Chương 119: Không muốn sống nữa
Thiền Tâm Nguyệt
21/11/2014
“Em… Em không có.” Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền: “Em mệt rồi, ngủ đi.”
“Nếu em không đồng ý. Anh có thể…”
Nửa câu sau anh không nói, làm cho cô trừng to đôi mắt: “Cố Học Võ, anh điên rồi sao?”
Anh không muốn sống nữa sao? Anh còn bị thương đó.
“Em nghĩ đi đâu đó?” Cố Học Võ nhìn mặt cô, vẻ mặt có vài phần kinh ngạc: “Anh chỉ nói, em phải đồng ý với anh, chờ khi vết thương lành rồi, chúng ta lập tức kết hôn.”
“Anh, anh…” Gương mặt Kiều Tâm Uyển đỏ bừng bừng, xấu hổ nhìn Cố Học Võ: “Vừa nãy rõ ràng anh nói là muốn em đồng ý sau này, mỗi ngày đều giống như hôm nay.”
“Đúng vậy.” Cố Học Võ gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: “Chúng ta kết hôn, không phải ngày nào cũng cùng nhau ngủ giống hôm nay sao?”
Kiều Tâm Uyển nghẹn một hơi trong cổ họng, ho không ra, nuốt không trôi, sắc mặt từ hồng chuyển xanh, từ xanh chuyển sang trắng bệch. Xấu hổ vạn phần. Trong lòng xác định chắc chắn rằng Cố Học Võ cố ý: “Anh, anh vô lại.”
“Vô lại? Chẳng phải chúng ta kết hôn, mỗi ngày đều ngủ cùng nhau sao?” Trong mắt Cố Học Võ hiện lên một chút nghiền ngẫm. Có lẽ Kiều Tâm Uyển không nhận ra vì cô tức giận mà gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng rất xinh đẹp nhìn rất quyến rũ.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa, anh nói cùng cô ngủ, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Xoay người, xoay mặt sang bên kia, cô ngáp một cái: “Em muốn đi ngủ. Không để ý tới anh nữa.”
“Thực sự không để ý tới anh?” Cố Học Võ híp mắt nhìn bóng dáng cô.
Cô hừ một tiếng: “Không để ý tới anh nữa, em mệt lắm, buồn ngủ nữa.”
Cố Học Võ vươn tay, đặt lên vai cô. Cô theo bản năng hất tay anh ra: “Anh đừng chạm vào em, em thật sự rất muốn ngủ.”
“A.” Cố Học Võ kêu lên một tiếng đau đớn, người cong lên: “Đau quá.”
“A?” Kiều Tâm Uyển xoay người lại, nhìn đến chỗ ngực đang băng bó của Cố Học Võ, vẻ mặt đầy áy náy: “Anh, anh không sao chứ?”
“Em, em đánh anh.” Cố Học Võ sắc mặt trắng bệch: “Đau quá.”
“Em, em . . . . .” Cô nhớ là cô chỉ hất tay anh ra thôi mà, sao lại thành đánh anh chứ? Nhìn dáng vẻ của anh hình như là rất đau đớn. Kiều Tâm Uyển ngồi dậy.
“Anh không sao chứ? Có muốn em gọi bác sĩ không?”
Anh cũng thật là, bị thương cũng không biết thành thật an phận. Còn nhích tới nhích lui như vậy nữa: “Anh chờ một chút, em đi gọi bác sĩ.”
Nói xong, cô bước xuống giường mặc quần áo, cũng không phòng bị, bất ngờ bị Cố Học Võ dùng sức kéo lại, ngã lên người anh, không ngờ lại đụng tới miệng vết thương anh, tay cô chống trên vai anh: “Anh, anh lại gạt em?”
“Anh đâu có yếu ớt vậy chứ?” Khóe môi Cố Học Võ cong lên, phát hiện anh rất thích nhìn bộ dạng khẩn trương của cô: “Anh dọa em đó.”
“Anh, anh, anh, anh xấu lắm.” Tại sao lúc trước cô không biết Cố Học Võ còn có một mặt bá đạo, vô lại như vậy chứ? Quả thực làm cho cô khiếp sợ ngoài ý muốn.
“Cái này là trả lại em đó.” Cố Học Võ ôm cô nằm xuống: “Em còn nhớ không? Lúc ở trên đảo, em giả bộ bị ngộp nước, hù chết anh.”
“Cố Học Võ.” Chuyện đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ?
“Anh anh anh, anh cố ý muốn trả thù em, phải không?”
