Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
Chương 31:
Kiều Ngọc Liên
04/01/2021
Tôi chưa muốn chết!
Tôi còn chưa làm được gì báo hiếu cha mẹ! Tôi còn rất nhiều nguyện vọng chưa thực hiện được!
Long Vũ, anh đi đâu rồi?
Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn trước bàn ăn như vậy, mãi cho đến khi có một người bất ngờ đến gặp tôi.
Là Quỷ hậu.
“Con dâu, sao con không ăn gì vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Tôi thẫn thờ lắc lắc đầu, hiện tại tôi chỉ muốn trở về dương thế. Cái chết của tôi đến quá nhanh, quá bất ngờ, tôi nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình đã chết.
Quỷ hậu nắm tay tôi, thái độ rất thân thiết:
“Con dâu, mệnh của con là như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày này thôi. Cuộc sống của con ở dương thế bây giờ cũng đâu có vui vẻ hạnh phúc gì, chi bằng ở đây, làm vợ của Long Vũ, làm con dâu của chúng ta, vị trí Quỷ hậu tương lai chính là của con. Không tốt hơn sao?”
Tôi mở to mắt không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Thì ra cái chết của tôi, ngay từ đầu đã được sắp đặt trước.
“Tôi không muốn chết! Không công bằng với tôi chút nào!”
Sống mũi tôi cay xè, mặc cho Quỷ hậu dùng đủ mọi lời lẽ thuyết phục tôi chấp nhận cái chết, nhưng tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Giá như chết vì một lý do hợp tình hợp lý thì tôi còn có thể chấp nhận, đằng này tôi lại chết chỉ vì được nhắm đến ngôi vị Quỷ hậu.
Thảo nào, trong lúc gia đình tôi gặp nạn, bị người nhà họ Tô thuê giang hồ hãm hại, Quỷ hậu lại không xuất hiện cứu tôi như mọi khi. Bà ấy muốn tôi chết!
Tôi phải chết thì mới đường đường chính chính xuống âm phủ làm con dâu của họ được!
Long Vũ, anh ấy luôn nói tôn trọng quyết định của tôi, không bắt ép tôi phải cưới anh ấy ngay, nhưng cuối cùng thì sao? Anh ấy vẫn để mặc cho tôi chết.
Quỷ hậu nói thao thao bất tuyệt một hồi lâu, thấy tôi vẫn không hề bị lay động, liền nghiêm mặt:
“Chuyện này là do chúng ta tự chủ trương, Long Vũ không liên quan. Thời gian này nó luôn bị phạt quỳ, quả thật không có thời gian đi tìm con.”
Nghe đến đây, tôi như tỉnh ngộ ra. Nếu Long Vũ không liên quan thật, nếu anh ấy không cố tình để tôi chết thật, vậy thì anh ấy sẽ có cách giúp tôi sống lại chứ?
Quỷ hậu nói chán chê thì cũng phải rời đi, còn lại tôi thấp thỏm như đứng đống lửa ngồi đống than, mong ngóng Long Vũ trở về. Tôi không tài nào ngủ được, vì sợ rằng lỡ tôi ngủ, anh ấy trở về rồi lại đi mất thì phải làm sao?
Tôi cứ ngồi gà gật ở đó, cơ thể mệt mỏi vật vờ như cái xác không hồn. Mãi đến khi tôi sắp ngã quỵ xuống vì quá mệt, một bóng dáng đen thùi lùi to khổng lồ mới từ từ trườn vào trong phòng.
Thủy quái ngoan ngoãn trườn vào rồi cuộn tròn nằm im một góc. Người ngồi trên cơ thể nó nhảy xuống, từ từ tiến về phía tôi.
“Sao lại phờ phạc thế này?”
Long Vũ đặt tay lên trán tôi sờ sờ, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại. Tôi mừng đến nỗi quên hết cả mệt mỏi, kích động nắm chặt tay anh ấy:
“Anh về rồi!”
“Ừ.”
Long Vũ đáp lại ngắn ngủn một tiếng, biểu hiện trầm tĩnh đến kỳ lạ. Tôi nhận ra có gì đó không ổn, mọi khi anh ấy hễ thấy tôi là lại lên tiếng trêu chọc tôi, nhưng lần này lại kiệm lời một cách khó hiểu.
