Chương 216: Sao anh lại tới đây?
Thiền Tâm Nguyệt
20/06/2014
Beta: Phong Vũ
“Anh, sao anh lại tới đây?”
Kỷ Vân Triển? Tả Phán Tình hết sức bất ngờ, ỷỉ Vân Triển làm sao biết cô nhập viện?
“Nghe nói em phải nằm viện nên anh tới thăm em.”
Hôm nay khi tan tầm, lúc gặp Hiên Viên Diêu, anh ta thuận miệng nói, Tả Phán Tình đang ở bệnh viện nhưng lại không nói tình hình Tả Phán Tình ra sao làm Kỷ Vân Triển không rõ chuyện gì đã diễn ra, đành phải vội vàng chạy tới.
Giọng anh nghe lãnh đạm nhẹ nhàng, nhưng bên trong là sự lo lắng thiết tha không che giấu được.
Đặt túi hoa quả xuống, anh ngồi xuống trước giường bệnh: “Xảy ra việc gì vậy? Mới mấy ngày không đi làm, vừa đến công ty thì lại nghe tin em bị bệnh?”
Tả Phán Tình là một cô gái rất khỏe mạnh, lúc trước khi hai người còn bên nhau cô cũng ít khi bị cảm mạo. Chẳng hiểu sao mấy ngày nay lại bệnh.
Tả Phán Tình thấy Kỷ Vân Triển quan tâm mình, trên mặt nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao. Anh nghe chủ tịch nói à?”
Hiên Viên Diêu nhiều chuyện, thực nhìn không ra người đàn ông này lại lắm mồm thế.
“Ừ.” Kỷ Vân Triển gật đầu: “Anh ta nói em nằm viện, nhưng không nói em bệnh gì.”
“Tôi đâu có bệnh.” Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn một cái, mặt anh chẳng chút thay đổi nhìn Kỷ Vân Triển, không rõ anh đang vui hay giận.
Thè lưỡi, ánh mắt cô quay trở lại với Kỷ Vân Triển, đột nhiên nghiêm túc mở miệng: “Chỉ là trong người tôi giờ có thêm một thứ thôi.”
“Hả?” Kỷ Vân Triển giật mình: “Sao như vậy được? Bác sĩ nói thế nào? Mọc ở đâu trong người em? Có nguy hiểm không?”
“Rất nghiêm trọng.” Nét mặt Tả Phán Tình vô cùng ngưng trọng: “Nghiêm trọng đến tai nạn chết người.”
Cô tự cho là hài hước, mà Cố Học Văn lại cười chẳng nổi, vì đứa bé này đúng là một mạng người.
“Tả Phán Tình.” Sắc mặt Kỷ Vân Triển đã tái nhợt, Tả Phán Tình đột nhiên cười vẻ mặt mừng rỡ: “Dáng vẻ của anh thật ngốc. Tôi đâu có bệnh, chỉ là đang mang thai thôi.”
“Mang, mang thai?” Kỷ Vân Triển ngây ngẩn cả người, nhìn nét mặt vui sướng của Tả “Em, em đang mang thai?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình cao giọng: “Tôi có thai sáu tuần rồi.”
Cố Học Văn nhìn biểu cảm của Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, sâu trong đôi mắt còn có một tia đau lòng, nhưng vui sướng nhiều hơn. Vươn tay, nắm lấy tay Tả Phán Tình, Kỷ Vân Triển nhìn hai người dựa sát nhau như hình với bóng.
Trong lòng lại ngổn ngang trăm mối khiến Kỷ Vân Triển hết sức khó chịu.
Người phụ nữ anh yêu đã mang thai, mà cái thai lại là của người đàn ông khác. Cô trông vui mừng như thế, hài lòng như thế chờ mong đứa bé này.
“Chúc mừng.”
Lời chúc mừng này xuất phát từ nội tâm. Chỉ có Kỷ Vân Triển tự biết anh thống khổ biết bao.
“Cám ơn.” Tả Phán Tình rất hớn hở, mừng rỡ đến vội muốn chia sẻ tin tốt lành này với mọi người.
“Đừng khách sáo.” Khuôn mặt tươi cười của Kỷ Vân Triển có phần cứng nhắc: “Em không có chuyện gì là tốt rồi, nghỉ ngơi đi. Chừng nào em có thể làm việc thì trở về làm nhé.”
