Chương 367: CỐ TÌNH XA CÁCH
Công Tử Nguyệt
03/01/2021
Trong lòng An Đình Đình vừa áy náy, vừa cảm động.
Đang yên đang lành, cô sao lại nhắc đến chuyện này chứ. Cô lẩm bẩm nói: “Ông nội, ông không già, một chút cũng không già.”
Mặc Viên Bằng nhíu mày, giả bộ không vui nói: “Thật sao?”
“Thật mà thật mà, ông nội đang tuổi sung sức.”
“Ha ha.” Mặc Viên Bằng bỗng cười to.
Trương Hữu Long ở một bên xa xa canh chừng, nghe thấy tiếng cười của ông cụ, ông ta nhìn về phía đó, đã rất lâu không có nghe thấy ông cụ cười thoải mái như vậy rồi.
“Ông nội, ông đang cười gì vậy.” Mặc Diệu Phong từ đối diện đi tới.
An Đình Đình ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Cô đã không nhớ rõ, trong ký ức có bao nhiêu lần nhìn anh cả đẹp trai và ấm áp này rồi, dưới ánh nắng ấm áp thân ảnh đó đi về phía cô.
Anh giống như trước đây, trên gương mặt điển trai mang theo nụ cười dịu dàng.
Thân hình cao lớn đẹp trai đã cản lại ánh nắng ấm áp kia. Cái bóng in trên mặt đất, rõ ràng cả người càng trở nên đẹp trai.
Từ sau khi anh ta hôn mê, An Đình Đình đã từng ở trong mơ mơ thấy cảnh tượng này mấy lần. Cô luôn cổ vũ, khích lệ bản thân. Cô tin, anh Phong của cô nhất định sẽ khỏe lại.
Nhưng, khi anh ta tỉnh lại. Mọi thứ lại quá khác so với những gì cô dự liệu.
Rất nhiều lúc, bọn họ càng giống như người xa lạ.
Cô lại cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của anh Diệu Phong. Điều này rốt cuộc là tại sao chứ? Rất nhiều lần, cô ta thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và phớt lờ từ Mặc Diệu Phong.
Cảm giác như vậy khiến người ta cảm thấy rất ngại ngùng!
“Diệu Phong, cháu đến rồi.” Mặc Viên Bằng mỉm cười hiền từ.
“Anh cả.” An Đình Đình thu hồi những cảm giác phức tạp trong lòng, dùng phương thức anh ta có thể chấp nhận được mà chào hỏi Mặc Diệu Phong.
“Mợ hai.” Mặc Diệu Phong khẽ gật đầu, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
An Đình Đình chỉ cảm thấy trái tim hụt hẫng!
Sau khi anh ta chuyển ra khỏi Thủy Sam Uyển luôn gọi cô là ‘mợ hai’, cũng không có giống như trước đây, vui vẻ mà tùy ý gọi cô ‘Đình Đình’ nữa rồi.
Trong lòng không tránh khỏi có hơi thất vọng.
Có lẽ, tất cả mọi chuyện trước kia cũng là khi anh ta giả ngốc giả bộ.
Sau khi nói chuyện khách sáo xong, Mặc Diệu Phong bèn nói chuyện với Mặc Viên Bằng, An Đình Đình tự nhiên bị phớt lờ ở một bên. Cô nghĩ, nếu mọi người đều cảm thấy ngại, cô vẫn là nên rời khỏi trước thì tổ hơn.
Vì thế nói: “Ông nội, anh cả, hai người từ từ nói chuyện, cháu về trước.”
Mặt mày Mặc Viên Bằng hòa nhã gật đầu.
Ngược lại là Mặc Diệu Phong, dùng một kiểu ánh mắt rất kỳ lạ liếc nhìn cô. Có điều, An Đình Đình cũng không phát hiện, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cô xoay người, có một cơn gió lạnh ập đến, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng. Một tay cô day trán, vốn tưởng là do tối qua không có ngủ đủ, nhưng sau đó hai chân lại mềm nhũn.
Hai mắt An Đình Đình tối sầm lại, mắt thấy sắp ngã ra.
Một giây trước khi mất đi ý thức, cô dường như nghe thấy có một giọng nói vô cùng lo lắng gọi cô một tiếng: “Đình Đình...” Nhưng, rốt cuộc là ai, cô đã không thể phân biệt được nữa.
