Chương 372: ĐỢI ANH TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI
Công Tử Nguyệt
04/01/2021
An Đình Đình tiễn Mặc Diệu Dương ra đến cửa lớn của nhà tổ nhà họ Mặc.
Ngoài cửa xe, cô vẫn không nỡ mà nhìn.
“Mau trở về, không nên để em ra đây.” Mặc Diệu Dương ngồi vào trong xe, thúc giục.
“Diệu Dương, chú ý an toàn.” An Đình Đình khẽ gật đầu, vì không để anh quá lo lắng, phân tâm chuyện của anh, nói xong câu này thì cùng mẹ Dung xoay người đi vào nhà tổ.
Xe ở ngoài cửa liền khởi động, dần dần biến mất ở đằng xa.
“Bùm... bùm...”
Trong không trung vang lên tiếng bắn pháo hoa trên đỉnh đầu. An Đình Đình ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời đầy màu sắc của pháo hoa nhưng chỉ là vẻ đẹp thoáng qua.
“Tết đến rồi.” Cô dừng bước chân, lẩm bẩm với chính mình.
“Phải, mợ hai.” Mẹ Dung khẽ gật đầu.
An Đình Đình ngoảnh đầu, nhìn cửa lớn trống không trước mắt, vốn tưởng hôm nay có thể cùng Diệu Dương đón năm mới. Không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Xem ra, đêm nay anh chắc cũng không thể trở về.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa của nhà tổ. Ngoài cửa, một bóng người đẹp trai lẳng lặng đứng ở đó nhìn về phía cô.
Đó là Mặc Diệu Phong!
“Mợ hai, bên ngoài lạnh, chúng ta vẫn nên vào trong phòng đi. Một lát nữa sẽ đến giờ ăn cơm đoàn viên.” Mẹ Dung khẽ nói.
“Được.” An Đình Đình khẽ gật đầu. Lại ngẩng đầu, khi nhìn về phía cửa, bóng dáng của Mặc Diệu Phong đã biến mất ở cửa rồi.
Cơm đoàn viên được chuẩn bị vô cùng phong phú, họ hàng trước nay tham gia bữa cơm đoàn viên không có vì sự vắng mặt của Mặc Diệu Dương mà ảnh hưởng tâm trạng. Tâm trạng của mọi người đều rất tốt, vừa ăn vừa cao hứng trò chuyện vấn đề gì đó.
Bầu không khí tương đối tốt.
Tâm trạng của ông cụ hôm nay cũng không tệ, còn uống hai ly với Mặc Diệu Phong.
Nửa chừng Vân Lang cũng đến chúc tết ông nội. Khẽ gật đầu với mọi người, sau đó lại nhìn An Đình Đình rồi mới rời khỏi. Anh ta không thể ở nhà tổ đón tết, mẹ của anh ta, người phụ nữ bị hủy dung đó còn ở trong khu cấm đợi anh ta trở về. Không biết Vân Lang và Vân Diệp lúc nào mới có thể trùng phùng.
Ông cụ cho mỗi người một bao lì xì lớn, lũ trẻ thích nhất chính là được nhận lì xì. Một đám nhóc còn xếp hành hàng đứng ở trước mặt Mặc Viên Bằng, chắp tay, cúi người: “Ông nội, cung hỷ phát tài, lì xì về tay.”
Bộ dạng đáng yêu đó chọc mọi người cười ầm.
An Đình Đình ngồi ở một bên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn khung cảnh bình yên ấm áp này. Vô tình ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải Mặc Diệu Phong.
Mặc Diệu Phong dường như không có ý thức mình và ánh mắt của cô sẽ chạm nhau. Trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia ái ngại. Anh mặt mày không có biểu cảm gì quay sang chỗ khác, cùng lúc đó, An Đình Đình cũng cảm thấy ngượng ngập.
Sau khi bữa cơm tất niên kết thúc, họ hàng được sắp xếp ở Lưu Thủy Uyển. An Đình Đình và mẹ Dung về Thủy Sam Uyển.
“Ai ôi, trời đất, sao lại lạnh như vậy chứ.” Mẹ Dung đẩy cửa ra, đỡ An Đình Đình đi vào: “Mợ hai, mợ từ từ thôi.”
An Đình Đình đáp ứng, cúi đầu, kéo chặt cổ áo khoác, bước chân càng nhanh hơn.
Mẹ Dung sau khi đóng cửa lớn lại mới đi tới.
Bọn họ không có phát hiện đằng sau gốc cây có một bóng dáng đẹp đẽ đứng ở đằng sau các cô cách đó một đoạn. Ánh mắt nhìn vào cửa lớn của Thủy Sam Uyển, mãi đến khi bóng dáng của hai người phụ nữ biến mất khỏi tầm mắt, bóng dáng đó mới xoay người.