Từng bước lui ra sau, anh xoay người định rời đi. Tả Phán Tình đột nhiên gọi anh lại.
“Kỷ Vân Triển.”
Kỷ Vân Triển nhìn nụ cười đang thu lại trên mặt cô, vẻ mặt chân thành nhìn anh.
“Cám ơn anh tới thăm tôi.”
“Không cần cám ơn.” Kỷ Vân Triển có chút xấu hổ: “Đừng khách sáo. Anh chỉ quan tâm đến nhân viên thôi.”
Dù sao Tả Phán Tình vẫn là nhân viên công ty. Không phải sao?
Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn, mặt anh vẫn chẳng chút thay đổi, không rõ vui vẻ hay tức giận. Không để anh hiểu lầm, cô một lần nữa nói với Kỷ Vân Triển.
“Vân Triển. Tôi cũng đã làm mẹ rồi, anh nhanh đi tìm của hạnh phúc cùa mình đi.”
Mặc kệ Kỷ Vân Triển từng tổn thương mình thế nào thì tất cả đều đã là quá khứ. Cô có hạnh phúc riêng, cũng hy vọng Kỷ Vân Triển hạnh phúc.
“Uhm. Đúng vậy.” Kỷ Vân Triển cười yếu ớt: “Anh phải nhanh đi tìm hạnh phúc của mình thôi
“Uh. Phải cố lên nha.” Tả Phán Tình cười vô tư. Còn Kỷ Vân Triển cảm giác lòng mình đang đổ máu.
Anh yêu người phụ nữ đã lấy kẻ khác, còn mong muốn anh hạnh phúc. Hạnh phúc? Hạnh phúc của anh chính là Tả Phán Tình, Tả Phán Tình kết hôn, anh phải đi đâu tìm hạnh phúc? (>.<, thương anh quá)
“Tạm biệt”. Áp chế sự khó chịu cùng tâm tình rối rắm. Anh mạnh mẽ duy trì khuôn mặt tươi cười mà rời đi.
Nhìn bóng dáng anh cô đơn, cảm giác trong lòng Tả Phán Tình có chút kỳ lạ, cô biết Kỷ Vân Triển vẫn yêu cô, nhưng cô và anh đã không còn khả năng nữa rồi, mong Kỷ Vân Triển có thể thật sự buông xuôi quá khứ, chấp nhận yêu thương người con gái khác.
“Thế này là lưu luyến không rời?” Cố Học Văn nhìn thần sắc của cô, trong mắt hiện lên vẻ cam chịu: “Hay là anh nên rời đi cho hai người không gian riêng mới đúng.”
“Cố Học Văn, anh nói lung tung gì vậy?”
Hôm nay anh bị điên chăng? Tả Phán Tình khinh thường anh: “Đầu óc anh không bị hỏng đấy chứ?”
Cố Học Văn không trả lời, trí óc anh đương nhiên không bị hỏng, chỉ là có chút lo âu. Suy nghĩ thật lâu, anh đột nhiên vươn tay kéo Tả Phán Tình vào lòng: “Phán Tình, chúng ta quay về Bắc Đô đi.”
Tả Phán Tình có chút do dự, cô không biết phải nói thế nào, có nên về Bắc Đô không?
“Em với anh trở về, nhưng mà ——” ngẩng đầu thấy niềm vui sướng toát ra trên gương mặt của Cố Học Văn, lòng cô cũng mừng theo: “Hiện tại em bé vẫn chưa ổn định, chí ít phải chờ thêm ba tháng nữa, hãy trở về. Được không?”
“Ba tháng ư?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: “Em đang mang thai sáu tuần, hơn một tháng nữa, thì mang thai ba tháng, lúc ấy mọi việc gần ổn định, tết cũng đến. Chúng ta quay về Bắc Đô ăn tất niên, để cho ông nội và ba mẹ phấn chấn một chút, được không?”
“Được.” Cố Học Văn gật đầu, đối diện với đôi mắt Tả Phán Tình, cô nói muốn cha mẹ anh vui, anh thực cảm động. Vươn tay ôm sát thắt lưng của cô. Anh đã mấy năm không về nhà đón năm mới rồi. Lúc này đây, ba mẹ hẳn rất vui vẻ đây?
“Cứ như vậy đi.” Tả Phán Tình biết Cố Học Văn sẽ đồng ý: “Thời gian không còn sớm nữa, anh chưa ăn cơm trưa đúng không? Có đói bụng không?”