Mặc Diệu Phong lúc đó tuy đang nói chuyện với Mặc Viên Bằng, nhưng dư quang nơi khóe mắt vô thức dừng trên người của An Đình Đình. Sau khi ý thức cô có vấn đề, anh ta lập tức lao đến, ôm lấy An Đình Đình sắp ngã ra.
Anh ta tuy nằm trên giường lâu như vậy, nhưng thật ra đêm khuya đều ở trong phòng mình khắc khổ rèn luyện thể lực của mình. Cho dù khi không ngủ say, thói quen này cũng luôn duy trì.
Anh ta và Mặc Diệu Dương sinh ra chính là người phải gánh vác chuyện lớn, anh ta không thể vì mình giả ngốc mà khiến thân thể của mình cũng phế theo. Mà suy nhược khi anh ta vừa tỉnh lại, cũng đều là giả vờ.
Vì thế, lúc này muốn ôm lấy một người cách mấy mét, đối với Mặc Diệu Phong mà nói vẫn là chuyện dễ dàng có thể làm được.
Người đẹp trong lòng, nhưng đã hôn mê không tỉnh.
Mặc Diệu Phong lo lắng nhíu mày, nói với Mặc Viên Bằng: “Ông nội, ông nghỉ ngơi trước, cháu đưa Đình Đình đến phòng y tế xem thử.” Dứt lời thì xoay người, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đi về phía trước.
Mặc Viên Bằng nhíu mày, đứng ở đó một lúc, suy nghĩ một lát thì nói: “Hữu Long.”
“Ông cụ, ông có căn dặn gì?” Trương Hữu Long bước lên mấy bước, cung kính nói.
“Cùng đến phòng y tế xem thử mợ hai bị làm sao.”
Bên tai dường như có tiếng người nói chuyện, trong đó còn xen lẫn tiếng cười an ủi của ông nội. Hai mắt An Đình Đình nhắm nghiền mở ra là một khoảng mờ nhạt.
Đầu tiên đập vào trong tầm mắt của cô là gương mặt cực kỳ vui mừng của mẹ Dung.
“Mợ hai, mợ tỉnh rồi.”
“Ừm, mẹ Dung.” An Đình Đình chống người dậy. Mới phát hiện, thì ra bản thân đang ở phòng y tế. Cẩn thận nhớ lại, cô dường như đã ngất đi. Chắc là người làm trong nhà đưa cô đến đây.
Cách một cánh cửa che chắn, cô nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, cẩn thận phân tích, có ông nội, còn có Mặc Diệu Phong.
“Mẹ Dung, tôi bị sao thế?” Cô nhỏ giọng hỏi, sợ người khác không nói cho cô biết.
Mẹ Dung cười ha hả nói: “Mợ hai, chúc mừng rồi.”
“Hửm?” Có cái gì đáng chúc mừng, lẽ nào...
“Ừm ừm... phải, cô lại mang thai rồi...”
An Đình Đình nghe thấy thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Cô vô thức đưa tay để lên chiếc bụng nhỏ của mình. Cô thật sự, thật sự mang thai rồi.
“Mẹ Dung, mẹ không có lừa tôi chứ?” Trong ánh mắt của An Đình Đình tỏa ra ánh sao, long lanh lấp lánh.
“Đứa trẻ ngốc, mẹ Dung có khi nào lừa mợ chứ?” Mẹ Dung cười vui vẻ nói. Dáng vẻ đó, giống như mẹ chồng thời phong kiến cổ đại biết được tin con dâu của mình có thai, mỉm cười mở to mắt mong ngóng cháu nội: “Mợ hai, mợ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thông báo cho ông cụ.”
Không lâu sau, Mặc Viên Bằng và Mặc Diệu Phong bước vào.
“Đình Đình, vất vả rồi.” Mặc Viên Bằng vẫn ánh mắt từ ái đó.
“Mợ hai, chúng mừng rồi.” Mặc Diệu Phong lại khôi phục thái độ lạnh nhạt của anh ta.
“Cảm ơn.” Trong lòng An Đình Đình đang vui mừng, cho nên cũng không để ý quá nhiều.
Cùng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài truyền vào. An Đình Đình còn chưa có ngẩng đầu lên, người đó đã như một cơn gió đến bên cạnh cô rồi.
Mặc Diệu Dương lo lắng không thôi túm lấy tay của cô, lại cẩn thận sờ trán cô, bộ dạng đó giống như đụng hải trân bảo tuyết thế, sợ sự thô bạo của mình làm hỏng nó.
“Bé cưng, em không sao chứ?” Mặc Diệu Dương ôm cô vào lòng.