“Không phải trả thù.” Cố Học Võ khoát tay: “Đây là nhắc nhở em. Trí nhớ anh rất tốt, nếu em đồng ý với anh, em chạy không thoát đâu.”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, nhìn thấy trong mắt anh đầy nghiêm túc, cắn cắn môi, nhướn người ôm vai anh: “Em không chạy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên bờ vai anh, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Em không chạy, về sau em còn phải ở bên cạnh anh, làm sao đi được.”
“Uhm.” Cố Học Võ hài lòng, đây mới kết quả anh muốn, vỗ vỗ lưng Kiều Tâm Uyển, anh nói.
“Tốt lắm. Ngủ đi.”
Ban ngày giày vò cô, chắc cô cũng mệt. Kiều Tâm Uyển thật đúng là mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ, Cố Học Võ nhìn thấy bộ dáng thả lỏng của cô, tiến gần bên tai cô, thì thầm.
“Mới một lần đã kêu mệt? Thể lực của em thực kém, lần sau rèn luyện một chút.”
Phốc. Kiều Tâm Uyển đang nhắm mắt liền trợn tròn mắt, nhìn gương mặt, khóe môi Cố Học Võ mang theo ý cười rõ ràng, trên mặt cô không chút tự nhiên, không nhìn anh, lại càng không muốn đối mặt cùng anh nói vấn đề này.
Nhắm mắt lại, ngủ, ngủ. Trong đầu lại nhịn không được nghĩ thể lực cô rất kém sao? Xí. Là anh thể lực quá tốt thì có!
Thật sự là ¥. . . . . . #%&@¥. . . . . . %¥%. . . . . . %&. . . . . . . . . . . .
. . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . .
Thang Á Nam nhìn bảng báo cáo trên tay. Năm ngày trước, anh đến thành phố C, ba ngày trước, anh nghĩ cách lấy được sợi tóc của Tiểu Niệm. Hôm nay, trên tay anh là bản xét nghiệm thân nhân kia. Phía trên nói, anh và Tiểu Niệm có ADN giống nhau đến 99%, là quan hệ cha con.
Nhất thời, anh hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, trong năm ngày này, anh tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm rồi, nhưng lúc biết kết quả, anh lại vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc. Anh vẫn luôn chờ đợi, chờ cho đến khi có kết quả, không phải anh muốn như vậy. Nhưng như vậy anh có thể đi loại bỏ Cố Học Võ nhàm chán kia. Như vậy anh có thể tiếp tục yên tâm giết Kiều Tâm Uyển.
Nhưng, nhưng kết quả Tiểu Niệm thật sự là con anh, như vậy, như vậy là sao chứ? Nếu kết quả là thật thì không phải thiếu chút nữa anh đã giết chết con của mình rồi sao? Vì sao lại như vậy? Thang Á Nam không hiểu, đầu đau nhức dữ dội, anh một chút cũng muốn không đứng dậy. Anh cùng người có tên Trịnh Thất Muội đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc muốn ngừng cũng ngừng. Chỉ có thể đi tìm Hiên Viên Diêu mới biết được đáp án. Trong lòng mới nghĩ như vậy, di động liền reng lên hai tiếng. Anh nghe máy, là Hiên Viên Diêu.
“Thiếu gia?”
Trong giọng nói luôn cung kính có thêm vài phần hoài nghi, thêm vài phần khó hiểu, còn thêm vài phần cảm xúc chính anh cũng không nói được, nói không rõ.
“Á Nam, tôi biết anh hiện tại trong lòng đang có rất nhiều nghi hoặc.” Hiên Viên Diêu sớm đã biết, Thang Á Nam cùng Tiểu Niệm đi làm xem xét ADN.
“Trịnh Thất Muội là vợ của anh, anh cùng cô ấy đã kết hôn ở Mĩ, sau này anh bị tai nạn, quên hết mọi chuyện, cũng quên cô ấy. Nhưng cô ấy đúng là vợ anh, Tiểu Niệm cũng là con của anh.”
“Vậy anh…”
Vì sao muốn anh giết Trịnh Thất Muội?
“Bởi vì anh muốn đi theo tôi.” Hiên Viên Diêu có một chút bất đắc dĩ: “Tôi đem đồ của anh trả lại cho anh, là muốn để anh ở lại thành phố C. Tôi muốn để anh quay về cuộc sống bình thường trước đây, là anh không muốn trở về, anh làm cho tôi thực khó xử.”
“Vậy anh cũng…” Không thể bắt anh làm chuyện này, bắt anh đi giết vợ của mình.
“Đây là nước cờ hiểm.” Hiên Viên Diêu bất đắc dĩ thở dài: “Tôi chỉ là đang đánh cược, cược cho xác suất 1/100 là anh có thể nhớ ra Trịnh Thất Muội.”