Đi vào trong phòng, thay giày ở cửa, An Đình Đình đi vào trong phòng.
“Mợ hai, cũng mệt cả buổi tối rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi.” Mẹ Dung ân cần nói.
“Ừm,” An Đình Đình nhàn nhạt gật đầu, dường như có hơi lo lắng.
“Cậu hai sẽ không có chuyện, mợ tuyệt đối đừng vì chuyện này mà không ngủ. Phải nghĩ nhiều cho đứa con trong bụng.”
“Tôi biết rồi, mẹ Dung, cảm ơn.” An Đình Đình mỉm cười.
Sau khi tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường thoải mái. Muốn gửi tin nhắn cho Mặc Diệu Dương, nhưng nghĩ đến anh lúc này đã lo lắng tìm kiếm tung tích của Quý Đình Kiêu, cô bây giờ liên lạc với anh, sợ sẽ làm phiền mạch suy nghĩ và phán đoán của anh. Cuối cùng, vẫn từ bỏ.
“Ting ting.” Tin nhắn messenger truyền đến một tin nhắn.
An Đình Đình cũng sắp ngủ rồi, nghe thấy tiếng thì lật người, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ kệ ở đầu giường.
Mở ra xem, là tin nhắn của Cốc Nhược Lâm.
Trong lòng thấy kỳ lạ, cô ta sao hôm nay lại gửi tin nhắn cho mình? An Đình Đình mở tin nhắn ra, là một bức ảnh, trong bức ảnh là bóng lưng của một người đàn ông. An Đình Đình vừa nhìn thì nhận ra là bóng lưng của Quý Đình Kiêu.
Trong lòng bỗng kêu ‘lộp bộp’.
Quý Đình Kiêu không phải bị bắt cóc rồi sao? sao Cốc Nhược Lâm lại có bức ảnh của anh ta? Có phải cô ta cũng biết chuyện của Quý Đình Kiêu, hay có tin tức của anh ta.
‘Cô có ý gì’? An Đình Đình soạn một tin nhắn, gửi đi.
“Ting ting”, messenger lại truyền đến tin nhắn: ‘Đình Kiêu bình an.’
Quý Đình Kiêu bình an? Có ý gì? Lẽ nào anh không có bị bắt cóc sao? Nhưng Diệu Dương nói không liên lạc được với anh ta, bị người ta bắt cóc rồi.
Cô kìm nén một vạn câu hỏi vì sao trong đầu, lại hỏi: ‘Cho nên?’
‘Cho nên... người bị bắt cóc là tôi.’ Sau dòng tin nhắn này gửi đến, còn gửi một mặt cười.
An Đình Đình hồ đồ rồi! Rốt cuộc có ý gì?
Cốc Nhược Lâm làm sao biết chuyện của Quý Đình Kiêu, hơn nữa...
‘Cô Cốc, cô rốt cuộc muốn nói gì?’
‘Điều tôi muốn nói đều đã nói với cô rồi, chúng tôi đợi Mặc Diệu Dương tự chui đầu vào lưới!’
An Đình Đình nhìn dòng chữ này, trái tim cũng run rẩy theo.
Cô thấp thoáng ý thức được Mặc Diệu Dương hôm nay sẽ gặp ám toán! Người gửi tin nhắn cho cô tuyệt đối không phải Cốc Nhược Lâm, nhất định là người tối nay lên kế hoạch cho sự biến mất của Đình Kiêu. Hắn nhất định sẽ bày sẵn thiên la địa võng đợi Mặc Diệu Dương chủ động đến.
An Đình Đình bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo đi xuống lầu.
Lúc này, đám người mẹ Dung đều đã về phòng nghỉ ngơi rồi, ai cũng không biết một mình An Đình Đình chạy ra ngoài.
An Đình Đình lo lắng quên mất mình có thai, ngay cả xe điện chở khách cũng không gọi, chạy bộ về phía cửa lớn. Đột nhiên, từ đằng sau gốc cây bên đường xuất hiện một bóng người kéo cô ta lại.
“Em đi đâu.”
An Đình Đình bị dọa giật mình. Giọng nói này...
Cô nhìn kỹ lại, vậy mà là Mặc Diệu Phong: “Anh cả, em...”
Mặc Diệu Phong đánh giá cô từ trên xuống, nhíu mày hỏi: “Em đây là muốn ra ngoài?”
“Phải, anh cả, em không kịp giải thích với anh, em...” An Đình Đình nói rồi thì muốn đi.
“Không được.” Mặc Diệu Dương đột nhiên mở miệng ngăn cản: “Muộn như vậy rồi, em muốn đi đâu? Em đừng quên em bây giờ đang có thai.”