Mặc Viên Bằng nhìn thấy một màn này, trên mặt càng thêm vui vẻ.
Đang yên đang lành, cô sao lại nhắc đến chuyện này chứ. Cô lẩm bẩm nói: “Ông nội, ông không già, một chút cũng không già.”
Mặc Viên Bằng nhíu mày, giả bộ không vui nói: “Thật sao?”
“Thật mà thật mà, ông nội đang tuổi sung sức.”
“Ha ha.” Mặc Viên Bằng bỗng cười to.
Trương Hữu Long ở một bên xa xa canh chừng, nghe thấy tiếng cười của ông cụ, ông ta nhìn về phía đó, đã rất lâu không có nghe thấy ông cụ cười thoải mái như vậy rồi.
“Ông nội, ông đang cười gì vậy.” Mặc Diệu Phong từ đối diện đi tới.
An Đình Đình ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Cô đã không nhớ rõ, trong ký ức có bao nhiêu lần nhìn anh cả đẹp trai và ấm áp này rồi, dưới ánh nắng ấm áp thân ảnh đó đi về phía cô.
Anh giống như trước đây, trên gương mặt điển trai mang theo nụ cười dịu dàng.
Thân hình cao lớn đẹp trai đã cản lại ánh nắng ấm áp kia. Cái bóng in trên mặt đất, rõ ràng cả người càng trở nên đẹp trai.
Từ sau khi anh ta hôn mê, An Đình Đình đã từng ở trong mơ mơ thấy cảnh tượng này mấy lần. Cô luôn cổ vũ, khích lệ bản thân. Cô tin, anh Phong của cô nhất định sẽ khỏe lại.
Nhưng, khi anh ta tỉnh lại. Mọi thứ lại quá khác so với những gì cô dự liệu.
Rất nhiều lúc, bọn họ càng giống như người xa lạ.
Cô lại cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của anh Diệu Phong. Điều này rốt cuộc là tại sao chứ? Rất nhiều lần, cô ta thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và phớt lờ từ Mặc Diệu Phong.
Cảm giác như vậy khiến người ta cảm thấy rất ngại ngùng!
“Diệu Phong, cháu đến rồi.” Mặc Viên Bằng mỉm cười hiền từ.
“Anh cả.” An Đình Đình thu hồi những cảm giác phức tạp trong lòng, dùng phương thức anh ta có thể chấp nhận được mà chào hỏi Mặc Diệu Phong.
“Mợ hai.” Mặc Diệu Phong khẽ gật đầu, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
An Đình Đình chỉ cảm thấy trái tim hụt hẫng!
Sau khi anh ta chuyển ra khỏi Thủy Sam Uyển luôn gọi cô là ‘mợ hai’, cũng không có giống như trước đây, vui vẻ mà tùy ý gọi cô ‘Đình Đình’ nữa rồi.
Trong lòng không tránh khỏi có hơi thất vọng.
Có lẽ, tất cả mọi chuyện trước kia cũng là khi anh ta giả ngốc giả bộ.
Sau khi nói chuyện khách sáo xong, Mặc Diệu Phong bèn nói chuyện với Mặc Viên Bằng, An Đình Đình tự nhiên bị phớt lờ ở một bên. Cô nghĩ, nếu mọi người đều cảm thấy ngại, cô vẫn là nên rời khỏi trước thì tổ hơn.
Vì thế nói: “Ông nội, anh cả, hai người từ từ nói chuyện, cháu về trước.”
Mặt mày Mặc Viên Bằng hòa nhã gật đầu.
Ngược lại là Mặc Diệu Phong, dùng một kiểu ánh mắt rất kỳ lạ liếc nhìn cô. Có điều, An Đình Đình cũng không phát hiện, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cô xoay người, có một cơn gió lạnh ập đến, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng. Một tay cô day trán, vốn tưởng là do tối qua không có ngủ đủ, nhưng sau đó hai chân lại mềm nhũn.
Hai mắt An Đình Đình tối sầm lại, mắt thấy sắp ngã ra.
Một giây trước khi mất đi ý thức, cô dường như nghe thấy có một giọng nói vô cùng lo lắng gọi cô một tiếng: “Đình Đình...” Nhưng, rốt cuộc là ai, cô đã không thể phân biệt được nữa.
Mặc Diệu Phong lúc đó tuy đang nói chuyện với Mặc Viên Bằng, nhưng dư quang nơi khóe mắt vô thức dừng trên người của An Đình Đình. Sau khi ý thức cô có vấn đề, anh ta lập tức lao đến, ôm lấy An Đình Đình sắp ngã ra.
