Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 285: Nhất định phải trốn

Thiền Tâm Nguyệt

20/06/2014

Edit: Phong Vũ

Người Mỹ không có phong tục ăn tết âm lịch. Nhưng do người Trung Quốc xuất ngoại ngày càng nhiều mà ngày lễ này mới dần dần khiến người nước ngoài cũng cuồng nhiệt theo.

Bạn có thể nhìn thấy ở đầu một con phố trên đất Mỹ treo đèn lồng đỏ, câu đối của Trung Quốc. Người Hoa ở Mỹ cũng tiến hành đủ loại hoạt động chúc mừng. Chỉ có điều những thứ náo nhiệt này Trịnh Thất Muội lại không cảm giác được, cũng nhìn không thấy.

Thời điểm giao thừa trên đất Mỹ, cô bị Thang Á Nam ức hiếp rồi lại ức hiếp, áp bức rồi lại áp bức.

Cô có một lần mất đi ý thức mà ngất đi. Đến lúc tỉnh lại thì chuyện thứ nhất chính là muốn bỏ đi. Mà lúc đó, Thang Á Nam cũng đã tỉnh, đang mặc quần áo vào.

“Đưa hộ chiếu cho tôi. Tôi phải rời khỏi đây.” Xem chuyện ngày hôm qua Thang Á Nam làm với mình như bị chó cắn, cô nén cơn kích động muốn hét lên lại, chỉ tập trung nghĩ đến việc rời khỏi đây.

“Hộ chiếu?” Thang Á Nam xoay người, nhìn thấy cô bởi vì ngồi dậy mà lộ cả nửa người trên, phía trên đấy tràn ngập kiệt tác của anh ta. Ánh mắt tối sầm vài phần, dục vọng tích tụ nhiều ngày được giải tỏa khiến sắc mặt anh ta trông nhu hòa hơn rất nhiều.

“Không có.”

“Anh có ý gì?” Trịnh Thất Muội nổi giận, không chút nghĩ ngợi mà xuống giường vọt tới trước mặt anh ta, ngẩng đầu trừng anh ta, ánh mắt đầy căm hờn: “Tôi phải về nhà, anh trả hộ chiếu lại cho tôi.”

“Không có.” Hôm nay là mùng một, phải ở lại đến nhà lớn chúc tết chào hỏi lão gia. Thang Á Nam thắt cravat, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.

“Em làm thế nào mà đến được Mỹ? Em có hộ chiếu không?”

“Ớ. . . . . .” Trịnh Thất Muội cứng họng, trong đầu bắt đầu nhớ lại cô làm thế nào mà đến Mỹ.

Lúc ấy đầu óc nhất thời nóng máu nên mới đi theo tên khốn này đến Mỹ, từ lúc bắt đầu vào sân bay quốc tế Bắc Đô, cô đã không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, Thang Á Nam cầm trên tay một xấp lớn giấy tờ chứng minh, trước đây cô chưa khi nào ra nước ngoài nên chỉ đi theo Thang Á Nam, anh ta nói sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện. Cô cũng không nhìn xem anh ta cầm cái gì, cứ đi theo lên máy bay, sau khi ngủ mười mấy tiếng thì tới Mỹ.

“Tôi, anh, tôi phải về.” Trịnh Thất Muội nghĩ không ra từ nào khác, oán hận nhìn anh ta, trong lòng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

“Được.” Thang Á Nam gật đầu, chỉ chỉ điện thoại của cô ở nơi nào đó trong phòng liếc mắt một cái: “Em có thể gọi điện cho sứ quán xin giúp đỡ, bảo bọn họ đưa em về.”

Lúc này anh ta đã mặc quần áo xong. Cả người tây trang màu đen không chỉ tôn lên vẻ anh tuấn, cao to, phóng khoáng của anh ta mà còn làm anh ta trông càng giống lưu manh, càng giống xã hội đen.

“Thang Á Nam. Anh tưởng ta không biết sao? Anh có tin tôi gọi điện báo cảnh sát không?”