“Diệu Dương xảy ra chuyện rồi!” An Đình Đình khẩn trương, trầm giọng nói.
Ngoài cửa xe, cô vẫn không nỡ mà nhìn.
“Mau trở về, không nên để em ra đây.” Mặc Diệu Dương ngồi vào trong xe, thúc giục.
“Diệu Dương, chú ý an toàn.” An Đình Đình khẽ gật đầu, vì không để anh quá lo lắng, phân tâm chuyện của anh, nói xong câu này thì cùng mẹ Dung xoay người đi vào nhà tổ.
Xe ở ngoài cửa liền khởi động, dần dần biến mất ở đằng xa.
“Bùm... bùm...”
Trong không trung vang lên tiếng bắn pháo hoa trên đỉnh đầu. An Đình Đình ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời đầy màu sắc của pháo hoa nhưng chỉ là vẻ đẹp thoáng qua.
“Tết đến rồi.” Cô dừng bước chân, lẩm bẩm với chính mình.
“Phải, mợ hai.” Mẹ Dung khẽ gật đầu.
An Đình Đình ngoảnh đầu, nhìn cửa lớn trống không trước mắt, vốn tưởng hôm nay có thể cùng Diệu Dương đón năm mới. Không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Xem ra, đêm nay anh chắc cũng không thể trở về.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa của nhà tổ. Ngoài cửa, một bóng người đẹp trai lẳng lặng đứng ở đó nhìn về phía cô.
Đó là Mặc Diệu Phong!
“Mợ hai, bên ngoài lạnh, chúng ta vẫn nên vào trong phòng đi. Một lát nữa sẽ đến giờ ăn cơm đoàn viên.” Mẹ Dung khẽ nói.
“Được.” An Đình Đình khẽ gật đầu. Lại ngẩng đầu, khi nhìn về phía cửa, bóng dáng của Mặc Diệu Phong đã biến mất ở cửa rồi.
Cơm đoàn viên được chuẩn bị vô cùng phong phú, họ hàng trước nay tham gia bữa cơm đoàn viên không có vì sự vắng mặt của Mặc Diệu Dương mà ảnh hưởng tâm trạng. Tâm trạng của mọi người đều rất tốt, vừa ăn vừa cao hứng trò chuyện vấn đề gì đó.
Bầu không khí tương đối tốt.
Tâm trạng của ông cụ hôm nay cũng không tệ, còn uống hai ly với Mặc Diệu Phong.
Nửa chừng Vân Lang cũng đến chúc tết ông nội. Khẽ gật đầu với mọi người, sau đó lại nhìn An Đình Đình rồi mới rời khỏi. Anh ta không thể ở nhà tổ đón tết, mẹ của anh ta, người phụ nữ bị hủy dung đó còn ở trong khu cấm đợi anh ta trở về. Không biết Vân Lang và Vân Diệp lúc nào mới có thể trùng phùng.
Ông cụ cho mỗi người một bao lì xì lớn, lũ trẻ thích nhất chính là được nhận lì xì. Một đám nhóc còn xếp hành hàng đứng ở trước mặt Mặc Viên Bằng, chắp tay, cúi người: “Ông nội, cung hỷ phát tài, lì xì về tay.”
Bộ dạng đáng yêu đó chọc mọi người cười ầm.
An Đình Đình ngồi ở một bên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn khung cảnh bình yên ấm áp này. Vô tình ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải Mặc Diệu Phong.
Mặc Diệu Phong dường như không có ý thức mình và ánh mắt của cô sẽ chạm nhau. Trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia ái ngại. Anh mặt mày không có biểu cảm gì quay sang chỗ khác, cùng lúc đó, An Đình Đình cũng cảm thấy ngượng ngập.
Sau khi bữa cơm tất niên kết thúc, họ hàng được sắp xếp ở Lưu Thủy Uyển. An Đình Đình và mẹ Dung về Thủy Sam Uyển.
“Ai ôi, trời đất, sao lại lạnh như vậy chứ.” Mẹ Dung đẩy cửa ra, đỡ An Đình Đình đi vào: “Mợ hai, mợ từ từ thôi.”
An Đình Đình đáp ứng, cúi đầu, kéo chặt cổ áo khoác, bước chân càng nhanh hơn.
Mẹ Dung sau khi đóng cửa lớn lại mới đi tới.
Bọn họ không có phát hiện đằng sau gốc cây có một bóng dáng đẹp đẽ đứng ở đằng sau các cô cách đó một đoạn. Ánh mắt nhìn vào cửa lớn của Thủy Sam Uyển, mãi đến khi bóng dáng của hai người phụ nữ biến mất khỏi tầm mắt, bóng dáng đó mới xoay người.
