Chương 221: Cho anh biến thành thái giám
Thiền Tâm Nguyệt
20/06/2014
Edit: Jade
Beta: Phong Vũ
“Phải không?” Tả Phán Tình cười cười, vươn tay đẩy anh, nhìn vào mặt anh: “Nói cho em biết, hôm nay sau khi đưa em đến chỗ cửa tiệm của Thất Thất, anh đã đi đâu? Ăn cơm ở đâu, làm gì?”
“. . . . . .” Cố Học Văn sửng sốt một chút, nhìn gương mặt Tả Phán Tình đầy nghi ngờ và tức giận: “Phán Tình?”
“Em có nên tin anh không?” Tả Phán Tình nhìn chằm chằm Cố Học Văn, những gì muốn nói thì nên nói rõ ràng hết một lần.
Vươn tay chỉ vào ngực của Cố Học Văn, gương mặt lạnh như băng biến thành tức giận. Giọng nói vô cùng châm biếm: “Nói cho em biết, hôm nay sau khi anh đưa em đến tiệm Thất Thất thì anh đã đi đâu?”
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, Tả Phán Tình vẫn không dừng động tác trên tay, đầu ngón tay có đau, nhưng mà đau lòng thì nhiều hơn: “Anh nói đi, còn nữa hồi sáng, sao Lâm Thiên Y lại đến bệnh viện? Cô ta ở trên bãi cỏ vừa kéo vừa ôm anh là ý gì chứ? Anh nói đi. Nói cho rõ ràng”
“Phán Tình?” Em đã thấy bọn anh? Tim Cố Học Văn đập có chút nhanh và loạn nhịp.
“Bất ngờ lắm hả? Tưởng em không thể thấy sao?” Tả Phán Tình cười yếu ớt, đầu ngón tay chỉ thẳng trước ngực anh, vẻ mặt phẫn nộ: “Cố Học Văn, anh xem em cái gì? Anh coi em là một con ngốc phải không? Trong lòng anh rõ ràng còn nhớ cô ta, trong lòng anh rõ ràng còn có cô ta. Anh căn bản là còn yêu cô ta.”
“Không có.” Cố Học Văn cầm lấy tay cô, vẻ mặt kiên định: “Anh thật sự không yêu cô ấy.”
“Vậy anh giải thích rõ xem chuyện sáng hôm nay, còn buổi chiều nữa.” Sau lưng cô đi gặp người con gái khác, cái này gọi là không yêu?
“Anh có thể giải thích.” Cố Học Văn lần đầu tiên thấy bộ dạng Tả Phán Tình không chịu bỏ qua như thế này: “Anh thật sự có thể giải thích.”
“Tốt, anh giải thích đi. Em nghe.” Tả Phán Tình nhìn anh cầm lấy tay mình, cũng không rút về, chờ anh nói rõ ràng.
“Cô ấy phải đi, đến gặp anh để nói lời từ biệt.” Trên thực tế đúng là Lâm Thiên Y chưa từ bỏ ý định, còn anh thì đi khuyên cô ta rời đi.
“Nói lời từ biệt mà phải lôi lôi kéo kéo? Còn ôm ôm ấp ấp nữa chứ?”
“Cô ấy——” Mấy ngày nay anh bận đến chóng mặt, quên đi tìm Lâm Thiên Y, ngày đó ở bệnh viện khi tỉnh lại, cô ta không nhớ rõ một ngày trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhớ tình huống anh đi tìm cô ta còn cởi quần áo của cô ta.
Cô ta nghĩ mình và anh đã…, cho nên rất kích động. Buổi sáng không biết như thế nào mà biết anh đang ở bệnh viện, còn tìm tới tận nơi, hỏi có phải anh còn yêu cô ta không.
Anh đương nhiên trả lời không yêu, Lâm Thiên Y kích động quá mức, anh đành phải để cô ta đi về trước.
Sau khi đưa Tả Phán Tình đến chỗ của Trịnh Thất Muội, anh quay lại chỗ Lâm Thiên Y để nói chuyện cho rõ ràng.
“Cô ấy không chấp nhận sự thật chia tay nên có chút kích động, anh không có ôm cô ấy, là cô ấy chủ động ôm anh.” Ít nhất ở bệnh viện, đúng là như vậy.
Về việc đi cứu Lâm Thiên Y kia, Cố Học Văn quyết định không nói. Sợ Tả Phán Tình đa nghi.
“Em đừng kích động, Phán Tình. Anh với cô ấy thật sự không có gì. Vừa rồi cũng chỉ là đi nói với cô ấy lời từ biệt mà thôi.”
Tả Phán Tình im lặng, nhìn Cố Học Văn. Đôi mắt anh sâu xa, nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì. Cô cũng không rõ lời anh nói là thật hay là giả.
Sự im lặng của cô khiến Cố Học Văn lo lắng, anh cũng không quên lời bác sĩ dặn Tả Phán Tình lúc này không thể chịu kích động: “Phán Tình, em tin anh, được không?”
“Anh không có gạt em chứ?”
“Không có.”
“Anh nói đều là thật sự?” Tả Phán Tình lại hỏi một câu.
“Tất cả đều là thật.” Cố Học Văn nắm chặt tay cô: “Anh đã nói hết với em rồi đó.”
“Được. Em tin anh.” Tả Phán Tình thản nhiên nói. Cố Học Văn sửng sốt một chút, không thể tin được Tả Phán Tình lại dễ dàng tin mình như vậy.
“Em, em tin anh?”
“Ừ, em tin anh.” Tả Phán Tình cầm lấy tay anh: “Cố Học Văn, em tin anh không gạt em. Em cũng tin anh không gạt em chuyện gì khác, cho nên chuyện này dừng ở đây, về sau em sẽ không nói lại việc này nữa.”
“Cám ơn em.” Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra: “Em phải tin anh, thật sự không có gì.”
“Uhm.” Tả Phán Tình buông tay anh ra, đột nhiên ngẩng cằm nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu như anh dám gạt em, em sẽ mang theo đứa con trong bụng đi thật xa, để anh không tìm được em.”
Cố Học Văn nắm lấy tay cô, trong con ngươi sáng như chim ưng có một tia không đồng ý: “Nếu anh gạt em, em trừng phạt anh là được. Cần gì phải bỏ đi thật xa? Cho dù em không quan tâm đến mình nhưng cũng phải chú ý ba mẹ em và đứa con trong bụng một chút chứ?”
“Con, con. Không biết là anh đang lo cho đứa nhỏ hay là cho em nữa.”
“Đương nhiên là em rồi.” Cố Học Văn quan tâm cô tuyệt đối là thật: “Anh quan tâm đến em, tất nhiên sẽ lo lắng cho em. Phán Tình, em là vợ anh. Con không có đứa này thì còn có thể sinh đứa khác. Chứ vợ thì chỉ có một mà thôi.”
“Phì phì phì.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Cái gì mà con không có đứa này thì có thể sinh đứa khác? Đây là đứa con đầu lòng của chúng ta đó. Là bảo bối của chúng ta. Nó sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc lớn lên, bước chân vào thế giới này.”
Cố Học Văn bỗng ngớ ra, gật đầu hùa theo.
“Uhm. Đúng vậy. Nó sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc bước vào thế giới này.”
Đây cũng là điều anh mong đợi.
Vậy còn được, Tả Phán Tình hài lòng, không tranh cãi với Cố Học Văn nữa, trở về phòng nghỉ ngơi. Anh nói không có việc gì thì coi như không có việc gì đi. Bớt phải như mấy người phụ nữ hay tra hỏi này nọ chọc cho người ta ghét.
Cô không muốn làm Cố Học Văn chán thậm chí là ghét cô.
Dựa vào hiện tại mà nói, anh chịu giải thích, cũng chứng tỏ anh thích cô, như vậy cô nguyện ý từ từ cố gắng, tranh thủ một ngày nào đó anh sẽ yêu cô.
Thời gian hai người kết hôn cũng chưa lâu, thật sự còn chưa đến nửa năm. Cô vẫn còn cơ hội. Cố gia không cho phép ly hôn. Cố Học Văn và Lâm Thiên Y đã không có khả năng rồi.
Cho cô thời gian, còn sợ Cố Học Văn sẽ không đem thích biến thành yêu sao? Hơn nữa, so với Lâm Thiên Y, cô còn có thêm bé con nữa. Sao phải sợ cô ta?
Tả Phán Tình là người sống vô tư, vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy thế giới thật tươi đẹp. Không có việc gì rồi.
“Em có đói bụng không?” Cố Học Văn nhìn thấy vẻ thư thái trên mặt cô thật ra cũng không dám tin Tả Phán Tình có thật sự tin lời mình nói không, lại quên mất một màn vừa rồi vào cửa đã nhìn thấy. Cô hình như là cũng chưa ăn gì.
“Anh vừa nhắc là em đã thấy đói bụng.” Tả Phán Tình nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện đã không còn sớm : “Em muốn ăn mỳ.”
“Không thành vấn đề, em chờ anh một chút, lập tức có ngay.”
Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra, tin tưởng Tả Phán Tình lúc này là thật tin anh: “Anh lập tức làm cho em.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, ngồi xuống dưới sô pha, lười biếng duỗi thắt lưng: “Nhạt một chút, chứ không em ăn không vô.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, cất bước vào phòng bếp. Vẻ mặt có chút thả lỏng.
Mỳ nhanh chóng được nấu xong, Tả Phán Tình ăn hết cả bát. Để Cố Học Văn thu dọn chén bát, còn cô trở về phòng đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Thay quần áo nằm xuống giường, Cố Học Văn cũng nhanh chóng đi vào. Sauk hi tắm rửa xong thì nằm ở bên cạnh cô, kéo thân thể của cô ôm vào trong lòng mình.
Tả Phán Tình vỗ vỗ tay anh: “Ngoan chút đi, bác sĩ nói nội trong vòng ba tháng đầu không thể.”
Chẳng dễ gì mà có được cái thai này, cô cũng không muốn bởi vì anh sơ ý mà để mất.
“Anh chỉ muốn ôm em thôi.” Cố Học Văn cẩn thận ôm cô, tránh phần bụng của cô: “Phán Tình, chuyện hôm nay, anh xin lỗi.”
Tuy rằng cô ấy tin mình, chuyện này cũng coi như xong, nhưng mà trong lòng vẫn thấy áy náy một chút.
“Bỏ đi, qua rồi, đừng nói nữa.” Tả Phán Tình cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Cô xoay người nhìn Cố Học Văn, trong ánh mắt có một chút không cam lòng, vươn tay chọc vào ngực anh: “Em chắc phải đánh anh một trận.”
“. . . . . .” Cố Học Văn sửng sốt một chút, Tả Phán Tình ngẩng đầu lên: “Trước đây lúc anh hiểu lầm em, chỉ thiếu chút nữa là đem em tới bệnh viện rồi.”
Lần trước anh nghĩ cô và Kỷ Vân Triển có quan hệ. Làm khổ cô cả một đêm, so với anh, cô đúng thật là hiền lành hơn không biết bao nhiêu lần.
Trên mặt Cố Học Văn hiện lên vẻ xấu hổ, nắm tay cô, đặt lên môi mình khẽ hôn một cái: “Anh xin lỗi.”
“Hừ.” Tả Phán Tình giật tay lại, bĩu môi, không muốn bỏ qua cho mấy câu nói chua ngoa của anh, cuối cùng lời nói ra lại biến thành: “Bỏ đi. Lần này tha cho anh anh, nhưng không được có lần sau. Nếu em còn thấy anh với cô ta như vậy nữa, em sẽ chặt tay anh, tạt axit sulfuric hủy nhan sắc của cô ta.”
“Tạt axit sulfuric là phải ngồi tù đó.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng.
“Không sao” Tả Phán Tình không sợ: “Trước khi ngồi tù, em sẽ cho anh tuyệt tử tuyệt tôn. Cho anh đời này biến thành thái giám luôn.”