“Không đói.”
Cố Học Văn lắc đầu: “Em chẳng phải muốn uống ăn cháo sao? Bây giờ anh đi cho mua cho em.”
“Uhm.” Tả Phán Tình bỗng nhiên rất muốn ăn cháo: “Em không đói lắm, anh chắc chắn chưa ăn gì, nhớ ăn cơm xong thì trở lại, dù sao hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì với em.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nhớ tới một nơi cách đây không xa. Anh buông tay, cầm chìa khóa xe rời đi.
Khi xuống lầu, tại bãi đỗ xe của bệnh viện anh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Kỷ Vân Triển đang ngồi trong xe, cửa kính xe mở ra, anh ngửa đầu, nhìn mờ mịt đến ngơ ngẩn cả người.
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, muốn tiến tới, nghĩ nghĩ lại vòng lại leo lên chiếc Hummer của mình.
Mua cháo xong, đến khi xe anh dừng lại, xe của Kỷ Vân Triển vẫn đỗ ở đó. Lúc này sắc trời đã tối hoàn toàn, anh ta vẫn còn trầm tư không dứt.
Cố Học Văn nhíu mày, phân vân một hồi, vẫn mang cháo lên lầu.
Tả Phán Tình thấy anh mang thức ăn lên thì líu lưỡi nói: “Nhiều vậy? Anh cho heo ăn à?” (bái phục sự duyên dáng của chị)
“Anh cũng chưa ăn gì.” Cố Học Văn cười yếu ớt: “Anh muốn ăn cùng em.”
“Uhm.” Tả Phán Tình vừa lòng, ăn rất hăng hái. Ban nãy khi Cố Học Văn mua cháo, cô gái trẻ kia lại tới đưa cơm, còn có canh nữa.
Nhưng mà, Tả Phán Tình bảo cô ấy về. Cô không muốn làm Cố Học Văn mất hứng.
Vui vẻ cùng Cố Học Văn giải quyết bữa cơm. Tâm tình Tả Phán Tình tốt nên không chú ý tới bộ dạng của Cố Học Văn vài lần muốn nói lại thôi.
Ăn cơm xong, Cố Học Văn dọn dẹp đồ. Tả Phán Tình nhìn anh lại nghĩ đến chuyện khác: “Học Văn. Anh mang điện thoại với cả sim mới đến cho em đi được không? Không có di động thật bất tiện.”
Nhiều ngày liền chưa liên lạc với ba mẹ cả Thất Thất nữa.
“Di động của em ở nhà.” Chuyện về Ôn Tuyết Kiều, Cố Học Văn cũng không nói gì, chỉ đem sự tình ngày đó nói qua loa một chút.
“Em muốn dùng điện thoại, anh giúp em mang nó đến đây.”
“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, Cố Học Văn nghĩ đến việc khác. Từ trong túi xách lấy ra chiếc nhẫn. Kéo tay cô qua đeo vào.
“Ơ?” Tả Phán Tình rất ngạc nhiên nói: “Sao cái nhẫn này lại ở đây?”
Cô nhớ là mình vẫn mang trên tay, nhưng khi tỉnh lại đã không thấy tăm hơi.
“Lần sau, đừng đánh mất nữa.” Nếu không thấy cái nhẫn này, anh hầu như vẫn vô phương khẳng định người bị giam trong tầng hầm đó là Tả Phán Tình.
“Dạ.” Tả Phán Tình làm bộ thè lưỡi với Cố Học Văn, vươn tay ôm anh: “Cám ơn anh.”
“Đồ ngốc.” Cố Học Văn cười cười. Tả Phán Tình thối lui, thoáng đánh vào cánh tay anh: “Anh mới là đồ ngốc á.”
Cố Học Văn lại cười không nổi, bất giác thoáng chau mày. Tả Phán Tình bắt được sắc mặt thay đổi trong phút chốc đó của anh.
“Anh sao vậy?”
“Không.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em nghỉ ngơi đi. Anh đi lấy điện thoại cho em.”
Còn phải đem thêm hai bộ quần áo đến, phòng chừng với tình trạng mang thai hiện tại, cô cũng không thể nào mà xuất viện nhanh được.
Anh định đi, nhưng Tả Phán Tình không cho, bắt lấy tay anh, xốc tay áo bên trái lên, lúc này mới phát hiện bên trong chiếc áo sơ mi trắng, đã nhuốm máu từ lâu.
