Chương 465: DÂY DƯA QUẤY RỐI TÌNH CŨ
Công Tử Nguyệt
11/02/2021
Mẹ Dung hai ba bước liền đuổi kịp lên trước, giọng điệu vẫn vậy không hề thân thiện: “Cô Cốc, mời cô ra ngoài cho? Ở đây chúng tôi không hoan nghênh cô!"
Cốc Nhược Lâm mặc kệ người giúp việc nói này nói nọ, cô ta tự ý đi đến bên Long Đình Đình, nghiêng người nhìn nhìn đứa bé, giọng nói ôn nhu mang vẻ ghen tị, nhưng lại chua ngoa kiểu phức tạp.
“Đứa bé thật đáng yêu, thật giống với hình ảnh Mặc Diệu Dương lúc nhỏ. Ha ha, Đình Đình,cô coi như được vinh hiển là nhờ con rôi. Chắc hẳn có cục cưng này thì địa vị của cô trong nhà họ Mặc khó mà lung lay!”
Xen lẫn bao nhiêu ẩn ý trong lời nói này.
Long Đình Đình cau mày, lãnh đạm nói: “Cô Cốc, mời cô ra ngoài, ở đây không hoan nghênh cô. Còn nữa, hy vọng lần tới cô Cốc đừng tới đây nữa, tôi sợ cục cưng của tôi nhiễm phải hơi thở của cô mà sinh bệnh!”
Cốc Nhược Lâm bổng biến sắc, cười âm hiểm: “Long Đình Đình, cô đừng tưởng là cô ỷ vào việc mình đã sinh một đứa nghiệt chướng thì có thể lên mặt với tôi. Tôi nói cho cô biết, một ngày nào đó Diệu Dương sẽ chán ghét cô, đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà họ Mặc!”
Vẻ mặt Long Đình Đình bỗng trầm xuống.
Mặc Điệu Dương chợt hét lớn: “Nhược Lâm, cô im ngay.”
“Em không, em không muốn đó!” Cốc Nhược Lâm đột nhiên ngẩng đầu, la hét với Mặc Diệu Dương. Vẻ mặt không cam lòng khác thường, cảm xúc cũng trở nên kích động: “Chỉ vì con đàn bà này dùng thủ đoạn thấp hèn mà cướp anh đi, nếu như không có cô ta với tên tạp chủng này, thì làm sao em thành ra thế này.”
Lúc cô ta nói chuyện, giương nanh múa vuốt, nghiễm nhiên là người điên.
Long Đình Đình tựa hồ đã đem cả người cô lên phía trước em bé, dùng thân thể yếu đuối để chống lại bất kỳ sự nguy hiểm nào.
Mặc Diệu Dương giận không kiềm được, mà đưa tay túm Cốc Nhược Lâm ra khỏi Long Đình Đình và tát cô ta một bạt tay.
“Cái tát này, là vì con trai của tôi. Nhớ rõ, lần sau đừng để tôi biết cô nói ra những lời nguyền rủa ác độc về con trai và vợ tôi như vậy, tôi tuyệt đối không nương tay đâu! ”
Cốc Nhược Lâm bị cái tát này làm cho chao đảo. Sau khi cô ta định thân lại, hối hận, không cam lòng, oán hận, thù hận, như dòng chảy dâng lên. Bộ dạng cô ta như oán phụ, khóc lóc chửi bới âm ï.
Mặc Diệu Dương gọi bảo vệ tới kéo cô ta đi.
Mẹ của Cốc Nhược Lâm kịp thời chạy tới, nhìn thấy cảnh này liên biết chắc chắn là Cốc Nhược Lâm không nhịn được mà gây chuyện. Thật sự không đành lòng nhìn con mình như vậy. Bà ấy vội vã cầu xin Mặc Diệu Dương.
“Diệu Dương, dì sẽ đem con bé đi, cháu bảo mấy người này thả Nhược Lâm ra đi. Diệu Dương, cháu yên tâm, từ nay về sau dì sẽ trông chừng con bé thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nó gây chuyện. Diệu Dương, xin con vì tình cảm thắm thiết trước đây mà thả con bé được không.”
Bà Cốc khóc lóc van xin.
Cuối cùng, Mặc Diệu Dương cũng nguôi giận, nói bảo vệ thả Cốc Nhược Lâm ra.
Bà Cốc đỡ Cốc Nhược Lâm, cảm kích mà gật đầu với Mặc Diệu Dương
Mặc Diệu Dương lạnh lùng liếc cô ta, nghiêm giọng cảnh cáo: “Nhược Lâm, nhớ kỹ, để tôi nghe thấy những lời sỉ nhục vợ con tôi lần nữa, tôi sẽ không khách khí với cô đâu! Còn nữa, nếu cô không có việc gì đừng đến làm phiền, cô tốt nhất đừng ở trong nước nữa, muốn đi đâu nói với tôi, tôi cử người tiễn cô. Còn thành phố G, thì cả đời đừng quay lại nữa!”