“Còn Kiều. . . . . .” Kiều Tâm Uyển thì sao, vì sao cũng bắt anh đi giết cô ta? Chuyện này phức tạp đến nỗi Thang Á Nam thậm chí không thể bình thường biểu đạt ý nghĩ của mình.
“Tôi muốn giáo huấn ai đó.” Anh không cần nói, Hiên Viên Diêu cũng hiểu, cũng không phủ nhận động cơ của mình: “Nếu có một ngày, anh có thể nhớ lại mọi chuyện, tôi tin anh sẽ hiểu tôi làm như vậy là có mục đích.”
Ngay khi Thang Á Nam định lên tiếng, Hiên Viên Diêu liền nói: “Á Nam, về sau, anh không cần quay về Mĩ nữa, đồ đạc của anh, tôi sẽ cho người gửi về thành phố C. Mấy thứ đó là thứ anh nên có. Tôi chỉ hy vọng anh hãy đối xử tốt với Trịnh Thất Muội, cô ấy vì anh đã khổ sở rất nhiều.”
Một câu nói này là Hiên Viên Diêu cảm động vì Trịnh Thất Muội mới đưa ra lời khuyên chân thành như vậy. Coi như là một chút tình anh em cuối cùng anh ta đáp lại Thang Á Nam. Từ nay về sau, Long đường sẽ không có Thang thiếu.
Nói xong câu này, Hiên Viên Diêu cúp máy, Thang Á Nam nghe điện thoại vang lên tiếng tút tút mà nhất thời không thể phản ứng. Tất cả chuyện này tới quá nhanh, quá mau. Tất cả tin tức đều không như mong muốn của anh. Anh không thể tưởng tượng, Hiên Viên Diêu lại làm chuyện như vậy.
Nên biết, nếu không phải anh nhất thời không đành lòng, Trịnh Thất Muội cùng Tiểu Niệm, con anh, sẽ thật sự chết dưới tay anh. Rất nhiều rất nhiều chuyện hiện lên, tràn ngập trong tâm trí anh, Thang Á Nam ngơ ngác nhìn báo cáo trên tay, ngồi một chỗ, bất động nửa ngày.
Người phụ nữ kia, sao lại có quan hệ với anh? Còn có một đứa con lớn như vậy? Vợ? Cô là vợ anh? Bọn họ kết hôn lúc nào? Vì sao anh không hề nhớ chút nào? Anh cố gắng hồi tưởng về mọi chuyện giữa anh và Trịnh Thất Muội, nhưng tại sao lại không nhớ được, trong đầu cuối cùng hiện lên hình ảnh cô ôm Tiểu Niệm, vẻ mặt lạnh nhạt nói ra một câu “Em không hận anh”.
Cô không hận anh? Vì sao? Anh quên cô, anh muốn giết cô, thậm chí muốn giết con của cô, vì sao cô không hận?
Có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều cảm xúc, Thang Á Nam không thể giải quyết, cuối cùng ném bảng báo cáo kia đi, cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi cửa. Nửa giờ sau, xe của anh dừng trước cửa tiệm của Trịnh Thất Muội. Lúc này, cô đang định đóng cửa, hôm nay không thấy Tiểu Niệm, chỉ có một mình cô.
Xuống xe, anh đứng ở cửa xe. Trịnh Thất Muội đóng cửa, đang định về nhà, vừa quay người lại liền nhìn thấy Thang Á Nam. Trong khoảng thời gian này, cô cũng không nhìn thấy anh. Chuẩn xác mà nói, từ lần trước người đàn ông kỳ quái đó nổ súng vào cô đến bây giờ, cô vẫn chưa gặp Thang Á Nam.
Cô tưởng rằng anh đã quay về Mĩ, không ngờ đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây. Cô hơi run run, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí không biết phải phản ứng như thế nào.
Cô không hề động đậy, Thang Á Nam đã bước về phía trước vài bước, đứng trước mặt cô. Thân hình anh cao lớn đứng trước mặt cô, tạo cho cô một áp lực vô hình. Cô muốn lui ra phía sau nhưng tay cô lại bị Thang Á Nam cầm lấy. Cô giãy tay ra, anh lại nắm chặt, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt mang theo nghi hoặc, khó hiểu, còn có rất nhiều biểu cảm mà cô không rõ.
“Vì sao không hận?”
Vì sao không hận hắn? Anh muốn giết cô, cô vẫn không hận anh?
“Nói cho tôi biết, vì sao không hận?”
Trịnh Thất Muội nhìn vào gương mặt Thang Á Nam, đột nhiên phục hồi tinh thần, muốn rút tay về, nhưng anh phản ứng lại rất nhanh, cô hoàn toàn không tránh thoát: “Anh Thang. Xin anh buông tay!”