Trông anh ấy có vẻ mệt mỏi phong trần như vừa trở về từ một chuyến đi xa. Tôi lục lọi trí nhớ, theo như lời đám cô hồn bàn tán với nhau, Long Vũ vì tự ý giết người phàm nên bị Quỷ vương quỳ mấy ngày mấy đêm liền. Hẳn là anh ấy mới được kết thúc hình phạt, mới được thả về.
“Anh mệt sao? Có muốn ăn chút gì…”
“Không cần, đi nghỉ thôi.”
Long Vũ kéo tôi đến bên chiếc giường, nằm xuống. Dường như anh ấy rất mệt, vừa đặt lưng xuống là đã nhắm mắt ngủ say. Tuy ngủ say nhưng vẫn ôm tôi rất chặt, tôi chỉ khẽ ngọ nguậy một chút thôi anh ấy cũng cau mày siết chặt tôi lại, biểu cảm như một đứa trẻ giữ chặt thứ đồ mà nó yêu thích.
Chuyện tôi muốn nhờ anh ấy, thành ra lại không nói được.
Lúc thức dậy, thấy chỗ bên cạnh trống trơn, tôi bàng hoàng lên tiếng gọi Long Vũ, nhưng chẳng có ai trả lời. Còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tôi đã bị một âm thanh quát tháo dọa cho giật mình:
“Diệp Lộ Linh! Cô đã nói gì với Long Vũ? Tại sao nó lại…”
Quỷ hậu như một cơn lốc tiến vào phòng, lớn tiếng gọi tôi. Trông bà ấy tức giận vô cùng, quanh người tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ. Sau một hồi lời ra tiếng vào, tôi cũng hiểu đại khái câu chuyện.
Có thế nào tôi cũng không thể tin được, Long Vũ lại vì tôi mà làm đến mức này.
Anh ấy đã trộm sổ sinh tử của Quỷ vương, quyển sổ có trang ghi ngày giờ chết của tôi, đem đi đốt!
Làm như vậy thì cái chết của tôi mà Quỷ vương, Quỷ hậu cố gắng dàn xếp, cứ thế không còn tác dụng gì nữa. Tôi được sống lại rồi, tôi được trở về dương thế gặp lại cha mẹ tôi rồi!
Tôi còn chưa làm được gì báo hiếu cha mẹ! Tôi còn rất nhiều nguyện vọng chưa thực hiện được!
Long Vũ, anh đi đâu rồi?
Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn trước bàn ăn như vậy, mãi cho đến khi có một người bất ngờ đến gặp tôi.
Là Quỷ hậu.
“Con dâu, sao con không ăn gì vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Tôi thẫn thờ lắc lắc đầu, hiện tại tôi chỉ muốn trở về dương thế. Cái chết của tôi đến quá nhanh, quá bất ngờ, tôi nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình đã chết.
Quỷ hậu nắm tay tôi, thái độ rất thân thiết:
“Con dâu, mệnh của con là như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày này thôi. Cuộc sống của con ở dương thế bây giờ cũng đâu có vui vẻ hạnh phúc gì, chi bằng ở đây, làm vợ của Long Vũ, làm con dâu của chúng ta, vị trí Quỷ hậu tương lai chính là của con. Không tốt hơn sao?”
Tôi mở to mắt không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Thì ra cái chết của tôi, ngay từ đầu đã được sắp đặt trước.
“Tôi không muốn chết! Không công bằng với tôi chút nào!”
Sống mũi tôi cay xè, mặc cho Quỷ hậu dùng đủ mọi lời lẽ thuyết phục tôi chấp nhận cái chết, nhưng tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Giá như chết vì một lý do hợp tình hợp lý thì tôi còn có thể chấp nhận, đằng này tôi lại chết chỉ vì được nhắm đến ngôi vị Quỷ hậu.
Thảo nào, trong lúc gia đình tôi gặp nạn, bị người nhà họ Tô thuê giang hồ hãm hại, Quỷ hậu lại không xuất hiện cứu tôi như mọi khi. Bà ấy muốn tôi chết!
Tôi phải chết thì mới đường đường chính chính xuống âm phủ làm con dâu của họ được!
Long Vũ, anh ấy luôn nói tôn trọng quyết định của tôi, không bắt ép tôi phải cưới anh ấy ngay, nhưng cuối cùng thì sao? Anh ấy vẫn để mặc cho tôi chết.
Quỷ hậu nói thao thao bất tuyệt một hồi lâu, thấy tôi vẫn không hề bị lay động, liền nghiêm mặt:
“Chuyện này là do chúng ta tự chủ trương, Long Vũ không liên quan. Thời gian này nó luôn bị phạt quỳ, quả thật không có thời gian đi tìm con.”
Nghe đến đây, tôi như tỉnh ngộ ra. Nếu Long Vũ không liên quan thật, nếu anh ấy không cố tình để tôi chết thật, vậy thì anh ấy sẽ có cách giúp tôi sống lại chứ?
Quỷ hậu nói chán chê thì cũng phải rời đi, còn lại tôi thấp thỏm như đứng đống lửa ngồi đống than, mong ngóng Long Vũ trở về. Tôi không tài nào ngủ được, vì sợ rằng lỡ tôi ngủ, anh ấy trở về rồi lại đi mất thì phải làm sao?
Tôi cứ ngồi gà gật ở đó, cơ thể mệt mỏi vật vờ như cái xác không hồn. Mãi đến khi tôi sắp ngã quỵ xuống vì quá mệt, một bóng dáng đen thùi lùi to khổng lồ mới từ từ trườn vào trong phòng.
Thủy quái ngoan ngoãn trườn vào rồi cuộn tròn nằm im một góc. Người ngồi trên cơ thể nó nhảy xuống, từ từ tiến về phía tôi.
“Sao lại phờ phạc thế này?”
Long Vũ đặt tay lên trán tôi sờ sờ, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại. Tôi mừng đến nỗi quên hết cả mệt mỏi, kích động nắm chặt tay anh ấy:
“Anh về rồi!”
“Ừ.”
Long Vũ đáp lại ngắn ngủn một tiếng, biểu hiện trầm tĩnh đến kỳ lạ. Tôi nhận ra có gì đó không ổn, mọi khi anh ấy hễ thấy tôi là lại lên tiếng trêu chọc tôi, nhưng lần này lại kiệm lời một cách khó hiểu.
Trông anh ấy có vẻ mệt mỏi phong trần như vừa trở về từ một chuyến đi xa. Tôi lục lọi trí nhớ, theo như lời đám cô hồn bàn tán với nhau, Long Vũ vì tự ý giết người phàm nên bị Quỷ vương quỳ mấy ngày mấy đêm liền. Hẳn là anh ấy mới được kết thúc hình phạt, mới được thả về.
“Anh mệt sao? Có muốn ăn chút gì…”
“Không cần, đi nghỉ thôi.”
Long Vũ kéo tôi đến bên chiếc giường, nằm xuống. Dường như anh ấy rất mệt, vừa đặt lưng xuống là đã nhắm mắt ngủ say. Tuy ngủ say nhưng vẫn ôm tôi rất chặt, tôi chỉ khẽ ngọ nguậy một chút thôi anh ấy cũng cau mày siết chặt tôi lại, biểu cảm như một đứa trẻ giữ chặt thứ đồ mà nó yêu thích.
Chuyện tôi muốn nhờ anh ấy, thành ra lại không nói được.
Lúc thức dậy, thấy chỗ bên cạnh trống trơn, tôi bàng hoàng lên tiếng gọi Long Vũ, nhưng chẳng có ai trả lời. Còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tôi đã bị một âm thanh quát tháo dọa cho giật mình:
“Diệp Lộ Linh! Cô đã nói gì với Long Vũ? Tại sao nó lại…”
Quỷ hậu như một cơn lốc tiến vào phòng, lớn tiếng gọi tôi. Trông bà ấy tức giận vô cùng, quanh người tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ. Sau một hồi lời ra tiếng vào, tôi cũng hiểu đại khái câu chuyện.
Có thế nào tôi cũng không thể tin được, Long Vũ lại vì tôi mà làm đến mức này.
Anh ấy đã trộm sổ sinh tử của Quỷ vương, quyển sổ có trang ghi ngày giờ chết của tôi, đem đi đốt!
Làm như vậy thì cái chết của tôi mà Quỷ vương, Quỷ hậu cố gắng dàn xếp, cứ thế không còn tác dụng gì nữa. Tôi được sống lại rồi, tôi được trở về dương thế gặp lại cha mẹ tôi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.