Điều này không còn nghi ngờ gì nữa, là muốn đuổi Cốc Nhược Lâm ra nước ngoài.
Cốc Nhược Lâm ngờ vực mà trợn mắt, người yêu ngọt ngào ngày xưa giờ lại thành như kẻ thù xa lạ, đối xử với cô ta cay nghiệt như vậy.
Trong ánh mắt cô ta, hiện lên sự uất ức, đau buồn, đau đớn. Hàng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bà Cốc nói: “Diệu Dương, Nhược Lâm vốn dĩ như vậy, còn không phải vì..."
Bà ta còn muốn nói mấy câu cho con gái mình, nhưng chưa kịp nói xong, lại bị Mặc Diệu Dương vô tình cắt lời: “Bác gái, lẽ nào bác lại kiêng dè tình cũ của mình mà để cô ta làm hại vợ mình sao? Bất kể là ai, kể cả là bố mẹ cháu thì cũng không thể nói năng lỗ mãng với vợ con cháu!”
Cuối cùng, bà Cốc mang Cốc Nhược Lâm và.
Từ đầu tới cuối Long Đình Đình che chở cho con của mình, nhưng cô vẫn nhìn thấy ánh mắt thù hằn ác độc của Cốc Nhược Lâm lúc quay người rời đi.
Theo bản năng người làm mẹ, cô lại ôm đứa bé vào lòng...
Bà Cốc mang Cốc Nhược Lâm lên phòng bệnh ở tầng trên, vừa vào cửa, Cốc Nhược Lâm đã gào khóc rất to.
Thật ra cô ta sớm biết, cô và Mặc Diệu Dương cả đời này sẽ không thể ở cùng nhau nữa! Nhưng mà, cô ta không cam tâm! Người đàn
ông mình thích từ nhỏ, người đàn ông mình yêu sâu đậm, trong chớp mắt lại thành chồng của người khác, cha của người khác. Kêu cô ta sao có thể rộng lòng từ bỏ được?
Cô ta nghĩ đủ kế, chỉ cần không ngừng làm loạn! vì để gặp anh một lần. Ngày không gặp được anh, đối với cô ta mà nói thì sống không không bằng chết!
Nhưng mà ngay cả gặp mặt đối với cô ta cũng là điều xa xỉ. Cô ta không ngừng ngược đãi bản thân, mới có thể đổi lấy mấy phút chạm mặt.
Bà Cốc thở dài, nói: “Con nhỏ ngốc, mẹ biết trong lòng con không quên được cậu ta. Nhưng mà, cách con làm sai rồi.”
Cốc Nhược Lâm nghe vậy, ngừng khóc, hoài nghỉ mà nhìn bà ta.
“Con càng như vậy, thì người đàn ông đó càng không ưa con, con hiểu không?” Bà Cốc là người từng trải, đương nhiên hiểu mấy chuyện trong tình cảm, điều cấm kỵ nhất là biết rõ không thể làm nhưng vẫn ngoan cố làm. Như thế chỉ khiến người ta chán ghét, gai mắt!
“Vậy nên làm thế nào? Diệu Dương...không cần con nữa...con không cần gì xa vời ngoài việc anh ấy sẽ đối xử với con như ngày xưa...con chỉ hi vọng, chỉ mong ngày nào cũng được nhìn thấy anh ấy...chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy, trong lòng con liên dễ chịu.”
“Người phụ nữ kia, sao cô ta có thể cho người phụ nữ khác trực chờ chồng mình được!” bà Cốc lau nước mắt cho con gái.
Cốc Nhược Lâm nắm lấy ống tay áo bà ta, nước mắt chực trào: “Mẹ ơi, con phải làm sao đây...làm thế nào đây...”
Bà Cốc đành chịu mà thở dài, nghĩ ngợi, bà ta ngồi xuống nói với cốc Nhược Lâm: “Thật sự thay vì tiếp cận uy hiếp như vậy, chi bằng....”
Từ khi Cốc Nhược Lâm đến gây rối, Mặc Diệu Dương đã đặc biệt tăng cường bảo vệ ở cửa
Một ngày hai mươi bốn giờ, bảo vệ gác cửa thay ca một lần, không cho phép bất kỳ ai khả nghi bước vào, vì để bảo vệ sự an toàn cho mẹ con Long Đình Đình
Đã qua một tuần lễ, đứa bé từ phòng giám hộ trẻ sơ sinh đã được đưa về bên Long Đình Đình. Long Đình Đình bởi vì cơ thể còn yếu ớt, mà sức khỏe khó hồi phục, nên không đủ sữa cho con bú.
Cốc Nhược Lâm mặc kệ người giúp việc nói này nói nọ, cô ta tự ý đi đến bên Long Đình Đình, nghiêng người nhìn nhìn đứa bé, giọng nói ôn nhu mang vẻ ghen tị, nhưng lại chua ngoa kiểu phức tạp.
“Đứa bé thật đáng yêu, thật giống với hình ảnh Mặc Diệu Dương lúc nhỏ. Ha ha, Đình Đình,cô coi như được vinh hiển là nhờ con rôi. Chắc hẳn có cục cưng này thì địa vị của cô trong nhà họ Mặc khó mà lung lay!”
Xen lẫn bao nhiêu ẩn ý trong lời nói này.
Long Đình Đình cau mày, lãnh đạm nói: “Cô Cốc, mời cô ra ngoài, ở đây không hoan nghênh cô. Còn nữa, hy vọng lần tới cô Cốc đừng tới đây nữa, tôi sợ cục cưng của tôi nhiễm phải hơi thở của cô mà sinh bệnh!”
Cốc Nhược Lâm bổng biến sắc, cười âm hiểm: “Long Đình Đình, cô đừng tưởng là cô ỷ vào việc mình đã sinh một đứa nghiệt chướng thì có thể lên mặt với tôi. Tôi nói cho cô biết, một ngày nào đó Diệu Dương sẽ chán ghét cô, đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà họ Mặc!”
Vẻ mặt Long Đình Đình bỗng trầm xuống.
Mặc Điệu Dương chợt hét lớn: “Nhược Lâm, cô im ngay.”
“Em không, em không muốn đó!” Cốc Nhược Lâm đột nhiên ngẩng đầu, la hét với Mặc Diệu Dương. Vẻ mặt không cam lòng khác thường, cảm xúc cũng trở nên kích động: “Chỉ vì con đàn bà này dùng thủ đoạn thấp hèn mà cướp anh đi, nếu như không có cô ta với tên tạp chủng này, thì làm sao em thành ra thế này.”
Lúc cô ta nói chuyện, giương nanh múa vuốt, nghiễm nhiên là người điên.
Long Đình Đình tựa hồ đã đem cả người cô lên phía trước em bé, dùng thân thể yếu đuối để chống lại bất kỳ sự nguy hiểm nào.
Mặc Diệu Dương giận không kiềm được, mà đưa tay túm Cốc Nhược Lâm ra khỏi Long Đình Đình và tát cô ta một bạt tay.
“Cái tát này, là vì con trai của tôi. Nhớ rõ, lần sau đừng để tôi biết cô nói ra những lời nguyền rủa ác độc về con trai và vợ tôi như vậy, tôi tuyệt đối không nương tay đâu! ”
Cốc Nhược Lâm bị cái tát này làm cho chao đảo. Sau khi cô ta định thân lại, hối hận, không cam lòng, oán hận, thù hận, như dòng chảy dâng lên. Bộ dạng cô ta như oán phụ, khóc lóc chửi bới âm ï.
Mặc Diệu Dương gọi bảo vệ tới kéo cô ta đi.
Mẹ của Cốc Nhược Lâm kịp thời chạy tới, nhìn thấy cảnh này liên biết chắc chắn là Cốc Nhược Lâm không nhịn được mà gây chuyện. Thật sự không đành lòng nhìn con mình như vậy. Bà ấy vội vã cầu xin Mặc Diệu Dương.
“Diệu Dương, dì sẽ đem con bé đi, cháu bảo mấy người này thả Nhược Lâm ra đi. Diệu Dương, cháu yên tâm, từ nay về sau dì sẽ trông chừng con bé thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nó gây chuyện. Diệu Dương, xin con vì tình cảm thắm thiết trước đây mà thả con bé được không.”
Bà Cốc khóc lóc van xin.
Cuối cùng, Mặc Diệu Dương cũng nguôi giận, nói bảo vệ thả Cốc Nhược Lâm ra.
Bà Cốc đỡ Cốc Nhược Lâm, cảm kích mà gật đầu với Mặc Diệu Dương
Mặc Diệu Dương lạnh lùng liếc cô ta, nghiêm giọng cảnh cáo: “Nhược Lâm, nhớ kỹ, để tôi nghe thấy những lời sỉ nhục vợ con tôi lần nữa, tôi sẽ không khách khí với cô đâu! Còn nữa, nếu cô không có việc gì đừng đến làm phiền, cô tốt nhất đừng ở trong nước nữa, muốn đi đâu nói với tôi, tôi cử người tiễn cô. Còn thành phố G, thì cả đời đừng quay lại nữa!”