Anh ta tuy nằm trên giường lâu như vậy, nhưng thật ra đêm khuya đều ở trong phòng mình khắc khổ rèn luyện thể lực của mình. Cho dù khi không ngủ say, thói quen này cũng luôn duy trì.
Anh ta và Mặc Diệu Dương sinh ra chính là người phải gánh vác chuyện lớn, anh ta không thể vì mình giả ngốc mà khiến thân thể của mình cũng phế theo. Mà suy nhược khi anh ta vừa tỉnh lại, cũng đều là giả vờ.
Vì thế, lúc này muốn ôm lấy một người cách mấy mét, đối với Mặc Diệu Phong mà nói vẫn là chuyện dễ dàng có thể làm được.
Người đẹp trong lòng, nhưng đã hôn mê không tỉnh.
Mặc Diệu Phong lo lắng nhíu mày, nói với Mặc Viên Bằng: “Ông nội, ông nghỉ ngơi trước, cháu đưa Đình Đình đến phòng y tế xem thử.” Dứt lời thì xoay người, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đi về phía trước.
Mặc Viên Bằng nhíu mày, đứng ở đó một lúc, suy nghĩ một lát thì nói: “Hữu Long.”
“Ông cụ, ông có căn dặn gì?” Trương Hữu Long bước lên mấy bước, cung kính nói.
“Cùng đến phòng y tế xem thử mợ hai bị làm sao.”
Bên tai dường như có tiếng người nói chuyện, trong đó còn xen lẫn tiếng cười an ủi của ông nội. Hai mắt An Đình Đình nhắm nghiền mở ra là một khoảng mờ nhạt.
Đầu tiên đập vào trong tầm mắt của cô là gương mặt cực kỳ vui mừng của mẹ Dung.
“Mợ hai, mợ tỉnh rồi.”
“Ừm, mẹ Dung.” An Đình Đình chống người dậy. Mới phát hiện, thì ra bản thân đang ở phòng y tế. Cẩn thận nhớ lại, cô dường như đã ngất đi. Chắc là người làm trong nhà đưa cô đến đây.
Cách một cánh cửa che chắn, cô nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, cẩn thận phân tích, có ông nội, còn có Mặc Diệu Phong.
“Mẹ Dung, tôi bị sao thế?” Cô nhỏ giọng hỏi, sợ người khác không nói cho cô biết.
Mẹ Dung cười ha hả nói: “Mợ hai, chúc mừng rồi.”
“Hửm?” Có cái gì đáng chúc mừng, lẽ nào...
“Ừm ừm... phải, cô lại mang thai rồi...”
An Đình Đình nghe thấy thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Cô vô thức đưa tay để lên chiếc bụng nhỏ của mình. Cô thật sự, thật sự mang thai rồi.
“Mẹ Dung, mẹ không có lừa tôi chứ?” Trong ánh mắt của An Đình Đình tỏa ra ánh sao, long lanh lấp lánh.
“Đứa trẻ ngốc, mẹ Dung có khi nào lừa mợ chứ?” Mẹ Dung cười vui vẻ nói. Dáng vẻ đó, giống như mẹ chồng thời phong kiến cổ đại biết được tin con dâu của mình có thai, mỉm cười mở to mắt mong ngóng cháu nội: “Mợ hai, mợ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thông báo cho ông cụ.”
Không lâu sau, Mặc Viên Bằng và Mặc Diệu Phong bước vào.
“Đình Đình, vất vả rồi.” Mặc Viên Bằng vẫn ánh mắt từ ái đó.
“Mợ hai, chúng mừng rồi.” Mặc Diệu Phong lại khôi phục thái độ lạnh nhạt của anh ta.
“Cảm ơn.” Trong lòng An Đình Đình đang vui mừng, cho nên cũng không để ý quá nhiều.
Cùng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài truyền vào. An Đình Đình còn chưa có ngẩng đầu lên, người đó đã như một cơn gió đến bên cạnh cô rồi.
Mặc Diệu Dương lo lắng không thôi túm lấy tay của cô, lại cẩn thận sờ trán cô, bộ dạng đó giống như đụng hải trân bảo tuyết thế, sợ sự thô bạo của mình làm hỏng nó.
“Bé cưng, em không sao chứ?” Mặc Diệu Dương ôm cô vào lòng.
Mặc Viên Bằng nhìn thấy một màn này, trên mặt càng thêm vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.