“Tôi tin.” Thang Á Nam sắc mặt bất động, thản nhiên liếc cô một cái: “Em báo cảnh sát đi, nhân tiện nói luôn với cảnh sát là hôm qua tôi đã cường, bạo em thế nào.”

“Đồ khốn ——” Trịnh Thất Muội tức điên lên, cái giọng điệu đó đúng là đang châm chọc, hạ nhục cô mà. Nâng tay cho anh ta một cái tát, tay liền bị Thang Á Nam bắt lấy, nhìn nhìn thời gian. Anh ta không có thời gian tán dóc với cô xả nữa nên bỏ tay cô ra, động tác không lớn không nhỏ vừa vặn làm cho Trịnh Thất Muội lại thật trở về trên giường.

Thân thể cô mất đi trọng tâm, miễn cưỡng dùng hai tay ngăn không cho mình ngã quá khó coi. Thang Á Nam đi nhanh tới cửa phòng. Ánh mắt lả lướt hứng thú nhìn một bên cơ thể Trịnh Thất Muội, một mảng lưng lớn lộ ra ngoài, trên đó không cần phải nói, cũng đều là dấu vết anh ta để lại.

Ánh mắt tối sầm vài phần, nhìn thấy cô lại muốn đứng lên đi về phía mình, anh ta khẽ cong đôi môi mỏng.

“Đúng rồi. Bên này điện thoại báo cảnh sát là 911, chứ không phải 110 nhé.”

Nói xong lời này, anh ta mở cửa phòng, đi ra ngoài. Trịnh Thất Muội tức điên lên rồi, anh ta nghĩ cô ngốc sao?

“Đồ khốn, anh đi chết đi.” Cầm lấy gối trên giường ném về phía anh ta, cánh cửa vào lúc này đã đóng lại, cái gối lại rớt xuống dưới, cô căn bản không thể mảy may động đến anh ta.

“Anh tưởng tôi không dám sao? Hừ.” Trịnh Thất Muội quyết định sẽ chơi với anh ta, lấy di động ra báo cảnh sát. Nhưng khi ấn đến con số cuối cùng kia thì dừng lại.



Báo cảnh sát? Tội danh gì? Cường, bạo sao?

Có người nào bị người ta cường, bạo mà lại ở dưới thân người xâm hại lớn tiếng mư miệng cầu xin không?

Thôi đủ rồi, cô không cần phải bẽ mặt đến tận đất Mỹ này đâu.

Chỉ còn lại một biện pháp, gọi điện cho sứ quán xin giúp đỡ. Vất vả lắm mới tìm được số, người nhận điện thoại cho cô một địa chỉ, nói là cô phải tự đến sứ quán thì sứ quán mới có thể hỗ trợ đưa cô về nước.

Nhìn thấy cái địa chỉ kia, Trịnh Thất Muội đau cả đầu. Không sao, cô biết tiếng Anh, ra cửa gọi xe đến rồi hỏi là biết ngay thôi.

Cô mặc quần áo, đi xuống lầu, lại vô cùng bực mình phát hiện, cô không mở được của.

Mấy ngày nay lười nên cô không ra ngoài nên cứ tưởng Thang Á Nam không trói tay chân cô là đã chịu thả cô đi.

Tình hình căn bản là không phải. Hèn gì tên không hề kiêng nể gì, căn bản là đã chắc chắn cô không có cách nào mà cứ như vậy rời đi.

Tức giận, Trịnh Thất Muội oán hận đứng ở trong phòng. Cái tên biến thái kia mãi đến lúc chạng vạng mới trở về. Mặt anh ta có hơi đỏ, hình như là đã uống rượu.

Nhìn thấy Trịnh Thất Muội nằm trên giường, anh ta không chút do dự nhào lên, tay chân lại bắt đầu hành sự.

Lúc anh ta tỉnh, Trịnh Thất Muội đã không thể chống lại anh ta, lúc say lại càng không. Trịnh Thất Muội ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta mà thấy buồn nôn, không chút nghĩ ngợi vung một bạt tai súy lên mặt anh ta.