Điều này không còn nghi ngờ gì nữa, là muốn đuổi Cốc Nhược Lâm ra nước ngoài.
Cốc Nhược Lâm ngờ vực mà trợn mắt, người yêu ngọt ngào ngày xưa giờ lại thành như kẻ thù xa lạ, đối xử với cô ta cay nghiệt như vậy.
Trong ánh mắt cô ta, hiện lên sự uất ức, đau buồn, đau đớn. Hàng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bà Cốc nói: “Diệu Dương, Nhược Lâm vốn dĩ như vậy, còn không phải vì..."
Bà ta còn muốn nói mấy câu cho con gái mình, nhưng chưa kịp nói xong, lại bị Mặc Diệu Dương vô tình cắt lời: “Bác gái, lẽ nào bác lại kiêng dè tình cũ của mình mà để cô ta làm hại vợ mình sao? Bất kể là ai, kể cả là bố mẹ cháu thì cũng không thể nói năng lỗ mãng với vợ con cháu!”
Cuối cùng, bà Cốc mang Cốc Nhược Lâm và.
Từ đầu tới cuối Long Đình Đình che chở cho con của mình, nhưng cô vẫn nhìn thấy ánh mắt thù hằn ác độc của Cốc Nhược Lâm lúc quay người rời đi.
Theo bản năng người làm mẹ, cô lại ôm đứa bé vào lòng...
Bà Cốc mang Cốc Nhược Lâm lên phòng bệnh ở tầng trên, vừa vào cửa, Cốc Nhược Lâm đã gào khóc rất to.
Thật ra cô ta sớm biết, cô và Mặc Diệu Dương cả đời này sẽ không thể ở cùng nhau nữa! Nhưng mà, cô ta không cam tâm! Người đàn
ông mình thích từ nhỏ, người đàn ông mình yêu sâu đậm, trong chớp mắt lại thành chồng của người khác, cha của người khác. Kêu cô ta sao có thể rộng lòng từ bỏ được?
Cô ta nghĩ đủ kế, chỉ cần không ngừng làm loạn! vì để gặp anh một lần. Ngày không gặp được anh, đối với cô ta mà nói thì sống không không bằng chết!
Nhưng mà ngay cả gặp mặt đối với cô ta cũng là điều xa xỉ. Cô ta không ngừng ngược đãi bản thân, mới có thể đổi lấy mấy phút chạm mặt.
Bà Cốc thở dài, nói: “Con nhỏ ngốc, mẹ biết trong lòng con không quên được cậu ta. Nhưng mà, cách con làm sai rồi.”
Cốc Nhược Lâm nghe vậy, ngừng khóc, hoài nghỉ mà nhìn bà ta.
“Con càng như vậy, thì người đàn ông đó càng không ưa con, con hiểu không?” Bà Cốc là người từng trải, đương nhiên hiểu mấy chuyện trong tình cảm, điều cấm kỵ nhất là biết rõ không thể làm nhưng vẫn ngoan cố làm. Như thế chỉ khiến người ta chán ghét, gai mắt!
“Vậy nên làm thế nào? Diệu Dương...không cần con nữa...con không cần gì xa vời ngoài việc anh ấy sẽ đối xử với con như ngày xưa...con chỉ hi vọng, chỉ mong ngày nào cũng được nhìn thấy anh ấy...chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy, trong lòng con liên dễ chịu.”
“Người phụ nữ kia, sao cô ta có thể cho người phụ nữ khác trực chờ chồng mình được!” bà Cốc lau nước mắt cho con gái.
Cốc Nhược Lâm nắm lấy ống tay áo bà ta, nước mắt chực trào: “Mẹ ơi, con phải làm sao đây...làm thế nào đây...”
Bà Cốc đành chịu mà thở dài, nghĩ ngợi, bà ta ngồi xuống nói với cốc Nhược Lâm: “Thật sự thay vì tiếp cận uy hiếp như vậy, chi bằng....”
Từ khi Cốc Nhược Lâm đến gây rối, Mặc Diệu Dương đã đặc biệt tăng cường bảo vệ ở cửa
Một ngày hai mươi bốn giờ, bảo vệ gác cửa thay ca một lần, không cho phép bất kỳ ai khả nghi bước vào, vì để bảo vệ sự an toàn cho mẹ con Long Đình Đình
Đã qua một tuần lễ, đứa bé từ phòng giám hộ trẻ sơ sinh đã được đưa về bên Long Đình Đình. Long Đình Đình bởi vì cơ thể còn yếu ớt, mà sức khỏe khó hồi phục, nên không đủ sữa cho con bú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.