Đi vào trong phòng, thay giày ở cửa, An Đình Đình đi vào trong phòng.
“Mợ hai, cũng mệt cả buổi tối rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi.” Mẹ Dung ân cần nói.
“Ừm,” An Đình Đình nhàn nhạt gật đầu, dường như có hơi lo lắng.
“Cậu hai sẽ không có chuyện, mợ tuyệt đối đừng vì chuyện này mà không ngủ. Phải nghĩ nhiều cho đứa con trong bụng.”
“Tôi biết rồi, mẹ Dung, cảm ơn.” An Đình Đình mỉm cười.
Sau khi tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường thoải mái. Muốn gửi tin nhắn cho Mặc Diệu Dương, nhưng nghĩ đến anh lúc này đã lo lắng tìm kiếm tung tích của Quý Đình Kiêu, cô bây giờ liên lạc với anh, sợ sẽ làm phiền mạch suy nghĩ và phán đoán của anh. Cuối cùng, vẫn từ bỏ.
“Ting ting.” Tin nhắn messenger truyền đến một tin nhắn.
An Đình Đình cũng sắp ngủ rồi, nghe thấy tiếng thì lật người, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ kệ ở đầu giường.
Mở ra xem, là tin nhắn của Cốc Nhược Lâm.
Trong lòng thấy kỳ lạ, cô ta sao hôm nay lại gửi tin nhắn cho mình? An Đình Đình mở tin nhắn ra, là một bức ảnh, trong bức ảnh là bóng lưng của một người đàn ông. An Đình Đình vừa nhìn thì nhận ra là bóng lưng của Quý Đình Kiêu.
Trong lòng bỗng kêu ‘lộp bộp’.
Quý Đình Kiêu không phải bị bắt cóc rồi sao? sao Cốc Nhược Lâm lại có bức ảnh của anh ta? Có phải cô ta cũng biết chuyện của Quý Đình Kiêu, hay có tin tức của anh ta.
‘Cô có ý gì’? An Đình Đình soạn một tin nhắn, gửi đi.
“Ting ting”, messenger lại truyền đến tin nhắn: ‘Đình Kiêu bình an.’
Quý Đình Kiêu bình an? Có ý gì? Lẽ nào anh không có bị bắt cóc sao? Nhưng Diệu Dương nói không liên lạc được với anh ta, bị người ta bắt cóc rồi.
Cô kìm nén một vạn câu hỏi vì sao trong đầu, lại hỏi: ‘Cho nên?’
‘Cho nên... người bị bắt cóc là tôi.’ Sau dòng tin nhắn này gửi đến, còn gửi một mặt cười.
An Đình Đình hồ đồ rồi! Rốt cuộc có ý gì?
Cốc Nhược Lâm làm sao biết chuyện của Quý Đình Kiêu, hơn nữa...
‘Cô Cốc, cô rốt cuộc muốn nói gì?’
‘Điều tôi muốn nói đều đã nói với cô rồi, chúng tôi đợi Mặc Diệu Dương tự chui đầu vào lưới!’
An Đình Đình nhìn dòng chữ này, trái tim cũng run rẩy theo.
Cô thấp thoáng ý thức được Mặc Diệu Dương hôm nay sẽ gặp ám toán! Người gửi tin nhắn cho cô tuyệt đối không phải Cốc Nhược Lâm, nhất định là người tối nay lên kế hoạch cho sự biến mất của Đình Kiêu. Hắn nhất định sẽ bày sẵn thiên la địa võng đợi Mặc Diệu Dương chủ động đến.
An Đình Đình bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo đi xuống lầu.
Lúc này, đám người mẹ Dung đều đã về phòng nghỉ ngơi rồi, ai cũng không biết một mình An Đình Đình chạy ra ngoài.
An Đình Đình lo lắng quên mất mình có thai, ngay cả xe điện chở khách cũng không gọi, chạy bộ về phía cửa lớn. Đột nhiên, từ đằng sau gốc cây bên đường xuất hiện một bóng người kéo cô ta lại.
“Em đi đâu.”
An Đình Đình bị dọa giật mình. Giọng nói này...
Cô nhìn kỹ lại, vậy mà là Mặc Diệu Phong: “Anh cả, em...”
Mặc Diệu Phong đánh giá cô từ trên xuống, nhíu mày hỏi: “Em đây là muốn ra ngoài?”
“Phải, anh cả, em không kịp giải thích với anh, em...” An Đình Đình nói rồi thì muốn đi.
“Không được.” Mặc Diệu Dương đột nhiên mở miệng ngăn cản: “Muộn như vậy rồi, em muốn đi đâu? Em đừng quên em bây giờ đang có thai.”
“Diệu Dương xảy ra chuyện rồi!” An Đình Đình khẩn trương, trầm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.