“Khụ.” Cố Học Văn nhịn không được ho hai tiếng, nhìn thấy cô trong mắt đầy tức giận thì chỉ vào bụng của cô: “Vợ ơi, chú ý dưỡng thai. Dưỡng thai.”
Ở trước mặt con nói những lời tanh máu đầy bạo lực như vậy mà không sợ ảnh hưởng tới con sao. Nhưng mà, tâm tình của anh thật sự vui vẻ, thậm chí còn không có chú ý tới mình đã không tự giác mà thay đổi xưng hô.
“Xí. Đây mới là dưỡng thai.” Tả Phán Tình hừ lạnh, không có nghe đến câu vợ kia: “Trưởng thành con sẽ biết, khi người khác ăn hiếp con, thì con phải ăn hiếp lại. Không thể làm con rùa đen rút đầu?”
Rùa đen cũng nói đến rồi? Thật sự là càng nói càng không biết mình nói gì.
Cố Học Văn nghe không nổi nữa, duỗi tay cuối đầu, nâng mặt cô rồi hôn xuống thật sâu. Tả Phán Tình trong phút chốc thì ngây ra sau đó cũng không đẩy anh ra, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của anh, đôi môi rực lửa cũng hơi thở ấm nóng của anh dịu dàng mà triền miên.
Cẩn thận thăm dò, nhẹ nhàng dò xét, mỗi một lần môi với răng chạm nhau đều sợ cô bị thương, xem cô như là báu vật trong bàn tay anh.
Ban đầu trong lòng còn tức giận, từ từ cũng không còn.
Vừa rồi cô còn nghĩ trong lòng Cố Học Văn vẫn chưa có mình. Điều này có thể. Cô có thể chờ, cho anh thêm thời gian.
Nhướng người về phía trước ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh. Cố Học Văn có chút kích động, bàn tay to bắt đầu thâm nhập vào trong áo ngủ của cô.
Xoa nơi đầy đặn của cô, Tả Phán Tình không có cự tuyệt, nhiệt tình đón lấy. Tay cô vuốt ve bờ vai của anh, ngực, bụng, rồi di chuyển xuống phía dưới. Đụng nơi nào đó đã đầy nhiệt huyết, trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt.
Động tác của cô, đúng là đang có ý trêu ghẹo, có ý quyến, rũ khiến hoạt động của anh cũng càng ngày càng hăng say. Cố Học Văn nhất thời hí hửng, môi bắt đầu tiến xuống phía dưới, hôn lên xương quai xanh của cô,dần dần lại chuyển xuống phía dưới.
Bàn tay đẩy quần ngủ của cô xuống, trên đôi môi đang hôn chỗ đầy đặn của cô đột nhiên xuất hiện một bàn tay, Tả Phán Tình vẻ mặt tiếc nuối nhìn anh, vẻ mặt đầy vô tội: “Ngại quá, phiền anh dừng lại một chút. Bác sĩ nói, trong vòng ba tháng, anh không thể chạm vào em.”
Cố Học Văn sửng sốt một chút, nhìn thấy Tả Phán Tình nháy mắt nói như vậy, gần như có thể khẳng định một việc.”
“Em, là em cố ý?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời tác giả: Yeah yeah . Tiểu bạch thỏ phản kích rồi.
Có người nói Học Văn hèn. Thật ra cũng tùy. Mỗi người một tính. Nếu nam chính truyện nào cũng giống nhau. Vậy thì có gì thú vị?
Có chút lưỡng lự và rối rắm. Thật ra cũng là bình thường. Chồng mình đến giờ vẫn còn nhớ mãi không quên mối tình đầu. Hai người dỡ trò trước mặt mình cũng đã vài lần.
Mồ hôi! ! ! ~~~
Chẳng qua bởi vì đã biết rõ nguyên nhân, cho nên cũng không thấy gì ghê gớm. Thực ra, trong lòng mỗi người đều có một người mà mình không thể quên được, đó là chưa kể, người đó lại là bạn từ thuở ấu thơ.
Phán Tình hiện lại cảm thấy bị tổn thương, là bởi vì cô ấy là người yêu trước. Ai yêu trước cũng sẽ thiệt thòi. Cho nên, cũng chưa nói đến yêu là bị tổn thương. Đúng không?