Tả Phán Tình nhìn miệng vết thương chảy máu kia, lúc đầu là khiếp sợ sau đó lại đau lòng: “Anh, anh bị thương? Sao anh không nói sớm?”
“Vết thương nhỏ thôi mà.” Chỉ là đạn sượt ngoài da, thật sự không đáng ngại. Huống chi việc này là vì Tả Phán Tình, không cần so đo tính toán.
Tả Phán Tình lắc đầu liên tục, nhìn chăm chú vào cánh tay chảy máu của anh: “Đã đổ máu, còn nói không nghiêm trọng. Em gọi bác sĩ tới băng bó cho anh.”
“Anh thật sự không việc gì mà.” Máu đã không còn chảy nữa, vết máu vốn dĩ được xử lí rồi.
“Anh đi xử trí miệng vết thương một chút đi.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Di động của em không lấy cũng đừng ngại”
“Thật sự chẳng sao mà.”
“Nhất định phải đi.” Tả Phán Tình rất cố chấp: “Nếu anh từ chối cho bác sĩ chăm sóc vết thương, anh sẽ không được phép đi.”
Cố Học Văn nhìn vẻ kiên quyết trên mặt cô, cuối cùng đành thỏa hiệp. Gọi bác sĩ tới, xử lí miệng vết thương một chút, Tả Phán Tình dứt khoác ngồi bên cạnh quan sát, xác định vết thương không còn vấn đề, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bác sĩ đi rồi, Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, hiện tại xác định không còn vấn đề, anh được phép đi chứ?”
“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, nét mặt vẫn nghiêm trọng như cũ: “Anh lái xe cẩn thận một chút.”
“Anh biết rồi.” Cố Học Văn cười cười: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh về nhà một chuyến, lấy vài thứ rồi tới ngay.”
Xoay người đi xuống lầu, lúc qua bãi đỗ xe, phát hiện xe của Kỷ Vân Triển, vẫn còn đậu tại chỗ. Chau mày một cái, bước chân vốn muốn lên xe mình của Cố Học Văn chuyển hướng, đi tới xe Kỷ Vân Triển.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đoán xem anh Văn muốn làm gì?
“Anh, sao anh lại tới đây?”
Kỷ Vân Triển? Tả Phán Tình hết sức bất ngờ, ỷỉ Vân Triển làm sao biết cô nhập viện?
“Nghe nói em phải nằm viện nên anh tới thăm em.”
Hôm nay khi tan tầm, lúc gặp Hiên Viên Diêu, anh ta thuận miệng nói, Tả Phán Tình đang ở bệnh viện nhưng lại không nói tình hình Tả Phán Tình ra sao làm Kỷ Vân Triển không rõ chuyện gì đã diễn ra, đành phải vội vàng chạy tới.
Giọng anh nghe lãnh đạm nhẹ nhàng, nhưng bên trong là sự lo lắng thiết tha không che giấu được.
Đặt túi hoa quả xuống, anh ngồi xuống trước giường bệnh: “Xảy ra việc gì vậy? Mới mấy ngày không đi làm, vừa đến công ty thì lại nghe tin em bị bệnh?”
Tả Phán Tình là một cô gái rất khỏe mạnh, lúc trước khi hai người còn bên nhau cô cũng ít khi bị cảm mạo. Chẳng hiểu sao mấy ngày nay lại bệnh.
Tả Phán Tình thấy Kỷ Vân Triển quan tâm mình, trên mặt nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao. Anh nghe chủ tịch nói à?”
Hiên Viên Diêu nhiều chuyện, thực nhìn không ra người đàn ông này lại lắm mồm thế.
“Ừ.” Kỷ Vân Triển gật đầu: “Anh ta nói em nằm viện, nhưng không nói em bệnh gì.”
“Tôi đâu có bệnh.” Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn một cái, mặt anh chẳng chút thay đổi nhìn Kỷ Vân Triển, không rõ anh đang vui hay giận.
Thè lưỡi, ánh mắt cô quay trở lại với Kỷ Vân Triển, đột nhiên nghiêm túc mở miệng: “Chỉ là trong người tôi giờ có thêm một thứ thôi.”
“Hả?” Kỷ Vân Triển giật mình: “Sao như vậy được? Bác sĩ nói thế nào? Mọc ở đâu trong người em? Có nguy hiểm không?”
