vòng, nhà trước nhà sau, đều không nhìn thấy Cố Học Võ.
Lúc này mặt trời đã lên cao, trời cũng bắt đầu nóng. Hơi nóng làm cho tim cô đột nhiên đập nhanh một nhịp, Kiều Tâm Uyển có chút không thể tin được, cái tên đó sẽ không ném mình ở đây rồi bỏ đi đấy chứ? Cái này không phải do cô nghĩ nhiều, mà là cô thấy việc này hoàn toàn có khả năng. Cô một mình đưa Bối Nhi đi, cái tên đó bực bội, nói không chừng sẽ…
Mới nghĩ như vậy, xa xa liền truyền đến tiếng nước, cô chạy về hướng bờ cát, ở xa xa, trong làn nước có một bóng người đang bơi về hướng bên này.
Cô đột nhiên đứng ở nơi đó bất động. Cố Học Võ biết bơi, cô cũng không bất ngờ, nhưng điều khiến cô bất ngờ là Cố Học Võ bơi giỏi như vậy. Dưới làn nước biển, nhìn anh chẳng khác nào một con cá. Rất nhanh, anh cũng bơi tới bờ biển. Nhìn thấy cô đi ra, anh lắc đầu hỏi: “Dậy rồi?”
“Ừm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn cái quần bơi trên người anh: “Anh, anh cũng biết bơi?”
Cố Học Võ chau mày, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Em nói xem?”
Đúng vậy, cái này không phải là cô hỏi thừa rồi sao. Kiều Tâm Uyển khinh bỉ chính mình, nhưng lại không cách nào phủ nhận, rõ ràng đã nhìn rất nhiều lần nhưng dáng người Cố Học Võ vẫn làm cho cô mất tự nhiên.
Trên vòm ngực rộng lớn ấy lúc này còn vương một ít nước. Dưới ánh nắng lại thêm phần sáng bóng, dáng vẻ đó thật khó mà nói thành lời.
“Em có muốn bơi một chút không?” Cố Học Võ thấy cô hình như cũng rất muốn thử.
“Tôi không có áo tắm.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, trong đống quần áo cô mang sang Đan Mạch chẳng có cái áo tắm nào.
“Trong phòng có.” Cố Học Võ thản nhiên nói: “Ở đây có áo tắm, còn có cả đồ lặn, em muốn bơi hay là muốn anh dẫn em lặn?”
“Lặn?” Kiều Tâm Uyển bắt đầu thấy hứng thú, nhìn Cố Học Võ: “Ở đây cũng có thể lặn được?”
“Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, chỉ về phía sau cách đó không xa: “Ở đó có một rặng san hô lớn, bên trong có rất nhiều cá, nếu em muốn lặn thì có thể tới đó xem.”
“Rặng san hô?” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển sáng ngời, tràn đầy hứng thú, đang muốn gật đầu lại nhìn thấy gương mặt Cố Học Võ khiến cô đột nhiên không muốn nữa. Hừ lạnh một tiếng, cô quay mặt đi.
“Không có hứng.”
Ánh mắt Cố Học Võ híp lại, đôi mắt vốn thâm thúy lúc này lại như nhuốm thêm một lớp xám xịt, tối tăm nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển, nhìn cô một cái thật sâu, anh đi về phía trước.
Kiều Tâm Uyển hơi căng thẳng lui ra sau một chút: “Nhìn tôi làm gì. Tôi đâu có thích ở đây. Hừ.”
Hừ lạnh một tiếng, cô xoay người bỏ đi, Cố Học Võ đưa tay ra, lôi cô ôm vào trong lòng mình rồi xoay một vòng, sau lưng cô bỗng dưng thấy hơi đau. Cô bị Cố Học Võ ép vào dưới tán cây dừa bên cạnh, yết hầu căng lên, vẻ mặt của cô có chút đề phòng: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Em nói đi?” Cúi người, anh hôn lên môi cô, Kiều Tâm Uyển quýnh lên, quay đầu sang bên né tránh: “Cố Học Võ, anh muốn phát dục là chuyện của anh, đừng động chân động tay với tôi. Anh xem tôi là ai?”
Cố Học Võ giữ chặt người cô, không cho cô bỏ chạy, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vẻ thẹn thùng trên mặt cô, hai tròng mắt hơi nheo lại: “Anh xem em là người phụ nữ của anh.”