Beta: Phong Vũ
“Phải không?” Tả Phán Tình cười cười, vươn tay đẩy anh, nhìn vào mặt anh: “Nói cho em biết, hôm nay sau khi đưa em đến chỗ cửa tiệm của Thất Thất, anh đã đi đâu? Ăn cơm ở đâu, làm gì?”
“. . . . . .” Cố Học Văn sửng sốt một chút, nhìn gương mặt Tả Phán Tình đầy nghi ngờ và tức giận: “Phán Tình?”
“Em có nên tin anh không?” Tả Phán Tình nhìn chằm chằm Cố Học Văn, những gì muốn nói thì nên nói rõ ràng hết một lần.
Vươn tay chỉ vào ngực của Cố Học Văn, gương mặt lạnh như băng biến thành tức giận. Giọng nói vô cùng châm biếm: “Nói cho em biết, hôm nay sau khi anh đưa em đến tiệm Thất Thất thì anh đã đi đâu?”
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, Tả Phán Tình vẫn không dừng động tác trên tay, đầu ngón tay có đau, nhưng mà đau lòng thì nhiều hơn: “Anh nói đi, còn nữa hồi sáng, sao Lâm Thiên Y lại đến bệnh viện? Cô ta ở trên bãi cỏ vừa kéo vừa ôm anh là ý gì chứ? Anh nói đi. Nói cho rõ ràng”
“Phán Tình?” Em đã thấy bọn anh? Tim Cố Học Văn đập có chút nhanh và loạn nhịp.
“Bất ngờ lắm hả? Tưởng em không thể thấy sao?” Tả Phán Tình cười yếu ớt, đầu ngón tay chỉ thẳng trước ngực anh, vẻ mặt phẫn nộ: “Cố Học Văn, anh xem em cái gì? Anh coi em là một con ngốc phải không? Trong lòng anh rõ ràng còn nhớ cô ta, trong lòng anh rõ ràng còn có cô ta. Anh căn bản là còn yêu cô ta.”
“Không có.” Cố Học Văn cầm lấy tay cô, vẻ mặt kiên định: “Anh thật sự không yêu cô ấy.”
“Vậy anh giải thích rõ xem chuyện sáng hôm nay, còn buổi chiều nữa.” Sau lưng cô đi gặp người con gái khác, cái này gọi là không yêu?
“Anh có thể giải thích.” Cố Học Văn lần đầu tiên thấy bộ dạng Tả Phán Tình không chịu bỏ qua như thế này: “Anh thật sự có thể giải thích.”
“Tốt, anh giải thích đi. Em nghe.” Tả Phán Tình nhìn anh cầm lấy tay mình, cũng không rút về, chờ anh nói rõ ràng.
“Cô ấy phải đi, đến gặp anh để nói lời từ biệt.” Trên thực tế đúng là Lâm Thiên Y chưa từ bỏ ý định, còn anh thì đi khuyên cô ta rời đi.
“Nói lời từ biệt mà phải lôi lôi kéo kéo? Còn ôm ôm ấp ấp nữa chứ?”
“Cô ấy——” Mấy ngày nay anh bận đến chóng mặt, quên đi tìm Lâm Thiên Y, ngày đó ở bệnh viện khi tỉnh lại, cô ta không nhớ rõ một ngày trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhớ tình huống anh đi tìm cô ta còn cởi quần áo của cô ta.
Cô ta nghĩ mình và anh đã…, cho nên rất kích động. Buổi sáng không biết như thế nào mà biết anh đang ở bệnh viện, còn tìm tới tận nơi, hỏi có phải anh còn yêu cô ta không.
Anh đương nhiên trả lời không yêu, Lâm Thiên Y kích động quá mức, anh đành phải để cô ta đi về trước.
Sau khi đưa Tả Phán Tình đến chỗ của Trịnh Thất Muội, anh quay lại chỗ Lâm Thiên Y để nói chuyện cho rõ ràng.
“Cô ấy không chấp nhận sự thật chia tay nên có chút kích động, anh không có ôm cô ấy, là cô ấy chủ động ôm anh.” Ít nhất ở bệnh viện, đúng là như vậy.
Về việc đi cứu Lâm Thiên Y kia, Cố Học Văn quyết định không nói. Sợ Tả Phán Tình đa nghi.
“Em đừng kích động, Phán Tình. Anh với cô ấy thật sự không có gì. Vừa rồi cũng chỉ là đi nói với cô ấy lời từ biệt mà thôi.”
Tả Phán Tình im lặng, nhìn Cố Học Văn. Đôi mắt anh sâu xa, nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì. Cô cũng không rõ lời anh nói là thật hay là giả.
Sự im lặng của cô khiến Cố Học Văn lo lắng, anh cũng không quên lời bác sĩ dặn Tả Phán Tình lúc này không thể chịu kích động: “Phán Tình, em tin anh, được không?”
“Anh không có gạt em chứ?”
“Không có.”
“Anh nói đều là thật sự?” Tả Phán Tình lại hỏi một câu.
“Tất cả đều là thật.” Cố Học Văn nắm chặt tay cô: “Anh đã nói hết với em rồi đó.”
“Được. Em tin anh.” Tả Phán Tình thản nhiên nói. Cố Học Văn sửng sốt một chút, không thể tin được Tả Phán Tình lại dễ dàng tin mình như vậy.
“Em, em tin anh?”
“Ừ, em tin anh.” Tả Phán Tình cầm lấy tay anh: “Cố Học Văn, em tin anh không gạt em. Em cũng tin anh không gạt em chuyện gì khác, cho nên chuyện này dừng ở đây, về sau em sẽ không nói lại việc này nữa.”
“Cám ơn em.” Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra: “Em phải tin anh, thật sự không có gì.”
“Uhm.” Tả Phán Tình buông tay anh ra, đột nhiên ngẩng cằm nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu như anh dám gạt em, em sẽ mang theo đứa con trong bụng đi thật xa, để anh không tìm được em.”
Cố Học Văn nắm lấy tay cô, trong con ngươi sáng như chim ưng có một tia không đồng ý: “Nếu anh gạt em, em trừng phạt anh là được. Cần gì phải bỏ đi thật xa? Cho dù em không quan tâm đến mình nhưng cũng phải chú ý ba mẹ em và đứa con trong bụng một chút chứ?”
“Con, con. Không biết là anh đang lo cho đứa nhỏ hay là cho em nữa.”
“Đương nhiên là em rồi.” Cố Học Văn quan tâm cô tuyệt đối là thật: “Anh quan tâm đến em, tất nhiên sẽ lo lắng cho em. Phán Tình, em là vợ anh. Con không có đứa này thì còn có thể sinh đứa khác. Chứ vợ thì chỉ có một mà thôi.”
“Phì phì phì.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Cái gì mà con không có đứa này thì có thể sinh đứa khác? Đây là đứa con đầu lòng của chúng ta đó. Là bảo bối của chúng ta. Nó sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc lớn lên, bước chân vào thế giới này.”
Cố Học Văn bỗng ngớ ra, gật đầu hùa theo.
“Uhm. Đúng vậy. Nó sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc bước vào thế giới này.”
Đây cũng là điều anh mong đợi.
Vậy còn được, Tả Phán Tình hài lòng, không tranh cãi với Cố Học Văn nữa, trở về phòng nghỉ ngơi. Anh nói không có việc gì thì coi như không có việc gì đi. Bớt phải như mấy người phụ nữ hay tra hỏi này nọ chọc cho người ta ghét.
Cô không muốn làm Cố Học Văn chán thậm chí là ghét cô.
Dựa vào hiện tại mà nói, anh chịu giải thích, cũng chứng tỏ anh thích cô, như vậy cô nguyện ý từ từ cố gắng, tranh thủ một ngày nào đó anh sẽ yêu cô.
Thời gian hai người kết hôn cũng chưa lâu, thật sự còn chưa đến nửa năm. Cô vẫn còn cơ hội. Cố gia không cho phép ly hôn. Cố Học Văn và Lâm Thiên Y đã không có khả năng rồi.