“Chát.”

Cái âm thanh kia làm cho lý trí Thang Á Nam có trở về chút ít, khởi động cơ thể, vẻ mặt không vui nhìn cô.

Sợ anh ta nhìn à? Trịnh Thất Muội cũng quay lại trừng anh ta: “Anh có biết xấu hổ không vậy? Cho dù anh có nhốt tôi, không cho tôi đi ra ngoài đi nữa thì hôm nay cũng là tết mà. Là tết đó anh có hiểu không? Anh để tôi đói bụng cả ngày, anh không phải là người? Anh ở bên ngoài ăn uống no đủ, vừa về là liền giở trò, anh cứ giết tôi đi cho rồi.”

Những lời nói cứ liên tiếp tuôn ra như pháo nổ khiến Thang Á Nam phải buông tay ra, ngồi ở trên giường nhìn vẻ tức giận trên mặt cô, không biết có phải Trịnh Thất Muội ảo giác hay không mà cô nhìn thấy ở trong mắt anh ta có một chút xấu hổ.

“Em đói bụng?” Sửng sốt một chút anh ta mới phản ứng lại, người phụ nữ anh ta đã mời đến nấu cơm hàng ngày cũng là Hoa Kiều, hai ngày này bà ấy cũng về nhà ăn tết, không ai đưa đồ ăn đến cô không đói mới lạ.

“Anh nói xem?” Ngày hôm qua bị anh ta tóm lấy một làm đi làm lại ngay cả cơm cũng không được ăn, hôm nay là năm mới đó. Mùng một đó, có cần phải quá đáng vậy không?

Người ta nói tết âm lịch là phải chúc tết. Chúc con mịa anh ta. Cô đói bụng, cơm cũng chưa được ăn. Nếu có thể, Trịnh Thất Muội thật muốn đâm Thang Á Nam mấy dao.

“Chúng ta đi ăn cơm.”

“Anh chắc chứ?” Trịnh Thất Muội hừ lạnh: “Anh muốn cùng tôi đi ăn cơm? Sẽ không nửa đường say chết ở trên đường chứ?”

Thang Á Nam thản nhiên nhìn cô một cái, con ngươi đen có vài phần mê muội. Cũng không trả lời, giữa trưa anh ta có uống chút rượu, nhưng cũng không có say. Thân phận của anh ta không cho phép anh ta say.

Đứng lên làm mình tỉnh táo một chút, rồi vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt. Lúc đi ra Trịnh Thất Muội đã từ trên giường đứng lên cũng đã mặc quần áo xong.

Lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cũng không chờ anh ta, dợm bước bộ đi xuống dưới lầu. Thang Á Nam từ sau đuổi kịp. Lúc đi tới cửa, Trịnh Thất Muội bỗng đứng ở cửa bất động.

Thang Á Nam không rõ cô vì sao lại không đi ra nên mới kéo chốt cửa, giữ cửa mở ra: “Đi thôi.”

“Vì sao hôm nay tôi không mở cửa ra được?” Trịnh Thất Muội nhìn động tác của anh ta, trong lòng hận không thôi: “Thang Á Nam, anh căn bản là cố ý đúng không?”



“Cái gì?”

Thang Á Nam liếc mắt nhìn cái cửa kia một cái, lại nhìn nhìn Trịnh Thất Muội, đột nhiên hiểu ra cô vì sao còn ở đây. Tưởng tượng đến việc cô lại nảy sinh suy nghĩ muốn đi trong đầu, sắc mặt lại đen vài phần, lạnh lùng mở cửa, cũng không trả lời câu hỏi của cô.

“Đồ điên, thần kinh.” Rủa thầm một tiếng, Trịnh Thất Muội quyết định chờ ăn no rồi đến sứ quán xin giúp đỡ. Địa chỉ còn để ở trong túi tiền, cô không tin cô đi không được.