Hơi thở nóng rực phả lên mặt cô khiến cô tê dại. Hai tay chống trước ngực anh, cô nuốt nước miếng: “Cố Học Võ, anh tránh xa tôi một chút được không? Anh đừng làm ướt đồ của tôi.”
“Ướt rồi thì khỏi mặc.” Cố Học Võ không thèm để ý, sáng sớm thức dậy, nhìn thấy cô ngủ ở trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngả vào lòng anh, hoàn toàn không có sự kháng cự như lúc tỉnh. Hơi mềm lòng, lúc ấy anh đã muốn ôm cô thêm lần nữa, nhưng châm chước cho cô còn đang ngủ, cho nên anh mới buông tha cô, chạy ra ngoài bơi một vòng. Lúc này mới hơi dịu lại thì nào ngờ cô lại đến quyến rũ anh. Cái kiểu cự tuyệt mà vẫn nghênh đón ấy so với cự tuyện hoàn toàn còn mê người hơn. Ánh mắt tối sầm lại, anh không tính kiềm chế, cúi đầu, mạnh mẽ hôn cô. Bàn tay to di chuyển trên người cô khiến cô ngay lập tức trở nên căng thẳng.
“Cố Học Võ, đang ở bên ngoài đấy.” Anh không biết xấu hổ nhưng cô thì biết.
“Như vậy không phải rất tốt sao?” Cố Học Võ nhướng mày: “Như vậy mới càng kích thích.”
Kích thích cái đầu anh. Kiều Tâm Uyển hoàn toàn không có cơ hội phản kháng cũng như trốn thoát. Đợi cho cô phản ứng lại thì đã bị anh làm một lần, trong lòng bực đến cuống cuồng.
Bị Cố Học Võ bế vào cửa, cô ngồi ở phòng khách, rõ ràng hôm qua đã được nghỉ ngơi mà lúc này lại cảm thấy một chút sức lực cũng không có. Nhìn Cố Học Võ vẫn bình thường đi vào phòng bếp, cô bĩu môi, trong lòng lại thấy tức giận.
Không được, cô nhất định phải thoát khỏi hoàn cảnh bất lợi này, mặc kệ nói thế nào, cô cũng phải chiếm thế thượng phong một lần. Làm sao có thể để cho anh đắc ý thế được? Chẳng lẽ, Cố Học Võ nghĩ, anh làm như vậy, cô sẽ ở bên anh sao? Chẳng lẽ anh nghĩ, cô vì được anh làm cho cảm thấy vui sướng mà quên hết tất cả sao?
Cô đây sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Cô nhất định phải nghĩ cách, cô không tin nơi này hoàn toàn không có phương tiện giao thông, dựa vào cá tính của Cố Học Võ, nhất định sẽ có phương án dự phòng, như vậy có thể anh đã giấu phương tiện liên lạc với bên ngoài ở đâu đó?
………www.sakuraky.wordpress.com………
Cố Học Võ làm cơm xong ra phòng khách thì không thấy Kiều Tâm Uyển đâu. Vào phòng làm việc thì phát hiện cô đang tìm kiếm gì đó ở bên trong. Tựa người vào cửa, anh quyết định không lên tiếng.
Kiều Tâm Uyển bắt đầu mở ngăn kéo, tìm kiếm từng ngăn một, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại. Anh muốn nhìn xem đến khi nào thì cô mới phát hiện ra anh, mãi đến khi mở ngăn kéo cuối cùng ra, cô mới sực tỉnh. Nhìn thấy Cố Học Võ ở đằng trước, vẻ mặt cô có vài phần xấu hổ: “Anh, anh tới hồi nào vậy?”
“Nấu cơm xong.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng: “Có thể nói cho anh biết em đang tìm cái gì không?”
“Không. Không tìm gì hết.” Kiều Tâm Uyển đứng dậy, nhìn thấy Cố Học Võ, trong mắt có chút kiêu ngạo: “Chỉ là chán quá nên vào đây xem có cái gì giết thời gian thôi.”
“Lục ngăn kéo để giết thời gian?” Giọng Cố Học Võ có vài phần không cho là đúng. Gương mặt Kiều Tâm Uyển không hiểu sao lại đỏ ửng, không được tự nhiên hắng giọng, đi ra cửa rời đi.
Vào lúc này cánh tay bị Cố Học Võ giữ chặt, anh nhìn mặt cô có vài phần không được tự nhiên: “Không phải em nghĩ có thể tìm ở đây ra cách liên hệ với bên ngoài đó chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.