Thang Á Nam không quan tâm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trịnh Thất Muội: “Nói cho tôi biết, vì sao không hận? Vì sao không hận tôi?”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Nếu quên, nếu không nhớ ra, nếu có thể tuyệt tình đến nỗi muốn giết chết cô cùng con cô, tại sao lúc này lại hỏi vấn đề này, thật quá buồn cười!
“Cô là vợ tôi, Tiểu Niệm là con tôi.”
Lời nói Thang Á Nam làm cho Trịnh Thất Muội ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần mỉa mai: “Thang Á Nam, lúc anh nổ súng vào mẹ con tôi, vì sao không nghĩ đến những lời này?”
Cô biết anh bị mất trí nhớ, biết không thể trách anh. Nhưng cũng không thể không có chút oán giận. Anh nhớ Hiên Viên Diêu, nghe lời Hiên Viên Diêu, không muốn trái ý Hiên Viên Diêu. Nhưng lại đối với vợ mình, con mình nhẫn tâm, độc ác như vậy.
Thang Á Nam bị lời của cô lay động, nói không ra lời. Trịnh Thất Muội hừ lạnh một tiếng, lướt qua anh đi về nhà. Mà anh thì trơ mắt nhìn bóng dáng cô biến mất ở trước mắt, nhưng không có cách nào vươn tay ngăn cô lại.
Ảo não đấm lên cửa xe một phát, không rõ tình huống trước mắt, anh rốt cuộc phải trách ai. Trách Hiên Viên Diêu sao? Anh ta nói, anh ta là vì muốn tốt cho anh, không có cách nào mới nghĩ ra biện pháp này. Trách Trịnh Thất Muội sao? Trong đầu hiện lên mấy lần cô đối mặt với anh, trong mắt đầy chờ đợi, hy vọng sau đó biến thành tuyệt vọng, hết hy vọng, từng chút từng chút một. Anh nghiêm túc tự vấn. Nếu là anh, anh cũng sẽ không tha thứ? Hiện tại, anh phải làm sao?
Gió lạnh thổi đến. Vào thu thành phố C cũng bắt đầu chuyển lạnh. Gió táp vào mặt Thang Á Nam, anh đứng đó, bất động thật lâu. Giống như một pho tượng.
. . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .
Cố Học Võ buổi tối ngủ rất ngon, dục vọng dồn nén nhiều ngày đã được giảm bớt. Ngủ thẳng một giấc cho đến hừng đông. Buổi sáng lúc tỉnh dậy, Kiều Tâm Uyển còn chưa tỉnh. Cô cong người, gối lên bờ vai của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào cánh tay anh, bộ dáng mềm mại giống như một con mèo con.
Ánh mắt hơi hơi chớp, theo phản xạ của đàn ông, tinh lực buổi sớm bắt đầu trào dâng khiến anh có chút nhịn không được, lật người, hôn lên môi Kiều Tâm Uyển. Động tác rất nhẹ, lại đánh thức Kiều Tâm Uyển. Cô có chút mê mang mở to mắt, nhìn gương mặt Cố Học Võ phóng đại trước mắt, mấy ngày nay đã quen như vậy rồi nên khóe môi cô cong lên, nhìn Cố Học Võ.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Cố Học Võ hôn lên môi cô một cái, bàn tay to xoa vai cô, muốn tiến thêm một bước. Kiều Tâm Uyển nhìn đến ánh sáng bên ngoài bức màn liền phục hồi tinh thần lại, vươn tay đẩy anh ra.
“Cố Học Võ.”
Giọng của cô có chút vội vàng, cô ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường, nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào. Cũng cố gắng không ngượng ngùng, nhìn Cố Học Võ trên giường.
“Anh đừng đùa nữa, hôm nay cắt chỉ đó.”
Lát nữa bác sĩ sẽ tới, nếu nhìn thấy hai người như vậy, thật sự là mất mặt chết đi được. Cố Học Võ lần đầu tiên không phản bác Kiều Tâm Uyển, nhưng nhìn thấy cô luống cuống tay chân như vậy lại có chút buồn cười: “Bây giờ còn sớm, bác sĩ còn chưa đi làm đâu. Em không cần khẩn trương như vậy.”
“Ai nói?” Buổi sáng cắt chỉ, trước đó có bác sĩ đến kiểm tra phòng, sao mà không khẩn trương được?
Mặc quần áo, vào phòng vệ sinh rửa mặt, sửa sang lại bộ dạng bản thân. Đang muốn đi ra ngoài, Cố Học Võ lại đột nhiên bước vào khiến cho Kiều Tâm Uyển hết hồn.