“Rất nghiêm trọng.” Nét mặt Tả Phán Tình vô cùng ngưng trọng: “Nghiêm trọng đến tai nạn chết người.”
Cô tự cho là hài hước, mà Cố Học Văn lại cười chẳng nổi, vì đứa bé này đúng là một mạng người.
“Tả Phán Tình.” Sắc mặt Kỷ Vân Triển đã tái nhợt, Tả Phán Tình đột nhiên cười vẻ mặt mừng rỡ: “Dáng vẻ của anh thật ngốc. Tôi đâu có bệnh, chỉ là đang mang thai thôi.”
“Mang, mang thai?” Kỷ Vân Triển ngây ngẩn cả người, nhìn nét mặt vui sướng của Tả “Em, em đang mang thai?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình cao giọng: “Tôi có thai sáu tuần rồi.”
Cố Học Văn nhìn biểu cảm của Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, sâu trong đôi mắt còn có một tia đau lòng, nhưng vui sướng nhiều hơn. Vươn tay, nắm lấy tay Tả Phán Tình, Kỷ Vân Triển nhìn hai người dựa sát nhau như hình với bóng.
Trong lòng lại ngổn ngang trăm mối khiến Kỷ Vân Triển hết sức khó chịu.
Người phụ nữ anh yêu đã mang thai, mà cái thai lại là của người đàn ông khác. Cô trông vui mừng như thế, hài lòng như thế chờ mong đứa bé này.
“Chúc mừng.”
Lời chúc mừng này xuất phát từ nội tâm. Chỉ có Kỷ Vân Triển tự biết anh thống khổ biết bao.
“Cám ơn.” Tả Phán Tình rất hớn hở, mừng rỡ đến vội muốn chia sẻ tin tốt lành này với mọi người.
“Đừng khách sáo.” Khuôn mặt tươi cười của Kỷ Vân Triển có phần cứng nhắc: “Em không có chuyện gì là tốt rồi, nghỉ ngơi đi. Chừng nào em có thể làm việc thì trở về làm nhé.”
Từng bước lui ra sau, anh xoay người định rời đi. Tả Phán Tình đột nhiên gọi anh lại.
“Kỷ Vân Triển.”
Kỷ Vân Triển nhìn nụ cười đang thu lại trên mặt cô, vẻ mặt chân thành nhìn anh.
“Cám ơn anh tới thăm tôi.”
“Không cần cám ơn.” Kỷ Vân Triển có chút xấu hổ: “Đừng khách sáo. Anh chỉ quan tâm đến nhân viên thôi.”
Dù sao Tả Phán Tình vẫn là nhân viên công ty. Không phải sao?
Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn, mặt anh vẫn chẳng chút thay đổi, không rõ vui vẻ hay tức giận. Không để anh hiểu lầm, cô một lần nữa nói với Kỷ Vân Triển.
“Vân Triển. Tôi cũng đã làm mẹ rồi, anh nhanh đi tìm của hạnh phúc cùa mình đi.”
Mặc kệ Kỷ Vân Triển từng tổn thương mình thế nào thì tất cả đều đã là quá khứ. Cô có hạnh phúc riêng, cũng hy vọng Kỷ Vân Triển hạnh phúc.
“Uhm. Đúng vậy.” Kỷ Vân Triển cười yếu ớt: “Anh phải nhanh đi tìm hạnh phúc của mình thôi
“Uh. Phải cố lên nha.” Tả Phán Tình cười vô tư. Còn Kỷ Vân Triển cảm giác lòng mình đang đổ máu.
Anh yêu người phụ nữ đã lấy kẻ khác, còn mong muốn anh hạnh phúc. Hạnh phúc? Hạnh phúc của anh chính là Tả Phán Tình, Tả Phán Tình kết hôn, anh phải đi đâu tìm hạnh phúc? (>.<, thương anh quá)
“Tạm biệt”. Áp chế sự khó chịu cùng tâm tình rối rắm. Anh mạnh mẽ duy trì khuôn mặt tươi cười mà rời đi.
Nhìn bóng dáng anh cô đơn, cảm giác trong lòng Tả Phán Tình có chút kỳ lạ, cô biết Kỷ Vân Triển vẫn yêu cô, nhưng cô và anh đã không còn khả năng nữa rồi, mong Kỷ Vân Triển có thể thật sự buông xuôi quá khứ, chấp nhận yêu thương người con gái khác.
