Chương 277: ĐIỀU KIỆN CỦA CÔ TA
Công Tử Nguyệt
24/12/2020
Cốc Nhược Lâm hét lên vì đau đớn, nhưng mặc dù là như thế, bước chân rời đi của người đàn ông vẫn rất vững vàng như cũ.
Cô ta thật sự không có cách nào khác, hét lớn lên một tiếng: “Chẳng lẽ là anh thật sự không muốn xem tài liệu được lưu trữ ban đầu của Uy Vũ Đường hay sao?”
Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, ngay cả cô ta cũng bị khiếp sợ, Mặc Diệu Dương cũng bị sốc như vậy.
Anh nói mà, bắt đầu từ lúc nào mà giữa bọn họ lại biến thành người lừa ta gạt như thế? Từ lúc nào đã phải dùng uy hiếp, dụ dỗ, lợi dụng mới có thể duy trì được mối quan hệ.
Trong lòng của Cốc Nhược Lâm một mảnh bi ai.
Nhưng mà cô ta cũng không còn đường sống, cô ta cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục bước trên con đường này.
Quả nhiên, Mặc Diệu Dương đã dừng bước.
Trong lòng của Cốc Nhược Lâm dấy lên một tia hy vọng, đồng thời cô ta cũng bỏ đi tất cả đạo đức và tam quan của mình, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
“Em biết chuyện của Uy Vũ Đường có mối liên quan rất lớn với nhà họ Mặc.”
Mặc Diệu Dương quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng không khác gì sương lạnh của mùa đông băng giá: “Nhược Lâm, từ đầu đến cuối, chuyện này em biết được nhiều hay ít.”
Cốc Nhược Lâm mím môi, nhưng mà vẫn nói rõ sự thật: “Thật ra thì... em cũng không biết, nhưng mà em biết Uy Vũ Đường có quan hệ rất lớn với nhà họ Mặc. Nếu như làm việc không cẩn thận, nhà họ Mặc cũng sẽ phải bị liên lụy, em cũng chỉ là từng nghe ba với mấy chú nói đến chuyện này, cụ thể thì bọn họ cũng không nói cho em biết, cũng không cho em nghe ngóng.”
Lần này Cốc Nhược Lâm cũng không nói dối.
Quả thật Cốc Kiến Bân không để cho Cốc Nhược Lâm biết được quá nhiều nội tình, cái tên cáo già này ngay cả con gái của mình mà cũng đề phòng.
Cốc Nhược Lâm cũng không ngờ đến một đoạn đối thoại mình nghe lén được trong lúc vô tình lại có thể mang đến cho cô ta trợ giúp lớn như thế, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Mặc Diệu Dương, giữa hai hàng lông mày xẹt qua trạng thái đang suy nghĩ.
“Diệu Dương, anh đồng ý với em để cho em vào nhà họ Mặc, còn không phải là bởi vì những hồ sơ lưu trữ liên quan đến Uy Vũ Đường hay sao?”
“Không sai!” Mặc Diệu Dương quay người lại, đối mặt chính diện với cô ta.
Sự thản nhiên của anh làm cho trong lòng của cô ta cảm thấy bi thương.
Anh đã từng thề thốt với cô ta dưới trăng sao, kiếp này không phải là cô ta thì anh sẽ không cưới, vậy mà lại bởi vì uy hiếp mới không thể không cưới cô ta.
Nhưng mà dựa vào cái gì chứ?
Giai đoạn bắt đầu của tình yêu là do hai người quyết định, tại sao kết thúc chỉ cần một người quyết định là có thể được?
Trong đôi mắt của cô ta xuất hiện vẻ kiên định: “Diệu Dương, phần hồ sơ này rốt cuộc quan trọng đến bao nhiêu đối với anh vậy?”
“Cực kỳ quan trọng!” Mặc Diệu Dương hơi híp mắt lại, dường như anh đã đoán được cái gì đó, lời nói xoay chuyển: “Nhược Lâm, rốt cuộc là em muốn nói cái gì?”
“Em có thể giúp anh trộm được hồ sơ của Uy Vũ Đường từ chỗ ba của em.” Cốc Nhược Lâm tràn đầy tự tin mà nói.
Mặc Diệu Dương có chút kinh ngạc, lập tức anh dùng giọng điệu hoài nghi nói: “Em có biết là kết cục em làm như vậy là cái gì hay không? Nếu như Cốc Kiến Bân biết được chuyện này là do em làm, ông ta sẽ không bỏ qua cho em, đến lúc đó đừng trách là anh không nhắc nhở em, đừng tưởng rằng em là con gái của ông ta thì có thể bình an vô sự.”
Điểm này Mặc Diệu Dương cũng không nói sai.
Con người của Cốc Kiến Bân vì đạt được những thứ mà ông ta muốn, ngay cả cuộc đời của con gái mình mà ông ta cũng có thể hy sinh, một khi hi vọng bị hủy hoại, không có ai biết được ông ta sẽ làm ra chuyện gì.
“Em cũng không sợ.” Cốc Nhược Lâm cong môi: “Diệu Dương, em tin là anh cũng có thể đoán được, em giúp anh như vậy thật ra là có điều kiện.”
“Em nói xem.” Giọng nói của Mặc Diệu Dương trầm thấp, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.
Cốc Nhược Lâm chịu đựng cơn đau, cố gắng chống người dậy dựa lưng vào cái gối ấm áp, cô ta lên tiếng nói từng chữ: “Em muốn anh cưới hỏi em đàng hoàng vào nhà họ Mặc, em muốn anh giải bỏ quan hệ hôn nhân với An Đình Đình, em muốn trở thành người vợ thật sự của anh, em muốn mọi người trên thế giới biết rằng Cốc Nhược Lâm em chính là vợ của Mặc Diệu Dương anh, và em chính là mợ hai của nhà họ Mặc.”
Cô ta nói một hơi nhiều lời như vậy, bởi vì thân thể đau đớn, cho nên rất mệt, rất khó chịu. Sau khi nói đến câu cuối cùng, cảm xúc của cô ta hơi xúc động, lại bắt đầu thở dốc.
Mặc Diệu Dương cười lạnh, khịt mũi nói: “Nhược Lâm, khẩu khí của em cũng thật là lớn!”
“Cảm ơn anh!” Cốc Nhược Lâm gật đầu.
“Bất cứ yêu cầu gì của em anh đều có thể đồng ý, nhưng mà vấn đề liên quan đến An Đình Đình thì không cần phải bàn nữa.”
“Không bàn nữa à?” Cốc Nhược Lâm cười khẽ một tiếng, nhưng mà trên mặt lại hiện ra nét cố gắng nhịn đau, bàn tay giấu dưới chăn nắm lại thành nắm đấm: “Một lát nữa em sẽ liên lạc với ba em, kêu ông ấy thông qua mối quan hệ của chú mà đưa chứng cứ trong tay lên tòa án, chuyện của Uy Vũ Đường cũng đủ để cho nhà họ Mặc hùng vĩ phải sụp đổ.”
Vẻ mặt của Mặc Diệu Dương vẫn lạnh lùng như trước, dường như không hề khác thường bởi lời uy hiếp của Cốc Nhược Lâm.
Cốc Nhược Lâm tiếp tục nói: “Khó khăn lắm anh mới có thể cứu nhà họ Mặc từ trong nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn nó bị phá hủy ở trong tay của anh hay sao?”
“Đương nhiên là không đành lòng.” Mặc Diệu Dương cụp mắt xuống.
Cốc Nhược Lâm nghe vậy, trong lòng vui mừng, tiếp tục nói tiếp: “Vì một người phụ nữ mà làm cho cả gia tộc hi sinh, anh cảm thấy có đáng giá không?”
Mặc Diệu Dương nhướng mày, trong ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Quả thật là không đáng!”
Thái độ này của anh cũng làm cho Cốc Nhược Lâm hơi ngơ ngác.
Cô ta nói: “Nói như vậy thì anh đồng ý rồi, đúng không?”
“Đúng.” Mặc Diệu Dương nói rất ngắn gọn, tích chữ như vàng.
Cốc Nhược Lâm lập tức cảm thấy bất ngờ, dường như là cái này có chênh lệch rất lớn so với độ khó mà cô ta đã dự tính, ít nhất là anh hẳn nên chửi rủa mình dừng lại, chỉ vào mặt của cô ta rồi cảnh cáo cô ta cái gì đó, mà không phải là nói dăm ba câu liền đáp ứng giống như vậy.
Chẳng lẽ ở trong lòng của anh, người phụ nữ An Đình Đình đó thật sự không hề quan trọng như là mình tưởng tượng?
Cô ta suy nghĩ rồi lại nói: “Em còn có một yêu cầu.”
“Em nói đi.” Mặc Diệu Dương vẫn có thái độ bình chân như vại.
“Trước khi anh vẫn chưa giải trừ quan hệ hôn nhân với cô ta, chưa đăng ký kết hôn với em, em không cho phép anh gặp lại cô ta.” Cốc Nhược Lâm nói, chỉ cần nhớ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của An Đình Đình, trong lòng của cô ta liền có một loại sản khoái không nói nên lời.
“Anh có thể làm được không?” Trong giọng nói này có chút uy hiếp, còn có chút khiêu khích.
“Có thể!” Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Lần này lại đến phiên Cốc Nhược Lâm giật mình lần nữa, thậm chí ngay cả yêu cầu này mà anh cũng chịu đồng ý, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Mặc Diệu Dương không yêu mình, căn bản cũng không yêu người phụ nữ kia?
Thấy trên mặt của cô ta xuất hiện vẻ bất ngờ, có nghi ngờ, còn có không tin, Mặc Diệu Dương cong môi, hai tay cắm vào trong túi quần, giải thích thay cho mình: “Giống như là em đã nói, vì một người phụ nữ mà hi sinh cả gia tộc họ Mặc, quả thật là không đáng.”
Cốc Nhược Lâm vẫn còn đang ngơ ngẩn như cũ, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Thẳng cho đến khi người đàn ông khẽ cười với cô ta, xoay người đi đến cửa, lúc kéo cửa phòng ra thì cô ta mới hơi khôi phục lại ý thức.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của người đàn ông, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ là anh không hận em?”
“Không hận!”
Cốc Nhược Lâm nghe vậy, trong lòng kinh hãi.
Cô ta thật sự không có cách nào khác, hét lớn lên một tiếng: “Chẳng lẽ là anh thật sự không muốn xem tài liệu được lưu trữ ban đầu của Uy Vũ Đường hay sao?”
Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, ngay cả cô ta cũng bị khiếp sợ, Mặc Diệu Dương cũng bị sốc như vậy.
Anh nói mà, bắt đầu từ lúc nào mà giữa bọn họ lại biến thành người lừa ta gạt như thế? Từ lúc nào đã phải dùng uy hiếp, dụ dỗ, lợi dụng mới có thể duy trì được mối quan hệ.
Trong lòng của Cốc Nhược Lâm một mảnh bi ai.
Nhưng mà cô ta cũng không còn đường sống, cô ta cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục bước trên con đường này.
Quả nhiên, Mặc Diệu Dương đã dừng bước.
Trong lòng của Cốc Nhược Lâm dấy lên một tia hy vọng, đồng thời cô ta cũng bỏ đi tất cả đạo đức và tam quan của mình, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
“Em biết chuyện của Uy Vũ Đường có mối liên quan rất lớn với nhà họ Mặc.”
Mặc Diệu Dương quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng không khác gì sương lạnh của mùa đông băng giá: “Nhược Lâm, từ đầu đến cuối, chuyện này em biết được nhiều hay ít.”
Cốc Nhược Lâm mím môi, nhưng mà vẫn nói rõ sự thật: “Thật ra thì... em cũng không biết, nhưng mà em biết Uy Vũ Đường có quan hệ rất lớn với nhà họ Mặc. Nếu như làm việc không cẩn thận, nhà họ Mặc cũng sẽ phải bị liên lụy, em cũng chỉ là từng nghe ba với mấy chú nói đến chuyện này, cụ thể thì bọn họ cũng không nói cho em biết, cũng không cho em nghe ngóng.”
Lần này Cốc Nhược Lâm cũng không nói dối.
Quả thật Cốc Kiến Bân không để cho Cốc Nhược Lâm biết được quá nhiều nội tình, cái tên cáo già này ngay cả con gái của mình mà cũng đề phòng.
Cốc Nhược Lâm cũng không ngờ đến một đoạn đối thoại mình nghe lén được trong lúc vô tình lại có thể mang đến cho cô ta trợ giúp lớn như thế, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Mặc Diệu Dương, giữa hai hàng lông mày xẹt qua trạng thái đang suy nghĩ.
“Diệu Dương, anh đồng ý với em để cho em vào nhà họ Mặc, còn không phải là bởi vì những hồ sơ lưu trữ liên quan đến Uy Vũ Đường hay sao?”
“Không sai!” Mặc Diệu Dương quay người lại, đối mặt chính diện với cô ta.
Sự thản nhiên của anh làm cho trong lòng của cô ta cảm thấy bi thương.
Anh đã từng thề thốt với cô ta dưới trăng sao, kiếp này không phải là cô ta thì anh sẽ không cưới, vậy mà lại bởi vì uy hiếp mới không thể không cưới cô ta.
Nhưng mà dựa vào cái gì chứ?
Giai đoạn bắt đầu của tình yêu là do hai người quyết định, tại sao kết thúc chỉ cần một người quyết định là có thể được?
Trong đôi mắt của cô ta xuất hiện vẻ kiên định: “Diệu Dương, phần hồ sơ này rốt cuộc quan trọng đến bao nhiêu đối với anh vậy?”
“Cực kỳ quan trọng!” Mặc Diệu Dương hơi híp mắt lại, dường như anh đã đoán được cái gì đó, lời nói xoay chuyển: “Nhược Lâm, rốt cuộc là em muốn nói cái gì?”
“Em có thể giúp anh trộm được hồ sơ của Uy Vũ Đường từ chỗ ba của em.” Cốc Nhược Lâm tràn đầy tự tin mà nói.
Mặc Diệu Dương có chút kinh ngạc, lập tức anh dùng giọng điệu hoài nghi nói: “Em có biết là kết cục em làm như vậy là cái gì hay không? Nếu như Cốc Kiến Bân biết được chuyện này là do em làm, ông ta sẽ không bỏ qua cho em, đến lúc đó đừng trách là anh không nhắc nhở em, đừng tưởng rằng em là con gái của ông ta thì có thể bình an vô sự.”
Điểm này Mặc Diệu Dương cũng không nói sai.
Con người của Cốc Kiến Bân vì đạt được những thứ mà ông ta muốn, ngay cả cuộc đời của con gái mình mà ông ta cũng có thể hy sinh, một khi hi vọng bị hủy hoại, không có ai biết được ông ta sẽ làm ra chuyện gì.
“Em cũng không sợ.” Cốc Nhược Lâm cong môi: “Diệu Dương, em tin là anh cũng có thể đoán được, em giúp anh như vậy thật ra là có điều kiện.”
“Em nói xem.” Giọng nói của Mặc Diệu Dương trầm thấp, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.
Cốc Nhược Lâm chịu đựng cơn đau, cố gắng chống người dậy dựa lưng vào cái gối ấm áp, cô ta lên tiếng nói từng chữ: “Em muốn anh cưới hỏi em đàng hoàng vào nhà họ Mặc, em muốn anh giải bỏ quan hệ hôn nhân với An Đình Đình, em muốn trở thành người vợ thật sự của anh, em muốn mọi người trên thế giới biết rằng Cốc Nhược Lâm em chính là vợ của Mặc Diệu Dương anh, và em chính là mợ hai của nhà họ Mặc.”
Cô ta nói một hơi nhiều lời như vậy, bởi vì thân thể đau đớn, cho nên rất mệt, rất khó chịu. Sau khi nói đến câu cuối cùng, cảm xúc của cô ta hơi xúc động, lại bắt đầu thở dốc.
Mặc Diệu Dương cười lạnh, khịt mũi nói: “Nhược Lâm, khẩu khí của em cũng thật là lớn!”
“Cảm ơn anh!” Cốc Nhược Lâm gật đầu.
“Bất cứ yêu cầu gì của em anh đều có thể đồng ý, nhưng mà vấn đề liên quan đến An Đình Đình thì không cần phải bàn nữa.”
“Không bàn nữa à?” Cốc Nhược Lâm cười khẽ một tiếng, nhưng mà trên mặt lại hiện ra nét cố gắng nhịn đau, bàn tay giấu dưới chăn nắm lại thành nắm đấm: “Một lát nữa em sẽ liên lạc với ba em, kêu ông ấy thông qua mối quan hệ của chú mà đưa chứng cứ trong tay lên tòa án, chuyện của Uy Vũ Đường cũng đủ để cho nhà họ Mặc hùng vĩ phải sụp đổ.”
Vẻ mặt của Mặc Diệu Dương vẫn lạnh lùng như trước, dường như không hề khác thường bởi lời uy hiếp của Cốc Nhược Lâm.
Cốc Nhược Lâm tiếp tục nói: “Khó khăn lắm anh mới có thể cứu nhà họ Mặc từ trong nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn nó bị phá hủy ở trong tay của anh hay sao?”
“Đương nhiên là không đành lòng.” Mặc Diệu Dương cụp mắt xuống.
Cốc Nhược Lâm nghe vậy, trong lòng vui mừng, tiếp tục nói tiếp: “Vì một người phụ nữ mà làm cho cả gia tộc hi sinh, anh cảm thấy có đáng giá không?”
Mặc Diệu Dương nhướng mày, trong ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Quả thật là không đáng!”
Thái độ này của anh cũng làm cho Cốc Nhược Lâm hơi ngơ ngác.
Cô ta nói: “Nói như vậy thì anh đồng ý rồi, đúng không?”
“Đúng.” Mặc Diệu Dương nói rất ngắn gọn, tích chữ như vàng.
Cốc Nhược Lâm lập tức cảm thấy bất ngờ, dường như là cái này có chênh lệch rất lớn so với độ khó mà cô ta đã dự tính, ít nhất là anh hẳn nên chửi rủa mình dừng lại, chỉ vào mặt của cô ta rồi cảnh cáo cô ta cái gì đó, mà không phải là nói dăm ba câu liền đáp ứng giống như vậy.
Chẳng lẽ ở trong lòng của anh, người phụ nữ An Đình Đình đó thật sự không hề quan trọng như là mình tưởng tượng?
Cô ta suy nghĩ rồi lại nói: “Em còn có một yêu cầu.”
“Em nói đi.” Mặc Diệu Dương vẫn có thái độ bình chân như vại.
“Trước khi anh vẫn chưa giải trừ quan hệ hôn nhân với cô ta, chưa đăng ký kết hôn với em, em không cho phép anh gặp lại cô ta.” Cốc Nhược Lâm nói, chỉ cần nhớ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của An Đình Đình, trong lòng của cô ta liền có một loại sản khoái không nói nên lời.
“Anh có thể làm được không?” Trong giọng nói này có chút uy hiếp, còn có chút khiêu khích.
“Có thể!” Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Lần này lại đến phiên Cốc Nhược Lâm giật mình lần nữa, thậm chí ngay cả yêu cầu này mà anh cũng chịu đồng ý, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Mặc Diệu Dương không yêu mình, căn bản cũng không yêu người phụ nữ kia?
Thấy trên mặt của cô ta xuất hiện vẻ bất ngờ, có nghi ngờ, còn có không tin, Mặc Diệu Dương cong môi, hai tay cắm vào trong túi quần, giải thích thay cho mình: “Giống như là em đã nói, vì một người phụ nữ mà hi sinh cả gia tộc họ Mặc, quả thật là không đáng.”
Cốc Nhược Lâm vẫn còn đang ngơ ngẩn như cũ, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Thẳng cho đến khi người đàn ông khẽ cười với cô ta, xoay người đi đến cửa, lúc kéo cửa phòng ra thì cô ta mới hơi khôi phục lại ý thức.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của người đàn ông, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ là anh không hận em?”
“Không hận!”
Cốc Nhược Lâm nghe vậy, trong lòng kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.