“Nếu em không đồng ý. Anh có thể…”
Nửa câu sau anh không nói, làm cho cô trừng to đôi mắt: “Cố Học Võ, anh điên rồi sao?”
Anh không muốn sống nữa sao? Anh còn bị thương đó.
“Em nghĩ đi đâu đó?” Cố Học Võ nhìn mặt cô, vẻ mặt có vài phần kinh ngạc: “Anh chỉ nói, em phải đồng ý với anh, chờ khi vết thương lành rồi, chúng ta lập tức kết hôn.”
“Anh, anh…” Gương mặt Kiều Tâm Uyển đỏ bừng bừng, xấu hổ nhìn Cố Học Võ: “Vừa nãy rõ ràng anh nói là muốn em đồng ý sau này, mỗi ngày đều giống như hôm nay.”
“Đúng vậy.” Cố Học Võ gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: “Chúng ta kết hôn, không phải ngày nào cũng cùng nhau ngủ giống hôm nay sao?”
Kiều Tâm Uyển nghẹn một hơi trong cổ họng, ho không ra, nuốt không trôi, sắc mặt từ hồng chuyển xanh, từ xanh chuyển sang trắng bệch. Xấu hổ vạn phần. Trong lòng xác định chắc chắn rằng Cố Học Võ cố ý: “Anh, anh vô lại.”
“Vô lại? Chẳng phải chúng ta kết hôn, mỗi ngày đều ngủ cùng nhau sao?” Trong mắt Cố Học Võ hiện lên một chút nghiền ngẫm. Có lẽ Kiều Tâm Uyển không nhận ra vì cô tức giận mà gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng rất xinh đẹp nhìn rất quyến rũ.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa, anh nói cùng cô ngủ, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Xoay người, xoay mặt sang bên kia, cô ngáp một cái: “Em muốn đi ngủ. Không để ý tới anh nữa.”
“Thực sự không để ý tới anh?” Cố Học Võ híp mắt nhìn bóng dáng cô.
Cô hừ một tiếng: “Không để ý tới anh nữa, em mệt lắm, buồn ngủ nữa.”
Cố Học Võ vươn tay, đặt lên vai cô. Cô theo bản năng hất tay anh ra: “Anh đừng chạm vào em, em thật sự rất muốn ngủ.”
“A.” Cố Học Võ kêu lên một tiếng đau đớn, người cong lên: “Đau quá.”
“A?” Kiều Tâm Uyển xoay người lại, nhìn đến chỗ ngực đang băng bó của Cố Học Võ, vẻ mặt đầy áy náy: “Anh, anh không sao chứ?”
“Em, em đánh anh.” Cố Học Võ sắc mặt trắng bệch: “Đau quá.”
“Em, em . . . . .” Cô nhớ là cô chỉ hất tay anh ra thôi mà, sao lại thành đánh anh chứ? Nhìn dáng vẻ của anh hình như là rất đau đớn. Kiều Tâm Uyển ngồi dậy.
“Anh không sao chứ? Có muốn em gọi bác sĩ không?”
Anh cũng thật là, bị thương cũng không biết thành thật an phận. Còn nhích tới nhích lui như vậy nữa: “Anh chờ một chút, em đi gọi bác sĩ.”
Nói xong, cô bước xuống giường mặc quần áo, cũng không phòng bị, bất ngờ bị Cố Học Võ dùng sức kéo lại, ngã lên người anh, không ngờ lại đụng tới miệng vết thương anh, tay cô chống trên vai anh: “Anh, anh lại gạt em?”
“Anh đâu có yếu ớt vậy chứ?” Khóe môi Cố Học Võ cong lên, phát hiện anh rất thích nhìn bộ dạng khẩn trương của cô: “Anh dọa em đó.”
“Anh, anh, anh, anh xấu lắm.” Tại sao lúc trước cô không biết Cố Học Võ còn có một mặt bá đạo, vô lại như vậy chứ? Quả thực làm cho cô khiếp sợ ngoài ý muốn.
“Cái này là trả lại em đó.” Cố Học Võ ôm cô nằm xuống: “Em còn nhớ không? Lúc ở trên đảo, em giả bộ bị ngộp nước, hù chết anh.”
“Cố Học Võ.” Chuyện đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ?
“Anh anh anh, anh cố ý muốn trả thù em, phải không?”
“Không phải trả thù.” Cố Học Võ khoát tay: “Đây là nhắc nhở em. Trí nhớ anh rất tốt, nếu em đồng ý với anh, em chạy không thoát đâu.”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, nhìn thấy trong mắt anh đầy nghiêm túc, cắn cắn môi, nhướn người ôm vai anh: “Em không chạy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên bờ vai anh, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Em không chạy, về sau em còn phải ở bên cạnh anh, làm sao đi được.”