Vừa ra khỏi cửa, trực tiếp hứng cơn gió thổi đến khiến Trịnh Thất Muội thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thang Á Nam đúng lúc giữ tay cô lại, đưa cô lên xe mình. Tả Phán Tình không biết đây là đâu, nhưng không sao, lát nữa cô sẽ hỏi.

Xe đi được chừng 10 phút sau thì dừng lại, đi theo Thang Á Nam xuống xe, cô thực ngoài ý muốn lại phát hiện vậy mà lại là một quán ăn Trung Quốc.

Ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn anh ta một cái, lúc này còn có quán bán đồ ăn Trung Quốc?

“Đi thôi.”

Vào cửa, Trịnh Thất Muội hơn kinh ngạc, phong cách trang trí điển hình Đông Bắc. Bên trong nóng hôi hổi. Thang Á Nam đưa cô vào cửa, lúc này cô mới phát hiện bên trong cũng không có ai, nhưng trong góc phòng có vài người đang ngồi uống trà, cắn hạt dưa. Trong đó một người nhìn thấy bọn họ vào cửa liền nhanh chóng phóng khoáng tiến lại.

“Chúc mừng năm mới, chúc phát tài! Muốn ăn cái gì nào?”

“Hỏi cô ấy.”

Thang Á Nam chỉ chỉ Trịnh Thất Muội, lại khôi phục vẻ mặt lãnh lùng. Người nọ nhìn Trịnh Thất Muội, vỗ vỗ tay: “Cô gái muốn ăn gì nào? Chúng tôi đây sở trường nhất chính là đồ ăn Đông Bắc. Còn có ——”

“Bánh chẻo.” Trịnh Thất Muội rất thẳng thắn nói, hôm nay mùng một, ngày hôm qua giao thừa không nặn bánh chẻo, hôm nay ăn cũng được.

“A?” Người nọ sửng sốt một chút, nhanh chóng gật đầu: “Được, cô ngồi chờ một chút, sẽ có ngay đây.”

Trịnh Thất Muội thật sự đói bụng, cũng không quản Thang Á Nam, chọn một chỗ ngồi xuống. Bánh chẻo cũng nhanh chóng chín, cô lấy qua bát ăn lập tức, từ đầu tới cuối không để ý đến Thang Á Nam, cũng không hỏi anh ta có muốn ăn hay không.

Giải quyết hơn phân nửa, cô cảm giác mình cũng ăn kha khá rồi, ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam liếc mắt một cái, rồi đứng dậy, nhìn thấy cô đứng dậy Thang Á Nam cũng đứng lên đi tính tiền, cô tức giận lườm một cái.

“Tôi đi toilet, anh cũng muốn đi cùng sao?”

“. . . . . .” Thang Á Nam sắc mặt có chút xấu hổ, lại ngồi lại. Trịnh Thất Muội hỏi người phụ nữ vừa đưa bánh chẻo lên, trông bà có vẻ giống bà chủ.

“Xin hỏi một chút, toilet ở đâu vậy?”

“Cô chờ một chút.” Bà chủ chỉ chỉ phía sau

“Ở bên kia.”

“Ngại quá, có thể đưa cháu đến đó không?” Trịnh Thất Muội hơi xấu hổ mở miệng: “Làm phiền rồi.”

“Không sao.” Bà chủ đưa Trịnh Thất Muội đi về phía sau, trước cửa viết WC. Nhưng Trịnh Thất Muội không đi vào, mà đưa mắt nhìn bên ngoài, từ trong túi tiền lấy tờ giấy kia ra nhìn bà chủ.

“Thực xin lỗi, cô có thể cho cháu biết làm thế nào đến được chỗ này không?”

Bà chủ nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, rồi sửng sốt một chút: “Cô, cô muốn đến đại sứ quán?”

“Vâng.” Trịnh Thất Muội dùng sức gật đầu, lại nhìn ra ngoài, vẻ mặt có chút vội vàng: “Cô ơi, ở đây có cửa sau nào không? Cháu có thể từ đây đi ra ngoài không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook