Chương 638: Chồng trước đến bắt gian vợ trước
Công Tử Nguyệt
29/05/2021
Sau khi Cố Thanh Thành trở lại, anh ta đặt tay lên vai cô một cách tự nhiên.
Tim Long Đình Đình run lên, nhưng ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh, lắc đầu nói: "Không sao."
Ánh mắt của Cố Thanh Thanh nghi ngờ nhìn về phía Mặc Diệu Dương, dịu dàng hỏi cô: “Có phải hơi mệt không? Chúng ta đi đến chào hỏi chú rể một chút rồi sau đó về phòng nghỉ chút, được không?”
“Ừm, cũng được.” Long Đình Đình cũng muốn mau chóng rời đi, để không phải đối mặt với Mặc Diệu Dương.
Thấy cô đồng ý, Cố Thanh Thành hất hàm nhìn Mặc Diệu Dương, giọng điệu của anh ta lạnh lùng: “Cậu Mặc, xin tự trọng.” Nói xong, anh ta ôm lấy Long Đình Đình rồi rời đi.
Cảnh tượng này vô cùng chói mắt!
Lòng tự trọng kiêu hãnh không bao giờ cho phép người phụ nữ mình yêu cặp kè với người đàn ông khác. Tuy nhiên, anh không thể cho cô hạnh phúc, anh không còn là nơi trú ẩn an toàn trước đây của cô nữa. Anh chỉ đành phải thu lại ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sương lạnh...
Ban đêm ở thành phố G, xe cộ vẫn nườm nườm.
Thành phố này, dường như chưa bao giờ có thời gian thư thái. Mỗi khoảnh khắc đều như thoi đưa, dòng người cũng tấp nập.
Xe của Mặc Diệu Dương vụt nhanh trên đường, phía xa xa có thể nghe thấy tiếng phanh xe chói tai. Bất cứ nơi nào anh đi qua, đều có tiếng la hét!
Anh đến khách sạn mà Trần Hằng đã điều tra, sau khi xuống xe thì đi một mạch tới quầy bar.
Tốc độ nhanh như gió, người đi qua chỉ nghe thấy tiếng.
“Nói cho tôi biết, ai là chủ nhân của phòng 8016?” Giọng Mặc Diệu Dương đầy lo lắng thúc giục.
Nhân viên quầy bar nhận ra anh, ai dám từ chối câu hỏi của cậu hai nhà họ Mặc ở thành phố G chứ. Ngay sau đó, người ở quầy bar tìm ra nói: "Cậu hai Mặc, chủ nhân của 8016 là họ Cố."
Shit! Người phụ nữ này quả nhiên ở chung với tên đàn ông đó...? Sao cô dám? Cô không biết xấu hổ sao? Xấu hổ khi vào phòng người đàn ông khác và ở chung với anh ta? An phải đưa cô ra khỏi phòng và cho cô biết tay!
Lý trí của Mặc Diệu Dương lúc này hoàn toàn sụp đổ. Anh đã quên hết mọi chuyện, quên rằng họ đã ly hôn, cô không còn liên quan gì đến anh nữa, quên đi việc anh đã từng bước đuổi cô ra khỏi nhà Mặc...
Một tiếng ‘ding’, cửa thang máy được mở ra.
Người đàn ông đứng bên ngoài vừa nói vừa cười khi chờ thang máy suýt chút nữa bị người đàn ông sải bước đi ra từ bên trong đâm trúng.
"Này, sao không lịch sự gì hết vậy."
"Đúng vậy, lỗ mãng thật."
Không ai biết người vừa bước ra khỏi thang máy là ai.
Mặc Diệu Dương tìm đến phòng 8016 nhanh nhất có thể, tiếng chuông cửa vang lên dữ dội và liên tục.
Long Đình Đình tưởng là tên oan gia phòng đối diện, ngay khi vừa mở cửa thì hét lên: “Anh làm cái gì vậy?” Tuy nhiên vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài là ai, cô sửng sốt.
"Anh... anh làm gì ở đây?"
Ánh mắt ngạc nhiên của cô lọt vào trong mắt anh, chính là sợ hãi.
Mặc Diệu Dương quét mắt khắp phòng, rồi sải bước vào trong. Mọi ngóc ngách đều được khám xét.
“Này, Mặc Diệu Dương, anh đang làm gì vậy? Ai bảo anh đến!” Long Đình Đình đi theo sau lưng anh, cố gắng đuổi anh ra khỏi phòng.
Người đàn ông chế nhạo nói: "Cô nói xem tôi đến đây làm gì!”
"Ý anh là gì? Đây là phòng của tôi, mời anh ra ngoài!" Thật không thể nói lý được.
"Phòng của cô? Không phải là nơi để chứa cái tên phóng đãng kia sao?" Mặc Diệu Dương không chút lưu tình chỉ trích.
“… Anh… anh đang nói gì vậy, tên phóng đãng nào, ai là tên phóng đãng… anh nói cho rõ ràng đi.” Long Đình Đình tức đến mức cổ họng muốn bốc khói, người đàn ông này sao lại ngang ngược như vậy?
Cô vươn tay muốn nắm lấy anh, nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh hất sang một bên.
Mẹ Dung không tham dự bữa tiệc của Mạnh Yến San, sau khi ăn cơm đã sớm ngủ thiếp đi. Lúc này, nghe được bên ngoài có tiếng cãi vã, lỗ tai dựng đứng lên. Này hình như là giọng của cậu hai.
“Cậu hai, sao cậu lại ở đây?” Mẹ Dung mặc quần áo vào, vừa mở cửa đã nhìn thấy Mặc Diệu Dương và Long Đình Đình đang ở bên ngoài.
Mặc Diệu Dương cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ Dung.
Sao mẹ Dung cũng ở đây? Hai người đặt phòng, thế mà... thực sự mang theo cả mẹ Dung theo nữa! Điều này có nghĩa là gì? Họ đã chính thức hẹn hò rồi sao? Ngay cả mẹ Dung cũng đồng ý mối quan hệ của họ?
“Người đâu?” Mặc Diệu Dương rống lên.
Long Đình Đình và mẹ Dung bị dọa sợ! Long Đình Đình vô cùng tức giận, người đàn ông này nửa đêm chạy qua đây muốn làm cái quái gì vậy. Cô cũng hét lên: "Người nào?"
Mẹ Dung cũng hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: "Cậu hai, cậu đang tìm ai vậy?"
"Tôi..." Mặc Diệu Dương á khẩu.
Đúng vậy, anh đến để tìm ai? Anh đến đây để bắt kẻ phóng đãng kia!
Anh cười lạnh một tiếng: "Tốt lắm, giấu đi rồi chứ gì? Tôi sẽ tự tìm." Anh nói xong, xoay người và sải bước đi về phía phòng khác!
Long Đình Đình tức điên người, toàn thân run lên! Cô cũng đoán được mục đích của Mặc Diệu Dương đến đây. Nhưng mà, cô quả thật tức không còn gì để nói nữa. Rõ ràng là anh đã dùng mọi cách để xua đuổi cô đi, tìm mọi cách để ly hôn với cô. Vậy hiện tại cô ở bên ai, thì liên quan gì đến anh?
Anh ta! Dựa vào đâu! Mà làm giống như đến bắt gian vậy?
‘Ding Dong… Ding Dong…’
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ba người trong phòng đều lộ vẻ kinh ngạc. Mẹ Dung và Long Đình Đình nhìn về phía cửa, Mặc Diệu Dương cũng dừng lại.
Chuông cửa vang lên một hồi, hình như người ở bên ngoài hơi do dự một chút.
Mẹ Dung mở miệng hỏi: "Ai đó?"
"Mẹ Dung, Đình Đình có ở đây không? Cháu là Thanh Thành, cháu có chuyện muốn tìm cô ấy." Cố Thanh Thành ở ngoài cửa hét lên.
Lông mày Mặc Diệu Dương khẽ nhếch lên, chẳng lẽ là anh đã hiểu lầm rồi sao? Họ không ở cùng nhau? Nếu không, làm sao anh ta nói rằng đến tìm Đình Đình mà không phải nói mình đã về rồi.
"Ồ, chuyện này..." Mẹ Dung ngập ngừng nhìn Long Đình Đình.
Long Đình Đình nói: "Tôi ở đây, có chuyện gì vậy?"
“Đình Đình, em mở cửa ra trước đi, tôi có chuyện muốn nói với em."
Long Đình Đình liếc nhìn mẹ Dung rồi nhìn Mặc Diệu Dương. Không nói một lời, cô kéo Mặc Diệu Dương đi về phía căn phòng khác.
“Làm gì vậy?” Mặc Diệu Dương dường như đã đoán được ý đồ của cô, hất tay ra.
"Anh... bây giờ, thôi, giải thích cũng muộn rồi, anh vào phòng đi, nhớ đừng đi ra!"
Cái gì! Lại dám để cho cậu hai của nhà họ Mặc trốn đi? Nếu chuyện này bị người khác biết thì cười rớt hàm mất. Mặc Diệu Dương từ chối theo bản năng, nhưng Long Đình Đình vẫn đẩy mạnh anh vào trong và đóng cửa lại.
“Long Đình Đình, cô nhớ đó!” Mặc Diệu Dương tức giận đến đen mặt, nghiến răng nghiến lợi đi vào bên trong.
Long Đình Đình cũng đáp lại: "Cứ ở với trong đó chờ đi, đừng làm phiền tôi!"
Tim Long Đình Đình run lên, nhưng ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh, lắc đầu nói: "Không sao."
Ánh mắt của Cố Thanh Thanh nghi ngờ nhìn về phía Mặc Diệu Dương, dịu dàng hỏi cô: “Có phải hơi mệt không? Chúng ta đi đến chào hỏi chú rể một chút rồi sau đó về phòng nghỉ chút, được không?”
“Ừm, cũng được.” Long Đình Đình cũng muốn mau chóng rời đi, để không phải đối mặt với Mặc Diệu Dương.
Thấy cô đồng ý, Cố Thanh Thành hất hàm nhìn Mặc Diệu Dương, giọng điệu của anh ta lạnh lùng: “Cậu Mặc, xin tự trọng.” Nói xong, anh ta ôm lấy Long Đình Đình rồi rời đi.
Cảnh tượng này vô cùng chói mắt!
Lòng tự trọng kiêu hãnh không bao giờ cho phép người phụ nữ mình yêu cặp kè với người đàn ông khác. Tuy nhiên, anh không thể cho cô hạnh phúc, anh không còn là nơi trú ẩn an toàn trước đây của cô nữa. Anh chỉ đành phải thu lại ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sương lạnh...
Ban đêm ở thành phố G, xe cộ vẫn nườm nườm.
Thành phố này, dường như chưa bao giờ có thời gian thư thái. Mỗi khoảnh khắc đều như thoi đưa, dòng người cũng tấp nập.
Xe của Mặc Diệu Dương vụt nhanh trên đường, phía xa xa có thể nghe thấy tiếng phanh xe chói tai. Bất cứ nơi nào anh đi qua, đều có tiếng la hét!
Anh đến khách sạn mà Trần Hằng đã điều tra, sau khi xuống xe thì đi một mạch tới quầy bar.
Tốc độ nhanh như gió, người đi qua chỉ nghe thấy tiếng.
“Nói cho tôi biết, ai là chủ nhân của phòng 8016?” Giọng Mặc Diệu Dương đầy lo lắng thúc giục.
Nhân viên quầy bar nhận ra anh, ai dám từ chối câu hỏi của cậu hai nhà họ Mặc ở thành phố G chứ. Ngay sau đó, người ở quầy bar tìm ra nói: "Cậu hai Mặc, chủ nhân của 8016 là họ Cố."
Shit! Người phụ nữ này quả nhiên ở chung với tên đàn ông đó...? Sao cô dám? Cô không biết xấu hổ sao? Xấu hổ khi vào phòng người đàn ông khác và ở chung với anh ta? An phải đưa cô ra khỏi phòng và cho cô biết tay!
Lý trí của Mặc Diệu Dương lúc này hoàn toàn sụp đổ. Anh đã quên hết mọi chuyện, quên rằng họ đã ly hôn, cô không còn liên quan gì đến anh nữa, quên đi việc anh đã từng bước đuổi cô ra khỏi nhà Mặc...
Một tiếng ‘ding’, cửa thang máy được mở ra.
Người đàn ông đứng bên ngoài vừa nói vừa cười khi chờ thang máy suýt chút nữa bị người đàn ông sải bước đi ra từ bên trong đâm trúng.
"Này, sao không lịch sự gì hết vậy."
"Đúng vậy, lỗ mãng thật."
Không ai biết người vừa bước ra khỏi thang máy là ai.
Mặc Diệu Dương tìm đến phòng 8016 nhanh nhất có thể, tiếng chuông cửa vang lên dữ dội và liên tục.
Long Đình Đình tưởng là tên oan gia phòng đối diện, ngay khi vừa mở cửa thì hét lên: “Anh làm cái gì vậy?” Tuy nhiên vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài là ai, cô sửng sốt.
"Anh... anh làm gì ở đây?"
Ánh mắt ngạc nhiên của cô lọt vào trong mắt anh, chính là sợ hãi.
Mặc Diệu Dương quét mắt khắp phòng, rồi sải bước vào trong. Mọi ngóc ngách đều được khám xét.
“Này, Mặc Diệu Dương, anh đang làm gì vậy? Ai bảo anh đến!” Long Đình Đình đi theo sau lưng anh, cố gắng đuổi anh ra khỏi phòng.
Người đàn ông chế nhạo nói: "Cô nói xem tôi đến đây làm gì!”
"Ý anh là gì? Đây là phòng của tôi, mời anh ra ngoài!" Thật không thể nói lý được.
"Phòng của cô? Không phải là nơi để chứa cái tên phóng đãng kia sao?" Mặc Diệu Dương không chút lưu tình chỉ trích.
“… Anh… anh đang nói gì vậy, tên phóng đãng nào, ai là tên phóng đãng… anh nói cho rõ ràng đi.” Long Đình Đình tức đến mức cổ họng muốn bốc khói, người đàn ông này sao lại ngang ngược như vậy?
Cô vươn tay muốn nắm lấy anh, nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh hất sang một bên.
Mẹ Dung không tham dự bữa tiệc của Mạnh Yến San, sau khi ăn cơm đã sớm ngủ thiếp đi. Lúc này, nghe được bên ngoài có tiếng cãi vã, lỗ tai dựng đứng lên. Này hình như là giọng của cậu hai.
“Cậu hai, sao cậu lại ở đây?” Mẹ Dung mặc quần áo vào, vừa mở cửa đã nhìn thấy Mặc Diệu Dương và Long Đình Đình đang ở bên ngoài.
Mặc Diệu Dương cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ Dung.
Sao mẹ Dung cũng ở đây? Hai người đặt phòng, thế mà... thực sự mang theo cả mẹ Dung theo nữa! Điều này có nghĩa là gì? Họ đã chính thức hẹn hò rồi sao? Ngay cả mẹ Dung cũng đồng ý mối quan hệ của họ?
“Người đâu?” Mặc Diệu Dương rống lên.
Long Đình Đình và mẹ Dung bị dọa sợ! Long Đình Đình vô cùng tức giận, người đàn ông này nửa đêm chạy qua đây muốn làm cái quái gì vậy. Cô cũng hét lên: "Người nào?"
Mẹ Dung cũng hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: "Cậu hai, cậu đang tìm ai vậy?"
"Tôi..." Mặc Diệu Dương á khẩu.
Đúng vậy, anh đến để tìm ai? Anh đến đây để bắt kẻ phóng đãng kia!
Anh cười lạnh một tiếng: "Tốt lắm, giấu đi rồi chứ gì? Tôi sẽ tự tìm." Anh nói xong, xoay người và sải bước đi về phía phòng khác!
Long Đình Đình tức điên người, toàn thân run lên! Cô cũng đoán được mục đích của Mặc Diệu Dương đến đây. Nhưng mà, cô quả thật tức không còn gì để nói nữa. Rõ ràng là anh đã dùng mọi cách để xua đuổi cô đi, tìm mọi cách để ly hôn với cô. Vậy hiện tại cô ở bên ai, thì liên quan gì đến anh?
Anh ta! Dựa vào đâu! Mà làm giống như đến bắt gian vậy?
‘Ding Dong… Ding Dong…’
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ba người trong phòng đều lộ vẻ kinh ngạc. Mẹ Dung và Long Đình Đình nhìn về phía cửa, Mặc Diệu Dương cũng dừng lại.
Chuông cửa vang lên một hồi, hình như người ở bên ngoài hơi do dự một chút.
Mẹ Dung mở miệng hỏi: "Ai đó?"
"Mẹ Dung, Đình Đình có ở đây không? Cháu là Thanh Thành, cháu có chuyện muốn tìm cô ấy." Cố Thanh Thành ở ngoài cửa hét lên.
Lông mày Mặc Diệu Dương khẽ nhếch lên, chẳng lẽ là anh đã hiểu lầm rồi sao? Họ không ở cùng nhau? Nếu không, làm sao anh ta nói rằng đến tìm Đình Đình mà không phải nói mình đã về rồi.
"Ồ, chuyện này..." Mẹ Dung ngập ngừng nhìn Long Đình Đình.
Long Đình Đình nói: "Tôi ở đây, có chuyện gì vậy?"
“Đình Đình, em mở cửa ra trước đi, tôi có chuyện muốn nói với em."
Long Đình Đình liếc nhìn mẹ Dung rồi nhìn Mặc Diệu Dương. Không nói một lời, cô kéo Mặc Diệu Dương đi về phía căn phòng khác.
“Làm gì vậy?” Mặc Diệu Dương dường như đã đoán được ý đồ của cô, hất tay ra.
"Anh... bây giờ, thôi, giải thích cũng muộn rồi, anh vào phòng đi, nhớ đừng đi ra!"
Cái gì! Lại dám để cho cậu hai của nhà họ Mặc trốn đi? Nếu chuyện này bị người khác biết thì cười rớt hàm mất. Mặc Diệu Dương từ chối theo bản năng, nhưng Long Đình Đình vẫn đẩy mạnh anh vào trong và đóng cửa lại.
“Long Đình Đình, cô nhớ đó!” Mặc Diệu Dương tức giận đến đen mặt, nghiến răng nghiến lợi đi vào bên trong.
Long Đình Đình cũng đáp lại: "Cứ ở với trong đó chờ đi, đừng làm phiền tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.