“Uhm.” Cố Học Võ hài lòng, đây mới kết quả anh muốn, vỗ vỗ lưng Kiều Tâm Uyển, anh nói.
“Tốt lắm. Ngủ đi.”
Ban ngày giày vò cô, chắc cô cũng mệt. Kiều Tâm Uyển thật đúng là mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ, Cố Học Võ nhìn thấy bộ dáng thả lỏng của cô, tiến gần bên tai cô, thì thầm.
“Mới một lần đã kêu mệt? Thể lực của em thực kém, lần sau rèn luyện một chút.”
Phốc. Kiều Tâm Uyển đang nhắm mắt liền trợn tròn mắt, nhìn gương mặt, khóe môi Cố Học Võ mang theo ý cười rõ ràng, trên mặt cô không chút tự nhiên, không nhìn anh, lại càng không muốn đối mặt cùng anh nói vấn đề này.
Nhắm mắt lại, ngủ, ngủ. Trong đầu lại nhịn không được nghĩ thể lực cô rất kém sao? Xí. Là anh thể lực quá tốt thì có!
Thật sự là ¥. . . . . . #%&@¥. . . . . . %¥%. . . . . . %&. . . . . . . . . . . .
. . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . .
Thang Á Nam nhìn bảng báo cáo trên tay. Năm ngày trước, anh đến thành phố C, ba ngày trước, anh nghĩ cách lấy được sợi tóc của Tiểu Niệm. Hôm nay, trên tay anh là bản xét nghiệm thân nhân kia. Phía trên nói, anh và Tiểu Niệm có ADN giống nhau đến 99%, là quan hệ cha con.
Nhất thời, anh hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, trong năm ngày này, anh tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm rồi, nhưng lúc biết kết quả, anh lại vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc. Anh vẫn luôn chờ đợi, chờ cho đến khi có kết quả, không phải anh muốn như vậy. Nhưng như vậy anh có thể đi loại bỏ Cố Học Võ nhàm chán kia. Như vậy anh có thể tiếp tục yên tâm giết Kiều Tâm Uyển.
Nhưng, nhưng kết quả Tiểu Niệm thật sự là con anh, như vậy, như vậy là sao chứ? Nếu kết quả là thật thì không phải thiếu chút nữa anh đã giết chết con của mình rồi sao? Vì sao lại như vậy? Thang Á Nam không hiểu, đầu đau nhức dữ dội, anh một chút cũng muốn không đứng dậy. Anh cùng người có tên Trịnh Thất Muội đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc muốn ngừng cũng ngừng. Chỉ có thể đi tìm Hiên Viên Diêu mới biết được đáp án. Trong lòng mới nghĩ như vậy, di động liền reng lên hai tiếng. Anh nghe máy, là Hiên Viên Diêu.
“Thiếu gia?”
Trong giọng nói luôn cung kính có thêm vài phần hoài nghi, thêm vài phần khó hiểu, còn thêm vài phần cảm xúc chính anh cũng không nói được, nói không rõ.
“Á Nam, tôi biết anh hiện tại trong lòng đang có rất nhiều nghi hoặc.” Hiên Viên Diêu sớm đã biết, Thang Á Nam cùng Tiểu Niệm đi làm xem xét ADN.
“Trịnh Thất Muội là vợ của anh, anh cùng cô ấy đã kết hôn ở Mĩ, sau này anh bị tai nạn, quên hết mọi chuyện, cũng quên cô ấy. Nhưng cô ấy đúng là vợ anh, Tiểu Niệm cũng là con của anh.”
“Vậy anh…”
Vì sao muốn anh giết Trịnh Thất Muội?
“Bởi vì anh muốn đi theo tôi.” Hiên Viên Diêu có một chút bất đắc dĩ: “Tôi đem đồ của anh trả lại cho anh, là muốn để anh ở lại thành phố C. Tôi muốn để anh quay về cuộc sống bình thường trước đây, là anh không muốn trở về, anh làm cho tôi thực khó xử.”
“Vậy anh cũng…” Không thể bắt anh làm chuyện này, bắt anh đi giết vợ của mình.
“Đây là nước cờ hiểm.” Hiên Viên Diêu bất đắc dĩ thở dài: “Tôi chỉ là đang đánh cược, cược cho xác suất 1/100 là anh có thể nhớ ra Trịnh Thất Muội.”