“Thế này là lưu luyến không rời?” Cố Học Văn nhìn thần sắc của cô, trong mắt hiện lên vẻ cam chịu: “Hay là anh nên rời đi cho hai người không gian riêng mới đúng.”
“Cố Học Văn, anh nói lung tung gì vậy?”
Hôm nay anh bị điên chăng? Tả Phán Tình khinh thường anh: “Đầu óc anh không bị hỏng đấy chứ?”
Cố Học Văn không trả lời, trí óc anh đương nhiên không bị hỏng, chỉ là có chút lo âu. Suy nghĩ thật lâu, anh đột nhiên vươn tay kéo Tả Phán Tình vào lòng: “Phán Tình, chúng ta quay về Bắc Đô đi.”
Tả Phán Tình có chút do dự, cô không biết phải nói thế nào, có nên về Bắc Đô không?
“Em với anh trở về, nhưng mà ——” ngẩng đầu thấy niềm vui sướng toát ra trên gương mặt của Cố Học Văn, lòng cô cũng mừng theo: “Hiện tại em bé vẫn chưa ổn định, chí ít phải chờ thêm ba tháng nữa, hãy trở về. Được không?”
“Ba tháng ư?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: “Em đang mang thai sáu tuần, hơn một tháng nữa, thì mang thai ba tháng, lúc ấy mọi việc gần ổn định, tết cũng đến. Chúng ta quay về Bắc Đô ăn tất niên, để cho ông nội và ba mẹ phấn chấn một chút, được không?”
“Được.” Cố Học Văn gật đầu, đối diện với đôi mắt Tả Phán Tình, cô nói muốn cha mẹ anh vui, anh thực cảm động. Vươn tay ôm sát thắt lưng của cô. Anh đã mấy năm không về nhà đón năm mới rồi. Lúc này đây, ba mẹ hẳn rất vui vẻ đây?
“Cứ như vậy đi.” Tả Phán Tình biết Cố Học Văn sẽ đồng ý: “Thời gian không còn sớm nữa, anh chưa ăn cơm trưa đúng không? Có đói bụng không?”
“Không đói.”
Cố Học Văn lắc đầu: “Em chẳng phải muốn uống ăn cháo sao? Bây giờ anh đi cho mua cho em.”
“Uhm.” Tả Phán Tình bỗng nhiên rất muốn ăn cháo: “Em không đói lắm, anh chắc chắn chưa ăn gì, nhớ ăn cơm xong thì trở lại, dù sao hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì với em.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nhớ tới một nơi cách đây không xa. Anh buông tay, cầm chìa khóa xe rời đi.
Khi xuống lầu, tại bãi đỗ xe của bệnh viện anh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Kỷ Vân Triển đang ngồi trong xe, cửa kính xe mở ra, anh ngửa đầu, nhìn mờ mịt đến ngơ ngẩn cả người.
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, muốn tiến tới, nghĩ nghĩ lại vòng lại leo lên chiếc Hummer của mình.
Mua cháo xong, đến khi xe anh dừng lại, xe của Kỷ Vân Triển vẫn đỗ ở đó. Lúc này sắc trời đã tối hoàn toàn, anh ta vẫn còn trầm tư không dứt.
Cố Học Văn nhíu mày, phân vân một hồi, vẫn mang cháo lên lầu.
Tả Phán Tình thấy anh mang thức ăn lên thì líu lưỡi nói: “Nhiều vậy? Anh cho heo ăn à?” (bái phục sự duyên dáng của chị)
“Anh cũng chưa ăn gì.” Cố Học Văn cười yếu ớt: “Anh muốn ăn cùng em.”
“Uhm.” Tả Phán Tình vừa lòng, ăn rất hăng hái. Ban nãy khi Cố Học Văn mua cháo, cô gái trẻ kia lại tới đưa cơm, còn có canh nữa.
Nhưng mà, Tả Phán Tình bảo cô ấy về. Cô không muốn làm Cố Học Văn mất hứng.
Vui vẻ cùng Cố Học Văn giải quyết bữa cơm. Tâm tình Tả Phán Tình tốt nên không chú ý tới bộ dạng của Cố Học Văn vài lần muốn nói lại thôi.