Cho cô thời gian, còn sợ Cố Học Văn sẽ không đem thích biến thành yêu sao? Hơn nữa, so với Lâm Thiên Y, cô còn có thêm bé con nữa. Sao phải sợ cô ta?
Tả Phán Tình là người sống vô tư, vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy thế giới thật tươi đẹp. Không có việc gì rồi.
“Em có đói bụng không?” Cố Học Văn nhìn thấy vẻ thư thái trên mặt cô thật ra cũng không dám tin Tả Phán Tình có thật sự tin lời mình nói không, lại quên mất một màn vừa rồi vào cửa đã nhìn thấy. Cô hình như là cũng chưa ăn gì.
“Anh vừa nhắc là em đã thấy đói bụng.” Tả Phán Tình nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện đã không còn sớm : “Em muốn ăn mỳ.”
“Không thành vấn đề, em chờ anh một chút, lập tức có ngay.”
Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra, tin tưởng Tả Phán Tình lúc này là thật tin anh: “Anh lập tức làm cho em.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, ngồi xuống dưới sô pha, lười biếng duỗi thắt lưng: “Nhạt một chút, chứ không em ăn không vô.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, cất bước vào phòng bếp. Vẻ mặt có chút thả lỏng.
Mỳ nhanh chóng được nấu xong, Tả Phán Tình ăn hết cả bát. Để Cố Học Văn thu dọn chén bát, còn cô trở về phòng đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Thay quần áo nằm xuống giường, Cố Học Văn cũng nhanh chóng đi vào. Sauk hi tắm rửa xong thì nằm ở bên cạnh cô, kéo thân thể của cô ôm vào trong lòng mình.
Tả Phán Tình vỗ vỗ tay anh: “Ngoan chút đi, bác sĩ nói nội trong vòng ba tháng đầu không thể.”
Chẳng dễ gì mà có được cái thai này, cô cũng không muốn bởi vì anh sơ ý mà để mất.
“Anh chỉ muốn ôm em thôi.” Cố Học Văn cẩn thận ôm cô, tránh phần bụng của cô: “Phán Tình, chuyện hôm nay, anh xin lỗi.”
Tuy rằng cô ấy tin mình, chuyện này cũng coi như xong, nhưng mà trong lòng vẫn thấy áy náy một chút.
“Bỏ đi, qua rồi, đừng nói nữa.” Tả Phán Tình cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Cô xoay người nhìn Cố Học Văn, trong ánh mắt có một chút không cam lòng, vươn tay chọc vào ngực anh: “Em chắc phải đánh anh một trận.”
“. . . . . .” Cố Học Văn sửng sốt một chút, Tả Phán Tình ngẩng đầu lên: “Trước đây lúc anh hiểu lầm em, chỉ thiếu chút nữa là đem em tới bệnh viện rồi.”
Lần trước anh nghĩ cô và Kỷ Vân Triển có quan hệ. Làm khổ cô cả một đêm, so với anh, cô đúng thật là hiền lành hơn không biết bao nhiêu lần.
Trên mặt Cố Học Văn hiện lên vẻ xấu hổ, nắm tay cô, đặt lên môi mình khẽ hôn một cái: “Anh xin lỗi.”
“Hừ.” Tả Phán Tình giật tay lại, bĩu môi, không muốn bỏ qua cho mấy câu nói chua ngoa của anh, cuối cùng lời nói ra lại biến thành: “Bỏ đi. Lần này tha cho anh anh, nhưng không được có lần sau. Nếu em còn thấy anh với cô ta như vậy nữa, em sẽ chặt tay anh, tạt axit sulfuric hủy nhan sắc của cô ta.”
“Tạt axit sulfuric là phải ngồi tù đó.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng.
“Không sao” Tả Phán Tình không sợ: “Trước khi ngồi tù, em sẽ cho anh tuyệt tử tuyệt tôn. Cho anh đời này biến thành thái giám luôn.”
“Khụ.” Cố Học Văn nhịn không được ho hai tiếng, nhìn thấy cô trong mắt đầy tức giận thì chỉ vào bụng của cô: “Vợ ơi, chú ý dưỡng thai. Dưỡng thai.”