“Còn Kiều. . . . . .” Kiều Tâm Uyển thì sao, vì sao cũng bắt anh đi giết cô ta? Chuyện này phức tạp đến nỗi Thang Á Nam thậm chí không thể bình thường biểu đạt ý nghĩ của mình.
“Tôi muốn giáo huấn ai đó.” Anh không cần nói, Hiên Viên Diêu cũng hiểu, cũng không phủ nhận động cơ của mình: “Nếu có một ngày, anh có thể nhớ lại mọi chuyện, tôi tin anh sẽ hiểu tôi làm như vậy là có mục đích.”
Ngay khi Thang Á Nam định lên tiếng, Hiên Viên Diêu liền nói: “Á Nam, về sau, anh không cần quay về Mĩ nữa, đồ đạc của anh, tôi sẽ cho người gửi về thành phố C. Mấy thứ đó là thứ anh nên có. Tôi chỉ hy vọng anh hãy đối xử tốt với Trịnh Thất Muội, cô ấy vì anh đã khổ sở rất nhiều.”
Một câu nói này là Hiên Viên Diêu cảm động vì Trịnh Thất Muội mới đưa ra lời khuyên chân thành như vậy. Coi như là một chút tình anh em cuối cùng anh ta đáp lại Thang Á Nam. Từ nay về sau, Long đường sẽ không có Thang thiếu.
Nói xong câu này, Hiên Viên Diêu cúp máy, Thang Á Nam nghe điện thoại vang lên tiếng tút tút mà nhất thời không thể phản ứng. Tất cả chuyện này tới quá nhanh, quá mau. Tất cả tin tức đều không như mong muốn của anh. Anh không thể tưởng tượng, Hiên Viên Diêu lại làm chuyện như vậy.
Nên biết, nếu không phải anh nhất thời không đành lòng, Trịnh Thất Muội cùng Tiểu Niệm, con anh, sẽ thật sự chết dưới tay anh. Rất nhiều rất nhiều chuyện hiện lên, tràn ngập trong tâm trí anh, Thang Á Nam ngơ ngác nhìn báo cáo trên tay, ngồi một chỗ, bất động nửa ngày.
Người phụ nữ kia, sao lại có quan hệ với anh? Còn có một đứa con lớn như vậy? Vợ? Cô là vợ anh? Bọn họ kết hôn lúc nào? Vì sao anh không hề nhớ chút nào? Anh cố gắng hồi tưởng về mọi chuyện giữa anh và Trịnh Thất Muội, nhưng tại sao lại không nhớ được, trong đầu cuối cùng hiện lên hình ảnh cô ôm Tiểu Niệm, vẻ mặt lạnh nhạt nói ra một câu “Em không hận anh”.
Cô không hận anh? Vì sao? Anh quên cô, anh muốn giết cô, thậm chí muốn giết con của cô, vì sao cô không hận?
Có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều cảm xúc, Thang Á Nam không thể giải quyết, cuối cùng ném bảng báo cáo kia đi, cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi cửa. Nửa giờ sau, xe của anh dừng trước cửa tiệm của Trịnh Thất Muội. Lúc này, cô đang định đóng cửa, hôm nay không thấy Tiểu Niệm, chỉ có một mình cô.
Xuống xe, anh đứng ở cửa xe. Trịnh Thất Muội đóng cửa, đang định về nhà, vừa quay người lại liền nhìn thấy Thang Á Nam. Trong khoảng thời gian này, cô cũng không nhìn thấy anh. Chuẩn xác mà nói, từ lần trước người đàn ông kỳ quái đó nổ súng vào cô đến bây giờ, cô vẫn chưa gặp Thang Á Nam.
Cô tưởng rằng anh đã quay về Mĩ, không ngờ đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây. Cô hơi run run, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí không biết phải phản ứng như thế nào.
Cô không hề động đậy, Thang Á Nam đã bước về phía trước vài bước, đứng trước mặt cô. Thân hình anh cao lớn đứng trước mặt cô, tạo cho cô một áp lực vô hình. Cô muốn lui ra phía sau nhưng tay cô lại bị Thang Á Nam cầm lấy. Cô giãy tay ra, anh lại nắm chặt, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt mang theo nghi hoặc, khó hiểu, còn có rất nhiều biểu cảm mà cô không rõ.
“Vì sao không hận?”
Vì sao không hận hắn? Anh muốn giết cô, cô vẫn không hận anh?
“Nói cho tôi biết, vì sao không hận?”
Trịnh Thất Muội nhìn vào gương mặt Thang Á Nam, đột nhiên phục hồi tinh thần, muốn rút tay về, nhưng anh phản ứng lại rất nhanh, cô hoàn toàn không tránh thoát: “Anh Thang. Xin anh buông tay!”