Ăn cơm xong, Cố Học Văn dọn dẹp đồ. Tả Phán Tình nhìn anh lại nghĩ đến chuyện khác: “Học Văn. Anh mang điện thoại với cả sim mới đến cho em đi được không? Không có di động thật bất tiện.”
Nhiều ngày liền chưa liên lạc với ba mẹ cả Thất Thất nữa.
“Di động của em ở nhà.” Chuyện về Ôn Tuyết Kiều, Cố Học Văn cũng không nói gì, chỉ đem sự tình ngày đó nói qua loa một chút.
“Em muốn dùng điện thoại, anh giúp em mang nó đến đây.”
“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, Cố Học Văn nghĩ đến việc khác. Từ trong túi xách lấy ra chiếc nhẫn. Kéo tay cô qua đeo vào.
“Ơ?” Tả Phán Tình rất ngạc nhiên nói: “Sao cái nhẫn này lại ở đây?”
Cô nhớ là mình vẫn mang trên tay, nhưng khi tỉnh lại đã không thấy tăm hơi.
“Lần sau, đừng đánh mất nữa.” Nếu không thấy cái nhẫn này, anh hầu như vẫn vô phương khẳng định người bị giam trong tầng hầm đó là Tả Phán Tình.
“Dạ.” Tả Phán Tình làm bộ thè lưỡi với Cố Học Văn, vươn tay ôm anh: “Cám ơn anh.”
“Đồ ngốc.” Cố Học Văn cười cười. Tả Phán Tình thối lui, thoáng đánh vào cánh tay anh: “Anh mới là đồ ngốc á.”
Cố Học Văn lại cười không nổi, bất giác thoáng chau mày. Tả Phán Tình bắt được sắc mặt thay đổi trong phút chốc đó của anh.
“Anh sao vậy?”
“Không.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em nghỉ ngơi đi. Anh đi lấy điện thoại cho em.”
Còn phải đem thêm hai bộ quần áo đến, phòng chừng với tình trạng mang thai hiện tại, cô cũng không thể nào mà xuất viện nhanh được.
Anh định đi, nhưng Tả Phán Tình không cho, bắt lấy tay anh, xốc tay áo bên trái lên, lúc này mới phát hiện bên trong chiếc áo sơ mi trắng, đã nhuốm máu từ lâu.
Tả Phán Tình nhìn miệng vết thương chảy máu kia, lúc đầu là khiếp sợ sau đó lại đau lòng: “Anh, anh bị thương? Sao anh không nói sớm?”
“Vết thương nhỏ thôi mà.” Chỉ là đạn sượt ngoài da, thật sự không đáng ngại. Huống chi việc này là vì Tả Phán Tình, không cần so đo tính toán.
Tả Phán Tình lắc đầu liên tục, nhìn chăm chú vào cánh tay chảy máu của anh: “Đã đổ máu, còn nói không nghiêm trọng. Em gọi bác sĩ tới băng bó cho anh.”
“Anh thật sự không việc gì mà.” Máu đã không còn chảy nữa, vết máu vốn dĩ được xử lí rồi.
“Anh đi xử trí miệng vết thương một chút đi.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Di động của em không lấy cũng đừng ngại”
“Thật sự chẳng sao mà.”
“Nhất định phải đi.” Tả Phán Tình rất cố chấp: “Nếu anh từ chối cho bác sĩ chăm sóc vết thương, anh sẽ không được phép đi.”
Cố Học Văn nhìn vẻ kiên quyết trên mặt cô, cuối cùng đành thỏa hiệp. Gọi bác sĩ tới, xử lí miệng vết thương một chút, Tả Phán Tình dứt khoác ngồi bên cạnh quan sát, xác định vết thương không còn vấn đề, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bác sĩ đi rồi, Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, hiện tại xác định không còn vấn đề, anh được phép đi chứ?”
“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, nét mặt vẫn nghiêm trọng như cũ: “Anh lái xe cẩn thận một chút.”
“Anh biết rồi.” Cố Học Văn cười cười: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh về nhà một chuyến, lấy vài thứ rồi tới ngay.”
Xoay người đi xuống lầu, lúc qua bãi đỗ xe, phát hiện xe của Kỷ Vân Triển, vẫn còn đậu tại chỗ. Chau mày một cái, bước chân vốn muốn lên xe mình của Cố Học Văn chuyển hướng, đi tới xe Kỷ Vân Triển.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đoán xem anh Văn muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.