Ở trước mặt con nói những lời tanh máu đầy bạo lực như vậy mà không sợ ảnh hưởng tới con sao. Nhưng mà, tâm tình của anh thật sự vui vẻ, thậm chí còn không có chú ý tới mình đã không tự giác mà thay đổi xưng hô.
“Xí. Đây mới là dưỡng thai.” Tả Phán Tình hừ lạnh, không có nghe đến câu vợ kia: “Trưởng thành con sẽ biết, khi người khác ăn hiếp con, thì con phải ăn hiếp lại. Không thể làm con rùa đen rút đầu?”
Rùa đen cũng nói đến rồi? Thật sự là càng nói càng không biết mình nói gì.
Cố Học Văn nghe không nổi nữa, duỗi tay cuối đầu, nâng mặt cô rồi hôn xuống thật sâu. Tả Phán Tình trong phút chốc thì ngây ra sau đó cũng không đẩy anh ra, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của anh, đôi môi rực lửa cũng hơi thở ấm nóng của anh dịu dàng mà triền miên.
Cẩn thận thăm dò, nhẹ nhàng dò xét, mỗi một lần môi với răng chạm nhau đều sợ cô bị thương, xem cô như là báu vật trong bàn tay anh.
Ban đầu trong lòng còn tức giận, từ từ cũng không còn.
Vừa rồi cô còn nghĩ trong lòng Cố Học Văn vẫn chưa có mình. Điều này có thể. Cô có thể chờ, cho anh thêm thời gian.
Nhướng người về phía trước ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh. Cố Học Văn có chút kích động, bàn tay to bắt đầu thâm nhập vào trong áo ngủ của cô.
Xoa nơi đầy đặn của cô, Tả Phán Tình không có cự tuyệt, nhiệt tình đón lấy. Tay cô vuốt ve bờ vai của anh, ngực, bụng, rồi di chuyển xuống phía dưới. Đụng nơi nào đó đã đầy nhiệt huyết, trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt.
Động tác của cô, đúng là đang có ý trêu ghẹo, có ý quyến, rũ khiến hoạt động của anh cũng càng ngày càng hăng say. Cố Học Văn nhất thời hí hửng, môi bắt đầu tiến xuống phía dưới, hôn lên xương quai xanh của cô,dần dần lại chuyển xuống phía dưới.
Bàn tay đẩy quần ngủ của cô xuống, trên đôi môi đang hôn chỗ đầy đặn của cô đột nhiên xuất hiện một bàn tay, Tả Phán Tình vẻ mặt tiếc nuối nhìn anh, vẻ mặt đầy vô tội: “Ngại quá, phiền anh dừng lại một chút. Bác sĩ nói, trong vòng ba tháng, anh không thể chạm vào em.”
Cố Học Văn sửng sốt một chút, nhìn thấy Tả Phán Tình nháy mắt nói như vậy, gần như có thể khẳng định một việc.”
“Em, là em cố ý?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời tác giả: Yeah yeah . Tiểu bạch thỏ phản kích rồi.
Có người nói Học Văn hèn. Thật ra cũng tùy. Mỗi người một tính. Nếu nam chính truyện nào cũng giống nhau. Vậy thì có gì thú vị?
Có chút lưỡng lự và rối rắm. Thật ra cũng là bình thường. Chồng mình đến giờ vẫn còn nhớ mãi không quên mối tình đầu. Hai người dỡ trò trước mặt mình cũng đã vài lần.
Mồ hôi! ! ! ~~~
Chẳng qua bởi vì đã biết rõ nguyên nhân, cho nên cũng không thấy gì ghê gớm. Thực ra, trong lòng mỗi người đều có một người mà mình không thể quên được, đó là chưa kể, người đó lại là bạn từ thuở ấu thơ.
Phán Tình hiện lại cảm thấy bị tổn thương, là bởi vì cô ấy là người yêu trước. Ai yêu trước cũng sẽ thiệt thòi. Cho nên, cũng chưa nói đến yêu là bị tổn thương. Đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.