Thang Á Nam không quan tâm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trịnh Thất Muội: “Nói cho tôi biết, vì sao không hận? Vì sao không hận tôi?”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Nếu quên, nếu không nhớ ra, nếu có thể tuyệt tình đến nỗi muốn giết chết cô cùng con cô, tại sao lúc này lại hỏi vấn đề này, thật quá buồn cười!
“Cô là vợ tôi, Tiểu Niệm là con tôi.”
Lời nói Thang Á Nam làm cho Trịnh Thất Muội ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần mỉa mai: “Thang Á Nam, lúc anh nổ súng vào mẹ con tôi, vì sao không nghĩ đến những lời này?”
Cô biết anh bị mất trí nhớ, biết không thể trách anh. Nhưng cũng không thể không có chút oán giận. Anh nhớ Hiên Viên Diêu, nghe lời Hiên Viên Diêu, không muốn trái ý Hiên Viên Diêu. Nhưng lại đối với vợ mình, con mình nhẫn tâm, độc ác như vậy.
Thang Á Nam bị lời của cô lay động, nói không ra lời. Trịnh Thất Muội hừ lạnh một tiếng, lướt qua anh đi về nhà. Mà anh thì trơ mắt nhìn bóng dáng cô biến mất ở trước mắt, nhưng không có cách nào vươn tay ngăn cô lại.
Ảo não đấm lên cửa xe một phát, không rõ tình huống trước mắt, anh rốt cuộc phải trách ai. Trách Hiên Viên Diêu sao? Anh ta nói, anh ta là vì muốn tốt cho anh, không có cách nào mới nghĩ ra biện pháp này. Trách Trịnh Thất Muội sao? Trong đầu hiện lên mấy lần cô đối mặt với anh, trong mắt đầy chờ đợi, hy vọng sau đó biến thành tuyệt vọng, hết hy vọng, từng chút từng chút một. Anh nghiêm túc tự vấn. Nếu là anh, anh cũng sẽ không tha thứ? Hiện tại, anh phải làm sao?
Gió lạnh thổi đến. Vào thu thành phố C cũng bắt đầu chuyển lạnh. Gió táp vào mặt Thang Á Nam, anh đứng đó, bất động thật lâu. Giống như một pho tượng.
. . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .
Cố Học Võ buổi tối ngủ rất ngon, dục vọng dồn nén nhiều ngày đã được giảm bớt. Ngủ thẳng một giấc cho đến hừng đông. Buổi sáng lúc tỉnh dậy, Kiều Tâm Uyển còn chưa tỉnh. Cô cong người, gối lên bờ vai của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào cánh tay anh, bộ dáng mềm mại giống như một con mèo con.
Ánh mắt hơi hơi chớp, theo phản xạ của đàn ông, tinh lực buổi sớm bắt đầu trào dâng khiến anh có chút nhịn không được, lật người, hôn lên môi Kiều Tâm Uyển. Động tác rất nhẹ, lại đánh thức Kiều Tâm Uyển. Cô có chút mê mang mở to mắt, nhìn gương mặt Cố Học Võ phóng đại trước mắt, mấy ngày nay đã quen như vậy rồi nên khóe môi cô cong lên, nhìn Cố Học Võ.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Cố Học Võ hôn lên môi cô một cái, bàn tay to xoa vai cô, muốn tiến thêm một bước. Kiều Tâm Uyển nhìn đến ánh sáng bên ngoài bức màn liền phục hồi tinh thần lại, vươn tay đẩy anh ra.
“Cố Học Võ.”
Giọng của cô có chút vội vàng, cô ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường, nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào. Cũng cố gắng không ngượng ngùng, nhìn Cố Học Võ trên giường.
“Anh đừng đùa nữa, hôm nay cắt chỉ đó.”
Lát nữa bác sĩ sẽ tới, nếu nhìn thấy hai người như vậy, thật sự là mất mặt chết đi được. Cố Học Võ lần đầu tiên không phản bác Kiều Tâm Uyển, nhưng nhìn thấy cô luống cuống tay chân như vậy lại có chút buồn cười: “Bây giờ còn sớm, bác sĩ còn chưa đi làm đâu. Em không cần khẩn trương như vậy.”
“Ai nói?” Buổi sáng cắt chỉ, trước đó có bác sĩ đến kiểm tra phòng, sao mà không khẩn trương được?
Mặc quần áo, vào phòng vệ sinh rửa mặt, sửa sang lại bộ dạng bản thân. Đang muốn đi ra ngoài, Cố Học Võ lại đột nhiên bước vào khiến cho Kiều Tâm Uyển hết hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.